Lục Chinh không nói gì, Tống Bạch đã ồn ào trước.

“Ê, đây là đau lòng đấy à? Vậy mấy anh em bọn tôi phải mời thêm một vòng nữa mới được.”

Đàm Hi trừng mắt với anh ta một cái, ấu trĩ!

Lục Chinh cười như không cười.

Chu Dịch quả đúng là tên ngốc, còn bưng chén rượu lên thật: “Nhị gia, em lại mời anh một ly, sau này mong được chiếu cố nhiều hơn!” Nói xong, ngửa đầu uống cạn, căn bản không thèm để ý tới vẻ mặt đã trầm xuống của Đàm Hi.

Tống Bạch âm thầm cười trộm, có vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa Tưởng Hoa ngồi một bên nhìn cũng không hề lên tiếng nhắc nhở.

Lục Chinh nhấp một ngụm, vừa không làm mất mặt Chu Dịch lại vừa cho cô nhóc bên cạnh một câu trả lời vừa lòng.

“Hi Hi, em sợ gì chứ? Anh tôi không thể lái xe, chẳng phải còn có em sao?” Tống Bạch nói mát cực kỳ hăng hái.

“Dù thế cũng không thể uống nhiều được!”

“Còn chưa gả mà đã thành bà quản gia rồi à?”

Đàm Hi lập tức vớt một miếng thịt ba ba trong bát canh nhét vào miệng anh ta: “Ăn đi!” Tốt nhất lấp kín được cả cái miệng.

Tống Bạch cũng không giận, ngược lại còn cười hề hề như một tên đần.

Tưởng Hoa là người khá ổn trọng, tâm tư cũng sâu xa hơn Chu Dịch nhiều, vừa không cố tình nịnh bợ, cũng không bày ra tư thế cao cao tại thượng, nếu phải dùng một câu gì đó để miêu tả về anh ta thì đó sẽ là --- không kiêu ngạo, không nịnh bợ.

“Sao Dương Tự không tới đây cùng các anh vậy?” Đàm Hi thuận miệng hỏi.

“Nghe nói gần đây mới tìm được bạn gái, đang ở trong thời gian trăng mật, dính nhau lắm!” Chu Dịch mở mồm là quen miệng nói thẳng toẹt ra.

“Ồ.” Thì ra còn ít tuổi mà cũng là một kẻ quen lăn lộn giữa các bụi hoa rồi.

Ăn được một nửa, Đàm Hi đi toilet, chào hỏi xong liền rời đi.

Rửa tay xong đi ra thì thấy Tống Bạch đang ở ngoài hành lang, tên nhãi này còn dựa lưng vào tường hút thuốc, nhìn dáng vẻ thâm trầm ra phết.

“Sao anh lại ra đây thế này?”

Tống Bạch dập thuốc, đi tới: “Có mấy câu muốn nói riêng với em.”

Đàm Hi kinh ngạc nhìn anh ta, đúng là người thẳng thắn ghê.

“Nói cái gì? Anh cứ nói đi.”

“Chuyện là...” Tống Bạch gãi đầu, một chân bước qua cửa rồi lại muốn lùi bước.

Đàm Hi cũng không thúc giục, lẳng lặng đứng chờ anh ta suy nghĩ kỹ.

“Em với anh tôi thật sự ở bên nhau sao?”

“Thì sao?”

Tống Bạch hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ với đáp án của cô: “Vậy hai người định xử lý bên phía Tần gia thế nào?”

“Tôi và Tần Thiên Lâm không có quan hệ gì.”

“Sự thật là thế, nhưng mọi người nhìn vào thì không phải vậy.”

Đàm Hi im lặng một chút: “Tiểu Bạch, rốt cuộc anh muốn nói chuyện gì?”

“Đầu tiên, quan hệ giữa hai nhà Tần Lục là thông gia, tuy rằng người phụ nữ Lục Thảo kia danh không chính, ngôn không thuận nhưng trong mắt người ngoài thì hai nhà cũng coi như là có quan hệ hợp tác. Nếu chuyện của hai người bại lộ ra ngoài, Lục Thị cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Hơn nữa, cái tên Tần Thiên Lâm kia là người vừa hẹp hòi vừa xảo trá, tôi sợ hắn sẽ chó cùng rứt giậu.”

Ánh mắt Đàm Hi lóe lên, những lời Tống Bạch vừa nói không phải lần đầu cô nghe thấy, lúc trước tên Gà Giò Bàng Thiệu Huân kia cũng bảo cô như thế. Có điều, Tống Bạch hoàn toàn đứng từ góc độ của cô mà xem xét, thế nên cũng dễ nghe hơn những lời Bàng Thiệu Huân nói nhiều.

“Những cái này tôi đều hiểu, Lục Chinh cũng rõ ràng.”

Tống Bạch gật đầu: “Vậy là tốt rồi...”

“Có điều, chuyện làm tôi thấy hứng thú chính là, tại sao anh lại nói Lục Thảo danh không chính, ngôn không thuận cơ?”

“Cô không biết à?”

Đàm Hi chớp mắt: “Tôi nên biết sao?”

Tống Bạch trầm ngâm trong chớp mắt rồi từ từ kể ra.

Lục gia ba đời độc đinh, ông bà cụ Lục chỉ có một đứa con trai là Lục Viễn, cũng chính là ba của Lục Chinh.

Lúc Lục Viễn còn trẻ cũng là một công tử đẹp trai, không chỉ có bề ngoài tuấn tú mà còn rất phong lưu. Mười chín tuổi đã làm một cô gái ở hộp đêm mang thai, không có cách nào, hai người đành phải kết hôn. Chuyện Lâm Yên mang thai nên từ một vũ công ở quán bar trở thành mợ chủ trong một gia đình giàu có đã tạo ra oanh động không nhỏ lúc bấy giờ. Có người hâm mộ thì cũng có người khinh thường. Đoạn thời gian đó, cả giới nhà giàu thủ đô đều chê cười Lục gia cưới một ả điếm về làm dâu.

Lúc đầu, Lục Viễn vẫn rất thích Lâm Yên, sau khi kết hôn, hai người cực kỳ keo sơn gắn bó, nhưng mà loại đàn ông phong lưu như Lục Viễn sao có thể chịu nổi tịch mịch, lại bắt đầu ra ngoài chòng ong ghẹo bướm. Lục Viễn đẹp trai lại có tiền, lúc nào cũng ra tay hào phóng với phụ nữ, thế nên rất nhiều cô gái đều thích dính lấy ông ta.

Dần dà, Lâm Yên bắt đầu phát hiện ra chồng mình có điểm không ổn, có lần còn tình cờ bắt gặp Lục Viễn ôm một người phụ nữ đi từ trong khách sạn ra. Sau khi đau khổ muốn chết, Lâm Yên lấy ra tư thế của người vợ danh chính ngôn thuận, cũng không màng tới chuyện mình đang mang thai, một mình xông ra đả kích đám tình nhân của Lục Viễn, còn làm không biết mệt.

Chín tháng sau, bà ta sinh ra một đứa con gái, đặt tên là Lục Thảo, đây là đứa con đầu của Lục Viễn.

Lâm Yên qua tháng ở cữ cũng chẳng ở nhà nuôi con mà tiếp tục đi tiêu diệt tình nhân của chồng.

Lúc đầu, Lục Viễn còn vì đứa con trong bụng bà ta nên không dám làm gì quá đáng, nhưng giờ con cũng ra đời rồi, thế nên ông ta cũng chẳng thèm cố kỵ gì, càng thêm hoang đường hơn, thậm chí có thể nói là không kiêng nể gì.

Những ngày tháng giằng co như thế kéo dài suốt ba năm, cuối cùng Lâm Yên không chịu nổi nữa, mắc phải bệnh trầm cảm nặng, từ tầng cao nhất của Lục Thị nhảy xuống kết thúc cuộc đời trẻ trung của mình.

Bởi vì chuyện này mà Lục Thị sa vào nguy cơ, Lục Viễn là một kẻ vô dụng nên chỉ có mình ông cụ Lục Giác Dân chèo chống chu toàn mới bảo vệ được gia nghiệp. Sau đó, Lục Viễn bị quản thúc cực kỳ nghiêm khắc. Không biết do sự nghiêm khắc của người cha có tác dụng hay là cái chết của người vợ đã giáng cho ông ta một đòn mà sau đó Lục Viễn vô cùng ngoan ngoãn, cũng không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.

Lại qua mấy năm, Lục Thảo đã mười mấy tuổi mà Lục Viễn vẫn còn độc thân. Bà cụ Lục có ý bảo ông ta tục huyền. Dù sao Lục gia lớn như thế cũng cần có một đứa cháu trai để thừa kế mới được.

Lúc này, Bàng gia lại cố ý biểu lộ ra ý muốn kết thân, chẳng khác nào một cái bánh có nhân từ trên trời giáng xuống nóc nhà của Lục gia. Không nói tới ảnh hưởng trong quân giới của Bàng gia, chỉ nhìn riêng Bàng Bội Hà cũng thấy là một cô gái cực kỳ ưu tú rồi.

Bà cụ Lục luôn ao ước có một cô con dâu như thế, Lục Viễn dường như cũng không có ý phản đối.

Hai người trải qua một giai đoạn tìm hiểu đều thấy vừa lòng về đối phương, vì thế hôn sự liền được định ra.

“Thế nên, Lục Chinh và Lục Thảo không phải cùng một mẹ sinh ra sao?” Đàm Hi hơi kinh ngạc trong lòng. Có điều, nhớ tới quan hệ không mấy thân thiết giữa Lục Thảo và Lục gia, cùng với dáng vẻ luôn muốn lấy lòng Lục Chinh của bà ta thì cô cũng không còn thấy kỳ quái nữa.

“Đương nhiên. Tôi còn chẳng gọi người đàn bà đó là chị nữa.” Tống Bạch hừ lạnh, nói trắng ra là trong cả Lục gia, người chân chính có quan hệ huyết thống với anh ta chỉ có mình Lục Chinh mà thôi.

Thế nên, quan hệ giữa Tống gia, Lục gia với Tần gia đều khá bình thường.

“Vậy... bác Lục bây giờ...” Đàm Hi suýt chút nữa gọi thẳng tên “Lục Viễn”, có điều, cách gọi “bác” này làm cô thấy khá là mất tự nhiên.

“Ông ta đã chết từ lâu rồi.” Trong lời nói chứa đầy sự khinh bỉ.

Mắt Đàm Hi lộ ra vẻ trầm tư: “Hình như anh có vẻ không thích ông ấy lắm nhỉ?”

“Đương nhiên tôi...” Đột nhiên dừng lại, sau đó im bặt.

“Đi thôi, đã ra ngoài lâu rồi, nên vào thôi.” Đàm Hi cũng chỉ hỏi một câu thế thôi, nhà giàu nào mà không có một vài bí mật chứ? Nếu không phải có quan hệ với Chày Gỗ nhà mình thì còn lâu cô mới thấy hứng thú ấy.

Giờ không biết thì sau này kiểu gì cũng sẽ có lúc biết thôi.

Hai người một trước một sau đi vào phòng ăn, Đàm Hi ngồi trở lại bên cạnh Lục Chinh, hít hít cánh mũi: “Nồng quá đi mất... Anh lại uống thêm bao nhiêu đấy hả?”

Lục Chinh không nói gì, sắc mặt cực kỳ nghiêm trang, đôi mắt đen láy không hề thấy men say, cũng không có vẻ gì mơ hồ cả, chỉ bình tĩnh nhìn vào một điểm nào đó, trầm tĩnh một cách quá mức.

Đàm Hi nhíu mày, đẩy khẽ anh một cái, Lục Chinh vẫn không có phản ứng gì.

Cô biết là xong rồi.

Mắt thấy Chu Dịch còn muốn mời rượu nữa, Đàm Hi liềm giật lấy chén rượu: “Còn chưa uống đủ à?”

Chu Dịch một hồi lâu vẫn không có phản ứng, nhìn hai mắt hắn đã đầy sương mù mông lung, hai má đỏ lên thì biết người này đã say không nhẹ rồi: “Chị... chị ruột của em ơi! Chị đừng phá nữa, em... còn... còn phải mời rượu Nhị gia...”

“Ai là chị của anh chứ hả? Tiểu Bạch, kéo hắn về, đừng để mất mặt xấu hổ!”

Tống Bạch vội vàng chắn ngang, kéo người về ghế ngồi, “Dịch Tử, cậu ngừng ngay cho tôi!”

“Ba à, sao cậu lại nghe lời cô ấy như thế cơ chứ? Người... người ta đã có người đàn ông khác rồi... cậu còn đối xử tốt với cô ấy làm gì?”

Lời này vừa nói ra, không chỉ có sắc mặt của Tống Bạch xanh mét mà ngay cả Tưởng Hoa ngồi xem diễn ở một bên cũng không ngồi yên được nữa, đầu tiên đưa mắt nhìn sang phía đối diện, thấy Lục Chinh đang nói chuyện với Đàm Hi, cũng không biết có nghe thấy thằng ngốc này lải nhải không nữa.

Nhìn dáng vẻ thì dường như là không nghe thấy...

“Anh, Chu Dịch uống say rồi, hay là hôm nay ngừng ở đây thôi nhé?” Tống Bạch đưa ánh mắt trưng cầu nhìn về phía Lục Chinh.

Lục Chinh không nói được, cũng không nói không được.

Đàm Hi kéo ống tay áo của anh, lúc này Lục Chinh mới miễn cưỡng “Ừ” một tiếng.

Tưởng Hoa kéo Chu Dịch đi trước, Tống Bạch vốn dĩ muốn chờ Đàm Hi và Lục Chinh cùng đi, không ngờ hai vợ chồng nhà kia vẫn còn đang chim chuột với nhau, nói đúng ra là anh anh ta ôm eo Đàm Hi, cúi đầu gặm cổ thiếu nữ.

Tống Bạch đành phải ảm đạm nói: “Hi Hi, phiền cô chăm sóc cho anh tôi vậy, tôi đi xem cái tên Chu Dịch kia thế nào...”

“Anh cứ đi đi, tôi có xử lý được.”

“Trên đường về cẩn thận đấy.”

“Ừ.”

Đợi người đi xong rồi, Đàm Hi mới đẩy người đang dính trên người mình như con bạch tuộc ra. Lục Chinh ngả người ra ghế như một cục bông mềm.

Tròng mắt vẫn đen láy, đáng tiếc lại chẳng đảo qua đảo lại tí nào.

Quả nhiên đã uống say rồi.

Đàm Hi kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện với anh, thuận tay vươn ngón trỏ ra nâng cằm người đàn ông lên, dạy dỗ một phen: “Anh nhìn anh đi, uống rượu thôi mà cũng không chịu thua, trên đời này còn có người nào ngoan cố như anh nữa không đây?”

Lục Chinh không nói gì, chỉ duỗi tay cầm lấy ngón tay cô.

Đàm Hi lập tức rụt tay về. Người đàn ông không tóm được nên dường như bắt đầu xao động.

“Hừ, dạy dỗ anh có mấy câu mà anh đã giận rồi à?” Chọc vào mặt và mũi anh, trong lòng Đàm Hi vui vẻ vô cùng, “Cái này gọi là phong thủy luân chuyển đấy! Anh tưởng chỉ anh biết dạy người thôi à? Chỉ anh mới biết trừ tiền sinh hoạt thôi à? Hừ! Đó là em nghe lời anh thôi, đứng ở góc độ phụ nữ cho người đàn ông của mình mặt mũi thôi, đừng tưởng rằng anh có thể ngăn được em! Chờ ngày nào đó bà đây không vui lên á, lập tức đạp cho anh một cái ngay, xem anh còn dám càn rỡ nữa không nào!”

Lục Chinh bắt đầu nhìn cô cười ngây ngô, cứ liên tục đòi tóm lấy tay cô không biết mệt.

“Đồ ngốc!” Đàm Hi không nhịn được gí vào đầu anh, tiện đà lại thở dài một cái như tiếc hận, “Anh nói đi, nếu lúc nào anh cũng ngoan thế này có phải tốt không cơ chứ? Em muốn bắt nạt anh thì bắt nạt anh, bảo anh hướng Đông thì anh sẽ đi hướng Đông!” Nghĩ cũng thấy sướng chết đi được!

“Đàm Hi.” Câu chữ rõ ràng.

Cô vội vàng rụt ngón tay lại, người này sao nói tỉnh là tỉnh ngay thế? Vội vàng rũ mắt xuống, trong lòng hơi sợ hãi.

“Em không cố ý đâu, he he, chỉ đùa tí thôi mà...”

Sau một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng đáp lại.

Cô thử ngẩng đầu thăm dò, ha, tròng mắt của lão già này vẫn chẳng nhúc nhích, hẳn là vẫn còn say.

“Dọa chết bản cô nương.”

“Đàm Hi.” Anh lại nhắc lại, âm thanh cực kỳ dễ nghe.

“Gọi em cái gì?”

“... Đồ chó con.”

“...”

Thế nên, anh ấy muốn nói là: “Đàm Hi, đồ chó con?

Đậu xanh rau má!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện