Không đợi Phùng Thiếu Luân thể hiện sự ga lăng của anh, Đàm Hi xuống xe ngay...
Miệng người đàn ông hơi co giật, còn tính giúp cô mở cửa xe, tiếc là người ta không nhận ân tình này.
Nếu như trước kia, Phùng Thiếu Luân đã mất hứng, thì sẽ đạp ga phóng đi ngay, còn thả một làn khói xe cho đối phương hưởng đủ.
Nhưng bây giờ, đối phương là Đàm Hi, dường như việc không nhận ân tình đã trở nên là điều dĩ nhiên.
Phùng Thiếu Luân chửi thầm bản thân: đồ khổ nhục!
Nhưng trong lòng thì sướng vô cùng - cỏ nhục như này cũng sướng!
“Tôi đưa cô vào trong.” Người đàn ông vòng qua nửa thân xe, nhanh chóng đuổi kịp Đàm Hi.
“Không cần.” Giọng nói nhàn nhạt, tâm trạng khó phân biệt.
“Cần mà, cần mà...” Trong mắt Phùng Thiếu Luân ngầm chứa sự hài hước: “Như người ta nói, giúp người giúp đến cùng, đưa Phật đến Tây Thiên.”
Bước chân Đàm Hi dừng lại, quay qua nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh khiến người ta liên tưởng đến đầm sâu dưới ánh trăng, u tối thần bí, lạnh cả tâm can.
“Vì vậy, anh muốn tiên tôi đến Tây Thiên?”
“Là ý này hả?”
Phùng Thiếu Luân mặt đầy lúng túng: “À... có thể rút lại không?”
Đàm Hi làm động tác cứ tự nhiên, cũng gián tiếp ám chỉ anh - mau mau biến đi.
“Vậy tôi nhìn cô vào trong.” Người đàn ông lùi lại mấy bước, vẻ mặt ấm áp, mắt đầy lưu luyến.
Đàm Hi trợn ngược mắt, sải bước đi vào trong.
Trong lòng âm thầm càm ràm: hy vọng ngày mai anh cũng có thể giống như vậy... cười với tôi làm ra vẻ yêu thương.
Ánh mắt cô gái sáng lên phấn khích, thoáng qua rồi biến mất.
“Đợi đã...” Phùng Thiếu Luân đột nhiên xông lên, cản trước mặt Đàm Hi.
Cô bước hơi chậm lại, lùi lại nửa bước, “Phùng tổng còn chuyện gì sao?”
Người đàn ông lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt hơi tối, nét phiền não và nóng nảy mơ hồ lướt qua, hồi lâu, dường như hạ quyết tâm, “Tôi có lời muốn nói với cô!”
Đàm Hi nhướng mày, ở một tiếng.
“Có thể đừng chương cái mặt đó ra với tôi như vậy mãi được không? Thiếu tiền cổ hả?” Hại anh vất vả lắm mới có tâm trạng, giờ thì xong rồi.
“Không quen thì đừng nhìn, bệnh!”
“Tôi nói con người cô thật là...”
Đàm Hi lạnh lùng liếc nhìn.
Người đàn ông dừng lại, bĩu môi, nói nhỏ: “Thật không biết xem trọng gì cả!”
Đàm Hi đi vòng qua anh ta, anh ta lại tiếp tục lên trước chặn.
“Tôi nói này, anh có bệnh không đấy?!” Đàm Hi trầm mặt, phiển chết được.
Ánh mắt Phùng Thiếu Luân ấm áp, lại không hề tức giận, “Đúng, bệnh tương tự.”
Người đàn ông thấy cô không nói gì, tưởng mình có cơ hội rồi, đột nhiên thật mạnh mẽ, “Đàm Hi, tôi khá thích cố đó, hay cố làm bạn gái tôi...”
Rám!
Không đợi Phùng Thiếu Luân nói hết, một nắm đấm trên trời rơi xuống, trước mặt Đàm Hi xuất hiện một hình bóng quen thuộc.
Áo khoác gió màu đen, đầu đinh, không phải Lục Chinh còn ai vào đây chứ?
Phùng Thiếu Luân bị nắm đấm đó làm cho hoa cả mắt, lảo đảo về sau hai bước mới đứng vững lại, quẹt qua khóe miệng, màu đỏ!
“Đù mẹ ở đâu thế...” Ngước mắt nhìn lên, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng, tiếng chửi bới đột nhiên dừng lại.
Khí phách của người đàn ông quá lớn, Phùng Thiếu Luân không khỏi nheo mắt quan sát, trong bụng đoán mò.
Đàm Hi kêu lên một tiếng, nhảy ngay lên lưng của người đàn ông. Ngự tỷ cao lãnh phút chốc biến thành cô gái phấn khích, ánh mắt lộ ra nét cười sâu. Phùng Thiếu Luân thấy vậy trợn mắt đơ mồm.
“Đại Điểm Điểm, sao anh tới đây?! Em không mơ đấy chứ?”
Một tiếng chụt lớn sau tai của người đàn ông, còn cắn yêu lên tại nữa, Lục Chinh toàn thân cứng đơ, “Đừng phá.”
“Không mà, em nhớ anh chết được...”
“Nhớ gì? Miệng anh?”
Phụt...
Chuyện trên Wechat nói vẫn còn nhớ đấy chứ.
Nhỏ mọn!
Còn lưu manh nữa!
Phùng Thiếu Luân thấy hai người cử chỉ thân mật như vậy, giống như bị sét đánh, ngu ngơ tại chỗ, ngay cả cảm giác đau vì có đấm đó cũng không cảm thấy nữa.
Hồi lâu, anh mới tìm lại được giọng của mình: “Đàm tổng, không giới thiệu sao?
Giọng trầm hẳn xuống, ánh mắt lạnh lùng.
Đàm Hi nhầy đủ rồi, tuột xuống từ lưng Lục Chinh, đi đến giữa hai người đàn ông, “Đây là người đàn ông của tôi!”
Phùng Thiếu Luân bỗng thấy rằng nhói đau, cảm thấy không may: “Cô đùa hả?”
Đàm Hi giơ hai tay ra: “Tôi giống đang đùa à?” Rồi đưa mắt nhìn Lục Chinh.
“Giống!”
“Vậy thì...” Đàm Hi nghĩ nghĩ, đột nhiên quay lưng, nhón gót, một nụ hôn sâu trên môi của người đàn ông.
Mắt Lục Chinh đượm nét cười, cạy răng của cô gái ra, một nụ hôn thật dài.
Phùng Thiếu Luân bị đả kích, gió đêm thổi qua, vắng lặng tiêu điều.
Sau cùng, không nói gì trở ra xe, lái chiếc MayBach phóng thẳng đi.
Ỗ, chính xác mà nói... chạy mất dạng.
Yên lặng một lúc.
Đàm Hi đột nhiên nắm lấy tay Lục Chinh, đôi mắt đen lấy nhìn về ánh đèn đường, “Đến lâu rồi hả?
Người đàn ông không đáp lại, mặt lạnh tanh.
Đàm Hi cũng không giận, chỉ nắm lấy tay anh, lắc nhẹ, giọng nói nhỏ nhẹ: “Giận rồi hả?”
“Ghen hả?”
Cô dụi vào ngực anh, ngón trỏ vẽ vòng: “Đại Điểm Điểm, sao anh dễ thương như vậy? Giận cái là không nói gì, giống ngọn núi băng. Nhưng em lại thích anh giống núi lửa hơn, bởi vì...” Đàm Hi cố tình ngập ngừng, mắt Lục Chinh khẽ động đậy.
“Bởi vì, lúc anh phun trào là lúc hấp dẫn nhất.” Nói xong, cô gái cười khẽ, ánh mắt khêu gợi.
Hô hấp của Lục Chinh bỗng căng thẳng.
Phun trào... hấp dẫn...
Miệng người đàn ông hơi co giật, còn tính giúp cô mở cửa xe, tiếc là người ta không nhận ân tình này.
Nếu như trước kia, Phùng Thiếu Luân đã mất hứng, thì sẽ đạp ga phóng đi ngay, còn thả một làn khói xe cho đối phương hưởng đủ.
Nhưng bây giờ, đối phương là Đàm Hi, dường như việc không nhận ân tình đã trở nên là điều dĩ nhiên.
Phùng Thiếu Luân chửi thầm bản thân: đồ khổ nhục!
Nhưng trong lòng thì sướng vô cùng - cỏ nhục như này cũng sướng!
“Tôi đưa cô vào trong.” Người đàn ông vòng qua nửa thân xe, nhanh chóng đuổi kịp Đàm Hi.
“Không cần.” Giọng nói nhàn nhạt, tâm trạng khó phân biệt.
“Cần mà, cần mà...” Trong mắt Phùng Thiếu Luân ngầm chứa sự hài hước: “Như người ta nói, giúp người giúp đến cùng, đưa Phật đến Tây Thiên.”
Bước chân Đàm Hi dừng lại, quay qua nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh khiến người ta liên tưởng đến đầm sâu dưới ánh trăng, u tối thần bí, lạnh cả tâm can.
“Vì vậy, anh muốn tiên tôi đến Tây Thiên?”
“Là ý này hả?”
Phùng Thiếu Luân mặt đầy lúng túng: “À... có thể rút lại không?”
Đàm Hi làm động tác cứ tự nhiên, cũng gián tiếp ám chỉ anh - mau mau biến đi.
“Vậy tôi nhìn cô vào trong.” Người đàn ông lùi lại mấy bước, vẻ mặt ấm áp, mắt đầy lưu luyến.
Đàm Hi trợn ngược mắt, sải bước đi vào trong.
Trong lòng âm thầm càm ràm: hy vọng ngày mai anh cũng có thể giống như vậy... cười với tôi làm ra vẻ yêu thương.
Ánh mắt cô gái sáng lên phấn khích, thoáng qua rồi biến mất.
“Đợi đã...” Phùng Thiếu Luân đột nhiên xông lên, cản trước mặt Đàm Hi.
Cô bước hơi chậm lại, lùi lại nửa bước, “Phùng tổng còn chuyện gì sao?”
Người đàn ông lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt hơi tối, nét phiền não và nóng nảy mơ hồ lướt qua, hồi lâu, dường như hạ quyết tâm, “Tôi có lời muốn nói với cô!”
Đàm Hi nhướng mày, ở một tiếng.
“Có thể đừng chương cái mặt đó ra với tôi như vậy mãi được không? Thiếu tiền cổ hả?” Hại anh vất vả lắm mới có tâm trạng, giờ thì xong rồi.
“Không quen thì đừng nhìn, bệnh!”
“Tôi nói con người cô thật là...”
Đàm Hi lạnh lùng liếc nhìn.
Người đàn ông dừng lại, bĩu môi, nói nhỏ: “Thật không biết xem trọng gì cả!”
Đàm Hi đi vòng qua anh ta, anh ta lại tiếp tục lên trước chặn.
“Tôi nói này, anh có bệnh không đấy?!” Đàm Hi trầm mặt, phiển chết được.
Ánh mắt Phùng Thiếu Luân ấm áp, lại không hề tức giận, “Đúng, bệnh tương tự.”
Người đàn ông thấy cô không nói gì, tưởng mình có cơ hội rồi, đột nhiên thật mạnh mẽ, “Đàm Hi, tôi khá thích cố đó, hay cố làm bạn gái tôi...”
Rám!
Không đợi Phùng Thiếu Luân nói hết, một nắm đấm trên trời rơi xuống, trước mặt Đàm Hi xuất hiện một hình bóng quen thuộc.
Áo khoác gió màu đen, đầu đinh, không phải Lục Chinh còn ai vào đây chứ?
Phùng Thiếu Luân bị nắm đấm đó làm cho hoa cả mắt, lảo đảo về sau hai bước mới đứng vững lại, quẹt qua khóe miệng, màu đỏ!
“Đù mẹ ở đâu thế...” Ngước mắt nhìn lên, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng, tiếng chửi bới đột nhiên dừng lại.
Khí phách của người đàn ông quá lớn, Phùng Thiếu Luân không khỏi nheo mắt quan sát, trong bụng đoán mò.
Đàm Hi kêu lên một tiếng, nhảy ngay lên lưng của người đàn ông. Ngự tỷ cao lãnh phút chốc biến thành cô gái phấn khích, ánh mắt lộ ra nét cười sâu. Phùng Thiếu Luân thấy vậy trợn mắt đơ mồm.
“Đại Điểm Điểm, sao anh tới đây?! Em không mơ đấy chứ?”
Một tiếng chụt lớn sau tai của người đàn ông, còn cắn yêu lên tại nữa, Lục Chinh toàn thân cứng đơ, “Đừng phá.”
“Không mà, em nhớ anh chết được...”
“Nhớ gì? Miệng anh?”
Phụt...
Chuyện trên Wechat nói vẫn còn nhớ đấy chứ.
Nhỏ mọn!
Còn lưu manh nữa!
Phùng Thiếu Luân thấy hai người cử chỉ thân mật như vậy, giống như bị sét đánh, ngu ngơ tại chỗ, ngay cả cảm giác đau vì có đấm đó cũng không cảm thấy nữa.
Hồi lâu, anh mới tìm lại được giọng của mình: “Đàm tổng, không giới thiệu sao?
Giọng trầm hẳn xuống, ánh mắt lạnh lùng.
Đàm Hi nhầy đủ rồi, tuột xuống từ lưng Lục Chinh, đi đến giữa hai người đàn ông, “Đây là người đàn ông của tôi!”
Phùng Thiếu Luân bỗng thấy rằng nhói đau, cảm thấy không may: “Cô đùa hả?”
Đàm Hi giơ hai tay ra: “Tôi giống đang đùa à?” Rồi đưa mắt nhìn Lục Chinh.
“Giống!”
“Vậy thì...” Đàm Hi nghĩ nghĩ, đột nhiên quay lưng, nhón gót, một nụ hôn sâu trên môi của người đàn ông.
Mắt Lục Chinh đượm nét cười, cạy răng của cô gái ra, một nụ hôn thật dài.
Phùng Thiếu Luân bị đả kích, gió đêm thổi qua, vắng lặng tiêu điều.
Sau cùng, không nói gì trở ra xe, lái chiếc MayBach phóng thẳng đi.
Ỗ, chính xác mà nói... chạy mất dạng.
Yên lặng một lúc.
Đàm Hi đột nhiên nắm lấy tay Lục Chinh, đôi mắt đen lấy nhìn về ánh đèn đường, “Đến lâu rồi hả?
Người đàn ông không đáp lại, mặt lạnh tanh.
Đàm Hi cũng không giận, chỉ nắm lấy tay anh, lắc nhẹ, giọng nói nhỏ nhẹ: “Giận rồi hả?”
“Ghen hả?”
Cô dụi vào ngực anh, ngón trỏ vẽ vòng: “Đại Điểm Điểm, sao anh dễ thương như vậy? Giận cái là không nói gì, giống ngọn núi băng. Nhưng em lại thích anh giống núi lửa hơn, bởi vì...” Đàm Hi cố tình ngập ngừng, mắt Lục Chinh khẽ động đậy.
“Bởi vì, lúc anh phun trào là lúc hấp dẫn nhất.” Nói xong, cô gái cười khẽ, ánh mắt khêu gợi.
Hô hấp của Lục Chinh bỗng căng thẳng.
Phun trào... hấp dẫn...
Danh sách chương