Lục Chinh bế Đàm Hi về lại lầu 6.

Mở cửa, vào phòng, Đàm Hi ở trong lòng anh khẽ móc chân, đóng cửa lại.

“Hết buồn ngủ rồi?” Lục Chinh đặt cô lên giường, cô nàng lật người ngồi dậy, làm gì còn cái dáng vẻ buồn ngủ lúc nãy nữa?

Đàm Hi liếc mắt, “Nói đi!”

Lục Chinh khựng lại, “Nói gì?”

“Chuyện hôm nay anh không định cho em một lời giải thích à?”

“…”

“Được, vậy em hỏi nhé. Mục đích anh đến này?”

“Du lịch.” Ngừng lại, bổ sung thêm, “Với em.”

Đàm Hi nhướng mày, tâm trạng hơi tốt lên, “Đừng nói với em, anh và Kẹo Thập Cẩm xuất hiện ở nơi này chỉ là trùng hợp?”

Lục Chinh không nói gì.

“Bảo mật à?”

“Ừ.”

“Được thôi.” Đàm Hi không dây dưa nữa, thái độ của anh đã nói lên tất cả, còn về nội dung bảo mật cụ thể, cô chẳng có hứng thú để biết, cơ mật quân sự mà, cô hiểu.

Thật ra cô vẫn luôn tò mò, tại sao Lục Chinh lại đột nhiên chuyển nghề qua làm kinh doanh.

Theo lý mà nói, có nhà họ Bàng làm hậu thuẫn, tiền đồ của Lục Chinh có thể nói là xán lạn một vùng, chỉ cần ở trong bộ đội vài năm, chuyện thăng chức thăng hàm là việc dễ như chơi.

Tướng quân uy phong lẫm lẫm và thương nhân toàn thân đều bám mùi tiền, nếu có chút đầu óc cũng biết sẽ biết nên chọn lựa thế nào.

Cử động cánh môi, lời đã đến bên miệng nhưng lại nuốt ngược trở vào.

Thôi vậy, mặc kệ anh ấy là tướng quân hay là thương nhân, chỉ cần là Lục Chinh, Đàm Hi cô đều sẽ chiếm hết.

“Người phụ nữ đó, là ai?” Đây mới là việc cô quan tâm nhất.

“Thạch Dao. Đội viên đội tác chiến đặc biệt.”

“Nữ binh?”

“Ừ.”

“Có quân hàm?”

“Thiếu tá.”

Đàm Hi đảo tròng mắt, “Thế còn anh?”

Lục Chinh nhìn cô.

“Sao nào, lại bảo mật à?”

“Thiếu tướng. Không quân hàm”

Đàm Hi cau mày, “Nghĩa là sao?”

“Đình chỉ công tác, bảo lưu quân hàm.”

“À, thế có lương tháng không?”

Lục Chinh bị cô chọc tức đến bật cười, “Sợ ông đây không nuôi nổi em?”

“Câu này là đề cao anh, hay xem thường em?” Đàm Hi chỉ vào một chỗ nào đó, là thành quả cô xương máu cả buổi chiều của cô. “Thế nào?”

Số tiền đó cộng lại cũng đủ cho một người bình thương đi chơi hết cả châu Âu.

Lục Chinh giơ tay ra véo cằm cô, không dùng sức, nhẹ nhàng, “Phá của.”

“Chê em à?”

“Của cải nhiều, cho nên…” Anh cười, đẩy ngã cô xuống giường, cúi đầu hôn, “Không sợ em phá.”

Đàm Hi hài lòng.

Thông minh không đi vạch trần ý nghĩ đó của Thạch Dao, không thấy Chày Gỗ nhà cô không hề hay biết gì sao?

Rất không đáng!

Cũng không biết câu nào của Lục Chinh chọt trúng vào chỗ mềm yếu của cô, Đàm Hi nhiệt tình như một con yêu tinh, hai cơ thể quấn quýt với nhau đến tận trời sáng mới bình tĩnh lại được.

Trong nắng sớm tinh mơ, đôi đồng tử đen nhánh của anh sáng kinh người!

Đàm Hi ngủ một giấc đến chiều, ngoại trừ bụng dưới hơi căng và nhức chân ra thì mọi thứ vẫn ổn.

Chống đầu, nằm nghiêng người, trong phòng có máy sưởi, cô dứt khoát đạp chăn ra.

Lục Chinh nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu bèn nhìn thấy một cảnh hấp dẫn như trên, nhịp tim đập chậm lại, hô hấp cũng chậm theo.

“Đắp chăn lại.” Giọng nói vừa trầm vừa khàn.

“Em không.” Đàm Hi bĩu môi, vươn nửa người ra đi lấy di động đặt trên tủ đầu giường.

Lục Chinh nhanh hơn cô một bước, vớt vào trong tay.

“Đưa cho em.”

Lục Chinh giơ tay lên, cố ý để điện thoại càng xa, “Nghe lời.”

“Mời anh xem anh lại không xem, ngốc!” Nói xong, bực bội chui người vào trong chăn.

Lục Chinh: “Đừng dụ dỗ anh.”

Đàm Hi: “Em cứ thích dụ dỗ anh đấy.”

Lục Chinh: “Xem ra tối qua đã để em ngủ quá thoải mái rồi.”

Đàm Hi: “Cho nên, có cần làm thêm một lần nữa không?”

Lục Chinh: “Yêu tinh!”

Đàm Hi: “Ừ, yêu tinh chuyên câu hồn anh.”

Hai người lại bắt đầu chơi đùa với nhau, làm đến buổi chiều mới thu binh về.

Lục Chinh đứng trước cửa số hút thuốc, để trần nửa người trên, chỉ mặc một chiếc quần lót, sáu múi cơ bụng cân đối lượn lờ trước mặt cô.

Lết hai chân mềm oặt, Đàm Hi rút điếu thuốc ra nhân lúc anh không để ý, sau đó ngậm nó vào miệng mình.

“Đàm Hi!” Lục Chinh không thích cô hút thuốc.

“Một ngụm, chỉ một ngụm thôi.” Hút mạnh vào, được thôi, đây đã là ngụm thứ hai rồi.

“Không cần tiền sinh hoạt nữa chứ gì?”

“Cần chứ, nhưng mà tiền của tháng… sau sau sau sau nữa bị trừ sạch rồi, cần cũng vô ích thôi, cậu nói có đúng không?”

Lục Chinh tức anh ách.

Nhưng dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi của Đàm Hi, thật sự khiến người ta rất muốn…

Đánh?

Không xuống tay được.

Mắng?

Hình như không có tác dụng.

Nhị gia anh minh thần võ hết cách, muốn giơ tay ra đoạt thuốc về, nhưng sợ làm cô bị bỏng.

Thất bại triệt để!

Đàm Hi hút vài ngụm, trả lại, chính tay đưa vào miệng anh, cười vô cùng ngoan ngoãn.

Nhị gia hừ lạnh: “Thói quen xấu học được ở đâu đó?”

“Trời sinh.”

“Không được có lần sau.”

“Vâng vâng vâng, anh là đại gia, anh nói gì thì là thế đó, OK?”

Lục Chinh nhìn cô, lạnh lùng.

Đàm Hi rụt cổ lại, tròng mắt xoay chuyển.

“Anh phát hiện, thiếu một điếu thuốc.”

“Em không…”

“Ít xảo biện!”

Đàm Hi ngậm miệng.

“Đứng ngay ngắn!”

Bất giác duỗi thẳng lưng theo mệnh lệnh, “Làm gì vậy, hung dữ…” Rõ ràng không đủ tự tin.

“Lấy khi nào?”

“… Tối hôm qua.”

“Hút ở đâu?”

“… Hành lang.”

Lục Chinh lạnh mặt, bảo cô đi rửa mặt.

Đàm Hi chỉ mong được vậy, chạy té khói vào phòng tắm, trong lòng sinh ra sự đồng cảm, người này thành tinh rồi còn gì, mợ nó, ai lại nhớ được trong hộp còn lại bao nhiêu điếu thuốc chứ?

Rửa mặt xong, vén tóc lên, nhìn cô gái xinh đẹp với đôi gò má ửng hồng trong gương, đôi con ngươi long lanh, ấn chứa sự quyến rũ, Đàm Hi chép miệng, vô cùng hài lòng.

Lúc bước ra, Lục Chinh đã thay đồ xong, vẫn là chiếc áo khoác đó, làm tôn lên dáng người cao thẳng của anh.

Đàm Hi bắt đầu loay hoay với mớ chai lọ kia, thoa một lớp lotion, cuối cùng là tô một son đơn giản trên môi, khẽ mím lại, khí sắc càng tốt hơn.

Như một đóa hoa vừa được tắm mình trong sương, xinh đẹp quyên rũ, “Xong rồi.”

Lục Chinh đưa mũ và khăn quàng cổ cho cô, “Mang vào.”

Đàm Hi nhận lấy chiếc khăn choàng, vứt mũ lên ghế sô pha, “Thế này thôi.” Khoác tay anh ra ngoài.

Nhóm Thời Cảnh đã rời đi, hành động hôm qua là một lần truy bắt do Interpol tiến hành, động tĩnh lớn như thế, sang ngày thứ hai đã bị đăng lên trang đầu các tờ báo chí ở địa phương.

Đàm Hi vừa ăn vừa đọc báo, đại ý là nói đến một cuộc giao dịch vàng lậu, bên bán là thương nhân mang quốc tịch Đức, Eite, bên mua là một đại gia ngành châu báu trong nước, số tiền lên tới 80 triệu.

Eite và bảy vệ sĩ của hắn tạm thời bị giam tại nhà giam Zurich, còn Thời Cảnh thì áp giải người kia về nước rồi mới tiến hành xét xử.

Đàm Hi cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nói ra được.

Vừa hay lúc này, nhân viên phục vụ mang món ngọt tới, sau khi đặt xuống trước mặt cô thì lén liếc nhìn Lục Chinh.

Đàm Hi tức lên, dùng tiếng Quảng Đông sứt sẹo luyên thuyên một hồi khiến cho cô em người nước ngoài ngơ ngác.

Ừ, cô học ở chỗ Hàn Sóc đó, phát âm không chuẩn, nói rất khó nghe.

“Chào cô, cô có thể nói tiếng Anh không?” Cô em kia quýnh lên, đôi mắt to tròn chớp liên hồi.

“Xin lỗi, không thể.”

“…”

“Cô ấy muốn một ly nước chanh.” Lục Chinh lên tiếng, là tiếng Đức đúng chuẩn.

Cô em kia như được đại xá, làm gì còn nhớ tới trai đẹp gì nữa, chạy té khói mất dạng.

Không lâu sau, ly nước chanh được mang lên, cô ta cười cảm kích với Lục Chinh, điều này khiến Đàm Hi lại muốn nổi đóa.

May mà, từ đầu đến cuối, Lục Chinh không nhìn cô ta, khiến cô nàng nào đó cảm thấy dễ chịu hơn không ít.

“Họa thủy!” Đàm Hi liếc xéo.

Anh cười, không thể không thừa nhận, trong lòng thấy hơi sung sướng, ừ… cảm giác được người ta quan tâm.

“Lục Chinh.” Đàm Hi nghiêng người về trước, nhìn chằm chằm vào anh, “Có phải anh rất có cảm giác thành tựu không?”

Anh nhướng mày.

Chiếc nĩa trên tay Đàm Hi vừa buông xuống, sắc mặt nặng nề, “Đồ khốn mà!”

Nhưng đợi đến khi màn đêm buông xuống, hai người ngồi trong quán bar, Nhị gia đã không còn cười được nữa.

“Hey, cô gái Phương Đông xinh đẹp, có thể mời em uống rượu chứ?”

“Tôi có vinh dự được mời em làm bạn nhảy chứ? Quý cô đáng yêu!”

“…”

Quán bar ở nước ngoài không ngột ngạt đầy khói như trong nước, dĩ nhiên, cũng có thể chỉ có quán bar này như vậy.

Âm nhạc nhẹ nhàng, mùi thơm của rượu lan tỏa trong không khí, người không nhiều, nhưng tố chất cao, đa số đàn ông đều mặc đồ tây giày da, phụ nữ ăn mặc phù hợp, không quá thô tục.

Có sân khấu dành riêng cho người khác ca hát, bên cạnh lắp đặt ống thép, sàn nhảy không lớn, nhưng ánh đèn rất ảo diệu.

Ba phút trước, còn có người đứng trên đó cầm micro tỏ tình, sau khi tỏ tình xong thì mời tất cả mọi người ở đây uống rượu, hai người trẻ tuổi kia còn hôn nhau say đắm trên sân khấu.

Đàm Hi nằm bò trên quầy bar, nhìn chằm chằm vào Lục Chinh. Anh cởi áo khoác, nới lỏng cổ áo, không còn vẻ nghiêm túc như ngày thường mà trong rất lười nhác, tùy ý.

Hoàn mỹ!

Nếu như biết lãng mạn thì sẽ càng hoàn mỹ hơn, cô nàng nào đó thở dài, lại nhìn cậu thanh niên trẻ đang say đắm trên sân khấu, cảm thấy rất hâm mộ.

Đột nhiên, một đóa hoa hồng xuất hiện trước mặt, Đàm Hi nhìn theo hướng cánh tay, sau đó tầm mắt dừng lại trên người một người đàn ông nước ngoài tóc nâu mắt xanh.

Ngũ quan lập thể sắc nét, làn da rất trắng, còn có vài vết tàn nhang nhỏ, nhìn trông rất trẻ, ánh mắt hơi ngượng ngùng, không cùng thuộc tính với những người đàn ông mời cô khiêu vũ lúc nãy.

“Cô gái, có thể mời cô nhảy một điệu không?” Nói chuyện hơi lắp bắp, cậu ta gọi Đàm Hi là “girl ~”

Lười nhác nhìn người đàn ông bên người, nhiệt độ xung quanh bỗng chốc giảm xuống, Đàm Hi mím môi, như đang suy nghĩ, không lâu sau cô nở nụ cười: “Không thành vấn đề.”

Nói xong đưa tay ra, hai người nhanh nhẹn đi lên sàn nhảy, tay Lục Chinh giơ ra được một nửa, ánh mắt trầm xuống, một lúc sau, thu tay về, trên mặt không nhìn ra được gì, nhưng cơ hàm cắn hơi chặt.

“Cô là người Hàn Quốc hả?”

“Anh cảm thấy tôi là người Hàn Quốc? Tại sao?”

“Cô rất đáng yêu.”

Đàm Hi không trả lời.

“À, tôi biết rồi, cô là người Hoa Hạ!”

“Lần này là vì sao?”

“Trên người con gái Hoa Hạ có một loại khí chất thần bí.”

Đàm Hi cười cười, “Anh bao nhiêu tuổi?”

“16.”

“Rất trẻ.”

“Anh ta là bạn trai của cô à?” Cậu ta nhìn về phía quầy bar.

“Tất nhiên.”

“Xin lỗi, tôi thua cược rồi, cho nên… cô sẽ không để ý chứ?”

Đàm Hi kiềm chế ý muốn đảo mắt, nhảy được một nửa rồi mới hỏi cô có để ý hay không, ai nói người Hoa Hạ quanh co vòng vo, người nước ngoài không phải cũng thế sao?

Vừa nhảy xong, hai người tách nhau ra.

Đàm Hi trở về quầy bar, mông vẫn chưa chạm ghế đã bị anh ôm eo kéo vào ngực.

“Chơi đủ chưa?” Hơi thở phả vao tai cô, giọng nói của anh vừa trầm vừa thấp, nóng hổi.

Đàm Hi không nói gì, nhưng nụ cười rất rõ ràng.

“Em đắc ý?”

“Ừ hử.” Cho nên, không phải chỉ có Lục Chinh anh mới có fan girl, cô cũng có fan boy đấy nhé!

Một lúc sau, cô mới nghe anh lên tiếng: “Nhảy không tồi.”

Đàm Hi ngơ ngác.

Giây tiếp theo, cô bị anh kéo vào sàn nhảy, Lục Chinh nói: “Vậy thì nhảy thêm lần nữa.”

Vừa hay gặp trúng một bản nhạc tango, hai người liền biến điệu nhảy thành trận chiến.

Anh lạnh lùng, cô điên cuồng.

Âm nhạt chấm dứt, kết thúc bằng một động tác độ khó cao, tràng pháo tay vang lên như sấm.

Đàm Hi thở hổn hển, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào anh, cứ như đã phát hiện ra được đại lục mới! Cô không ngờ Lục Chinh cũng biết nhảy tango, đã thế còn nhảy không tồi chút nào!

Khi hai người trở về quầy bar, Bartender giơ ngón tay cái, mời họ uống cocktail.

Lúc nãy Đàm Hi đã uống không ít, ly này xuống bụng, người đã hơi ngà ngà say.

Không nói hai lời liền chạy thẳng đến trước mặt DJ múa may một hồi, sau đó đứng trước máy chọn nhạc, ngón tay khẽ lướt.

Lục Chinh mắng một câu “Nhóc điên”, nhưng lại dung túng cho cô quậy phá.

Không lâu sau, khúc nhạc dạo đầu vang lên, Đàm Hi cầm micro đứng giữa sân khấu.

Là bài “Vẫn luôn rất yên tĩnh” của A Tang:

Cảnh phố vắng tanh

Muốn tìm ai đó để yêu thương

Quyết định như thế rồi

Là nỗi cô đơn ở cạnh bên em

…..

Tình yêu dành cho anh luôn rất yên tĩnh

Để đổi lấy sự quan tâm ít ỏi từ anh

Rõ ràng là bộ phim của ba người

Nhưng cuối cùng em lại không được đề tên



Nơi tha hương dị quốc, hát một bài nhạc Trung cắn nhả chữ rõ ràng, muốn không kinh diễm tứ phương là chuyện rất khó, huống hồ, Đàm Hi hát không hề khó nghe.

Giai điệu buồn bã, thủ thỉ kể lại tâm sự trong lòng, rất trữ tình, cũng rất phiến tình.

Lục Chinh ngồi dưới sân khấu, im lặng nhìn chăm chú người con gái trên sân khấu, ánh đèn rọi xuống như phủ thêm một chiếc áo đủ màu trên người cô.

Đột nhiên, âm nhạc thay đổi, ca khúc vốn như dòng nước chảy êm bỗng hóa thành từng cơn sóng ào ạt, giai điệu ồn ào vang lên, tựa như nước sôi đang nổi bong bóng - “Mua bán tình yêu”!

Khóe môi anh co giật.

Bán đứng tình yêu của tôi

Ép tôi phải rời đi

Cuối cùng khi biết được sự thật, nước mắt tôi tuôn rơi



Lúc đầu là do anh muốn chia tay, chia tay thì chia tay thôi

Bây giờ lại muốn dùng chân tình dỗ dành tôi trở về

Tình yêu không phải anh muốn mua bán là có thể được.

Để tôi vùng ra, để tôi hiểu rõ, từ bỏ tình yêu của anh



Mọi người bắt đầu hoan hô theo điệu nhạc, họ không hiểu được ý nghĩa của lời bài hát, nhưng có thể cảm nhận được sự dâng trào nhiệt tình như lửa, nam nam nữ nữ bước lên sàn nhảy bắt đầu lắc lư cơ thể theo điệu hàng, nhất thời, bầu không khí dâng cao đến cực điểm.

Lúc Đàm Hi bước xuống sân khấu, đụng phải một cô gái say khướt, còn chưa kịp né, nước rượu tràn ra làm ướt một khoảng lớn trước ngực cô, cô nhíu mày.

Cô gái kia không để ý tới lắm, nói một tiếng “sorry”, sau đó lắc lư lên sàn nhảy.

Đàm Hi đang muốn giơ tay ra túm lấy cô ta.

Lục Chinh đi tới, “Sao vậy?”

Cô chỉ vào trước ngực của mình, “Ướt rồi.” Sau khi vào cửa, cô và Lục Chinh đều cởi áo khoác ra, bên trong chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi trắng, sau khi bị rượu làm ướt, chất vải trở nên trong suốt dính vào ngực, có thể nhìn rõ nội y màu đen ở bên trong.

Lục Chinh ôm cô đi về hướng quầy bar, lấy áo khoác khoác lên người cô, hai người rời đi.

Vừa hay bên cạnh có một cửa hàng tiện lợi, Lục Chinh đi mua khăn giấy, cô đứng đợi ở cửa quán bar.

Xoa tay, kéo chặt áo khoác, một cơn gió lạnh thổi qua, Đàm Hi rùng mình.

Khịt khịt mũi, thở ra một làn khói trắng, giống như hít một ngụm bạc hà, mát lạnh, thanh mát.

Một bóng người màu đen đi ra khỏi quán bar, trực tiếp qua đường, ánh mắt Đàm Hi ngơ ngác, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi theo, cánh môi hé ra ngậm lại.

A Miên…

Băng qua đường, cô bắt đầu chạy theo, bởi vì người phía trước đi càng lúc càng nhanh.

Một chiếc xe bán tải lướt qua như bay, bóng dáng người đó biến mất!

Đàm Hi đứng lại trên con đường lớn sáng rực ánh đèn đường, nhìn khắp xung quanh… Không có! Vẫn không có!

Chết tiệt!

Cô bắt đầu xoay vòng tại chỗ, đầu ngẩng lên cao, một giọt nước trong suốt lướt qua khóe mắt, rồi biến mất ngay sau đó.

Lúc này, trong chiếc xe ô tô màu đen bên đường, ánh mắt sâu xa của người đàn ông xuyên qua kính xe nhìn vào cô gái đang dáo dác nhìn xung quanh, sâu xa khó dò.

“Tước Gia, có cần tôi…”

Người đàn ông đó giơ tay lên, năm ngón tay thon dài, trắng bệch đến đáng sợ, “Không cần.”

“Vâng.”

“Đi thôi…”

Người ngồi trên ghế lái khởi động xe, xe và Đàm Hi lướt qua nhau, mí mắt cô giật giật, một mảng hoang mang lan tỏa trong đôi mắt.

“Đàm Hi!”

Nghe tiếng quay đầu lại, là Lục Chinh.

Cô trề môi, lảo đảo chui vào lòng anh, “Anh Chinh, anh đến rồi à…”

Gần đây, số lần trở về nhà của Tống Bạch ít đi, thường kéo bọn Tưởng Hoa đi chơi suốt đêm.

“Sắp 12 giờ rồi, đây là ván cuối cùng, mau mò bài đi!” Chu Dịch không được tập trung, đã muốn chuồn đi từ lâu rồi.

“Anh Dịch, anh vội cái gì?” Dương Tự nhìn hắn, “Đôi K!”

Tưởng Hoa ra hai lá K, thuận tay nâng gọng kính vàng trên mũi: “Vội về khách sạn ngủ với gái.”

Chu Dịch không hề có một chút xấu hổ nào khi bị vạch trần, miệng ngậm thuốc, giọng nói hơi không rõ ràng: “Lò luyện cực phẩm.” Vứt ra một ánh mắt vô cùng mờ ám.

Tống Bạch nhìn bài trong tay, không nói gì.

Vận may hôm nay của Chu Dịch không tồi, ván cuối cùng thắng được khoảng 10 vạn, “Được rồi, hôm nay đủ tiền chơi gái rồi.”

Tống Bạch đứng dậy, nhìn Tưởng Hoa và Dương Tự, “Đi đâu tiếp đây?”

“À… Anh Ba, anh không về nhà hả?”

“Về làm gì?”

“Bà anh không nhắc anh sao?”

Tống Bạch hừ một tiếng, “Bà cụ bây giờ không rảnh để nhắc nhở tôi đâu.”

“Là sao?”

“Không nói nữa, rốt cuộc có đi nữa hay không?”

“Có.”

Tối nay, Tống Bạch lại thoát được một kiếp, anh ta thật sự không muốn về nhìn hai người phụ nữ chiến tranh lạnh với nhau.

Không sai, mẹ anh và chị dâu anh ta lại chống đối nhau rồi.

Thật ra chuyện rất đơn giản, đó là lúc ăn cơm, bà Bàng thuận miệng nhắc đến chủ đề sinh con đầy nhạy cảm, bà nội vừa chơi đùa với đứa cháu bên nhà hàng xóm về, mê tít mắt nên nói giúp đôi câu, nhưng cũng không nói quá thẳng, mục đích là muốn hai vợ chồng Tống Tử Văn tính toán đi là vừa.

Liêu Gia Văn không thích nghe những lời vòng vèo, hất đũa bỏ đi trước mắt ông cụ, bà cụ.

Tối hôm đó, đòi chuyển ra ngoài.

“Gia Văn, cô có ý gì hà?” Bà Bàng vốn đã nguôi giận, đang ngồi trên sô pha xem tivi thì bất ngờ nhìn thấy con dâu cả xách hành lý đi xuống, thế là mặt mày bỗng nhiên đen thui lại.

“Dọn ra ngoài ở.” Câu này nói rất nhẹ nhàng, trên mặt cũng không hề có biểu cảm gì.

Bà Bàng cảm thấy nhói lòng, bà tự hỏi bao nhiêu năm qua không hề bạc đãi đứa con dâu này, cô ta muốn lo sự nghiệp, nhà họ Tống lót đường thay cho cô ta, cô ta muốn ở nước ngoài, cũng theo ý cô ta, hôm nay chẳng qua chỉ nhắc nhở nó sớm sinh con, thằng lớn và cô ta đều không còn nhỏ nữa, đây vốn là chuyện đương nhiên.

Bà còn chưa tức giận, Liêu Gia Văn lại được nước làm tới.

Nói thật ra, đứa con dâu này hay cáu giận, quá thanh cao, gả vào nhà họ Tống những năm qua đều trưng ra cái bộ mặt lạnh lùng, không tận tâm với ba mẹ chồng, ngay cả với chồng cũng không lo lắng gì tới, bà Bàng không hề hài lòng.

Nể mặt đứa con lớn nên mới cố gắng nhẫn nhịn.

Nếu đổi lại tính cách những năm trước, gặp phải đứa con dâu như thế này thì bà đã ra tay trừng trị từ lâu rồi chứ không có chuyện để cho cô ta tự do bay nhảy thế này đâu!

Thôi vậy, vì con trai, bà tiếp tục nhịn cơn tức này, “Đang yên đang lành tại sao lại muốn dọn đi?”

“Không làm mẹ chướng mắt.”

Cổ họng Bàng Bội San nghẹn lại, cơn tức trong lòng đọng lại một chỗ, thật sự là… phẫn nộ đến cực điểm!

Hít thở sâu, tuy sắc mặt lạnh lùng, nhưng vẫn không bùng nổ mà cố gắng dịu dàng khuyên nhủ: “Con cũng biết, gần đây là thời kỳ quan trọng của thằng cả, con làm vậy không phải khiến người ta hiểu lầm…”

“Hiểu lầm? Hiểu lầm chúng con cãi nhau sao?” Liêu Gia Văn cười lạnh, “Đây vốn dĩ là sự thật!”

“Cô muốn hại nó sao?” Gia đình bất hòa chẳng khác nào như một đòn chí mạng đối với một người làm quan.

“Mẹ, chuyện cạnh tranh ứng tuyển bây giờ là người tài năng mới xứng đáng, năng lực quyết định tất cả, không hề liên quan gì đến việc con có ở nhà hay không!”

Bàng Bội San không biết nên nói đứa con dâu này ngu hay khờ!

Nhưng lại nghe Liêu Gia Văn tiếp tục nói, “Làm người bớt vài trò mánh khóe, làm nhiều chuyện thực tế còn quan trọng hơn tất cả, không cần phải dùng tới những thứ giả tạo này.”

“Hừ, Gia Văn, cô đang châm chọc tôi?”

“Mẹ, con chỉ đang nhắc nhở mẹ.”

Bàng Bội San thật sự sắp bị đồ ngu này làm tức điên, đúng lúc Tống Tử Văn bước ra khỏi phòng sách, khoảnh khắc nhìn thấy hành lý, anh ta bỗng ngơ ngác, sự mệt mỏi nặng nề lướt qua trong mắt, nhưng bị che giấu sạch sẽ một cách nhanh chóng.

“Sao thế?”

“Đến đúng lúc lắm, vợ con đòi dọn ra ngoài, con nói thế nào đây?”

“Gia Văn?” Ánh mắt chất vấn của anh ta dừng trên người cô ta.

Cô ta hất cằm, “Ừ.”

Tống Tử Văn: “Tại sao?”

“Em không muốn có người hoa tay mua chân vào cuộc sống của em.”

Bà Bàng tức cười, xua tay, ngồi xuống sô pha: “Thôi vậy, sau này tôi không nhúng tay vào chuyện của anh chị nữa.”

Nhưng mắt hơi rơm rớm nước mắt, chớp chớp mắt, lại ép trở về.

Đưa con trai bà mang thai mười tháng sinh ra, giáo dục bồi dưỡng từ nhỏ, lớn lên lại tìm một cô vợ không lĩnh tình về tức chết bà, bà Bàng biết nghĩ như thế là không đúng, nhưng không tránh khỏi sẽ thấy đau lòng.

Tống Tử Văn thấy mẹ mình như thế, trong lòng cũng đau đớn không thôi.

Nhưng tình cảm với vợ cũng chiếm một phần không nhỏ trong tim anh ta, anh ta nhẹ giọng, “Gia Văn, những lời mẹ nói không hề có ý gì khác, em đừng nghĩ quá nhiều…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện