Buổi sáng, 8:45 phút
Nhóm Đàm Hi bảy người đến viện Bảo tàng Nghệ thuật Trừng Hải.
Cách ăn mặc của các cô gái lập tức thu hút sự chú ý, Cao Văn thay một chiếc váy dài đến đầu gối, màu xanh lá cây nhạt họa tiết hoa chìm, một đôi giày cao gót mũi nhọn làm tôn lên đôi chân thon dài.
Tăng Húc là tomboy, tóc ngắn, quần rách, áo khoác jean, đi bên cạnh Đàm Hi, mang theo khí thế mạnh mẽ.
So sánh lại thì Dương Duy khá là bình thường, may mà chiều cao của anh ta vừa đủ, đứng bên cạnh Cao Văn, trong rất xứng đôi.
Xôn xao.
“Họ là ai vậy? Cũng không xem hoàn cảnh mà ăn mặc thế này!”
“Trang điểm lộng lẫy thế kia, có phải đi thảm đỏ đâu, có cần phải thế không?”
“Nữ sinh mặc váy đỏ kia khá có mùi vị...”
“Mùi vị gì?”
“Mùi hoang dã.”
“Tôi cảm thấy, cái cô váy trắng kia khá có khí chất, nhìn cái lưng kia kìa, thẳng tắp.”
“...”
Bỗng chốc, trở thành trung tâm câu chuyện.
Mọi người tự cho rằng ánh mắt của mình rất kín đáo nhưng thực tế lại toát ra một sự đánh giá trắng trợn. May mà Đàm Hi đủ rộng lượng, Thời Nguyệt tu dưỡng tốt, Cao Văn vô cùng lạnh lùng cao ngạo, còn Tăng Húc thì là một kẻ thần kinh thô, cho nên đều tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Nhìn thoáng qua, ai nấy đều mang theo phong cách riêng... mặc kệ gió mưa bão bùng, ta vẫn hiên ngang đứng thẳng mình.
Khương Mi khẽ gật đầu, tỏ vẻ hài lòng: “Đây mới là thần thái mà sinh viên trường Đại học T nên có!”
Phạm Trung Dương dở khóc dở cười. Thần thái hay không ông không biết, nhưng có một việc ông có thể đảm bảo, đồ đệ nhỏ của ông làm thế là vì muốn điệu, chỉ thế mà thôi.
Chắc là, muốn đi hẹn hò với người yêu sau khi kết thúc cuộc thi chứ gì.
Nếu không sao lại có câu, phụ nữ trang điểm vì người khiến mình vui vẻ.
Đi đến sảnh lớn, từng hàng tác phẩm được trưng bày, tác phẩm của nhóm 6 được đặt ở vị trí bắt mắt nhất, đó là vinh dự đặc biệt dành cho hạng nhất.
Lúc này, trước bảng triển lãm đã bị ba lớp người vây lấy, tiếng nghị luận xôn xao không dứt.
“Là điểm tối đa!”
“Ngang ngửa với “Họa Sa” của năm đó! Đúng là kỳ tích...”
“Khó tin quá!”
“Chẳng lẽ chỉ có tôi không hiểu tranh vẽ gì sao?”
“Tình Yêu Mù Quáng? Cái tên thật kỳ lạ...”
Sự thắc mắc của mọi người không duy trì quá lâu, bởi vì có người đã tìm người thuyết minh đến.
Người thuyết minh ở đây không giống với những người chỉ cần nói vài câu ở các buổi triển lãm tranh bình thường khác, họ không chỉ phụ trách việc thuyết minh, còn kiêm luôn công việc của giám sát viên chấm điểm. Tức là, hôm qua khi giám khảo chấm điểm cho tác phẩm của các nhóm, họ ở bên cạnh quan sát.
Vì thế, muốn biết vì sao nhóm tác phẩm này đạt được hạng nhất, hỏi người thuyết minh là chính xác nhất.
Mọi người mỗi người một câu nói ra thắc mắc của mình, người thuyết minh viên nghe, đợi mọi người yên tĩnh trở lại mới từ từ lên tiếng...
“Bức tranh mang tên [Tình Yêu Mù Quáng] này dùng hình thức nhóm tranh cốt truyện để vạch trần bản chất của tình yêu, đó là mù quáng. Mọi người hãy nhìn bức tranh đầu tiên, hai bàn tay nắm lấy nhau, một tay thô to một tay nhỏ nhắn, có thể nhìn ra đây là một cặp đôi. Tiếp đến là bức thứ hai, người đàn ông quỳ gối trong vườn hoa, tay cầm nhẫn cầu hôn với cô gái. Bức tranh thứ ba, cô gái khoác lên mình chiếc áo cưới xinh đẹp, cười tươi như hoa. Bức thứ tư, hai người dắt tay nhau bước vào lễ đường thần thánh. Bức tranh cuối cùng, cô dâu chú rể đứng trước cha xứ, cô gái có vóc người cao ráo, đôi mắt bị bịt bởi mảnh vải lụa, người đàn ông bụng phệ mập mạng, vẻ ngoài xấu xí“.
“Cho nên? Tình yêu không phải là một điều đẹp đẽ sao? Tại sao phải vẽ nam chính thành thế này?”
“Quá không xứng đôi!”
“Người vẽ có ý đùa giỡn chăng?”
“Tôi cảm thấy có thể đang châm biếm chủ nghĩa sùng bái tiền bạc. Anh xem, cô gái đẹp thế này, còn người đàn ông lại xấu như thế, ai mà chịu lấy? Trừ phi là đại gia.”
“Thế thì cũng bi quan quá, mốc nối tình yêu và tiền bạc lại với nhau, dựa vào gì mà giành được hạng nhất chứ?”
“Nét vẽ miễn cưỡng, tư tưởng tiêu cực, ngập tràn năng lượng tiêu cực.”
Tiếng nói nghi vấn càng ngày càng nhiều, đám người bắt đầu rối loạn.
Cao Văn hừ lạnh, “Không hiểu thì đừng xem, hiểu biết nông cạn, mất mặt vãi!”
Dương Duy cũng không vui lắm, những người này không xem chủ đề à? Còn nữa, người thuyết minh kia bị gì vậy, rốt cuộc có hiểu được ngụ ý của nhóm tranh này hay không?
Phạm Trung Dương và Khương Minh nóng lòng chen vào đám người phía trước, hai bộ xương già bị ép tới ép lui vậy mà vẫn chịu đựng được, một lòng muốn xem tác phẩm.
Đợi sau khi xem xong, hai người nhìn nhau, cả hai đều tỏ ra giật mình kinh ngạc.
“Điểm tối... tối đa?! Lão Phạm, có phải tôi bị hoa mắt rồi không?”
Phạm Trung Dương ổn hơn Khương Mi, tuy có kinh ngạc, nhưng không đến mức nghi ngờ thứ mình tận mắt nhìn thấy, “Bà không nhìn nhầm. Chắn chắn đám nhóc ranh kia cố ý đây!”
“Cứ y như nằm mơ.” Khương Mi thấy khó tin, sao có thể đạt điểm tối đa được?
Năm xưa sau trường Học viện Mỹ thuật Trung ương, có biết bao nhiêu trường ước ao có thể phá vỡ được kỷ lục, nhưng cuối cùng chỉ có Học viện Mỹ thuật Q với khoảng cách 1 điểm, miễn cưỡng sánh vai, hôm nay niềm may mắn to lớn lại rơi xuống trường Đại học T theo cách như thế hay sao?!
Ngay cả nghĩ Khương Mi cũng không dám nghĩ tới.
Đây không phải là lần đầu bà dẫn đội nhóm đi tham gia cuộc thi vẽ tranh ký họa, nếu nói năm xưa bà vẫn còn lòng tự tin và quyết tâm xông tới, thì hôm nay bà chỉ có thể rúc đầu vào vỏ, qua được thì qua, chỉ hy vọng không quá mất mặt là được. Top 5 còn chẳng dám mong chờ, chứ đừng nói đến hạng nhất với điểm số tối đa?
Chẳng lẽ đây chính là “vô tình gieo liễu, liễu xanh um” mà người ta thường nói?
Phạm Trung Dương biết, Đàm Hi là một đức nhóc vô cùng không an phận, nhưng ông không ngờ lại không an phận đến mức độ này! Thứ mà họ không dám nghĩ đến, cô lại dẫn dắt mọi người thực hiện được một cách dễ dàng?
Bên này, hai người kinh ngạc không thôi, bên kia, tranh luận vẫn tiếp diễn.
“Tôi phải đi tìm giám khảo!”
“Đúng! Phải hỏi cho rõ ràng...”
Người thuyết minh vẫn mỉm cười quan sát phản ứng của mọi người, cứ như sự rối loạn này chính là cục diện anh ta muốn nhìn thấy, sau đó giơ tay lên, đè xuống, ra hiệu mọi người yên lặng.
Tiếng thì thầm nhỏ dần, ánh mắt đồng loạt tập trung lên người anh ta.
“Mời mọi người xem kỹ tên của nhóm tranh này... [Tình Yêu Mù quáng].”
Mọi người yên lặng, nhìn chằm chằm vào bảng triển lãm, như hiểu ra.
Người thuyết minh tiếp tục nói: “Tình yêu là điều tuyệt đẹp, nhưng sao không thể là mù quáng được? Bởi vì mù quáng, nên mới đủ bao dung mọi khiếm khuyết của đối phương, nên cô dâu xinh đẹp mới bịt đôi mắt lại, gả cho một người đàn ông không ưu tú. Nhưng có ai dám nói nói đây không phải là tình yêu đích thực hay không?”
Vì yêu, nên mới bao dung tất cả khuyết điểm của đối phương một cách vô điều kiện.
Cho dù đây là một thế giới xem trọng bề ngoài, nhưng đứng trước tình yêu chân chính thì nó cũng phải lùi sang một bên.
“A... Thì ra là ý này!”
“Màn chuyển mình thần kỳ!”
“Có thể người ta nhắm vào nhịp tim?”
“...”
Bốn bức tranh ký họa phía trước, đều là năm tháng tươi đẹp, thời gian yên bình, đột nhiên bức tranh cuối xuất hiện, có thể nói là trở tay không kịp, nhưng nó chẳng phải là điểm nhấn đấy sao?
“Tuy cốt truyện rất hay, ý nghĩa cũng rất sâu sắc, nhưng cũng không đến mức được điểm tối đa như thế chứ?” Một nữ sinh váy màu xanh lam nhạt, dáng người cao ráo đột nhiên lên tiếng.
Chỉ thấy cô ta đi đến bên cạnh một bảng tranh triển lãm kế bên, chỉ vào bức tranh được treo trên đó, “Anh thuyết minh, có thể mời anh nói cho tôi biết, vì sao hạng nhì chỉ có 98 điểm?”
Thuyết minh viên: “Tại sao lại hỏi như thế?”
“Tôi cảm thấy tác phẩm của hạng nhì không hề thua kém hạng nhất, nhưng vì sao lại thiếu 2 điểm?”
Vốn dĩ 98 điểm cũng là một điểm số chói mắt, nếu như không có tác phẩm đạt điểm số tối đa, thì cũng được xem là thu về được cả danh tiếng và lợi ích. Nhưng với những cuộc thi như thế này, thì sợ nhất là có thứ để so sánh. Hôm nay hạng nhất lại độc chiếm vị trí cao, còn giành được điểm tối đa, khiến cho hạng nhì vốn không tệ nhưng lại rơi vào thế khó xử.
Đàm Hi cau mày, ánh mắt tối xuống.
Tăng Húc đột nhiên ghé vào tai cô: “Là người của trường Mỹ thuật Quốc Gia”
Và hạng nhì chính là tác phẩm của trường Mỹ thuật Quốc Gia.
“Không phục nên đến bới móc đây màm” Đàm Hi khoanh tay cười lạnh.
“Hay là tôi đi...”
“Gấp cái gì? Cô ta làm khó người thuyết minh, nghi ngờ kết quả của giảm khảo, cũng gián tiếp nghi ngờ tính công bằng của ban tổ chức. Cậu cảm thấy cô ta có thể ngang ngược được đến lúc nào?”
Tăng Húc tỏ ra sùng bái.
Phải biết rằng giám khảo vòng chung kết cũng chỉ có mấy người này, bây giờ nhảy càng cao, sau này té càng thê thảm.
Cao Văn đã xắn tay áo lên, nóng lòng muốn xông lên cãi nhau một trận, kết quả bị Tăng Húc nhanh tay lẹ mắt kéo lại: “Cô muốn làm gì?”
“Xử đẹp nó! Cô nhịn được à?”
“Đừng vội, đợi xem kịch hay đi. Không cần đến chúng ta ra mặt đâu.”
Cao Văn không hiểu gì. Chạm phải ánh mắt của Đàm Hi, cô ta rụt cổ, yên tĩnh trở lại.
Bên kia, người thuyết minh cười dịu dàng, dường như không hề kinh ngạc khi có người hỏi vấn đề này, “Tác phẩm hạng nhì cũng có thể gọi là kiệt tác, cho dù là về kỹ thuật hay chiều sâu đều ngang ngửa với hạng nhất, nhưng chỉ có một điểm đúng là không bằng với [Tình Yêu Mù Quáng]“.
Nữ sinh váy xanh lam đột nhiên cau mày: “Điểm nào?”
“Xử lý chi tiết. Không biết mọi người có chú ý đến hay không, trên mu tay của nữ chính trong bức [Tình Yêu Mù Quáng] có một vết bớt hình trái tim. Hình ảnh nắm tay trong bức tranh đầu tuy rằng bị ống tay áo che đi, nhưng vẫn tỉ mỉ vẽ một góc nhỏ, nhìn thêm bốn bức tranh khác đều có thể hiện ít hoặc nhiều điều đó. Còn chiếc nơ đồng phục mà nữ chính đang đeo trong [Họa Tình], ở bức tranh đầu tiên là hoa văn ngang, nhưng bức thứ ba và bốn lại biến thành hoa văn dọc“.
Nhóm Đàm Hi bảy người đến viện Bảo tàng Nghệ thuật Trừng Hải.
Cách ăn mặc của các cô gái lập tức thu hút sự chú ý, Cao Văn thay một chiếc váy dài đến đầu gối, màu xanh lá cây nhạt họa tiết hoa chìm, một đôi giày cao gót mũi nhọn làm tôn lên đôi chân thon dài.
Tăng Húc là tomboy, tóc ngắn, quần rách, áo khoác jean, đi bên cạnh Đàm Hi, mang theo khí thế mạnh mẽ.
So sánh lại thì Dương Duy khá là bình thường, may mà chiều cao của anh ta vừa đủ, đứng bên cạnh Cao Văn, trong rất xứng đôi.
Xôn xao.
“Họ là ai vậy? Cũng không xem hoàn cảnh mà ăn mặc thế này!”
“Trang điểm lộng lẫy thế kia, có phải đi thảm đỏ đâu, có cần phải thế không?”
“Nữ sinh mặc váy đỏ kia khá có mùi vị...”
“Mùi vị gì?”
“Mùi hoang dã.”
“Tôi cảm thấy, cái cô váy trắng kia khá có khí chất, nhìn cái lưng kia kìa, thẳng tắp.”
“...”
Bỗng chốc, trở thành trung tâm câu chuyện.
Mọi người tự cho rằng ánh mắt của mình rất kín đáo nhưng thực tế lại toát ra một sự đánh giá trắng trợn. May mà Đàm Hi đủ rộng lượng, Thời Nguyệt tu dưỡng tốt, Cao Văn vô cùng lạnh lùng cao ngạo, còn Tăng Húc thì là một kẻ thần kinh thô, cho nên đều tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Nhìn thoáng qua, ai nấy đều mang theo phong cách riêng... mặc kệ gió mưa bão bùng, ta vẫn hiên ngang đứng thẳng mình.
Khương Mi khẽ gật đầu, tỏ vẻ hài lòng: “Đây mới là thần thái mà sinh viên trường Đại học T nên có!”
Phạm Trung Dương dở khóc dở cười. Thần thái hay không ông không biết, nhưng có một việc ông có thể đảm bảo, đồ đệ nhỏ của ông làm thế là vì muốn điệu, chỉ thế mà thôi.
Chắc là, muốn đi hẹn hò với người yêu sau khi kết thúc cuộc thi chứ gì.
Nếu không sao lại có câu, phụ nữ trang điểm vì người khiến mình vui vẻ.
Đi đến sảnh lớn, từng hàng tác phẩm được trưng bày, tác phẩm của nhóm 6 được đặt ở vị trí bắt mắt nhất, đó là vinh dự đặc biệt dành cho hạng nhất.
Lúc này, trước bảng triển lãm đã bị ba lớp người vây lấy, tiếng nghị luận xôn xao không dứt.
“Là điểm tối đa!”
“Ngang ngửa với “Họa Sa” của năm đó! Đúng là kỳ tích...”
“Khó tin quá!”
“Chẳng lẽ chỉ có tôi không hiểu tranh vẽ gì sao?”
“Tình Yêu Mù Quáng? Cái tên thật kỳ lạ...”
Sự thắc mắc của mọi người không duy trì quá lâu, bởi vì có người đã tìm người thuyết minh đến.
Người thuyết minh ở đây không giống với những người chỉ cần nói vài câu ở các buổi triển lãm tranh bình thường khác, họ không chỉ phụ trách việc thuyết minh, còn kiêm luôn công việc của giám sát viên chấm điểm. Tức là, hôm qua khi giám khảo chấm điểm cho tác phẩm của các nhóm, họ ở bên cạnh quan sát.
Vì thế, muốn biết vì sao nhóm tác phẩm này đạt được hạng nhất, hỏi người thuyết minh là chính xác nhất.
Mọi người mỗi người một câu nói ra thắc mắc của mình, người thuyết minh viên nghe, đợi mọi người yên tĩnh trở lại mới từ từ lên tiếng...
“Bức tranh mang tên [Tình Yêu Mù Quáng] này dùng hình thức nhóm tranh cốt truyện để vạch trần bản chất của tình yêu, đó là mù quáng. Mọi người hãy nhìn bức tranh đầu tiên, hai bàn tay nắm lấy nhau, một tay thô to một tay nhỏ nhắn, có thể nhìn ra đây là một cặp đôi. Tiếp đến là bức thứ hai, người đàn ông quỳ gối trong vườn hoa, tay cầm nhẫn cầu hôn với cô gái. Bức tranh thứ ba, cô gái khoác lên mình chiếc áo cưới xinh đẹp, cười tươi như hoa. Bức thứ tư, hai người dắt tay nhau bước vào lễ đường thần thánh. Bức tranh cuối cùng, cô dâu chú rể đứng trước cha xứ, cô gái có vóc người cao ráo, đôi mắt bị bịt bởi mảnh vải lụa, người đàn ông bụng phệ mập mạng, vẻ ngoài xấu xí“.
“Cho nên? Tình yêu không phải là một điều đẹp đẽ sao? Tại sao phải vẽ nam chính thành thế này?”
“Quá không xứng đôi!”
“Người vẽ có ý đùa giỡn chăng?”
“Tôi cảm thấy có thể đang châm biếm chủ nghĩa sùng bái tiền bạc. Anh xem, cô gái đẹp thế này, còn người đàn ông lại xấu như thế, ai mà chịu lấy? Trừ phi là đại gia.”
“Thế thì cũng bi quan quá, mốc nối tình yêu và tiền bạc lại với nhau, dựa vào gì mà giành được hạng nhất chứ?”
“Nét vẽ miễn cưỡng, tư tưởng tiêu cực, ngập tràn năng lượng tiêu cực.”
Tiếng nói nghi vấn càng ngày càng nhiều, đám người bắt đầu rối loạn.
Cao Văn hừ lạnh, “Không hiểu thì đừng xem, hiểu biết nông cạn, mất mặt vãi!”
Dương Duy cũng không vui lắm, những người này không xem chủ đề à? Còn nữa, người thuyết minh kia bị gì vậy, rốt cuộc có hiểu được ngụ ý của nhóm tranh này hay không?
Phạm Trung Dương và Khương Minh nóng lòng chen vào đám người phía trước, hai bộ xương già bị ép tới ép lui vậy mà vẫn chịu đựng được, một lòng muốn xem tác phẩm.
Đợi sau khi xem xong, hai người nhìn nhau, cả hai đều tỏ ra giật mình kinh ngạc.
“Điểm tối... tối đa?! Lão Phạm, có phải tôi bị hoa mắt rồi không?”
Phạm Trung Dương ổn hơn Khương Mi, tuy có kinh ngạc, nhưng không đến mức nghi ngờ thứ mình tận mắt nhìn thấy, “Bà không nhìn nhầm. Chắn chắn đám nhóc ranh kia cố ý đây!”
“Cứ y như nằm mơ.” Khương Mi thấy khó tin, sao có thể đạt điểm tối đa được?
Năm xưa sau trường Học viện Mỹ thuật Trung ương, có biết bao nhiêu trường ước ao có thể phá vỡ được kỷ lục, nhưng cuối cùng chỉ có Học viện Mỹ thuật Q với khoảng cách 1 điểm, miễn cưỡng sánh vai, hôm nay niềm may mắn to lớn lại rơi xuống trường Đại học T theo cách như thế hay sao?!
Ngay cả nghĩ Khương Mi cũng không dám nghĩ tới.
Đây không phải là lần đầu bà dẫn đội nhóm đi tham gia cuộc thi vẽ tranh ký họa, nếu nói năm xưa bà vẫn còn lòng tự tin và quyết tâm xông tới, thì hôm nay bà chỉ có thể rúc đầu vào vỏ, qua được thì qua, chỉ hy vọng không quá mất mặt là được. Top 5 còn chẳng dám mong chờ, chứ đừng nói đến hạng nhất với điểm số tối đa?
Chẳng lẽ đây chính là “vô tình gieo liễu, liễu xanh um” mà người ta thường nói?
Phạm Trung Dương biết, Đàm Hi là một đức nhóc vô cùng không an phận, nhưng ông không ngờ lại không an phận đến mức độ này! Thứ mà họ không dám nghĩ đến, cô lại dẫn dắt mọi người thực hiện được một cách dễ dàng?
Bên này, hai người kinh ngạc không thôi, bên kia, tranh luận vẫn tiếp diễn.
“Tôi phải đi tìm giám khảo!”
“Đúng! Phải hỏi cho rõ ràng...”
Người thuyết minh vẫn mỉm cười quan sát phản ứng của mọi người, cứ như sự rối loạn này chính là cục diện anh ta muốn nhìn thấy, sau đó giơ tay lên, đè xuống, ra hiệu mọi người yên lặng.
Tiếng thì thầm nhỏ dần, ánh mắt đồng loạt tập trung lên người anh ta.
“Mời mọi người xem kỹ tên của nhóm tranh này... [Tình Yêu Mù quáng].”
Mọi người yên lặng, nhìn chằm chằm vào bảng triển lãm, như hiểu ra.
Người thuyết minh tiếp tục nói: “Tình yêu là điều tuyệt đẹp, nhưng sao không thể là mù quáng được? Bởi vì mù quáng, nên mới đủ bao dung mọi khiếm khuyết của đối phương, nên cô dâu xinh đẹp mới bịt đôi mắt lại, gả cho một người đàn ông không ưu tú. Nhưng có ai dám nói nói đây không phải là tình yêu đích thực hay không?”
Vì yêu, nên mới bao dung tất cả khuyết điểm của đối phương một cách vô điều kiện.
Cho dù đây là một thế giới xem trọng bề ngoài, nhưng đứng trước tình yêu chân chính thì nó cũng phải lùi sang một bên.
“A... Thì ra là ý này!”
“Màn chuyển mình thần kỳ!”
“Có thể người ta nhắm vào nhịp tim?”
“...”
Bốn bức tranh ký họa phía trước, đều là năm tháng tươi đẹp, thời gian yên bình, đột nhiên bức tranh cuối xuất hiện, có thể nói là trở tay không kịp, nhưng nó chẳng phải là điểm nhấn đấy sao?
“Tuy cốt truyện rất hay, ý nghĩa cũng rất sâu sắc, nhưng cũng không đến mức được điểm tối đa như thế chứ?” Một nữ sinh váy màu xanh lam nhạt, dáng người cao ráo đột nhiên lên tiếng.
Chỉ thấy cô ta đi đến bên cạnh một bảng tranh triển lãm kế bên, chỉ vào bức tranh được treo trên đó, “Anh thuyết minh, có thể mời anh nói cho tôi biết, vì sao hạng nhì chỉ có 98 điểm?”
Thuyết minh viên: “Tại sao lại hỏi như thế?”
“Tôi cảm thấy tác phẩm của hạng nhì không hề thua kém hạng nhất, nhưng vì sao lại thiếu 2 điểm?”
Vốn dĩ 98 điểm cũng là một điểm số chói mắt, nếu như không có tác phẩm đạt điểm số tối đa, thì cũng được xem là thu về được cả danh tiếng và lợi ích. Nhưng với những cuộc thi như thế này, thì sợ nhất là có thứ để so sánh. Hôm nay hạng nhất lại độc chiếm vị trí cao, còn giành được điểm tối đa, khiến cho hạng nhì vốn không tệ nhưng lại rơi vào thế khó xử.
Đàm Hi cau mày, ánh mắt tối xuống.
Tăng Húc đột nhiên ghé vào tai cô: “Là người của trường Mỹ thuật Quốc Gia”
Và hạng nhì chính là tác phẩm của trường Mỹ thuật Quốc Gia.
“Không phục nên đến bới móc đây màm” Đàm Hi khoanh tay cười lạnh.
“Hay là tôi đi...”
“Gấp cái gì? Cô ta làm khó người thuyết minh, nghi ngờ kết quả của giảm khảo, cũng gián tiếp nghi ngờ tính công bằng của ban tổ chức. Cậu cảm thấy cô ta có thể ngang ngược được đến lúc nào?”
Tăng Húc tỏ ra sùng bái.
Phải biết rằng giám khảo vòng chung kết cũng chỉ có mấy người này, bây giờ nhảy càng cao, sau này té càng thê thảm.
Cao Văn đã xắn tay áo lên, nóng lòng muốn xông lên cãi nhau một trận, kết quả bị Tăng Húc nhanh tay lẹ mắt kéo lại: “Cô muốn làm gì?”
“Xử đẹp nó! Cô nhịn được à?”
“Đừng vội, đợi xem kịch hay đi. Không cần đến chúng ta ra mặt đâu.”
Cao Văn không hiểu gì. Chạm phải ánh mắt của Đàm Hi, cô ta rụt cổ, yên tĩnh trở lại.
Bên kia, người thuyết minh cười dịu dàng, dường như không hề kinh ngạc khi có người hỏi vấn đề này, “Tác phẩm hạng nhì cũng có thể gọi là kiệt tác, cho dù là về kỹ thuật hay chiều sâu đều ngang ngửa với hạng nhất, nhưng chỉ có một điểm đúng là không bằng với [Tình Yêu Mù Quáng]“.
Nữ sinh váy xanh lam đột nhiên cau mày: “Điểm nào?”
“Xử lý chi tiết. Không biết mọi người có chú ý đến hay không, trên mu tay của nữ chính trong bức [Tình Yêu Mù Quáng] có một vết bớt hình trái tim. Hình ảnh nắm tay trong bức tranh đầu tuy rằng bị ống tay áo che đi, nhưng vẫn tỉ mỉ vẽ một góc nhỏ, nhìn thêm bốn bức tranh khác đều có thể hiện ít hoặc nhiều điều đó. Còn chiếc nơ đồng phục mà nữ chính đang đeo trong [Họa Tình], ở bức tranh đầu tiên là hoa văn ngang, nhưng bức thứ ba và bốn lại biến thành hoa văn dọc“.
Danh sách chương