Hai mặn hai rau, một bát canh miễn phí, tốn tám đồng của Nhiễm Dao, ăn no căng...

Cô gần như phải đỡ cái bụng nhỏ của mình ra khỏi cổng trường, đang tính qua đường, một chiếc Audi chạy qua, cửa sổ hạ xuống, hiện ra khuôn mặt dịu dàng của Tống Tử Văn, “Lên xe.”

Nhiễm Dao mếu miệng, không động đậy.

“Sao vậy?” Anh cau mày.

“Không muốn ngồi xe...”

“Tại sao?” Trong lòng thắt lại, thầm nghĩ có khi nào do những lời của Giang Vũ Phàm làm cho tức giận không?

Nhưng sự thật chứng minh, thật sự là Tống Tử Văn... đã suy nghĩ quá nhiều.

“Em ăn no quá, bây giờ lên xe chỉ có ói ra thôi.”

“...”

Hết cách, Tống Tử Văn chỉ đành tìm một chỗ đậu xe, cùng cô đi bộ trên vỉa hẻ, mục đích là - tiêu hóa bớt thức ăn.

“Anh không cần đi làm sao?” Ánh mắt đen láy của cô gái nhìn chằm chằm anh.

Tống Tử Văn không cố ý nhìn lại, chỉ theo thói quen mà nhìn về trước: “Thời gian nghỉ trưa.”

“Vậy tại sao không dùng để nghỉ ngơi?”

“À, vậy anh quay về đây.”

“A...” Nhiễm Dao khoác lấy tay anh, không cho đi, “Đừng mà, đến cũng đến rồi, ngồi thêm một lúc nữa đi mà!” Giọng điệu nhỏ nhẹ tự mang theo nét nũng nịu.

Bờ môi của người đàn ông khẽ cong lên, trong chốc lát lại trở về như cũ, “Uhm, vậy thì ở thêm một lúc nữa.”

Nhiễm Dao mặt mày hớn hở. Cô không quen đường xá, dương nhiên là muốn có người đi cùng rồi!

“Tính khi nào trở về Tân Thị?” Tống Tử Văn thuận miệng hỏi.

Cô gái nhăn mũi, rõ ràng không vui vẻ chút nào, “Anh đang đuổi em hả?”

“Không có.” Người đàn ông khẽ cười, “Cái đầu nhỏ của em cả ngày suy nghĩ bậy bạ cái gì đó?”

“Chứ anh hỏi em khi nào về làm gì?”

“Không lẽ tôi không hỏi thì em không về sao?”

“Được đó!”

“... Đừng đùa nữa, Đại học T đã khai giảng rồi, sớm muộn gì thì em cũng phải về thôi.”

Nhiễm Dao ỉu xìu trong nháy mắt, cắn môi, nhìn anh, ánh mắt thấp thỏm: “Làm sao đây, em cũng không muốn quay về nữa rồi...”

Tống Tử Văn không biết phải làm sao, trong lòng dâng lên sự chua chát: “Lại bắt đầu càn quấy rồi.” Rõ ra là lời nói trách mắng, nhưng lại mang vài phần ôn nhu, tự dưng làm lòng người xao xuyến.

“Không có càn quấy mà! Nếu sớm biết, lúc điền nguyện vọng em đã chọn đại học thủ đô rồi, như vậy có thể gặp anh mỗi ngày, tốt biết bao!”

Năm tháng tuổi trẻ vẫy vùng, hâm mộ ai mở miệng nói ngay, không có chút gì gọi là xấu hổ, ánh mắt Nhiễm Dao trong suốt, giống như nói một câu bình thường vẫn hay nói, cũng không ý thức được chữ nghĩa trong đấy đang thể hiện sự yêu thích ngập tràn, có thể khuấy động lòng người đến thế.

Dù sao, sợi dây đàn trong lòng Tống Tử Văn đang run động.

“Anh sao vậy?” Thấy anh ngẩn người, Nhiễm Dao nhảy đến phía trước mặt Tống Tử Văn, giơ tay huơ huơ trước mắt anh.

“Không sao.”

“Mai chắc em quay về rồi.”

“Ngày mai?”

“Uhm, phải đi học nữa.”

“Tôi tiễn em.”

“Không cần. Anh phải vì nhân dân phục vụ chứ.” Cô cự tuyệt trong sự đùa giỡn, nhưng lại không khó để thấy được sự quan tâm trong đấy.

“Không lẽ em không phải người dân sao?”

“Uhm...”

“Trưa mai ăn cơm xong hẵng xuất phát.”

“Dạ.” Giọng buồn rầu, nhưng nụ cười ngày càng rạng rỡ, rốt cuộc trong lòng cô vẫn thấy vui sướng.

Buổi chiều Tống Tử Văn còn phải quay về đi làm. Nhiễm Dao một mình đi dạo lang thang trong trung tâm thành phố. Cô còn tính mua chút quà tựu trường cho mấy cô bạn trong ký túc xá nữa!

Một đĩa nhạc giới hạn của Beyond, tặng cho Hàn Sóc.

Một bộ lược gỗ, kính gỗ nét cổ phong, tặng cho An An.

Còn Đàm Hi, Nhiễm Dao mua cho cô một cái gối hình trái chuối, màu vàng chói mắt, còn hình dạng thì khiến người khác phải tưởng tượng...

Chọn xong quà, gọi taxi về khách sạn để đồ trong phòng xong, sau đó đi thẳng ngay đến tòa nhà thị chính.

Vừa đến liền gặp Tống Tử Văn tan ca, hai người cùng nhau đi ăn tối.

Ngày hôm sau, Tống Tử Văn nói là làm, lái xe đưa cô về trường.

“Em đến thủ đô, chú Nhiễm có biết không?” Trên đường đi anh tùy tiện hỏi đại một câu, cô gái nhỏ bắt đầu ấp úng.

Tống Tử Văn còn không hiểu sao?

“Vì vậy, em giấu họ mà đi?”

“Anh đừng bao giờ nói nha, làm ơn làm ơn đó...” Khuôn mặt mũm mĩm nhăn lại như cái bánh bao.

“Tại sao?” Người đàn ông tỉnh bơ.

“Lần trước trở về đã bị giáo huấn rồi, lần này nếu lại bị phát hiện, em không thể đến tìm anh nữa đâu!”

Cách dạy dỗ của Nhiễm gia rất nghiêm ngặt, ông Nhiễm và bà Nhiễm tuy rất yêu con gái, nhưng không hề nuông chiều, từ nhỏ đến lớn nếu không ở trong ký túc xá thì không có lúc nào tối không về nhà cả.

Tống Tử Văn không ngờ kết quả lại nghiêm trọng như vậy, vốn dĩ nghĩ chọc cô tí thôi, đột nhiên thấy nước mắt lóe qua trong đôi mắt cô gái nhỏ, trong phút chốc như bị ai đó cho ăn một nắm đấm, vô cùng khó chịu.

“Được rồi, được rồi, em đừng lo, tôi sẽ bảo mật.”

“Không lừa em chứ?”

“Không.” Người đàn ông cười chúm chím, “Cái đầu nhỏ của em cả ngày suy nghĩ bậy bạ cái gì đó?”

“Vậy còn được...” Nhiễm Dao cười lên, lẩm bẩm, “Biết anh cũng muốn em thường xuyên đến thăm anh mà.”

Sau hai tiếng chạy xe, cổng trường Đại học T ở ngay trước mặt.

“Đến rồi.”

Nhiễm Dao ngủ mơ mơ màng màng, “Uh... nhanh vậy sao?”

“Ừ.” Tống Tử Văn xuống xe, lấy hành lý của cô từ cốp xe xuống.

Nhiễm Dao chậm rãi xuống xe, “Đừng tiễn em nữa, em tự vào trong.”

“Em được chứ?”

“Được. Anh mau về đi, tới trễ sẽ bị phạt tiền phải không?"

Tống Tử Văn không biết cười sao nữa.

“Làm việc tốt vào, vì dân chờ lệnh, nhớ là phải chú ý sức khỏe, không nên làm mệt quá.”

“Uhm, nhớ rồi. Em vào trong đi...”

“Dạ.” Nhiễm Dao kéo hành lý đi được hai bước, dừng lại, quay đầu về nhìn anh, “Anh sẽ đến thăm em chứ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện