*Thi cứu = thực hiện cứu người (ko phải là cứu xác chết đâu nha)
Chí bảo này trước đây chưa từng nghe thấy bất luận kẻ nào nhắc đến, giấu kỹ như thế, ngay cả các trưởng lão cũng không biết sự tồn tại của nó, có thể hiểu rõ tầm quan trọng của nó như thế nào.
Đồng thời vật ấy còn liên quan đến Hách Vũ….
Lăng Lạc Viêm không hề do dự, bất luận là vì sinh mạng của Miểu Lan hay là vì chí bảo trong tộc, việc cứu người cũng không nên trì hoãn. Hắn cũng muốn biết đến tột cùng là vật gì lại khiến kẻ khác xâm nhập vào trong tộc tìm kiếm như vậy.
“Hảo, đây là ngươi tự mình đề ra, muốn dùng vật ấy trao đổi với Miểu Lan, bản tông chủ đáp ứng.”
Hắn vừa dứt lời, việc này xem như đã quyết định. Đối với người của Xích Diêm tộc mà nói, đây là lần đầu tiên biết được trong tộc có chí bảo, hiện giờ không chỉ nóng lòng cứu người mà còn nóng lòng muốn biết đến tột cùng Hách Vũ lưu lại vật gì, thần bí như thế đối với Xích Diêm sẽ ảnh hưởng trọng yếu như thế nào.
Nóng lòng nhìn thấy Miểu Lan, Lăng Vân không muốn tiếp tục chờ đợi, trước mắt mỗi một khắc đối với hắn đều là dày vò.
Vốn là hai tộc, mà nay vì một tộc, vì cứu Tiêu Tự lúc trước hiện giờ là Miểu Lan mà các trưởng lão chung tay đồng lòng.
Năm đó vì Tiêu Tự mà phân chia thành hai tộc, lúc này cũng vì hắn mà một lần nữa hợp một, mọi người cùng đồng tâm hợp lực.
Đi vào đại sảnh điện, các trưởng lão bắt đầu lập trận, Lăng Lạc Viêm nhìn thấy trong đám người không ngừng đi tới đi lui, bạch y bào nam nhân đang đứng một bên phân phó mọi người làm việc. Thân ảnh tĩnh lập, mái tóc đen nhánh mềm mại được buộc lại chỉnh tề không một tia rối loạn, tựa hồ thờ ơ với hết thảy, nhưng chỉ cần có Long Phạm ở trước mặt thì có thể khiến tất cả mọi người an lòng.
Một trong những người đó… cũng có cả hắn.
Đi ra phía trước, Lăng Lạc Viêm dựa vào trụ xà cách Long Phạm không xa, tư thái thản nhiên nhưng hai mắt thủy chung vẫn nhìn người trong trận, nghĩ đến mới vừa rồi ánh mắt Long Phạm nhìn hắn ở nội đường, hắn nhếch môi lên, đón nhận đôi mắt thanh lam đang hướng hắn nhìn lại. Rõ ràng đứng cách một khoảng nhưng bên tai lại nghe được giọng nói quen thuộc của người nọ.
“Long Phạm tận tâm vì tông chủ, phải chăng nên được ban thưởng?” Ngữ thanh trầm ổn, giọng nói chậm rãi, chỉ thấy Long Phạm đứng giữa đám người, ánh mắt thong thả thản nhiên dần dần đuổi đến.
Cùng lúc với lời nói của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm có thể cảm nhận được ánh mắt kia tựa như thực thể mang theo nhiệt độ rơi trên người hắn, từ bên cổ lan dần đến trước ngực, tựa hồ xuyên thấu y bào, thoáng du di đi xuống bên hông, bị đôi tay kia gắt gao áp chế, từng địa phương lần lượt va chạm. Bị cái loại ánh mắt này đảo qua lại có thể khiến dưới thân hắn phản ứng, mà ánh mắt kia vẫn cứ tiếp tục đi xuống….
Chỉ thấy tư thái của hồng sam nam nhân vốn đang khoan thai thong thả bỗng nhiên cứng đờ, nhìn người đang tựa vào trụ xà, ánh mắt của Long Phạm trở nên tối đen mang theo ý cười nhợt nhạt, nhưng chỉ có Lăng Lạc Viêm mới hiểu được dục vọng dưới đáy mắt mãnh liệt như thế nào.
Từ bên cổ đi xuống, mỗi một chỗ hắn đều yêu thích mơn trớn, xương quai xanh dụ nhân của Lạc Viêm nhô lên trước ngực, đường cong thắt lưng mềm mại, còn có bàn tay nóng rực cùng địa phương kia gắt gao bao chặt lấy hắn…..chỉ cần nhìn thân thể được tầng tầng lớp lớp y phục bao phủ bên ngoài, cơ hồ cũng đủ khiến dục vọng của hắn trở nên điên cuồng.
Phát hiện ánh mắt của Long Phạm đang rơi xuống chỗ đó, Lăng Lạc Viêm nắm chặt hai tay, áp chế dục niệm khiến thân thể trở nên căng thẳng, đôi mắt khẽ nhắm, như cười như không hướng Long Phạm liếc mắt một cái, học phương thức của Long Phạm, đem linh lực tụ lại, truyền đi lời nói thì thầm, “Tế ti muốn ban thưởng, đêm nay đến lấy là được.”
Mấy ngày liền, Long Phạm lo lắng thân thể của hắn mới khôi phục, không muốn làm cho hắn lao lực, hai người chỉ ôm nhau mà ngủ, chưa làm bất cứ chuyện gì. Hiện giờ e rằng chỉ một chút thân mật cũng đủ để khơi dậy dục vọng nóng như lửa đốt của hai người, đối với yêu cầu ban thưởng của Long Phạm, hắn tự nhiên không có cách nào cự tuyệt.
Cách đám người đang bận rộn tới lui, hai người chăm chú nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy lửa nóng trong mắt của đối phương. Các trưởng lão bàn luận, di chuyển bố trí theo trận pháp của Long Phạm, hết thảy tiếng vang cùng những gì xung quanh đều bị ánh mắt chăm chú trước mặt đoạt đi tất cả tâm tư. Mãi đến khi Quyết Vân đi đến, tựa hồ phát hiện điều gì đó, do dự một chút mới đối với Lăng Lạc Viêm bẩm báo, “Tông chủ, tất cả đều được an bài ổn thỏa, thỉnh tông chủ hạ lệnh.”
Thu hồi ánh mắt, Lăng Lạc Viêm khẽ ho một tiếng, điềm nhiên như không có việc gì, rồi gật đầu, “Biết, vậy làm đi.” Hướng phía Long Phạm đi đến, lướt qua bên cạnh người hắn nhưng không hề dừng lại, Long Phạm chỉ nghe bên tai nhẹ nhàng thổi qua một câu, “Sắc trời không còn sớm, mau cứu Miểu Lan đi….”
Long Phạm nhìn bóng dáng màu đỏ đi xa, bên trong đôi mắt thanh lam đang dần hạ xuống hiện lên ý cười, mau cứu Miểu Lan…..như thế, hắn mới có thể mau được tông chủ của hắn ban thưởng. (o_o)
Các trưởng lão theo đúng như lời của Long Phạm, mỗi người đều tự đứng cách nhau một khoảng cố định. Đem Miểu Lan từ trong tộc đến nơi này, nếu trong tộc không có tế ti e rằng việc này cho dù muốn cũng không cần nghĩ đến, hoàn toàn không thể thực hiện, nhưng có tế ti ở đây, hơn nữa mọi người cùng hợp lực thì chuyện này không hề là việc khó.
Điều còn lại, chính là thời gian mà thôi.
Buổi chiều, mặt trời lặn xuống phía tây, hoàng hôn xuyên thấu qua khung cửa, ánh tà dương từ từ rơi vãi. Các trưởng lão liệt trận xong đều nhìn thấy trong phòng bị nhiễm một màu đỏ tía, không khỏi nhớ đến cảnh tượng có thể xưng là nạn kiếp đã trải qua ở trên đường đi lúc trước.
Từ dưới chân núi gặp phải si mị họa, đến đoàn phong ma trong thị trấn nhỏ, dị tượng ở Vọng Thiên Thai, rồi khó có được cơ hội gặp được thời khắc phùng ma, chứng kiến đủ loại. Nếu có một ngày tất cả đồng loạt xảy ra….chỉ nghĩ đến đây mọi người thoáng chốc sinh ra cảm giác sợ hãi trong lòng.
Trong tộc bị xâm nhập phải chăng có liên quan đến chí bảo trong lời nói của Lăng Vân? Chỉ mong Miểu Lan không xảy ra việc gì, tông chủ đạt được chí bảo thì mới có thể đoán ra vài phần manh mối trong đó.
Các trưởng lão trong lòng đều suy đoán, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm tự nhiên đã sớm phát hiện nhưng cái gì cũng không nhắc tới. Lệnh Long Phạm bắt đầu thi hành, các trưởng lão cũng tuân theo phân phó, tụ hợp linh lực đưa vào trong trận.
Lăng Vân ở một bên sắc mặt thâm trầm, xem ra cũng không lo lắng nhưng nhìn hàng lông mày đang nhíu lại cùng đôi tay chắp sau lưng gắt gao nắm chặt cũng biết rõ tâm tư không như vẻ bề ngoài, chỉ là miễn cưỡng duy trì trấn định.
Bên trong phủ điện rộng lớn có hơn mười người đứng xếp hàng từ ngoài vào trong theo một quy luật nhất định. Linh quang đẹp mắt bắn ra tứ phía, từ khi trận thế bắt đầu Long Phạm luôn đứng ở giữa, liên kết pháp ấn, bạch quang như ánh sáng mặt trăng đem tất cả linh lực của mọi người hội tụ.
Hào quang thoắt ẩn thoắt hiện, trong điện lấp lánh ánh sáng, bên ngoài đang là hoàng hôn khiến phủ điện chớp tắt sáng tối càng thêm chói mắt. Phủ điện rộng lớn không một tiếng người, ngoại trừ người trong trận, những người còn lại toàn bộ yên lặng đứng hầu một bên.
Thời gian từ từ trôi qua, ánh mắt Lăng Lạc Viêm vẫn chăm chú nhìn người bên trong trận không hề rời đi nửa điểm.
Hắn không biết đem Miểu Lan đến nơi này cần hao phí một lượng linh lực khổng lồ như vậy, cũng biết không phải dễ dàng, linh lực của gần một trăm người, hao phí rất nhiều thời gian mà vẫn chưa thực hiện được.
Nam nhân đứng trong trận xem ra vẫn giống như ngày thường, cũng không nhìn thấy một chút mệt mỏi. Kết ấn trong tay không ngừng thay đổi, theo động tác của hắn mà vô số linh quang trong trận dần dần biến mất, đồng thời có một luồng ánh sáng từ nơi nào đó dường như bị dẫn đến đây, thấp thoáng hiện lên trước mặt.
Long Phạm tuy có gần ngàn năm linh lực, được tộc nhân kính sợ như thần, nhưng ở trong lòng hắn, bạch y bào nam nhân chính là người mà hắn vướng bận. Long Phạm là người, không phải là thần, là người cũng sẽ thấy vất vả, cũng sẽ tổn hao linh lực, các trưởng lão luân phiên hoán đổi với nhau vài lần, trong trận lại chỉ có một mình Long Phạm…..
Không hề do dự, Lăng Lạc Viêm phi thân bay lên, các trưởng lão chỉ thấy trong trận xuất hiện một bóng dáng màu đỏ. Tông chủ bỗng nhiên xuất hiện trong trận, cùng tựa lưng vào tế ti mà đứng, viêm hỏa đỏ rực bắt đầu bốc lên, trong trận chợt nhiên mãnh liệt bừng sáng.
“Lạc Viêm không cần giúp, linh lực của ngươi mới hồi phục, không thể miễn cưỡng” Long Phạm nghiêng đầu, hơi thoáng nhíu mi.
“Chẳng lẽ muốn ta khoanh tay nhìn ngươi một mình vất vả?” Lăng Lạc Viêm chau mày, “Lúc trước không biết việc này khó khăn như vậy, nếu là sớm biết….” Hắn tình nguyện trì hoãn vài ngày, phái người truyền đạt trong tộc chiếu cố Miểu Lan, mặc dù làm như vậy sẽ kéo dài thời gian khiến Miểu Lan càng thêm nguy kịch.
“Lạc Viêm nếu là sớm biết thì ta làm sao có thể nhìn thấy bộ dáng của ngươi vì ta mà lo lắng như thế.” Long Phạm thả lỏng hàng lông mày đang nhíu lại, thay bằng một trận cười tràn đầy ý vị. Trong tộc người nào cũng đều tin tưởng vào linh lực của hắn, duy độc mỗi mình Lạc Viêm lại lo lắng hắn vì tổn hao linh lực mà vất vả.
“Nếu là vì ngươi, cho dù hao hết tất cả cũng là đáng giá, Lạc Viêm….”
Đưa lưng về nhau, không thể nhìn thấy biểu tình trên mặt Long Phạm, Lăng Lạc Viêm chỉ nghe thấy lời nói thì thầm bên tai, tên của hắn từ miệng Long Phạm gọi lên, hai chữ kia lại có thể làm cho hắn tim đập loạn nhịp, hai chữ nhẹ nhàng mà thong thả tràn đầy ôn nhu tình ý nhưng cũng tựa hồ ẩn chứa cực hạn khiêu khích.
Biết tế ti của hắn quen dùng vẻ lạnh nhạt cùng thánh khiết che giấu âm hiểm và ác liệt bên trong, Lăng Lạc Viêm không khỏi hoài nghi những lời này đến tột cùng là vì tình ý hay là đang khiêu khích chọc ghẹo hắn?
Bất luận là Long Phạm trầm ổn bình thản hay là Long Phạm đối với hắn ôn nhu mỉm cười thiển đạm, tất cả chỉ là một phần bề ngoài mà thôi. Long Phạm chân thật chính là khi ở trên giường ôm hắn, không ngừng bá đạo chiếm đoạt, dùng ôn nhu trên mặt khiến hắn khó khăn ức chế dục niệm…..
Bất giác bị lời nói của Long Phạm cám dỗ, khi Lăng Lạc Viêm lấy lại tinh thần thì trong trận đã hiện lên một trận quang hoa, thấp thoáng một bóng người dần dần xuất hiện ở giữa.
Miểu Lan là hồn phách tụ thành linh thể rồi hóa thành hình người, làm cho người khác cảm giác dễ dàng đưa chuyển nhưng thực chất mọi chuyện không hề đơn giản, các trưởng lão vì tổn hao linh lực mà lộ vẻ mệt mỏi, lúc này nhìn thấy trong trận rốt cục đã xuất hiện bóng người, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Trận thế được thu hồi, mọi người tản ra, Lăng Lạc Viêm quay người đối với Lăng Vân ở cách đó không xa mở miệng, “Đây là Miểu Lan.”
Trong trận xuất hiện một người đang nằm, mái tóc vốn là đỏ rực lúc này lại trở nên ảm đạm nhợt nhạt giống như bị che phủ một tầng bụi bậm, cũng mất đi độ sáng bóng, nhắm mắt nằm lặng yên, khuôn mặt mất đi huyết sắc trở nên tái nhợt yếu ớt.
Đây là Tiêu Tự, Lăng Vân không biết chính mình như thế nào đến gần, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn người đang nằm lặng yên, từng bước từng bước, giống như thật cẩn thận không dám kinh động, cho đến khi đưa tay chạm vào.
Cũng như năm đó ở trong lòng hắn, an tĩnh như đang ngủ say, nhưng năm đó Tiêu Tự rốt cục không thể mở mắt, như vậy lúc này Miểu Lan có thể cứu được hay không? Nếu hắn cũng…..
“Cứu hắn.” Lăng Vân thì thầm, nắm chặt bàn tay, đôi tay dưới y mệ hơi hơi run rẩy. Nếu Miểu Lan cũng như Tiêu Tự, hắn phải làm như thế nào?
“Miểu Lan thiếu linh lực, thành phần chính vẫn là máu, hoa cỏ để cho hắn hấp thụ linh khí vẫn không đủ.” Long Phạm ở một bên chăm chú nhìn Lăng Vân đang quỳ xuống bên cạnh Miểu Lan, thản nhiên nói, “Cách duy nhất là dùng máu luyện hóa thành linh lực truyền cho hắn, tương tự như lúc trước đem hắn luyện hóa.”
“Nghe nói dùng linh lưc luyện hóa hình người chỉ có thể dùng máu của một người, phải chăng cần dùng máu của tế ti mới có thể cứu hắn?” Quyết Vân nghe bọn hắn đối thoại liền hỏi như vậy.
Lăng Lạc Viêm nhớ tới ở Vọng Thiên Thai, Long Phạm dùng máu cứu hắn, hơi thoáng nhíu mi, tuy biết rõ Long Phạm không hề có cảm giác gì đối với Miểu Lan nhưng nghĩ đến Long Phạm vì người bên ngoài mà tận tâm như thế, trong lòng miễn không được có chút….
“Lúc trước ta vẫn chưa dùng máu của chính mình để luyện hóa, chỉ là nhập vào linh lực mà thôi.” Phát hiện Lăng Lạc Viêm khác thường, Long Phạm đối với Quyết Vân trả lời như vậy, ánh mắt lại đặt lên thân hồng sam, ý cười dưới đáy mắt mang theo vài phần vui vẻ.
Suy nghĩ trong lòng Lạc Viêm hắn làm sao lại không biết. Dùng linh lực ngưng tụ, cùng đôi mắt kia nhìn nhau, hắn truyền âm đến Lăng Lạc Viêm, “Ở trên đời này chỉ có thân thể của Lạc Viêm mới có máu của ta, trừ ngươi ra không người nào có thể làm cho ta khuynh tẫn tất cả.”
Hết thảy ái niệm, tâm động, tình dục, chấp niệm toàn bộ đều dừng trên người hồng sam nam nhân ở trước mắt này, mãnh liệt đến mức ngay cả hắn cũng không thể tưởng.
“Nếu là như vậy, tối này tế ti có thể được thưởng nhiều hơn một ít.” Trong lòng thư thái, Lăng Lạc Viêm cũng ngưng tụ linh lực để truyền âm, lời nói của Long Phạm làm cho hắn thật sự vui thích, nhưng nghĩ đến bên cạnh còn có một người đang chịu tra tấn, hắn mở miệng hỏi, “Như vậy lúc ấy ngươi dùng máu của người nào? Lúc này chẳng lẽ phải đi tìm?”
Long Phạm lắc đầu, “Ma vật và nhân loại bất đồng, Tiêu Tự vốn là huyết hoa, linh thế hóa thành hình người cũng không cần dùng máu của cùng một người, bất luận máu của kẻ nào cũng có thể cứu hắn.”
Vừa dứt lời, đầu ngón tay của Lăng Vân xẹt qua cổ tay, một dòng máu tươi trào ra, hắn nhìn Long Phạm, lúc này vứt bỏ hết thảy tự cao và ngạo mạn, đối với tế ti van xin, “Long Phạm, Lăng Vân cầu ngươi, nhất định phải cứu sống Miểu Lan!”
Từng là tông chủ Xích Diêm tộc, một khắc trước còn là Lăng Vân đứng đầu Liệt Diễm tộc, lúc này chỉ là nam nhân với cổ tay đầy máu, từng giọt tiên huyết rơi xuống y bào màu thu vàng bị nhuộm thành đỏ sẫm, gằn từng tiếng mang theo đau thương cùng bi ai, hướng Long Phạm nhìn lại.
Dưới đáy mắt của hắn tràn đầy khẩn cầu và hy vọng, khiến tất cả mọi người đều cảm động.
Long Phạm chậm rãi gật đầu, “Không cần cầu ta, Long Phạm thân là tế ti của Xích Diêm tộc, tông chủ có lệnh thì sẽ tuân lệnh làm việc.”
Lời ấy hiển nhiên bày tỏ việc hắn cứu Miểu Lan đều không phải vì Lăng Vân cầu xin mà chỉ vì Lăng Lạc Viêm.
Trong không gian tĩnh mặc, linh thuật vang lên ở nội điện, hương sen nhàn nhạt phiêu tán. Điện phủ không một tiếng động, bầu không khí thoáng chốc trở nên trang nghiêm trịnh trọng, huyền diệu dị thường, mọi người chỉ thấy quang hoa ngũ sắc hiện lên chói mắt, tựa như đang hấp lấy tiên huyết của Lăng Vân, kéo dài một chuỗi đỏ sậm hướng Miểu Lan mà đi.
Chí bảo này trước đây chưa từng nghe thấy bất luận kẻ nào nhắc đến, giấu kỹ như thế, ngay cả các trưởng lão cũng không biết sự tồn tại của nó, có thể hiểu rõ tầm quan trọng của nó như thế nào.
Đồng thời vật ấy còn liên quan đến Hách Vũ….
Lăng Lạc Viêm không hề do dự, bất luận là vì sinh mạng của Miểu Lan hay là vì chí bảo trong tộc, việc cứu người cũng không nên trì hoãn. Hắn cũng muốn biết đến tột cùng là vật gì lại khiến kẻ khác xâm nhập vào trong tộc tìm kiếm như vậy.
“Hảo, đây là ngươi tự mình đề ra, muốn dùng vật ấy trao đổi với Miểu Lan, bản tông chủ đáp ứng.”
Hắn vừa dứt lời, việc này xem như đã quyết định. Đối với người của Xích Diêm tộc mà nói, đây là lần đầu tiên biết được trong tộc có chí bảo, hiện giờ không chỉ nóng lòng cứu người mà còn nóng lòng muốn biết đến tột cùng Hách Vũ lưu lại vật gì, thần bí như thế đối với Xích Diêm sẽ ảnh hưởng trọng yếu như thế nào.
Nóng lòng nhìn thấy Miểu Lan, Lăng Vân không muốn tiếp tục chờ đợi, trước mắt mỗi một khắc đối với hắn đều là dày vò.
Vốn là hai tộc, mà nay vì một tộc, vì cứu Tiêu Tự lúc trước hiện giờ là Miểu Lan mà các trưởng lão chung tay đồng lòng.
Năm đó vì Tiêu Tự mà phân chia thành hai tộc, lúc này cũng vì hắn mà một lần nữa hợp một, mọi người cùng đồng tâm hợp lực.
Đi vào đại sảnh điện, các trưởng lão bắt đầu lập trận, Lăng Lạc Viêm nhìn thấy trong đám người không ngừng đi tới đi lui, bạch y bào nam nhân đang đứng một bên phân phó mọi người làm việc. Thân ảnh tĩnh lập, mái tóc đen nhánh mềm mại được buộc lại chỉnh tề không một tia rối loạn, tựa hồ thờ ơ với hết thảy, nhưng chỉ cần có Long Phạm ở trước mặt thì có thể khiến tất cả mọi người an lòng.
Một trong những người đó… cũng có cả hắn.
Đi ra phía trước, Lăng Lạc Viêm dựa vào trụ xà cách Long Phạm không xa, tư thái thản nhiên nhưng hai mắt thủy chung vẫn nhìn người trong trận, nghĩ đến mới vừa rồi ánh mắt Long Phạm nhìn hắn ở nội đường, hắn nhếch môi lên, đón nhận đôi mắt thanh lam đang hướng hắn nhìn lại. Rõ ràng đứng cách một khoảng nhưng bên tai lại nghe được giọng nói quen thuộc của người nọ.
“Long Phạm tận tâm vì tông chủ, phải chăng nên được ban thưởng?” Ngữ thanh trầm ổn, giọng nói chậm rãi, chỉ thấy Long Phạm đứng giữa đám người, ánh mắt thong thả thản nhiên dần dần đuổi đến.
Cùng lúc với lời nói của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm có thể cảm nhận được ánh mắt kia tựa như thực thể mang theo nhiệt độ rơi trên người hắn, từ bên cổ lan dần đến trước ngực, tựa hồ xuyên thấu y bào, thoáng du di đi xuống bên hông, bị đôi tay kia gắt gao áp chế, từng địa phương lần lượt va chạm. Bị cái loại ánh mắt này đảo qua lại có thể khiến dưới thân hắn phản ứng, mà ánh mắt kia vẫn cứ tiếp tục đi xuống….
Chỉ thấy tư thái của hồng sam nam nhân vốn đang khoan thai thong thả bỗng nhiên cứng đờ, nhìn người đang tựa vào trụ xà, ánh mắt của Long Phạm trở nên tối đen mang theo ý cười nhợt nhạt, nhưng chỉ có Lăng Lạc Viêm mới hiểu được dục vọng dưới đáy mắt mãnh liệt như thế nào.
Từ bên cổ đi xuống, mỗi một chỗ hắn đều yêu thích mơn trớn, xương quai xanh dụ nhân của Lạc Viêm nhô lên trước ngực, đường cong thắt lưng mềm mại, còn có bàn tay nóng rực cùng địa phương kia gắt gao bao chặt lấy hắn…..chỉ cần nhìn thân thể được tầng tầng lớp lớp y phục bao phủ bên ngoài, cơ hồ cũng đủ khiến dục vọng của hắn trở nên điên cuồng.
Phát hiện ánh mắt của Long Phạm đang rơi xuống chỗ đó, Lăng Lạc Viêm nắm chặt hai tay, áp chế dục niệm khiến thân thể trở nên căng thẳng, đôi mắt khẽ nhắm, như cười như không hướng Long Phạm liếc mắt một cái, học phương thức của Long Phạm, đem linh lực tụ lại, truyền đi lời nói thì thầm, “Tế ti muốn ban thưởng, đêm nay đến lấy là được.”
Mấy ngày liền, Long Phạm lo lắng thân thể của hắn mới khôi phục, không muốn làm cho hắn lao lực, hai người chỉ ôm nhau mà ngủ, chưa làm bất cứ chuyện gì. Hiện giờ e rằng chỉ một chút thân mật cũng đủ để khơi dậy dục vọng nóng như lửa đốt của hai người, đối với yêu cầu ban thưởng của Long Phạm, hắn tự nhiên không có cách nào cự tuyệt.
Cách đám người đang bận rộn tới lui, hai người chăm chú nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy lửa nóng trong mắt của đối phương. Các trưởng lão bàn luận, di chuyển bố trí theo trận pháp của Long Phạm, hết thảy tiếng vang cùng những gì xung quanh đều bị ánh mắt chăm chú trước mặt đoạt đi tất cả tâm tư. Mãi đến khi Quyết Vân đi đến, tựa hồ phát hiện điều gì đó, do dự một chút mới đối với Lăng Lạc Viêm bẩm báo, “Tông chủ, tất cả đều được an bài ổn thỏa, thỉnh tông chủ hạ lệnh.”
Thu hồi ánh mắt, Lăng Lạc Viêm khẽ ho một tiếng, điềm nhiên như không có việc gì, rồi gật đầu, “Biết, vậy làm đi.” Hướng phía Long Phạm đi đến, lướt qua bên cạnh người hắn nhưng không hề dừng lại, Long Phạm chỉ nghe bên tai nhẹ nhàng thổi qua một câu, “Sắc trời không còn sớm, mau cứu Miểu Lan đi….”
Long Phạm nhìn bóng dáng màu đỏ đi xa, bên trong đôi mắt thanh lam đang dần hạ xuống hiện lên ý cười, mau cứu Miểu Lan…..như thế, hắn mới có thể mau được tông chủ của hắn ban thưởng. (o_o)
Các trưởng lão theo đúng như lời của Long Phạm, mỗi người đều tự đứng cách nhau một khoảng cố định. Đem Miểu Lan từ trong tộc đến nơi này, nếu trong tộc không có tế ti e rằng việc này cho dù muốn cũng không cần nghĩ đến, hoàn toàn không thể thực hiện, nhưng có tế ti ở đây, hơn nữa mọi người cùng hợp lực thì chuyện này không hề là việc khó.
Điều còn lại, chính là thời gian mà thôi.
Buổi chiều, mặt trời lặn xuống phía tây, hoàng hôn xuyên thấu qua khung cửa, ánh tà dương từ từ rơi vãi. Các trưởng lão liệt trận xong đều nhìn thấy trong phòng bị nhiễm một màu đỏ tía, không khỏi nhớ đến cảnh tượng có thể xưng là nạn kiếp đã trải qua ở trên đường đi lúc trước.
Từ dưới chân núi gặp phải si mị họa, đến đoàn phong ma trong thị trấn nhỏ, dị tượng ở Vọng Thiên Thai, rồi khó có được cơ hội gặp được thời khắc phùng ma, chứng kiến đủ loại. Nếu có một ngày tất cả đồng loạt xảy ra….chỉ nghĩ đến đây mọi người thoáng chốc sinh ra cảm giác sợ hãi trong lòng.
Trong tộc bị xâm nhập phải chăng có liên quan đến chí bảo trong lời nói của Lăng Vân? Chỉ mong Miểu Lan không xảy ra việc gì, tông chủ đạt được chí bảo thì mới có thể đoán ra vài phần manh mối trong đó.
Các trưởng lão trong lòng đều suy đoán, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm tự nhiên đã sớm phát hiện nhưng cái gì cũng không nhắc tới. Lệnh Long Phạm bắt đầu thi hành, các trưởng lão cũng tuân theo phân phó, tụ hợp linh lực đưa vào trong trận.
Lăng Vân ở một bên sắc mặt thâm trầm, xem ra cũng không lo lắng nhưng nhìn hàng lông mày đang nhíu lại cùng đôi tay chắp sau lưng gắt gao nắm chặt cũng biết rõ tâm tư không như vẻ bề ngoài, chỉ là miễn cưỡng duy trì trấn định.
Bên trong phủ điện rộng lớn có hơn mười người đứng xếp hàng từ ngoài vào trong theo một quy luật nhất định. Linh quang đẹp mắt bắn ra tứ phía, từ khi trận thế bắt đầu Long Phạm luôn đứng ở giữa, liên kết pháp ấn, bạch quang như ánh sáng mặt trăng đem tất cả linh lực của mọi người hội tụ.
Hào quang thoắt ẩn thoắt hiện, trong điện lấp lánh ánh sáng, bên ngoài đang là hoàng hôn khiến phủ điện chớp tắt sáng tối càng thêm chói mắt. Phủ điện rộng lớn không một tiếng người, ngoại trừ người trong trận, những người còn lại toàn bộ yên lặng đứng hầu một bên.
Thời gian từ từ trôi qua, ánh mắt Lăng Lạc Viêm vẫn chăm chú nhìn người bên trong trận không hề rời đi nửa điểm.
Hắn không biết đem Miểu Lan đến nơi này cần hao phí một lượng linh lực khổng lồ như vậy, cũng biết không phải dễ dàng, linh lực của gần một trăm người, hao phí rất nhiều thời gian mà vẫn chưa thực hiện được.
Nam nhân đứng trong trận xem ra vẫn giống như ngày thường, cũng không nhìn thấy một chút mệt mỏi. Kết ấn trong tay không ngừng thay đổi, theo động tác của hắn mà vô số linh quang trong trận dần dần biến mất, đồng thời có một luồng ánh sáng từ nơi nào đó dường như bị dẫn đến đây, thấp thoáng hiện lên trước mặt.
Long Phạm tuy có gần ngàn năm linh lực, được tộc nhân kính sợ như thần, nhưng ở trong lòng hắn, bạch y bào nam nhân chính là người mà hắn vướng bận. Long Phạm là người, không phải là thần, là người cũng sẽ thấy vất vả, cũng sẽ tổn hao linh lực, các trưởng lão luân phiên hoán đổi với nhau vài lần, trong trận lại chỉ có một mình Long Phạm…..
Không hề do dự, Lăng Lạc Viêm phi thân bay lên, các trưởng lão chỉ thấy trong trận xuất hiện một bóng dáng màu đỏ. Tông chủ bỗng nhiên xuất hiện trong trận, cùng tựa lưng vào tế ti mà đứng, viêm hỏa đỏ rực bắt đầu bốc lên, trong trận chợt nhiên mãnh liệt bừng sáng.
“Lạc Viêm không cần giúp, linh lực của ngươi mới hồi phục, không thể miễn cưỡng” Long Phạm nghiêng đầu, hơi thoáng nhíu mi.
“Chẳng lẽ muốn ta khoanh tay nhìn ngươi một mình vất vả?” Lăng Lạc Viêm chau mày, “Lúc trước không biết việc này khó khăn như vậy, nếu là sớm biết….” Hắn tình nguyện trì hoãn vài ngày, phái người truyền đạt trong tộc chiếu cố Miểu Lan, mặc dù làm như vậy sẽ kéo dài thời gian khiến Miểu Lan càng thêm nguy kịch.
“Lạc Viêm nếu là sớm biết thì ta làm sao có thể nhìn thấy bộ dáng của ngươi vì ta mà lo lắng như thế.” Long Phạm thả lỏng hàng lông mày đang nhíu lại, thay bằng một trận cười tràn đầy ý vị. Trong tộc người nào cũng đều tin tưởng vào linh lực của hắn, duy độc mỗi mình Lạc Viêm lại lo lắng hắn vì tổn hao linh lực mà vất vả.
“Nếu là vì ngươi, cho dù hao hết tất cả cũng là đáng giá, Lạc Viêm….”
Đưa lưng về nhau, không thể nhìn thấy biểu tình trên mặt Long Phạm, Lăng Lạc Viêm chỉ nghe thấy lời nói thì thầm bên tai, tên của hắn từ miệng Long Phạm gọi lên, hai chữ kia lại có thể làm cho hắn tim đập loạn nhịp, hai chữ nhẹ nhàng mà thong thả tràn đầy ôn nhu tình ý nhưng cũng tựa hồ ẩn chứa cực hạn khiêu khích.
Biết tế ti của hắn quen dùng vẻ lạnh nhạt cùng thánh khiết che giấu âm hiểm và ác liệt bên trong, Lăng Lạc Viêm không khỏi hoài nghi những lời này đến tột cùng là vì tình ý hay là đang khiêu khích chọc ghẹo hắn?
Bất luận là Long Phạm trầm ổn bình thản hay là Long Phạm đối với hắn ôn nhu mỉm cười thiển đạm, tất cả chỉ là một phần bề ngoài mà thôi. Long Phạm chân thật chính là khi ở trên giường ôm hắn, không ngừng bá đạo chiếm đoạt, dùng ôn nhu trên mặt khiến hắn khó khăn ức chế dục niệm…..
Bất giác bị lời nói của Long Phạm cám dỗ, khi Lăng Lạc Viêm lấy lại tinh thần thì trong trận đã hiện lên một trận quang hoa, thấp thoáng một bóng người dần dần xuất hiện ở giữa.
Miểu Lan là hồn phách tụ thành linh thể rồi hóa thành hình người, làm cho người khác cảm giác dễ dàng đưa chuyển nhưng thực chất mọi chuyện không hề đơn giản, các trưởng lão vì tổn hao linh lực mà lộ vẻ mệt mỏi, lúc này nhìn thấy trong trận rốt cục đã xuất hiện bóng người, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Trận thế được thu hồi, mọi người tản ra, Lăng Lạc Viêm quay người đối với Lăng Vân ở cách đó không xa mở miệng, “Đây là Miểu Lan.”
Trong trận xuất hiện một người đang nằm, mái tóc vốn là đỏ rực lúc này lại trở nên ảm đạm nhợt nhạt giống như bị che phủ một tầng bụi bậm, cũng mất đi độ sáng bóng, nhắm mắt nằm lặng yên, khuôn mặt mất đi huyết sắc trở nên tái nhợt yếu ớt.
Đây là Tiêu Tự, Lăng Vân không biết chính mình như thế nào đến gần, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn người đang nằm lặng yên, từng bước từng bước, giống như thật cẩn thận không dám kinh động, cho đến khi đưa tay chạm vào.
Cũng như năm đó ở trong lòng hắn, an tĩnh như đang ngủ say, nhưng năm đó Tiêu Tự rốt cục không thể mở mắt, như vậy lúc này Miểu Lan có thể cứu được hay không? Nếu hắn cũng…..
“Cứu hắn.” Lăng Vân thì thầm, nắm chặt bàn tay, đôi tay dưới y mệ hơi hơi run rẩy. Nếu Miểu Lan cũng như Tiêu Tự, hắn phải làm như thế nào?
“Miểu Lan thiếu linh lực, thành phần chính vẫn là máu, hoa cỏ để cho hắn hấp thụ linh khí vẫn không đủ.” Long Phạm ở một bên chăm chú nhìn Lăng Vân đang quỳ xuống bên cạnh Miểu Lan, thản nhiên nói, “Cách duy nhất là dùng máu luyện hóa thành linh lực truyền cho hắn, tương tự như lúc trước đem hắn luyện hóa.”
“Nghe nói dùng linh lưc luyện hóa hình người chỉ có thể dùng máu của một người, phải chăng cần dùng máu của tế ti mới có thể cứu hắn?” Quyết Vân nghe bọn hắn đối thoại liền hỏi như vậy.
Lăng Lạc Viêm nhớ tới ở Vọng Thiên Thai, Long Phạm dùng máu cứu hắn, hơi thoáng nhíu mi, tuy biết rõ Long Phạm không hề có cảm giác gì đối với Miểu Lan nhưng nghĩ đến Long Phạm vì người bên ngoài mà tận tâm như thế, trong lòng miễn không được có chút….
“Lúc trước ta vẫn chưa dùng máu của chính mình để luyện hóa, chỉ là nhập vào linh lực mà thôi.” Phát hiện Lăng Lạc Viêm khác thường, Long Phạm đối với Quyết Vân trả lời như vậy, ánh mắt lại đặt lên thân hồng sam, ý cười dưới đáy mắt mang theo vài phần vui vẻ.
Suy nghĩ trong lòng Lạc Viêm hắn làm sao lại không biết. Dùng linh lực ngưng tụ, cùng đôi mắt kia nhìn nhau, hắn truyền âm đến Lăng Lạc Viêm, “Ở trên đời này chỉ có thân thể của Lạc Viêm mới có máu của ta, trừ ngươi ra không người nào có thể làm cho ta khuynh tẫn tất cả.”
Hết thảy ái niệm, tâm động, tình dục, chấp niệm toàn bộ đều dừng trên người hồng sam nam nhân ở trước mắt này, mãnh liệt đến mức ngay cả hắn cũng không thể tưởng.
“Nếu là như vậy, tối này tế ti có thể được thưởng nhiều hơn một ít.” Trong lòng thư thái, Lăng Lạc Viêm cũng ngưng tụ linh lực để truyền âm, lời nói của Long Phạm làm cho hắn thật sự vui thích, nhưng nghĩ đến bên cạnh còn có một người đang chịu tra tấn, hắn mở miệng hỏi, “Như vậy lúc ấy ngươi dùng máu của người nào? Lúc này chẳng lẽ phải đi tìm?”
Long Phạm lắc đầu, “Ma vật và nhân loại bất đồng, Tiêu Tự vốn là huyết hoa, linh thế hóa thành hình người cũng không cần dùng máu của cùng một người, bất luận máu của kẻ nào cũng có thể cứu hắn.”
Vừa dứt lời, đầu ngón tay của Lăng Vân xẹt qua cổ tay, một dòng máu tươi trào ra, hắn nhìn Long Phạm, lúc này vứt bỏ hết thảy tự cao và ngạo mạn, đối với tế ti van xin, “Long Phạm, Lăng Vân cầu ngươi, nhất định phải cứu sống Miểu Lan!”
Từng là tông chủ Xích Diêm tộc, một khắc trước còn là Lăng Vân đứng đầu Liệt Diễm tộc, lúc này chỉ là nam nhân với cổ tay đầy máu, từng giọt tiên huyết rơi xuống y bào màu thu vàng bị nhuộm thành đỏ sẫm, gằn từng tiếng mang theo đau thương cùng bi ai, hướng Long Phạm nhìn lại.
Dưới đáy mắt của hắn tràn đầy khẩn cầu và hy vọng, khiến tất cả mọi người đều cảm động.
Long Phạm chậm rãi gật đầu, “Không cần cầu ta, Long Phạm thân là tế ti của Xích Diêm tộc, tông chủ có lệnh thì sẽ tuân lệnh làm việc.”
Lời ấy hiển nhiên bày tỏ việc hắn cứu Miểu Lan đều không phải vì Lăng Vân cầu xin mà chỉ vì Lăng Lạc Viêm.
Trong không gian tĩnh mặc, linh thuật vang lên ở nội điện, hương sen nhàn nhạt phiêu tán. Điện phủ không một tiếng động, bầu không khí thoáng chốc trở nên trang nghiêm trịnh trọng, huyền diệu dị thường, mọi người chỉ thấy quang hoa ngũ sắc hiện lên chói mắt, tựa như đang hấp lấy tiên huyết của Lăng Vân, kéo dài một chuỗi đỏ sậm hướng Miểu Lan mà đi.
Danh sách chương