Dịch: Anh Đào

Lần đầu tiên bà Diệp gọi cho Diệp Tây Thành lúc đó anh đang có khách đến, điện thoại để ở trong văn phòng nên không nhận.

Nửa tiếng sau sau khi tiễn khách anh mới quay lại văn phòng, vừa ngồi xuống thì Diệp Nhuế đến.

Diệp Nhuế qua đây chủ yếu là để báo cáo công việc, thuận tiện hỏi anh chuyện của Bùi Ninh. Buổi chiều Trang Hàm gọi điện thoại cho cô ta hỏi có biết chuyện Bùi Ninh quay về không, cô ta ngỡ ngàng, Bùi Ninh về Bắc Kinh rồi?

Trang Hàm còn nói hôm nay dì Diệp đưa Bùi Ninh đi ăn cơm cùng bọn họ, nhìn có vẻ không có bất cứ ác cảm nào, vì vậy mới đến hỏi cô rốt cuộc là mọi chuyện là thế nào.

Câu đầu tiên Diệp Nhuế nói chính là: “Bùi Ninh về rồi, em biết không?”

“Ừ.” Diệp Tây Thành đang xem văn kiện, không thèm ngẩng đầu.

Giọng điệu Diệp Nhuế không hài lòng: “Cô ta có ý gì chứ? Đã chia tay rồi còn đến tìm em?”

Diệp Tây Thành: “Quay lại rồi.”

“Cái gì?” Sắc mặt Diệp Nhuế thay đổi, chị ta tưởng mình nghe nhầm: “Hai đứa….”

Diệp Tây Thành nói tiếp: “Chị không nghe nhầm đâu, em với cô ấy quay lại rồi. Là em chủ động cầu xin cô ấy quay lại, còn điều gì muốn hỏi không?” Lúc này anh mới ngẩng đầu.

“Em….” Diệp Nhuế nói, bây giờ chị ta mới chú ý nhẫn đã được thằng bé đeo lại lên ngón áp út từ lúc nào.

Một cơn tức không tên bùng lên: “Diệp Tây Thành, em hồ đồ rồi đúng không! Vết sẹo còn chưa lành mà đã quên đau! Em đã quên ban đầu cô ta….”

“Diệp Nhuế!” Diệp Tây Thành ngắt lời chị ta, “Người quay lại với cô ấy là em, về sau người sống cùng cô ấy cũng là em. Em cảm thấy tốt là được, chị không cần bận tâm.”

“Bang” anh đóng tài liệu lại.

“Diệp Tây Thành, em không có tự trọng!” Diệp Nhuế không khống chế được chính mình, gần như là hét lên.

Giọng điệu anh rất lạnh nhạt trả lời một câu: “Thế thì sao chứ?”

“.........”

Anh bình thản đến mức dửng dưng, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Diệp Nhuế đột nhiên không biết làm thế nào để phản bác lại, chị ta quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ không ngừng điều chỉnh hô hấp để cho bản thân mình bình tĩnh lại.

Diệp Tây Thành căn bản không bị ảnh hưởng gì, tiếp tục xử lý email.

Trong văn phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng click chuột.

Tầm mắt của Diệp Nhuế lại dừng trên người Diệp Tây Thành, anh nhìn vào máy tính như không có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn coi chị ta như không tồn tại.

Chị ta cảm thấy Diệp Tây Thành như hết thuốc chữa: “Nếu như em thực sự muốn cưới cô ta, ai cũng không cứu được em. Nhưng Diệp Tây Thành sao em cứ phải cố chấp cưới một người như vậy….”

Chị ta cũng không muốn tranh chấp với Diệp Tây Thành, dứt khoát không nói ra từ đó: “Nếu như em thực sự muốn cưới Bùi Ninh, em có từng nghĩ qua tâm trạng của ông và bà nội chưa? Em có quyền lựa chọn hôn nhân của riêng mình nhưng đừng quá ích kỷ.”

Diệp Tây Thành: “Nói xong rồi?”

Diệp Nhuế chế nhạo “hừ hừ” hai tiếng, đúng là đàn gảy tai trâu nói nhiều với nó cũng phí lời. Chị ta ném thẳng tập tài liệu báo cáo lên bàn anh rồi xoay người rời đi.

Diệp Tây Thành nói với bóng lưng của chị ta: “Em tái hợp lại với Ninh Ninh đến cả bố mẹ em cũng không biết, ngoại trừ em và Ninh Ninh chị là người thứ ba biết, em hi vọng sẽ không có người thứ tư biết được chuyện này. Nếu như không cẩn thận để lộ chuyện này ra ngoài, bị Diêu Hi lợi dụng, cuối cùng ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Hoa Ninh cũng ảnh hưởng đến lợi ích của chị.”

Diệp Nhuế: “.........”

Chị ta ngoảnh đầu lại, nghiến răng: “Diệp Tây Thành, em muốn tức chết chị sao?”

Đang mắng cô là đô vô dụng đây mà, còn cho rằng cô không biết phải làm gì sao?

Bây giờ biết rồi phải cố gắng mà nuốt xuống, đến cả Thiệu Chi Quân cũng không được nói.

Không thể nào nuốt trôi được cục tức này, Diệp Nhuế sải bước đến bên cạnh Diệp Tây Thành, đá mấy cái vào chân anh: “Diệp Tây Thành, hồi nhỏ chị đối xử với mày thế nào mày đều quên rồi đúng không? Mày nói muốn tiết kiệm mua quà cho Bùi Ninh chị đều đưa hết tiền tiêu vặt mình có cho mày, bây giờ mày lại đối xử như vậy với chị!”

Chị ta đá mấy phát nhưng vẫn chưa hết tức, lại cầm tập tài liệu ở trên bàn đập lên người anh: “Đàn ông mấy người đều không phải là thứ tốt đẹp gì cả!”

Trút giận xong chị ta tức giận bỏ đi, đóng sầm cửa lại.

Diệp Tây Thành: “.......”

Anh cúi xuống nhặt tập tài liệu dưới đất lên, bất lực nhíu mày.

Thư ký gõ cửa tiến vào, nhắc nhở anh sắp đến giờ họp.

Diệp Tây Thành gật đầu, cầm theo máy tính và điện thoại rời đi.

Diệp Tây Thành vừa đến phòng hội nghị thì nhận được cuộc gọi thứ hai của mẹ. Cuộc họp chưa bắt đầu nhưng có không ít người đã đến, những người đến sớm đều đang hút thuốc uống trà.

Diệp Tây Thành với lấy cốc nước, kết quả bà Diệp lại nói kết quả kiểm tra với anh trong điện thoại. Không biết là do bị kích động hay là trượt tay, cốc không vững, rơi xuống bàn, sau khi lăn mấy chục cm nước trong cốc nhỏ giọt xuống bàn. Cái này không có gì, nhưng trọng điểm là chiếc cốc lăn khỏi bàn hội nghị rơi thẳng vào chân trợ lý Vạn.

Quần của trợ lý Vạn ướt từ trong ra ngoài.

Cũng may là nước ấm.

Diệp Tây Thành muốn nghiêm túc, nhưng khi biết được mình có hai bảo bảo liền vô cùng hưng phấn, sau đó liền đỡ trán cười.

Trợ lý Vạn: “.......”

Cười cái rắm!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện