“Một người đã chết?” Phản ứng đầu tiên của Lăng Lạc Viêm cũng giống như suy nghĩ của Lâm Sở. Nghĩ đến Thạch Lưu lúc trước sống lại như thế nào, hắn đứng dậy rồi hỏi, “Lam Đằng có gì khác so với lúc trước hay không?”

Ở ngoài cửa, Lâm Sở bắt đầu hồi tưởng, “Hắn giống như có chuyện muốn nói rồi lại có chút kỳ quái, xem ra đúng là diệu sư Lam Đằng, nhưng cũng không giống diệu sư Lam Đằng lúc còn sống.”

“Rốt cục là chết hay sống?” Bị lời nói của Lâm Sở làm rối loạn, cánh cửa chợt mở ra, Lăng Lạc Viêm đứng trước cửa, “Nói rõ ràng cho ta biết Lam Đằng có phải là Lam Đằng lúc trước nhìn thấy hay không? Hay là bị ma vật nhập vào, hoặc là không giống như thường nhân, phải dựa vào hấp thu sinh linh để sống?”

Miểu Lan được Long Phạm luyện hóa từ hồn phách cho đến hình người, ngoại trừ phải dựa vào linh khí của hoa cỏ mà sống thì hết thảy mọi thứ còn lại vẫn giống như thường nhân. Thạch Lưu là nửa người nửa quỷ, được chuyển hóa từ vong linh, bị oán linh quấn thân, giống như người nhưng không phải người. Còn Lam Đằng lúc này đến tột cùng sẽ là thứ gì?

Lâm Sở ngẩng đầu đang muốn trả lời, vốn định nói điều gì đó nhưng bỗng nhiên lại quên mất, nhất thời không nói nên lên.

Hồng sam lỏng lẻo, mái tóc bạch kim xõa dài, khoanh tay đứng dựa vào cạnh cửa, hồng y nam nhân ngay trước mặt hắn mang theo thái độ lười nhác, nhíu mi chất vấn, cảnh tượng như thế dường như rất quen.

Nhưng lần này tông chủ của hắn còn mang theo một phong thái nhiếp nhân sắc bén, đồng thời vẫn chưa lui ra nét ôn hòa kiều diễm, ngay cả màu đỏ trên người cũng là một nhan sắc kinh tâm động phách, uy nghi bách nhân, mị hoặc lòng người, đồng thời hiển lộ vẻ mặt mà vốn chỉ có tế ti mới có thể nhìn thấy……

Bỗng nhiên lui ra phía sau từng bước, hắn cúi đầu không dám nhìn lên, không cần phải nói cũng biết bóng dáng bạch y bào đang đi đến. Hắn biết những gì vừa nhìn thấy phải bị xóa sạch ở trong đầu. Không thể hy vọng xa vời cũng không dám hy vọng, hắn hiểu rõ thân phận của chính mình.

“Bẩm tông chủ, diệu sư Lam Đằng xem ra có một chút dị thường.” Nói là dị thường, nhưng hắn không nói rõ dị thường như thế nào, có lẽ chỉ chính mắt nhìn thấy thì mới biết Lam Đằng giờ khắc này đến tột cùng là cái gì.

“Không bẳng đi xem một chút.” Long Phạm đi đến phía sau Lăng Lạc Viêm, giúp hắn vuốt lại mái tóc buông dài ở trên đầu vai, rồi sửa sang vạt y bào bị hai người dây dưa làm cho hỗn độn, chờ đến khi tất cả đều chỉnh tề ngay ngắn, thì Lâm Sở vẫn còn đứng ở ngoài cửa cách đó không xa, đang cúi đầu chờ đợi.

Hắn thủy chung không ngẩng đầu lên. Hắn không dám cũng không thể. Tế ti Long Phạm tuy chưa nói gì với hắn nhưng hành động đến gần bóng dáng hồng sam chính là một lời cảnh cáo.

Lâm Sở hiểu rõ điều này. Hắn thủy chung tuân thủ chức trách, không dám nảy sinh tư tâm, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, chưa từng ảnh hưởng đến tâm tình của tông chủ và tế ti, nếu không phải như thế thì giờ khắc này hắn nhất định không còn đứng ở nơi này.

“Đi thôi.” Lăng Lạc Viêm ra hiệu cho Lâm Sở dẫn đường, Long Phạm đi theo bên cạnh. Mặc dù nhìn không ra Long Phạm có đang khó chịu hay không, nhưng hắn biết rõ vị tế ti này của hắn chưa bao giờ có hảo cảm đối với Lâm Sở trưởng lão, thậm chí không thích nhìn Lâm Sở xuất hiện. Lý do vì sao thì e rằng trong tộc không người nào là không biết.

Vì sao hắn vẫn để cho Lâm Sở đi theo, cho đến nay hắn vẫn chưa nói cho Long Phạm biết nguyên nhân. Long Phạm cũng chưa bao giờ yêu cầu loại bỏ Lâm Sở. Đối với quyết định này, suy nghĩ của hai người bọn hắn có lẽ giống như nhau.

“Hắn ở nơi nào?” Đi ra ngoài, Lăng Lạc Viêm nhìn thấy phương hướng đang đi chính là nghị sự điện, các tộc đều có người ở nơi này để trao đổi tình báo, thuận tiện an bài nhân mã ra khỏi thành giúp ứng phó với các nơi có ma vật xuất hiện.

“Đang chờ ngay trong nội đường, các diệu sư cũng không dám tùy ý xử trí. Diệu sư Lam Đằng từ chết mà sống lại, tuy có chút kỳ quái nhưng vẫn chưa đả thương ai.” Lâm Sở bước nhanh hơn cước bộ.

Lăng Lạc Viêm nghĩ đến những sự kiện phát sinh mấy ngày gần đây, hắn biết có cái gì đó đang muốn tiếp cận bọn hắn. Diệu sư tự sát, Lam Đằng từ chết mà sống lại, Dạ Dực và Linh Thư mất tích, việc này thật sự kỳ lạ, hơn nữa lại là liên tiếp phát sinh.

Trong đại sảnh, các diệu sư đang trông coi Lam Đằng. Chiếu theo tình hình lúc này, từ chết mà sống lại tuyệt đối không phải là chuyện tốt, thậm chí là rất xấu. Không ai nghĩ rằng khi kiểm kê nhân số thì cư nhiên lại nhìn thấy thi thể của Lam Đằng vốn được đặt bên ngoài Viêm Lạc cung nhưng bây giờ lại sờ sờ đứng trước mặt bọn hắn.

Nghe các diệu sư trình bày, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm đứng bên trong đám người cùng nhau nhìn chăm chú Lam Đằng đang đứng thẳng bất động.

Ngày ấy hắn dẫn theo tộc nhân xuất hiện, tuy ngạo mạn vô lễ nhưng xem ra hắn đối với Ngân Diệu tộc và Long Phạm tuyệt đối không mang hai lòng, hiện giờ từ chết mà sống lại, không biết là ai đã làm ra chuyện này.

“Tông chủ, diệu sư Lam Đằng, hắn….” Quyết Vân tiến lên vài bước, không biết nên dùng từ gì để hình dung Lam Đằng lúc này. Các tộc ở xung quanh vẫn chưa rời đi, trong lòng cũng tràn đầy suy nghĩ, tình cảnh trước mắt quả thật rất quỷ dị.

Vẫn đang mặc chiến giáp của ngày hôm đó, máu trên miệng vết thương ở trước ngực đã đông lại, vết máu khô hiện lên màu nâu trầm, thậm chí mơ hồ tản mát mùi thối rữa. Sắc mặt của diệu sư Lam Đằng tái nhợt, không có một chút huyết sắc, khuôn mặt cứng ngắt lạnh như băng, không lộ ra bất cứ biểu tình nào, tựa như tình trạng vốn có của hắn – chỉ là một cỗ thi thể.

Nhưng cỗ thi thể này đang đứng trước mặt mọi người, đôi môi khô nứt co rút đang phát ra tiếng vang khanh khách, giống như muốn nói điều gì đó nhưng hai tay lại gắt gao siết chặt cổ họng, tựa hồ muốn bóp chết chính mình, cứ duy trì tư thế quỷ bí như vậy.

Mái tóc khô xơ, đôi mắt vô thần, chỉ có tư thế đứng thẳng cùng động tác ở cổ họng có thể nhìn ra hắn khác biệt với một cỗ thi thể đã chết. Lam Đằng đứng ở nơi đó, nếu nói rằng hắn là một người chết được hồi sinh thì không bằng nói hắn vẫn là một cỗ thi thể, một cỗ thi thể biết cử động.

Mọi người tụ tập trong đại sảnh, bọn hắn có thể ngửi được mùi thối rữa phiêu tán trong không khí, không phải mùi hôi mà là một mùi già nua mục nát.

Giống như cây cối điêu tàn, năm tháng lưu chuyển, bụi bặm bám dày, như bóng đêm mù mịt, tuyệt đối không phải ma vật nhập xác, lại càng không phải một người được luyện hóa hồn phách. Diệu sư Lam Đằng quả thật đã chết, nhưng cũng thật sự lại một lần nữa đứng trước mặt bọn hắn.

Lăng Lạc Viêm rốt cục đã rõ vì sao Lâm Sở không nói rõ là chết hay sống.

“Hắn đang làm cái gì?” Lăng Lạc Viêm muốn biết rõ ràng vì sao Lam Đằng lại ở đây. Thạch Lưu là bị Lam Đằng khống chế, là Ngân Diệu tộc sử dụng để làm cho Long Phạm nhớ lại quá khứ, giúp Long Phạm khôi phục thân phận trước kia. Hiện giờ Lam Đằng cũng từ chết mà sống lại, mặc kệ là ai thao túng, thao túng vì cái gì thì tất cả cũng phải có mục đích.

Đối với câu hỏi của Lăng Lạc Viêm, các diệu sư và trưởng lão đều lắc đầu, “Từ khi phát hiện dị trạng của diệu sư Lam Đằng thì hắn đã như thế.”

Long Phạm thủy chung đứng bên cạnh không mở miệng, động tác của Lam Đằng làm cho hắn có loại cảm giác kỳ dị, nhắm lại hai mắt, bỗng nhiên hắn lên tiếng, “Bất luận là lực lượng nào khiến hắn như thế thì đây cũng không phải là chuyện tốt, Hoài Nhiễm———-”

Đây là lần đầu Long Phạm đối với Ngân Diệu tộc, hay nói khác hơn là hạ mệnh lệnh cho Ngân Diệu tộc của Xích Diêm. Không nói minh bạch nhưng Hoài Nhiễm có thể hiểu rõ ý tứ trong lời nói. Mặc dù đối với việc này cảm thấy vui sướng nhưng phải giết diệu sư Lam Đằng thêm một lần nữa lại làm cho hắn thoáng có chút lưỡng lự.

Ngay trong lúc chần chừ thì Lam Đằng lại mở miệng, “Ngân Diệu tộc từ trên xuống dưới…..nghe mệnh lệnh của tông chủ……giải linh ấn…..Ngân Diệu vương quay về…..hiệu lệnh thiên hạ…….Đồ———”

Trong khoảnh khắc, sắc mặt trắng bệch hiện lên sự thống khổ, còn chưa nói ra thì đã bị thay thế bằng tiếng vang khanh khách. Lăng Lạc Viêm bỗng nhiên hiểu được động tác của Lam Đằng đại biểu cho điều gì. Lam Đằng đang muốn ngăn cản lời nói sắp toát ra khỏi miệng!

Siết chặt cổ họng của chính mình, Lam Đằng giống như bị giằng xé giữa hai thế lực, có điều gì đó muốn thông qua hắn để nói ra một ít bí mật mà cả Lăng Lạc Viêm và Long Phạm đều biết, cũng không cố ý giấu diếm tộc nhân…

“…..Đồ Lân lực…..hủy diệt sinh linh.” Hai tay vô lực hạ xuống, lời nói rốt cục đã ra khỏi miệng.

Viêm hỏa rực cháy trên bàn tay của Lăng Lạc Viêm, nhưng đã không kịp.

Chỉ trong khoảnh khắc, ngắn ngủi mấy từ vọng lại trong nội đường yên tĩnh không một tiếng động, như là lời nói của u hồn, ngữ thanh trống không nhưng lại khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ ngay lập tức. Các tộc vẫn chưa rõ Lam Đằng đang muốn nói điều gì, mãi cho đến khi nghe được mấy từ cuối cùng.

Đồ Lân Lực, hủy diệt sinh linh.

“Đồ Lân diệt thế?!” Trong nháy mắt, các tộc đều biến sắc. Mặc kệ người mở miệng là một cỗ thi thể đã chết, lời nói đó toát ra từ miệng của diệu sư Ngân Diệu tộc, làm sao có thể là giả?

Lam Đằng đột nhiên ngã xuống, cổ họng gần như bị bóp nát nhưng những lời đó rốt cục đã nói ra, các diệu sư đều nhớ rõ mấy ngày trước vương của bọn hắn yêu cầu——quên đi Đồ Lân lực, quên đi kế hoạch diệt thế, vì vậy bọn hắn không dám phát ngôn.

Có ai ngờ rằng việc này lại thốt ra từ trong miệng của Lam Đằng, một người đã chết.

Các tộc lui về phía sau từng bước, biểu tình cảnh giác cùng kinh hãi. Bên trong nội đường rộng lớn, chỉ trong chốc lát lại chia thành hai phương. Một bên là thủ lĩnh của các tộc, bên còn lại là trưởng lão Xích Diêm tộc và diệu sư Ngân Diệu tộc. Ở giữa, nổi bật hai bóng dáng hồng y và bạch y bào đang sóng vai mà đứng.

“Lời của hắn không phải giả, có đúng hay không? Năm đó Ngân Diệu tộc đột nhiên biến mất khỏi thế gian, bây giờ quay lại là để diệt thế!” Các tộc đã bắt đầu rối loạn, bọn hắn không nghĩ đến thiên kiếp là do con người tạo nên, là Ngân Diệu tộc kế thừa Đồ Lân lực vạch ra kế hoạch. Nói như vậy, tế ti Long Phạm của Xích Diêm tộc phải chăng chính là người diệt thế?

Vạt y bào thuần bạch hơi thoáng phất phơ tạo ra một mùi hương thoang thoảng phiêu tán trong không khí, tiếng thở dài dường như bắt nguồn từ một nơi xa xôi mà đến, nhẹ nhàng hạ xuống, Long Phạm chậm rãi mỉm cười đối với người bên cạnh, “Xem ra có người trăm phương ngàn kế muốn ta và ngươi phải đối lập.”

Lăng Lạc Viêm nhíu mi nhưng ngay lập tức lại nhếch môi, “Người nào đó đã an bài rất tốt, chúng ta cứ chiếu theo mà hành sự.”

Nắm tay nhau mà đứng như thể trước mặt không có người, căn bản không đem lời nói của Lam Đằng đặt vào trong tai. Trước mắt mọi người, tế ti Long Phạm vẫn tao nhã thoát tục như trước, tựa hồ ám chỉ của Lam Đằng không hề quan hệ đến hắn. Mà bên cạnh hắn, Viêm chủ Lăng Lạc Viêm vốn nên kinh ngạc, nhưng cư nhiên lạ có thể bình thản ung dung như vậy, chỉ có tà khí cuồng ngạo hiển lộ bên khóe môi. Lời đối thoại rõ ràng chứng tỏ hai người đã sớm biết việc này.

“Viêm chủ, ngươi——-” Tiến lên phía trước một bước, có kẻ không dám tin, một người là đấng cứu thế, một người có lực diệt thế, làm sao Lăng Lạc Viêm lại không hề để ý? “Chẳng lẽ Viêm chủ không quan tâm đến sinh tử của người trong thiên hạ hay sao? Hắn chính là người diệt thế. Đồ Lân lực hủy diệt sinh linh. Nói cách khác đó chính là tế ti của ngươi, vì sao Viêm chủ còn không bắt hắn!”

“Vì sao ngươi không lại đây?” Nhẹ nhàng bâng quơ nâng tay lên, chỉ vào Long Phạm đang đứng bên cạnh, Lăng Lạc Viêm làm ra động tác thỉnh mời, “Nếu ngươi muốn cứu người cứu thế như vậy thì tại sao không tự mình động thủ? Hắn đang ở trước mặt các ngươi. Đồ Lân diệt thế, tế ti Long Phạm quả thật có lực lượng diệt thế của Đồ Lân, các ngươi còn chờ gì nữa?”

Nhướng mi, vừa cười vừa hỏi, bên trong đôi mắt khép hờ hiện lên một sự tàn khốc cay nghiệt, ánh mắt thâm tình mị hoặc đảo qua từng người một đang vây xung quanh, mặc dù khuôn mặt tuấn mỹ mang theo ý cười, nhưng bị ánh mắt kia liếc nhìn thì tất cả mọi người lại đột nhiên cảm thấy rùng mình.

Ai dám động thủ với tế ti Long Phạm. Cho dù giờ khắc này biết hắn chính là người diệt thế nhưng không có ai nghĩ rằng bạch y bào tao nhã lại liên quan đến hai từ diệt thế điên cuồng. Nhưng Viêm chủ đã thừa nhận, tế ti Long Phạm cũng không phản bác, Đồ Lân diệt thế tuyệt đối không phải giả, chiếu theo đoạn đối thoại lúc trước thì căn bản hai người ở trước mặt đã sớm biết việc này.

“Chư vị muốn bắt Long Phạm?” Lẳng lặng mà đứng, phong thái trang nhã thanh tao, Long Phạm dường như đã mơ hồ phát hiện Lam Đằng lúc trước muốn nói ra điều gì, nhưng lại không kịp ngăn cản.

Từ khi chân chính có được người hắn muốn, bất luận những thứ khác trong mắt hắn đều trở nên vô vị, tánh mạng sinh linh đối với hắn không hề đáng giá. Muốn nói đến một ngày hắn sẽ diệt thế, cũng không phải không có khả năng. Chẳng qua hắn nghĩ rằng, nếu ngày đó thật sự xảy ra thì hắn chỉ biết đó là vì một người duy nhất đang đứng bên cạnh.

Các tộc lặng im nhưng bầu không khí căng thẳng vẫn chưa hòa hoãn, dường như pha lẫn một chút tinh diệu trong đó.

Lời nói khiêm tốn nhã nhặn, ngữ thanh ôn hòa bình thản tản ra theo hương sen thoang thoảng mờ ảo, trầm tĩnh đứng yên, bạch y bào thuần khiết tựa như cách ly trần thế, tất cả dơ bẩn đen tối đều không thể lây dính.

Hắn cứ đứng ở nơi đó trước mặt bọn họ, tựa như đang đứng ở một nơi xa xôi, cần phải cực lực trông về phía xa thì mới có thể thấy rõ, cho dù cố gắng vươn tay nhưng cũng không thể chạm vào, hắn là tế ti Long Phạm, cơ hồ tất cả mọi người vừa sinh ra đều nghe được cái tên này, đáy lòng đã sớm kính sợ, không phải chỉ trong khoảnh khắc thì có thể đánh tan.

Mọi người không thể tin tưởng người như vậy lại muốn diệt thế, nhưng không ai dám đối diện với tế ti mà đồng thủ. Ngay bên cạnh tế ti Long Phạm, Viêm chủ vốn là hy vọng của bọn hắn, lúc này lại như đang ở chỗ không người, phóng túng mà dựa vào bạch y bào tế ti.

Giống như đang xem một vở diễn đặc sắc, một tay còn đang khiêu khích lọn tóc trên bờ vai của Long Phạm, những sợi tóc đen huyền quấn quanh đầu ngón tay rồi sau đó được buông lỏng. Đôi mắt mị hoặc lạnh nhạt như có viêm hỏa diễm lệ lướt qua, mang theo một màu sắc vô cùng quỷ dị.

Hy vọng sống sót và sợ hãi cái chết. Hai thế lực ở ngay trước mặt bọn hắn, không phải đối địch mà là kề vai sát cánh, nương tựa vào nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện