Vừa bớt việc lại đỡ rắc rối.

Nếu thực sự chấp nhận sinh viên, vậy phải huấn luyện lại từ đầu, vừa tốn thời gian lại tốn sức.

Dù sao thì cô ta hoàn toàn không tán đồng.

Nhưng quân lệnh như núi, văn kiện bên trên đã gửi xuống, nếu lần này cô ta không chạy một chuyến thì rất khó báo cáo kết quả công việc.

Nếu đám sinh viên nữ này đã yếu ớt không làm được trò trống gì, vậy cô ta cũng không cần phải quá lo lắng. Đến lúc đó sẽ nói hoàn toàn không tìm ra được người thích hợp, bên trên chắc chắn cũng không cưỡng ép cô ta đâu.

Việc lựa chọn lính đặc công cũng không phải là trò đùa trẻ con. Dù có phải là sinh viên đại học hay không đều phải xét đến tố chất và năng lực cá nhân của người đó.

Cô ta đã nói là không hợp thì bên trên cũng sẽ không cố gắng nhét người vào làm gì.

Nghĩ vậy, cô ta hoàn toàn yên tâm, chỉ coi chuyến đi này như một dịp đi cho có lệ, đợi trời tối rồi liền rời đi.

Ít ra cô ta cũng đã thể hiện thái độ vậy rồi, gì thì gì cũng phải nể mặt mới được.

Tiểu Lưu thấy đồng chí Thiếu úy còn có ý đi kiểm tra tiếp, đành phải ở một bên dẫn đường.

“Tòa nhà này là sinh viên trường nào ở?”

“Đại học B, Đại học Q, Đại học T, còn có cả Học viện Tài chính Trung ương, tất cả đều do Trung úy Phó quản lý”

“Trung úy?”

“Đúng vậy, Trung úy Phó là người phụ trách đợt huấn luyện quân sự thủ đô – Tân Thị lần này, ngoài ra còn có hai vị trung úy khác đồng quản lý nữa”

Ba vị trung úy phụ trách một đợt huấn luyện quân sự sinh viên đại học ư?

Hoàng Liên thần kinh ngạc trong lòng, chẳng trách “Số 1” lại coi trọng như vậy...

“Hả?” Hoàng Liên nghiêng tai lắng nghe, “Trong ký túc xá nữ còn có người nữa à?”

Tiểu Lưu hơi ngẩn người, “Ngoài hai chúng ta ra chắc là không còn ai nữa, sinh viên đều đi huấn luyện cả rồi.”

Hoàng Liên nhíu mày, vành tại khẽ động: “Cô có nghe thấy có âm thanh gì đó không?”

Tiểu Lưu cẩn thận nghe, lắc đầu.

“Không đúng!” Ánh mắt Hoàng Liên nghiêm nghị. Cô ta là lính đặc công, năm giác quan đểu nhạy cảm hơn người bình thường, “Trên tầng có động tĩnh! Tôi lên đó xem sao, bây giờ cô lập tức thông báo cho cấp trên, bảo anh ta nhanh chóng dẫn người tới đây. Khi còn chưa xác định được đối phương có tính công kích hay không thì bắt buộc phải cẩn trọng!”

Tiểu Lưu bị mệnh lệnh này làm cho sợ hãi, chậm chạp phản ứng lại.

Hoàng Liên lạnh giọng quát: “Còn ngây người ra đấy làm gì?! Làm theo lời tôi nói đi!”

“Rõ!”

Tiểu Lưu vội vàng chạy xuống tầng dưới, còn Hoàng Liên nghiêm mặt lại, cảnh giác xông lên tầng trên.

Đàm Hi tắm xong trước Hàn Sóc, dựa vào bồn rửa mặt lấy khăn bông lau khô tóc, nói chuyện câu được câu chăng với cô.

“... Cô em, vừa nãy khi cậu mặc quần áo tớ nhìn thấy ngực của cậu rồi nhé”

Động tác Đàm Hi khựng lại, “Thế thì sao?”

“Thân hình trông đẹp đấy”

“Nói cứ như thể cậu đã nhìn nhiều lắm rồi ấy” Nhưng cô vẫn ghi nhận sự tán dương cái đẹp, đặc biệt là lời khen giành cho bộ ngực của mình.

“Đúng là tớ đã từng nhìn thấy không ít mà” Hàn Sóc tắt vòi nước, vắt khô nước trên khăn lông, “Cậu quên là tớ lăn lộn trong giới nào rồi à? Có một dạo, tớ chụp ảnh trang bìa cho một tạp chí, dùng chung phim trường với một cô người mẫu! Đệch, cậu không biết đâu, cái cô người mẫu đó lại dám thay quần áo ngay trước mặt tớ, lúc đó suýt nữa thì tớ chảy máu mũi đấy”

“Cho nên cậu đã nhìn ngực người ta rồi à?”

“Khụ... chỉ không cẩn thận nhìn một cái thôi mà”

“Nghe ý cậu thì cậu còn nhìn những người khác nữa..” Đàm Hi chợt ngưng lại, ý cười càng sâu hơn.

Hàn Sóc đợi một lát sau vẫn không nghe thấy cô nói tiếp, “Sao cậu không nói tiếp đi?”

“Câm miệng! Mau mặc quần áo vào, có người đến đấy.”

“An An?”

“Có lẽ không phải cậu ấy” Nghe tiếng bước chân, người này đi giày quân đội dày nặng, bước đi rất nặng nề, đương nhiên đá người cũng sẽ cực kỳ đau.

Hàn Sóc mặc quần áo lên với tốc độ nhanh nhất, không dám chậm trễ thêm nữa. Cô cũng không muốn bị người ta vây quanh nhìn ngắm trong trạng thái khỏa thân đầu.

“Tớ xong rồi.

“Ừ, về phòng thôi.”

Ai ngờ vừa đi ra khỏi nhà tắm đã suýt nữa bị một nắm đấm vung thẳng vào mũi.

May mà Đàm Hi phản ứng nhanh, nếu không chắc chắn gãy xương luôn rồi.

Hoàng Liên hùng dũng đứng ngoài cửa, vẻ mặt đầy sát khí: “Các cô là ai?! Sao lại ở đây!?”

Ngữ khí y hệt như đang thẩm vấn phạm nhân.

Ngọn lửa giận trong lòng Đàm Hi dường như đang dần bùng lên. Cô kéo Hàn Sóc quay lại bên trong nhà tắm, nhìn thẳng vào mắt Hoàng Liên.

Ánh mắt giao nhau, dường như có ánh lửa đang bắn tóe ra.

Một người lạnh lùng, một người bá đạo.

Đàm Hi lập tức đáp lễ: “Cô là ai? Tại sao lại có mặt trong ký túc xá nữ?!”

“Cái khẩu khí đó của cô là sao hả?! Tôi bảo cô trả lời, cố lại chất vấn ngược lại tôi sao?” Sự tức giận trong lòng Hoàng Liên không cần nói cũng biết, cho dù là ở nhà hay trong quân đội đều chưa có ai dám ăn nói với cô ta như vậy bao giờ!

Ngay cả cấp trên cũng đối xử có chừng mực với cô ta, thái độ khoan hậu.

Hừ! Con nhóc con mới tí tuổi ranh, đúng là không biết trời cao đất dày là gì?

Đàm Hi trợn mắt lườm, cười lạnh đối lại: “Có ai quy định là cô hỏi thì nhất định tôi phải trả lời lại hả?”

“Vậy thì tôi có đầy đủ lý do để nghi ngờ cô là phần tử phi pháp trà trộn vào trong quân đội, âm mưu xâm hại an ninh quốc gia”

“Ha! Phần tử phi pháp? Tôi còn là phần tử khủng bố đây này! Đúng là há miệng bịa đặt. Cô nói bao nhiêu như vậy, còn lôi cả an ninh quốc gia vào, thế chứng cớ đâu? Lấy ra đây cho tôi xem nào!”

“Mồm miệng sắc bén lắm!”

“Thất kính, thất kính.” “Nếu cô còn tiếp tục nói mát như vậy nữa thì đừng có trách tôi không khách khí đấy!” Đôi mắt Hoàng Liên hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.

“Ha, tôi cũng muốn xem xem, nếu cô không khách khí thì sẽ thế nào!”

Hoàng Liên xông vào, Đàm Hi nhanh tay nhanh mắt ném chậu rửa mặt ra. Nhân lúc đối phương giơ tay ra chắn, cổ giành lấy cái chậu trong tay Hàn Sóc, dùng sức lực lớn hơn đập lên đầu cô ta.

Trúng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện