Dịch: Anh Đào

Beta: Cá nhỏ

Diệp Tây Thành để cô yên lòng hơn: “Mấy ngày nay em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh sắp về rồi.”

Bùi Ninh chỉ có thể giả vờ như không biết gì, nhưng thật ra trong lòng cô rõ hơn ai hết.

Vốn dĩ tài liệu cô nắm giữ trong tay không nhiều, những thứ đó chỉ có thể cảnh cáo và trừng phạt căn bản không ảnh hưởng gì đến Thiệu Chi Quân.

Sau đó David từ máy tính và email của anh ta lấy ra được một ít tài liệu mới có ích, đối với Thiệu Chi Quân cũng không quá nghiêm trọng. Có điều anh ta chắc chắn sẽ bị cấm tham gia thị trường chứng khoán, hơn nữa còn phải đối mặt với hình phạt tài chính.

Sau đó các lãnh đạo cấp cao và các cổ đông sẽ không cho phép anh ta tiếp tục phụ trách Đầu tư Hoa Ninh.

Mục đích của cô đã đạt được. Từ bây giờ Diệp Tây chắc chắn sẽ đề phòng Thiệu Chi Quân hơn nữa từ nay về sau anh ta sẽ không còn cơ hội tham gia vào các dự án của công ty, vì vậy sẽ không có cơ hội kéo cô xuống nước nữa.

Còn về phía Diêu Hi, nỗ lực cũng lãng phí. Bây giờ đang là thời kỳ nhạy cảm, trốn còn không kịp. Cho dù cô ta có ngu đến đâu cũng sẽ không hợp tác cùng Thiệu Chi Quân nữa.

Cô tạm thời cho Diệp Tây Thành thời gian để cạnh tranh thị trường, chỉ là về sau như thế nào thì mỗi ngày lại một khác.

Cho dù biết hết mọi thứ nhưng giọng cô vẫn lo lắng, hỏi: “Tình hình nghiêm trọng không anh?”

Diệp Tây Thành: “Tạm thời vẫn chưa biết, dù sao cũng không nhẹ.”

Bùi Ninh thở dài: “Trong ngành này hoạt động bất hợp pháp khá phổ biến, đều vì tiền. Nhưng có lúc thân bất do kỷ*, anh rể cũng không thiếu tiền.” Về điểm này cô vẫn khó hiểu.

(Thân bất do kỷ*: chỉ người mất hết khả năng tự chủ, hoàn toàn do người khác chi phối hoặc chịu sự khống chế của hoàn cảnh chung quanh)

Trước đây Diệp Tây Thành cũng nghĩ như vậy, vì vậy nên anh mới yên tâm đưa công ty đầu tư cho Thiệu Chi Quân, hơn nữa còn đưa 5% cổ phần công ty cho chị họ.

Bọn họ đều có cổ phần của riêng mình, như vậy sẽ tận tâm tận lực hơn.

Nhưng anh quên mất một điều đó chính là ham muốn của con người chính là một cái hố sâu thẳm không thể lấp đầy.

Sâu không thấy đáy.

Tiền càng nhiều, lại càng cảm thấy không đủ.

Hơn nữa sự cám dỗ của thị trường vốn rất lớn, đôi khi một giao dịch ngầm có thể bằng lợi nhuận một năm của một công ty niêm yết trên thị trường. Đứng trước cám dỗ như vậy con người nhất định sẽ nổi lòng tham.

Bùi Ninh mở máy tính ra, lại có thông báo đến, xem sau cô hỏi Diệp Tây Thành: “Quyết định lần này của công ty là ý của ai vậy?”

Diệp Tây Thành: “Tất cả hội đồng quản trị.”

Dừng một chút, Bùi Ninh hỏi: “Về sau anh rể vẫn có thể ở lại tập đoàn Hoa Ninh sao?”

Diệp Tây Thành: “Cho dù anh ta muốn tiếp tục ở lại cũng không còn khả năng.” Trước hết anh sẽ không tiếp tục dùng Thiệu Chi Quân, nói không chắc ngày nào đó anh ta sẽ hố anh.

Bùi Ninh nghĩ, như vậy là tốt nhất.

Có một số lời không hỏi cũng không tốt, cô tỏ vẻ thờ ơ không quan tâm. Hỏi nhiều cũng không tốt, cô hỏi một câu tượng trưng: “Không biết là ai đã báo cáo.”

Diệp Tây Thành: “Cái này không chắc, có đôi khi vô ý đắc tội ai mà chúng ta lại không biết, vòng bạn bè của Thiệu Chi Quân anh cũng không quen. Có điều còn có một khả năng, phân chia chiến lợi phẩm không đều.”

Anh dừng lại chuyện này ở đây, nói nữa cũng không có nghĩa gì.

Anh dặn đi dặn lại cô: “Được rồi, em đừng quan tâm mấy chuyện này. Nhớ uống nhiều nước ấm vào, mệt rồi thì nghỉ ngơi, buổi tối không cho phép tăng ca.”

“Em biết rồi.” Cô đáp, sau đó lại hỏi: “Bao giờ anh về?”

Diệp Tây Thành: “Đang trên đường đến sân bay rồi, chuyện của Thiệu Chi Quân không thể chậm trễ.”

Kết thúc cuộc gọi, Bùi Ninh thở một hơi, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng bỏ được xuống.

Cô pha một tách cà phê khác, bị ốm vị giác không ổn lắm, cho rất nhiều đường và sữa.

Buổi sáng trôi qua thật lâu và cực hình.

Bùi Ninh muốn đi truyền nước, tan làm cô rời khỏi công ty, đi đến thang máy thì gặp Thiệu Chi Quân.

“Anh rể.”

“Ừ, ra ngoài sao?”

“Đến bệnh viện truyền nước.”

Thiệu Chi Quân gật đầu.

Những cái khác ai cũng không nhắc đến.

Xuống dưới lầu Thiệu Chi Quân muốn đưa cô đến bệnh viện nhưng Bùi Ninh không cho, đường đến bệnh viện ngược hướng, “Em tự qua đó là được rồi, bệnh viện cách đây không xa.”

Vẫy tay với anh ta, Thiệu Chi Quân bây giờ cũng không có tâm trạng gì nên không miễn cưỡng cô.

Bùi Ninh không bắt xe, bọc kín người đi bộ qua đó.

Vốn dĩ cho rằng hôm nay trời sẽ có tuyết kết quả là những đám mây đang dần tan đi, mặt trời cũng đang dần xuất hiện.

——

Bạn đang đọc truyện tại Tiểu Anh Đào -小樱桃, những trang khác đều là ăn cắp.

____

Bùi Ninh đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của David, hỏi cô đang ở đâu.

Bùi Ninh: “Đang trên đường đến bệnh viện, cậu thì sao?”

David: “Nông trại, làm ông cai.”

Bùi Ninh cười: “Vất vả cho cậu rồi.”

David hỏi cô: “Những tài liệu đó có đúng như dự tính của cậu không?”

“Ừ, giống hệt hệt như những gì chúng ta dự tính.”

“Vậy thì tốt, hi vọng Thiệu có thể…” David đột nhiên không nhớ ra câu đó, “Ninh, câu đó thành ngữ Trung Quốc bọn cậu nói như nào thế?”

Bùi Ninh: “Câu nào cơ? Mê đồ tri phản*? Huyền nhai lặc mã? Biển đắng vô biên, quay lưng là bờ?”

(Mê đồ tri phản: Để trở lại con đường đúng đắn/ Huyền nhai lặc mã*: khi đến bên bờ của sự nguy hiểm thì biết tỉnh ngộ)

“Đúng rồi, chính là nó.”

Trong ấn tượng của Bùi Ninh, trước đây Thiệu Chi Quân khá tốt.

Tốt và xấu vốn dĩ là hai mặt của con người.

Nó chỉ là một ranh giới mong manh, nghĩ sai thì hỏng hết.

Trên thế giới này thứ phức tạp nhất không phải là các chương trình máy tính, không phải là các thí nghiệm khoa học mà chính là tính người.

Vĩnh viễn đoán không chuẩn, nhìn không thấu.

Nó cũng không phải là trăng hay đen.

Thiệu Chi Quân ngồi ở hàng ghế sau, nhìn dòng xe bên ngoài, mất hết hứng thú.

Trước đó anh ta định về nhà, bố vợ gọi cho anh ta hai cuộc. Nói có chuyện gì về nhà thương lượng, có một số chuyện nói qua điện thoại, dặn anh ta sớm về nhà.

Lần này kết quả cho dù có như thế nào đi chăng nữa, việc anh ta rời Đầu tư Hoa Ninh là chuyện chắc chắn. Trước hết lãnh đạo cấp cao sẽ không chấp nhận anh ta, Diệp Tây Thành cũng sẽ không tín nhiệm anh ta như trước.

Thiệu Chi Quân mở điện thoại ra xem, từ sáng đến giờ Diệp Nhuế không gọi cho anh ta cuộc nào. Cô ấy không thể nào không biết, tập đoàn đã gửi thông báo, toàn bộ nhân viên đều đã nhận được.

Hơn nữa bố vợ cũng đã biết, chắc chắn sẽ nói cho cô.

Ngay cả một câu cô cũng không hỏi.

Về nhà trong nhà có người, cửa thư phòng mở. Bên trong còn có tiếng nói, là bố vợ.

Thiệu Chi Quân thay dép đi qua đó, đến gần, nghe thấy bố vợ nói: “Làm phiền cậu rồi…” Những từ sau đó không nghe được, rất nhỏ.

Đang nhờ vả giúp đỡ vì chuyện của anh ta.

Trước đây anh ta chưa từng thấy thái độ cúi đầu này của bố vợ.

Anh ta định bước lên nhưng sau đó lại lùi lại, đi lên lầu.

Thiệu Chi Quân cũng không biết mình lên lầu để làm gì, anh ta ra sân thượng, hút liền hai điếu thuốc.

Sáng nay sau khi anh ta biết mình bị báo cáo, không phải là chưa từng nghĩ qua cảnh bị bố mẹ vợ chất vấn. Cảnh tượng gà bay chó sủa đã ngay lập tức hiện lên trong đầu anh ta.

Nhưng sau đó chỉ có bố vợ gọi điện tới, chỉ nói mấy lời tức giận sau đó cũng không trách mắng gì.

Bố vợ không chất vấn, Diệp Nhuế cũng không làm loạn.

Thiệu Chi Quân gạt tàn thuốc, anh ta vừa muốn quay người xuống lầu nhưng đằng sau lại có tiếng bước chân gấp gáp truyền tới.

Anh ta quay đầu, là Diệp Nhuế.

Khóe mắt cô đỏ, không nói gì, cứ như vậy mà nhìn anh ta.

Thiệu Chi Quân trầm mặc rất lâu mới lên tiếng, “Yên tâm, tất cả những hành động bất hợp pháp không liên quan gì đến em và Diệp Tây Thành, cũng không liên lụy nhà họ Diệp.”

Diệp Nhuế đến không phải là nghe mấy lời này, cô ấy nhìn anh, khàn giọng: “Không sao, khuynh gia bại sản cũng không để anh xảy ra chuyện. Cho dù có xảy ra chuyện gì thì em và con sẽ chờ anh ra.”

Phản ứng của Diệp Nhuế khiến anh ta không lường trước được, cô không làm loạn như những gì anh ta dự đoán.

Mấy năm nay, tình cảm của anh và cô nhạt hơn cả nước.

Trừ cãi nhau ra thì không còn gì khác.

Sau đó anh cũng lười cãi nhau với cô, một câu cũng không muốn nói.

Thậm chí anh còn có ý định ly hôn với cô.

Chuyện lần này xảy ra với anh ta không biết là may mắn hay xui xẻo.



Bùi Ninh rời công ty liền lập tức đến bệnh viện, đến cả cơm trưa cô cũng không ăn. Dạ dày không có một chút gì, cô đi qua quán bánh mì liền mua một cái mang đi.

Truyền nước được một nửa cô thấy thoải mái hơn, cũng cảm thấy đói, vì vậy lấy bánh mì ra ăn.

Đang gặm bánh mì Tề Cận Châu gọi điện thoại đến.

Cô gói chỗ bánh mì thừa lại, mang theo túi truyền nước đến một nơi yên tĩnh ngồi xuống.

Bên này Tề Cận Châu đang là nửa đêm, về đến nhà anh ta mới có thời gian lướt xem tin tức trong nước. Không ngờ Đầu tư Hoa Ninh lại xảy ra chuyện lớn như vậy, các giám đốc điều hành gần như bị xóa sổ.

Nghĩ cũng không cần nghĩ, đây chắc chắn là chuyện tốt mà do học trò của anh làm.

Điện thoại kết nối, câu đầu tiên anh ta nói chính là: “Chúc mừng, cuối cùng cũng học được cách chỉ lo thân mình.”

Bùi Ninh cười: “Vẫn là người có kinh nghiệm chỉ bảo tốt, đợi anh về nước tôi mời anh ăn cơm.”

Hai người đều biết đối phương đang nói gì nên không phá vỡ.

Hơn một tháng sau vụ kiện căn bản đã có phán quyết.

Lúc này ở Thượng Hải đã bước vào cuối đông.

Thời gian này Diệp Tây Thành vẫn vì chuyện này mà chạy tới chạy lui.

Vụ án có phán quyết, anh bay từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, hẹn Thiệu Chi Quân gặp ở công ty.

Đàn ông nói chuyện không cần sến sẩm, anh ta chỉ nói một câu: “Người anh em, cảm ơn cậu!” Bây giờ kết quả này nằm trong khả năng chịu đựng của anh ta.

Anh ta và ba người khác bị xử phạt rất nghiêm khắc, tất cả khoản thu lợi bất hợp pháp đều bị tịch thu và bị phạt rất nhiều tiền. Đồng thời anh ta bị cấm tham gia vào thị trường chứng khoán, trong tương lai cũng không được tham gia vào lĩnh vực kinh doanh này.

Diệp Tây Thành không đáp, chỉ hỏi: “Gần đây với chị tôi thế nào?”

Thiệu Chi Quân: “Khôn tệ.”

Diệp Tây Thành gật đầu, bắt đầu uống trà.

Chị họ và Thiệu Chi Quân coi như là trong hoạn nạn gặp chân tình, những gì Thiệu Chi Quân trải qua cũng không tính là chuyện xấu.

Mặc dù sự nghiệp mất, tiền cũng mất, nhưng có được có mất, ít nhất tình cảm vợ chồng cũng hòa dịu hơn nhiều.

Văn phòng im lặng một lúc.

Diệp Tây Thành hỏi Thiệu Chi Quân kế tiếp có dự định gì.

Thiệu Chi Quân cười: “Đợi đến khi mọi chuyện xử lý xong, đem mọi chuyện bàn giao cho tốt. Về nhà chăm con.”

Diệp Tây Thành: “Hừ, giác ngộ rồi?”

Thiệu Chi Quân: “Vừa chăm con vừa suy nghĩ lại.”

Mấy năm nay đều không nghỉ ngơi tốt, không có thời gian chơi cùng con, cho dù là con trai hay con gái, anh ta nợ bọn trẻ rất nhiều.

Những chuyện không vui dừng lại tại đây, chuyện liên quan đến công việc hai người lại nói thêm vài câu.

Nói chuyện xong là 10 giờ rưỡi, hai người tách ra ở dưới lầu, ai về nhà đấy.

_____

Bạn đang đọc truyện tại Tiểu Anh Đào - 小樱桃, những trang khác đều là ăn cắp

_____

Diệp Tây Thành vừa lên xe thì nhận được điện thoại của bố, chủ tịch Diệp biết hôm nay anh đi gặp Thiệu Chi Quân, hỏi anh bây giờ có tiện nói chuyện không.

“Tiện ạ.”

“Đang ở nhà sao?”

“Không, vừa nói chuyện với Thiệu Chi Quân xong ạ.”

Chủ tịch Diệp nhắc đến Thiệu Chi Quân lại tức. Bởi vì chuyện của Thiệu Chi Quân mà giá cổ phiếu của tập đoàn bị ảnh hưởng không nói, hơn nữa công ty đầu tư còn phải nộp phạt. Hoạt động kinh doanh cũng bị ảnh hưởng, đối thủ kinh doanh còn thừa nước đục thả câu.

Thù trong giặc ngoài, khoảng thời gian này mọi người đều sốt ruột.

Cũng may Diệp Tây Thành đều ứng phó được.

Chủ tịch Diệp tức giận, “Không phải loại tốt đẹp gì!”

Diệp Tây Thành không quan tâm, lòng tham và thói hư tật xấu của con người có đôi lúc không thể dùng tốt xấu để phân biệt.

Trừ chuyện này ra Thiệu Chi Quân vẫn khá tốt.

Anh an ủi bố: “Bỏ đi, coi như bỏ tiền mua bài học vậy, cũng may là cắt lỗ kịp lời, còn tốt hơn về sau nếu xảy ra chuyện gì lại không có chỗ điều động.”

Chủ tịch Diệp biết có nói cũng như không, dù sao cũng là người một nhà, có thể làm gì chứ? Lúc Thiệu Chi Quân xảy ra chuyện, Diệp Nhuế khóc chạy đến tìm ông giúp đỡ. Mấy ngày đó ngày nào cũng gọi điện qua hỏi ông tình hình như nào rồi.

Ông còn có thể khoanh tay đứng nhìn sao?

Cho dù không để ý đến mặt mũi của người lớn nhưng cũng phải xem đến hai đứa nhỏ.

Hòa hoãn lại, ông hỏi Diệp Tây Thành nghĩ thế nào.

Diệp Tây Thành nhất thời không hiểu: “Gì ạ?”

Chủ tịch Diệp: “Còn chuyện gì chứ, chuyện báo cáo của Thiệu Chi Quân.”

Diệp Tây Thành nói thật: “Đến bây giờ vẫn chưa có đầu mối, khó nói ạ.” Ai biết được là đối thủ nào chứ, cũng có thể là người không giao dịch với Thiệu Chi Quân, phòng thông tin của tập đoàn cũng không phát hiện ra được gì.

Điện thoại im lặng một lúc.

Chủ tịch Diệp nói ra cách nghĩ của mình: “Nếu như tiếp tục tra, phải tìm ra mục tiêu của đối phương là gì. Nếu như đơn thuần chỉ là trút giận, sợ là sẽ có người nhằm vào Hoa Ninh, ra tay từ chỗ Thiệu Chi Quân.”

Diệp Tây Thành cũng nghĩ qua: “Không loại trừ khả năng này ạ.”

Chủ tịch Diệp: “Chuyện này để ta dặn dò xuống dưới, con bận chuyện của con đi.”

Diệp Tây Thành gần đây quả thực không có thời gian. Phải đối phó với Doanh nghiệp Hi Hòa, hạng mục EFG hợp tác với Hạng Thị vẫn không có tiến triển gì. Khoảng thời gian này còn phải lo chuyện của Thiệu Chi Quân, cũng không có thời gian ở bên Bùi Ninh hẳn hoi, còn có nông trại.

Về nhà, Bùi Ninh dựa vào sô pha ngủ, chăn đắp trên người cũng bị rơi xuống đất, âm thanh trên TV vẫn còn đang tiếp tục.

“Ninh Ninh?”

Diệp Tây Thành tắt TV, chuẩn bị bế cô lên phòng ngủ trên lầu.

Anh vừa chạm vào vai cô cô đã tỉnh, “Anh về rồi sao.”

“Ừ, sao không lên giường ngủ?” Diệp Tây Thành ngồi xổm trước sô pha.

Bùi Ninh: “Em muốn đợi anh, không biết sao lại ngủ mất.” Hỏi anh: “Bây giờ anh rể thế nào rồi?”

Diệp Tây Thành: “Vẫn ổn.”

Bùi Ninh cuối cùng cũng yên tâm, mấy ngày nay trong lòng cô đau khổ không kém Thiệu Chi Quân là bao.

May thay kết quả đều giống như những gì cô muốn.

Chỉ là một tháng này cô vẫn chưa tra ra chứng cứ qua lại của Diêu Hi và Thiệu Chi Quân, không có bất cứ đầu mối nào.

Tiếp theo là cả một chặng đường dài.

Diệp Tây Thành hôn xuống môi cô, “Đều đã qua cả rồi.”

Bùi Ninh gật đầu, nhìn anh: “Vừa rồi anh muốn bế em lên lầu có đúng không?” Cô chi tay ra: “Bế đi, lãnh đạo thỏa mãn ước nguyện của anh.”

Diệp Tây Thành: “Không định bế em lên lầu, chỉ định đánh thức em dậy để em tự mình đi lên.”

Bùi Ninh: “.......” Đạp vào chân anh.

Diệp Tây Thành cười, ôm cô trong lòng.

Bùi Ninh vùi mặt vào cổ anh, thì thầm: “Rất nhớ anh.” 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện