Dịch: Anh Đào
Beta: Cá Nhỏ
Trong sảnh tiệc, Bùi Ninh ngồi cạnh bà Diệp, vẫn luôn tán gẫu những chuyện linh tinh, sự việc diễn ra trước bữa ăn ai cũng không nhắc đến.
Bà Diệp hỏi cô: "Lúc nãy con ăn no chưa? Nếu như chưa no đợi lát nữa cùng Tây Thành về nhà, dì bảo đầu bếp chuẩn bị cho con mấy món."
Bùi Ninh: "Con ăn không ít rồi, chiều nay con cùng Tây Thành còn có chuyện ạ." Cô tìm lý do từ chối, hiện tại Diệp Đổng vẫn còn đang tức giận, cô vẫn là không nên đến nhà họ Diệp để miễn cho ông lại cảm thấy ngột ngạt.
Khóe mắt cô vẫn luôn liếc nhìn về phía cửa bên kia, không biết Diệp Đổng cùng Diệp Tây Thành có cãi nhau không.
Bà Diệp thấy cô lo lắng như vậy liền an ủi: "Không sao đâu, tính chú Diệp con như nào con còn không hiểu sao? Ông ấy muốn tức giận cứ để cho ông ấy giận đi, qua hai ngày nữa cảm thấy không có nghĩa gì tự nhiên sẽ biến mất thôi.

Con không cần phải để nó trong lòng, chuyện này không liên quan gì đến con cả."
Từ trong túi xách của mình bà lấy ra một cái vòng: "Quần áo của con hôm nay buộc tóc lên sẽ thích hợp hơn."
Nói rồi bà Diệp đứng dậy, đem mái tóc dài của Bùi Ninh nằm gọn trong tay mình, không dùng lược chải, búi cho cô một cái búi tóc lỏng lẻo.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên dì Diệp búi tóc cho cô, Bùi Ninh cũng không có gì là không quen, nhưng trường hợp hôm nay vô cùng đặc biệt, dì Diệp dùng cách này để nói với tất cả mọi người trong nhà biết, bà chấp nhận người con dâu này.
Đúng lúc này Diệp Tây Thành cũng bước vào, trong lòng Bùi Ninh thoải mái hơn hẳn.
Bà Diệp hỏi, "Bố con về rồi?"
Diệp Tây Thành: "Chưa ạ, vẫn đang hoài nghi nhân sinh."
"..." Bà Diệp: "Mẹ đi xem sao, con cùng Bùi Ninh có chuyện thì đi trước đi." Bà cũng đoán ra có lẽ Bùi Ninh cũng không muốn ở lại đây.
Diệp Tây Thành: "Vâng."
Chờ bà Diệp rời đi, Bùi Ninh dựa gần vào Diệp Tây Thành: "Cãi nhau sao?"
Diệp Tây Thành nhìn cô: "Cãi nhau gì chứ?"
Bùi Ninh: "Biết rõ còn cố ý hỏi, ngoài em ra hai người có thể cãi nhau cái gì chứ?"
"Không có, chỉ hút thuốc thôi." Diệp Tây Thành dẫn cô: "Đi chào hỏi mọi người trong nhà sau đó chúng ta về nhà."
Bùi Ninh nhìn quanh một vòng, mọi người vẫn còn ở đây, "Bây giờ đi có ổn không anh?"
Câu hỏi như này Diệp Tây Thành không trả lời, dẫn Bùi Ninh đi chào tạm biệt đơn giản mấy trưởng bối trong nhà, sau đó lại đi tìm Thời Cảnh Nham, Thời Cảnh Nham đang dạy David chơi mạt chược, trên bàn của bọn họ thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cười.
"Anh Tây Thành, qua đây chơi đi." Có người đứng dậy nhường chỗ cho anh.
Diệp Tây Thành: "Mấy đứa chơi đi, anh với Bùi Ninh về trước."
Bọn họ hỏi: "Có việc cần làm sao?"
Diệp Tây Thành một chút cũng không kiêng kỵ: "Về nhà ăn cơm."
Tất cả mọi người: "....."
Bùi Ninh nhéo lòng bàn tay anh, Diệp Tây Thành không phản ứng lại, mà bắt tay cùng David, hai người dùng tiếng Pháp nói với nhau mấy câu.
Diệp Tây Thành biết tiếng Pháp?
Còn nói chuẩn như vậy?
Bùi Ninh không khỏi kinh ngạc, David đã bắt đầu nói với cô: "Tối nay không thể cùng cậu ăn cơm được rồi, mình còn phải đánh mạt chược cùng bọn họ, cái này quá thú vị đi, đợi cậu trở về Bắc Kinh chúng ta lại hẹn nhau sau." David nhún vai tỏ ý xin lỗi, sau đó lại tiếp tục hihi haha đánh mạt chược.
Thời Cảnh Nham ra hiệu cho Diệp Tây Thành: "Ra ngoài hút điếu thuốc."
Cậu ấy có điều muốn nói, Diệp Tây Thành gật đầu, nhắc Bùi Ninh: "Em ở đây dạy David chơi mạt chược, đừng có đi lung tung, anh đi một chút rồi về."

Hai người từ cửa sau đi ra tìm một chỗ để hút thuốc.
Thời Cảnh Nham đưa thuốc cho anh, anh cầm lấy, tự mình châm.
"Thường Đổng hôm nay bị cậu chọc tức đoán rằng hai ngày tới cũng không ăn nổi cơm." Thời Cảnh Nham thở ra từng vòng khói.
Diệp Tây Thành: "Ninh Ninh cũng phải chịu dày vò hai ngày, coi như hòa nhau."
Thời Cảnh Nham: "Đáng lẽ ra cậu nên cho Bùi Ninh viên thuốc an thần trước."
Diệp Tây Thành búng tàn thuốc, "Vô dụng, loại chuyện này thuốc an thần ở đâu làm được chứ."
Anh hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên đề cập đến những chuyện anh vẫn luôn giữ kín trong lòng với người khác: "Nếu như trải qua chuyện của Hạng Dịch Lâm, cô ấy sẽ không nhạy cảm như bây giờ.

Tình cảm của Hạng Dịch Lâm dành cho cô ấy, không ít hơn tôi là bao, kết quả thì sao? Hợp đồng giấy trắng mực đen còn có thể phá vỡ, đừng nói đến lời chấp thuận suông chỉ nói ra bằng miệng.

Ông cả không phải đã từng dạy chúng ta, nói ngạn vàn lời không bằng thực hiện chúng."
Thời Cảnh Nham cười nói: "Cậu đây là áp dụng những điều mình đã học sao."
Hút xong điếu thuốc, Diệp Tây Thành hỏi: "Không phải là cậu tìm tôi đến đây để hút thuốc đấy chứ."
Thời Cảnh Nham: "Bây giờ doanh nghiệp Hi Hòa đang bám vào Hạng Thị, bây giờ lại có thêm một nhà họ Thường nữa, đủ để cậu bận rộn."
Diệp Tây Thành: "Đối thủ lúc nào chả có chứ."
Thời Cảnh Nham dập lửa: "Trong lòng cậu tự có tính toán là được rồi.:
Hai người không nói gì thêm, làm động tác gọi điện thoại, Diệp Tây Thành trở lại sảnh tiệc mang Bùi Ninh rời đi.
Sau khi ra khỏi khách sạn, Bùi Ninh hít một hơi thật sâu.
Sau khi đóng cửa xe lại, Bùi Ninh nhìn về phía Diệp Tây Thành: "Anh nói đi."
Cô muốn biết ngọn nguồn của sự việc.
Diệp Tây Thành: "Anh tìm Thời Cảnh Nham giúp đỡ, đúng lúc cậu ấy quen David."
"Chỉ vậy thôi sao?" Bùi Ninh chớp mắt.
Diệp Tây Thành: "Nếu không thì?"
"..." Bùi Ninh tò mò: "Anh cùng Thời Cảnh Nham chỉ nói chuyện đơn giản vậy thôi sao?"
Diệp Tây hành: "Vấn đề được giải quyết là xong, nói nhiều để làm gì chứ?"
Bùi Ninh vẫn còn nghi ngờ: "Rõ ràng là anh biết nói tiếng Pháp, vậy tại sao khi phái đoàn Pháp tới anh còn để em làm phiên dịch chứ?"
Diệp Tây Thành hỏi: "Công việc của em là gì?"
Bùi Ninh: "Trợ lý."
Diệp Tây Thành: "Vậy không phải rõ rồi sao, có trợ lý tại sao anh phải tự mình nói chứ?"
Bùi Ninh: "..." Bị anh chọc cười, "Anh đúng là cả vú lấp miệng em."
Cuối cùng Bùi Ninh vẫn không nhịn được hỏi: "Anh cùng chú Diệp, rốt cuộc là như nào vậy?" Đây là một chủ đề không mấy vui vẻ, vừa nói xong không khí xung quanh dường như ngưng tụ lại.
DIệp Tây Thành dừng một lúc mới nói: "Nếu như nói không sao hết, em có tin không?"
Bùi Ninh lắc đầu, nhất định là không tin rồi, mãi cho đến khi bọn cô rời khỏi sảnh tiệc chú Diệp vẫn chưa quay lại, có lẽ là bị chọc tức rồi, không muốn nhìn thấy cô.
Diệp Tây Thành: "Em đã không tin rồi thì anh nói gì cũng vô nghĩa."
Bùi Ninh kéo mạnh cổ tay áo anh: "Anh nói thật với em đi, có phải cục diện bế tắc lắm không?"

Biết trong lòng cô để ý, Diệp Tây Thành chỉ đơn giản giải thích: "Không phải cục diện bế tắc, cho dù thực sự là bế tắc, hôm nay anh đã không qua đây, những điều nên nói anh cũng đã nói rõ với bố rồi.

Còn về thể diện nhà họ Thường, anh cho họ là nhân tình chứ không phải bổn phận.

Khi anh làm những việc như này, sớm đã nghĩ đến kết mọi kết quả, em không cần tự trách bản thân mình."
Nhắc đến nhà họ Thường, Bùi Ninh không tránh khỏi lo lắng: "Anh đánh một cái tát như vậy vào mặt nhà họ Thường, về sau gặp nhau cũng rất xấu hổ, chuyện kinh doanh chắc là không có cách nào làm tiếp được rồi."
Diệp Tây Thành: "Vậy còn phải xem xem anh có muốn kinh doanh cùng họ không, chỉ cần anh muốn, tự nhiên sẽ có cách, chuyện này em không cần lo đâu."
Bùi Ninh nắm lấy tay anh: "Không cần phải an ủi em, ngay cả khả năng chấp nhận việc này em cũng không có, vậy lúc làm việc ở ngân hàng đầu tư Tề Cận Châu sớm đã sa thải em rồi."
Diệp Tây Thành mượn Tề Cận Châu để chuyển chủ đề: "Quan hệ cá nhân của em cùng Tề Cận Châu có vẻ không tồi?"
Bùi Ninh siết chặt ngón tay, gật đầu: "Cũng giống anh cùng trợ lý Vạn Đặc." Nói rồi cô đùa: "Có điều em không có chu đáo như trợ lý Vạn, còn phải đi mua khuy măng sét cho ông chủ."
Diệp Tây Thành: "..."
Bùi Ninh cười ra tiếng, anh vẫn giống như trước đây, khi cô bắt nạt anh anh sẽ không nói gì.

Cô chuyển sang chuyện khác, "Hôm nay nói với cô ta mấy câu rồi?"
Cô ta này, Diệp Tây Thành biết là ai, Thường Hâm, anh nói: "Chỉ nói đúng hai chữ?"
"Xin chào?"
"Ừ."
"Lừa đảo!"
Bùi Ninh ôm chặt eo anh: "Anh là của em, từ nhỏ đã là của em."
Diệp Tây Thành cúi xuống nhìn cô: "Tính chiếm hữu mạnh như vậy, vậy hôm trước là ai muốn từ chức rời đi? Có phải là đã từng nghĩ qua khi em rời đi rồi sớm sẽ có cuộc sống mới, anh sớm muộn gì cũng kết hôn chứ."
"Ai muốn từ chức chứ! Đấy không phải chỉ là em muốn nháo với anh chút thôi sao." Bùi Ninh không muốn nhắc tới chuyện này, cắt ngang, "Chiều nay 5 giờ mới mở họp, vẫn còn mấy tiếng nữa, trong thời gian này anh có bận gì không?"
Diệp Tây Thành: "Không bận." Hỏi cô: "Muốn làm gì sao?"
Bùi Ninh: "Vậy về nhà ăn cơm sau đó chúng ta đi mua sắm?"
Diệp Tây Thành suy nghĩ một chút: "Em chắc chắn muốn tìm anh đi mua sắm sao? Anh không biết mua đâu."
Bùi Ninh: "Em mua, anh đi phía sau phụ trách xách đồ."
Diệp Tây Thành: "Vậy anh để vệ sĩ xách đồ hộ anh, họ hoạt bát hơn anh nhiều."
Bùi Ninh: "..."
Diệp Tây Thành không muốn đi mua sắm Bùi Ninh có thể hiểu, đàn ông chính là như vậy, cô cũng không miễn cưỡng, một người đi mua sắm cùng không còn thú vị, "Em cũng không có đồ gì muốn mua, để lần sau được nghỉ thì đi vậy."
Diệp Tây Thành: "Ừ."
"Anh còn dám "ừ", không sợ em tức giận rồi nháo với anh sao?" Bùi Ninh vỗ hai cái vào đùi anh.
Diệp Tây Thành: "Thẻ ở chỗ em em tùy ý mua, nhìn thấy món đồ nào thích hợp cũng mua cho anh mấy bộ." Dừng một chút: "Không đi mua sắm được với em nhưng anh sẽ dùng cách khác để đền bù cho em."
Bùi Ninh tò mò: "Cách gì?"

Diệp Tây Thành nhìn cô, không lên tiếng.
Bùi Ninh cho rằng anh muốn tạo bất ngờ cho cô, không hỏi nhiều.
Điện thoại Diệp Tây Thành có tiếng rung, vỗ vỗ cô: "Ngồi cho ngay ngắn, anh trả lời tin nhắn."
Bùi Ninh dậy khỏi người anh, Diệp Tây Thành mở điện thoại, trả lời bằng giọng nói【Nửa tiếng nữa sẽ đến.】
"Chiều nay còn có hẹn sao?" Bùi Ninh thuận miệng hỏi.
Diệp Tây Thành: "Không có, đi ăn cơm."
Bùi Ninh nhớ sáng nay anh nói 3 giờ sẽ giao đồ ăn đến nhà, "Không về nhà trực tiếp đến nhà hàng sao?"
Diệp Tây Thành: "Ừ, đồ ăn giao đến nhà sẽ không còn ngon nữa, bây giờ qua đó chắc vẫn kịp." Anh còn cho rằng bữa tiệc liên hoan phải gần hai giờ mới kết thúc, kết quả lại kết thúc sớm trước một tiếng.
"Diệp Tây Thành?" Diêu Hi hỏi, chỉ đơn giản năm chữ "nửa tiếng nữa sẽ đến", từ tính cực thấp.
Bà chủ nhà hàng bỏ điện thoại trong tay xuống kêu đầu bếp đi chuẩn bị đồ ăn, giờ mới ngoảnh lại trả lời Diêu Hi: "Ừ, cậu ta và Hạng Dịch Lâm đều là hai vị ôn thần, đồ ăn nấu quá sớm không được, nói là không ngon, đồ ăn lên muộn bọn họ sẽ không can tâm đợi, mình phải phục vụ họ như tổ tiên nhà mình vậy."
Cô ấy đối với Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm cũng không có hứng thú, tiếp tục nói chuyện với Diêu Hi, "Cậu vừa nói là bố mình giục kết hôn, cậu định tính thế nào?"
Diêu Hi khuấy nhẹ cốc cà phê: "Còn có thể thế nào chứ, trốn được ngày nào hay ngày đó, mình cũng không vừa mắt ai, cũng không thế nào tùy tiện tìm một người để ứng phó được, hôn nhân giống như kiếp tái sinh thứ hai của phụ nữ, đây là chuyện trọng đại nhất cả đời."
Chủ cửa hàng gật đầu mấy cái.
Cô ấy cùng Diêu Hi cũng không tính là bạn thân, mới đầu Diêu Hi cũng là khách của quán cô ấy, đến nhiều thành quen, sau này cùng nhau đi mua sắm làm đẹp, cảm giác thân nhau hơn chút.
Tri kỷ thỉnh thoảng kể với nhau vài câu chuyện nhưng cũng không nhiều.
Trước đây cô ấy cùng Diêu Hi rất ít khi nói về đàn ông, cô ấy hỏi Diêu Hi: "Trong lòng cậu thực sự không ngưỡng mộ người đàn ông nào sao?"
Diêu Hi cười: "Cậu nói xem?"
Chủ nhà hàng nhún vai: "Muốn mình nói, vậy không chỉ có một."
Nói rồi cả hai liền cười.
Diêu Hi lơ đễnh nhấp một ngụm cà phê, "Có chứ, nhưng hoa đã có chủ rồi."
Chủ cửa hàng cũng là một người hiểu chuyện, Diêu Hi không nói cô cũng không truy hỏi đến cùng, chỉ nói: "Vậy sao cậu không sớm theo đuổi đi."
Diêu Hi: "Cho dù có cởi giày cũng đuổi không kịp*."
(脱了鞋也追不上*: một số người cho rằng họ có thể chạy nhanh nếu như không mang giày, nên họ đã cởi giày ra để có thể chạy nhanh hơn.

Câu này có nghĩa là cho dù bạn có làm gì đi chăng nữa thì bạn cũng không thể bắt kịp.)
Bà chủ cười: "Xem ra người đàn ông này cũng không phải dạng vừa."
"Cũng không chắc." Diêu Hi dường như là đang nói cho chính bản thân mình nghe, cô ta rất ít khi nói với người khác những chuyện liên quan đến tình cảm cá nhân của mình, nói với ai đó không bằng cứ giữ nó trong bụng mình.
Bà chủ: "Nếu anh ta có bạn gái rồi vậy cậu đổi mục tiêu đi, trên đời này không thiếu đàn ông tốt."
Diêu Hi nói lấy lệ: "Nói sau đi." Hỏi cô ấy: "Diệp Tây Thành cùng bạn gái qua đây ăn cơm?"
Chủ đề đột nhiên nhảy sang cái này, từ vành đai bảy trực tiếp nhảy sang vành đai hai*, bà chủ đương nhiên hiểu chuyện, Diêu Hi không muốn nghĩ nhiều đến người đàn ông này, cho nên mới nói đến Diệp Tây Thành.
(Vành đai bảy, vành đai hai: này là mấy đường vành đai ở Bắc Kinh á mọi người, vành đai càng nhỏ thì giá nhà lại càng đắt.)
Bà chủ cũng không biết chắc Diệp Tây Thành cùng ai qua đây, đoán: "Có lẽ là trợ lý cậu ta, cậu ta đã đặc biệt gọi món canh dưỡng nhan mà phụ nữ thích, còn có thịt thăn chua ngọt, lần trước cũng vậy."
Diêu Hi gật đầu, thờ ơ nói: "Anh ta và trợ lý thường tới đây?"
Bà chủ: "Cũng không phải." Nghĩ một lúc nói: "Mấy ngày trước hình như có đến một lần, những lúc mình không có ở quán có đến hay không mình cũng không biết."
Hai người nói chuyện thêm một lúc, Diêu Hi nhìn đồng hồ, cầm túi xách: "Không làm phiền cậu tiếp khách, mình về công ty đây còn có chuyện phải làm." Đi được hai bước lại quay đầu: "Đúng rồi, tuần sau mình đi Paris, không biết có thể trở về kịp tiệc sinh nhật của cậu không, hai ngày này có thời gian đi mua sắm với mình, cậu thích gì mình thanh toán."
Bà chủ cười, vậy tối nay mình về nhà lập danh sách những thứ cần mua.
Diêu Hi vẫy vẫy ta, rời đi.
Xe của Diêu Hi vừa đi ra thì xe của Diệp Tây Thành tiến vào sân, hai xe đều đi rất chậm, Diêu Hi không tự giác liếc mắt nhìn vào trong xe bên kia.
Bùi Ninh vẫn mặc bộ quần áo buổi sáng, áo sơ mi trắng bình thường, cùng với sơ mi trắng của Diệp Tây Thành giống như đồ đôi, cô ấy đang ung dung nằm trên ngực Diệp Tây Thành nghịch cúc áo sơ mi của Diệp Tây Thành mà Diệp Tây Thành đang nhìn điện thoại.
Hai xe lướt qua, Diêu Hi thu hồi tầm mắt của mình, cô rất khó tưởng tượng ra người phụ nữ lạnh lùng như Bùi Ninh cũng có bộ dáng làm nũng giống như cô gái nhỏ như vậy.

"Vẫn là nhà hàng tư nhân này sao?" Bùi Ninh ngồi ngay ngắn mới nhìn thấy cái sân quen thuộc này.
Diệp Tây Thành: "Không thích sao?"
Bùi Ninh: "Cũng không nói rõ là thích hay không thích."
Diệp Tây Thành mở cửa xuống xe, "Vậy lần sau đổi nhà hàng khác."
"Không cần đâu, nhà hàng này cũng có mấy món khá ngon."
Bùi Ninh ôm Diệp Tây Thành, nói đến những người đến dự tiệc hôm nay, cô không nhìn thấy gia đình nhà cô anh, chị họ và anh rể anh đâu, cô hỏi thêm: "Chị anh và anh rể anh sao hôm nay lại không đến vậy?"
Diệp Tây Thành: "Hai người họ mấy hôm trước cãi nhau, chị anh cào vào mặt anh rể, kiếm cớ không đến."
Bùi Ninh: "..." Cô vẫn còn nhớ: "Bọn họ trước đây tình cảm không phải rất tốt sao? Bây giờ làm sao lại đánh nhau rồi?"
Diệp Tây Thành: "Hôm khác nói cho em nghe."
Hai người tiến vào nhà hàng, chủ đề này dừng lại.
Bà chủ tính thời gian cũng không lệch là bao, đúng lúc xuống đón hai người, thấy Bùi Ninh ôm Diệp Tây Thành tiến vào, sững sờ, đây chính là cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt sao*?
(Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt: chỉ những lâu đài gần nước sẽ nhìn thấy ánh trăng trước tiên.

Ví với việc có quan hệ gần gũi với một người hoặc là các mặt như chức vụ, hoàn cảnh thuận lợi thì sớm sẽ được lợi ích.

Này gần giống với câu "Gần quan được ban lộc.")
Cô ấy gạt đi sự tò mò và nhiều chuyện của mình, trước tiên vẫn nở nụ cười với bọn họ trước.
Lúc ăn cơm, Bùi Ninh nhắc với anh chuyện về nhà, "Em sớm đã nói với ông bà rồi."
Diệp Tây Thành gật đầu, không có phản ứng gì lớn.
Bùi Ninh: "Em nói chuyện em với anh ở bên nhau rồi."
Diệp Tây Thành đặt đũa xuống, nhìn cô một lúc.
Bùi Ninh cười, đưa tay cho anh.
Anh nắm tay cô rất mạnh, làm cô đau, không cử động được.
Anh mấy lần định mở miệng nói gì đó, nhưng cái gì cũng không nói, ngoảnh mặt nhìn cửa sổ bên ngoài.
Những cảm xúc hướng nội và kiềm chế của người đàn ông này vào đúng khoảnh khắc này được bộc lộ ra hết.
Bùi Ninh đứng dậy, hôn một cái thật mạnh xuống môi của anh, "Về sau là người của em rồi."
Sau khi rời khỏi nhà hàng tư nhân này, Diệp Tây Thành nói tài xế dừng xe trước cửa hàng tiện lợi.
Rất nhanh liền đến cửa hàng tiện lợi, tài xế đỗ xe xong, nhắc anh: "Tổng giám đốc, đến cửa hàng tiện lợi rồi."
Bùi Ninh hỏi Diệp Tây Thành: "Anh muốn mua gì? Em đi mua cho."
Diệp Tây Thành: "Không cần đâu." Anh rất ít khi giải thích, hôm nay lại nói thêm: "Anh đi mua bao thuốc."
Bùi Ninh đột nhiên nhớ ra: "Này, vậy thì anh không cần mua nữa đâu, trong hộp đựng đồ phía trước còn có mấy bao, tối qua em vừa thấy xong."
Tay của Diệp Tây Thành đã đặt lên nắm cửa, một lúc sau, giọng nói như ngưng tụ lại, anh nói: "Đó là thuốc của Tưởng Vân Triệu, anh không hút hãng đó."
"Thuốc của Tưởng Vân Triệu để trong xe anh?"
"...Ừ, bạn gái cậu ta không cho hút thuốc."
Bùi Ninh nửa tin nửa nghi gật đầu, cô nghĩ lại đúng là không nhầm, thuốc lá ở trong văn phòng của anh và thuốc ở trong xe của anh là cùng một nhãn hiệu...
Tài xế nhìn Diệp Tây Thành từ kính chiếu hậu, âm thầm thu mắt lại.
Diệp Tây Thành đã xuống xe đi vào cửa hàng tiện lợi.
Diệp Tây Thành đúng thật là đi mua thuốc, có điều lúc thanh toán có lấy thêm hai thứ khác trên kệ.
Lời của dịch giả: Eo ơi chương này chị Ninh cưng xỉu luôn á, đúng kiểu nũng nịu như cô gái nhỏ luôn này, mà chị vẫn nghĩ là anh thực sự đi mua thuốc sao =))))).

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện