Lời như vậy cũng đã nói ra, các diệu sư làm sao dám đáp lại, Ngân Diệu tộc có được một lực lượng cường đại nhưng bây giờ đã trở thành tế ti của Xích Diêm tộc. Nếu vương không cần thì bọn hắn có thể làm được gì. Mấy trăm năm qua bọn hắn chỉ có một vị Ngân Diệu vương ở trước mắt, đến khi bị vứt bỏ thì trong lòng vừa oán lại vừa đau, nhưng cũng không dám bất kính với Long Phạm.

Về phần vị Viêm chủ, lời nói đó tựa như một lưỡi đao sắc bén không thể tránh được, giống như đang xảy ra trước mặt bọn hắn, lui cũng không thể lui, lựa chọn chỉ có hai.

Thuận theo Xích Diêm tộc, nghe lệnh của hắn, hoặc chỉ có thể trở thành kẻ địch, hai tộc tranh chấp. Trước tiên không nói đến lực lượng mạnh yếu của nhóm thuộc hạ mỗi bên, chỉ cần hai người đang sóng vai mà đứng cũng đủ làm cho Ngân Diệu tộc từ trên xuống dưới không dám động thủ.

Viêm hỏa lực không người có thể kháng cự, duy nhất có thể sáng ngang chính là người thủy chung đang đứng sau lưng của hắn, bạch y bào mờ ảo, ánh mắt trầm tĩnh thậm chí ẩn chứa ý cười.

Thủy có thể khắc hỏa, hỏa cũng có thể chế thủy. Khi hai lực lượng hợp thành một thì người nào có thể kháng lại, người nào dám đối địch?

Lại càng không nói bọn hắn là diệu sư, cũng là người của Ngân Diệu tộc, không có người nào dám động thủ đối với vương của bọn hắn. Cho dù đã trải qua mấy trăm năm, Long Phạm vẫn là người mà bọn hắn tôn sùng như thần nhân, vẫn là người mà bọn hắn kính sợ. Đừng nói đến động thủ, cho dù chỉ là một chút suy nghĩ trong đầu cũng không dám.

Sắc mặt của Hoài Nhiễm hết trắng lại chuyển sang xanh, các diệu sư ở sau lưng hắn cũng không tốt hơn là bao. Sự tình đã đến bước này thì không còn đường lui. Hồng sam nam nhân ở trước mặt thật sự như một ngọn viêm hỏa, khi bọn hắn chưa hề chuẩn bị, không kịp phòng ngự thì bỗng nhiên bùng nổ lan tràn thành một nhan sắc diễm lệ đầy bách nhân khiến người khác vừa tán thưởng vừa sợ hãi, làm cho bọn hắn trong lòng không tình nguyện nhưng không thể không bị chấn nhiếp bởi phong thái uy nghi như thế.

“Các ngươi đã quyết định rất tốt.” Long Phạm nheo mắt lại. Không cần phải hỏi, hắn rất rõ ràng khi đối mặt với Lạc Viêm như thế thì người khác sẽ có phản ứng cùng cảm giác ra sao. Lúc trước các trưởng lão trong tộc là như vậy, hiện giờ những vị diệu sư cũng tuyệt đối không có gì khác biệt.

Hoài Nhiễm cùng các vị diệu sư nhìn nhau, bọn hắn đều biết không cần phải thương nghị, nên làm như thế nào thì đã quá rõ ràng.

Hơn mười vị diệu sư đại biểu cho Ngân Diệu tộc đồng loạt quỳ bái dưới chân Lăng Lạc Viêm. Trong Viêm Lạc cung, trước những ánh mắt chứng kiến của các tộc khác, bọn hắn cúi đầu quy phục, “Chúng thần tuân lệnh.”

“Từ nay về sau, Ngân Diệu tộc từ trên xuống dưới xin nghe theo mệnh lệnh của Viêm chủ, không dám làm trái.” Đang lúc ban ngày, dưới ánh nắng mặt trời chói chan, người của Ngân Diệu tộc quỳ bái, đồng thanh hô to lời thề xuyên thấu tận mây xanh, lần này không phải quỳ bái Ngân Diệu vương của bọn hắn mà là người đang khoanh tay đứng bên cạnh, nam nhân một thân hồng y sáng ngời đẹp mắt.

Mái tóc bạch kim phất phơ sắc đỏ, nụ cười mang theo vài phần tà khí vài phần thâm tình mị hoặc, có được một đôi mắt diễm lệ đoạt lòng người, nghe những gì bọn hắn vừa nói, khí sắc lãnh khốc cay nghiệt lui ra, hiển lộ thần thái thỏa mãn hài lòng, “Tốt lắm, ta cũng không muốn hai tộc có tranh chấp. Các vị diệu sư, thỉnh đứng lên.”

Đám người Hoài nhiễm đứng dậy, sắc mặt trở nên cung kính. Cho dù Viêm chủ dùng Ngân Diệu vương uy hiếp ép buộc bọn hắn, nhưng bọn hắn lại không thể không tuân lệnh làm việc. Đây là một loại cảm xúc phức tạp, vừa oán hận vị Viêm chủ này lại vừa cảm thấy khâm phục. Bọn hắn nương tựa vào kẻ mạnh, cho dù không cam tâm tình nguyện nhưng vẫn hiểu được hồng y nam nhân như viêm hỏa chính là người được vương của bọn hắn xem trọng.

Chẳng qua vương lại cho phép hắn……

Nhớ lại lời nói vừa rồi của Lăng Lạc Viêm, bọn hắn đều trở nên uất ức, thật sự muốn chấp nhận hết thảy thì cần phải có thời gian.

Thờ ơ đảo mắt nhìn Ngân Diệu tộc, Lăng Lạc Viêm xoay người khoát tay, “Các vị đều lui về đi, việc hôm nay nhất định sẽ điều tra chân tướng rõ ràng, khi nào có kết quả sẽ báo cho mọi người.”

“Được được, chúng ta xin phép cáo lui. Còn có ma vật chưa diệt trừ, phải thu xếp chu đáo.” Các tộc vội vàng gật đầu, trong miệng đáp ứng. Bọn hắn không nghĩ đến cái chết của sáu vị diệu sư lại dẫn ra cục diện chuyển biến như thế này. Hiện giờ hồng sam nam nhân dường như so với lúc trước có một chút bất đồng.

Vị Viêm chủ này không chỉ đại biểu cho Xích Diêm tộc mà còn đại biểu cho Ngân Diệu tộc. Thu phục diệu sư ở trước mặt tất cả mọi người, nếu nói hắn không phải cố ý, thì hắn không phải là Viêm chủ được thế nhân xưng tụng. Thủ đoạn như thế, lại có trợ lực cường đại, trên đời này chỉ sợ không có người nào có thể so sánh với hắn.

Mỗi người đều mang theo tâm tư mà rời đi, cùng một cảm xúc, vừa đố kị nhưng cũng vừa kính sợ. Viêm chủ là đấng cứu thế theo như câu ca dao, chỉ cần hắn muốn thì e rằng diệt thế cũng không hề khó khăn.

“Tông chủ…..” Các trưởng lão Xích Diêm tộc vốn nghĩ rằng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của hai tộc, thế nhưng chỉ trong một lát thì cục diện đã xoay chuyển. Ngân Diệu tộc thuộc về tông chủ, bọn hắn ngỡ ngàng đến mức suýt nữa thì quên cả việc vui sướng.

“Dẫn các diệu sư đi vào nội đường, để cho tộc nhân của Ngân Diệu tộc tiến vào Viêm Lạc cung. Tăng cường thủ vệ, phái người đi tìm tung tích của Dạ Dực và Linh Thư. Bản tông chủ không muốn nhìn thấy lại có người xảy ra chuyện.”

Nói cho cùng, trong một cục diện rối loạn, ai có thủ đoạn thuyết phục lòng người thì kẻ đó chiến thắng. Quá trình không phải không quan trọng, nhưng quan trọng hơn chính là kết cục.

Sau khi thuận miệng phân phó thì xoay người rời đi, bóng dáng hồng sam nổi bật dưới bầu trời trong xanh, bạch y bào nam nhân đi theo ngay phía sau, giống như những tộc nhân của Ngân Diệu tộc không hề quan hệ đến hắn, tựa hồ việc này vốn nên là như thế, y mệ thuần bạch mờ ảo tung bay trong gió.

Chăm chú nhìn đôi bóng dáng đang bước đi khoan thai, mặc dù mới vừa rồi hai tộc phát sinh chuyện không vui nhưng các trưởng lão của Xích Diêm tộc lại cảm thấy thập phần vui vẻ. Có được tông chủ và tế ti như thế thì còn gì phải lo lắng. Hiện giờ Ngân Diệu tộc đã thuộc về tông chủ, việc kế tiếp phải làm là điều tra vật thứ ba trong câu ca dao.

Chẳng qua có diệu sư vì chuyện này mà vô cớ tự sát, trong đó nhất định có cổ quái, bọn hắn phải điều tra thật cẩn thận.

Lăng Lạc Viêm đi một mạch về phòng, Long Phạm ở phía sau không nhìn thấy vẻ mặt của Lăng Lạc Viêm như thế nào, nhưng hắn biết tâm tình của Lạc Viêm không tồi. Đi được nửa đường, Long Phạm cước bộ nhanh hơn, y mệ thuần bạch nâng lên, chiếm lấy mị sắc đỏ sẫm trước mặt.

“Làm cái gì?” Lăng Lạc Viêm mới vừa chậm lại cước bộ thì bị một lực đạo kéo lại, thân thể bỗng nhiên ngã về phía sau, thuận thế dựa vào, hắn ngửa đầu nhìn nam nhân ở sau lưng.

“Nắm bắt cơ hội để cho bọn hắn chịu sự chi phối, tông chủ tính toán vừa khớp.” Đưa tay vờn quanh thân thể của Lăng Lạc Viêm, trong giọng nói thì thầm tràn đầy tán thưởng, dừng một chút, không nhanh không chậm tiếp tục mở miệng, “Trước mặt người khác lại nói ra những lời đó….”

“Ta ở trước mặt kẻ khác nói ra những lời đó chẳng lẽ không đúng sự thật? Tế ti đại nhân của ta, bản tông chủ cũng đâu nói sai chuyện gì, bất quá dùng việc này để làm cho bọn hắn nhanh chóng nhận rõ.” Cắt ngang lời Long Phạm, Lăng Lạc Viêm ngoảnh đầu cười ái muội rồi quay người lại, “Chỉ có ngươi tính kế ta, chẳng lẽ ta không thể tính kế ngươi?” Một khi trong lòng bình yên, hắn sẽ không bị vị tế ti ác liệt xảo quyệt này giăng bẫy.

Mỉm cười giảo hoạt, lời nói mang theo khoái ý, Long Phạm chăm chú nhìn người trước mặt, khẽ cười rồi lắc đầu, xem ra Lạc Viêm vẫn nhớ đến việc trước kia hắn giấu diếm và tính kế, bất quá hắn không hề để ý thủ đoạn trừng phạt như vậy, “Chỉ cần ngươi không còn giận ta thì tốt rồi.”

Thở dài bất đắc dĩ, nụ cười ôn nhu hiện lên bên môi, che giấu tất cả tâm cơ xuống đáy lòng, tế ti của hắn chính là người như thế, dễ dàng làm cho kẻ khác lơi lỏng đề phòng, đáng tiếc hắn lại rất yêu người nam nhân có biểu tình bất đồng này, Lăng Lạc Viêm vừa cười tà vừa nhíu mi, “Ngươi thật ra không thèm để ý bị lợi dụng, ủy thân cho ta để khiến tộc nhân của ngươi biết rõ chuyện này, thật ra đối với bọn hắn cũng là một đả kích không nhỏ.”

Trêu chọc nói ra hai chữ ủy thân, ý cười trên môi tràn đầy ngả ngớn, Long Phạm nghe như vậy chỉ lẳng lặng liếc mắt một cái, bên trong đôi mắt màu thanh lam nhợt nhạt như có gợn sóng đang lăn tăn, “Nếu là như thế mới có thể khiến Lạc Viêm quên chuyện trước kia thì làm cho bọn hắn biết cũng không thành vấn đề, việc này ta cũng không để ý.” Hắn để ý chính là chuyện khác.

“Nếu là không hề để ý vậy ngươi ở đây đang làm cái gì?” Lăng Lạc Viêm nắm bàn tay đang khẽ vuốt dọc sống lưng rồi đi xuống dưới hạ thân ở phía sau của hắn, liếc mắt một cách đầy tà khí, “Đừng quá phận, lúc này ngươi để cho ta toại nguyện, ta cũng không gây bất lợi đối với ngươi. Chung quy cũng là ngươi làm nhiều hơn so với ta.”

Hắn vẫn có chút ôm oán đối với việc này, nhưng tế ti của hắn căn bản không cho hắn có cơ hội xoay chuyển tình thế. Chỉ mới hoan hỷ trên thân thể của Long Phạm được đúng vài lần không kém một ly thì lại bị Long Phạm hoàn toàn hồi báo một trận.

“Lạc Viêm muốn hoàn toàn chiếm lấy tâm ý của ta, ta đã hiểu được, về sau không cần phải tiếp tục chứng minh, ta sẽ làm cho ngươi an tâm.” Nhẹ nhàng ôm Lăng Lạc Viêm, giọng nói của Long Phậm ôn nhu đến chí cực. Bị sự dịu dàng như thế mê hoặc, nhưng nghĩ đến bộ mặt thật sự của Long Phạm thì Lăng Lạc Viêm khẽ cười giễu cợt một tiếng. Hắn hiểu được lúc nào cần phải thu tay, tạm thời quyết định chờ cơ hội lần sau.

“Đừng nghĩ rằng ngươi tự nguyện để cho ta ôm vài lần thì có thể xóa bỏ chuyện trước kia. Lấy công chuộc tội vẫn chưa chấm dứt. Lại đây giúp ta ngủ trưa, đêm qua mệt, ngươi có thể không ăn không uống nhưng ta phải dùng bữa rồi đi nghỉ ngơi.” Nhớ đến những màn mây mưa kịch liệt vào đêm qua, Lăng Lạc Viêm nhếch môi, y mệ hồng sắc duỗi thẳng hai tay, thản nhiên tiếp tục bước về phía trước. Nhìn thấy những sợi tóc bạch kim bóng mượt lướt qua trước mắt, đáy lòng của Long Phạm đột nhiên nóng lên.

Lăng Lạc Viêm mới đi được vài bước thì bờ môi bất thình lình bị chiếm lấy, giống như phải đoạt đi hết thảy hô hấp của hắn. Cảnh vật trước mắt trong khoảnh khắc liền thay đổi, chờ đến khi hắn thở hổn hển khôi phục tinh thần thì hai người đã ở trong phòng, dưới thân là nhuyễn tháp, nam nhân trên người là Long Phạm.

“Lại làm sao vậy?” Đẩy Long Phạm ra, Lăng Lạc Viêm tùy tay xõa tung mái tóc, hắn không đứng lên mà ngồi dựa vào nhuyễn tháp, nhướng mi nhìn bạch y bào nam nhân ở bên cạnh, nét bình thản ôn hòa lúc trước của Long Phạm dần dần chuyển sang thâm trầm. Chậm rãi tiến đến gần Lăng Lạc Viêm, Long Phạm cúi thân xuống, lần này không phải đột nhiên ôm hôn mà là nhíu mi nhìn chăm chú.

“Có biết mới vừa rồi những người đó dùng loại ánh mắt nào để nhìn ngươi hay không?” Thả lỏng hàng lông mày đang nhíu chặt, nhớ đến mới vừa rồi những người đó nhìn bóng dáng hồng y như thế nào, Long Phạm chỉ thản nhiên mà cười, câu hỏi chất vấn như mang theo một sự nguy hiểm khiến kẻ khác không yên.

Đã sớm quen với việc này, Lăng Lạc Viêm đương nhiên hiểu rõ che giấu dưới bộ dáng ôn hòa bình thản chính là lòng dạ hẹp hòi cùng đố kị, tùy thời tùy chỗ đều có thể bùng nổ tính độc chiếm kinh người.

“Bọn hắn nhìn ta như thế nào? Đừng bảo với ta, ngươi nghĩ rằng sẽ có người dám làm chuyện này đối với ta giống như ngươi?” Nói lên lời này, khuôn mặt tuấn mỹ dưới mái tóc bạch kim tràn đầy chế nhạo, thậm chí còn có chút châm biếm.

Đính ước đã lâu, hai người đã dây dưa trên giường không biết bao nhiêu lần, ngoại trừ lần trước thì hắn luôn luôn là người bị thượng. Nhớ lại ngày xưa, hắn mới là người trêu chọc đùa bỡn kẻ khác, làm cho người ta phải khóc lóc phóng túng dục vọng vì hắn, nếu không có Long Phạm thì cũng sẽ như trước, nhưng không nghĩ rằng khi đến nơi này lại gặp gỡ một người như Long Phạm.

“Không cam tâm?” Long Phạm cúi thấp đầu, đưa tay mơn trớn trên mái tóc xõa dài của Lăng Lạc Viêm.

“Đến hôm nay mới hỏi, không phải là trễ quá hay sao? Ta không phải là người tự ủy khuất chính mình, làm nghĩa là làm. Nếu ta nói không tình nguyện, chẳng lẽ ngươi sẽ buông tay?” Nói lên hai chữ này, Lăng Lạc Viêm không khỏi nghĩ đến lời chất vấn trước đó của Long Phạm, khi hắn đang buồn phiền bất an thì Long Phạm lại bắt hắn phải tự mình lựa chọn.

Vừa dứt lời, ánh mắt trông lại hiển lộ sự không vui, biết rõ Lăng Lạc Viêm đang nhớ đến điều gì, Long Phạm an ủi khẽ hôn lên bờ môi trước mặt, “Cho dù Lạc Viêm vứt bỏ thì ta cũng sẽ không cho ngươi buông tay. Cuộc đời này ngươi sẽ vĩnh viễn là tông chủ của ta, ở bên cạnh ta. Mặc kệ ngươi có tình nguyện hay không thì ngươi chỉ có thể thuộc về ta.”

Ngữ thanh lạnh nhạt nhẹ nhàng, dường như đang tuyên bố một chuyện hết sức hiển nhiên. Nếu không phải là Lăng Lạc Viêm, e rằng không người nào có thể biết lời nói này hàm chứa bao nhiêu độc chiếm khiến kẻ khác phải run rẩy, bên trong đôi mắt nhợt nhạt màu thanh lam đang tồn đọng một nhan sắc ám trầm làm cho người ta kinh hãi.

Bất quá đối với việc này, nam nhân mặc hồng sam với mái tóc bạch kim đang nằm trên nhuyễn tháp rất vui vẻ khi nhìn thấy Long Phạm như thế.

“Còn gì nữa?” Lăng Lạc Viêm nhướng mi. Dưới ánh mắt đang nhìn chăm chú, bạch y bào tế ti lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, “Ân, ta cũng thuộc về ngươi. Như vậy, về sau ngươi phải tin tưởng ta. Chúng ta không nên có chiến tranh lạnh nữa, có được hay không?”

Đợt chiến tranh lạnh lần trước đương nhiên là vì Long Phạm giấu diếm, giờ khắc này lại yêu cầu hắn không nên như thế, không biết là ai đã gây ra chuyện này, hừ lạnh một tiếng, Lăng Lạc Viêm nhếch môi lên, “Ta thấy ngươi kể từ khi nhớ ra thân phận của mình thì lúc nào cũng ung dung thản nhiên, chỉ biết ép ta tự nhận rõ tâm ý của chính mình, bây giờ ngươi lại nói ra những lời này?”

“Ta chưa bao giờ để ý đến thân phận của mình, ngươi loạn tâm, nếu ta cũng lo âu thì chúng ta sẽ như thế nào?” Long Phạm than nhẹ một tiếng, bàn tay dây dưa trên mái tóc bạch kim bắt đầu trượt dần xuống. Không dùng linh lực mà dùng hai tay chậm rãi xoa nhẹ trên đầu vai và thắt lưng của Lăng Lạc Viêm, giúp hắn thả lỏng cơ thể.

Dừng tay lại, khẽ hôn vào bên tai của Lăng Lạc Viêm, “Nhớ lại mỗi chi tiết trong ngàn năm qua, biết ngươi và ta vốn nên đứng ở hai phương đối lập, ta thật sự không muốn cho ngươi biết. Ngươi nghĩ rằng ta ung dung bình thản nhưng có biết trong lòng ta cũng trăm mối ngổn ngang tơ vò?”

“Chuyện này từ khi nào, sao ta không nhìn thấy.” Lăng Lạc Viêm khép hờ mắt, nắm lấy bàn tay đang xoa nhẹ dưới thắt lưng của hắn, mười ngón tay lần lượt đan vào nhau, có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của đối phương. Hắn nhớ đến tế ti của hắn đã từng trải qua gần một ngàn năm, nếu Long Phạm muốn che giấu tâm tư gì đó thì hắn thật sự khó có thể phát hiện.

Long Phạm đưa bàn tay của Lăng Lạc Viêm lên bờ môi, rồi nhẹ nhàng hôn xuống, “Khi đó ta đột nhiên ngủ say, đó là vì lực lượng bị suy lui do phong ấn lay động, lúc ấy đã nhớ lại không ít chuyện, rồi sau khi hoàn toàn cởi bỏ phong ấn thì mới biết được quan hệ của ngươi và Phong Trần Tuyệt.”

Khi hắn nhớ đến quá khứ, biết định mệnh của Lạc Viêm vốn nên là Phong Trần Tuyệt, thiếu chút nữa hắn đã nhịn không được mà lập tức lấy mạng của Phong Trần Tuyệt.

Nhưng Phong Trần Tuyệt tạm thời không thể chết, hắn là một phần cứu thế được che giấu trong câu ca dao, nếu tùy tiện diệt trừ thì không biết sau này có ảnh hưởng gì đến Lạc Viêm hay không.

Nói đến người nọ, Lăng Lạc Viêm thực rõ ràng cảm giác được giọng nói của Long Phạm bỗng nhiên trở nên thâm trầm, không hề che giấu sát ý lãnh khốc ở trước mặt hắn, đôi mắt nhìn hắn vẫn nhợt nhạt màu thanh lam, tĩnh mịch một cách bình thản lạnh lùng, “Nếu không phải là hắn thì ta sẽ không cố ý gạt ngươi. Lúc này Lạc Viêm đã nguôi giận, về sau phải cách xa hắn ra, nếu hắn lại tiếp tục nói với ngươi điều gì đó thì ta sẽ lập tức giết chết hắn.”

“Bởi vì hắn có quan hệ đến ta mà ngươi đi ăn dấm, lại giấu diếm để ta phải lo lắng bất an.” Ngữ thanh ôm oán, kéo Long Phạm nằm sát trên người mình, bên môi nhếch lên nụ cười nguy hiểm, nói ra ngữ thanh uy hiếp, “Đồ nam nhân ác liệt giảo hoạt, đến khi nào thì mới có thể hoàn toàn giao suy nghĩ trong tâm tư nói ra cho ta biết?”

“Lần này thì toàn bộ nói ra cho ngươi biết.” Long Phạm chậm rãi lộ ra ý cười bình thản tao nhã, Lăng Lạc Viêm chỉ nhìn thấy màu thanh lam nhợt nhạt đang lấp lánh trước mặt, đột nhiên liền bị Long Phạm ôm chặt vào lòng, chỉ trong khoảnh khắc hai người liền thay đổi tư thế.

Đưa hắn đặt trên người rồi ấn chặt vào ngực, Long Phạm nâng mặt hắn lên, nói một cách nghiêm túc, “Ngươi thân là tông chủ, nhưng ta không muốn ngươi đứng trước mặt tất cả mọi người. Tộc nhân ngước nhìn, các tộc khác hâm mộ, còn có dân chúng, tất cả thiên hạ. Ta tình nguyện để bọn hắn bị thiên kiếp giết chết, nếu thật sự có một ngày thế gian bị hủy diệt thì nhất định là vì ta không thể chịu được bọn hắn nhìn ngươi như vậy.”

Dưới lớp bạch y bào thoát tục luôn tỏ vẻ từ bi trắc ẩn, Long Phạm lại nói ra những lời quyết tuyệt như thế này càng làm cho tim của Lăng Lạc Viêm trở nên loạn nhịp, cổ họng căng thẳng, ngữ thanh hơi thoáng khàn khàn dừng bên tai của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm khẽ cười, “Bọn hắn nhìn ta như thế nào mà ngươi không thể chịu nổi?”

“Ngay mới vừa rồi ngươi dùng bộ dáng chấn nhiếp mị hoặc đối với nhóm diệu sư. Thật sự ta chỉ muốn một mình ta có thể nhìn thấy. Nếu không phải vì ngươi tính toán nhân cơ hội này để thu phục bọn hắn thì ta sẽ không cho phép ngươi lưu lại nơi đó.” Bình thản ôn hòa trả lời Lăng Lạc Viêm, nhưng lời nói lại cho hắn biết nếu lúc ấy Long Phạm không thể kiềm chế thì tình hình sẽ như thế nào, thật sự là một chuyện khó nói.

“May mắn tế ti của ta vẫn còn có thể khống chế ngôn hành của mình.” Nhẹ nhàng cười một cách ái muội, Lăng Lạc Viêm nâng mắt lên, lúc này hắn nhớ đến một sự kiện, “Hiện giờ ngươi đã nhớ lại toàn bộ quá khứ, như vậy có nhớ rõ ở phương Bắc còn có tông tộc nào hay không?”

Những hạt cát đó chứng minh “bọn hắn” có liên quan đến đại mạc. Hách Vũ lưu lại câu ca dao ám chỉ một vật thứ ba, không chừng manh mối có thể ở nơi đó. Người đời không biết nhưng Long Phạm có lẽ sẽ biết.

“Đại mạc ở phương Bắc có một tộc thần bí, quả thật trước kia đã từng nghe thấy, so với trí nhớ của ta còn lâu hơn, sợ là phải ngược dòng thời gian quay trở về thời Hách Vũ Đồ Lân.” Long Phạm hồi ức lại quá khứ.

“Tộc đó có gì đặc biệt mà có thể khiến người ta phải tự sát?” Lăng Lạc Viêm muốn biết phải chăng trên đời thật sự có lực lượng thần bí như thế.

Long Phạm vẫn chưa trả lời thì ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, “Tông chủ, tế ti, toàn bộ người của Ngân Diệu tộc đã vào Viêm lạc cung, chỉ là….”

“Chỉ là cái gì?” Bất mãn vì có người đánh gảy lúc này, Lăng Lạc Viêm cất cao giọng.

Ngoài cửa chính là Lâm Sở, tựa hồ có thể cảm giác được bầu không khí trong phòng dường như có một chút kiều diễm, hắn không dám tùy tiện đi vào, cẩn thận trả lời, “Khi an bài chỗ ở, bên trong đội ngũ phát hiện có thêm một vị diệu sư.”

“Là người nào?” Lần này người hỏi chính là tế ti Long Phạm, nghe ngữ thanh cũng biết là đang bất mãn với sự xuất hiện đột ngột của hắn.

Lâm Sở không dám chậm trễ, vội vàng trả lời, “Diệu sư Lam Đằng,” Một người đã chết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện