Lâm Diệu Diệu thuộc như lòng bàn tay, đôi mắt đẹp rực rỡ và lấp lánh như bầu trời sao.
Đàm Hi lẳng lặng lắng nghe.
Không ngờ cô lại có thể nghe về đời trước của mình từ miệng một người khác. Đối phương còn khen ngợi cô luôn mồm bằng giọng điệu đầy ngưỡng mộ. Cho dù hiện tại da mặt Đàm Hi có dày thế nào thì cũng suýt không chống đỡ nổi.
Lời hay, có ai mà không thích nghe chứ?
“... Đàm Tổng, cô có biết Yan không?”
“Có nghe nói.”
“Thấy chưa, rất nổi tiếng mà!”
“Lúc trước khi tôi còn đi học ở Stanford, giáo sư từng cho chúng tôi xem bằng ghi hình khi Yan thao tác. Tư duy và cách thức của hai người quả thực không khác nhau là mấy. Cho nên cố có quen biết với Yan không?” Lâm Diệu Diệu nhìn cô đầy khẩn trương, câu cuối cùng mang theo hương vị dò hỏi.
“Xin lỗi, không quen biết.”
Ánh sáng trong mắt thiếu nữ trở nên ảm đạm, nhẹ “Ừ” một tiếng, khó nén được vẻ thất vọng.
“Sao, cố tìm cô ấy có việc gì à?”
“Không... Tôi chỉ muốn nhìn xem nữ thần là người thế nào thôi.”
“Chẳng phải cũng có một cái mũi, hai con mắt như người bình thường sao, đâu phải ba đầu sáu tay gì.”
An ủi fan Diệu xong, Đàm Hi mới rời khỏi công ty.
Chung cư bên này rất ít khi nấu nướng, dụng cụ nấu nướng và gia vị cũng chẳng có đầy đủ, nên Đàm Hi mua đồ ăn từ bên ngoài về giải quyết, bản thân cô cũng lười vào bếp nữa.
Ăn xong, cô bắt đầu sửa sang lại đồ đạc, ngày kia là bắt đầu vào năm học mới rồi.
Đàm Hi đang làm dở thì nhận được điện thoại của Phạm Trung Dương.
“Học trò nhỏ, tôi có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe tin gì trước?”
Đàm Hi kẹp điện thoại giữa má và tai, tay vẫn sửa sang lại tủ quần áo: “Tin xấu.”
“Tháng sau tôi và giáo sư Khương mới có thể về nước.”
“Thể tin tốt thì sao?”
“Bức Triều dương của em lọt được vào vòng chung kết Luciano Award. Cả thế giới có ba trăm người dự thi, cuối cùng chỉ giữ lại tám, em là một trong số đó!”
Đàm Hi chớp mắt: “Em à? Lọt vào chung kết ấy ạ?”
“Đúng thế! Bên ban tổ chức mới công bố tin tức từ một tiếng trước. Thầy đã gọi điện chứng thực với ban giám khảo, đúng là em thật!”
Phạm Trung Dương không thể nén được sự vui sướng. Đó chính là Alexander Luciano Award đấy, là vầng hào quang mà bao nhiêu họa sĩ mơ ước, có thể so sánh với “giải Nobel của giới họa sĩ“. Không ngờ đổ đệ nhà ông lại có thể làm được!
Ha ha!
Làm được rồi!
“Nhóc con, sao em không nói gì hả? Vui sướng đến choáng váng luôn rồi à?”
Cuối tháng 6, cô hoàn thành bức “Triều dương”, đầu tiên là chụp lại ảnh để gửi cho Phạm Trung Dương và Khương Mi. Một tuần sau, hai người bàn bạc và quyết định đưa tác phẩm này đi dự thi, vì thế Đàm Hi đã vận dụng quan hệ của Lục Chinh để móc nối với bên vận chuyển hàng hóa ra nước ngoài để gửi bức tranh đi.
Lúc trước cũng chỉ là ôm tâm lý thử một lần, ai ngờ lại lọt vào vòng trong chứ?
Đùa cái gì thế không biết?
Alexander Luciano Award, Alexander Rutsch Award and Exhibition, đây là giải thưởng được người nhà, bạn bè và cộng động người hâm mộ của danh họa người áo Alexander Luciano lập ra sau khi ông qua đời. Mỗi đợt đểu lựa chọn các tác phẩm vào vòng chung kết nhưng chỉ có một người duy nhất đoạt giải, sẽ nhận được 5.000 đô la tiền thưởng và cơ hội trưng bày tác phẩm cá nhân ở trung tâm triển lãm Pelham.
Đây được coi là giải thưởng hội họa có chất lượng nhất trên thế giới.
Cho đến bây giờ, Hoa Hạ từng có bốn người được lọt vào trận chung kết. Đàm Hi chính là người thứ năm, nhưng đến giờ vẫn chưa có ai giành được giải thưởng này.
Năm 2007, họa sĩ Quách Lượng - một Hoa kiều ở Boston nhận được giải thưởng này dựa vào bức họa lấy nét vẽ sạch sẽ theo chủ nghĩa chủ quan mới. Tuy rằng là Hoa kiều nhưng vì nguyên nhân quốc tịch nên rốt cuộc vẫn không thể đem vinh dự này về cho Hoa Hạ được.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Đàm Hi vào mạng xem tin, quả thực có tìm được tên mình trên đó, thuận tiện cũng ngắm các bức họa dự thi của các thí sinh đến từ các quốc gia khác.
Đến tận khi Đàm Hi nằm lên giường rồi mà tim vẫn đập thình thịch.
Nếu nói không vui vậy chắc chắn là nói dối. Giải thưởng Alexander Luciano đó, bao nhiêu người mơ ước tha thiết còn không được, hiện giờ nó lại gần cổ trong gang tấc.
Cầm điện thoại lên, định gọi cho Lục Chinh để báo cho anh tin tức tốt lành này.
Đột nhiên có một dãy số xa lạ gọi tới.
“Alo, tôi là Đàm Hi.”
Đầu bên kia không lên tiếng. “Nếu không nói gì thì tôi cúp máy đấy.”
“Khoan đã!”
Giọng nói thật quen tại, Đàm Hi không nhịn được nhíu mày.
“Là tôi, Tần Thiên Lâm.”
Rồi, đối phương tự báo tên tuổi, cũng đỡ cho cô phải suy nghĩ, lập tức cúp máy, kéo vào sổ đen.
Rất nhanh, lại có số khác gọi tới.
“Con mẹ anh bị thần kinh? Hết số này tới số kia...”
“Đàm tổng, tôi là Tân Thiên Kỳ.”
Câu chửi đột nhiên im bặt.
Sáng hôm sau, trong một quán trà ở gần quảng trường trung tâm thành phố.
“Xin chào quý khách, cô đi mấy người ạ?”
Đàm Hi thu lại ánh mắt quan sát, dừng lại trên người có nhân viên phục vụ: “Tôi tìm người, phòng riêng trên tầng hai.”
“Xin mời đi theo tôi.”
Đàm Hi đặt tay lên nắm cửa, cửa gỗ lập tức mở ra. Tần Thiên Kỳ đã ngồi ở bên trong, đang tự tay pha trà, nghe thấy động tĩnh nhưng vẫn không ngẩng đầu. Người phục vụ đóng cửa lại rồi rời đi.
Đàm Hi đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt cảnh giác quan sát xung quanh.
“Em dâu, mời ngồi.”
“Tần tổng gọi sai rồi.”
“Õ, xem anh này, cứ quen mồm gọi như thế, xin lỗi.”
Đàm Hi ngồi đối diện với anh ta. Giữa hai người là một cái bàn bằng gỗ khắc hoa, trên bàn có một bộ đồ pha trà rất quý giá.
“Tìm tôi có chuyện gì không?”
Tần Thiên Kỳ bình tĩnh rót trà, đẩy chén trà tới trước mặt cô rồi làm động tác mới: “Nếm thử xem?”
Đàm Hi không nhúc nhích: “Tôi bận lắm, cho nên anh chỉ có mười lăm phút thôi.”
“Vậy vẫn đủ để uống một chén trà.”
“Nhưng tôi không muốn uống.”
Biểu hiện của Đàm Hi đã có thể được coi là “không biết điều“. Đúng vậy, cô cố ý làm thế.
Xem ra khả năng nhẫn nhịn của Tần Thiên Kỳ vẫn tốt hơn so với sự tưởng tượng của cổ.
Trên mặt người đàn ông không hề có một chút cảm xúc tức giận nào, chỉ nói, “Nếu Đàm tổng không thích, vậy bỏ đi.”
Đàm Hi nhướng mày: “Tần tổng hẹn gặp tôi chắc không phải chỉ để uống trà thổi đúng không?”
“Em thật sự không còn chút cảm tình nào với Thiên Lâm sao?” Tần Thiên Kỳ đột nhiên hỏi một câu.
“Tôi tưởng đây là sự thật mà tất cả mọi người đều nhìn rõ ràng rồi chứ.”
“Tần gia làm gì có lỗi với em sao?”
“Vậy là hôm nay Tần tổng tới để hỏi tội đấy à?” Đàm Hi cười nhạo, quỷ mới tin!
Sớm không hỏi, muộn không hỏi, đến lúc này mới nhắc tới, rốt cuộc là Tần gia muốn gì đây?
“Thiên Lâm luôn hối hận vì lúc trước đã đối xử tệ với em... Giờ nó rất muốn bù đắp lại. Em thật sự không định cho nó một cơ hội
sao?”
“Nếu hôm nay Tần tổng hẹn gặp chỉ vì mấy việc chẳng liên quan tới mình này thì xin lỗi, tôi không thể tiếp tục được, cáo từ.” Nói xong làm bộ đứng lên.
“Khoan đã!”
Đàm Hi nhướng mày, ngồi lại chỗ cũ.
Tần Thiên Kỳ trầm ngâm trong chốc lát, ánh mắt hơi tối xuống: “Em đã lấy được 10% cổ phần của Sầm Thị sao?”
Rốt cuộc cũng vào vấn đề chính!
Đàm Hi gật đầu: “Đúng là có chuyện như thế, Tần tổng có gì muốn chỉ giáo?”
“Hẳn là em cũng biết, lúc trước Tần Thị có ý đồ thu mua Sầm Thị.” Giọng người đàn ông cũng trầm xuống.
“Thế thì sao?”
“Đàm Hi, em đã quá giới hạn rồi.”
“Ha? Quá giới hạn? Giới hạn gì? Ở đâu? Sao tôi không biết nhỉ?”
Tần Thiên Kỳ nâng chén trà lên nhấp một ngụm, lúc buông chén xuống, đế chén trà chạm xuống mặt bàn tạo ra một tiếng vang trầm: “Em cướp miếng thịt bên miệng của Tần gia.”
“Anh vừa nói đấy, là bên miệng chứ chưa ăn vào mồm. Tôi làm như thế có vấn đề gì à?”
“Đừng tưởng rằng dựa được vào Lục Chinh thì có thể kê cao gối mà ngủ.” Lời này của Tần Thiên Kỳ nửa cảnh cáo, nửa đe dọa.
Đáng tiếc, Đàm Hi cũng chẳng sợ cái bộ dạng đó. “Tôi lại nghĩ cá lớn nuốt cá bé, người nào thích ứng được mới có thể sống sót.”
Ngụ ý, các người không có bản lĩnh vậy đừng có đổ vạ cho người khác.
“Em tưởng rằng có thể làm Sâm Đóa Nhi chuyển nhượng cổ phần thì tương lai có thể ngồi chờ chia hoa hồng sao? Em dâu à, em thật quá ngây thơ.”
Đàm Hi không đáp.
Tần Thiên Kỳ lại nói tiếp: “Trên đời này, không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có ích lợi vĩnh viễn. Sẩm Đóa Nhi có thể hợp tác với em, phản bội Hội đồng quản trị. Vậy tương lai khi cô ta ngồi ổn định ở vị trí Tổng tài rồi thì cũng có thể bắt tay với Hội đồng quản trị để đá em ra ngoài. Đừng quên, Sầm Thị là công ty thuộc gia tộc, không chấp nhận người ngoài đâu.”
“Thế thì sao? Sợ bệnh không có nghĩa là sợ thuốc, nghẹn một lần cũng không có nghĩa là hỏng dạ dày. Anh cũng nói đấy, những cái này đều là chuyện tương lai, ai biết sẽ phát triển thành thế nào chứ? Chẳng phải cứ nhìn lợi ích trước mắt là được rồi sao?”
“Em dâu thật rộng lượng.”
Ánh mắt Đàm Hi lạnh nhạt: “Nhắc lại thêm một lần, chú ý xưng hô của anh.”
Bàn tay Tần Thiên Kỳ bưng chén trà dừng giữa không trung, trong đáy mắt xẹt qua vẻ u tối.
Anh ta cảm khái nói: “Ếch ngồi đáy giếng, khó được lâu dài. Đàm tổng nhất định sẽ phải hối hận.”
“Cảm ơn đã nhắc nhở. Tôi biết rõ nên làm thế nào, không cần Tần tổng phải dạy bảo.”
“Đàm Hi, em nhất định phải trở mặt với mọi người mới cam tâm sao?” Anh ta thu lại ý cười dối trá, sự hiền hòa hiện ra trong mắt theo thói quen cũng chẳng còn nữa.
Rốt cuộc cáo già cũng đã lộ ra cái đuôi của mình...
Đàm Hi lẳng lặng lắng nghe.
Không ngờ cô lại có thể nghe về đời trước của mình từ miệng một người khác. Đối phương còn khen ngợi cô luôn mồm bằng giọng điệu đầy ngưỡng mộ. Cho dù hiện tại da mặt Đàm Hi có dày thế nào thì cũng suýt không chống đỡ nổi.
Lời hay, có ai mà không thích nghe chứ?
“... Đàm Tổng, cô có biết Yan không?”
“Có nghe nói.”
“Thấy chưa, rất nổi tiếng mà!”
“Lúc trước khi tôi còn đi học ở Stanford, giáo sư từng cho chúng tôi xem bằng ghi hình khi Yan thao tác. Tư duy và cách thức của hai người quả thực không khác nhau là mấy. Cho nên cố có quen biết với Yan không?” Lâm Diệu Diệu nhìn cô đầy khẩn trương, câu cuối cùng mang theo hương vị dò hỏi.
“Xin lỗi, không quen biết.”
Ánh sáng trong mắt thiếu nữ trở nên ảm đạm, nhẹ “Ừ” một tiếng, khó nén được vẻ thất vọng.
“Sao, cố tìm cô ấy có việc gì à?”
“Không... Tôi chỉ muốn nhìn xem nữ thần là người thế nào thôi.”
“Chẳng phải cũng có một cái mũi, hai con mắt như người bình thường sao, đâu phải ba đầu sáu tay gì.”
An ủi fan Diệu xong, Đàm Hi mới rời khỏi công ty.
Chung cư bên này rất ít khi nấu nướng, dụng cụ nấu nướng và gia vị cũng chẳng có đầy đủ, nên Đàm Hi mua đồ ăn từ bên ngoài về giải quyết, bản thân cô cũng lười vào bếp nữa.
Ăn xong, cô bắt đầu sửa sang lại đồ đạc, ngày kia là bắt đầu vào năm học mới rồi.
Đàm Hi đang làm dở thì nhận được điện thoại của Phạm Trung Dương.
“Học trò nhỏ, tôi có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe tin gì trước?”
Đàm Hi kẹp điện thoại giữa má và tai, tay vẫn sửa sang lại tủ quần áo: “Tin xấu.”
“Tháng sau tôi và giáo sư Khương mới có thể về nước.”
“Thể tin tốt thì sao?”
“Bức Triều dương của em lọt được vào vòng chung kết Luciano Award. Cả thế giới có ba trăm người dự thi, cuối cùng chỉ giữ lại tám, em là một trong số đó!”
Đàm Hi chớp mắt: “Em à? Lọt vào chung kết ấy ạ?”
“Đúng thế! Bên ban tổ chức mới công bố tin tức từ một tiếng trước. Thầy đã gọi điện chứng thực với ban giám khảo, đúng là em thật!”
Phạm Trung Dương không thể nén được sự vui sướng. Đó chính là Alexander Luciano Award đấy, là vầng hào quang mà bao nhiêu họa sĩ mơ ước, có thể so sánh với “giải Nobel của giới họa sĩ“. Không ngờ đổ đệ nhà ông lại có thể làm được!
Ha ha!
Làm được rồi!
“Nhóc con, sao em không nói gì hả? Vui sướng đến choáng váng luôn rồi à?”
Cuối tháng 6, cô hoàn thành bức “Triều dương”, đầu tiên là chụp lại ảnh để gửi cho Phạm Trung Dương và Khương Mi. Một tuần sau, hai người bàn bạc và quyết định đưa tác phẩm này đi dự thi, vì thế Đàm Hi đã vận dụng quan hệ của Lục Chinh để móc nối với bên vận chuyển hàng hóa ra nước ngoài để gửi bức tranh đi.
Lúc trước cũng chỉ là ôm tâm lý thử một lần, ai ngờ lại lọt vào vòng trong chứ?
Đùa cái gì thế không biết?
Alexander Luciano Award, Alexander Rutsch Award and Exhibition, đây là giải thưởng được người nhà, bạn bè và cộng động người hâm mộ của danh họa người áo Alexander Luciano lập ra sau khi ông qua đời. Mỗi đợt đểu lựa chọn các tác phẩm vào vòng chung kết nhưng chỉ có một người duy nhất đoạt giải, sẽ nhận được 5.000 đô la tiền thưởng và cơ hội trưng bày tác phẩm cá nhân ở trung tâm triển lãm Pelham.
Đây được coi là giải thưởng hội họa có chất lượng nhất trên thế giới.
Cho đến bây giờ, Hoa Hạ từng có bốn người được lọt vào trận chung kết. Đàm Hi chính là người thứ năm, nhưng đến giờ vẫn chưa có ai giành được giải thưởng này.
Năm 2007, họa sĩ Quách Lượng - một Hoa kiều ở Boston nhận được giải thưởng này dựa vào bức họa lấy nét vẽ sạch sẽ theo chủ nghĩa chủ quan mới. Tuy rằng là Hoa kiều nhưng vì nguyên nhân quốc tịch nên rốt cuộc vẫn không thể đem vinh dự này về cho Hoa Hạ được.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Đàm Hi vào mạng xem tin, quả thực có tìm được tên mình trên đó, thuận tiện cũng ngắm các bức họa dự thi của các thí sinh đến từ các quốc gia khác.
Đến tận khi Đàm Hi nằm lên giường rồi mà tim vẫn đập thình thịch.
Nếu nói không vui vậy chắc chắn là nói dối. Giải thưởng Alexander Luciano đó, bao nhiêu người mơ ước tha thiết còn không được, hiện giờ nó lại gần cổ trong gang tấc.
Cầm điện thoại lên, định gọi cho Lục Chinh để báo cho anh tin tức tốt lành này.
Đột nhiên có một dãy số xa lạ gọi tới.
“Alo, tôi là Đàm Hi.”
Đầu bên kia không lên tiếng. “Nếu không nói gì thì tôi cúp máy đấy.”
“Khoan đã!”
Giọng nói thật quen tại, Đàm Hi không nhịn được nhíu mày.
“Là tôi, Tần Thiên Lâm.”
Rồi, đối phương tự báo tên tuổi, cũng đỡ cho cô phải suy nghĩ, lập tức cúp máy, kéo vào sổ đen.
Rất nhanh, lại có số khác gọi tới.
“Con mẹ anh bị thần kinh? Hết số này tới số kia...”
“Đàm tổng, tôi là Tân Thiên Kỳ.”
Câu chửi đột nhiên im bặt.
Sáng hôm sau, trong một quán trà ở gần quảng trường trung tâm thành phố.
“Xin chào quý khách, cô đi mấy người ạ?”
Đàm Hi thu lại ánh mắt quan sát, dừng lại trên người có nhân viên phục vụ: “Tôi tìm người, phòng riêng trên tầng hai.”
“Xin mời đi theo tôi.”
Đàm Hi đặt tay lên nắm cửa, cửa gỗ lập tức mở ra. Tần Thiên Kỳ đã ngồi ở bên trong, đang tự tay pha trà, nghe thấy động tĩnh nhưng vẫn không ngẩng đầu. Người phục vụ đóng cửa lại rồi rời đi.
Đàm Hi đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt cảnh giác quan sát xung quanh.
“Em dâu, mời ngồi.”
“Tần tổng gọi sai rồi.”
“Õ, xem anh này, cứ quen mồm gọi như thế, xin lỗi.”
Đàm Hi ngồi đối diện với anh ta. Giữa hai người là một cái bàn bằng gỗ khắc hoa, trên bàn có một bộ đồ pha trà rất quý giá.
“Tìm tôi có chuyện gì không?”
Tần Thiên Kỳ bình tĩnh rót trà, đẩy chén trà tới trước mặt cô rồi làm động tác mới: “Nếm thử xem?”
Đàm Hi không nhúc nhích: “Tôi bận lắm, cho nên anh chỉ có mười lăm phút thôi.”
“Vậy vẫn đủ để uống một chén trà.”
“Nhưng tôi không muốn uống.”
Biểu hiện của Đàm Hi đã có thể được coi là “không biết điều“. Đúng vậy, cô cố ý làm thế.
Xem ra khả năng nhẫn nhịn của Tần Thiên Kỳ vẫn tốt hơn so với sự tưởng tượng của cổ.
Trên mặt người đàn ông không hề có một chút cảm xúc tức giận nào, chỉ nói, “Nếu Đàm tổng không thích, vậy bỏ đi.”
Đàm Hi nhướng mày: “Tần tổng hẹn gặp tôi chắc không phải chỉ để uống trà thổi đúng không?”
“Em thật sự không còn chút cảm tình nào với Thiên Lâm sao?” Tần Thiên Kỳ đột nhiên hỏi một câu.
“Tôi tưởng đây là sự thật mà tất cả mọi người đều nhìn rõ ràng rồi chứ.”
“Tần gia làm gì có lỗi với em sao?”
“Vậy là hôm nay Tần tổng tới để hỏi tội đấy à?” Đàm Hi cười nhạo, quỷ mới tin!
Sớm không hỏi, muộn không hỏi, đến lúc này mới nhắc tới, rốt cuộc là Tần gia muốn gì đây?
“Thiên Lâm luôn hối hận vì lúc trước đã đối xử tệ với em... Giờ nó rất muốn bù đắp lại. Em thật sự không định cho nó một cơ hội
sao?”
“Nếu hôm nay Tần tổng hẹn gặp chỉ vì mấy việc chẳng liên quan tới mình này thì xin lỗi, tôi không thể tiếp tục được, cáo từ.” Nói xong làm bộ đứng lên.
“Khoan đã!”
Đàm Hi nhướng mày, ngồi lại chỗ cũ.
Tần Thiên Kỳ trầm ngâm trong chốc lát, ánh mắt hơi tối xuống: “Em đã lấy được 10% cổ phần của Sầm Thị sao?”
Rốt cuộc cũng vào vấn đề chính!
Đàm Hi gật đầu: “Đúng là có chuyện như thế, Tần tổng có gì muốn chỉ giáo?”
“Hẳn là em cũng biết, lúc trước Tần Thị có ý đồ thu mua Sầm Thị.” Giọng người đàn ông cũng trầm xuống.
“Thế thì sao?”
“Đàm Hi, em đã quá giới hạn rồi.”
“Ha? Quá giới hạn? Giới hạn gì? Ở đâu? Sao tôi không biết nhỉ?”
Tần Thiên Kỳ nâng chén trà lên nhấp một ngụm, lúc buông chén xuống, đế chén trà chạm xuống mặt bàn tạo ra một tiếng vang trầm: “Em cướp miếng thịt bên miệng của Tần gia.”
“Anh vừa nói đấy, là bên miệng chứ chưa ăn vào mồm. Tôi làm như thế có vấn đề gì à?”
“Đừng tưởng rằng dựa được vào Lục Chinh thì có thể kê cao gối mà ngủ.” Lời này của Tần Thiên Kỳ nửa cảnh cáo, nửa đe dọa.
Đáng tiếc, Đàm Hi cũng chẳng sợ cái bộ dạng đó. “Tôi lại nghĩ cá lớn nuốt cá bé, người nào thích ứng được mới có thể sống sót.”
Ngụ ý, các người không có bản lĩnh vậy đừng có đổ vạ cho người khác.
“Em tưởng rằng có thể làm Sâm Đóa Nhi chuyển nhượng cổ phần thì tương lai có thể ngồi chờ chia hoa hồng sao? Em dâu à, em thật quá ngây thơ.”
Đàm Hi không đáp.
Tần Thiên Kỳ lại nói tiếp: “Trên đời này, không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có ích lợi vĩnh viễn. Sẩm Đóa Nhi có thể hợp tác với em, phản bội Hội đồng quản trị. Vậy tương lai khi cô ta ngồi ổn định ở vị trí Tổng tài rồi thì cũng có thể bắt tay với Hội đồng quản trị để đá em ra ngoài. Đừng quên, Sầm Thị là công ty thuộc gia tộc, không chấp nhận người ngoài đâu.”
“Thế thì sao? Sợ bệnh không có nghĩa là sợ thuốc, nghẹn một lần cũng không có nghĩa là hỏng dạ dày. Anh cũng nói đấy, những cái này đều là chuyện tương lai, ai biết sẽ phát triển thành thế nào chứ? Chẳng phải cứ nhìn lợi ích trước mắt là được rồi sao?”
“Em dâu thật rộng lượng.”
Ánh mắt Đàm Hi lạnh nhạt: “Nhắc lại thêm một lần, chú ý xưng hô của anh.”
Bàn tay Tần Thiên Kỳ bưng chén trà dừng giữa không trung, trong đáy mắt xẹt qua vẻ u tối.
Anh ta cảm khái nói: “Ếch ngồi đáy giếng, khó được lâu dài. Đàm tổng nhất định sẽ phải hối hận.”
“Cảm ơn đã nhắc nhở. Tôi biết rõ nên làm thế nào, không cần Tần tổng phải dạy bảo.”
“Đàm Hi, em nhất định phải trở mặt với mọi người mới cam tâm sao?” Anh ta thu lại ý cười dối trá, sự hiền hòa hiện ra trong mắt theo thói quen cũng chẳng còn nữa.
Rốt cuộc cáo già cũng đã lộ ra cái đuôi của mình...
Danh sách chương