Đàm Hi cười nhạo, dáng vẻ chẳng thèm để ý.

Sắc mặt Tần Thiên Kỳ càng thêm khó coi nhưng lại không thể không kiềm chế.

Thực ra, trước giờ trong ấn tượng của cô, ông “anh chồng” này quả thực chính là cây măng tốt nhất trong cả rừng trúc xấu xa của Tần gia, tính cách nho nhã, tình cảm vợ chồng với Sầm Vân Nhi cũng rất tốt. Có điều bây giờ xem ra, chỉ có thể cảm thán “lòng người cách một lớp da” mà thôi.

“Tần tổng, tôi đây không sợ nhất chính là trở mặt với người khác, biết làm sao đây? Anh có muốn thử một chút không?”

“Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi đây...”

“Phải làm gì em mới bằng lòng giao cổ phần của Sầm Thị ra?”

Hai tròng mắt Đàm Hi híp lại, quanh quẩn một vòng lớn như thế, thì ra mục đích chân chính là ở đây!

Giao ra ư?

“Mặt mũi Tần tổng lớn quá đấy!”

Người đàn ông khựng lại, vội vàng sửa lời: “Ý của anh là, mua bán tương đương giá thị trường.”

Đàm Hi nhếch môi, “Tần tổng đã nghe bài “Mua bản tình yêu” bao giờ chưa?”

Đối phương hơi ngẩn người.

“Ca từ viết rất hay, anh có thể nghe thử xem.”

Tần Thiên Kỳ nhíu mày. Đàm Hi không phản ứng như trong tính toán khiến anh ta thấy vô cùng đau đầu.

Rõ ràng đang nói chính sự, tự nhiên cô ấy lại đi nhắc tới bài hát là sao?

Còn là một bài hát nghe đã biết chẳng đứng đắn gì rồi, quan trọng nhất là... anh ta chưa nghe bao giờ.

“Nếu em không định nhúng tay vào hoạt động của công ty, chỉ muốn ngồi chờ chia hoa hồng thì giữ lại nhiều cổ phần như thế cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Tần Thiên Kỳ bắt đầu giảng giải khuyên nhủ, “Chỉnh theo như lời em vừa nói ấy, tương lai Cẩm Thị sẽ phát triển thế nào cũng không ai biết trước được. Mà cổ đông là người giữ trách nhiệm lớn nhất, nguy hiểm không thấp, em cần phải suy nghĩ cho kỹ.”

“Đầu tiên, cầm cổ phiếu là có thể chia tiền, có tiền là có ý nghĩa rồi. Thứ hai, tôi cực kỳ lạc quan về tương lai của Sầm Thị. Còn về nguy hiểm mà anh vừa nói ấy mà, tuy rằng không thấp nhưng nó lại có quan hệ trực tiếp với tiền lời, giá trị ngàn vạn.”

Đàm Hi nói ra từng lý do một khiến cho Tần Thiên Kỳ phải á khẩu không biết trả lời thế nào.

“Coi như nể tình em và Thiên Lâm từng có tình cảm với nhau, không thể bán cho Tần gia một cái mặt mũi hay sao?” Đây là muốn dùng tình cảm để lay động.

“Không thể.”

“Em!”

Đàm Hi cười lạnh đáp lại: “Tôi rất tò mò, rốt cuộc Sầm Thị có ma lực gì mà hấp dẫn Tần gia đến thế?”

Không chỉ như thế, ngay cả Cố gia cũng muốn chen chân vào.

Ánh mắt người đàn ông hơi lóe lên: “Miếng thịt đến bên miệng rồi, không có lý do gì để từ bỏ cả.” Mặc dù đã bị người ta cướp mất nhưng cũng phải cướp lại mới cam tâm.

“Anh tưởng tôi sẽ tin à?”

Tần Thiên Kỳ nhún vai, “Vậy anh cũng chịu thôi.”

Đàm Hi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống anh ta, “Tôi sẽ không bán cổ phần đầu, hãy từ bỏ hy vọng nhân lúc còn sớm đi.”

Nói xong cô lập tức rời đi.

Tần Thiên Kỳ vẫn ngồi yên tại chỗ không động đậy, nhấc chén trà lớn nhấp một ngụm: “Người đi rồi, ra đi.”

Vừa nói xong, cửa phòng bên cạnh đột nhiên bị kéo ra từ bên trong.

Tần Thiên Lầm vác khuôn mặt âm trầm bước ra, nhìn về phía cánh cửa đã khép chặt, ánh mắt u tối.

“Ngồi đi.” Tần Thiên Kỳ lấy một chén trà sạch khác, rót đấy, đẩy tới trước mặt hắn.

“Không muốn uống.” Tần Thiên Kỳ cũng không miễn cưỡng: “Vừa rồi đã nghe thấy hết rồi chứ?”

Đồng tử gã đàn ông rụt lại.

“Em dầu dường như càng ngày càng xinh đẹp...”

“Anh!”

“Sao hả, giờ nói một câu thôi mà cũng không được à?”

Vẻ mặt Tần Thiên Lâm trở nên chật vật, cắn rằng: “Đừng nhắc tới cô ấy.”

“Trốn tránh không giải quyết được bất kỳ vấn đề gì.” Anh ta có dấu hiệu tức giận.

Tần Thiên Lâm mím môi, không hề mở miệng đáp lại.

Tần Thiên Kỳ than khẽ một tiếng, sắc mặt hơi hòa hoãn lại: “Bên chỗ Sầm Thị, em tính toán xử lý thế nào?”

Trước mắt, chắc chắn Đàm Hi sẽ không bán lại cổ phần, cũng không thể sử dụng thủ đoạn khác thường để ép cổ vào khuôn khổ, cục diện quả thực là tiến thoái lưỡng nan.

“Thu mua thất bại, vậy tốt nhất nên nhân lúc còn sớm mà từ bỏ đi.”

“Đây là tính toán của em sao?”

Tần Thiên Lâm gật đầu: “Đánh giặc quan trọng là một tiếng trống làm tăng sĩ khí, thu mua cũng vậy thôi. Nếu bước đầu tiên đã đi nhầm, tốt nhất nên quay đầu đúng lúc, tìm lối tắt.”

“Tuy rằng lý thuyết là thế, nhưng chung quy... vẫn không cam lòng.”

Tần Thiên Lâm lại nhìn thoáng hơn, Tái ông mất ngựa họa phúc khôn lường không phải sao?

“Cố gia đã muốn xen vào, chúng ta lại cắm thêm một chân nữa cũng chưa chắc có thể tìm được chỗ tốt.”

Tần Thiên Kỳ như suy tư gì đó.

Ý tưởng của Đàm Hi và Tần Thiên Lâm quả thực giống nhau như đúc.

Thực ra, nếu Tần gia lấy ra được đủ thành ý thì cũng chưa chắc cô đã không nhượng bộ. Dù sao thì có thêm Cố gia, thế cục sẽ phức tạp hơn nhiều, cũng vượt ra khỏi dự tính của cô trước đó,

Nhưng rốt cuộc vì sao cô có chết cũng không chịu nhả ra, đáp án của Đàm Hi rất đơn giản...

Anh càng muốn, tôi càng không cho. Ai bảo anh khiến tôi ghét như thế chứ?

Nếu Tần Thiên Kỳ mà biết chắc chắn sẽ tức đến hộc máu.

Đảo mắt đã tới ngày 10 tháng 9, là ngày báo danh.

Lúc Đàm Hi về tới ký túc xác thì An An và Tiểu Công Trúa đã có mặt, sàn nhà và toilet đã được cọ rửa vô cùng sạch sẽ.

“Hai người đẹp vất vả quá rồi...”

Đàm Hi vội vàng tung ra một cái hôn gió, trái ôm phải ấp.

Nhiễm Dao: “...”

An An: “..”

Đến tận chiều, Hàn Sóc mới tới.

Lúc đó, Đàm Hi vừa ngủ dậy, vẫn còn đang mặc váy ngủ, “Ồ... Đại minh tinh về rồi này!”

Hàn Sóc cười tủm tỉm: “Có nhớ anh không?”

“Nhớ”

“Ngoan-”

An An rời mắt, không nỡ nhìn thẳng. Tiểu Công Trúa thì lè lưỡi ra với hai người, “Kinh chết đi được!”

Đàm Hi nhìn chằm chằm vào Hàn Sóc.

Hàn Sóc dựng thẳng sống lưng: “Nhìn anh như thế làm gì? Có rỉ mũi à?” “Gần đây ngủ không ngon à?”

Hàn Sóc nheo mắt: “Có lẽ vậy...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện