Ỷ Toàn vương muốn dâng tặng Tụ linh chi, bọn hắn đương nhiên không có đạo lý để cự tuyệt. Lăng Lạc Viêm nghĩ đến viêm hỏa của mình vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, không biết Tụ linh chi ảnh hưởng đến lực lượng của hắn là thứ gì, lập tức gật đầu, “Vậy trước tiên đi xem thần nhân lưu lại đến tột cùng có cái gì đặc biệt.”
Tụ linh chi là thánh vật trong tộc, người của Linh Tê tộc đều biết, nhưng chỉ có một số ít mới được nhìn thấy, chỉ có tộc nhân có địa vị cao mới có thể đi theo Ỷ Toàn vương đến nơi cất giữ Tụ linh chi, vì vậy lúc này nhân số tiến vào thánh địa cũng không nhiều.
Biết không thể có nhiều người tiến vào, không ít các trưởng lão và diệu sư vốn tính toán đi cùng để chiêm ngưỡng Tụ linh chi đều tự giác ở lại nghị sự điện, vừa là chờ đợi vừa là để âm thầm đề phòng Linh Tê tộc, lúc này xem ra là ta không phải là địch, nhưng tốt nhất vẫn nên cẩn thận đề phòng.
Tiễn trưởng lão đã sớm mong nhớ đến Tụ linh chi, hiển nhiên nhất định phải đi, ngoại trừ hắn thì còn vài vị trưởng lão và các diệu sư khác. (=.= cái bác này có bị ấm đầu không)
Dưới sự dẫn đường của Ỷ Toàn vương, đoàn người bước đi bên trong địa đạo u ám, suy đoán không biết ở trên đỉnh đầu là thứ gì mà có thể làm cho bọn hắn nhìn thấy những hạt cát lấp lánh ánh sáng, biết chính mình đang đi dưới lòng đất, nhưng nhìn lên phía trên lại cảm thấy ảo giác như đang ở dưới bầu trời đầy sao.
Tiếng bước chân vang lên trong địa đạo âm u, Lăng Lạc Viêm cảm giác cỗ lực lượng đang càng lúc càng đến gần.
“Đã đến.” Không đợi Ỷ Toàn vương dừng lại cước bộ, Lăng Lạc Viêm đã đứng ngay tại chỗ.
Ỷ Toàn vương ngoảnh đầu lại, vừa cười vừa thán phục, “Quả nhiên không thể qua mắt được Viêm chủ.” Trong địa đạo trống rỗng, không biết Ỷ Toàn vương ấn hạ cơ quan như thế nào, chỉ nghe thấy một âm thanh kỳ dị vang lên. Giống như sinh ra từ trong bóng tối, một cánh cửa bỗng nhiên hạ xuống.
Cánh cửa xem ra đã phi thường cổ xưa, xuất hiện một cách đột ngột mà quỷ bí. Từ cánh cửa, tất cả mọi người có thể cảm giác được một hơi thở bụi bặm do năm tháng ăn mòn, cổ kính mà xa xôi, giống như từ ngày thiên địa mới được khai sinh thì đã tồn tại ở ngay nơi này, không biết Tụ linh chi phía sau cánh cửa có hình dạng như thế nào? Đó chính là đồ vật mà thần nhân lưu lại…..
Tiễn trưởng lão vừa hưng phấn lại vừa khẩn trương, Lâm Sở cũng có chút chờ mong, Hoài Nhiễm biết việc này có liên quan đến Viêm chủ và vương của bọn hắn nên sắc mặt có vẻ rất thận trọng, những người khác đương nhiên lại càng không cần phải nói.
Lăng Lạc Viêm muốn nâng tay nói cái gì đó, giật giật y mệ, lúc này mới nhớ bàn tay của hắn đang bị nắm chặt, giống như từ sau khi tế ti của hắn bị kinh hách thì thường xuyên sẽ giữ chặt hắn như vậy, tựa hồ sợ hắn sẽ biến mất ở trong bóng đêm.
Nghiêng đầu nhìn người nam nhân ở bên cạnh, trong bóng tối chập chờn, đôi mắt thâm thúy như ánh sao hơi thoáng khép hờ. Không biết có phải vì bị động tác mới vừa rồi của hắn kinh động hay không, nhưng bàn tay nắm chặt hắn lại càng tăng thêm vài phần lực đạo, sức ép cùng độ ấm trong lòng bàn tay bất giác làm cho hắn nhớ đến một thứ khác.
Không biết có phải Long Phạm cũng đang suy nghĩ giống như hắn hay không, hay là đã đoán được suy nghĩ trong lòng của hắn, Lăng Lạc Viêm chỉ nghe thấy tiếng mở cửa vang lên, đồng thời bên tai nghe một tiếng cười khẽ, nhìn sang tế ti của hắn, Long Phạm vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên như bình thường.
Ngay tại lúc này lại giễu cợt hắn suy nghĩ vớ vẩn?
Rõ ràng có người là thủ phạm gây nên. Lăng Lạc Viêm điềm nhiên đi theo Ỷ Toàn vương, đầu ngón tay của hắn chậm rãi xuyên qua những ngón tay của Long Phạm.
Luồn vào những khe hở, ngay khi Lăng Lạc Viêm đang thực hiện động tác co rút khiêu khích đầy ám chỉ, thì năm ngón tay bỗng nhiên bị chế ngự, bên tai hạ xuống một giọng nói nhẹ nhàng, “Lạc Viêm thật xác định muốn dụ dỗ ta vào lúc này?”
Động tác rõ ràng như vậy mà Long Phạm còn hỏi hắn? Lăng Lạc Viêm nhướng mi đầy khiêu khích, dù sao Long Phạm cũng không thể ở ngay tại đây cùng hắn làm ra chuyện đó.
Bạch y bào tế ti mỉm cười, nhìn thấy nụ cười này thì Lăng Lạc Viêm thoáng chốc cảnh giác. Ngay lúc ấy, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, bóng tối mờ mịt xung quanh toàn bộ thối lui, hào quang chói lóa rực rỡ đem tất cả bao phủ.
“Đây là Tụ linh chi?” Tiễn trưởng lão bị vật ở trước mắt chấn động, mấy người khác cũng bật lên những tiếng thán phục ca ngợi.
Ở ngay trước mặt, một gốc cây linh thảo hư ảo giống như được sinh ra từ vật gì đó, đang lan tỏa vầng hào quang nhu hòa, bị gốc cây hấp dẫn, tất cả mọi người đều hướng nhìn ở trước mặt. Trong cơn hoa mắt mê muội, không ai lưu ý đến tông chủ và tế ti đã dừng lại ở phía sau.
Đương nhiên ngoại trừ một người, chỉ có Lâm Sở lúc nào cũng chú ý đến một bóng dáng đỏ rực, chú ý đến một đôi bóng dáng như hình với bóng.
Quay đầu lại, hắn cũng như các tộc nhân khác, nhìn thấy Tụ linh chi ở trước mắt đang nở rộ hào quang chói lóa, giống như san hô bảy màu, trong đầu khắc sâu cảnh tượng mới vừa nhìn thấy, mái tóc giao thoa, ánh mắt nhìn nhau, đôi môi kề sát, thì thầm trêu đùa điều gì đó, hắn không muốn nghe, cũng không dám nghe.
Mặc dù hắn biết mình không nên nhìn thấy cảnh tượng mới vừa rồi, chẳng qua hắn có lưu ý đến một ánh mắt nhìn chăm chú, chợt lóe rồi biến mất. Đó là ánh mắt của tế ti, mặc dù khó có thể phát hiện nhưng làm sao có người nào bị tế ti Long Phạm nhìn chăm chú mà không hề có cảm giác?
Lâm Sở lơ đãng nhìn sang gốc cây giống như linh vật, rốt cục nghe được phía sau vang lên tiếng bước chân của hai người, cùng giọng nói vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.
“Đây là Tụ linh chi? So với cây Hoan Hỷ thụ thật ra cũng có một chút tương tự.” Hồng y đỏ rực, nhan sắc bên môi cũng có một chút ửng đỏ, người nam nhân liếm môi rồi khoanh tay bước đến, đám người vội vàng tránh ra để cho tông chủ của bọn hắn tiếp cận.
Gốc cây hư ảo với màu sắc không thể nói rõ đang phiêu diêu giữa không trung, nhìn không giống thực thể, dường như được tập hợp bởi những điểm sáng rực rỡ, giống như một giấc mộng huyền ảo, hơi chạm vào một chút sẽ vỡ vụn, ánh sáng bảy màu vừa mông lung vừa nhu hòa khiến bầu không gian trở nên đầy mê hoặc, ngay cả một hạt bụi trong không khí cũng hóa thành một phần của mộng đẹp.
Bọn hắn đã nhìn thấy Hoan Hỷ thụ, chẳng phải cũng là cảm giác như vậy hay sao? Được Lăng Lạc Viêm nhắc nhở, đám người của Xích Diêm tộc liên tục gật đầu.
Tiễn trưởng lão là người duy nhất truy tìm căn nguyên, đối với điểm này hết sức nghi hoặc, không đợi hắn chất vấn, Ỷ Toàn vương đã mở miệng, “Hoan Hỷ thụ được tạo thành là vì Tụ linh chi tiết ra linh lực thông qua khe nứt của kết giới. Lúc ấy ta nhìn thấy thì quả thật rất hoảng sợ, không nghĩ rằng lực lượng bên trong kết giới lại có ảnh hưởng lớn như vậy đối với thế gian ở bên ngoài.”
“Nhưng không chỉ có như vậy, ngoại trừ ảnh hưởng của Tụ linh chi thì bên trong kết giới còn có thượng cổ dị thú chạy ra ngoài hấp thu lực của tự nhiên khiến không gian bị bóp méo, đem những tử thi đều kéo đến nơi đó, trên cây Hoan Hỷ thụ từng có không ít thi thể rơi xuống, đó là do các ngươi ở nơi này gây ra phiền phức.”
Lăng Lạc Viêm nói lên những điều này có một chút giễu cợt, Linh Tê tộc là vì trông coi thế gian mà tồn tại, đến hiện giờ bọn họ đã sớm mất đi ảnh hưởng, có lẽ chính vì vậy mà trở thành nguồn gốc của tất cả phiền phức.
Nghe ra ý tứ của Lăng Lạc Viêm, Ỷ Toàn vương thở dài, những người khác của Linh Tê tộc cũng không thể cãi lại, đây là sự thật, bên trong kết giới đã sớm rối loạn, nếu không phải như thế thì bọn hắn làm sao lại đem tất cả hy vọng gửi gắm cho hai người này…..
Dưới hào quang chói lóa của Tụ linh chi, hồng sam đỏ rực diễm lệ như một ngọn lửa, nam nhân khoanh tay đứng trước mặt bọn hắn, còn có Ngân Diệu vương với một thân bạch y bào đang đứng bên cạnh, bất luận bọn hắn được thế nhân xưng hô như thế nào, quan hệ của bọn hắn ra sao, thì đây chính là hai người kế thừa lực lượng của hai vị thần nhân.
Chỉ có hai người mới có thể đem tất cả hỗn loạn ở trước mắt chấm dứt, bọn hắn vô cùng tin tưởng vào điểm này.
“Nghe nói Tụ linh chi là một trong những vật dùng để cứu thế?” Lăng Lạc Viêm vừa hỏi vừa duỗi tay ngắt lấy một cành của Tụ linh chi, trong những tiếng hút hơi thật mạnh, hắn đem nhánh cây sáng chói đặt vào lòng bàn tay, tựa như đang ngắm nghía một vật hết sức tầm thường, không ngừng lật qua lật lại trên tay nhiều lần để nghiên cứu.
Không biết bao nhiêu năm rồi, nhưng không ai dám tùy tiện chạm vào Tụ linh chi dù chỉ một chút, nhánh cây của Tụ linh chi như được tạo nên bởi vô số ánh sáng đang nằm bình yên trên tay của Viêm chủ?
Người của Linh Tê tộc mới vừa rồi hít thật mạnh một hơi vẫn còn chưa thở ra, liền bị một màn trước mắt gây kinh hãi, nín thở nhìn thấy tụ linh chi lật đi lật lại trên những ngón tay thon dài trắng mịn, không ngừng mò mẫm thăm dò, bọn hắn suýt chút nữa đã nghẹt thở mà chết.
Chờ đến khi những điểm sáng trên Tụ linh chi tán đi, đám người tràn đầy thán phục nhìn thấy hồng y nam nhân đưa cho Ngân Diệu vương ở bên cạnh, sau đó lại nghe hắn lên tiếng, “Chính là thứ này ảnh hưởng đến viêm hỏa, vừa rồi đặt ở trong tay giống như có lực lượng nào đó bắt đầu chuyển động, còn ngươi?”
Tụ linh chi cho đến nay vẫn chưa có người nào dám chạm vào thì bây giờ lại được chuyền đến tay của một người khác.
Long Phạm tiếp nhận, cảm giác được cỗ lực lượng kia không phải sóc thủy cũng không phải viêm hỏa mà mơ hồ có một chút quen thuộc, hắn khẽ lắc đầu. Ngay tại lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, còn có tiếng cấp báo, “Vương! Tộc nhân điều tra có người ở bên ngoài đang tiếp cận!”
“Bao nhiêu người? Tiếp tục phái người đi thăm dò!” Sắc mặt của Ỷ Toàn vương đột nhiên lạnh ngắt, phân phó xong thì liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập, người của Linh Tê tộc nghe thấy có người bên ngoài xuất hiện thì cũng đều vội vàng chạy đi.
“Xem ra hôm nay ở đây rất náo nhiệt” Lăng Lạc Viêm như thể đang giễu cợt, thần sắc của Ỷ Toàn vương đầy nghi hoặc, hắn lắc đầu, “Bọn hắn cho đến nay vẫn chưa bao giờ trực tiếp đến đây để thăm dò”
Đối với người của Xích Diêm tộc đang tỏ vẻ khó hiểu, hắn giải thích, “Hai bên Linh Tê tộc của chúng ta có quan điểm bất đồng, phương pháp cũng bất đồng. Hai bên đối lập nhưng tộc của ta đã trốn xuống đất, không thể hấp thu linh lực của thiên nguyệt, có lẽ là cảm thấy chúng ta không còn đáng ngại, lại có Nhĩ Sinh làm con tin nên bọn hắn không sợ chúng ta sẽ làm ra chuyện gì, bọn hắn từ trước cho đến nay đều không làm những việc thăm dò lãng phí nhân lực một cách vô ích.”
Toàn bộ tinh thần cùng sức lực của những người đó đều đặt ở thế gian bên ngoài kết giới, tất cả mọi người đều không thể tùy ý xuất nhập nhờ vào vết nứt của khe hở, nhưng nhất định đã có người đi ra ngoài làm cái gì đó, mục tiêu của bọn hắn ắt hẳn chính là vì hai người này…..
Vẻ mặt của Ỷ Toàn vương trở nên trầm trọng, nhưng Lăng Lạc Viêm không hề chú ý, hắn chỉ cảm thấy lực lượng của viêm hỏa bắt đầu khôi phục, giống như tỉnh lại từ một giấc ngủ say, vô cùng rõ ràng.
Long Phạm phát hiện dị trạng của hắn, nhìn xuống Tụ linh chi ở trong tay, “Lực lượng của Lạc Viêm đang khôi phục, lúc trước ắt hẳn là nó triệu hồi chúng ta, cảm thụ của ngươi so với ta càng trực tiếp mãnh liệt hơn, hiện giờ bắt đầu khôi phục thì nhất định sẽ làm cho linh lực dao động, cảm thấy thế nào?”
Ở ngay tại nơi đây, không hề cố kỵ, Long Phạm kéo hắn lại gần, nâng mặt hắn lên nhìn kỹ, không nhìn thấy thống khổ cũng như khó chịu, lúc này sắc mặt trầm lặng mới bắt đầu dịu xuống, “Ắt hẳn chỉ trong chốc lát là có thể ổn.”
“Ta biết…..” Lăng Lạc Viêm gật đầu, không thể nói rõ cảm giác ở trên người là như thế nào, thật giống như được một thứ gì đó ấm áp vây quanh, lực lượng của viêm hỏa càng lúc càng tồn tại rõ ràng bên trong cơ thể của hắn. Nếu muốn dùng ngôn ngữ để miêu tả thì chỉ có thể nói cảm giác tồn tại càng lúc càng mạnh.
_________________
Tụ linh chi là thánh vật trong tộc, người của Linh Tê tộc đều biết, nhưng chỉ có một số ít mới được nhìn thấy, chỉ có tộc nhân có địa vị cao mới có thể đi theo Ỷ Toàn vương đến nơi cất giữ Tụ linh chi, vì vậy lúc này nhân số tiến vào thánh địa cũng không nhiều.
Biết không thể có nhiều người tiến vào, không ít các trưởng lão và diệu sư vốn tính toán đi cùng để chiêm ngưỡng Tụ linh chi đều tự giác ở lại nghị sự điện, vừa là chờ đợi vừa là để âm thầm đề phòng Linh Tê tộc, lúc này xem ra là ta không phải là địch, nhưng tốt nhất vẫn nên cẩn thận đề phòng.
Tiễn trưởng lão đã sớm mong nhớ đến Tụ linh chi, hiển nhiên nhất định phải đi, ngoại trừ hắn thì còn vài vị trưởng lão và các diệu sư khác. (=.= cái bác này có bị ấm đầu không)
Dưới sự dẫn đường của Ỷ Toàn vương, đoàn người bước đi bên trong địa đạo u ám, suy đoán không biết ở trên đỉnh đầu là thứ gì mà có thể làm cho bọn hắn nhìn thấy những hạt cát lấp lánh ánh sáng, biết chính mình đang đi dưới lòng đất, nhưng nhìn lên phía trên lại cảm thấy ảo giác như đang ở dưới bầu trời đầy sao.
Tiếng bước chân vang lên trong địa đạo âm u, Lăng Lạc Viêm cảm giác cỗ lực lượng đang càng lúc càng đến gần.
“Đã đến.” Không đợi Ỷ Toàn vương dừng lại cước bộ, Lăng Lạc Viêm đã đứng ngay tại chỗ.
Ỷ Toàn vương ngoảnh đầu lại, vừa cười vừa thán phục, “Quả nhiên không thể qua mắt được Viêm chủ.” Trong địa đạo trống rỗng, không biết Ỷ Toàn vương ấn hạ cơ quan như thế nào, chỉ nghe thấy một âm thanh kỳ dị vang lên. Giống như sinh ra từ trong bóng tối, một cánh cửa bỗng nhiên hạ xuống.
Cánh cửa xem ra đã phi thường cổ xưa, xuất hiện một cách đột ngột mà quỷ bí. Từ cánh cửa, tất cả mọi người có thể cảm giác được một hơi thở bụi bặm do năm tháng ăn mòn, cổ kính mà xa xôi, giống như từ ngày thiên địa mới được khai sinh thì đã tồn tại ở ngay nơi này, không biết Tụ linh chi phía sau cánh cửa có hình dạng như thế nào? Đó chính là đồ vật mà thần nhân lưu lại…..
Tiễn trưởng lão vừa hưng phấn lại vừa khẩn trương, Lâm Sở cũng có chút chờ mong, Hoài Nhiễm biết việc này có liên quan đến Viêm chủ và vương của bọn hắn nên sắc mặt có vẻ rất thận trọng, những người khác đương nhiên lại càng không cần phải nói.
Lăng Lạc Viêm muốn nâng tay nói cái gì đó, giật giật y mệ, lúc này mới nhớ bàn tay của hắn đang bị nắm chặt, giống như từ sau khi tế ti của hắn bị kinh hách thì thường xuyên sẽ giữ chặt hắn như vậy, tựa hồ sợ hắn sẽ biến mất ở trong bóng đêm.
Nghiêng đầu nhìn người nam nhân ở bên cạnh, trong bóng tối chập chờn, đôi mắt thâm thúy như ánh sao hơi thoáng khép hờ. Không biết có phải vì bị động tác mới vừa rồi của hắn kinh động hay không, nhưng bàn tay nắm chặt hắn lại càng tăng thêm vài phần lực đạo, sức ép cùng độ ấm trong lòng bàn tay bất giác làm cho hắn nhớ đến một thứ khác.
Không biết có phải Long Phạm cũng đang suy nghĩ giống như hắn hay không, hay là đã đoán được suy nghĩ trong lòng của hắn, Lăng Lạc Viêm chỉ nghe thấy tiếng mở cửa vang lên, đồng thời bên tai nghe một tiếng cười khẽ, nhìn sang tế ti của hắn, Long Phạm vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên như bình thường.
Ngay tại lúc này lại giễu cợt hắn suy nghĩ vớ vẩn?
Rõ ràng có người là thủ phạm gây nên. Lăng Lạc Viêm điềm nhiên đi theo Ỷ Toàn vương, đầu ngón tay của hắn chậm rãi xuyên qua những ngón tay của Long Phạm.
Luồn vào những khe hở, ngay khi Lăng Lạc Viêm đang thực hiện động tác co rút khiêu khích đầy ám chỉ, thì năm ngón tay bỗng nhiên bị chế ngự, bên tai hạ xuống một giọng nói nhẹ nhàng, “Lạc Viêm thật xác định muốn dụ dỗ ta vào lúc này?”
Động tác rõ ràng như vậy mà Long Phạm còn hỏi hắn? Lăng Lạc Viêm nhướng mi đầy khiêu khích, dù sao Long Phạm cũng không thể ở ngay tại đây cùng hắn làm ra chuyện đó.
Bạch y bào tế ti mỉm cười, nhìn thấy nụ cười này thì Lăng Lạc Viêm thoáng chốc cảnh giác. Ngay lúc ấy, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, bóng tối mờ mịt xung quanh toàn bộ thối lui, hào quang chói lóa rực rỡ đem tất cả bao phủ.
“Đây là Tụ linh chi?” Tiễn trưởng lão bị vật ở trước mắt chấn động, mấy người khác cũng bật lên những tiếng thán phục ca ngợi.
Ở ngay trước mặt, một gốc cây linh thảo hư ảo giống như được sinh ra từ vật gì đó, đang lan tỏa vầng hào quang nhu hòa, bị gốc cây hấp dẫn, tất cả mọi người đều hướng nhìn ở trước mặt. Trong cơn hoa mắt mê muội, không ai lưu ý đến tông chủ và tế ti đã dừng lại ở phía sau.
Đương nhiên ngoại trừ một người, chỉ có Lâm Sở lúc nào cũng chú ý đến một bóng dáng đỏ rực, chú ý đến một đôi bóng dáng như hình với bóng.
Quay đầu lại, hắn cũng như các tộc nhân khác, nhìn thấy Tụ linh chi ở trước mắt đang nở rộ hào quang chói lóa, giống như san hô bảy màu, trong đầu khắc sâu cảnh tượng mới vừa nhìn thấy, mái tóc giao thoa, ánh mắt nhìn nhau, đôi môi kề sát, thì thầm trêu đùa điều gì đó, hắn không muốn nghe, cũng không dám nghe.
Mặc dù hắn biết mình không nên nhìn thấy cảnh tượng mới vừa rồi, chẳng qua hắn có lưu ý đến một ánh mắt nhìn chăm chú, chợt lóe rồi biến mất. Đó là ánh mắt của tế ti, mặc dù khó có thể phát hiện nhưng làm sao có người nào bị tế ti Long Phạm nhìn chăm chú mà không hề có cảm giác?
Lâm Sở lơ đãng nhìn sang gốc cây giống như linh vật, rốt cục nghe được phía sau vang lên tiếng bước chân của hai người, cùng giọng nói vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.
“Đây là Tụ linh chi? So với cây Hoan Hỷ thụ thật ra cũng có một chút tương tự.” Hồng y đỏ rực, nhan sắc bên môi cũng có một chút ửng đỏ, người nam nhân liếm môi rồi khoanh tay bước đến, đám người vội vàng tránh ra để cho tông chủ của bọn hắn tiếp cận.
Gốc cây hư ảo với màu sắc không thể nói rõ đang phiêu diêu giữa không trung, nhìn không giống thực thể, dường như được tập hợp bởi những điểm sáng rực rỡ, giống như một giấc mộng huyền ảo, hơi chạm vào một chút sẽ vỡ vụn, ánh sáng bảy màu vừa mông lung vừa nhu hòa khiến bầu không gian trở nên đầy mê hoặc, ngay cả một hạt bụi trong không khí cũng hóa thành một phần của mộng đẹp.
Bọn hắn đã nhìn thấy Hoan Hỷ thụ, chẳng phải cũng là cảm giác như vậy hay sao? Được Lăng Lạc Viêm nhắc nhở, đám người của Xích Diêm tộc liên tục gật đầu.
Tiễn trưởng lão là người duy nhất truy tìm căn nguyên, đối với điểm này hết sức nghi hoặc, không đợi hắn chất vấn, Ỷ Toàn vương đã mở miệng, “Hoan Hỷ thụ được tạo thành là vì Tụ linh chi tiết ra linh lực thông qua khe nứt của kết giới. Lúc ấy ta nhìn thấy thì quả thật rất hoảng sợ, không nghĩ rằng lực lượng bên trong kết giới lại có ảnh hưởng lớn như vậy đối với thế gian ở bên ngoài.”
“Nhưng không chỉ có như vậy, ngoại trừ ảnh hưởng của Tụ linh chi thì bên trong kết giới còn có thượng cổ dị thú chạy ra ngoài hấp thu lực của tự nhiên khiến không gian bị bóp méo, đem những tử thi đều kéo đến nơi đó, trên cây Hoan Hỷ thụ từng có không ít thi thể rơi xuống, đó là do các ngươi ở nơi này gây ra phiền phức.”
Lăng Lạc Viêm nói lên những điều này có một chút giễu cợt, Linh Tê tộc là vì trông coi thế gian mà tồn tại, đến hiện giờ bọn họ đã sớm mất đi ảnh hưởng, có lẽ chính vì vậy mà trở thành nguồn gốc của tất cả phiền phức.
Nghe ra ý tứ của Lăng Lạc Viêm, Ỷ Toàn vương thở dài, những người khác của Linh Tê tộc cũng không thể cãi lại, đây là sự thật, bên trong kết giới đã sớm rối loạn, nếu không phải như thế thì bọn hắn làm sao lại đem tất cả hy vọng gửi gắm cho hai người này…..
Dưới hào quang chói lóa của Tụ linh chi, hồng sam đỏ rực diễm lệ như một ngọn lửa, nam nhân khoanh tay đứng trước mặt bọn hắn, còn có Ngân Diệu vương với một thân bạch y bào đang đứng bên cạnh, bất luận bọn hắn được thế nhân xưng hô như thế nào, quan hệ của bọn hắn ra sao, thì đây chính là hai người kế thừa lực lượng của hai vị thần nhân.
Chỉ có hai người mới có thể đem tất cả hỗn loạn ở trước mắt chấm dứt, bọn hắn vô cùng tin tưởng vào điểm này.
“Nghe nói Tụ linh chi là một trong những vật dùng để cứu thế?” Lăng Lạc Viêm vừa hỏi vừa duỗi tay ngắt lấy một cành của Tụ linh chi, trong những tiếng hút hơi thật mạnh, hắn đem nhánh cây sáng chói đặt vào lòng bàn tay, tựa như đang ngắm nghía một vật hết sức tầm thường, không ngừng lật qua lật lại trên tay nhiều lần để nghiên cứu.
Không biết bao nhiêu năm rồi, nhưng không ai dám tùy tiện chạm vào Tụ linh chi dù chỉ một chút, nhánh cây của Tụ linh chi như được tạo nên bởi vô số ánh sáng đang nằm bình yên trên tay của Viêm chủ?
Người của Linh Tê tộc mới vừa rồi hít thật mạnh một hơi vẫn còn chưa thở ra, liền bị một màn trước mắt gây kinh hãi, nín thở nhìn thấy tụ linh chi lật đi lật lại trên những ngón tay thon dài trắng mịn, không ngừng mò mẫm thăm dò, bọn hắn suýt chút nữa đã nghẹt thở mà chết.
Chờ đến khi những điểm sáng trên Tụ linh chi tán đi, đám người tràn đầy thán phục nhìn thấy hồng y nam nhân đưa cho Ngân Diệu vương ở bên cạnh, sau đó lại nghe hắn lên tiếng, “Chính là thứ này ảnh hưởng đến viêm hỏa, vừa rồi đặt ở trong tay giống như có lực lượng nào đó bắt đầu chuyển động, còn ngươi?”
Tụ linh chi cho đến nay vẫn chưa có người nào dám chạm vào thì bây giờ lại được chuyền đến tay của một người khác.
Long Phạm tiếp nhận, cảm giác được cỗ lực lượng kia không phải sóc thủy cũng không phải viêm hỏa mà mơ hồ có một chút quen thuộc, hắn khẽ lắc đầu. Ngay tại lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, còn có tiếng cấp báo, “Vương! Tộc nhân điều tra có người ở bên ngoài đang tiếp cận!”
“Bao nhiêu người? Tiếp tục phái người đi thăm dò!” Sắc mặt của Ỷ Toàn vương đột nhiên lạnh ngắt, phân phó xong thì liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập, người của Linh Tê tộc nghe thấy có người bên ngoài xuất hiện thì cũng đều vội vàng chạy đi.
“Xem ra hôm nay ở đây rất náo nhiệt” Lăng Lạc Viêm như thể đang giễu cợt, thần sắc của Ỷ Toàn vương đầy nghi hoặc, hắn lắc đầu, “Bọn hắn cho đến nay vẫn chưa bao giờ trực tiếp đến đây để thăm dò”
Đối với người của Xích Diêm tộc đang tỏ vẻ khó hiểu, hắn giải thích, “Hai bên Linh Tê tộc của chúng ta có quan điểm bất đồng, phương pháp cũng bất đồng. Hai bên đối lập nhưng tộc của ta đã trốn xuống đất, không thể hấp thu linh lực của thiên nguyệt, có lẽ là cảm thấy chúng ta không còn đáng ngại, lại có Nhĩ Sinh làm con tin nên bọn hắn không sợ chúng ta sẽ làm ra chuyện gì, bọn hắn từ trước cho đến nay đều không làm những việc thăm dò lãng phí nhân lực một cách vô ích.”
Toàn bộ tinh thần cùng sức lực của những người đó đều đặt ở thế gian bên ngoài kết giới, tất cả mọi người đều không thể tùy ý xuất nhập nhờ vào vết nứt của khe hở, nhưng nhất định đã có người đi ra ngoài làm cái gì đó, mục tiêu của bọn hắn ắt hẳn chính là vì hai người này…..
Vẻ mặt của Ỷ Toàn vương trở nên trầm trọng, nhưng Lăng Lạc Viêm không hề chú ý, hắn chỉ cảm thấy lực lượng của viêm hỏa bắt đầu khôi phục, giống như tỉnh lại từ một giấc ngủ say, vô cùng rõ ràng.
Long Phạm phát hiện dị trạng của hắn, nhìn xuống Tụ linh chi ở trong tay, “Lực lượng của Lạc Viêm đang khôi phục, lúc trước ắt hẳn là nó triệu hồi chúng ta, cảm thụ của ngươi so với ta càng trực tiếp mãnh liệt hơn, hiện giờ bắt đầu khôi phục thì nhất định sẽ làm cho linh lực dao động, cảm thấy thế nào?”
Ở ngay tại nơi đây, không hề cố kỵ, Long Phạm kéo hắn lại gần, nâng mặt hắn lên nhìn kỹ, không nhìn thấy thống khổ cũng như khó chịu, lúc này sắc mặt trầm lặng mới bắt đầu dịu xuống, “Ắt hẳn chỉ trong chốc lát là có thể ổn.”
“Ta biết…..” Lăng Lạc Viêm gật đầu, không thể nói rõ cảm giác ở trên người là như thế nào, thật giống như được một thứ gì đó ấm áp vây quanh, lực lượng của viêm hỏa càng lúc càng tồn tại rõ ràng bên trong cơ thể của hắn. Nếu muốn dùng ngôn ngữ để miêu tả thì chỉ có thể nói cảm giác tồn tại càng lúc càng mạnh.
_________________
Danh sách chương