Nhưng vào lúc nãy, khi mẹ nhắc đến ba lại không hề khóc, vậy có phải đã nói lên... Cậu có thể hỏi một chút thông tin về ba không? Cậu bé có đôi mắt sáng trưng, hệt như ngôi sao trên bầu trời. Người cũng kích động không kém còn có cô bé Ngô Hạ nữa, nhưng... “Ba của em trai cũng là ba của con phải không?” Đàm Hi dở khóc dở cười, sự buồn bã và chua xót trong lòng cũng tan biến trong những lời nói năng ngây thơ của con gái. Rời khỏi Hoa Hạ, cô mất đi cơ hội ở bên cạnh Lục Chinh, nhưng lại có hai cục bột đáng yêu này, chạy quanh chân cổ, mỗi đứa một tiếng “mommy“. Không thể nói là xứng đáng hay không, sự sắp xếp của vận mệnh khiến người khác không thể kháng cự được. “Mommy?” Đợi lâu không nhận được câu trả lời, cô bé hơi nôn nóng, chớp đôi mắt to long lanh toát lên vẻ chờ mong “Đúng, đó cũng là ba của con.” “A! Con và A Lưu có ba rồi!” Cô bé nhảy nhót trên sofa, vui vẻ vỗ tay. “Ba có biết thả diều, biết tết tóc, biết chơi xếp gỗ không?” “Chị gái ngốc, ba chắc chắn biết!” Vẻ mặt bạn nhỏ Lục Lưu Xuyển rất tự hào. “Vì sao?” “Bởi vì...” Biểu cảm vô cùng rối rắm, lông mày cau lại với nhau, đột nhiên ánh mắt phát sáng lên, “Bởi vì ba cao hơn chú Lý!” “Hả? Cao hơn cả chú Lý á...” Cô bé nghi ngờ, chú Lý đã rất cao rồi, nếu còn cao hơn nữa thì... “Vậy có phải giống với chú Cố không?” “Tóm lại cũng tầm cỡ đó...” Bạn nhỏ A Lưu không đủ tự tin, nhìn sang mommy với ánh mắt cầu cứu. Thật ra cậu nhóc cũng không biết ba trông như thế nào, rốt cuộc cao bao nhiêu. Đàm Hi mỉm cười, xoa đầu con trai: “Đúng là rất cao.” Ngộ Hạ: “Cao như chú Cố sao?” “Cũng tầm cỡ đó.” Cố Miên tỉnh lại vào ngày hai đứa nhóc đầy tháng, cậu bỗng dưng mở mắt, câu nói đầu tiên là... “Sao tôi lại nghe thấy có tiếng con nít đang khóc?” Lúc đó, Đàm Hi vẫn còn ở trong một trang viên của Dịch Phong Tước, trang viên đó nằm ở ngoại ô Rotterdam. Cô bị một món nợ xấu to đùng của công ty làm cho sứt đầu mẻ tráng, ngay cả tiệc đầy tháng của hai đứa nhỏ cũng dẹp bỏ luôn. Cô thức đêm chiến đấu trong thư phòng ở tầng một, người giúp viên chăm sóc hai đứa bé trên tầng hai. Còn Cố Miên thì lại ngủ say trong phòng hồi sức tiệt trùng ở lầu ba, miễn là Đàm Hi có thời gian, cô đều sẽ đi lên nói chuyện với cậu ấy. Đêm khuya yên tĩnh, trong căn phòng rộng mênh mông, lại cộng thêm cửa và tường có hiệu quả cách âm cực tốt, Đàm Hi vốn dĩ không hề nghe thấy được tiếng trẻ con khóc. Cô nghĩ có người giúp việc ở đó, chắc sẽ không có vấn đề gì. Ai ngờ rằng, người giúp việc tự ý rời đi, Tiểu A Lưu sốt cao, khóc khăn cả cổ, cũng không có ai đi báo một lời với Đàm Hi. Vì thế vào giây phút Cố Miền ôm đứa bé đang gào khóc, đẩy cửa phòng sách, xuất hiện trước mặt cô, Đàm Hi kinh ngạc đến mức quên đi hô hấp. Bốn mắt nhìn nhau, trong tiếng khóc của trẻ con, cứ ngỡ như đã qua một đời. Kiếp trước, kiếp này. Trước khi hôn mê, sau khi tỉnh dậy. Cố đã là mẹ của người khác, còn cậu thì đã vắng mặt những 6 năm trời. Thời gian thấm thoát trôi qua, cảnh còn người mất... May mà bác sĩ gia đình đến kịp thời, cuối cùng vào 3 giờ sáng đã giúp cậu bé hạ sốt thành công, an ổn chìm vào giấc ngủ. Cơ thể của Cố Miền cũng không thể gắng gượng thêm, cậu lại chìm vào hôn mê. Ngày hôm sau, bác sĩ Wilson trở về ngay trong đêm từ Na Uy. Ông ta tiến hành kiểm tra toàn thân cho Cố Miên, tuy kết quả không hề lạc quan lắm, nhưng may mắn ở chỗ cậu ấy thật sự đã tỉnh rồi! Chỉ có điều... Nằm trên giường quanh năm dẫn đến cơ bắp vùng đùi bị co rút nghiêm trọng, Cố Miền tạm thời phải nằm trên giường nghỉ ngơi điều dưỡng. Có thể ôm đứa bé tới trước mặt Đàm Hi đã là kết quả của việc dùng hết sức, cắn răng chịu đựng rồi. Có thể kiên trì lâu như thế, đối với một người ít vận động mà chỉ nằm trên giường 6 năm mà nói, đã là kỳ tích của kỳ tích. May là Dịch Phong Tước không thiếu tiền, hắn cũng quan tâm người em trai này, quan tâm chăm sóc nhiều năm như thế, nếu không tình hình của Cố Miên có thể sẽ còn tồi tệ hơn gấp trăm lần. Nếu không phải Cố Miên đột nhiên tỉnh dậy thì Tiểu A Lưu sẽ ra sao đây? Đàm Hi không dám nghĩ tiếp... Tóm lại, là Cố Miên đã cứu đứa bé này, có thể duyên phận của hai người cũng đã bắt đầu từ lúc đó. Cũng từ đó về sau, Đàm Hi rất ít khi giao con cho người khác chăm nữa, đều là do chính cô tự thân vận động. Từ bé, bạn nhỏ Lục Xuyên Lưu chỉ để cho hai người ôm, một là Đàm Hi, người còn lại là Cố Miến, ngay cả Dịch Phong Tước người giống hệt như cậu ấy cũng không hề được “vinh dự” này. Đợi khi hai đứa trẻ có thể chạy nhảy chập chững, tình hình hồi phục của Cố Miên cũng lạc quan hơn từng ngày. Đàm Hi ngoại trừ những lúc đi đến công ty, chăm sóc hai đứa nhỏ ra thì phần lớn thời gian còn lại đều tiến hành huấn luyện chung với cậu ấy. Lực cánh tay khỏe và đường cơ bắp bụng của hôm nay đều được luyện thành từ khi đó. Cái ngày Đàm Ngộ Hạ và Lục Xuyến Lưu tròn một tuổi, Cố Miên đã có thể đứng lên, đi đứng vô tư mà không cần nhờ đến sự tác động từ bên ngoài. Ba tháng sau, Đàm Hi rời Rotterdam, đến Zurich. Cố Miền tiễn cô ra sân bay. Trước khi đi, cậu hỏi Đàm Hi vì sao. Vì sao lại nhất quyết rời đi? “Sau đợt khảo sát, tôi quyết định dựng Tập đoàn CK tại Bỉ.” “Còn gì nữa?” “Zurich là một nơi rất đẹp.” Cô và Lục Chinh đã từng đến đó, và tại nơi này, cũng là nơi lần đầu giao chiến của họ và Dịch Phong Tước.. “Cậu không nói thật.” “A Miên, tôi phải bắt đầu cuộc sống mới, cậu cũng lên lật sang trang khác rồi, đồng ý với tôi, có được hay không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện