Bùi Ninh trở về căn hộ, đem mấy chục bức thư viết cho Diệp Tây Thành bỏ vào trong túi.
Những cái khác cô không mang theo.
Trước khi đi cô lại tưới nước mưa lên những chậu cây, hoa chiều nay chưa được tưới nước.
Thu dọn xong mọi thứ trời vẫn trưa tối. Diệp Tây Thành chưa trở về, Bùi Ninh đi vào phòng chứa đồ lấy thuốc tách chúng ra. Cô lau sạch bàn, trên bàn tràn ngập thuốc lá.
Buổi tối mãi 9 giờ Diệp Tây Thành mới về nhà. Trước đó anh đi đến công ty ngồi trong văn phòng hai tiếng đồng hồ nhưng không đọc trang tài liệu nào.
Lúc về đến nhà, anh sững sờ.
Thuốc lá của anh đều bị dỡ ra, hai đầu đặt hai điếu.
Tổng cộng có sáu hàng, mỗi hàng có mười cặp.
Cô dỡ 6 bao thuốc của anh.
Anh nhìn chằm chằm vào cái bàn một lúc, mãi lúc sau mới chú ý có một chiếc lá ở góc phải bàn, góc trái bàn là một hình trái tim được cắt ra từ những cánh hoa màu đỏ.
Diệp Tây Thành không khỏi đọc chúng trong lòng: Love Tiểu Diệp Tử.
Anh: “...”
Giây phút này trái tim bất an trước đó của anh mới bình tĩnh lại.
Diệp Tây Thành chụp lại ảnh chiếc lá và cánh hoa lại, sau đó đi vào phòng bếp tìm màng bọc thực phẩm. Anh thu hết thuốc lá trên bàn lại vào màng bọc thực phẩm, lá với cánh hoa cũng đựng vào màng bọc sau đó để chúng vào trong tủ lạnh.
Anh đi tắm, cả người thoải mái và bình tĩnh hơn nhiều.
Đã hơn 11 giờ, anh không biết Bùi Ninh ở đâu liền gọi điện thoại cho cô.
Bùi Ninh đang nằm trên sô pha, vừa gặm táo vừa xem chương trình giải trí.
Điện thoại rung lên, câu đầu tiên cô nói là: “Em nhớ anh rồi.”
Vốn dĩ Diệp Tây Thành muốn tìm cô để tính sổ, chuyện cô chia tay lúc chiều đã khiến anh suy nghĩ rất lâu tưởng là thật. Lần trước chia tay cũng vậy, không phải là không yêu nữa, chỉ là cô muốn rời đi.
Anh không biết phải làm sao.
Nhưng câu nói “Em nhớ anh rồi” vừa nãy của cô khiến anh không còn tức giận nữa.
Những lời nói đến miệng lại đổi thành: “Bây giờ ở đâu?”
Bùi Ninh nuốt táo trong miệng: “Khách sạn, em đang ở phòng tổng thống. Anh yên tâm, em sẽ không khiến bản thân mình chịu ủy khuất đâu. Đúng rồi, lúc em không ở nhà anh phải nghe lời đấy. Ăn không nói, nghe thấy chưa?”
Diệp Tây Thành: “...” Đến bây giờ anh vẫn không hiểu được, “Chiều nay bố mẹ anh còn có cả ông đã cho em cơ hội giải thích vì sao em báo cáo Thiệu Chi Quân, tại sao lại không nói?”
Bùi Ninh: “Em không có cách nào để nói, em không có chứng cứ anh biết không? Anh tin nhưng những người khác chưa chắc đã tin, hơn nữa em không thể nào bứt dây động rừng, không thể để cho Thiệu Chi Quân biết được lý do thực sự em báo cáo anh ta. Bây giờ anh đang ở trong hoàn cảnh khó khăn như vậy em không thể để trong nhà loạn đến mức gà bay chó sủa được, con thỏ gấp lên cũng cắn người. Có thể anh không tin nhưng em báo cáo Thiệu Chi Quân vì anh ta muốn kéo em xuống nước, bởi vì anh ta và Diêu Hi có trao đổi lợi ích. Nếu như bất cẩn bị Diêu Hi nắm thóp, yêu cầu của cô ta chỉ có một đó chính là kéo em xuống nước cùng. Thiệu Chi Quân sợ ngày nào đó ly hôn với Diệp Nhuế, không có bảo đảm nên đã thực sự làm vậy.”
Nghe xong Diệp Tây Thành cầm điếu thuốc trong tay, rất lâu không lên tiếng.
Trong điện thoại chỉ có tiếng khẽ thở dài của Bùi Ninh.
Vạn bất đắc dĩ, thật ra cô không muốn nói với anh.
Cái cảm giác bị người thân của mình đâm một nhát sau lưng, có lẽ chỉ có những người đã từng trải qua mới hiểu được.
Bùi Ninh chuyển chủ đề, “Anh hút thuốc sao?”
Diệp Tây Thành dập tàn thuốc: “Ừ, em bóc ra cho anh rồi còn không cho anh hút.”
Bùi Ninh cười, hỏi anh có biết ý nghĩa của những điếu thuốc đó là gì không.
Diệp Tây Thành: “Mỗi ngày hút hai điếu, hai tháng sau chúng ta mới có thể gặp nhau.”
Thật ra cũng không cần đợi hai tháng, có lẽ mọi chuyện có thể được giải quyết trong vòng một tháng?
Có lẽ hai tháng cũng không gặp lại.
Bùi Ninh suy nghĩ một chút, “Nếu như trước năm mới chuyện này chưa được giải quyết anh phải nghĩ cách đi thăm ông bà, nếu không ông bà sẽ lo lắng.”
Cái này trong lòng Diệp Tây Thành tự có tính toán, không quan tâm đến lúc đó mọi chuyện sẽ như nào, nhưng chắc chắn anh sẽ tìm lý do nói với mọi người trong nhà qua thị trấn đón năm mới.
Bùi Ninh ngáp một cái, cô hơi buồn ngủ muốn cúp máy.
Diệp Tây Thành hỏi cô: “Về sau cũng không gọi điện thoại nữa?”
Bùi Ninh tắt TV, đi vào phòng ngủ: “Vâng, đã diễn thì phải diễn cho giống thật một chút. Anh suốt ngày gọi video với em, trong lòng vui vẻ hihi haha, người khác nhìn cái là biết ngay. Tình ý với em anh đều viết hết lên mặt, hiểu không?”
Diệp Tây Thành: “.....”
Bùi Ninh lại ngáp hai cái, “Em buồn ngủ rồi, anh cũng ngủ sớm đi. Đêm nay cả giường đều là của anh, anh không cần sợ em đá anh xuống giường nữa rồi.”
Nói chúc ngủ ngon xong cô muốn cúp máy lại bị Diệp Tây Thành giữ lại.
“Anh sao vậy?” Cô hỏi.
Diệp Tây Thành kìm một lúc mới nói: “Thu lại câu nói chiều nay của em.”
Bùi Ninh choáng váng, đem tất cả mọi chuyện ngày hôm nay lướt lại lần nữa trong đầu, cô hiểu. Thứ anh để ý chính là câu nói lúc cô nói với anh trong sân nhà ông: “Đều đã qua cả rồi, dù sao cũng không phải vì anh.”
Thật ra mọi chuyện đúng là như vậy, cô an ủi anh: “Được, em thu hồi lại. Còn có khi đó em quay về Bắc Kinh là do có công việc không phải vì Hạng Dịch Lâm. Anh không phải không hiểu em, chỉ cần cắt đứt rồi em sẽ không đi làm phiền. Cụ thể ra sao thì đợi em xử lý mọi chuyện rõ ràng rồi nói với anh sau.”
Nút thắt trong lòng Diệp Tây Thành đã không còn, chỉ vì câu nói ấy của cô mà đến bây giờ trái tim anh vẫn đau nhói.
Trước khi cúp điện thoại Bùi Ninh nói một câu: “Em yêu anh.”
Bùi Ninh ở Bắc Kinh hai ngày, cô ở lại để xử lý thủ tục từ chức.
Việc Bùi Ninh từ chức sẽ khiến cho rất nhiều người thoải mái, Thiệu Chi Quân, Diệp Nhuế, Diêu Hi.
Ngày đó xử lý thủ tục từ chức xong, lúc cô ở tầng dưới trong tòa nhà Hoa Ninh gặp phải Thiệu Chi Quân, anh ta đến tìm Diệp Nhuế lấy đồ.
Cô vừa ra khỏi cổng, anh ta bước lên bậc thềm, hai người đối mặt nhau.
Đến lúc này Bùi Ninh cũng không cần phải khách sáo với anh ta, cô khẽ liếc anh ta sau đó thu hồi tầm mắt.
Khẽ xoa vai, Thiệu Chi Quân vẫn dừng chân lại, từ đầu đến cuối trong lòng anh ta vẫn luôn nghi hoặc: “Tôi đắc tội cô chỗ nào?”
Bùi Ninh cũng dừng lại, cô cười như không cười: “Vợ anh đắc tội tôi, suốt ngày đơm đặt bịa chuyện trước mặt Diệp Tây Thành, tình cảm nào mà có thể chịu được khi cô ta suốt ngày gieo rắc mối bất hòa như vậy chứ? Tôi chỉ đang cố gắng trả ơn theo cách tương tự, tôi muốn cho cô ta biết được cái cảm giác mình không được chào đón trong nhà có mùi vị gì.”
Thiệu Chi Quân: “....” Cuối cùng anh ta không nói gì.
Anh ta cho rằng người có tầm nhìn cao như Bùi Ninh sẽ không bốc đồng, nóng nảy như Diệp Nhuế.
Nhưng anh ta quên mất Bùi Ninh cũng là phụ nữ.
Trái tim phụ nữ như kim dưới biển.
Nói nhiều cũng vô ích, anh ta rời đi.
Sau khi bàn giao công việc ở Thượng Hải xong Bùi Ninh về thị trấn.
Những cái khác cô không mang theo.
Trước khi đi cô lại tưới nước mưa lên những chậu cây, hoa chiều nay chưa được tưới nước.
Thu dọn xong mọi thứ trời vẫn trưa tối. Diệp Tây Thành chưa trở về, Bùi Ninh đi vào phòng chứa đồ lấy thuốc tách chúng ra. Cô lau sạch bàn, trên bàn tràn ngập thuốc lá.
Buổi tối mãi 9 giờ Diệp Tây Thành mới về nhà. Trước đó anh đi đến công ty ngồi trong văn phòng hai tiếng đồng hồ nhưng không đọc trang tài liệu nào.
Lúc về đến nhà, anh sững sờ.
Thuốc lá của anh đều bị dỡ ra, hai đầu đặt hai điếu.
Tổng cộng có sáu hàng, mỗi hàng có mười cặp.
Cô dỡ 6 bao thuốc của anh.
Anh nhìn chằm chằm vào cái bàn một lúc, mãi lúc sau mới chú ý có một chiếc lá ở góc phải bàn, góc trái bàn là một hình trái tim được cắt ra từ những cánh hoa màu đỏ.
Diệp Tây Thành không khỏi đọc chúng trong lòng: Love Tiểu Diệp Tử.
Anh: “...”
Giây phút này trái tim bất an trước đó của anh mới bình tĩnh lại.
Diệp Tây Thành chụp lại ảnh chiếc lá và cánh hoa lại, sau đó đi vào phòng bếp tìm màng bọc thực phẩm. Anh thu hết thuốc lá trên bàn lại vào màng bọc thực phẩm, lá với cánh hoa cũng đựng vào màng bọc sau đó để chúng vào trong tủ lạnh.
Anh đi tắm, cả người thoải mái và bình tĩnh hơn nhiều.
Đã hơn 11 giờ, anh không biết Bùi Ninh ở đâu liền gọi điện thoại cho cô.
Bùi Ninh đang nằm trên sô pha, vừa gặm táo vừa xem chương trình giải trí.
Điện thoại rung lên, câu đầu tiên cô nói là: “Em nhớ anh rồi.”
Vốn dĩ Diệp Tây Thành muốn tìm cô để tính sổ, chuyện cô chia tay lúc chiều đã khiến anh suy nghĩ rất lâu tưởng là thật. Lần trước chia tay cũng vậy, không phải là không yêu nữa, chỉ là cô muốn rời đi.
Anh không biết phải làm sao.
Nhưng câu nói “Em nhớ anh rồi” vừa nãy của cô khiến anh không còn tức giận nữa.
Những lời nói đến miệng lại đổi thành: “Bây giờ ở đâu?”
Bùi Ninh nuốt táo trong miệng: “Khách sạn, em đang ở phòng tổng thống. Anh yên tâm, em sẽ không khiến bản thân mình chịu ủy khuất đâu. Đúng rồi, lúc em không ở nhà anh phải nghe lời đấy. Ăn không nói, nghe thấy chưa?”
Diệp Tây Thành: “...” Đến bây giờ anh vẫn không hiểu được, “Chiều nay bố mẹ anh còn có cả ông đã cho em cơ hội giải thích vì sao em báo cáo Thiệu Chi Quân, tại sao lại không nói?”
Bùi Ninh: “Em không có cách nào để nói, em không có chứng cứ anh biết không? Anh tin nhưng những người khác chưa chắc đã tin, hơn nữa em không thể nào bứt dây động rừng, không thể để cho Thiệu Chi Quân biết được lý do thực sự em báo cáo anh ta. Bây giờ anh đang ở trong hoàn cảnh khó khăn như vậy em không thể để trong nhà loạn đến mức gà bay chó sủa được, con thỏ gấp lên cũng cắn người. Có thể anh không tin nhưng em báo cáo Thiệu Chi Quân vì anh ta muốn kéo em xuống nước, bởi vì anh ta và Diêu Hi có trao đổi lợi ích. Nếu như bất cẩn bị Diêu Hi nắm thóp, yêu cầu của cô ta chỉ có một đó chính là kéo em xuống nước cùng. Thiệu Chi Quân sợ ngày nào đó ly hôn với Diệp Nhuế, không có bảo đảm nên đã thực sự làm vậy.”
Nghe xong Diệp Tây Thành cầm điếu thuốc trong tay, rất lâu không lên tiếng.
Trong điện thoại chỉ có tiếng khẽ thở dài của Bùi Ninh.
Vạn bất đắc dĩ, thật ra cô không muốn nói với anh.
Cái cảm giác bị người thân của mình đâm một nhát sau lưng, có lẽ chỉ có những người đã từng trải qua mới hiểu được.
Bùi Ninh chuyển chủ đề, “Anh hút thuốc sao?”
Diệp Tây Thành dập tàn thuốc: “Ừ, em bóc ra cho anh rồi còn không cho anh hút.”
Bùi Ninh cười, hỏi anh có biết ý nghĩa của những điếu thuốc đó là gì không.
Diệp Tây Thành: “Mỗi ngày hút hai điếu, hai tháng sau chúng ta mới có thể gặp nhau.”
Thật ra cũng không cần đợi hai tháng, có lẽ mọi chuyện có thể được giải quyết trong vòng một tháng?
Có lẽ hai tháng cũng không gặp lại.
Bùi Ninh suy nghĩ một chút, “Nếu như trước năm mới chuyện này chưa được giải quyết anh phải nghĩ cách đi thăm ông bà, nếu không ông bà sẽ lo lắng.”
Cái này trong lòng Diệp Tây Thành tự có tính toán, không quan tâm đến lúc đó mọi chuyện sẽ như nào, nhưng chắc chắn anh sẽ tìm lý do nói với mọi người trong nhà qua thị trấn đón năm mới.
Bùi Ninh ngáp một cái, cô hơi buồn ngủ muốn cúp máy.
Diệp Tây Thành hỏi cô: “Về sau cũng không gọi điện thoại nữa?”
Bùi Ninh tắt TV, đi vào phòng ngủ: “Vâng, đã diễn thì phải diễn cho giống thật một chút. Anh suốt ngày gọi video với em, trong lòng vui vẻ hihi haha, người khác nhìn cái là biết ngay. Tình ý với em anh đều viết hết lên mặt, hiểu không?”
Diệp Tây Thành: “.....”
Bùi Ninh lại ngáp hai cái, “Em buồn ngủ rồi, anh cũng ngủ sớm đi. Đêm nay cả giường đều là của anh, anh không cần sợ em đá anh xuống giường nữa rồi.”
Nói chúc ngủ ngon xong cô muốn cúp máy lại bị Diệp Tây Thành giữ lại.
“Anh sao vậy?” Cô hỏi.
Diệp Tây Thành kìm một lúc mới nói: “Thu lại câu nói chiều nay của em.”
Bùi Ninh choáng váng, đem tất cả mọi chuyện ngày hôm nay lướt lại lần nữa trong đầu, cô hiểu. Thứ anh để ý chính là câu nói lúc cô nói với anh trong sân nhà ông: “Đều đã qua cả rồi, dù sao cũng không phải vì anh.”
Thật ra mọi chuyện đúng là như vậy, cô an ủi anh: “Được, em thu hồi lại. Còn có khi đó em quay về Bắc Kinh là do có công việc không phải vì Hạng Dịch Lâm. Anh không phải không hiểu em, chỉ cần cắt đứt rồi em sẽ không đi làm phiền. Cụ thể ra sao thì đợi em xử lý mọi chuyện rõ ràng rồi nói với anh sau.”
Nút thắt trong lòng Diệp Tây Thành đã không còn, chỉ vì câu nói ấy của cô mà đến bây giờ trái tim anh vẫn đau nhói.
Trước khi cúp điện thoại Bùi Ninh nói một câu: “Em yêu anh.”
Bùi Ninh ở Bắc Kinh hai ngày, cô ở lại để xử lý thủ tục từ chức.
Việc Bùi Ninh từ chức sẽ khiến cho rất nhiều người thoải mái, Thiệu Chi Quân, Diệp Nhuế, Diêu Hi.
Ngày đó xử lý thủ tục từ chức xong, lúc cô ở tầng dưới trong tòa nhà Hoa Ninh gặp phải Thiệu Chi Quân, anh ta đến tìm Diệp Nhuế lấy đồ.
Cô vừa ra khỏi cổng, anh ta bước lên bậc thềm, hai người đối mặt nhau.
Đến lúc này Bùi Ninh cũng không cần phải khách sáo với anh ta, cô khẽ liếc anh ta sau đó thu hồi tầm mắt.
Khẽ xoa vai, Thiệu Chi Quân vẫn dừng chân lại, từ đầu đến cuối trong lòng anh ta vẫn luôn nghi hoặc: “Tôi đắc tội cô chỗ nào?”
Bùi Ninh cũng dừng lại, cô cười như không cười: “Vợ anh đắc tội tôi, suốt ngày đơm đặt bịa chuyện trước mặt Diệp Tây Thành, tình cảm nào mà có thể chịu được khi cô ta suốt ngày gieo rắc mối bất hòa như vậy chứ? Tôi chỉ đang cố gắng trả ơn theo cách tương tự, tôi muốn cho cô ta biết được cái cảm giác mình không được chào đón trong nhà có mùi vị gì.”
Thiệu Chi Quân: “....” Cuối cùng anh ta không nói gì.
Anh ta cho rằng người có tầm nhìn cao như Bùi Ninh sẽ không bốc đồng, nóng nảy như Diệp Nhuế.
Nhưng anh ta quên mất Bùi Ninh cũng là phụ nữ.
Trái tim phụ nữ như kim dưới biển.
Nói nhiều cũng vô ích, anh ta rời đi.
Sau khi bàn giao công việc ở Thượng Hải xong Bùi Ninh về thị trấn.
Danh sách chương