“Đàm Hi, cô đừng có mà cho mặt mũi lại không cần!” Mắt Hề Đình tràn ngập sự thù hận.

“Mặt mũi của bà mà cần cô cho à? Tưởng mình là cái cọng hành nào chứ...”

“Có phải cô dụ dỗ anh ấy không? Tại sao lại làm như thế?”

Đàm Hi cong môi, “Cô nói Cố Hoài Sâm ấy à...”

“Cô thừa nhận rồi?” Hề Đình trừng mắt, giống như giây tiếp theo có thể há mồm ra để nuốt chửng cô vào bụng.

“Tôi đã nói gì đâu, thừa nhận quái gì chứ?” Cười nhạo thành tiếng, không nén được sự châm chọc.

Hề Đình hít sâu, hơi ngả người về sau, tựa lưng vào ghế, sự nóng nảy cũng dần lắng xuống. Một tay bưng ly cà phê, nhẹ nhấp một ngụm, động tác ung dung, ưu nhã và trí thức.

Đàm Hi híp mắt, khá thú vị đây.

“Cô muốn chọc giận tôi chứ gì?” Hề Đình cong môi, trong mắt lộ ra sự bình thản, hoàn toàn khác xa với vẻ đanh đá chua ngoa lúc nãy.

Đàm Hi liếc mắt quan sát cô ta một hồi, giống như đang nhìn một món hàng không có sinh mệnh, “Cô cảm thấy mình đủ tư cách sao?”

Sự khinh bỉ trong đó không cần nói ra cũng biết.

“Tôi không có thời gian cãi nhau với cô.” Hề Đình buông ly cà phê xuống, đế sứ chạm vào mặt bàn tạo thành một tiếng vang, “Rốt cuộc cô có mục đích gì, Đàm, Hi?!”

“Mục đích á? Để tôi nghĩ xem... Nhìn dáng vẻ bại trận, khóc đến tê tâm liệt phế của cô thì có tính không?”

“Đáng tiếc, cô chắc chắn sẽ phải thất vọng thôi.”

“Ồ? Thế hôm nay cô tìm tôi làm gì nhỉ? Ba câu không rời Cố Hoài Sâm, sao hả, bị anh ta đá rồi à?”

Vẻ mặt Hề Đình biến đổi, trong mắt lộ ra sự oán hận.

Đàm Hi chớp mắt, “Ồ! Chẳng lẽ bị tôi nói trúng rồi?”

“Cô nhất định ép chết tôi mới cam tâm đúng không?” Giọng trầm thấp, mỗi chữ đều như rút qua đầu lưỡi, rõ ràng là hận đến tận xương tủy nhưng lại không thể không nhẫn nhục, kiềm chế, giống như lúc trước nguyên chủ bị ấm ức nhưng chỉ có thể nén giận, năm lần bảy lượt chịu đựng sự bạo ngược, hành hung của Tần Thiên Lâm.

“Thế mà đã chịu không nổi rồi à? Không có Cố Hoài Sâm, cô vẫn có thể leo lên cành cao khác mà! Chẳng phải sở trường của cô là dụ dỗ đàn ông à?”

“Câm miệng!”

Sắc mặt Đàm Hi trầm xuống, nói trở mặt là trở mặt: “Cô biết tôi ghê tởm nhất ở cô cái gì không?”

“...”

“Rõ ràng là một con đĩ mà còn giả dạng là liệt nữ trinh tiết gì đó. Ruồi bọ trong bãi cứt chó, giòi trắng trong thịt thối nhìn còn thuận mắt hơn cô nhiều.”

Hề Đình trừng đôi mắt đỏ giận dữ, “Nói tôi ghê tởm, cô thì cao thượng lắm sao? Một Tần Thiên Lâm, một Cố Hoài Sâm, cô cũng chỉ xứng dùng lại đồ tôi vứt bỏ mà thôi!”

“Chậc chậc, không biết cô lấy đâu ra tự tin thế nhỉ. Tần Thiên Lâm tạm thời không nói tới, chỉ nói Cố Hoài Sâm đi, hẳn là anh ta không cần cô mới đúng chứ nhỉ? Sao giờ lại thành đồ cô vứt bỏ rồi?”

Bốn chữ “anh ta không cần cô” nháy mắt chọc trúng nỗi đau của Hề Đình, cô ta bưng ly cà phê lên làm bộ muốn hất, Đàm Hi đã sớm đề phòng chiêu này của cô ta, trở tay gập lại, lại hướng về phía đỉnh đầu, quá nửa ly cà phê dội xuống, Hề Đình lập tức hét chói tai.

Đàm Hi lập tức thu tay lại, vì thế, khi mọi người nhìn qua, chỉ thấy một người phụ nữ trang điểm kỹ càng, quần áo thời thượng đang cầm ly cà phê trong tay, trên mặt chảy đầy nước cà phê.

“Người này bị thần kinh đấy à?”

“Tự nhiên hắt cà phê lên mặt mình, tâm cũng thoáng thật.”

“Người thành phố đúng là biết chơi đấy.”

“Chắc là mới từ bệnh viện tâm thần nào đó chạy ra...”

Đàm Hi tỏ vẻ vô tội, nhìn về phía những người xung quanh với ánh mắt xin lỗi, ý ngầm là: Xin lỗi, người này bị bệnh!

“Tao sẽ không bỏ qua cho mày...” Điên loạn.

Phủi tay, Đàm Hi đứng lên: “Tôi rất mong chờ đấy. Đúng rồi, nhắc cô một câu, đừng quên trả tiền, ba mươi mấy ly cà phê đấy nhé!” Nói xong, ung dung thong thả rời đi, tiêu sái vô cùng.

Vừa ra khỏi quán cà phê liền thấy Hàn Sóc đi tới từ phía đối diện, “Đệch! Thì ra cô em ở đây, mệt chết anh rồi!”

“Tìm tớ làm gì?”

“Đói lắm rồi. Mà giờ... tớ lại không có tiền.”

“Rồi sao?”

Hàn Sóc nghiêm mặt, lặng lẽ cười hai tiếng, “Chẳng phải là đang chờ cậu bao dưỡng sao...”

Khóe miệng Đàm Hi giật nhẹ: “Muốn ăn gì?”

“Chúng ta đi uống trà trưa đi?”

“...”

“Đi mà, đi mà, ngày nào cũng ăn cơm hộp, ngán đến sắp nôn ra rồi.”

Lúc chờ xe, điện thoại của Đàm Hi vang lên, nhìn tên người gọi thì thấy là con hàng Tống Bạch.

“Gì thế?”

“Vừa tới Tân Thị, ra ngoài tụ tập không?”

Tròng mắt Đàm Hi hơi đảo, “Còn có ai?”

“Chu Dịch, Hoa Tử, Dương Tự.”

“Có thể mang thêm người không?”

“Nam hay nữ?”

“Có liên quan gì không?”

“Tôi thì chả sao hết, có điều ba thằng kia thích nhìn người đẹp, nay Chu Dịch chủ trì mà.”

“Yên tâm, đại mỹ nữ tới.”

“Thế thì ngon.”

“Năm phút nữa tôi sẽ tới đại học T, sẽ đón hai người cùng qua luôn.”

“Được, chờ ở ngoài cổng trường nhé!”

Cúp máy, Hàn Sóc híp mắt, bộ dạng như đang thẩm vấn: “Lại chòng phải tên nào rồi?”

Đàm Hi giơ tay lên: “Lại nói lung tung thêm một câu nữa, có tin tớ đập cậu một trận không.”

“Xí. Nghe giọng thì biết rõ ràng là đàn ông, không sợ bị người đàn ông của cậu phát hiện ra, bắt gian trên giường à?”

“Cút đi! Đó là em họ của anh ấy đấy.”

“Vãi, thật hay đùa thế? Các cậu đã phát triển tới bước gặp phụ huynh rồi cơ à?”

“Quan hệ cá nhân, OK?”

Hàn Sóc hừ một tiếng, “Cậu là hoa đã có chủ, sao bên cạnh còn lắm hoa đào thế chứ?”

“Đừng có nói bậy.” Đàm Hi nhíu mày, “Tớ với Tống Bạch là anh em.”

“Rồi, ai quan tâm các cậu là anh em hay chị em, có ăn là được rồi.”

Rất nhanh, một chiếc Bentley màu rượu đỏ dừng trước mặt hai người.

Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt còn đẹp trai hơn cả mỹ nam Hàn Quốc của Tống Bạch ló ra, “Lên xe!”

Đàm Hi ngồi lên ghế phó lái.

Hàn Sóc huýt sáo một tiếng, kéo cửa xe ngồi vào băng ghế sau. Mẹ nó, cực phẩm mỹ nam, không chỉ đẹp trai mà còn lắm tiền nữa.

“Bạn cùng phòng của tôi, Hàn Sóc. Đây là Tống Bạch.” Đàm Hi giới thiệu đơn giản hai người với nhau.

“Chào cô.”

Hàn Sóc vung tay, “Hi~”

Đàm Hi quan sát một vòng, “Xe mới à?”

“Của Chu Dịch. Mới vận chuyển từ nước ngoài về thủ đô, tôi thuận tay lái tới cho cậu ta luôn.”

Ba mươi phút sau, chiếc Bently lóa mắt ngừng trước một hội quán suối nước nóng, biển hiệu được làm bằng trúc nhìn rất có phong cách cổ điển.

Đàm Hi nhướng mày, “Dẫn chúng tôi tới tắm đấy à?”

“Chỗ Dương Tự chọn, trước đó tôi không biết, em không thấy vừa rồi tôi toàn đi theo chỉ dẫn định vị đấy à!” Tống Bạch ho khẽ hai tiếng, đẩy hết trách nhiệm cho người khác.

“Hơn nữa, đâu phải tới suối nước nóng chỉ có tắm, bên trong cũng có ăn mà!”

Đàm Hi thì chẳng sao. Dù sao cô chơi bời thế nào cũng biết chừng mực, chỉ không biết Hàn Sóc có thích ứng được với phẩm vị của mấy cậu ấm này hay không mà thôi.

Sự thật đã chứng minh là cô lo bò trắng răng, Hàn Sóc làm đầu tàu gương mẫu: “Thất thần gì chứ, đi vào đi! Không ngờ ở Tân Thị cũng có suối nước nóng, quá tuyệt vời...”

Lúc ba người tới nơi, Dương Tự và Tưởng Hoa đã tới, chỉ có Chu Dịch là chưa thấy đâu.

Chào hỏi qua lại mấy câu, tính cách của Hàn Sóc vốn hướng ngoại, hơn nữa sau khi được Đàm Hi thay hình đổi dạng thì đã có thể đứng vào hàng ngũ mỹ nữ, vì thế chỉ nói một hồi liền trở nên thân thuộc với mấy cậu ấm này.

“Poker? Mạt chược?” Dương Tự cười vừa phong lưu vừa hào nhoáng.

Hàn Sóc kiếm một cái ghế và ngồi xuống, nhún vai: “Sao cũng được.” Cái nào thì cô cũng biết chơi thôi.

“Chị Đàm?” Ánh mắt dò hỏi chuyển hướng sang Đàm Hi.

“Mạt chược.”

“Năm người thì chơi thế nào đây?”

Hàn Sóc ôm lấy cổ Đàm Hi: “Hai chúng tôi một phe.”

“Ồ, tổ hợp người đẹp à?”

“Sai! Là Les Couple.”

Dương Tự: “...”

Đàm Hi hất tay cô bạn ra: “Cút sang một bên đi! Đừng có làm tớ mất mặt.”

Hàn Sóc giậm chân: “Cậu là đồ không có lương tâm.”

Tưởng Hoa trải khăn trải bàn ra: “Đừng nói nhiều vô nghĩa nữa, cứ chơi là biết thôi.”

“Đừng có chơi lớn quá, tôi nghèo lắm đấy.” Đàm Hi dặn trước.

“Chẳng phải anh Ba ở đây sao? Cô cứ thả 120% tâm tình đi, tùy tiện thua!” Dương Tự làm mặt quỷ với Tống Bạch.

Người sau vô cùng cao cả, nói: “Thắng tính em, thua tính tôi.”

Đàm Hi cười, không tỏ ý kiến.

Ánh mắt Hàn Sóc đảo qua đảo lại giữa Đàm Hi và Tống Bạch, trong lòng “ồ” một tiếng, đúng là rất thoáng nha.

Không hiểu tại sao, tự nhiên cô thấy thông cảm thay cho Lục Chinh.

Mặt băng với hoa mỹ nam, bên cạnh còn một quân tử nho nhã như hổ rình mồi, cốt truyện không cần quá xuất sắc như thế chứ...

Đánh vài ván, cuối cùng Dương Tự cũng biết, tại sao Đàm Hi lại không đáp lại lời của anh Ba nhà mình, mẹ kiếp, toàn là cô ù bài. Cần quái gì phải để người khác trả tiền cho mình chứ, cứ ngồi chờ lấy tiền là được rồi.

“Chị à, nương tay cho thằng em tí đi! Người ta còn là sinh viên, thua hết tiền tiêu vặt thì tháng sau phải uống gió Tây Bắc mất.” Dương Tự nhỏ hơn cô mấy tháng, cũng đang học năm nhất.

“Thấy cậu ngoan ngoãn như thế, tiếp theo chị Đàm sẽ cho cậu ù nhá!”

Nói cái gì thì tới cái đó, quả nhiên Dương Tự ù bài.

Lúc này, đến Tưởng Hoa cũng không nhịn được mà phải nhìn Đàm Hi lâu hơn một chút. Tống Bạch thì chẳng có vẻ gì kinh ngạc cả. Một cô nàng biết đua xe, biết đánh bạc, thêm một cái nữa cũng chẳng có gì đáng kỳ quái hết.

“Chị, sao chị làm được thế?!” Trên mặt Dương Tự toàn là vẻ sùng bái.

Đàm Hi nhìn cậu ta, cười đến híp mắt: “Bí mật.”

“...”

Đang chơi thì Hàn Sóc muốn đi toilet.

Tống Bạch tìm một nhân viên phục vụ dẫn cô nàng đi.

Khóe miệng Hàn Sóc run rẩy, ý ngầm là: Làm màu kiểu này anh cũng phải cho điểm tuyệt đối.

Rất nhanh, Chu Dịch đẩy cửa tiến vào, vừa đi vừa kéo cà vạt: “Ồ, đã bắt đầu chơi rồi à?”

Duỗi tay đặt lên lưng ghế dựa của Đàm Hi: “Ồ, bài bên này ngon lắm đấy, hai người cẩn thận nha.”

“Ngoan, gọi chị nghe một chút nào.”

Mặt Chu Dịch tối sầm, xám xịt tránh ra.

Cánh môi Tống Bạch khẽ co giật: “Dịch Tử, cậu uống rượu hả?”

“Ức... Sao biết?”

“Cả người toàn mùi rượu.”

“Mùi nặng như thế cơ à?”

“Không tin thì tự ngửi đi.”

Chu Dịch thật sự kéo cổ áo lên mũi ngửi thử: “He he... Hình như cũng có tí mùi thật. Tôi đi toilet cái, sẽ quay lại nhanh thôi, các cậu gọi món ăn đi, không cần chờ tôi.”

Tống Bạch đạp cho hắn một cái: “Xéo đi, toàn nói mấy lời linh tinh.”

Đàm Hi khẽ thở phào, nói thật, không phải hơi hơi đâu mà là quá hôi.

Chu Dịch thất tha thất thểu đi về phía toilet, trên đường có người phục vụ muốn đỡ hắn. Bình thường, nếu gặp tình huống này thì hắn sẽ chẳng từ chối, nhưng lúc này lại đuổi người đi: “Đứng sang một bên đi, ông tự đi được.”

Người phục vụ rời đi với vẻ mặt ảm đạm.

Chu Dịch “phì” một tiếng, lẩm bẩm nói: “Cái đồ bị hôi nách, hôi chết ông đây rồi...”

Rẽ ngang rẽ dọc bảy, tám lần mới tới toilet, giây tiếp theo đã bị một nắm đấm tự nhiên vụt ra trúng vào mũi: “Đệch! Thằng nào đánh lén? Cút ra đây!”

Hàn Sóc động cổ tay, mắt lộ vẻ khinh thường.

Chu Dịch bám vào bệ rửa mặt ở bên cạnh mới tạm thời đứng vững được, lắc đầu, ánh mắt dần tỉnh táo lại, vừa thấy đã sáng lên, lại là một người đẹp chứ!

Tuy hơi ngạo mạn, hung dữ nhưng thủ đoạn dụ dỗ người đúng là rất mới mẻ, người lăn lộn giữa đám hoa cỏ như hắn bao nhiêu năm nay cũng mới được thấy lần đầu.

“Cô em tên gì? Thuộc hạ của tên giám đốc nào thế? Sao trước kia anh chưa gặp nhỉ?”

Ở đây không chỉ là hội quán suối nước nóng mà còn là động tiêu tiền ngầm, có thể cung cấp đủ mọi loại hình phục vụ cho hội viên, ví dụ như sòng bạc, gái gú, ma túy, vân vân...

Chu Dịch là người ở Tân Thị, là khách quen của nơi này, thầm nghĩ chắc đây là một cô ả cave nên mới hỏi là giám đốc nào ôm, chốc lát nữa đi ra ngoài cũng tiện dẫn theo luôn.

“Giám đốc? Giám đốc quái gì hả?” Hàn Sóc nhíu mày.

“Ồ, các em gọi là má mì - san~”

“Đệch! Bà đây đếch phả gà nhé, OK?”

Chu Dịch cười đểu, đuôi mắt xếch lên để lộ ra vẻ lưu manh, cả người vô cùng lười nhác, “Ngoan, nói cho ông, chút nữa ông sẽ mang em ra ngoài.”

Hàn Sóc tức không chịu được, cái thể loại quái gì đây! Già mà mất nết.

“Cút ngay!” Cô không có lòng dạ nào dây dưa cả.

Trong lòng Chu Dịch chẳng khác nào bị mèo cào đến phát ngứa, men rượu xông lên, cả người khô nóng, lập tức túm lấy cổ tay Hàn Sóc kéo vào ngực mình, sau đó ôm cả người vào trong một buồng riêng.

“Bảo bối à, làm một trận với anh nào? Yên tâm đi, sẽ không thiếu tiền cho em.”

“Đậu xanh! Mày bị thần kinh à thằng này? Cút ngay!” Cô bắt đầu giãy giụa, chống tay đẩy người ra.

“Anh biết rồi, tên em là... Tiểu Dã Miêu! Móng vuốt sắc thật đấy, chuyên cào trái tim nhỏ của người ta~”

Hai người mặt đối mặt, mũi chạm mũi, trong miệng người đàn ông phả ra toàn hơi rượu làm cho Hàn Sóc có cảm giác lâng lâng như say, lại nghe thấy lời nói không biết xấu hổ như thế thì hai má lập tức đỏ bừng lên.

Đây là... bị trêu ghẹo à?

Ánh mắt hung tợn, duỗi tay túm tóc hắn, “Buông tay ra!”

“A...” Chu Dịch đau đến mức hít vào hơi lạnh, túm chặt lấy cổ Hàn Sóc ấn về phía trước mặt mình, cánh môi chạm vào cánh môi, một lạnh một nóng, một mềm một cứng, hương thơm ngào ngạt hòa quyện với mùi rượu nồng nặc chẳng khác nào thiên lôi động địa hỏa, chớp liên tục lóe lên đầy trời.

Hàn Sóc trợn trừng mắt không dám tin. Chu Dịch lại bắt đầu công thành đoạt đất, tàn sát vô cùng bừa bãi.

“Ôi tiên sư thằng này!” Hàn Sóc lập tức tỉnh táo lại, hai tay chống lên ngực gã đàn ông đẩy mạnh một cái. Chu Dịch chật vật ngã xuống đất, cú ngã này làm đầu óc hắn đơ ra, phản ứng cũng chậm mất nửa nhịp. Chờ đến khi hắn có phản ứng, duỗi tay định túm lấy người thì hai chân Hàn Sóc đã bước qua người hắn, không kịp giữ lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện