“Anh, em cùng vài người bạn đi đến trường đua ngựa, cái roi ngựa của anh có thể cho...” em mượn.

Dưới ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, Tần Thiên Mỹ đành phải nuốt hai từ sau cùng vào bụng.

“Anh, em...”

“Mẹ đâu?”

“Trong, trong phòng.”

Tần Thiên Lâm quay lên lầu, Tần Thiên Mỹ lại mở miệng gọi hắn.

“Chuyện gì?”

“Buổi chiều em đến trường đua ngựa, có thể cho em mượn cái roi ngựa của anh không?”

“Không.”

Tần Thiên Mỹ chết đứng.

Hắn quay lại nhìn cô, ánh mắt cảnh cáo: “Tao khuyên mày đừng có làm chuyện trộm cắp ngu ngốc. Nhịn mày một lần, không có nghĩa là có lần hai.”

Tần Thiên Mỹ bị câu trộm cắp của anh trai làm toàn thân run lên, đầu nóng lên: “Chỉ là cái roi ngựa thôi cần ghim lâu vậy không? Nói không chừng anh còn phải cảm ơn em, nếu không phải do em lấy roi ngựa đi, chỉ sợ anh tiện tay nắm roi quất Đàm Hi luôn không chừng?”

Mặt hắn biến sắc.

Tần Thiên Mỹ nhếch môi, đôi mắt lóe lên ác ý, mở miệng nói: “Cũng khó trách cô ta có gian tình ở ngoài. Anh Hai, em biết anh tủi thân, nhưng anh đáng lắm!”

“Có gan nói lại lần nữa?” Đôi mắt u tối càng hung ác nguy hiểm.

“Hơ... hơ hơ... anh à, em nói anh đáng lắm! Đàm Hi có người tình, chẳng phải cũng do anh làm nên sao?” Cô gái cười kiêu ngạo, đôi môi đỏ cong lên, đôi mắt ẩn chứa sự hả hê khi thấy người khác khổ sở.

“MÀY MUỐN CHẾT!” Hắn lao xuống.

Tần Thiên Mỹ lùi về sau, đột nhiên cười to: “Anh xem anh lại tức giận rồi, em là em gái anh cũng không chịu được, thì sao trách Đàm Hi được? Sao, anh cũng muốn đánh em như khi đánh Đàm Hi ư?”

Cánh tay giơ cao khẽ run, cứng đờ trên không.

“Biết tại sao nó lại gian díu bên ngoài không?”

“Mày muốn nói gì?” Hắn thả tay xuống, trong lòng thấy sốc, “Không phải do anh tự làm nên sao” câu nói đó như lời nguyền rủa, ám ảnh mãi trong đầu hắn ta.

Ánh mắt Tần Thiên Mỹ lóe sáng. Cô ta cười cười, đôi môi đỏ tươi như nhuộm màu máu, từng từ cô nói ra uy lực như con dao bén nhọn: “Không có người phụ nữ nào dung thứ cho chồng mình bạo lực gia đình cả, đương nhiên, ngoại trừ bệnh nhân Stokholm. Nói đơn giản, anh đối xử với nó không tốt, nên nó phải tìm một người khác tốt với nó.”

Tần Thiên Lâm sững sờ đứng lặng, hắn... đối với cô không tốt sao?

“Tự tung tự tác, không xem ai ra gì, chủ nghĩa đàn ông quá lớn, anh Hai, nói thật, anh không bằng cậu. Ít nhất, cậu chưa bao giờ mắng mỏ hay đánh phụ nữ.” Tần Thiên Mỹ tiếp tục đâm thêm một dao.

Thấy anh Hai của mình đứng đơ người như trời trồng, cô ta cười chế nhạo rồi đi thẳng ra cửa.

Tần Thiên Mỹ không thích Đàm Hi, nhưng cô ta không thấy đối phương có lỗi. Nếu là cô, gặp phải người chồng như Tần Thiên Lâm, e là đã kiếm chuyện từ sớm rồi, làm gì có chuyện kéo đến giờ mới làm khó chứ?

Trên thế giới này sự mất mát khiến người ta đau khổ nhất không phải mất tất cả, mà là đã từng có, nhưng hiện tại muốn cũng không có.

“Em cần gì phải nói những lời như vậy để khích nó chứ?” Một tiếng thở dài trách móc, nhưng lại càng giống bất lực hơn.

“Anh Cả...” Tần Thiên Mỹ chột dạ, “Anh đến khi nào vậy?”

“Chỉ vì một cái roi ngựa, em phải xoáy vào nỗi đau của nó đến vậy sao?” Tần Thiên Kỳ bình thản như mặt nước phẳng lặng, “Đó là anh Hai em đấy!”

“Em xem anh ấy là anh Hai, nhưng anh ấy có chuyện gì là kiếm chuyện với em, mượn có cái roi ngựa thôi cũng không cho, keo chết được!”

“Anh không tin là em không thấy tâm trạng nó không tốt.”

“Tâm trạng không tốt thì có thể nổi nóng tùy tiện vậy sao?”

“Thiên Mỹ, em không được như vậy...”

“Anh à, em không thích anh ấy như vậy.” Tần Thiên Mỹ càu nhàu, khó chịu.

“Như thế nào?”

“Suốt ngày như kẻ mất hồn, giống như ai nợ anh ấy những hai triệu ấy, em chịu đủ rồi!”

Tần Thiên Kỳ nhíu mày, “Là người đàn ông, ai cũng không muốn chuyện như vậy xảy ra với mình. Sự việc liên quan đến tôn nghiêm và lòng tự trọng, khó trách nó có tâm trạng không tốt. Trong thời gian này em nhịn một chút đi.” Dù gì cũng là một gia đình, tuy rằng xen lẫn lợi ích không đơn thuần gì, nhưng mối liên hệ máu mủ không phải dễ gì cắt đứt được.

Tần Thiên Mỹ lại cười ra tiếng: “Anh Cả, việc đến thế này mà anh còn không hiểu sao?”

Tần Thiên Kỳ đưa tay ấn vào giữa hai đường chân mày.

“Tôn nghiêm với tự trọng cái khỉ gì chứ, rõ ràng là anh ấy tự đào hố chôn mình mà thôi, có kéo cũng không lên!”

“Thiên Mỹ!”

“Hôm nay em phải nói rõ, anh ấy thích Đàm Hi rồi, anh ấy ghen, anh ấy không cam tâm!”

“Đủ rồi!” Đôi mắt Tần Thiên Kỳ chứa đựng sự khắc nghiệt.

“Mấy anh cứ tự lừa dối bản thân đi, nhìn anh ấy càng ngày càng lún sâu vào!” Nói xong, cô ta đi ra ngoài.

Ngồi lên xe, Tần Thiên Mỹ tức đến nỗi hai tay đánh mạnh vào tay lái, “ Đàm Hi, tại mày hết, tất cả là tại mày hết...”

Tần Thiên Kỳ nhìn chiếc xe thể thao phóng đi xa, đôi lông mày càng nhíu lại hơn, “Lưu Toàn, cậu cho vài người đi theo cô chủ, phải bảo vệ an toàn, có chuyện gì gọi cho tôi ngay.”

“Vâng, cậu Cả. Mấy cậu lái xe đi theo bảo vệ cô chủ, báo cáo tình hình liên tục về.”

Tần Thiên Kỳ đi vào biệt thự.

Sầm Vân Nhi như con bướm sà vào lòng anh, sau đó đón lấy áo khoác trên tay anh, “Hôm nay sớm vậy?”

“Uhm, việc làm xong rồi thì về thôi.”

“Mẹ còn ngủ, Thiên Lâm vừa đập cửa, anh muốn đi xem không?”

“Không cần.” Chân mày anh tối sầm, “Có những chuyện, phải tự mình thông suốt, ai cũng không giúp được.”

Sầm Vân Nhi nghe xong dường như hiểu cũng dường như không.

Tần Thiên Kỳ đưa cô đến ngồi xuống ghế sofa: “Việc bên chỗ mẹ giải quyết xong chưa?” “Mẹ” ở đây là chỉ Tần Dung, mẹ của Sầm Vân Nhi.

“Đã đồng ý hòa giải rồi, tuy rằng phía Thượng Hải thái độ rất cứng rắn, nhưng cũng rộng lượng. Số tiền đó đủ để mẹ em dưỡng lão rồi. Xin lỗi, anh không giúp được gì cả.”

Sần Vân Nhi nắm lấy tay chồng, “Không trách anh được. Tần thị gốc ở Kinh Đô, Thượng Hải là địa bàn của nhà họ Giang, không thể vươn tới được.”

“Vân, em có muốn lấy lại sản nghiệp của Sầm gia ở Thượng Hải không?”

Cô ngẩn người: “Ông xã, sao lại hỏi vậy?” Trong lòng cô mơ hồ đoán, nhưng trong phút chốc, cô liền phủ nhận, Thiên Kỳ không phải người như vậy...

“Không có, chỉ muốn nghe suy nghĩ của em.”

Sầm Vân Nhi trợn mắt nhìnThiên Kỳ: “Em nghĩ gì anh còn không biết sao?” Cô ngả đầu lên vai anh, nhưng lại bỏ qua cảm xúc khác lạ thoáng lóe lên trong mắt đối phương, “Cả đời này, em không cầu mong gì nhiều, có thể ở bên anh là nguyện vọng lớn nhất của em.”

“...Ừ.” Đôi mắt Tần Thiên Kỳ nhìn về xa xăm, không nhìn rõ được cảm xúc thật sự lúc đó.

Sầm Vân Nhi lại cười rất vui.

Tần Thiên Lâm đứng ở lan can tầng 2, từ trên nhìn xuống thấy hết cảnh này, đôi môi liền nở nụ cười lạnh nhạt, quay người vào phòng.

Sau khi ăn tối, Tần Tấn Huy kêu hai anh em vào phòng đọc sách.

“Việc của Đàm Hi không thể kéo dài thêm được nữa, hôm nay phải thương lượng đưa ra biện pháp cho tôi ngay!” Có thể thấy được, sắc mặt của Tần Tấn Huy không được tốt, như thể đang cố áp chế thứ gì đó.

“Ba, công ty xảy ra chuyện gì sao?” Tần Thiên Kỳ hỏi dò.

Tần Tấn Huy không chút cảm xúc, giọng nói lại khiến người khác run rẩy: “Lục gia muốn lấy lại quyền khai thác thành phố kinh tế Bình Tân.”

“Chúng ta giành được nhờ thực lực của mình, họ dựa vào cái gì mà muốn lấy là lấy chứ?!”

“Dựa vào quyền khai thác chính của mảnh đất này nằm trong tay Lục Chinh.” Tần Tấn Huy rất bình tĩnh, cơn giận của ông đã bùng phát hết lúc chiều ở văn phòng rồi.

“Nhanh quá...”

“Thật không hổ danh là đời sau đáng tự hào của hai nhà Bàng Lục.” Khuôn mặt Tần Tấn Huy xuất hiện nụ cười lạ lùng, “Đây là lời cảnh cáo của Lục Chinh, phải buông Đàm Hi ra.” Dù rằng ông vì lý đo nào đó mà cứ níu lấy cô con dâu này không buông tha, nhưng so với lợi ý trước mắt, bên nặng bên nhẹ, trong lòng ông hiểu rõ nhất.

“Con không đồng ý.” Câu nói đầu tiên từ miệng Tần Thiên Lâm từ khi hắn bước vào cửa.

Bốp~

Cái tát vào mặt của Tần Tấn Huy quá bất ngờ, Tần Thiên Kỳ thấy sốc, Tần Thiên Lâm bị đánh lệch đầu, sau đó mặt không cảm xúc quay đi, nét hung ác giữa hai chân mày giống hệt nét độc địa ác hiểm của Tần Tấn Huy.

Hắn cười nhạt, rồi lặp lại: “Con không đồng ý.”

“Mày lấy gì mà không đồng ý?! Mày có tư cách gì không đồng ý?!” Tần Tấn Huy đập bàn, tức không nhịn được, “Nếu không phải hôm nay mày gây chuyện tại văn phòng của Lục Chinh, ra tay đánh nhau, Tần Thị có bị mày ép đến nỗi thành ra thế này không?!”

Trong mắt Tần Tấn Huy, tính cách của Lục Chinh có chính khí và cương trực của người lính, quang minh lỗi lạc, chẳng cần dùng biện pháp bỉ ổi như vậy, điều này do ông ta rút ra được sau khi hợp tác lâu dài. Tiếng tăm của Lục Chinh trên thương trường trước giờ rất tốt. Nếu không phải bị kích động, tên đó sao có thể tự đi hủy hoại danh dự của bản thân, đồng ý rồi lại nuốt lời chứ?

Hơn nữa, nghe giọng Trần Khải bên ấy khá là cứng rắn.

Tần Tấn Huy nghĩ ngợi liền hiểu ra, nói đến cùng cũng là chuyện Đàm Hi gây ra. Không ngờ, Lục Chinh lại nghiêm túc vậy. Nếu đã thế, chi bằng đẩy đò xuôi mái chèo tác hợp, sau này sẽ có lợi cho nhà họ Tần.

“Giao Đàm Hi cho Lục Chinh.” Đây là quyết định sau nhiều lần đắn đo của Tần Tấn Huy, tựa như “Đàm Hi” trong mắt ông chỉ là món đồ có thể tùy ý chuyền tay.

“Cô ấy là vợ con, ba không có quyền điều khiển!” Tần Thiên Lâm mở miệng, đôi mắt hiếm khi toát ra vẻ quả quyết.

“Vợ?” Tần Tấn Huy cười trừ, “Lúc đầu người lạnh lùng với nó là ai hả? Người đánh đập nó đến mức nằm viện lại là ai hả? Giờ mày nói với tao, nó là vợ mày, Thiên Lâm mày không thấy muộn rồi sao?”

Mạch máu như bỗng chốc đông cứng lại, khi mọi người đều nói, hắn đối với Đàm Hi không tốt, trong lòng hắn cũng đau như kim đâm ư? Thì ra, hắn đã từng khốn nạn đến thế...

Có thể tưởng tượng được rằng sự lạnh lùng của hắn đã khiến cô phải hứng chịu biết bao lời ghẻ lạnh, rồi còn rơi biết bao nước mắt nữa?

Bị tổn thương đủ rồi, khóc đủ rồi, vì vậy quyết định rời khỏi hắn ư?

Trong đầu hắn hiện lên cảnh trong văn phòng sáng sủa, hai con người ôm nhau hôn say đắm, bầu không khí ấm áp ngọt ngào ngập tràn, tựa như bức tranh tuyệt tác vậy.

“Con sẽ bù đắp cho cô ấy.” Tần Thiên Lâm nắm chặc bàn tay, nói rõ từng chữ.

“Đền bù?” Tần Tấn Huy nhìn hắn, giống như nhìn một đứa trẻ ngây thơ không hiểu chuyện, “Mày nghĩ, Lục Chinh sẽ cho mày cơ hội này sao?”

Tần Thiên Lâm bị sét đánh, “Con sẽ đi tìm ông ấy!”

“Đứng lại!” Tần Tấn Huy cười lạnh một tiếng, “Mày thấy mày còn phá chưa đủ sao? Đừng nói là Lục Chinh dễ dàng buông tay, đến cả Đàm Hi cũng sẽ không chấp nhận mày lần nữa!”

“Im ngay!” Lúc này, vết thương được che giấu dưới lớp phấn dày bị kéo rách, máu từ vết thương rỉ ra, “Cô ấy nhất định sẽ theo con về, cũng cần phải theo con về.” Xét cho cùng, cô ấy đã từng thầm yêu hắn!

“Thiên Kỳ, ngăn nó lại.”

“Anh, tránh ra.”

“Thiên Lâm, em bình tĩnh đã. Ngay từ đầu... hai đứa cũng không phải là vợ chồng!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện