Thật ra Phùng Thiếu Luân không phải dạng người kiên nhẫn. Anh ta tự thấy mình đối xử với Đàm Hi đã đủ khoan dung rối.

Đầu dây bên kia yên lặng một hồi, “Được, chẳng qua là ăn cơm thôi, việc đơn giản thế mà phải không?”

UC...

Đối phương trả lời chớp nhoáng, người đàn ông lại thấy luống cuống, trong bụng sinh ra nghi ngờ.

Nhưng Phùng Thiếu Luân hồi phục lại rất nhanh, anh an ủi bản thân: Ăn cơm thôi, không cần chuyện vé xé ra to như vậy.

Chỉnh lại giọng, sắp xếp: “Sáu giờ cô xuống lầu, tối lái xe qua đó vừa kịp.”

“Ok, quyết định vậy đi!”

Cho đến khi kết thúc cuộc gọi, Phùng Thiếu Luân vẫn có chút mơ màng: cô nhóc này đổi tính rồi sao? Lại dễ dàng đồng ý vậy?

Anh vẫn có chút không quen.

Đàm Hi không vội ra về nữa, ngồi trên ghế xoay tới xoay lui, bắt đầu chơi điện thoại.

Mở Wechat ra, tìm Chàng Ngốc.

[Hôn gió

Thật ra Đàm Hi chỉ tính chơi thôi, không ngờ đối phương lại trả lời, dù gì thì Đại Điểm Điểm của cô là lão già cổ lỗ sĩ, không biết gõ chữ bằng điện thoại.

Không ngờ, bên đấy lại trả lời nhanh như vậy, ừm... chắc không đến một phút?

Chàng Ngốc: Lại bắt đầu dụ dỗ ư?

Đàm Hi: Đây là hôn gió mà!

Chàng Ngốc: lẳng lơ

Đàm Hi chửi thẩm một tiếng, cắn môi, đột nhiên hai mắt sáng rỡ.

Đàm Hi: Đại điểm điểm, em chỉ lẳng lơ với anh thôi- [hôn gió] [hôn gió]

Đợi gần nửa phút sau, mới thấy Wechat có tiếng tin nhắn.

Chàng Ngốc: Em thiểu đòn

Đàm Hi:

Chàng Ngốc:?

Cô nhóc thừa nhận rồi? Bình thường không dễ nói vậy, quả nhiên -

Đàm Hi: Ô tức là - miệng em.

Đàm Hi: Anh muốn không [xấu hổ

Đầu dây bên kia không có phản ứng.

Đàm Hi bĩu môi, chửi hai tiếng “mất hứng“. Thấy cũng sắp tới giờ, cô cất điện thoại, rời khỏi văn phòng.

Vừa xuống dưới lầu, liền thấy một chiếc MayBach chạy tới, phút chốc thu hút mọi ánh nhìn.

Phùng Thiếu Luấn mặc bộ âu phục màu be, tóc chải hết ra sau, có lẽ do tập luyện lâu năm, vai này, eo này, cũng miễn cưỡng là tam giác ngược.

Tại sao miễn cưỡng?

Bởi vì Đàm Hi từng thấy qua dáng chuẩn hơn!

Đôi mắt híp lại, trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh mình trần của ai đó. Tuy Đàm Hi mắng anh là “lão lưu manh”, nhưng thân hình của lão lưu manh thật sự rất chuẩn.

Sự cám dỗ chí mạng.

Sau khi Phùng Thiếu Luân xuống xe, anh không vội vàng chạy đến bên cô, mà vòng qua phía ghế phụ, lấy ra một bó hoa hồng tươi.

Khóe miệng Đàm Hi hơi co giật.

Người đàn ông đi qua, đưa tay, ánh mắt tràn ngập sự chân thành, “Tặng cô.”

“Ồ.” Đàm Hi không nhận lấy.

Bầu không khí có chút lúng túng. Phùng Thiếu Luân không thể thấy trước sự hài lòng hay không hài lòng trên mặt cô, thản nhiên thu tay lại, đương nhiên cũng thu bó hoa hồng về, cười rồi giúp cô mở cửa xe ghế ngồi phụ, “Mời.”

Đàm Hi ngồi vào, cúi đầu cảm ơn.

Người đàn ông ném bó hoa cho một lao công vệ sinh bên dưới, sau đó lên xe, nhấn ga, xe chạy như tên lao mất.

Đàm Hi nhướng mày, chỉ cười không nói.

Cũng nóng nảy ra phết...

Chiếc MayBach chạy như bay, sau cùng đỗ lại ở trước cửa nhà hàng Pháp cao cấp trong trung tâm thành phố.

“Hoan nghênh quý khách.”

Hai người được phục vụ dẫn vào bên trong.

Phùng Thiếu Luân rất ga lăng kéo ghế cho cô, Đàm Hi lãnh đạm nói lời cảm ơn.

Sau đó gọi món, lên món và bắt đầu ăn.

Phùng Thiếu Luân lái xe nên không uống rượu. Đàm Hi cũng không có hứng thú. Hai người chỉ ngồi đối diện nhau ăn trong yến

lặng.

Đàm Hi thưởng thức món ngon, xem ra tâm tình rất tốt.

Người đàn ông có chút buồn bực, anh hẹn Đàm Hi ra để bồi đắp tình cảm, kết quả cứ vòng vo thế này, trong lòng không sáng khoái, đến đồ ăn ăn vào cũng không thấy mùi vị gì cả.

“Lúc này chắc đã nghỉ hè rồi nhỉ?” Nếu đối phương không mở miệng, vậy anh sẽ chủ động.

Phùng Thiếu Luân không tin mình không giải quyết được cô nhóc này. “Ô.”

Lại không trò chuyện tiếp được rồi.

“A... dạo này Thịnh Mậu bạn không?”

“Có chút.” Cô đang chuẩn bị tiếp nhận công ty chi nhánh bên này của Lục Thị nên có chút tài liệu phải chuẩn bị.

Phùng Thiếu Luân không cho là vậy, tuy Thịnh Mậu thời gian gần đây thành tích có chút chuyển biến tốt, nhưng hợp tác lớn nhất chỉ có Cửu Châu, ngoài ra chỉ là đơn hàng khách lẻ, bận bịu gì chứ?

Mượn cớ thôi.

Còn chuyện Đàm Hi trước đây nói cô đã có bạn trai rồi, Phùng Thiếu Luân cũng không tin.

Từ chối anh cũng không biết tìm lý do nào tốt hơn sao.

Mắt Đàm Hi khẽ nhích, không biết nghĩ ra cái gì, đột nhiên mở miệng: “Phùng tổng nói bữa cơm này là cảm ơn tôi kịp thời bán tháo cổ phiếu, không đến nỗi bị treo phải không?”

Anh ta gật đầu.

Quyết định sáng suốt ngày không chỉ vượt qua được khó khăn, còn giúp Cửu Châu kiếm không ít tiền.

“Cô là công thần.”

Ánh mắt Đàm Hi chuyển động, cô thở dài: “Cũng không biết trước đó là ai không chịu nhà mật khẩu tài khoản ra. Nếu chậm thêm chút nữa, tôi tin rằng hôm nay Phòng tổng sẽ không có tâm trạng ngồi đây ăn bữa ăn Pháp lãng mạn như vậy.”

“Như nhau thôi.”

Điều này, Phùng Thiếu Luân thật sự khâm phục Đàm Hi, ánh mắt của người con gái này quá tinh!

Vốn dĩ ngành tài chính này hay bị đồn là có thể tay không bắt được sói trắng, mà kỹ thuật bắt sói của Đàm Hi cũng thật cao siêu!

Nếu không, Phùng Thiếu Luấn sao có thể mong muốn nhanh chóng kéo cô về phe mình đến vậy?

Phụ nữ, nếu xinh đẹp thì chỉ được gọi là bình hoa, vừa có năng lực vừa xinh đẹp, đây mới là tác phẩm nghệ thuật!

Không thể nghi ngờ, Đàm Hi chính là một trong những món hoàn mỹ đó.

Khiến người ta rung động...

Ăn tối xong, Phùng Thiếu Luần đưa cô về trường. Chiếc MayBach dừng ở cổng trường Đại học T.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện