Ngày hôm sau, trời trong xanh, ánh nắng tươi sáng.

Đàm Hi bị gọi dậy, vừa mở mắt ra, khuôn mặt phóng to của Thời Nguyệt đập ngay vào mắt, cô có hơi không phản ứng lại kịp.

“Heo lười, thức dậy đi!”

“Ưm...” Lật người, co chân, vươn vai, lại xoay hai vòng trên giường, Đàm Hi mới tỉnh ngủ hoàn toàn.

Thời Nguyệt ở bên cạnh nhìn đến buồn cười.

“Nguyệt Nhi, mấy giờ rồi?”

Xưng hô của Đàm Hi dành cho cô thường xuyên thay đổi theo tâm trạng, Thời Nguyệt đã không còn thấy lạ lẫm nữa, mỉm cười, nụ cười khá là dịu dàng: “7:15 phút.”

“Sơm thế cơ à!”

Triển lãm 9 giờ mới bắt đầu, chẳng phải là hơi sớm rồi sao.

“Em còn phải nằm nướng trên giường một lúc, sau đó vệ sinh cá nhân, thay quần áo, rồi xuống lầu ăn sáng, thong thả xuất phát thì cũng tới giờ rồi đó.”

“Suy nghĩ thật chu đáo, có cần em cho chị một cái hôn thật kêu không?” Tâm trạng Đàm Hi không tồi, nháy mắt.

Thời Nguyệt đỡ tim, không thể chịu nổi: “Chẳng trách người lạnh lùng như anh Lục cũng đều bị em thu phục, dùng chiêu này chứ gì?”

“Không chỉ có thể, còn có chiêu khác nữa cơ. Chị có muốn thử không?”

Thời Nguyệt vội vàng lắc đầu: “Chị sợ bản thân không kiềm chế được, bị em bẻ cong mất thì sao?”

Đàm Hi cười gập người.

Thời Nguyệt nhìn dáng vẻ vui vẻ mỉm cười của cô, trong lòng bỗng nảy sinh một sự gần gũi kỳ lạ, rất kỳ quái nhưng không hề bài xích nó.

Cũng chỉ có ở trước mặt cô ấy Đàm Hi mới để lộ ra dáng vẻ khá ngây thơ đơn thuần của mình, suy cho cùng vẫn là chị họ của cô.

Trong cơ thể chảy cùng một dòng máu với Thời Tú, chỉ với điểm này, Đàm Hi đã không thể ghét cô ấy được.

Thức dậy, vệ sinh cá nhân, Đàm Hi chọn một chiếc váy màu đỏ dài đến mắt cá chân vô cùng bắt mắt, phần đuôi váy rũ xuống có nhiều tầng, lúc bước đi trông như mặt hồ gợn sóng lăn tăn, dịu dàng thướt tha.

Dáng người cô lại cao, cộng thêm thiết kế thắt eo, dưới ngực toàn là chân!

Thấy Đàm Hi bước ra khỏi toiliet, từ nàng công chúa kiêu ngạo lôi thôi bỗng chốc biến thành ngự tỷ váy đỏ gợi cảm, Thời Nguyệt nhìn ngơ ngác, suýt chút nữa đã làm rớt chiếc gương nhỏ trong tay.

“Đẹp không?” Cô nàng còn đỏm dáng tạo pose.

“... Em định đi thi vẽ, hay đi thi hoa hậu vậy?”

“Lúc thi đấu cũng phải đẹp.”

Đáy mắt Thời Nguyệt khó nén được sự kinh diễm: “Chị sợ em vừa bước vào là đã làm lóa hết mắt của những người khác.”

“Thế chẳng phải quá tốt hay sao? Bớt được người tranh cúp với em.”

Không sai, Đàm Hi tham gia cuộc thi lần này với mục đích đoạt giải. Nếu đã chuẩn bị lâu như thế, mà không thu hoạch được một chút gì, thì đây sẽ là chuyện Đàm Hi sẽ làm hay sao?

Không có lợi ích gì sẽ không dậy sớm, câu này là nói về Đàm Hi.

Lúc này, cô không hề che giấu dã tâm của mình trước mặt Thời Nguyệt, Đàm Hi không hề cảm thấy khó xử hoặc ngại ngùng.

Thời Nguyệt cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Bởi vì trong mắt cô, đàn em này trước giờ vẫn luôn thẳng thắng gần như ngông ngênh, nếu hôm nào cô ấy tỏ ra khiêm tốn, Thời Nguyệt mới cảm thấy kỳ lạ.

Cô đột nhiên hơi hiểu ra, tại sao Lục Chinh lại bị cô ấy chinh phục.

“Nguyệt Nhi, có cần suy xét phương án của em không, chị cũng đi thay một bộ thật xinh? Hơn nữa, buổi sáng chỉ tổ chức triển lãm, buổi chiều mới thi đấu mà, nếu như chị không quen, mang quần áo theo là được, có thể thay lại bất cứ lúc nào.”

Thời Nguyệt hơi động lòng.

Đàm Hi vội vàng thêm dầu vào lửa.

Cuối cùng, “Được thôi, bây giờ chị đi thay một bộ, em đợi chị.”

8:00, buffet sáng.

Sau khi Cao Văn ăn một bát mì, thấy chưa no, lại gắp thêm hai chiếc bánh sừng trâu.

Dương Duy ngồi vắt chéo chân chơi đện thoại, lâu lâu còn để lộ ra một nụ cười gian.

“Dở hơi.”

“Tôi không có nói chuyện với vua dạ dày to.”

Cao Văn đen mặt, “Đồ điên!”

“Hờ, mới sáng sớm đã ăn thuốc nổ rồi?”

Rầm...

Tăng Húc vứt đĩa xuống, “Hai người có thể yên lặng một chút không? Ồn ào muốn chết!” Nhấc cổ tay lên xem giờ, “Bây giờ là mấy giờ rồi, sao đội trưởng vẫn còn chưa đến?”

Cao Văn cũng cau mày, “Ngay cả Thời Nguyệt cũng chưa đến. Hai người đó có phải ngủ quá...” trớn.

Chữ cuối cùng mắc lại trong cổ họng, Cao Văn ngơ ngác nhìn hai cô gái đang bước đến, “Vãi! Hôm nay là ngày gì vậy?”

Đàm Hi váy đỏ quến rũ, Thời Nguyệt váy trắng thướt tha, hai người đi sánh vai nhau, thỉnh thoảng lại còn nói chuyện cười đùa, cứ như một bức tranh người đẹp hiện đại.

Không chỉ Cao Văn nhìn thấy, Dương Duy và Tăng Húc cũng nhìn thấy. Hai kẻ trước kinh ngạc, kẻ sau khen ngợi: “Người đẹp, mặc vải rách cũng thành tiên nữ”

Phạm Trung Dương và Khương Mi ngồi ở bàn khác, thấy thế, nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu.

Cuộc thi sắp bắt đầu, cũng chỉ có mỗi Đàm Hi mới có tâm trạng trưng diện, ngay cả Thời Nguyệt cũng hùa theo với cô.

“Có vài người, làm bất cứ việc gì cũng có phong cách riêng của mình, không bị ảnh hưởng bới yếu tố bên ngoài. Lão Phạm, chúng ta già rồi mà tâm vẫn không thông suốt như đồ đệ nhỏ của ông.”

“Nó hả? Cái gì mà thông với chả không thông suốt, tôi thấy tâm nhìn của nó bị hạn hẹp thì có! Căn bản không xem ai ra gì!” Nhưng giọng điệu lại có mùi hãnh diện.

Khẩu thị tâm phi!

Cao Văn: “Hai người định đi thi hoa hậu à?” Cách nói chuyện giống hệt như Thời Nguyệt.

Đàm Hi vén váy, ngồi xuống, uống một ngụm sữa, mới chậm rãi lên tiếng: “Chúng tôi định đi dụ dỗ những thí sinh dự thi khác, chị cảm thấy có thể làm được không?”

Cao Văn bị đả kích: “Không ngờ cô lại là một đội trưởng như thế!”

Sau đó, đứng lên, ngay cả bánh sừng trâu cũng không ăn nữa, vội vàng chạy đi: “Đợi nhé, tôi cũng lên lầu thay một bộ! Nói không chừng thật sự có tác dụng.”

Đàm Hi: “...”

Dương Duy: “...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện