Lăng Lạc Viêm nhếch môi, đang định nói việc này không có khả năng thì ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, tựa hồ ngay cả thông báo cũng không kịp, vừa mới tiến vào liền gấp rút mở miệng, “Tông chủ! Trong tộc có biến! Có người xâm nhập.”

Người tiến vào không phải người của Liệt Diễm tộc mà là một trong các trưởng lão của Xích Diêm tộc đảm nhận chức trách liên lạc giữa hai bên, thường xuyên duy trì liên lạc với các tộc nhân còn lại trong tộc để truyền đạt mệnh lệnh của Lăng Lạc Viêm, việc giao dịch với Li Dạ thành cũng là Lăng Lạc Viêm phái người trong tộc truyền đạt.

“Lưu Duẫn trưởng lão nhận được tin này từ khi nào?” Long Phạm một chút cũng không loạn, ngữ thanh thản nhiên, còn có vẻ mặt bình tĩnh làm cho Lưu Duẫn hạ xuống biểu tình luống cuống, lúc này mới nhớ tới trong nội đường còn có người của Liệt Diễm tộc.

“Còn có người dám xâm nhập? Lưu Duẫn trưởng lão cứ nói đừng ngại, hai tộc hợp một, nơi này không có ngoại nhân.” Lăng Lạc Viêm có chút ngoài ý muốn nhưng vẫn không khẩn trương, quay đầu nhìn sắc mặt biến đổi của Lăng Vân liền biết người lo lắng nhất cho Xích Diêm tộc lúc này e rằng chính là vị tông chủ Liệt Diễm tộc.

Lăng Vân cắn răng không hề truy vấn, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lưu Duẫn, chỉ chờ hắn đem mọi chuyện nói ra rõ ràng.

“Trong tộc từ khi tông chủ xuất hành, các tộc nhân còn lại hằng ngày vẫn giải quyết sự vụ như trước, cũng không có gì khác thường, dân chúng dưới chân núi hết thảy đều bình an, si mị vẫn chưa tái xuất hiện, nhưng mới vừa rồi nhận được tin tức báo lại mấy ngày trước đây trong tộc có người xâm nhập vào trong thư trai….”

“Thư trai như thế nào?” Lăng Vân nghe đến đó rốt cục nhẫn nại không được lo lắng trong lòng, liền lớn tiếng hỏi.

Lưu Duẫn không biết vì sao xem ra so với người của Xích Diêm tộc Lăng Vân còn khẩn trương hơn, nhưng vẫn đáp lại, “Tế ti có bố trí trận pháp trong thư trai, người khác không thể tiến vào, nhưng ngoại trừ thư trai thì các nơi khác đều có dấu vết lục soát, kỳ dị chính là trong tộc không người nào phát hiện có kẻ xâm nhập, cho đến khi phát giác ra khác thường.”

Lăng Vân thoáng nhẹ nhàng thở ra, Lăng Lạc Viêm nghe vậy ánh mắt chợt lóe, cùng Long Phạm nhìn nhau liền hiểu đối phương cũng có suy nghĩ giống mình.

Xích Diêm tộc cũng không có vật gì khiến kẻ khác phải dòm ngó, nếu là việc về Trạc Hồn châu bị tiết lộ ra ngoài cũng không nên xâm nhập vào tộc để tìm kiếm. Mà đặc biệt không bị bất luận kẻ nào phát hiện, người này nếu không phải thân thủ bất phàm, linh lực thâm hậu thì đó là người ở trong tộc.

“Bên ngoài thư trai như thế nào? Hoa cỏ….” Lăng Vân không quên nhu cầu của Miểu Lan, lại tiếp tục đối với Lưu Duẫn truy vấn.

Lưu Duẫn giống như bị nhắc nhở liền đối với Lăng Lạc Viêm trả lời, “Nói đến việc này, Lưu Duẫn đang muốn bẩm báo với tông chủ, dường như có người tổn hại thực vật mà tế ti nuôi dưỡng bên ngoài thư trai, các loài tuyết điệp hiện lên màu đỏ, chỉ tiếc là linh hoa dị thảo đều bị người hủy.”

Hắn vừa dứt lời, Lăng Vân đột nhiên đứng lên, “Lăng Lạc Viêm! Nếu tánh mạng của Miểu Lan có gì, ngay cả việc ta đáp ứng giao Liệt Diễm tộc cho các ngươi, ta cũng sẽ….”

“Tông chủ Lăng Vân hà tất phải cuống lên như thế, nói lời này vẫn còn quá sớm đó.” Lăng Lạc Viêm biết Lăng Vân quan tâm an nguy của Miểu Lan nhưng thái độ của Lăng Vân như thế làm cho hắn có chút không duyệt. Cắt ngang lời của Lăng Vân, hắn cũng đứng lên nói tiếp, “Miểu Lan xem như người của tộc ta, ta làm sao lại không đoái hoài đến an nguy của hắn?”

“Cho dù Miểu Lan không phải là Tiêu Tự, ta cũng không thể không màng đến sinh tử của hắn. Thân là tông chủ, ta cũng sẽ gánh vác trách nhiệm bảo hộ tộc nhân.”

Y mệ màu đỏ khẽ nâng như ngọn lửa diễm lệ tươi đẹp, đứng trước mặt Lăng Vân, ngữ thanh của Lăng Lạc Viêm thản nhiên thong thả, cũng không kịch liệt nhưng lộ ra quả quyết cùng kiên định.

Bởi vì lời nói của hắn, trong nội đường nghị sự nhất thời không người nào dám lên tiếng, đều vạn lần cảm khái, nhìn bóng dáng đứng thẳng, nguyện cam lòng thần phục.

Lăng Vân không nói, mãi cho đến khi xuống dưới Tục Tuyết các hắn mới biết Lăng Lạc Viêm không chỉ làm cho Long Phạm nhìn bằng con mắt khác, người của Xích Diêm tộc thậm chí là Liệt Diễm tộc của hắn đều bị Lăng Lạc Viêm thu hút.

Hắn phi thường rõ ràng, có Lăng Lạc Viêm là tông chủ của Xích Diêm tộc, cho dù hắn không giao ra Liệt Diễm tộc, Liệt Diễm chung quy cũng sẽ thuộc về Xích Diêm. Bất luận hắn nói cái gì, làm cái gì cũng không thể thay đổi.

Long Phạm ở một bên chăm chú nhìn Lăng Lạc Viêm ngạo nghễ nói ra một phen, dưới đáy mắt thanh lam thoáng hiện ý cười, đồng thời cũng mang theo tán thưởng. Lạc Viêm của hắn bất luận khi nào, ở đâu, cũng đều có thể chiếm lấy hết thảy ánh mắt của tất cả mọi người.

Đối với việc này hắn tuy là để tâm, nhưng cũng biết Lạc Viêm trước mặt người khác mới chói mắt nhất, cũng giống như khi ở trong lòng hắn, khinh điêu mị hoặc khiến hắn tâm động không thôi.

Cảm giác người bên cạnh chăm chú nhìn, Lăng Lạc Viêm cúi đầu liền thấy thần thái khác thường dưới đáy mắt của Long Phạm. Màu thanh lam nhợt nhạt dần trở nên thâm trầm, đồng tử từ từ tối đen như mực, đó là màu sắc bị dục vọng lây dính. Tế ti của hắn…chẳng lẽ ngay lúc này lại bỗng nhiên phát tình?

Nhíu mi lườm đi một cái mang theo ánh mắt trêu chọc, Lăng Lạc Viêm cố tình vô ý liếm môi, không biết có phải đang muốn khiêu khích lực tự khống của Long Phạm hay không, ánh mắt lướt qua rồi lại quay về trên người Lăng Vân.

“Chỉ cần có cách cứu Miểu Lan, bản tông chủ nhất định sẽ cố hết sức có thể để cho hai ngươi đoàn tụ, ta tin trước mắt Miểu Lan không có việc gì.”

Tuyết điệp bên ngoài thư trai được Lưu Duẫn nhắc đến, hắn từng gặp qua. Đôi cánh mỏng manh trong suốt, giữa những khóm hoa tựa hồ trở nên vô hình vô ảnh, sau này mới biết tuyết điệp cũng là một loại ma vật, lại có người hủy đi tuyết điệp, chỉ là không biết hủy đi nhiều ít, có còn đủ để cung cấp nhu cầu của Miểu Lan hay không.

Long Phạm bị ánh mắt của Lăng Lạc Viêm khiêu khích quyến rũ, nhìn thấy Lăng Lạc Viêm thong thả điềm nhiên quay đầu, Long Phạm khoát tay đem bóng dáng màu đỏ kéo xuống ngồi vào bên cạnh, phớt lờ ánh mắt của mọi người, một tay ôm bên hông Lăng Lạc Viêm, đối với hắn mỉm cười.

Lăng Lạc Viêm biết rõ nụ cười kia hàm nghĩa điều gì, lướt nhanh qua mọi người, chỉ là hơi có chút kinh ngạc với hành động của Long Phạm, căn bản không biết tế ti của hắn lúc này đang muốn chuyện gì, bàn tay đặt bên thắt lưng của hắn dần dần siết chặt, Long Phạm quay đầu nhìn mọi người, thần sắc vẫn bình yên.

“Tuyết điệp bị người hủy đi, nhưng trước khi bị hủy thì linh khí vẫn có thể đủ cung cấp cho Miểu Lan sử dụng, trong mấy ngày sẽ không có việc gì, nhưng nếu quá lâu thì Miểu Lan không thể duy trì.”

Linh thể được hắn luyện hóa không yếu ớt như thế, Miểu Lan sẽ không suy kiệt quá nhanh mà chết, nhưng hắn sống sót tất cả đều dựa vào linh lực để duy trì, qua thời gian quá lâu thì không thể nói chính xác sẽ xảy ra việc gì.

Ở đây các trưởng lão vẫn chưa trải qua chuyện quá khứ, biết Tiêu Tự là ma vật, cũng biết trong thư trai có Miểu Lan chính là hắn, hiện giờ Liệt Diễm tộc trở về Xích Diêm, đối với ma vật cũng không còn cảm thấy chán ghét, đối với Miểu Lan lại chỉ cảm thấy lo lắng.

Lăng Vân vì lời nói của Long Phạm mà tâm trạng trở nên trầm xuống, lòng tràn đầy lo lắng, “Đường xá xa xôi, như thế nào mới có thể cứu hắn?! Long Phạm! Ngươi cũng giống như ta, trong lòng vướng bận người mình yêu, chẳng lẽ ngươi lại không hiểu tâm trạng của ta lúc này? Nói cho ta biết, làm sao mới có thể cứu hắn trước khi hắn kiệt lực?”

Lời nói tràn đầy lo âu nóng vội trầm trầm vang lên trong nội đường, lời nói mang theo bi thương khiến mọi người không thể xem nhẹ. Đối với lời nói của hắn, tế ti vướng bận yêu thương…. tất cả mọi người đều nhìn về phía Lăng Lạc Viêm.

“Đối với người mình yêu, Long Phạm tự nhiên hiểu.” Chăm chú nhìn người bên cạnh, dưới đáy mắt vẫn tối đen như mực đang hiển lộ từng đợt ôn nhu, thần thái thản nhiên mang theo ý cười tràn đầy nhu tình, khiến tất cả mọi người đều trở nên choáng váng.

Sớm biết quan hệ của tông chủ và tế ti, cũng sớm nhìn thấy hai người đủ loại thân mật nhưng mãi cho đến hôm nay mới chính mắt nhìn thấy tế ti ôn nhu như thế, chính tai nghe được hắn nói tông chủ chính là người hắn yêu….

Mọi người đều cảm khái, tế ti ở trong mắt bọn hắn tựa như thần nhân, nhưng chỉ khi đối mặt với tông chủ mới hiển lộ cảm xúc phập phồng của phàm nhân, không còn là tế ti của Xích Diêm tộc, khiến cho hào quang xung quanh mình càng thêm chói mắt.

Xích Diêm tộc có tông chủ và tế ti, vô luận gặp chuyện gì cũng sẽ bình yên vượt qua. Nhìn Lăng Lạc Viêm và Long Phạm, các trưởng lão không khỏi nảy sinh suy nghĩ như thế.

Về phần Miểu Lan, nếu tế ti đã luyện hóa, nói không chừng vẫn có cách cứu hắn một mạng.

Lăng Vân chính là nghĩ như vậy. Đối với thâm tình của Lăng Vân, Lăng Lạc Viêm cũng muốn thành toàn, nghiêng đầu nói với Long Phạm, “Ngươi có cách nào có thể cứu Miểu Lan?”

“Cách duy nhất có thể cứu hắn chính là đưa hắn từ trong tộc chuyển đến nơi đây, bằng không đường sá quá xa xôi, muốn cứu cũng không kịp.” Nếu Lạc Viêm muốn thành toàn cho Lăng Vân và Miểu Lan, hắn sẽ vì Lạc Viêm mà làm.

Long Phạm nói như chuyện đương nhiên, mọi người kinh ngạc, từ trong tộc đến đây, nếu muốn dùng linh lực chuyển đi phải tổn hao rất nhiều linh lực, càng huống gì nơi này bọn hắn có thể liệt trận nhưng trong tộc không có người cùng tương hợp thì làm sao có thể đem Miểu Lan chuyển đến đây?

“Hai bên phải phối hợp linh lực thì mới có thể thuận lợi chuyển đi, tế ti chẳng lẽ là ở thư trai thiết trận?” Quyết Vân tin tưởng lời ấy của tế ti không phải không có nguyên nhân.

“Tế ti nếu nói như thế thì nhất định có thể thực hiện được, nhưng muốn làm như vậy thì hao phí linh lực rất lớn, cũng may chúng ta ở nơi này có nhiều người.” Nham Kiêu nhìn mọi người của Xích Diêm tộc và Liệt Diễm tộc ở đây, trước hết nghĩ cách thực hiện như thế nào.

Lăng Lạc Viêm đối với Long Phạm hỏi, “Nói như vậy, cho dù đường sá xa xôi vẫn có thể đưa Miểu Lan đến nơi này?”

Long Phạm gật đầu, “Trong thư trai từng có bố trí trận pháp, muốn đưa Miểu Lan đến đây cũng không phải không thể thực hiện.”

Lăng Vân nghe mọi người đối thoại, cuối cùng tĩnh tâm một chút, “Chỉ cần hắn vô sự, ta có một vật để báo đáp.”

“Tông chủ cũng không phải vì ngươi báo đáp mới cứu Miểu Lan.” Lâm Sở trưởng lão tiếp lời Lăng Vân, trong lời nói rõ ràng là đang bảo vệ Lăng Lạc Viêm.

Lâm Sở vừa dứt lời, Long Phạm đã hướng hắn liếc mắt một cái, tình ý của hắn đối với Lạc Viêm vẫn chưa quên.

Bị ánh mắt của Long Phạm đảo qua, Lâm Sở cúi thấp đầu. Hắn chưa bao giờ vọng tưởng chen chân vào quan hệ của tông chủ và tế ti trong lúc đó, cũng biết căn bản không có một tia hy vọng, hắn chỉ cầu được ở trong tộc tận lực vì tông chủ, chỉ như vậy cũng đã quá đủ.

Long Phạm thu hồi ánh mắt, bàn tay ôm ở thắt lưng Lăng Lạc Viêm càng thêm gắt gao siết chặt, nếu không phải Lâm Sở tồn tại không có chút đáng ngại nào thì hắn sẽ không dung tha Lâm Sở tiếp tục ở trong tộc.

“Không biết báo đáp theo như lời của ngươi là cái gì?” Lăng Lạc Viêm đối với lời nói trịnh trọng của Lăng Vân liền cảm thấy hiếu kỳ. Nếu cứu Miểu Lan có thêm ưu đãi, hắn lại càng có hứng thú.

Lăng Vân hướng về trưởng lão Lưu Duẫn, “Vị trưởng lão này mới vừa rồi đã nói trong Xích Diêm tộc có người xâm nhập, giống như đang lục soát vật gì đó.” Nếu hắn đoán không sai, đồ vật người nọ muốn tìm đang ở bên người hắn.

“Chẳng lẽ ngươi biết? Hay là…..trên người ngươi mang vật ấy, tính toán giao nó cho ta?” Lăng Lạc Viêm đối với Lăng Vân hỏi như vậy. Lại nhìn về phía Long Phạm, “Lúc trước trong tộc còn có cái gì mà chỉ có tông chủ mới biết được chỗ trọng yếu cất giữ đồ vật kia?”

Long Phạm khẽ nhắm mắt lại, quả thật nhớ tới một kiện đồ vật, “Nghe nói Hách Vũ lưu lại một vật, chỉ có tông chủ trong tộc mới biết là vật gì, truyền từ đời này sang đời khác, được trông coi như chí bảo.”

“Đúng vậy, chỉ cần Miểu Lan được cứu, ta sẽ giao chí bảo của Xích Diêm tộc trả lại.”

_________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện