Tần Tấn Huy từ công ty trở về, vào thẳng thư phòng, sắc mặt đen sì đáng sợ.

Tần Thiên Mĩ đứng một bên, không dám thở mạnh, chỉ sợ mình bị liên lụy.

“Mẹ...”

Lục Thảo vỗ tay cô ta: “Con lên lầu xem anh trai con thế nào đi, mẹ có chuyện cần nói với ba con.”

Tần Thiên Mĩ gật đầu, xoay người đi lên lầu.

Sầm Vân Nhi đang chuẩn bị cơm tối, vẫn giữ nguyên dáng vẻ người vợ hiền thục kia, ngay cả Lục Thảo cũng không nhận ra cô ta có bất kỳ điểm gì khác, “Vất vả cho con rồi, Vân Nhi.”

“Mẹ, đây đều là những chuyện con nên làm, người một nhà với nhau cả sao mẹ lại nói khách sáo vậy ạ.”

Đợi Lục Thảo đi rồi, Sầm Vân Nhi mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Có những khi cô ta rất ngưỡng mộ Đàm Hi, tự do tự tại, không bị liên lụy bởi hai chữ danh tiếng, càng không cần phải lắt léo phối hợp. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở ngưỡng mộ, cô ta không có dũng khí vứt bỏ lại những gì đang có, càng không thể tưởng tượng ra nổi những ngày tháng không có Tần Thiên Kỳ cô ta sẽ sống thế nào. Cho nên, cả đời này cô ta đã định trước sẽ cắm rễ ở Tần gia, không dứt ra được.

Thư phòng.

“Thằng khốn nạn!” Tần Tấn Huy đập bàn đứng dậy, tức giận đùng đùng.

“Ông đừng tức giận nữa.” Lục Thảo chạy ra phía sau, giúp ông ta xoa bóp huyệt thái dương, “Nếu chuyện đã xảy ra rồi thì phải nghĩ cách xem giải quyết thế nào.”

“Hừ! Nói thì dễ, tính khí thằng em trai tốt của bà thế nào bà còn chưa biết hay sao? Chuyện nó đã hạ quyết tâm muốn làm, thì có chuyện gì không thành được đâu!” Về điểm này, ngay cả Tần Tấn Huy cũng phải khâm phục. Nói ngay như chuyện quyền khai thác lô đất ở Bình Tân, Lục Chinh cố chấp quyết muốn gọi thầu công khai, cho dù hội đồng quản trị có tạo áp lực thế nào, Lục Chinh cũng đều dốc hết sức kháng cự lại được, chỉ riêng khí phách và sự quyết đoán này cũng đã vô cùng hiếm có rồi.

Lục Thảo thức thời lựa chọn không nói gì. Bà ta họ Lục, có một nửa dòng máu giống như Lục Chinh, đây là điều không thể phủ nhận được, cũng không thể giảo biện.

Tần Tấn Huy cũng cảm thấy những lời mình vừa nói có chút quá đáng, nên kéo tay vợ nói: “Tôi xin lỗi, tôi hơi nặng lời, bà đừng để trong lòng.”

“Vợ chồng với nhau không cần phải nói mấy lời này. Chuyện này đã đả kích rất lớn đến Thiên Lâm, nếu xử lý không tốt thậm chí còn làm liên lụy dến danh tiếng của cả Tần gia. Dù gì Đàm Hi cũng đã từng lộ mặt trong giới này, sau lưng còn có một Đàm Thị sừng sững, một hành động nhỏ cũng có thể dứt dây động rừng.”

“Bà suy nghĩ rất chu toàn. Chuyện này không thể để lộ ra ngoài đươc, có thể giải quyết trong nhà là tốt nhất.”

“Vậy việc Đàm Hi đi hay ở...” Lục Thảo chỉ nói một nửa để lại một nửa, điểm này bà ta không chắc chắn, đương nhiên phải xem ý tứ người làm chủ gia đình là Tần Tấn Huy thế nào.

Trầm ngâm một lúc, “Dù có nói thế nào, Đàm Hi cũng là vợ, là con dâu được Tần gia thừa nhận, đây là sự thật không thể nghi ngờ.”

Lục Thảo mím môi, nếu có thể bà ta không muốn Đàm Hi tiếp tục có bất kỳ mối dây dưa gì với Tần gia nữa, nhưng bà ta cũng không thể mặc kệ không để tâm đến suy tính của Tần Tấn Huy.

“A Chinh sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.”

“Hừ! Chúng ta hết cách với nó, không có nghĩa là người khác cũng hết cách với nó.”

Thần sắc Lục Thảo thay đổi, “Ý ông là...”

“Bà cũng một khoảng thời gian không đi lại với Lục gia rồi, bớt chút thời gian đi thăm ông cụ và bà cụ đi. Tôi nghĩ, có lẽ là họ rất ‘vui vẻ’ khi được gặp bạn gái của Lục Chinh đấy.”

“Tấn Huy, ông...”

“Cứ làm như tôi nói.”

“Nhưng chúng ta không thể bảo đảm ông bà cụ sẽ ra mặt ngăn cản, dù sao thì việc ông bà cụ muốn có cháu bế cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai rồi, nói không chừng có khi còn thực sự chấp nhận Đàm Hi nữa.”

“Bà cụ thì không dễ nói, nhưng còn ông cụ Lục xưa nay luôn xem trọng luân lý đạo đức, nếu Đàm Hi đã là vợ của Thiên Lâm thì không có lý gì lại để cho người làm cậu như Lục Chinh nhúng chàm được.”

“Tôi hiểu rồi.”

Lục Thảo vừa từ thư phòng đi ra đã thấy con gái đang hô to gọi nhỏ.

“Thiên Mĩ, mẹ nhớ mẹ đã nói với con không chỉ một lần rồi, cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì cũng phải bình tĩnh, sao con không nghe thế...”

“Mẹ, anh hai đang sốt, toàn thân nóng bừng!”

“Cái gì?! Nhanh, kêu tài xế chuẩn bị xe, đưa anh con đến bệnh viện ngay.”

Bên này luống cuống chân tay, còn bên kia lại trôi qua tĩnh lặng.

Đàm Hi được Lục Chinh bế đặt lên vị trí ghế lái phụ. Anh giơ tay thắt dây an toàn cho cô, sau đó ngồi lên xe, khởi động xe.

Hai người không ai nói gì, chỉ nghe thấy tiếng gió khẽ lướt qua. Cuối cùng, Đàm Hi thoát khỏi trạng thái ngẩn ngơ của mình, quay đầu cười với anh: “Không ngờ động tác đánh người của anh lại đẹp trai đến thế.”

Lục Chinh cười nhạt, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng nặng nề rơi xuống đất, vẫn còn có tâm trạng cười đùa, chứng tỏ là không sao thật rồi.

“Đồ yêu tinh gây họa.”

Đàm Hi hừ một tiếng, rõ ràng là không phục: “Là hắn ta giở trò trước, sao bây giờ lại trách em?”

“Ai bảo em một mình đi đến Tần gia? Giấu anh à?”

Bỗng dưng thấy chột dạ, chẳng phải là vì cô muốn giải quyết xong xuôi rồi mới nói cho anh biết đó sao, không ngờ bị tên biến thái Tần Thiên Lâm đâm cho một nhát.

“Cũng may là không ngốc lắm.” Biết gọi điện thoại cầu cứu.

“Anh nói đi, tại sao Tần Thiên Lâm lại đột nhiên làm khó dễ?” Đàm Hi nhíu mày, “Theo lý mà nói, đáng ra hắn phải không biết mới đúng.”

Đáy mắt người đàn ông lóe lên một tia sáng u ám, “Cũng có lẽ chỉ là tình cờ nhìn thấy.”

“Nhìn thấy? Sao thế được... chúng ta ở Tân Thị, hắn ở thủ đô...” Từ từ! Hình như Tần Thiên Lâm nói là đến trường đón cô, chẳng lẽ hắn bắt gặp cô và Lục Chinh lúc đó sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có cách giải thích này là hợp lý.

“Bây giờ đã lật bài ngửa với nhau hết rồi, tiếp theo phải làm thế nào bây giờ?” Đàm Hi nhìn chằm chằm anh.

“Em thấy sao?”

Thở dài yếu ớt: “Bây giờ không thể trở về Tần gia được nữa rồi...” Vừa nghĩ lại cảnh Tần Thiên Lâm hung hăng xé rách quần áo của cô, Đàm Hi không khỏi rùng mình, đúng là tên điên.

Lúc ra khỏi Tần gia, cô đã lơ đãng nhìn thoáng qua gương mặt tối tăm của Tần Thiên Lâm. Đàm Hi biết rằng hắn sẽ không dễ dàng dừng tay như vậy.

“Nghe giọng điệu của em có vẻ như vẫn thấy tiếc nuối thì phải?” Lục Chinh mặt không biểu cảm.

Đàm Hi đảo mắt: “Anh ghen à?”

“...”

“Hắn chỉ xé quần áo của em thôi, chứ chưa chạm được vào những chỗ khác.”

Một lúc lâu sau, anh mới khẽ thở dài: “Lần sau đừng đi gặp hắn một mình nữa.”

“Vâng, em không đi một mình, chúng ta cùng đi.” Tốt nhất là phải khiến cho tên biến thái đó tức chết thì thôi!

Lúc này người đàn ông mới hòa hoãn hơn chút.

Khi chiếc Land Rover dừng trước cổng bệnh viện, Đàm Hi hơi ngẩn người: “Làm gì vậy?”

Lục Chinh cài lại cẩn thận áo khoác cho cô, không biết móc từ đâu ra một cái mũ lưỡi trai đưa cho cô, “Xuống đi.”

Đàm Hi bất động: “Anh còn chưa nói là đến bệnh viện để làm gì?” Còn là bệnh viện Bàng Thiệu Huân làm việc nữa chứ.

“Bôi thuốc.”

“Hở?”

Bàn tay xoa lên gò má bên trái sưng đỏ của mình, Đàm Hi đau đến hít một ngụm khí lạnh, lúc này mới nghĩ lại trong lúc ẩu đả, cô phải chịu một cái tát của Tần Thiên Lâm, bị rách cả môi.

“Vết thương nhỏ thôi, không cần đâu.” Cô không muốn đi.

“Nghe lời.”

“Vết thương nhỏ tí ấy mà, ngủ một giấc dậy là hết sưng thôi.”

“Nếu đã đến đây rồi thì vào trong thoa thuốc đi.”

“Chỉ thoa thuốc thôi nhé?” Đàm Hi đưa ra điều kiện.

“Phải xem bác sĩ căn dặn thế nào.”

Cuối cùng, tuy rằng rất không tình nguyện, nhưng Đàm Hi vẫn bị anh nửa lôi nửa kéo vào văn phòng của Bàng Thiệu Huân.

“He, tôi đang bảo sao hôm nay vừa ngủ dậy đã thấy có chim khách kêu, thì ra là có khách quý đến thăm.”

Đàm Hi bĩu môi, người này nói dối mà cũng không cần cầm bản thảo, mùa này lấy đâu ra chim khách chứ?

Dở hơi!

“Khám cho cô ấy đi.” Lục Chinh đột nhiên nói.

Bàng Thiệu Huân đặt chiếc bút đang cầm trên tay xuống, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ thong dong: “Sao cô cứ xảy ra chuyện suốt thế?”

Đệch! Anh mới xảy ra chuyện ấy! Phì phì phì!

Đàm Hi phì liên tiếp ba lần mới thôi, nhìn Bàng Thiệu Huân bằng ánh mắt mang theo sự bất mãn: “Gà Giò, uổng công anh làm bác sĩ, sao lại ăn nói khó nghe như thế chứ!”

“Bác sĩ thì bắt buộc phải nói dễ nghe à?” Anh ta hỏi ngược lại.

“Đương nhiên rồi, nếu không thì sao có thể dùng mồm miệng đi khuyên người ta dùng tiền chữa bệnh được chứ?”

“Giảo biện.” Anh chỉ vào chiếc ghế đối diện, “Ngồi xuống, giơ má trái ra cho tôi xem nào.”

Đàm Hi không tự nguyện, vẫn là Lục Chinh ép cô mới chịu an phận.

“Xì.... Ai mà lại ra tay độc ác thế này? Cả khoang miệng đều sưng tấy lên rồi. Tôi lấy thuốc mỡ tiêu viêm cho cô, mỗi ngày thoa đủ ba lần, ngoài ra có thể lấy thêm thuốc tiêu viêm...”

“Stop! Tôi không uống thuốc.” Ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Lục Chinh. Anh gật đầu, lúc này Đàm Hi mới hài lòng.

“Cậu cứ dung túng cho cô ấy thế à!” Bàng Thiệu Huân hừ lạnh, thế nào cũng có ngày sẽ trèo lên đầu cậu mà dội shit!

Đừng có nghi ngờ gì cả, Đàm Hi chính là một tên tiểu vô lại không biết chừng mực, chuyện gì cũng làm được.

Thoa thuốc xong, Đàm Hi đi vào wc, văn phòng rộng lớn chỉ còn lại Lục Chinh và Bàng Thiệu Huân.

“Tần gia biết chuyện rồi à?”

“Ừ.”

“A Chinh, rốt cuộc là cậu đang nghĩ gì vậy?”

“Đừng khuyên, cậu biết đấy, tôi sẽ không buông tay đâu.”

Bàng Thiệu Huân thở dài, “Cậu ấy à, cứ cam tâm treo cổ chịu chết trên cái cây vẹo đấy à?”

“Cô ấy không yếu đuối như cậu nghĩ.”

“Nhưng cậu chắc chắn là cô ấy thực sự sẽ đủ kiên cường để gánh vác được trọng trách là nữ chủ nhân của Lục gia à?”

“A Huân, cậu quá coi thường cô ấy rồi.”

“Bây giờ cậu đã hoàn toàn chìm đắm vào rồi, người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc sáng suốt.”

“Tôi tin vào sự phán đoán và trực giác của mình.”

“Vậy phía Tần gia cậu định xử lý thế nào?”

“Người, tôi nhất định phải đưa đi, xử lý cũng không khó, tôi chỉ sợ sẽ làm kinh động đến ông bà thôi.”

Bàng Thiệu Huân nhướng mày, anh thừa nhận rằng cô gái như Đàm Hi rất có bản lĩnh hấp dẫn người khác, đi đến đâu cũng tỏa sáng lấp lánh. Lục Chinh có thích cũng không phải là ngẫu nhiên. Nhưng điều khiến anh không ngờ tới là, Lục Chinh lại dốc lòng mưu tính lên kế hoạch vì một cô gái như vậy, thậm chí còn không tiếc đắc tội với Tần gia, bất chấp cả mối nguy sau này sẽ phải vác cái tội đối nghịch với trưởng bối. Đó hoàn toàn không giống như chuyện Lục Chinh sẽ làm.

Nhưng anh không chỉ làm rồi, mà còn kiên quyết cố chấp.

“Cậu thèm khát cô nhóc đó như vậy à?”

Trong mắt người đàn ông lướt qua một tia dịu dàng hiếm thấy, anh nói: “Đáng chứ.”

“Vậy thì tốt nhất cậu nên nghĩ xem nên giải thích thế nào với ông cụ đi.”

“Ông ngoại giao cho cậu là được rồi.”

“Này, không thế được đâu...”

Lục Chinh xoay người bước đi.

“Cậu quay lại đây cho tôi!” Bàng Thiệu Huân liên tục kêu gào, nhưng đáng tiếc người đã đi xa rồi.

Đàm Hi từ wc đi ra đã thấy Lục Chinh đứng đợi cô.

“Đi thôi.”

Cô đưa tay ra, người đàn ông cầm lấy bàn tay, sau đó đặt vào trong túi áo.

Hai người rời khỏi bệnh viện, sau đó lại đến một nhà hàng đồ ăn Quảng Đông giải quyết bữa trưa.

Để che đi dấu vết trên mặt, Đàm Hi không thể không buông mái tóc dài xuống, trong lòng thầm rủa Tần Thiên Lâm.

Lục Chinh gọi cho cô một suất kem, thành công trong việc biến khuôn mặt âu sầu ảo não lại nở nụ cười, “A Chinh, nếu hôm nay anh đến muộn thì có lẽ sau này em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.” Cô cầm cây kem, ăn với vẻ mặt thỏa mãn, nhưng giọng nói lại nghiêm túc không khó che giấu.

“Sẽ không thế nữa.” Sẽ không để em gặp phải nguy hiểm nữa, sẽ không để em bị sỉ nhục nữa, cho dù làm hết mọi khả năng cũng phải bảo vệ chu toàn cho em.

“Nói lời phải giữ lấy lời đấy nhé.”

“Chắc chắn rồi.”

Ăn cơm trưa xong, Lục Chinh đưa cô đến trung tâm thương mại mua điện thoại mới.

Đàm Hi nhân cơ hội mua điện thoại Apple phiên bản mới nhất, tiêu hết gần 1 vạn. Lục Chinh quẹt thẻ vô cùng hảo sảng, đến mức cô bé nhân viên bán hàng xanh cả mắt, chỉ hận không thể đá bay Đàm Hi đi để nhét vị kim cương vương lão ngũ trước mặt này vào túi.

“Đáng tiếc, anh ấy đã là của tôi rồi.” Nhân lúc sắp đi, Đàm Hi tiến lại gần, thấp giọng tuyên bố chủ quyền, vừa trẻ con lại vừa ác ý.

Cô gái nhân viên bán hàng mặt hết xanh lại đỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện