Lúc kể chuyện này cho Bùi Yên biết, sắc mặt Bùi Yên đột nhiên trở nên cực kỳ nhẹ nhõm, có vui vẻ, có thoải mái, cô ấy dịu dàng nhìn cô: “Kỳ Trừng à, sau này em là em dâu của chị rồi.”
Cô gật đầu, sắc mặt đỏ bừng, không khỏi thẹn thùng.
Bùi Yên siết chặt tay cô, giao cho Bùi Dư Yến, chiếc nhẫn kia thật sự quá chói mắt mà, cô ấy không kìm được mà trêu chọc: “Thằng nhóc này giấu kỹ ghê, đến lúc cầu hôn mới cho chị biết.”
Cũng không đoán ra được Bùi Yên đang vui hay giận: “Cái chiêu trảm trước tấu sau này chơi hay lắm.”
Trái tim Kỳ Trừng vẫn luôn thấp thỏm, cô gượng gạo cười, lại thấy Bùi Dư Yến đứng chắn trước mặt cô: “Thì bọn em muốn cho chị một bất ngờ mà? Ngày nào chị cũng hối cưới tới cưới lui đấy thôi.”
Bùi Yên bật cười vui vẻ: “Em cũng biết vậy à, nhớ phải đối xử với Kỳ Trừng thật tốt đó, biết chưa hả?”
Bùi Dư Yến gật đầu, nhìn Bùi Yên tận tình khuyên nhủ: “Chị cứ yên tâm.”
Bùi Yên giờ mới hài lòng, lại nói với Kỳ Trừng: “Tiểu Trừng à, thằng nhóc Dư Yến chỉ thích mỗi trò đua xe thôi, hai đứa sống với nhau, nó nhất định sẽ có trách nhiệm hơn, sau này nếu có cãi vã, có hiềm khích gì, em cứ tới chỗ chị, chị sẽ làm chỗ dựa cho em!”
Cô ấy chợt nhớ ra điều gì, hào hứng nhìn sang hai người: “Chị không tới khu nghỉ dưỡng nữa, hai đứa đi hưởng thụ thế giới của riêng mình đi, Nam Nam chắc chắn sẽ thích đi công viên giải trí hơn, chị sẽ không đi đâu.”
Kỳ Trừng lên tiếng: “Chị dâu, chị đi cùng bọn em đi, mọi người đi chung mới vui chứ.”
Bùi Yên bật cười trước tiếng gọi “chị dâu” của cô, hai người nói qua nói lại thêm vài câu, cũng chưa quyết định chuyện gì.
Lúc hai người chuẩn bị rời khỏi Thương hiệu Bùi, Bùi Yên gọi Bùi Dư Yến lại, bảo trợ lý pha cho Kỳ Trừng một ly mocha, cho Bùi Dư Yến một tách trà: “Có tính khi nào đi đăng ký kết hôn chưa?”
Bùi Dư Yến ngả người về sau: “Lúc nào cũng được.”
Bùi Yên đóng báo cáo tài chính lại, nhếch miệng cười: “Tự tin gớm nhỉ, em còn chưa gặp ba mẹ của Kỳ Trừng nữa mà.”
Anh chống tay lên bàn, nghĩ ngợi: “Đợi mấy ngày nữa đến Tết, em sẽ ghé thăm hai bác.”
Bùi Yên tiếp tục dặn dò: “Phải đàng hoàng ngoan ngoãn đó, đừng có lếu láo nữa.”
“Lếu láo?” Bùi Dư Yến nhướng mày hỏi lại, hôm nay anh chỉ mặc quần áo đua xe được thiết kế riêng thôi mà, sao qua miệng Bùi Yên lại trở thành lếu láo rồi.
Kỳ Trừng ngoan ngoãn đợi anh dưới lầu, Bùi Dư Yến thuận tay vòng qua vai cô, cô muốn nói lại thôi.
Anh lên tiếng trước: “Em định nói gì à? Anh nghe đây.”
Cô vô cùng tò mò: “Chị Bùi Yên nói gì với anh vậy? Cho em biết được không?”
Bùi Dư Yến nhéo chóp mũi cô, cưng chiều trả lời: “Có gì mà không nói cho em biết được chứ? Anh bàn chuyện đến thăm hai bác, em có gì muốn dặn dò anh không hả?”
Kỳ Trừng đánh yêu vào mu bàn tay anh, muốn bảo anh hãy yên phận, suy nghĩ một lát: “Ba mẹ em đều dễ tính, mặc dù lúc trước ba mẹ vì sốt ruột nên muốn em đi xem mắt để tìm một ai đó, nhưng nếu em đã thật lòng thích ai, vậy thì ba mẹ em cũng không can thiệp quá nhiều.”
Bùi Dư Yến ôm cô vào lòng, cánh tay anh choàng qua đỉnh đầu cô, ấn số tầng thang máy, vừa kéo vừa đẩy, tư thế của Kỳ Trừng và Bùi Dư Yến tức khắc trở nên mập mờ…
Bùi Dư Yến cúi đầu xuống, ngón tay mở cúc áo cô, lòng bàn tay lướt qua làn da mềm mại, khiến cô không khỏi rùng mình.
Anh chen tay vào trong quần áo của cô, càng lúc càng sâu, Kỳ Trừng c ắn môi dưới, hốc mắt ngấn lệ, giống như chịu đủ mọi trò bắt nạt.
Trong lúc Kỳ Trừng còn đang mơ màng, nút thắt áo ngực bị ai đó bật mở, cô trừng mắt nhìn anh, trái lại anh càng cười sung sướng, trong ánh mắt anh là d ục vọng chiếm hữu, không được không thôi.
Lúc hai người bước vào nhà, Kỳ Trừng cảm thấy mình giống như được vớt ra khỏi hồ nước nóng, cô thở hổn hển: “Bùi Dư Yến, ban ngày ban mặt, anh làm cái gì vậy?”
Bùi Dư Yến mặt dày trả lời: “Chỉ cần người đó là em, mỗi phút mỗi giây anh đều không kìm được.”
Kỳ Trừng chửi thầm, thật là không biết xấu hổ!
Kỳ Trừng siết chặt drap giường, không chịu lên tiếng, anh vừa rút ra, rồi lại đâm sâu vào, khiến cô trợn trắng mắt, cảm giác kỳ lạ lan khắp toàn thân, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở hổn hển kìm nén.
Bùi Dư Yến gặm c ắn bả vai cô, làn da cô mẫn cảm lập tức nổi đỏ, anh dụ dỗ: “Rên đi nào.”
Mỗi lần anh ra sức, Kỳ Trừng đều cảm thấy mình giống như một cây cỏ dại trôi lơ lửng trên mặt biển, chỉ đành ngân nga ưm a.
…
Cô mệt nhoài tới mức không nhấc người dậy nổi, Bùi Dư Yến lau người giúp cô, thay quần áo rồi ôm cô lên giường.
Ngày hôm sau, lúc đến nhà gặp ba mẹ Kỳ Trừng, Bùi Dư Yến chọn một bộ vest và quần tây, bên trong mặc áo sơ mi, thoải mái lịch sử, đeo đồng hồ bên cổ tay trái, trên ngón áp út cũng đeo nhẫn, chậc, nếu không phải Kỳ Trừng từng trải nghiệm anh điên cuồng ra sao, chỉ dựa vào vẻ bề ngoài, anh thật sự vô cùng “đứng đắn”.
Cô nheo mắt ngắm anh thay quần áo, chợt nghe Bùi Dư Yến lên tiếng: “Mèo con lười, em chưa chịu dậy nữa à?”
Vòng eo Kỳ Trừng vẫn còn ê ẩm, cô oán trách: “Là tại anh chứ ai!”
Bùi Dư Yến cực kỳ thỏa mãn với sự “oán trách” của cô, cài cúc áo cuối cùng, đi tới cửa sổ, kéo rèm ra, gió nhẹ thổi qua rèm che, ánh nắng sáng bừng lập tức rọi vào phòng.
Tối qua, lúc Kỳ Trừng nói chuyện với bà Lâm, bà Lâm cực kỳ khó tin, sao chưa nghe con bé nói nó có người yêu, mà bây giờ đã đến bước nhận lời cầu hôn luôn rồi, bà thấp thỏm hỏi đi hỏi lại: “Kỳ Trừng à, con có bị mờ mắt không vậy? Sao lại chớp nhoáng thế hả? Mặc dù mẹ với ba con luôn ủng hộ mọi lựa chọn của con, nhưng mà… Hôn nhân không phải là trò đùa đâu, con đừng có xúc động nhất thời.”
Kỳ Trừng bất đắc dĩ giải thích: “Mẹ, con không có xúc động nhất thời đâu, ngày mai con sẽ dẫn anh ấy về, để mọi người tự đánh giá anh ấy có đủ tiêu chuẩn hay không, có được chưa nào?”
Cô cũng biết, bọn họ giữ bí mật quá kỹ cũng sẽ tạo ra rắc rối, bà Lâm vốn là người đa nghi, bây giờ thì có thêm sự tò mò đạt đỉnh, hơn nữa còn có thể hiểu lầm về Bùi Dư Yến…
Lúc bà Lâm ra mở cửa, thấy vóc dáng cao lớn của Bùi Dư Yến, bà cũng không vội vàng đánh giá, chỉ lạnh nhạt lên tiếng: “Vào đi.”
Bùi Dư Yến đóng cửa lại, lễ phép trả lời: “Con đột ngột đến chơi, làm phiền hai bác quá.”
Bà Lâm không tiếp lời, ông Kỳ không muốn đối phương ngại ngùng, khách sáo nhận lấy quà mà anh theo: “Tới chơi là được rồi, còn quà cáp làm gì, hai bác ngại lắm.”
Anh khiêm tốn đáp lại: “Chỉ là vài món dùng hàng ngày thôi, là tấm lòng của con, mong hai bác không chê.”
Bà Lâm quan sát kỹ càng, thằng nhóc này rất đẹp trai, thoạt nhìn rất lịch sự chính trực, dáng vẻ lễ phép hiểu chuyện, ấn tượng cũng trở nên tốt hơn.
Ông Kỳ cạn một ly rượu: “Ngồi xuống hết đi, trưa nay nhà chúng ta ăn một bữa cơm nào.”
Bà Lâm còn đang bận bịu trong bếp, Kỳ Trừng vì muốn hóa giải bầu không khí có phần ngại ngùng, cô chủ động xuống bếp giúp bà Lâm một tay.
Bà Lâm thành thạo khua nồi múa dao, tức khắc mùi thơm tỏa ra bốn phía, bà nghiêng đầu nhiều chuyện: “Thằng nhóc này nhìn cũng tuấn tú lịch sự đấy, hôm qua con nói nó đang làm gì thế?”
Kỳ Trừng vô cùng khâm phục trí nhớ của bà Lâm, vừa nói xong đã quên ngay được, cô cũng không ngại phiền mà nói lại: “Anh ấy là tay đua xe.”
Bà Lâm há hốc miệng, không thể tin nổi: “Nhìn nó… Cũng không giống người đua xe nhỉ, làm nghề đó nguy hiểm lắm.”
“Mẹ, tại mẹ có thành kiến với đua xe thôi, đua xe cũng là một loại hình thể thao thi đấu, tính ra là nghề nghiệp đàng hoàng, hơn nữa... Anh ấy vừa đoạt quán quân trong giải đua xe nổi tiếng nữa đấy." Lúc nói những lời này, Kỳ Trừng tràn đầy tự tin, rõ ràng cô cực kỳ bênh vực anh.
Bà Lâm thở dài: "Mẹ không có thành kiến gì cả, có điều trò này nguy hiểm thế nào, không cần mẹ nói thì con cũng biết mà, mẹ chỉ nghĩ cho tương lai của bọn con thôi.”
Kỳ Trừng ôm bà từ sau lưng, ánh mắt lấp lánh: “Mẹ, con biết mẹ sẽ không phản đối mà, anh ấy rất giỏi giang, con cũng đã hạ quyết tâm sẽ ở bên anh ấy cả đời, bao nhiêu sóng gió đều sẽ vượt qua được thôi."
Bà Lâm thấy con gái đã quyết tâm, cũng không khỏi thấy xót xa: “Mẹ chỉ muốn con mãi là một đứa trẻ thôi.”
Kỳ Trừng trêu ghẹo: “Bây giờ mẹ lại thấy tiếc à? Không phải lúc trước mẹ đều mong gả con đi sớm sao?”
“Con chỉ có ăn nói tào lao là giỏi.” Bà Lâm bày món ăn ra đ ĩa. “Đi ăn cơm thôi.”
Bùi Dư Yến và ông Kỳ đã chén tạc chén thù, có vẻ ông Kỳ khá ưng ý anh, khen ngợi không ngớt: “Có suy nghĩ, có tầm nhìn…”
Kỳ Trừng: “...”
Bà Lâm cũng nói chuyện trên trời dưới đất với hai người, cuối cùng mới thật lòng tâm sự với Bùi Dư Yến: “Tiểu Bùi à, lần sau qua đây con đừng mang theo mấy thứ này nữa, con thích ăn gì cứ nói bác, bác làm cho con.”
Đến cuối bữa, trên gương mặt bà hiện rất rõ mấy chữ —— “Mau gả Kỳ Trừng đi thôi”, Kỳ Trừng và Bùi Dư Yến đi dạo một vòng xung quanh nhà, thấy trung tâm thương mại gần đó đang tổ chức hoạt động mừng năm mới, người người chen chúc rất đông.
Kỳ Trừng kéo tay anh: “Đi nào, xem thử là trò gì vậy.”
“Là cây ước nguyện kìa.”
Đôi mắt cô bỗng sáng rực lên, Bùi Dư Yến liền nói ngay: “Em muốn cầu nguyện không? Hửm?”
Bên cạnh có rất nhiều que gỗ nhỏ đặt trong ống tre, đến lượt mình, Kỳ Trừng dựa vào linh cảm rút ra một que, nhìn thấy chữ "Cát" trên tay liền hào hứng định khoe với anh thì lại thấy anh rút được quẻ "Thượng Thượng".
Anh chậm rãi đọc từng chữ: "Được gặp em là điều may mắn nhất trong năm nay của anh."
Ôi dào, đúng là đàn ông.
Bùi Dư Yến thấy cô chắp tay trước ngực, vẻ mặt thành kính, liền hỏi: “Em cầu nguyện gì vậy?”
"Nói ra thì không linh đâu."
Kỳ Trừng thầm nhủ trong lòng: “Năm nào cũng như năm nay, mỗi ngày đều như hôm nay.”
Cơn gió nhẹ lướt qua, làm dải lụa đỏ cô buộc trên cây khẽ tung bay, mái tóc dài của cô cũng phấp phới theo gió, lúc cô mở mắt ra, Bùi Dư Yến đã ghé sát tai cô thì thầm: “Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé.”