Đến cả quản gia cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, mỗi người có một biểu cảm, người bình tĩnh nhất là Ôn Tranh.
Cô lặng lẽ quan sát biểu cảm của mọi người, suy đoán ý định đến đây của cậu chủ Tiểu Ngũ.
Lôi Tiểu Ngũ nghe thấy câu trả lời của Lôi Duệ Phàm thì cười mỉa, nghịch ngợm mái tóc của mình: "Anh lo lắng cho anh Cả á? Anh Hai, anh Cả thành ra thế này, không phải do một tay anh góp phần vào sao? Tôi thấy anh đúng là mèo khóc chuột đấy!"
"Tiểu Ngũ, cậu đừng nói bậy, anh Cả bị thương là chuyện ngoài ý muốn!"
Lôi Duệ Phàm vẫn luôn rất bình tĩnh đã bị Tiểu Ngũ chọc giận thành công.
Thấy vậy, Lôi Tiểu Ngũ nhếch miệng, nhún vai dang hai tay ra: "Tôi nói bậy đấy, thì sao nào? Anh đi tố cáo đi!"
Lôi Duệ Phàm không nói được lời nào!
Trong nhà họ Lôi có ai mà không biết, Tiểu Ngũ Lôi Duệ Hàng là em chã được chiều quá đâm hư.
Nhưng ông chủ và bà chủ nhà họ Lôi lại nuông chiều cậu ta hết mực.
Trong số tất cả anh em, chỉ cần có liên quan đến Lôi Tiểu Ngũ thì bất kể chuyện tốt hay xấu đều sẽ nhận được sự đặc xá và thiên vị.
Lôi Tiểu Ngũ liếc nhìn dáng vẻ bất lực của Lôi Duệ Phàm thì hừ một tiếng rồi bước đến giường, cúi đầu nhìn Lôi Duệ Tu vẫn đang ôm bình hoa trong lòng. Anh ta vừa quay đầu lại đã tức giận nói với Đường Diệu Tuyết: "Cô đứng xa tôi ra một chút được không? Trước khi ra ngoài cô xịt bao nhiêu nước hoa thế hả? Khó ngửi chết đi được. Trên người cô chả có tí mùi tự nhiên của phụ nữ gì cả! Tránh ra!"
Đường Diệu Tuyết bị chê bai, mặt vàng như nghệ!
Lôi Tiểu Ngũ chết tiệt!
"Quản gia, mời những người không liên quan ra ngoài đi, nhìn ngứa cả mắt, anh Cả của tôi vẫn đang nghỉ ngơi. Sau này đừng có để những người không có phận sự vào đây nữa!"
Lôi Tiểu Ngũ hét lên với quản gia bằng giọng điệu hống hách của ông lớn.
Nghe vậy, quản gia lập tức ngầm hiểu ý.
Ông ta đi đến trước mặt Lôi Duệ Phàm, nói hết lời mới thuyết phục người ta ra về được.
Còn Đường Diệu Tuyết thì cau có trừng trộ nhìn Ôn Tranh. Trước khi rời đi cô ta còn nhìn chằm chằm vào Ôn Tranh bằng ánh mắt rất nham hiểm.
Sau khi họ đi rồi, Lôi Tiểu Ngũ mới thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ kiếp, may mà tôi đến kịp! Quản gia, lần sau gửi tin nhắn cho tôi sớm hơn một chút chứ. Có biết trên đường chạy tới đây suýt nữa thì tôi rớt giày vào bụi cỏ không hả?"
Quản gia mỉm cười gật đầu: "Được được, lần sau tôi sẽ gửi sớm hơn, lần này lại làm phiền đến cậu Năm rồi!"
"Cũng không xem là phiền hà!" Lôi Tiểu Ngũ xua tay lau mồ hôi trên trán: "Anh Cả, mau dậy đi, đừng có giả vờ nữa, mọi người đi hết cả rồi!"
Lôi Duệ Tu đang cầm bình hoa trong tay giật thót tim.
Lôi Tiểu Ngũ, cái thằng mắc dịch này!
Lộ mẹ nó bây giờ!
Lúc này Lôi Duệ Tu mới yếu ớt mở mắt ra.
Anh huơ huơ tay, cất giọng nói nhỏ yếu: "Quản gia, mọi người ra ngoài trước đi."
Lôi Tiểu Ngũ thoáng ngây người, làm trò gì thế?
Anh Cả, diễn hơi lố rồi đấy!
Trong này không có người ngoài mà!
Lôi Tiểu Ngũ không hiểu mô tê gì, vừa định truy hỏi một câu thì đã bị đá mạnh vào đùi.
Lúc này, quản gia đã đi đến trước mặt Ôn
Tranh, kéo cô nhanh chóng bước ra khỏi phòng ngủ.
Bên ngoài hành lang, ông nhìn Ôn Tranh với vẻ mặt hài lòng: "Hôm nay cậu làm tốt đấy, nhân đôi tiền thưởng tháng này!"
Ôn Tranh dửng dưng gật đầu: "Cảm ơn quản gia, cậu Tiểu Ngũ kia..."
"Ha ha." Quản gia cười một tiếng: "Cậu là người mới tới, vẫn chưa nhìn rõ lề lối ở đây. Cậu Tiểu Ngũ là em trai ruột của cậu Cả chúng ta. Hai người mặc cùng một chiếc quần mà lớn lên, thân nhau lắm!"
Sau khi nghe quản gia giải thích, trái tim thấp thỏm của Ôn Tranh bình yên lại một chút.
Nhưng... Lôi Tiểu Ngũ vừa nói gì cơ?
Anh Cả, anh đừng giả vờ nữa.
Đây là ý gì?
Lòng Ôn Tranh tràn đầy nghi ngờ, còn quản gia thì nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, bình hoa trong tay cậu Cả là do cậu cầm vào đấy à?"