Tóc dài xõa xuống bờ vai, chính là bộ dáng khi Linh Thư từ bên người hắn rời đi, đôi mắt màu hống phấn nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết là ngẩn người hay đang trầm tư điều gì đó. Khi nhìn thấy một đôi mắt như vậy, ngoại trừ có thể nhìn thấy vẻ mị sắc hấp dẫn, rất ít người có thể nhận ra tâm tư đang che dấu ở bên trong, tất cả mọi người sẽ bị vẻ bề ngoài mê hoặc, bị đôi mắt này hút hồn.

Đây là một gian phòng trống rỗng, trong phòng thậm chí không có bất cứ một cái giường hay một cái ghế nào cả, ngoại trừ ở góc tường có đặt nước uống thì trên mặt đất chỉ được lót bằng thảm nhung.

Thân hình trắng như tuyết hơi co lại trên tấm thảm nhung màu tối, cả người không một mảnh vải che thân, ngoại trừ những dấu vết bị dây thừng trói chặt xem ra không còn gì khác, vì vậy Dạ Dực không vội vàng xuất hiện

Hắn vẫn còn đang quan sát, đồng thời cũng đang tự lý giải vì sao hắn nhìn thấy Linh Thư bình an vô sự thì lại thở phào nhẹ nhõm

Tiểu yêu vô dụng như vậy vốn sẽ làm cho hắn tiếp tục cười nhạo. Trước khi Linh Thư bị người bắt đi, chỉ vì phụng mệnh mà hắn đã làm chuyện đó với Linh Thư, chủ nhân ác liệt của hắn muốn ném thiếu niên xích lõa qua cửa sổ. Dưới những ánh mắt tham lam của nhân loại, hắn đã mang Linh Thư đi, trực tiếp quay về phòng, làm một việc mà chủ nhân của hắn xưng là “giáo huấn”.

Rồi sau đó, đến khi tìm được Linh Thư, tiểu yêu vô dụng bị người bắt trói đang nằm xích lõa trên mặt đất, nếu hắn không đến thì kế tiếp sẽ như thế nào? Nhíu mi, đôi mắt càng thêm đỏ ngầu trên khuôn mặt lạnh lùng, bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt Linh Thư.

“Dạ Dực?” Linh Thư trừng lớn mắt, như là đã lâu lắm rồi mới có thể nhìn thấy ở trước mặt, mái tóc trắng như tuyết che phủ thân thể, bên trong đôi mắt màu hồng phấn hiện lên sự sửng sốt

Ngoại trừ kinh ngạc, đôi mắt kia không hề lộ ra một chút thần sắc mị hoặc của Yêu tộc, nhưng không biết vì sao chỉ cần nhìn thấy đôi mắt hiện lên màu hồng phấn nhợt nhạt thì người đối diện sẽ có một ảo giác bị mê hoặc.

Dạ Dực đến gần, vẫn chưa tháo ra dây trói trên người của Linh Thư, như là để lý giải nghi hoặc cũng như là để hồi tưởng lại một lần nữa, hắn trực tiếp hôn Linh Thư.

Bờ môi của thiếu niên rất ngọt ngào, mang theo hương vị đặc biệt tươi mát đầy mị hoặc của Yêu tộc, cái loại mềm mại hòa cùng thanh ngọt làm cho hắn cảm thấy rất tốt, thậm chí có thể so sánh với những linh phách mỹ vị mà hắn đã từng nếm qua.

Có lẽ so với những linh phách mỹ vị mà hắn đã từng nếm qua thì còn ngon hơn một chút. Mới vừa rồi, nếm phải mùi vị hồn phách khiến cho người ta muốn buồn nôn, bây giờ đã được hòa tan, Dạ Dực hài lòng tiếp tục thưởng thức, cảm thấy con bán yêu này cũng không phải vô dụng như vậy. (=.= vô sỉ y chang chủ nhân)

“Mang ta đi.” Đợi Dạ Dực nhấm nháp xong, Linh Thư bị buông ra, không có hỏi Dạ Dực ý nghĩa của nụ hôn này, đối với hắn mà nói, còn sống mới là điều quan trọng nhất, nhưng lúc này hắn đang ở một nơi mà Lăng đã từng cảnh báo với hắn tuyệt đối không thể lưu lại. Hắn đang muốn rời đi thì Dạ Dực đã tìm đến.

Dạ Dực bắt đầu giúp hắn cởi trói. Bất luận là yêu hay là ma, nhiều khi đều là bằng bản năng mà hành động, bản năng cứu sinh luôn được đặt ở điểm cao nhất, Linh Thư không thể trốn thoát là vì sợi dây thừng kỳ dị ở trên người. Nơi này không có ánh nắng cho nên yêu lực của Linh Thư vẫn còn tồn tại, nhưng hắn vẫn không thể cởi bỏ sợi dây thừng.

Dạ Dực cũng không thể.

Cố gắng tháo ra sợi dây trói ở trên tay, trên khuôn mặt lạnh lùng của Dạ Dực lộ ra một chút kinh ngạc, “Đây là vật gì?”

“Là vật chuyên dùng để đối phó với chúng ta. Chỉ có tác dụng đối với yêu ma.” Linh Thư trả lời, lắc lắc thân thể vặn vẹo, từ trên mặt đất đứng lên, có một chút vội vàng, “Mang ta đi.”

“Bọn hắn muốn ngươi làm cái gì? Bảo ngươi không được rời đi, là ngươi tự mình xuất môn.” Dạ Dực nhìn thấy thân thể trong suốt như tuyết trắng ở trước mắt, thoát hạ ngoại y của mình rồi khoác lên người của thiếu niên, trong giọng nói lạnh như băng lộ ra sự bất mãn.

“Ta khống chế không được chính mình.” Linh Thư thanh minh như vậy, lời nói nghe có vẻ cổ quái, Dạ Dực vẫn còn muốn tiếp tục hỏi thì bỗng nhiên cảm giác có người đang tiếp cận, tuy không nghe thấy tiếng bước chân nhưng hắn có thể cảm giác được mùi vị của nhân loại.

Dùng ngoại y quấn quanh thân thể Linh Thư, Dạ Dực nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, hướng từ nơi này đi xuống thì có thể bị phát hiện, phía dưới còn có người canh gác. Bỗng nhiên hắn nhìn thấy một người mà hắn đã từng gặp qua, người đó đang đi đến nơi này.

Phong Trần Tuyệt, người đến đúng là kẻ đã gây phiền phức cho chủ nhân của hắn, khiến tế ti muốn mau chóng trừ khử.

Hóa ra theo như lời của quái nhân thì khách nhân chính là Phong Trần Tuyệt, Dạ Dực không bận tâm Phong Trần Tuyệt đến nơi này làm cái gì, hắn ở đây chính là vì Linh Thư, hắn không biết vì sao lại nóng lòng muốn đem Linh Thư quay về, hắn chỉ chiếu theo bản năng mà hành động.

Hắn muốn Linh Thư quay về.

Cúi đầu nhìn thiếu niên ở trong lòng, đôi mắt đỏ ngầu khôi phục thành màu trắng dã lạnh như băng, khuôn mặt vốn lạnh lùng lại hiện lên một chút ôn nhu, Linh Thư nhìn hắn như vậy nhưng không thúc giục, mặc dù Linh Thư đã nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài.

Ngay khi Dạ Dực và Linh Thư đang nhìn nhau, ngoại trừ tiếng bước chân ở trước cửa thì còn vang lên tiếng nói chuyện, “Đây là con Yêu tộc cuối cùng, tuy chỉ là bán yêu nhưng bất quá có thể dùng được, vẫn chưa thử qua, cứ thử một lần sẽ biết…..”

Cửa mở, nam nhân đang nói chuyện nhìn thấy Dạ Dực ở trong phòng, hắn lập tức sửng sốt, trong đám người cùng nhau bước vào ở phía sau thì có một kẻ vội vàng xoay người hướng ra ngoài hô to, “Người đâu, mau tới.”

“Thử một lần sẽ biết, hồn phách của các ngươi có phải đều khó nuốt như vậy hay không.” Lời nói lạnh như băng lộ ra hàn khí, chỉ cần nghĩ đến việc nếu hắn chậm một bước thì Linh Thư sẽ gặp phải điều gì thì đôi mắt đỏ ngầu càng hiện lên hào quang băng lãnh khát máu, mái tóc đen nhánh ở phía sau chậm rãi bay lên, trong nháy mắt, bầu không khí bắt đầu lan tràn hơi thở u ám từ âm ty địa phủ.

Tử khí u ám như vực sâu không đáy, tựa hồ một hang động tối đen thật lớn có thể nuốt lấy hết thảy, những người vội vàng chạy đến chợt cảm thấy rùng mình giống như trong nháy mắt bọn hắn đã chết một trăm lần.

“Dẫn Hồn tộc…..” Có người nhìn thấy đôi mắt trắng dã chuyển sang màu đỏ ngầu của Dạ Dực thì liền nhận ra, ngữ thanh kinh hãi bắt đầu run rẩy, bọn hắn làm sao lại trêu chọc đến Dẫn Hồn tộc, mà Dẫn Hồn tộc vì sao lại có quan hệ với con bán yêu này?

Căn bản chưa kịp đặt câu hỏi thì bóng dáng tối đen ở trước mắt bỗng nhiên nhảy lên, ánh trăng xuyên thấu qua song cửa sổ, mở ra vạt y bào như một đôi cánh to lớn màu đen, mang theo tử khí quỷ bí vô cùng lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt bọn hắn.

Ánh trăng tròn thật lớn chiếu sáng cả gian phòng, đôi cánh cực đại ở trước mắt giống như che phủ hết thảy, ở trên tường phản chiếu một bóng đen u ám. Tử vong, huyết tinh, hồn phách chia lìa, thi thể bị xé xác lan tràn đầy đất. Dưới ánh trăng quá phận sáng tỏ mà lại có vẻ quỷ dị, tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương phiêu tán ra ngoài cửa sổ…..

“Hai Linh Tê?” Dưới lòng đất, bên trong Linh Tê tộc, Lăng Lạc Viêm lặp lại lời nói của Ỷ Toàn vương một lần nữa.

Trong thính đường nghị sự yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng châm rơi, cơ hồ tĩnh mịch một cách quỷ bí, mọi người nín thở. Cho dù biết bí mật của chính tộc mình nhưng người của Linh Tê tộc vẫn bất giác trở nên khẩn trương, sự tình này có quan hệ rất lớn đến sinh tử của bọn hắn.

“Ta tuy là vương ở nơi đây, nhưng Linh Tê tộc ở một chỗ khác lại không do ta quản thúc.” Ỷ Toàn vương nâng tay vuốt ve lên mái tóc của Nhĩ Sinh. Bộ dáng của thiếu niên có vẻ vô cùng từng trải, Nhĩ Sinh cúi đầu hết sức nhu thuận, lúc này xem ra mới phù hợp với tuổi tác bề ngoài của hắn.

“Vương của ta mới chính là vương của Linh Tê tộc! Điểm này sẽ không thay đổi, bọn hắn đều là những kẻ phản đồ!” Trên đầu được bàn tay ấm áp vuốt ve, hốc mắt của Nhĩ Sinh hơi thoáng đỏ lên, nói ra lời này, giọng nói khàn khàn vỡ nát lại toát ra oán khí đầy căm hận.

Người của Xích Diêm tộc cho đến bây giờ vẫn chưa hiểu rõ đến tộc cùng Linh Tê tộc ở trong kết giới đã xảy ra chuyện gì, đang nghi hoặc thì liền nghe thấy một lời nói thản nhiên lạnh nhạt như từ nơi xa xôi vang lên.

“Linh Tê tộc vì sao lại tồn tại?” Người nói chuyện chính là bạch y bào tế ti ở bên cạnh Viêm chủ, ngữ thanh trầm ổn có thể làm cho người ta an tâm, giống như chỉ cần trả lời hắn, chỉ cần nghe hắn chỉ thị thì tất cả mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết ổn thỏa.

“Đây mới là mấu chốt, mặc kệ Linh Tê tộc của ngươi có bao nhiêu cái, bản tông chủ muốn biết vì sao các ngươi lại tồn tại bên trong kết giới, lại còn ở dưới lòng đất. Linh Tê tộc mà ngươi nhắc đến có phải đã ra khỏi kết giới gây bất lợi đối với diệu sư của tộc ta hay không?” Cầm lấy một quả quang cầu ở cách đó không xa, Lăng Lạc Viêm ngắm nghía những hạt cát ở bên trong, đôi mắt như mỉm cười lại xẹt qua một mũi đao tàn khốc.

Nói lên mấy chữ “diệu sư của tộc ta”. Hồng y nam nhân bên cạnh tế ti vô cùng thuận miệng mà nói. Của Long Phạm thì chính là của hắn, “Diệu sư tuy thuộc về Ngân Diệu tộc nhưng cũng là người của Xích Diêm tộc, nếu là thủ hạ của ta thì không thể vô duyên vô cớ bị người giết chết như vậy.”

Cũng không kích động, cũng không hàm chứa uy hiếp, vừa cười vừa nói, động tác tùy ý lấy ra những hạt cát bên trong quang cầu, xem ra không hề thấy tức giận, nhưng nhìn không ra tức giận lại càng khiến kẻ khác bất an. Mọi người ở đây có thể cảm giác được một ngọn lửa nóng rực đang sắp sửa thiêu đốt, Viêm chủ đang không vui. Bất luận là người nào làm ra việc này thì sẽ bị hồi báo, thậm chí là gấp trăm lần như vậy.

Ỷ Toàn vương sửng sốt, hắn không nghĩ đến lại có chuyện như vậy, sắc mặt lập tức trở nên trầm trọng, trên khuôn mặt diễm lệ lại hiện lên thần sắc ảm đạm, “Bọn hắn lại nương theo khe nứt của kết giới để đi ra ngoài. Nhiều năm trước rõ ràng ta đã vá lại vết rách, xem ra vẫn không thành công.”

Hắn thở dài, mang theo vẻ mặt tôn sùng, cảm thán nói, “Dù sao đây là kết giới do thần nhân thiết lập, Ỷ Toàn cho dù có làm như thế nào cũng đều không phải là lực lượng của thần nhân, hoàn toàn không có tác dụng đối với kết giới này.”

Nghe hắn nói như vậy, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm đều có thể xác định viên ngọc châu trên người của Tiếu Niệm Vân quả thật chính là do Ỷ Toàn vương đưa cho, chẳng qua Linh Tê tộc này cũng không phải là Linh Tê tộc mà bọn hắn muốn tìm đến, những người mà theo lời của Nhĩ Sinh chính là những kẻ phản đồ.

Về phần kết giới, thần nhân như Ỷ Toàn vương đã nói, đương nhiên chính là Hách Vũ hoặc Đồ Lân.

“Viêm chủ, Ngân Diệu vương, hôm nay Ỷ Toàn sẽ nói cho các ngươi biết nguồn gốc của Linh Tê tộc cùng với sứ mệnh của tộc ta.” Làn da trắng bệch tựa hồ trong suốt, trên khuôn mặt lui ra vẻ ảm đạm. Nói lên những lời này, thần sắc của Ỷ Toàn vương hiển lộ sự thành kính đầy tôn sùng.

Người của Linh Tê tộc ở đây đều cúi đầu, quá khứ cùng với lịch sử quá lâu dài đã sớm khắc sâu vào lòng của mỗi một người bọn hắn, nhưng chỉ cần Ỷ Toàn vương nhắc đến thì bọn hắn sẽ vẫn thở dài xúc động, cảm thấy vô cùng vinh hiển, đồng thời cũng vô cùng nặng nề.

“Từ khi thần nhân Hách Vũ và Đồ Lân khai thiên lập địa, truyền thụ linh lực cho hậu thế, khiến thiên địa sinh ra thảo mộc, nhật nguyệt có tinh hoa, lúc ấy Linh Tê tộc của chúng ta đã tồn tại. Tộc của ta chịu trách nhiệm ghi chép lại tất cả biến đổi của thế gian, ngàn vạn năm qua lưu lại tất cả thay đổi của thế sự, trông coi thế gian này chính là sứ mệnh mà thần nhân giao cho tộc của chúng ta.”

Ngữ thanh của Ỷ Toàn vương êm tai như tiếng hát, nhưng trong lời nói lại pha lẫn vô số cảm thán, nói lên những lời này, giọng điệu vừa mang theo sùng kính vừa ẩn chứa một chút thống khổ.

Nhĩ Sinh ở bên cạnh lôi kéo y mệ của hắn, “Vương, để cho Nhĩ Sinh thay ngươi nói.” Muốn nói người thống khổ nhất thì chính là vương của bọn hắn, nhìn thấy khuôn mặt diễm lệ yêu dã hiện lên vẻ bi thương, cho dù chỉ là trong nháy mắt thì hắn cũng không nguyện ý.

Ỷ Toàn vương nhìn hắn rồi lắc đầu, “Nhĩ Sinh, đây là chức trách của ta, Linh Tê tộc đến mức này cũng là một phần trách nhiệm của ta, đem hết thảy bẩm cho Viêm chủ và Ngân Diệu vương cũng là việc mà ta nên làm.” Vỗ nhẹ lên đầu vai của thiếu niên, hắn nhìn chăm chú hai người đang an tọa.

“Linh Tê tộc là những người giúp thần nhân theo dõi việc của thế gian, không tham dự cũng không thể thay đổi, chiếu theo ý tứ của thần nhân mà ở lại bên trong kết giới, nếu có một ngày linh lực trên thế gian bị tiêu tán, ác ý cùng oán khí trỗi dậy đến mức khó có thể cứu vãn, thì tộc của ta phải tìm cách làm cho nhân loại tự hủy để bảo vệ vạn vật sinh linh của thế gian. Đó chính là thiên kiếp.”

Ngàn vạn năm trông coi thế gian mà thần nhân Hách Vũ và Đồ Lân sáng lập, Linh Tê tộc chẳng phải đã sớm tồn tại từ rất lâu rồi hay sao? Lăng Lạc Viêm thán phục một tiếng, “Nếu bắt ta mỗi ngày đều trông coi một thứ giống như nhau, không thể đi ra ngoài, không cần nhiều, chỉ cần một hai năm thì ta sẽ bị điên. Không biết ngươi là vương đời thứ mấy, tính kiên nhẫn của ngươi quả thật cũng không tồi, như vậy mà vẫn còn tiếp tục chịu được.”

Ngữ khí của hồng y nam nhân là kinh ngạc nhưng cũng có chút giễu cợt, Ỷ Toàn vương không lưu tâm, hắn gật đầu nói tiếp, “Linh Tê tộc quả thật đã muốn điên, cho dù ta còn có thể tiếp tục nhưng có người đã mất đi kiên nhẫn. Nơi này tuy là kết giới, là vì bảo hộ chúng ta nhưng cũng đem ngoại giới ngăn cách với chúng ta. Linh Tê tộc trông coi thế gian này, đồng thời cũng bị giam cầm ở nơi đây.”

Không điên, làm sao có thể tiếp tục sống…..

Năm tháng dài lâu, chỉ có thể ở bên trong kết giới thông qua linh thuật để quan sát sinh linh trên thế gian. Bọn hắn sống trên đời nhưng so với chết cũng chẳng có gì khác biệt. Thế giới này tựa như bị ngưng tụ, không có linh hoa thảo mộc, không có tiếng chim ríu rít, ngoại trừ những con ma vật thời thượng cổ thì chỉ có một vầng trăng tròn vẫn treo lơ lửng giữa không trung, mỗi người sinh ra cho đến khi chết đều chỉ nhìn thấy một màu trắng bạc của ánh trăng, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.

Đây là sứ mệnh của bọn hắn cũng là một trách nhiệm đầy bi thương, hy vọng được tiếp cận với màu sắc của thế gian ở bên ngoài, nhưng chỉ có thể bị sứ mệnh nặng nề cùng kết giới ràng buộc.

“Chúng ta dựa vào hấp thu tinh lực của thiên nguyệt mà sống, lực lượng của chúng ta có được chính là nhờ vầng trăng mà các ngươi đã nhìn thấy, nguồn nước thì đào từ dưới lòng đất, thức ăn chính là các loại ma vật mà các ngươi đã gặp qua, mặc dù ăn không ngon nhưng cũng là thức ăn duy nhất để chúng ta có thể duy trì sinh mạng.” Lần này nói chuyện là một người khác trong Linh Tê tộc, có một số việc nếu để Vương của bọn hắn mở miệng thì thật sự làm cho người ta cảm thấy rất chua xót, những chuyện này nên để hắn nói thì có lẽ vẫn tốt hơn.

Lăng Lạc Viêm nhíu mi, thảo nào cả đám người xem ra đều đăm chiêu ủ dột, giống như đã trải qua vô số tang thương cùng bi ai thống khổ, Linh Tê tộc cứ tiếp tục như thế thì sớm muộn cũng sẽ bị diệt tuyệt, có lẽ đây là nguyên nhân vì sao bọn họ lại nhún nhường đối với hắn và Long Phạm như vậy.

Hắn và Long Phạm mang trong người hai cỗ lực lượng khác nhau, nếu có thể mở ra kết giới, tạo nên ảnh hưởng, thì cũng chỉ có hai người bọn hắn mới có thể làm được.

“Ngươi nói không biết chúng ta muốn đến, nhưng lại bảo đã đợi rất lâu, chính là vì chuyện này.” Vén qua sợi tóc bạch kim rơi trước trán, ném đi những hạt cát xuống đất, hồng y nam nhân phủi tay, nghiêng người dựa lên bàn, chống cằm một cách lười nhác, hắn liếc mắt một cái rồi chậm rãi lên tiếng, “Như vậy, các ngươi tính toán dùng thứ gì để trao đổi?”

Bỏ qua những gì không cần thiết, Lăng Lạc Viêm thẳng thắn nói vào trọng điểm, mặc kệ lợi dụng thần nhân để nhờ vả cũng được, hay là khổ nhục kế cũng thế, nói cho cùng vẫn là một màn giao dịch. Hắn có thể cảm thông cho bọn họ, nhưng cũng không thể trợ giúp không công, nếu quả thật như vậy thì thế nhân đều sẽ tìm đến để van cầu làm phiền, hắn và Long Phạm có muốn sống cũng sống không được yên.

“Viêm chủ nguyện ý trợ giúp chúng ta?” Ỷ Toàn vương vẫn muốn khẳng định một lần nữa, ánh mắt hướng đến tế ti ở bên cạnh hồng y nam nhân, Long Phạm thản nhiên nâng mắt lên, ngoảnh đầu nhìn nam nhân với một thân hồng sam rực rỡ, “Tông chủ đã đáp ứng.”

Ánh mắt chăm chú đầy ôn nhu, ý tứ của lời nói chính là chỉ cần Viêm chủ đáp ứng thì hắn sẽ đáp ứng. Ngân Diệu vương lại thật sự như lời đồn đãi, đã đối với Viêm chủ xưng thần mà còn cam tâm tình nguyện như thế này.

Ỷ Toàn vương cùng một đám người của Linh Tê tộc ở phía sau đều lộ ra biểu tình mà Nhĩ Sinh đã từng có, vừa cảm thán vừa bùi ngùi, lại có một chút phức tạp.

Trách không được những người đó lại nóng lòng, những kẻ phản đồ của Linh Tê tộc hay nói theo một cách khác thì bọn hắn mới chân chính là những người trung thành với hai vị thần nhân Hách Vũ và Đồ Lân….

“Xin hỏi Viêm chủ muốn thứ gì?” Hoảng hốt nhìn hai người sóng vai mà ngồi, trong không gian mơ hồ toát lên một chút ôn nhu và kiều diễm, Ỷ Toàn vương hỏi như vậy.

“Ta muốn trừ khử Linh Tê tộc kia, ta muốn các ngươi giao ra những tộc nhân đã từng thuộc về các ngươi, ta muốn bọn hắn phải trả giá.” Gằn từng tiếng, trên môi hiện lên nụ cười chấn nhiếp, bên trong sắc bén lộ ra cảm giác áp bách đầy uy hiếp, hồng y nam nhân lại trả lời vượt ngoài dự kiến của tất cả mọi người.

Hoặc có lẽ nên nói rằng chỉ có một người không cảm thấy bất ngờ, tế ti ở bên cạnh hắn hơi thoáng nheo mắt lại, dưới đáy mắt thản nhiên hiện lên ý cười.

Hắn biết Lạc Viêm sẽ không cho bất cứ kẻ nào khất nợ, nếu có người tự dâng lên ‘đại lễ’ đến trước cửa, khiến bọn hắn chú ý như vậy thì đương nhiên không thể dễ dàng quên đi, hiện giờ đã tìm được kẻ chủ mưu, tông chủ của hắn nhất định sẽ báo đáp gấp bội.

“Thế nào? Không nỡ?” Nam nhân với một thân hồng y liếc mắt một cách ngả ngớn, bên trong đáy mắt tràn đầy lạnh lùng, một đường cong sắc bén nhếch lên bên môi, giọng nói giễu cợt giống như đang cám dỗ khiến kẻ khác bất giác muốn đáp ứng.

Người của Linh Tê tộc nhìn hắn kinh ngạc, “Chẳng lẽ Viêm chủ không phải muốn Tụ linh chi hay sao?” Nhĩ Sinh cảm thấy nghi hoặc.

“Trước tiên chúng ta có thể dâng lên Tụ linh chi, còn về phần Linh Tê tộc…..” Ỷ Toàn vương nhíu lại hàng lông mày xinh đẹp rồi cười khổ, “Chúng ta bị trục xuất khỏi nơi kia, phải xuống dưới lòng đất, cũng không phải là ý nguyện của chúng ta, nơi này là nơi mà chúng ta lánh nạn, cũng là tự giam cầm. Hai bên đã sớm giao chiến rất nhiều lần, nhưng lâu ngày bị vây dưới lòng đất, chúng ta không còn là đối thủ của bọn hắn.”

“Linh Tê tộc chia thành hai phái đã bao lâu rồi?” Lúc này người đặt câu hỏi chính là tế ti Long Phạm.

Ỷ Toàn vương đáp lại, “Từ khi ta có trí nhớ cho đến nay đã là như thế, quá mức dài lâu, lực lượng của bọn hắn rất cường đại, thỉnh hai vị cẩn thận.” Tuy biết rõ là không cần thiết nhưng hắn vẫn nói một câu như vậy. Thật sự hai người ở trước mắt so với những gì hắn đã suy nghĩ thì quá mức khác biệt.

Viêm chủ cùng Ngân Diệu vương vốn không nên như thế này.

Không nên có tình, lại càng không nên vì đối phương mà sinh tình. Phải chăng đây là thiên ý?

Dùng ánh mắt khó có thể phân rõ cảm xúc nhìn Lăng Lạc Viêm và Long Phạm, Ỷ Toàn vương đứng dậy, “Không bằng trước tiên đi xem Tụ linh chi, là thần nhân lưu lại, cũng là vật có liên quan đến hai vị.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện