Lâm Thịnh đứng ở cổng cục cảnh sát đưa mắt nhìn họ rời đi, gió đêm thổi qua, đột nhiên ông ta thấy rùng mình.
“Cục trưởng Lâm, cục… cục phó Tiền, ông ấy…” Tiểu Vương hoảng hốt xông ra, “Gọi 120…”
“Tiền Tiến Cường bị sao?”
Sắc mặt Tiểu Vương trắng bệch, cả người run rẩy, “Chết… chết rồi…”
“Cái gì?” Lâm Thịnh hoảng hốt, “Mau, đưa tôi qua đó!”
Hai người vội vàng rời đi…
“Chính… chính là ở đây…” Tiểu Vương đẩy cửa ra, nhưng đầu lại xoay sang hướng khác.
Lâm Thịnh nhìn thấy Tiền Tiến Cường khắp người đầy máu nằm im dưới đất, sắc mặt thay đổi, “Lão Tiền? Lão Tiền? Anh tỉnh lại! Tỉnh lại!”
Nhà họ An thật sự quá ngông cuồng, dám giết ngươi ngay tại cục cảnh sát!
Lửa giận xông thẳng lên não, Lâm Thịnh cảm thấy uy tín của người làm cục trưởng như ông ta bị suy giảm đáng kể, nhất là khi đang ở trước mặt cấp dưới!
Lấy di động ra, gọi ngay.
“Sở trưởng Triệu, tôi Lâm Thịnh đây, tôi có việc muốn báo cáo với anh…”
Đợi ông ta phẫn nộ nói xong, đầu dây bên kia im lặng thật lâu.
“… Họ thật sự không coi kỷ cương pháp luật vào mắt! Chỉ cần anh ra lệnh truy bắt, phía bên tôi sẽ phối hợp bắt người ngay!”
“Tiểu Lâm, cậu ngồi ở vị trí này bao lâu rồi?”
Lâm Thịnh sửng sốt, “Ba năm…”
Thật ra, theo lý lịch của ông ta thì đáng lý ra năm ngoái đã được thăng chức rồi, nhưng không ngờ đến cuối cùng bị người ta giành lấy, hại ông ta mừng hụt, đến hôm nay vẫn còn khúc mắc trong lòng.
Ông ta không hiểu, tại sao cứ luôn hụt một bước cuối cùng?
Tài cán, ông ta có. Mối quan hệ, không thiếu, nhưng cứ đến thời khắc quan trọng là hỏng bét!
Vì thế, Lâm Thịnh đổ lỗi do vận may.
“Chỉ dựa vào những lời hôm nay của cậu, đừng nói đến việc bò lên cao, cho dù có cách chức cậu cũng là do cậu đáng đời!”
“Anh rể, em…”
“Rốt cuộc cậu có biết nhà họ An tượng trương cho cái gì không? Đừng nói là cậu và tôi, ngay cả phía trên cũng không ai dám đụng vào, vậy mà cậu lại muốn bắt người?”
Lâm Thịnh đổ mồ hôi lạnh, nhưng trên miệng vẫn không chịu thua, “Một kẻ lăn lộn xã hội đen thì có năng lực cỡ nào?”
“Ngu xuẩn! Tôi hỏi cậu, trước nhà họ Tống, ai là kẻ nằm giữ quyền lực trung tâm?”
“Nhà họ Kỷ.”
“Nhưng hôm nay thế nào? Ngoài Kỷ Tu Thần ra, cậu có thấy còn người của Kỷ gia nào ngồi ở vị trí cao không? Bên ngoài đồn rằng, con cháu Kỷ gia càng ngày càng kém cỏi, nhưng sao cậu không nghĩ đến, một gia tộc to lớn như thế làm gì có việc nói bại là bại chứ?”
“Nhưng gốc rễ Tống gia sạch sẽ, lên vị cũng việc hợp tình hợp lý.”
“Tống gia sạch sẽ, chẳng lẽ Giang gia lại không? Kỷ gia suy thoái, đáng lý Giang gia đứng thứ hai phải triển khai quyền cước, nhưng tại sao họ cứ phải đi nịnh bợ Tống gia hả?”
“Việc này…” Lâm Thịnh không biết phải nói gì.
“Nếu không có người ở phía sau trợ giúp, Tống gia có thể đi được đến hôm nay? Kỷ gia có Kỷ Tu Thần, Giang gia có Giang Hạo Đình, nhưng cuối cùng lại để cho Tống Vũ (ba của Tống Bạch) chiếm quyền, đó là bởi vì có An Tuyển Hoàng đứng sau lưng hậu thuẫn cho Tống Vũ!”
Đây là lần đầu tiên Lâm Thịnh tiếp xúc trực tiếp với bí mật của các phe phái, tuy trước đây ông ta đã nghe nói An gia thế này thế nọ, nhưng chưa hề để trong lòng.
Tiềm thức cho rằng, đó chỉ là một gia tộc quá thời!
Dù sao, Tống gia nắm chính quyền, Bàng gia giữ quân quyền, còn Lục gia giàu có kinh người, nhưng chưa bao giờ nghe nói An gia có liên quan gì đến nhóm này.
“An gia thật sự ghê gớm đến thế sao?” Đột nhiên, Lâm Thịnh cảm thấy không chắc chắn nữa.
Sở trưởng Triệu là anh rể của ông ta, chắc chắn sẽ không lừa ông ta.
“A Thịnh,“ Đầu dây bên kia đã đổi cách xưng hô, “Lý lịch của cậu còn mỏng lắm, lại chậm chạp không bò lên nổi, nên có vài chuyện chưa chắc cậu đã hiểu. Anh rể không làm hại cậu, chuyện này cứ nhắm một mắt mở một mắt, xem như chưa hề xảy ra đi.”
Lâm Thịnh thấy Tiền Tiến Cường vẫn còn thở, vội kêu Tiểu Vương đưa đi bệnh viện, còn ông ta thì bịt điện thoại vào văn phòng, đóng cửa khóa lại.
“Còn sống chứ?”
“Vâng, lúc này phát hiện vẫn còn thở, đã kêu người đưa đi bệnh viện.”
“Đối phương vẫn còn nhẹ tay đấy.”
“Anh rể, anh nói xem, một gia tộc lăn lộn trong giới xã hội đen như An gia, họ lấy đâu ra quyền lực lớn đến thế? Ngay cả Tống gia cũng…”
“Trắng không tách khỏi đen, đen không tách khỏi trắng, trắng đen vốn đã tồn tại dựa vào nhau.”
“Em… có phải đã gây ra họa rồi không?”
“Không đến nỗi. Cậu nói trong ba cô gái bị bắt vào có một cô họ An à?”
“Đúng! Tên là An An!”
Đầu dây bên kia thở dài, “Hồ đồ! Rốt cuộc đám lính của cậu có mắt quan sát không hả? Muốn lập công tới phát điên rồi à? Người nào cũng dám trêu chọc vào sao?”
“Anh rể, cô gái đó là?”
“Con gái út mà An Tuyển Hoàng thương yêu nhất, em gái nhỏ nhất của cậu chủ Tuyệt.”
“Cậu… cậu chủ Tuyệt?” Lâm Thịnh khiếp sợ.
“Không sai, chính là cái người hành hạ nhóm khủng bố ở Châu Phi đến chết đi sống lại vào khoảng thời gian trước. Nghe nói, gần đây đã về nước rồi…”
Hai chân Lâm Thịnh mềm oặt, nếu không dựa vào cạnh bàn, e rằng đã té bẹp xuống đất.
“May mà cậu không tham dự vào chuyện này nên không dính líu lên người cậu. Nên tranh thủ thanh lý sớm những người không sạch sẽ trong cục ảnh sát đi, cũng xem như bán một nhân tình cho An gia. A Thịnh à, nếu cậu muốn bò lên, ngoài năng lực ra thì còn cần phải có chỗ dựa vững chắc, ý của tôi, cậu hiểu chưa?”
“Ý của anh rể là… An gia? Nhưng đối phương chưa chắc đã chịu để ý đến một tên tép riu như em…”
“Không cần. Chỉ cần cậu thể hiện ra được thái độ nên có, tự nhiên sẽ có người dọn sạch chướng ngại trên con đường phía trước cho cậu, cái này gọi là mượn thế.”
Cả người Lâm Thịnh run lên.
“Cái này cũng xem như… tạo hóa của cậu.”
Chu Dịch đưa Đàm Hi, Hàn Sóc và Nhiễm Dao về trường học, xe dừng trước cổng trường, Đàm Hi bảo hai cô bạn về ký túc xá trước, còn cô lại không vội rời đi.
Chu Dịch cau mày, “Chị Hi vẫn còn việc gì sao?”
“Có phải Tống Tiểu Bạch đã biết rồi?”
Gật đầu.
“Anh ta bảo anh tới à?”
Gật đầu, lại lắc đầu.
“Là sao?”
“Khi bạn cùng phòng của cô tìm tôi, lão Ba vẫn chưa biết, trên đường tôi đến đó, cậu ấy mới gọi điện thoại tới.”
“Anh cũng biết tự giác đấy.”
Chu Dịch: “…”
“Tôi hỏi anh, An An có lai lịch gì?”
“Không biết.”
Đàm Hi bất giác cau mày.
“Tôi chỉ biết An gia.”
“Nói ra nghe xem.”
“Cô có nghe nói đến tập đoàn An Thị chưa?”
“Tổng bộ ở nước Mỹ, nhưng việc làm ăn lại phủ hết toàn thế giới?”
“Ôi trời, tôi cứ nghĩ cô cũng không có học vấn như tôi, không ngờ cũng có chút kiến thức đấy chứ!”
“Cút!”
Lúc Đàm Hi còn học ở Mỹ, thường xuyên nghe đến danh tiếng An Thị, có khen ngợi có chê bai, ý kiến không giống nhau, nhưng thần kỳ ở chỗ, mỗi người đều dùng một dáng vẻ kính nể khi nhắc đến An Thị.
Chu Dịch cười hai tiếng, “Kẻ đứng sau An Thị chính là An gia, còn An gia thì lại độc chiếm nửa giang sơn hắc đạo trên toàn cầu, thế lực những năm gần đây đang rất mạnh mẽ.”
“An An là người của An gia?”
“Còn không phải sao?” Chu Dịch cau mày, “Cô cho rằng người nào cũng dám ra tay ở cục cảnh sát à?”
Đàm Hi chậc một tiếng, “Thật không ngờ, bên người tôi lại đang ẩn giấu một thiên kim hắc đạo.”
“Không ngờ đến thật…” Chu Dịch sờ mũi, “Vận may của cô quả thật không hề tốt bình thường.”
“Không sợ chua rụng răng à! Ghen tị thì cứ nói thẳng đi, tôi không cười anh đâu.”
Chu Dịch tức trợn mắt.
Đàm Hi xua tay, “Đi đây, cảm ơn Tiểu Bạch thay tôi.”
“Này! Tốt xấu gì tôi cũng đã chạy một chuyến, sao cô không cảm ơn tôi?”
“Anh đã gọi tôi là “Chị Hi” rồi, làm em trai không phải nên không tiếc hi sinh tính mạng sao, còn xin biểu dương làm gì?”
“…”
Chuyện ở cục ảnh sát kết thúc tại đó, không ai dám nhắc lại nữa.
Đối xử với An An, ban đầu ra sau, bây giờ vẫn như thế.
Đàm Hi vì thản nhiên.
Hàn Sóc thuần túy là vì không để ý đến.
Còn về Nhiễm Dao, đến bây giờ cô ấy vẫn cho rằng là công lao của Chu Dịch.
Đám anh em Ngô Thiêm cũng được thả ra, im lặng một khoảng thời gian, sau đó lại tái xuất giang hồ, nhưng không còn dám tìm Đàm Hi gây chuyện nữa.
Mỗi lần nhìn thấy đều phải đi đường vòng.
Còn Hứa Tuệ Tuệ cũng đã chuyển trường một tuần sau đó!
Nghe nói, trong nhà xảy ra biến cố cực lớn, cả nhà chuẩn bị di dân xuống phía nam, ngay cả học tịch của cô ta cũng chuyển đi theo.
Ngô Thiêm đi tiễn cô ta thì bị tát vào mặt một cái khó hiểu, “Đều tại anh, hại cậu tôi…”
Đàm Hi nghe được chuyện này từ phía A Lương, một đầy tớ của Ngô Thiêm kể lại.
“Cậu cô ta bị sao?”
“Nghe nói bị ngồi tù.”
“Tại sao?”
“Đội trưởng đại đội hình cảnh, lạm dụng quyền hạn vì mục đích cá nhân!”
“Họ gì?”
“Trương.”
“À.”
Cuộc đối thoại đến đây kết thúc.
Rốt cuộc là bút tích của ai, Đàm Hi không biết, nhưng cũng chỉ nằm vòng vòng trong mấy người kia.
Hoặc là Tống Bạch, hoặc là ngọn núi lớn sau lưng An An.
Ngày tháng trở lại yên tĩnh như trước kia.
An An vẫn sống theo lối sống chậm chạp của mình, nhưng số lần về nhà ngày càng nhiều.
“Bởi vì anh cả của tớ về rồi! Ít lâu, anh hai cũng sẽ về!”
“Không phải cậu vẫn còn một người chị nữa sao?”
“Chị ấy hả, đang tác oai tác oái ở Thụy Điển, đang vui quên cả trời đất luôn ấy!”
Mỗi ngày tiểu công trúa chỉ đến ba nơi, lớp học - căng tin - ký túc xá, trong số bốn người, chỉ có cô là giống sinh viên nhất.
Hàn Sóc phải bận rộn lo cho ban nhạc của cô ấy, hôm nay phải đi giúp đỡ cho hoạt động của nhóm này, ngày mai chỗ kia kêu gọi đi biểu diễn, mang theo một cái đầu đủ màu, ngày tháng cũng trôi qua đầy sặc sỡ.
“Hôm nay Ngô Thiêm đích thân đến xin lỗi, còn chủ động bồi thường tiền nữa! Ha ha ha…”
“Đắc ý!”
“Tớ thích!”
“Nhưng, tớ cũng không kêu hắn ta đền nhiều.”
“Cậu tốt bụng thế sao?”
“Này, Ngô Thiêm là một kẻ đến từ nông thôn, cậu hy vọng hắn có được mười mấy, hai mươi mấy vạn sao? Tớ nói cho cậu biết, cây đàn guitar Aga kia có giá cỡ này này!” Hàn Sóc giơ 5 ngón tay ra.
“Cho nên, rốt cuộc hắn ta đền bao nhiêu?”
“… 800.”
“Ngu ngốc!”
“Cái này gọi là làm việc thiện!”
“Đừng nói là cậu đã nhìn trúng anh Thiêm rồi đấy nhé?”
“Hừ! Đàm Hi, tớ giết chết cậu!”
Còn về Đàm Hi, hiện tại cô đang bận luyện chạy dài mỗi ngày, chuẩn bị cho hội thao sắp tới.
Chày Gỗ nhà cô sẽ đến, không thể để mất mặt được!
“Tớ nói này Hi Hi, mỗi ngày cậu đều chạy như thế, không thấy mệt à?” Tiểu công trúa cầm miếng khoai tây chiên nhai rột rột.
Đàm Hi vừa chạy về, mồ hôi đầy người, “Không mệt lắm, chạy thêm vài lần là quen thôi.”
“Cậu liều mạng như thế rốt cuộc để làm gì?”
Cô ho nhẹ hai tiếng, “À… ngày mốt người ấy của tớ đến, mời mọi người ăn bữa cơm nhé?”
“Hả?”
“Cái gì?”
“Cái giề?”
“Không đi thì thôi!”
“Đi!”
“Phải đi chứ!”
“Chắc chắn sẽ đi!”
Ba người nhào lên, vây Đàm Hi vào giữa.
Hai mắt Hàn Sóc còn sắc bén hơn cả tia X, “Tớ phải xem xem rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể thu phục được kẻ yêu nghiệt như cậu đây!”
Hai mắt tiểu công trúa ngập tràn trái tim đỏ, “Là hoa mỹ nam đúng không?”
An An còn có thể xem như là bình tĩnh, “Rất tò mò.”
“Ngày mốt gặp mặt không phải sẽ biết sao ~” Đàm Hi chớp mắt, cười đầy ẩn ý, “Đến lúc đó, đừng có quá kinh ngạc.”
“Kinh ngạc? Đừng nói là một ông chú dung tục đấy nhé?” Hàn Sóc tỏ vẻ chán ghét.
Đàm Hi: “…”
“Ôi… đừng mà! Tiểu thịt tươi là tốt nhất…”
An An bỗng nhiên lên tiếng, “Tớ cảm thấy anh hai của tớ không tồi, có thể giới thiệu cho cậu đó, Hi Hi ~”
“Cục trưởng Lâm, cục… cục phó Tiền, ông ấy…” Tiểu Vương hoảng hốt xông ra, “Gọi 120…”
“Tiền Tiến Cường bị sao?”
Sắc mặt Tiểu Vương trắng bệch, cả người run rẩy, “Chết… chết rồi…”
“Cái gì?” Lâm Thịnh hoảng hốt, “Mau, đưa tôi qua đó!”
Hai người vội vàng rời đi…
“Chính… chính là ở đây…” Tiểu Vương đẩy cửa ra, nhưng đầu lại xoay sang hướng khác.
Lâm Thịnh nhìn thấy Tiền Tiến Cường khắp người đầy máu nằm im dưới đất, sắc mặt thay đổi, “Lão Tiền? Lão Tiền? Anh tỉnh lại! Tỉnh lại!”
Nhà họ An thật sự quá ngông cuồng, dám giết ngươi ngay tại cục cảnh sát!
Lửa giận xông thẳng lên não, Lâm Thịnh cảm thấy uy tín của người làm cục trưởng như ông ta bị suy giảm đáng kể, nhất là khi đang ở trước mặt cấp dưới!
Lấy di động ra, gọi ngay.
“Sở trưởng Triệu, tôi Lâm Thịnh đây, tôi có việc muốn báo cáo với anh…”
Đợi ông ta phẫn nộ nói xong, đầu dây bên kia im lặng thật lâu.
“… Họ thật sự không coi kỷ cương pháp luật vào mắt! Chỉ cần anh ra lệnh truy bắt, phía bên tôi sẽ phối hợp bắt người ngay!”
“Tiểu Lâm, cậu ngồi ở vị trí này bao lâu rồi?”
Lâm Thịnh sửng sốt, “Ba năm…”
Thật ra, theo lý lịch của ông ta thì đáng lý ra năm ngoái đã được thăng chức rồi, nhưng không ngờ đến cuối cùng bị người ta giành lấy, hại ông ta mừng hụt, đến hôm nay vẫn còn khúc mắc trong lòng.
Ông ta không hiểu, tại sao cứ luôn hụt một bước cuối cùng?
Tài cán, ông ta có. Mối quan hệ, không thiếu, nhưng cứ đến thời khắc quan trọng là hỏng bét!
Vì thế, Lâm Thịnh đổ lỗi do vận may.
“Chỉ dựa vào những lời hôm nay của cậu, đừng nói đến việc bò lên cao, cho dù có cách chức cậu cũng là do cậu đáng đời!”
“Anh rể, em…”
“Rốt cuộc cậu có biết nhà họ An tượng trương cho cái gì không? Đừng nói là cậu và tôi, ngay cả phía trên cũng không ai dám đụng vào, vậy mà cậu lại muốn bắt người?”
Lâm Thịnh đổ mồ hôi lạnh, nhưng trên miệng vẫn không chịu thua, “Một kẻ lăn lộn xã hội đen thì có năng lực cỡ nào?”
“Ngu xuẩn! Tôi hỏi cậu, trước nhà họ Tống, ai là kẻ nằm giữ quyền lực trung tâm?”
“Nhà họ Kỷ.”
“Nhưng hôm nay thế nào? Ngoài Kỷ Tu Thần ra, cậu có thấy còn người của Kỷ gia nào ngồi ở vị trí cao không? Bên ngoài đồn rằng, con cháu Kỷ gia càng ngày càng kém cỏi, nhưng sao cậu không nghĩ đến, một gia tộc to lớn như thế làm gì có việc nói bại là bại chứ?”
“Nhưng gốc rễ Tống gia sạch sẽ, lên vị cũng việc hợp tình hợp lý.”
“Tống gia sạch sẽ, chẳng lẽ Giang gia lại không? Kỷ gia suy thoái, đáng lý Giang gia đứng thứ hai phải triển khai quyền cước, nhưng tại sao họ cứ phải đi nịnh bợ Tống gia hả?”
“Việc này…” Lâm Thịnh không biết phải nói gì.
“Nếu không có người ở phía sau trợ giúp, Tống gia có thể đi được đến hôm nay? Kỷ gia có Kỷ Tu Thần, Giang gia có Giang Hạo Đình, nhưng cuối cùng lại để cho Tống Vũ (ba của Tống Bạch) chiếm quyền, đó là bởi vì có An Tuyển Hoàng đứng sau lưng hậu thuẫn cho Tống Vũ!”
Đây là lần đầu tiên Lâm Thịnh tiếp xúc trực tiếp với bí mật của các phe phái, tuy trước đây ông ta đã nghe nói An gia thế này thế nọ, nhưng chưa hề để trong lòng.
Tiềm thức cho rằng, đó chỉ là một gia tộc quá thời!
Dù sao, Tống gia nắm chính quyền, Bàng gia giữ quân quyền, còn Lục gia giàu có kinh người, nhưng chưa bao giờ nghe nói An gia có liên quan gì đến nhóm này.
“An gia thật sự ghê gớm đến thế sao?” Đột nhiên, Lâm Thịnh cảm thấy không chắc chắn nữa.
Sở trưởng Triệu là anh rể của ông ta, chắc chắn sẽ không lừa ông ta.
“A Thịnh,“ Đầu dây bên kia đã đổi cách xưng hô, “Lý lịch của cậu còn mỏng lắm, lại chậm chạp không bò lên nổi, nên có vài chuyện chưa chắc cậu đã hiểu. Anh rể không làm hại cậu, chuyện này cứ nhắm một mắt mở một mắt, xem như chưa hề xảy ra đi.”
Lâm Thịnh thấy Tiền Tiến Cường vẫn còn thở, vội kêu Tiểu Vương đưa đi bệnh viện, còn ông ta thì bịt điện thoại vào văn phòng, đóng cửa khóa lại.
“Còn sống chứ?”
“Vâng, lúc này phát hiện vẫn còn thở, đã kêu người đưa đi bệnh viện.”
“Đối phương vẫn còn nhẹ tay đấy.”
“Anh rể, anh nói xem, một gia tộc lăn lộn trong giới xã hội đen như An gia, họ lấy đâu ra quyền lực lớn đến thế? Ngay cả Tống gia cũng…”
“Trắng không tách khỏi đen, đen không tách khỏi trắng, trắng đen vốn đã tồn tại dựa vào nhau.”
“Em… có phải đã gây ra họa rồi không?”
“Không đến nỗi. Cậu nói trong ba cô gái bị bắt vào có một cô họ An à?”
“Đúng! Tên là An An!”
Đầu dây bên kia thở dài, “Hồ đồ! Rốt cuộc đám lính của cậu có mắt quan sát không hả? Muốn lập công tới phát điên rồi à? Người nào cũng dám trêu chọc vào sao?”
“Anh rể, cô gái đó là?”
“Con gái út mà An Tuyển Hoàng thương yêu nhất, em gái nhỏ nhất của cậu chủ Tuyệt.”
“Cậu… cậu chủ Tuyệt?” Lâm Thịnh khiếp sợ.
“Không sai, chính là cái người hành hạ nhóm khủng bố ở Châu Phi đến chết đi sống lại vào khoảng thời gian trước. Nghe nói, gần đây đã về nước rồi…”
Hai chân Lâm Thịnh mềm oặt, nếu không dựa vào cạnh bàn, e rằng đã té bẹp xuống đất.
“May mà cậu không tham dự vào chuyện này nên không dính líu lên người cậu. Nên tranh thủ thanh lý sớm những người không sạch sẽ trong cục ảnh sát đi, cũng xem như bán một nhân tình cho An gia. A Thịnh à, nếu cậu muốn bò lên, ngoài năng lực ra thì còn cần phải có chỗ dựa vững chắc, ý của tôi, cậu hiểu chưa?”
“Ý của anh rể là… An gia? Nhưng đối phương chưa chắc đã chịu để ý đến một tên tép riu như em…”
“Không cần. Chỉ cần cậu thể hiện ra được thái độ nên có, tự nhiên sẽ có người dọn sạch chướng ngại trên con đường phía trước cho cậu, cái này gọi là mượn thế.”
Cả người Lâm Thịnh run lên.
“Cái này cũng xem như… tạo hóa của cậu.”
Chu Dịch đưa Đàm Hi, Hàn Sóc và Nhiễm Dao về trường học, xe dừng trước cổng trường, Đàm Hi bảo hai cô bạn về ký túc xá trước, còn cô lại không vội rời đi.
Chu Dịch cau mày, “Chị Hi vẫn còn việc gì sao?”
“Có phải Tống Tiểu Bạch đã biết rồi?”
Gật đầu.
“Anh ta bảo anh tới à?”
Gật đầu, lại lắc đầu.
“Là sao?”
“Khi bạn cùng phòng của cô tìm tôi, lão Ba vẫn chưa biết, trên đường tôi đến đó, cậu ấy mới gọi điện thoại tới.”
“Anh cũng biết tự giác đấy.”
Chu Dịch: “…”
“Tôi hỏi anh, An An có lai lịch gì?”
“Không biết.”
Đàm Hi bất giác cau mày.
“Tôi chỉ biết An gia.”
“Nói ra nghe xem.”
“Cô có nghe nói đến tập đoàn An Thị chưa?”
“Tổng bộ ở nước Mỹ, nhưng việc làm ăn lại phủ hết toàn thế giới?”
“Ôi trời, tôi cứ nghĩ cô cũng không có học vấn như tôi, không ngờ cũng có chút kiến thức đấy chứ!”
“Cút!”
Lúc Đàm Hi còn học ở Mỹ, thường xuyên nghe đến danh tiếng An Thị, có khen ngợi có chê bai, ý kiến không giống nhau, nhưng thần kỳ ở chỗ, mỗi người đều dùng một dáng vẻ kính nể khi nhắc đến An Thị.
Chu Dịch cười hai tiếng, “Kẻ đứng sau An Thị chính là An gia, còn An gia thì lại độc chiếm nửa giang sơn hắc đạo trên toàn cầu, thế lực những năm gần đây đang rất mạnh mẽ.”
“An An là người của An gia?”
“Còn không phải sao?” Chu Dịch cau mày, “Cô cho rằng người nào cũng dám ra tay ở cục cảnh sát à?”
Đàm Hi chậc một tiếng, “Thật không ngờ, bên người tôi lại đang ẩn giấu một thiên kim hắc đạo.”
“Không ngờ đến thật…” Chu Dịch sờ mũi, “Vận may của cô quả thật không hề tốt bình thường.”
“Không sợ chua rụng răng à! Ghen tị thì cứ nói thẳng đi, tôi không cười anh đâu.”
Chu Dịch tức trợn mắt.
Đàm Hi xua tay, “Đi đây, cảm ơn Tiểu Bạch thay tôi.”
“Này! Tốt xấu gì tôi cũng đã chạy một chuyến, sao cô không cảm ơn tôi?”
“Anh đã gọi tôi là “Chị Hi” rồi, làm em trai không phải nên không tiếc hi sinh tính mạng sao, còn xin biểu dương làm gì?”
“…”
Chuyện ở cục ảnh sát kết thúc tại đó, không ai dám nhắc lại nữa.
Đối xử với An An, ban đầu ra sau, bây giờ vẫn như thế.
Đàm Hi vì thản nhiên.
Hàn Sóc thuần túy là vì không để ý đến.
Còn về Nhiễm Dao, đến bây giờ cô ấy vẫn cho rằng là công lao của Chu Dịch.
Đám anh em Ngô Thiêm cũng được thả ra, im lặng một khoảng thời gian, sau đó lại tái xuất giang hồ, nhưng không còn dám tìm Đàm Hi gây chuyện nữa.
Mỗi lần nhìn thấy đều phải đi đường vòng.
Còn Hứa Tuệ Tuệ cũng đã chuyển trường một tuần sau đó!
Nghe nói, trong nhà xảy ra biến cố cực lớn, cả nhà chuẩn bị di dân xuống phía nam, ngay cả học tịch của cô ta cũng chuyển đi theo.
Ngô Thiêm đi tiễn cô ta thì bị tát vào mặt một cái khó hiểu, “Đều tại anh, hại cậu tôi…”
Đàm Hi nghe được chuyện này từ phía A Lương, một đầy tớ của Ngô Thiêm kể lại.
“Cậu cô ta bị sao?”
“Nghe nói bị ngồi tù.”
“Tại sao?”
“Đội trưởng đại đội hình cảnh, lạm dụng quyền hạn vì mục đích cá nhân!”
“Họ gì?”
“Trương.”
“À.”
Cuộc đối thoại đến đây kết thúc.
Rốt cuộc là bút tích của ai, Đàm Hi không biết, nhưng cũng chỉ nằm vòng vòng trong mấy người kia.
Hoặc là Tống Bạch, hoặc là ngọn núi lớn sau lưng An An.
Ngày tháng trở lại yên tĩnh như trước kia.
An An vẫn sống theo lối sống chậm chạp của mình, nhưng số lần về nhà ngày càng nhiều.
“Bởi vì anh cả của tớ về rồi! Ít lâu, anh hai cũng sẽ về!”
“Không phải cậu vẫn còn một người chị nữa sao?”
“Chị ấy hả, đang tác oai tác oái ở Thụy Điển, đang vui quên cả trời đất luôn ấy!”
Mỗi ngày tiểu công trúa chỉ đến ba nơi, lớp học - căng tin - ký túc xá, trong số bốn người, chỉ có cô là giống sinh viên nhất.
Hàn Sóc phải bận rộn lo cho ban nhạc của cô ấy, hôm nay phải đi giúp đỡ cho hoạt động của nhóm này, ngày mai chỗ kia kêu gọi đi biểu diễn, mang theo một cái đầu đủ màu, ngày tháng cũng trôi qua đầy sặc sỡ.
“Hôm nay Ngô Thiêm đích thân đến xin lỗi, còn chủ động bồi thường tiền nữa! Ha ha ha…”
“Đắc ý!”
“Tớ thích!”
“Nhưng, tớ cũng không kêu hắn ta đền nhiều.”
“Cậu tốt bụng thế sao?”
“Này, Ngô Thiêm là một kẻ đến từ nông thôn, cậu hy vọng hắn có được mười mấy, hai mươi mấy vạn sao? Tớ nói cho cậu biết, cây đàn guitar Aga kia có giá cỡ này này!” Hàn Sóc giơ 5 ngón tay ra.
“Cho nên, rốt cuộc hắn ta đền bao nhiêu?”
“… 800.”
“Ngu ngốc!”
“Cái này gọi là làm việc thiện!”
“Đừng nói là cậu đã nhìn trúng anh Thiêm rồi đấy nhé?”
“Hừ! Đàm Hi, tớ giết chết cậu!”
Còn về Đàm Hi, hiện tại cô đang bận luyện chạy dài mỗi ngày, chuẩn bị cho hội thao sắp tới.
Chày Gỗ nhà cô sẽ đến, không thể để mất mặt được!
“Tớ nói này Hi Hi, mỗi ngày cậu đều chạy như thế, không thấy mệt à?” Tiểu công trúa cầm miếng khoai tây chiên nhai rột rột.
Đàm Hi vừa chạy về, mồ hôi đầy người, “Không mệt lắm, chạy thêm vài lần là quen thôi.”
“Cậu liều mạng như thế rốt cuộc để làm gì?”
Cô ho nhẹ hai tiếng, “À… ngày mốt người ấy của tớ đến, mời mọi người ăn bữa cơm nhé?”
“Hả?”
“Cái gì?”
“Cái giề?”
“Không đi thì thôi!”
“Đi!”
“Phải đi chứ!”
“Chắc chắn sẽ đi!”
Ba người nhào lên, vây Đàm Hi vào giữa.
Hai mắt Hàn Sóc còn sắc bén hơn cả tia X, “Tớ phải xem xem rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể thu phục được kẻ yêu nghiệt như cậu đây!”
Hai mắt tiểu công trúa ngập tràn trái tim đỏ, “Là hoa mỹ nam đúng không?”
An An còn có thể xem như là bình tĩnh, “Rất tò mò.”
“Ngày mốt gặp mặt không phải sẽ biết sao ~” Đàm Hi chớp mắt, cười đầy ẩn ý, “Đến lúc đó, đừng có quá kinh ngạc.”
“Kinh ngạc? Đừng nói là một ông chú dung tục đấy nhé?” Hàn Sóc tỏ vẻ chán ghét.
Đàm Hi: “…”
“Ôi… đừng mà! Tiểu thịt tươi là tốt nhất…”
An An bỗng nhiên lên tiếng, “Tớ cảm thấy anh hai của tớ không tồi, có thể giới thiệu cho cậu đó, Hi Hi ~”
Danh sách chương