“Chào, chúng ta đã gặp nhau.” Một giọng nói quen thuộc truyền đến, Nhiễm Dao lắc đầu, khuôn mặc giản dị của cô gái so với khuôn mặt trang điểm tinh tế ngày hôm qua trông trẻ hơn nhiều.
Chắc là vì không sử dụng kem che khuyết điểu, vành mắt thâm quần hiện rõ rệt.
“Xin chào.” Nhiễm Dao cười cười, đối phương cao hơn cô hai cái đầu, cô lùi về nửa bước là xong, như vậy, ánh mắt vốn dĩ ngưỡng mộ, trở nên rất bình tĩnh.
Giang Vũ Phàm nhíu mày, liền giãn ra ngay.
“Cô rất tinh mắt.” Giang Vũ Phàm nói.
“Thật sao?” Không chút đắn đo, cô bé nhẹ cười.
“Cô biết tôi đang nói gì?” Giang Vũ Phàm mở to mắt, không hiểu phản ứng của cô cho lắm.
“Chẳng lẽ không phải đang nói ly cocktail màu hồng sao? Dù gì, là tôi thấy trước, rồi cô móc tiền ra mua, rồi thưởng thức mùi vị, trong lòng vui sướng, bởi vì cảm thấy ánh mắt tôi không tệ.”
Nhiễm Dao chớp mắt, chuyển động linh hoạt, logic của cô không sai!
Trên mặt của Giang Vũ Phàm hiện ra vẻ khó hiểu quái dị, ngẩn người đánh giá cô gái lùn hơn mình mấy phân này.
Nhiễm Dao cũng tiếp nhận ánh mắt của cô. Dù hai người không quen biết, mới gặp nhau lần hai.
Vốn dĩ, Giang Vũ Phàm không xem cô ra gì, về vóc dáng, phong tình, thủ đoạn đều không phải đối thủ của cô, dựa vào đâu mà lọt vào mắt của Tống Tử Văn chứ?
Đấy chính là thái tử gia dưới chân hoàng thành trong truyền thuyết, gia thế thâm hậu, tiền đồ vô lượng!
Tống... chỉ riêng cái họ thôi cũng đã khiến bao nhiêu cô gái muốn đổ xô vào.
Hơn thế nữa, Tống Tử Văn khác một trời một vực so với đám công tử con nhà giàu không lo làm ăn tử tế, anh tiết chế, nghiêm nghị, thận trọng, cho dù đối mặt với sự trêu chọc nhiệt tình như lửa của cô ta cũng không rồi bời tâm trí, sau cùng nghênh ngang đi mất, không chút lưu luyến gì.
Giang Vũ Phàm lần đầu cảm nhận được sự bị cự tuyệt khó chịu như thế nào, hơn nữa trước mặt bao nhiêu người, dứt khoát như vậy.
Nhưng cái người trước mặt dựa vào đâu kia chứ?
“Hình như chị có thành kiến với tôi?” Miệng nói vậy, nhưng vẻ mặt của Nhiễm Dao lại bình thương hơn hẳn cả bình thường.
“Không sai.” Giang Vũ Phàm thốt ra.
Cô không thích nụ cười vô hại kia của đối phương, tức đến hoảng loạn.
“Ồ.”
Không hỏi nhiều, thậm chí không có chút biểu hiện dư nào, nụ cười vẫn trên môi, thậm chí còn không có chút thay đổi.
Lời nói đã nói ra đầu môi, quanh quẩn một lúc, cảm giác lên không được mà xuống cũng không xong khiến người ta bực bội cực hạn.
Giang Vũ Phàm ngẩn người, hít thở sâu vài cái để kiềm chế sự phiền não dâng trào trong lòng, ánh mắt nhìn Nhiễm Dao từ xem thường liền trở nên kiêng kỵ.
Nhiễm Dao lại chẳng màng đến suy nghĩ của đối phương, giờ cô sắp bị ánh sáng mặt trời phơi khô, đang ngó quanh tìm xem chỗ hàng quán nào bán đồ uống. Thường thì, trước cổng trường đáng lẽ không thiếu gì tiệm trà sữa, đồ ngọt, mấy chỗ tương tự như vậy.
“Chị là học sinh trường điện ảnh thủ đô?”
Giang Vũ Phàm ngập ngừng, gật đầu, hiện giờ cô đã hoàn toàn bị lu mờ, tình huống trước mặt... hoàn toàn không giống như trong kịch bản chút nào hết!
Nếu cô ta thật sự là bạn gái hiện tại của Tống Tử Văn, không lý do gì mà không hỏi gì cả, như vậy cũng chịu đựng quá.
“Khó trách chị xinh đẹp như vậy, chắc là sinh viên top của ngành biểu diễn hả?”
“...” Giang Vũ Phàm không còn lời gì để đối đáp lại.
“Chị biết ở đâu bán nước uống không?"
“...”
Nhiễm Dao nhìn cô trông đợi, “Có thể nói cho tôi biết không?”
“... Phía đối diện có tiệm trà sữa.”
“Cảm ơn nhé!” Nói xong liền đi về phía đối diện.
“Đợi đã!” Giang Vũ Phàm cắn răng, nếu đối phương đã không nhắc, vậy thì cô sẽ hỏi, “Cô và trợ lý thị trưởng Tống có quan hệ gì?”
Nhiễm Dao ngừng lại một lát, quay lại nhìn cô ta, ánh mắt trong suốt ấy khiến người ta... tự ti mặc cảm.
“Chị hỏi tôi và Tống Tử Văn?”
“Phải.”
“Tại sao tôi phải nói cho chị biết?” Không sắc bén, không châm chọc, chỉ là câu hỏi đơn thuần.
Giang Vũ Phàm không chịu được nữa, nhưng cô không muốn chịu thua, “Tôi thích anh ấy.”
“Cô xem thường tôi?!”
“Không phải... Trên đời này người thích A Văn nhiều vô số, nhưng có liên quan gì tôi chứ?” Nhiễm Dao nghiêng đầu qua, đôi mắt tỏ vẻ hoài nghi.
“Cô!” Nét mặt đẹp đẽ của cô gái bị bóp méo trong giây lát, rất nhanh lại khôi phục bình trường trở lại. “Đừng giả bộ nữa, không lẽ cô không ngại sao?”
“Ngại chứ, nhưng có ích lợi gì chứ?”
Nhiễm Dao nhìn cô ta cười, “Bây giờ đến lượt tôi hỏi chị.”
“Cái gì?” Phản ứng không kịp.
“Chị và Tống Tử Văn lại là mối quan hệ gì?”
Cô gái cười lạnh lùng, đáp trả lại những lời lúc nãy, “Tại sao tôi phải nói cho cô biết?”
“Bởi vì tôi là bạn gái anh ấy!” Như vậy... quá hợp lý.
Ý chí yếu ớt của Giang Vũ Phàm một lần nữa bị nghiền thành mảnh vụ, “Tôi...”
“Khó lắm sao?”
“Ồ, xem ra có vẻ khó thật.” Nhiễm Dao than nhẹ một tiếng, có chút tiếc nuối, “Nhớ là sau này không nên hỏi lại những vấn đề như vậy nữa, chị xem, ngại ngùng biết bao nhiêu?”
Cô hoàn toàn thật lòng khuyên bảo, nhưng lọt vào tai của Giang Vũ Phàm lại trở thành sự khiêu khích, ra oai.
“Đừng tưởng cô có thể đắc ý mãi, sớm muộn gì cũng có một ngày cô bị đàn ông bỏ rơi!” Nói xong quay người bỏ đi, tóc đuôi ngựa của cô ta vụt vào mặt Nhiễm Dao, có hơi đau một chút.
“Xì...” Nhìn dáng vẻ giận dữ bỏ đi của cô gái, Diễm Dao lộ ánh mắt mơ hồ.
Cô còn chưa giận dữ, cái cô kia giận cái gì?
Không suy nghĩ quá lâu, Nhiễm Dao đi thẳng tìm tiệm trà sữa đấy, “Vui lòng cho tôi ly nước trái cây kiwi, cảm ơn.”
Học viện Điện ảnh thủ đô thật sự không hổ danh là học viện điện ảnh số một, số hai toàn Hoa Hạ này, vừa bước vào cổng trường đã ngửi thấy mùi người sặc sụa.
Nhiễm Dao đi dạo dọc theo con đường có bóng râm, lâu lâu lại húp một ngụm nước trái cây, gió mát nắng ấm, cuộc sống thật tươi đẹp.
Mười hai giờ, cô đang chuẩn bị đến căn tin trường để ăn bữa trưa, điện thoại của Tống Tử Văn gọi tới.
“Chào buổi trưa, A Văn!”
Đầu dây bên kia nghe được tiếng nói tràn đầy sinh lực liền bất giác mỉm cười: “Ăn cơm chưa?”
“Đang chuẩn bị ăn.”
“Ở bên ngoài ư?”
“Uhm, đi dạo trong trường học!”
“Đại Học Bắc Kinh ư?”
“Không, Điện ảnh thủ đô.”
“Có gặp được ngôi sao nào không?”
“Không gặp được ngôi sao, nhưng gặp được cô gái mua ly cocktail tối hôm đó.”
Lông mày Tống Tử Văn nhíu chặt, trong mắt lóe lên vẻ lạnh nhạt: “Không xảy ra việc gì chứ?”
“Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Tụi em chỉ nói chuyện thôi, có động tay động chân đánh nhau đâu.”
“Ồ? Tụi em còn nói chuyện với nhau sao?” Ánh mắt nghiêm trọng.
“Đúng vậy, chị ấy hỏi em có quan hệ gì với anh, em hỏi chị ấy mua nước ở đâu...”
“Vậy em trả lời thế nào?”
“Uhm... Tới lượt em chọn món rồi, lát sau nói nha, bye~”
Tống Tử Văn để điện thoại qua một bên, bóp trán theo bản năng, đột nhiên dừng động tác lại, gọi số nội bộ công ty, “Tiểu Thái, anh vào đây.”
Rất nhanh chóng, thư ký Thái đẩy cửa vào: “Lãnh đạo, tìm tôi có việc gì?”
“Lần trước ra ngoài ăn với đám người ở Cục Kiến thiết thành phố, sau đó lại ra bờ biển Ca Thành, anh còn nhớ không?
“Nhớ, chuyện của hai tháng trước.”
“Công ty đón tiếp chúng ta tối hôm đó là ai vậy?”
“Hình như là Kim Sa.”
“Đẩy quy trình phê duyệt của họ xuống dưới.”
“Hả? Việc này đã kéo dài hơn hai tháng rồi, còn ép xuống ư?”
“Ép.”
Thư ký Thái “Vâng” một tiếng, cũng không biết Kim Sa đã làm gì đắc tội anh đây, chưa chạy hết quy trình phê duyệt, đồng nghĩa với việc công trình mãi không thi công được, đó là tổn thất không hề nhỏ.
“Vậy giờ tôi xuống văn phòng làm việc của lầu dưới trao đổi?”
“Đúng vậy.”
“Rõ ràng tiếp đãi rất tốt mà, họ còn mời vài học sinh Học viện Điện ảnh thủ đô đến tiếp chúng ta, sao mà nói đổi thì đổi được...” Tiểu Thái chu mỏ đi mất.
Tống Tử Văn mơ hồ nhớ lại, đó là chuyện xảy ra từ năm ngoái.
Bên bất động sản Kim Sa có một công trình mãi vẫn chưa được phê duyệt, từng tìm anh, sau đó lại ghé qua Cục Kiến thiết thành phố, lúc bấy giờ hai bên mới gặp nhau.
Anh và tiểu Thái vốn dĩ không tính đi, bởi vì về mặt quy trình phê duyệt của Kim Sa, anh chẳng tính để đối phương dễ dàng được thông qua, nhưng không chịu được liên tục bị bên Cục Kiến thiết khuyên bảo, cộng thêm đó chỉ là một bữa cơm nho nhỏ, Tống Tử văn liền thuận buồm đồng ý.
Người trong quan trường, có vài bữa rượu không thể khất từ, khi xử lý chuyện này anh luôn rất cẩn thận, chừa đủ mặt mũi cho bên Cục Kiến thiết.
Kết thúc bữa ăn, cả bọn kháo nhau muống đi hát karaoke, người phụ trách của Kim Sa có rất nhiều mưu kế trong đầu, lần này đi vừa hay có chỗ để phát huy. Đầu tiên đặt phòng riêng có nhân viên quà phục vụ, sau đó lại dẫn thêm năm, sáu cô gái trẻ, nói là học sinh trường Điện ảnh thủ đô, sau cùng lại tự ý đẩy hoa khôi của ngành biểu diễn vào lòng anh.
Lúc đó anh tìm lấy một lý do thoát thân, sau đó không để tâm đế chuyện này nữa.
Không ngờ tối qua lại gặp cô gái này tại tiệm đồ ngọt đó, tên là Phàm gì đó, nhớ không nhầm thì cô gái đó khá cao.
Nếu nói cuộc điện thoại tự cho là khiêu gợi tối qua của Giang Vũ Phàm đã làm Tống Tử Văn thấy phản cảm, vậy thì việc cô chặn đường Nhiễm Dao hôm nay, đây chính là dây dẫn lửa đến thùng thuốc nổ.
Tóm lại, bất động sản Kim Sa gặp vận xui như vậy đấy.
Chắc là vì không sử dụng kem che khuyết điểu, vành mắt thâm quần hiện rõ rệt.
“Xin chào.” Nhiễm Dao cười cười, đối phương cao hơn cô hai cái đầu, cô lùi về nửa bước là xong, như vậy, ánh mắt vốn dĩ ngưỡng mộ, trở nên rất bình tĩnh.
Giang Vũ Phàm nhíu mày, liền giãn ra ngay.
“Cô rất tinh mắt.” Giang Vũ Phàm nói.
“Thật sao?” Không chút đắn đo, cô bé nhẹ cười.
“Cô biết tôi đang nói gì?” Giang Vũ Phàm mở to mắt, không hiểu phản ứng của cô cho lắm.
“Chẳng lẽ không phải đang nói ly cocktail màu hồng sao? Dù gì, là tôi thấy trước, rồi cô móc tiền ra mua, rồi thưởng thức mùi vị, trong lòng vui sướng, bởi vì cảm thấy ánh mắt tôi không tệ.”
Nhiễm Dao chớp mắt, chuyển động linh hoạt, logic của cô không sai!
Trên mặt của Giang Vũ Phàm hiện ra vẻ khó hiểu quái dị, ngẩn người đánh giá cô gái lùn hơn mình mấy phân này.
Nhiễm Dao cũng tiếp nhận ánh mắt của cô. Dù hai người không quen biết, mới gặp nhau lần hai.
Vốn dĩ, Giang Vũ Phàm không xem cô ra gì, về vóc dáng, phong tình, thủ đoạn đều không phải đối thủ của cô, dựa vào đâu mà lọt vào mắt của Tống Tử Văn chứ?
Đấy chính là thái tử gia dưới chân hoàng thành trong truyền thuyết, gia thế thâm hậu, tiền đồ vô lượng!
Tống... chỉ riêng cái họ thôi cũng đã khiến bao nhiêu cô gái muốn đổ xô vào.
Hơn thế nữa, Tống Tử Văn khác một trời một vực so với đám công tử con nhà giàu không lo làm ăn tử tế, anh tiết chế, nghiêm nghị, thận trọng, cho dù đối mặt với sự trêu chọc nhiệt tình như lửa của cô ta cũng không rồi bời tâm trí, sau cùng nghênh ngang đi mất, không chút lưu luyến gì.
Giang Vũ Phàm lần đầu cảm nhận được sự bị cự tuyệt khó chịu như thế nào, hơn nữa trước mặt bao nhiêu người, dứt khoát như vậy.
Nhưng cái người trước mặt dựa vào đâu kia chứ?
“Hình như chị có thành kiến với tôi?” Miệng nói vậy, nhưng vẻ mặt của Nhiễm Dao lại bình thương hơn hẳn cả bình thường.
“Không sai.” Giang Vũ Phàm thốt ra.
Cô không thích nụ cười vô hại kia của đối phương, tức đến hoảng loạn.
“Ồ.”
Không hỏi nhiều, thậm chí không có chút biểu hiện dư nào, nụ cười vẫn trên môi, thậm chí còn không có chút thay đổi.
Lời nói đã nói ra đầu môi, quanh quẩn một lúc, cảm giác lên không được mà xuống cũng không xong khiến người ta bực bội cực hạn.
Giang Vũ Phàm ngẩn người, hít thở sâu vài cái để kiềm chế sự phiền não dâng trào trong lòng, ánh mắt nhìn Nhiễm Dao từ xem thường liền trở nên kiêng kỵ.
Nhiễm Dao lại chẳng màng đến suy nghĩ của đối phương, giờ cô sắp bị ánh sáng mặt trời phơi khô, đang ngó quanh tìm xem chỗ hàng quán nào bán đồ uống. Thường thì, trước cổng trường đáng lẽ không thiếu gì tiệm trà sữa, đồ ngọt, mấy chỗ tương tự như vậy.
“Chị là học sinh trường điện ảnh thủ đô?”
Giang Vũ Phàm ngập ngừng, gật đầu, hiện giờ cô đã hoàn toàn bị lu mờ, tình huống trước mặt... hoàn toàn không giống như trong kịch bản chút nào hết!
Nếu cô ta thật sự là bạn gái hiện tại của Tống Tử Văn, không lý do gì mà không hỏi gì cả, như vậy cũng chịu đựng quá.
“Khó trách chị xinh đẹp như vậy, chắc là sinh viên top của ngành biểu diễn hả?”
“...” Giang Vũ Phàm không còn lời gì để đối đáp lại.
“Chị biết ở đâu bán nước uống không?"
“...”
Nhiễm Dao nhìn cô trông đợi, “Có thể nói cho tôi biết không?”
“... Phía đối diện có tiệm trà sữa.”
“Cảm ơn nhé!” Nói xong liền đi về phía đối diện.
“Đợi đã!” Giang Vũ Phàm cắn răng, nếu đối phương đã không nhắc, vậy thì cô sẽ hỏi, “Cô và trợ lý thị trưởng Tống có quan hệ gì?”
Nhiễm Dao ngừng lại một lát, quay lại nhìn cô ta, ánh mắt trong suốt ấy khiến người ta... tự ti mặc cảm.
“Chị hỏi tôi và Tống Tử Văn?”
“Phải.”
“Tại sao tôi phải nói cho chị biết?” Không sắc bén, không châm chọc, chỉ là câu hỏi đơn thuần.
Giang Vũ Phàm không chịu được nữa, nhưng cô không muốn chịu thua, “Tôi thích anh ấy.”
“Cô xem thường tôi?!”
“Không phải... Trên đời này người thích A Văn nhiều vô số, nhưng có liên quan gì tôi chứ?” Nhiễm Dao nghiêng đầu qua, đôi mắt tỏ vẻ hoài nghi.
“Cô!” Nét mặt đẹp đẽ của cô gái bị bóp méo trong giây lát, rất nhanh lại khôi phục bình trường trở lại. “Đừng giả bộ nữa, không lẽ cô không ngại sao?”
“Ngại chứ, nhưng có ích lợi gì chứ?”
Nhiễm Dao nhìn cô ta cười, “Bây giờ đến lượt tôi hỏi chị.”
“Cái gì?” Phản ứng không kịp.
“Chị và Tống Tử Văn lại là mối quan hệ gì?”
Cô gái cười lạnh lùng, đáp trả lại những lời lúc nãy, “Tại sao tôi phải nói cho cô biết?”
“Bởi vì tôi là bạn gái anh ấy!” Như vậy... quá hợp lý.
Ý chí yếu ớt của Giang Vũ Phàm một lần nữa bị nghiền thành mảnh vụ, “Tôi...”
“Khó lắm sao?”
“Ồ, xem ra có vẻ khó thật.” Nhiễm Dao than nhẹ một tiếng, có chút tiếc nuối, “Nhớ là sau này không nên hỏi lại những vấn đề như vậy nữa, chị xem, ngại ngùng biết bao nhiêu?”
Cô hoàn toàn thật lòng khuyên bảo, nhưng lọt vào tai của Giang Vũ Phàm lại trở thành sự khiêu khích, ra oai.
“Đừng tưởng cô có thể đắc ý mãi, sớm muộn gì cũng có một ngày cô bị đàn ông bỏ rơi!” Nói xong quay người bỏ đi, tóc đuôi ngựa của cô ta vụt vào mặt Nhiễm Dao, có hơi đau một chút.
“Xì...” Nhìn dáng vẻ giận dữ bỏ đi của cô gái, Diễm Dao lộ ánh mắt mơ hồ.
Cô còn chưa giận dữ, cái cô kia giận cái gì?
Không suy nghĩ quá lâu, Nhiễm Dao đi thẳng tìm tiệm trà sữa đấy, “Vui lòng cho tôi ly nước trái cây kiwi, cảm ơn.”
Học viện Điện ảnh thủ đô thật sự không hổ danh là học viện điện ảnh số một, số hai toàn Hoa Hạ này, vừa bước vào cổng trường đã ngửi thấy mùi người sặc sụa.
Nhiễm Dao đi dạo dọc theo con đường có bóng râm, lâu lâu lại húp một ngụm nước trái cây, gió mát nắng ấm, cuộc sống thật tươi đẹp.
Mười hai giờ, cô đang chuẩn bị đến căn tin trường để ăn bữa trưa, điện thoại của Tống Tử Văn gọi tới.
“Chào buổi trưa, A Văn!”
Đầu dây bên kia nghe được tiếng nói tràn đầy sinh lực liền bất giác mỉm cười: “Ăn cơm chưa?”
“Đang chuẩn bị ăn.”
“Ở bên ngoài ư?”
“Uhm, đi dạo trong trường học!”
“Đại Học Bắc Kinh ư?”
“Không, Điện ảnh thủ đô.”
“Có gặp được ngôi sao nào không?”
“Không gặp được ngôi sao, nhưng gặp được cô gái mua ly cocktail tối hôm đó.”
Lông mày Tống Tử Văn nhíu chặt, trong mắt lóe lên vẻ lạnh nhạt: “Không xảy ra việc gì chứ?”
“Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Tụi em chỉ nói chuyện thôi, có động tay động chân đánh nhau đâu.”
“Ồ? Tụi em còn nói chuyện với nhau sao?” Ánh mắt nghiêm trọng.
“Đúng vậy, chị ấy hỏi em có quan hệ gì với anh, em hỏi chị ấy mua nước ở đâu...”
“Vậy em trả lời thế nào?”
“Uhm... Tới lượt em chọn món rồi, lát sau nói nha, bye~”
Tống Tử Văn để điện thoại qua một bên, bóp trán theo bản năng, đột nhiên dừng động tác lại, gọi số nội bộ công ty, “Tiểu Thái, anh vào đây.”
Rất nhanh chóng, thư ký Thái đẩy cửa vào: “Lãnh đạo, tìm tôi có việc gì?”
“Lần trước ra ngoài ăn với đám người ở Cục Kiến thiết thành phố, sau đó lại ra bờ biển Ca Thành, anh còn nhớ không?
“Nhớ, chuyện của hai tháng trước.”
“Công ty đón tiếp chúng ta tối hôm đó là ai vậy?”
“Hình như là Kim Sa.”
“Đẩy quy trình phê duyệt của họ xuống dưới.”
“Hả? Việc này đã kéo dài hơn hai tháng rồi, còn ép xuống ư?”
“Ép.”
Thư ký Thái “Vâng” một tiếng, cũng không biết Kim Sa đã làm gì đắc tội anh đây, chưa chạy hết quy trình phê duyệt, đồng nghĩa với việc công trình mãi không thi công được, đó là tổn thất không hề nhỏ.
“Vậy giờ tôi xuống văn phòng làm việc của lầu dưới trao đổi?”
“Đúng vậy.”
“Rõ ràng tiếp đãi rất tốt mà, họ còn mời vài học sinh Học viện Điện ảnh thủ đô đến tiếp chúng ta, sao mà nói đổi thì đổi được...” Tiểu Thái chu mỏ đi mất.
Tống Tử Văn mơ hồ nhớ lại, đó là chuyện xảy ra từ năm ngoái.
Bên bất động sản Kim Sa có một công trình mãi vẫn chưa được phê duyệt, từng tìm anh, sau đó lại ghé qua Cục Kiến thiết thành phố, lúc bấy giờ hai bên mới gặp nhau.
Anh và tiểu Thái vốn dĩ không tính đi, bởi vì về mặt quy trình phê duyệt của Kim Sa, anh chẳng tính để đối phương dễ dàng được thông qua, nhưng không chịu được liên tục bị bên Cục Kiến thiết khuyên bảo, cộng thêm đó chỉ là một bữa cơm nho nhỏ, Tống Tử văn liền thuận buồm đồng ý.
Người trong quan trường, có vài bữa rượu không thể khất từ, khi xử lý chuyện này anh luôn rất cẩn thận, chừa đủ mặt mũi cho bên Cục Kiến thiết.
Kết thúc bữa ăn, cả bọn kháo nhau muống đi hát karaoke, người phụ trách của Kim Sa có rất nhiều mưu kế trong đầu, lần này đi vừa hay có chỗ để phát huy. Đầu tiên đặt phòng riêng có nhân viên quà phục vụ, sau đó lại dẫn thêm năm, sáu cô gái trẻ, nói là học sinh trường Điện ảnh thủ đô, sau cùng lại tự ý đẩy hoa khôi của ngành biểu diễn vào lòng anh.
Lúc đó anh tìm lấy một lý do thoát thân, sau đó không để tâm đế chuyện này nữa.
Không ngờ tối qua lại gặp cô gái này tại tiệm đồ ngọt đó, tên là Phàm gì đó, nhớ không nhầm thì cô gái đó khá cao.
Nếu nói cuộc điện thoại tự cho là khiêu gợi tối qua của Giang Vũ Phàm đã làm Tống Tử Văn thấy phản cảm, vậy thì việc cô chặn đường Nhiễm Dao hôm nay, đây chính là dây dẫn lửa đến thùng thuốc nổ.
Tóm lại, bất động sản Kim Sa gặp vận xui như vậy đấy.
Danh sách chương