Đàm Hi ôm cô bé vào lòng bằng một tay, đổi lại một tràng cười giòn tan như chuông ngân của cô bé. Bạn nhỏ Lục Xuyên Lưu bị bỏ rơi lại nôn nóng chạy vòng quanh chân mẹ: “Con... còn con nữa...” Đàm Hi lại khom lưng xuống, đưa cánh tay ra, cuối cùng bạn nhỏ Lục Lưu Xuyên cũng được toại nguyện. Ở trong lòng mẹ vẫn là thơm nhất. Mỗi tay Đàm Hi ôm một đứa, đi thẳng vào trong. Hai vệ sĩ tiến lên, chuẩn bị đón lấy, nhưng bị Đàm Hi lẳng lặng nó đi. Hai người họ khẽ sửng sốt: “Ms, I...“. Đàm Hi xua tay, ra hiệu không cần nói nhiều, sau đó ôm hai đứa bé vào trong, không thấy tốn chút sức lực nào, để lại hai vệ sĩ ngơ ngác nhìn nhau. Vừa vào cửa, hơi ấm ùa tới, Đàm Hi đặt hai cục bột nhỏ lên ghế sofa. Cô bé quấn lấy cổ mẹ không chịu buông ra, chu môi nũng nịu. Đàm Hi khẽ vỗ vào mông cô bé, không nói gì, nhưng ý nghĩa rất rõ ràng. Bạn nhỏ Ngộ Hạ chỉ đành buông tay, rời khỏi lòng mommy, miễn cưỡng vài người vào chiếc sofa nhỏ mềm mại. Đàm Hi tháo chiếc nút áo cuối cùng, cởi áo khoác móc lên giá treo, xoay người nhìn vào hai đứa nhỏ đang đùa giỡn trên sofa. “Ngịch tuyết rồi? Hử?” Cô nhướng mày, như cười như không. Mỗi khi mẹ có vẻ mặt như thế này thì sẽ có người gặp xui xẻo. Bạn nhỏ A Lưu che mông của mình lại theo bản năng, chân mày cau chặt. Tròng mắt cô gái nhỏ thì xoay vài vòng, cô bé chẳng vạch trần em trai vào lúc này mà chỉ ngoan ngoãn đứng sang một bên, giữ im lặng. “A Lưu?” Đàm Hi nhìn con trai, tuy cánh môi nở nụ cười nhưng ánh mắt lại rất nghiêm khắc. Thời gian 5 năm, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Đàm Hi là mẹ, kiêm luôn chức cha, còn phải kinh doanh một công ty đầu tư, nhưng cô chưa bao giờ lơ là việc giáo dục hai đứa nhỏ. Cậu bé bĩu môi, rũ mắt xuống, hàng lông mi dài rậm chớp liên hồi. Một lúc sau, cậu nhóc ngẩng mặt lên nhìn mẹ, cứ như đã có một quyết tâm cực lớn: “Con không có nghịch tuyết.” Giọng nói rất non nớt, nhưng lúc này lại vô cùng nghiêm túc và thận trọng. Mới tí tuổi đầu, nhưng đã có tinh thần biết gánh vác của một nam tử hán. Đàm Hi nhướng mày, không hề lên tiếng trách móc, cô chỉ hỏi: “Không nghịch tuyết vì sao tay lại lạnh đến thế?” “... Con đánh nhau với Lee. Trên tuyết.” Lee là con trai của đôi vợ chồng người Hoa hàng xóm. Đàm Hi cau mày: “Vì sao lại đánh nhau?” Cậu bé đột nhiên cúi đầu xuống, không nói gì nữa, nhưng đôi môi mím rất chặt, hình thành một độ cong quật cường, kiêu ngạo. Đứng ở góc độ của Đàm Hi, vừa hay có thể nhìn thấy trán và sống mũi của con trai, giống hệt với hình bóng của người nằm sâu trong ký ức của cô. Cô bỗng thấy hoảng hốt. Vào giây phút nào đó, những hình ảnh của quá khứ lướt qua trước mắt cô như một cuốn phim điện ảnh, Đàm Hi cảm thấy chóp mũi cay cay, con tim cũng đau thắt lại. “Mommy, con biết vì sao hai đứa lại đánh nhau!” Cô nhóc đột nhiên lên tiếng. Cậu bé bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt to đen láy trừng to. Cô nhóc cho cậu bé một ánh mắt an ủi: “Lee nói A Lưu không phải là con của mommy, bởi vì nó không mang họ Đàm! A Lưu phản bác lại nó, thằng mập họ Lý không phục nên ra tay đánh nhau trước, A Lưu là... là gì nhỉ... à tự vệ chính đáng!” “Con nghe thấy hết cả rồi, Lee nói: Lục Xuyên Lưu, vì sao cậu không mang họ của dì Đàm, cậu không phải con của dì ấy sao...” Cô bé nói năng lưu loát, mạch suy nghĩ rõ ràng, trí nhớ cũng được di truyền từ Đàm Hi, nhìn qua là nhớ. Vì thế lúc miêu tả lại thì chẳng hề có áp lực gì, cô bé tả lại rõ ràng cảnh tượng lúc đó. “... Lee đẩy A Lưu trước. Tất nhiên là em trai sẽ không đứng đơ ra đó chịu đánh rồi, thế nên nó đánh trả...” Hạ Hạ nói xong, cúi đầu gảy ngón tay, lâu lâu liếc nhìn em trai, chốc chốc lại lén nhìn mommy, hồi hộp lo lắng không thôi. Đàm Hi im lặng một lúc lâu. Bầu không khí dần trở nên gượng gạo. Cậu bé vốn dĩ còn kiên cương bỗng dưng vỡ òa... “Nó đáng đời! Con là con của mẹ! Giống như chị! Hu hu hu...” Lúc ban đầu vẫn còn cố gắng kiềm chế, sau đó nước mắt tuôn trào. Cô bé Ngộ Hạ cũng chững lại, rồi khóc òa theo: “Mommy, không liên quan đến em trai... tên mập Lý kia xấu xa! Đẩy A Lưu, còn kéo tóc con...” Đàm Hi cũng bị giật mình khi hai đứa trẻ bỗng nhiên khóc òa, một lúc sau vẫn chưa phản ứng lại được. “Mẹ ơi, con... có phải là con của mẹ không?” Đàm Hi khom người, ôm cậu bé vào lòng, lau nước mắt cho cậu bé: “Con là đứa trẻ mẹ vất vả sinh ra, tất nhiên là cục cưng của mẹ rồi.” “Vì sao con không giống với chị?” Một đứa họ Đàm, một đứa lại mang họ Lục. “... Bởi vì A Lưu nhà chúng ta mang họ của ba.” Vừa nghe thấy chữ ba, hai mắt Tiểu A Lưu phát sáng. Cậu ghét tên mập nhà họ Lý, nhưng lại rất thích chú Lý. Chú Lý vừa cao vừa khỏe, lần nào cũng phải ngẩng cổ lên thật cao mới có thể nhìn thấy mặt của chú ấy. Chủ Lý còn rất lợi hại, biết làm đủ loại đồ chơi gỗ, khắc cả những hoa văn xinh đẹp ở bên trên, còn biết trồng cây, rửa xe, nướng pizza, sửa ống nước... Trong mắt Tiểu A Lưu, chú Lý chỗ nào cũng tốt, nhưng chỉ có một điểm... Vì sao chú ấy lại là ba của tên nhóc mập kia? Mỗi lần nhìn thấy tên mập kia sà vào lòng chủ Lý, cậu bé cảm thấy rất hâm mộ. A Lưu rất muốn biết, ba của cậu đâu Có phải còn khỏe mạnh hơn, lợi hại hơn chú Lý không? Vì sao không đến thăm cậu bé và chị? Sau này cậu bé mới biết, hóa ra có một vài người cha và mẹ không sống chung với nhau, bởi vì họ “ly hôn” rồi. Tiểu A Lưu không biết “ly hôn” là gì, nhưng người trong tivi, sau khi ly hôn” đều khóc thảm thiết hơn đứa em trai vừa mới ra đời của tên mập kia.. Vì thế, cậu không dám hỏi mẹ, lỡ mẹ khóc thì sao đây? Cậu không muốn mẹ khóc...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện