“Em đang nghĩ gì thế?” Sở Kiêu đột nhiên lên tiếng, Nhiễm Dao chợt hoàn hồn lại.

Cô mím môi, khẽ nói “Em xin lỗi.”

Mỗi khi thế này, Sở Kiều lại cảm thấy cô cách mình rất xa, đứng trên đỉnh núi tuyết, bất cứ lúc nào cũng có thể biến1thành làn khói xanh tan đi.

Không nắm bắt được, càng không giữ chặt được.

“Em không được rời xa anh!” Sở Kiêu bỗng đưa tay ra, ôm chặt cô vào trong lòng.

Nhiễm Dao hơi ngây người. Cô bị động tác bất ngờ đột ngột của anh làm cho kinh ngạc, “A8Kiêu? Anh... anh sao vậy?”

Không giãy ra, chỉ lặng lẽ dựa vào trong lòng người đàn ông, khẽ vỗ về lên đôi vai anh, an ủi. “Không... chỉ là anh cảm thấy, không nắm bắt được em...”

“Anh coi em là thỏ, hay là chuột thế?”Nhiễm Dao buồn cười, đấm cho2anh ta một cái.

“Em là tiểu tiên nữ của anh mà!”

“Miệng lưỡi trơn tru...” Nhiễm Dao nhéo má Sở Kiêu, vừa mềm lại vừa trơn.

Sở Kiều tùy ý cô, không chỉ không chê mà còn vô cùng phối hợp. “Nào, xe cũng đã mượn rồi, dù sao thì cũng thử4qua cho đã chứ nhỉ? Không thể vừa mới lái đến đã lại lái về trả...”

Nhiễm Dao nghĩ một lúc, cuối cùng không đấu lại được với Sở Kiều, “Chỉ một lần này thôi, không được có lần sau đâu đấy.”

“Tuân mệnh, bà quản gia!” Xe đi đến trung tâm thành phố, đi dạo một vòng. Chớp mắt đã đến giờ ăn trưa, Sở Kiêu đặt nhà hàng trước, đưa Nhiễm Dao đến đó. “Em nhớ trước kia đây là một nhà hàng Tứ Xuyên mà?” Nhiễm Dao đứng ở cửa, chớp chớp mắt. “Vậy à? Có lẽ là họ chuyển mặt bằng, rồi lại mở một nhà hàng đồ Thái, bài trí cũng đẹp lắm. Đi thôi...” Sở Kiêu chỉnh lại cổ áo, co cánh tay lên.

Nhiễm Dao tươi cười khoác tay anh ta, hai người cùng đi vào trong.

Chọn món xong, nhân viên phục vụ thu lại thực đơn.

Mười lăm phút sau, “Đồ ăn của anh chị đủ rồi, xin hỏi bây giờ anh chị có cần mang đồ điểm tâm lên luôn không?” Sở Kiêu hỏi Nhiễm Dao, “... Em quyết định đi.”

“Đợi một lát nữa đã.”

“Vâng ạ, xin mời anh chị dùng bữa.” Tiếng nhạc du dương chầm chậm vang lên, suốt bữa cơm ngoài thưởng thụ về thính giác ra, thì vị giác cũng được trải nghiệm cực hạn.

Sở Kiều vẫy gọi nhân viên phục vụ: “Mang đồ điểm tâm lên đi.” “Vâng ạ.”

Hai mắt Nhiễm Dao sáng bừng lên.

“Đúng là không có tiền đồ.” Người đàn ông cười mắng.

“Hừ! Đồ ngọt vạn tuế, béo mập vô tội.”

“Em ấy à...” Vừa bất đắc dĩ lại cưng chiều.

Bỗng nhiên, một tràng cười thấp từ bên cạnh truyền đến. Thiết kế chỗ ngồi ở nhà hàng là kiểu mở một nửa, không bịt kín phần trần, không có cửa, giữa hai bàn chỉ cách nhau một tấm bản cong, bao vây thành một khoảng không gian riêng, cũng coi như là một phòng bao riêng. Đương nhiên cũng không cách âm.

Khách khứa bàn bên cạnh chỉ cần đứng lên, đã có thể phóng mắt nhìn sang bàn bên kia. Đúng lúc này, Nghiêm Phóng đột nhiên nhô đầu lên giống như chú chuột túi, nụ cười có vài phần tà ác: “A Dao, trùng hợp quá.”

Nói xong, vòng qua vách ngăn, đi về phía cô.

Nhiễm Dao hít sâu một hơi.

Sở Kiêu hơi híp mắt lại đánh giá nhìn người đang đi đến, cao một mét tám, mặc âu phục màu xám bạc, giày da sáng bóng, anh tuấn hơn người. Nhưng ánh mắt quá xấc xược, khí thế trên người vô cùng tà ác. Bỗng nhiên có cảm giác quen mắt.

“Hi, lại gặp nhau rồi.” Nghiêm Phóng vẫy tay với Sở Kiêu. Trong chớp mắt, ký ức bỗng nhiên sống lại, người đàn ông anh ta từng gặp trong quán cà phê, bạn từ thuở nhỏ của Nhiễm Dao... Ánh mắt Sở Kiều tối đi, bỗng nhiên đứng dậy, nhìn thẳng vào hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, đốm lửa bắn tung tóe. “Đúng vậy, lại gặp anh rồi, anh Nghiêm.” “Wa hu!” Nghiêm Phóng vỗ tay một cách phô trương, “Cậu Sở đây nhớ tốt quá.”

“Như nhau, như nhau.”

Nghiêm Phóng chuyển sang nhìn Nhiễm Dao: “Anh ngồi xuống nói chuyện một lát được chứ?”

Không đợi Nhiễm Dao nói gì, đã tự tiện ngồi xuống vị trí trống bên cạnh. Nhiễm Dao vội vàng tránh vào bên trong, giống như một chú gà con bị dọa cho sợ hãi. Nghiêm Phóng: “Đừng sợ, anh có ăn thịt được em đâu.” Nhiễm Dao: “...” sở Kiêu nhíu chặt mày lại, dịch ra ngoài một bước, “Nếu anh Nghiệm không ngại thì có thể ngồi chỗ của tôi.” “Tôi ngại mà...” Nghiêm Phóng nhún vai, vô cùng vô tội, “Tôi thích ngồi cạnh A Dao.”

“Nghiêm Phóng, anh đủ rồi đấy!” Cô gái quát, dù có tức giận thế nào, giọng điệu cũng vẫn có sự mềm mại không che giấu được, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.

“OK, anh nghe em, ngoan ngoãn ngậm miệng lại đã được chưa hả?” Ánh mắt dịu dàng, giọng điệu cưng chiều, giống như đôi tình nhân đang thầm thì nỉ non với nhau. Nhiễm Dao rụt cổ lại, nhìn hắn như nhìn thấy ma, hai cánh tay cũng bắt đầu nổi da gà. Sở Kiều càng nhíu mày chặt hơn. Anh ta không ngốc, đương nhiên nghe ra được Nghiêm Phóng có dụng ý gì. “Anh Nghiệm đến đây ăn cơm một mình à?”

“Sao, không được à?” “Cánh cửa nhà hàng rộng mở, đương nhiên ai cũng đến được. Nhưng có điều một người thì khó tránh khỏi cô đơn, có đúng không?” Nghiêm Phóng nhướng mày, lúc này mới di chuyển ánh mắt không nhìn Nhiễm Dao nữa, nhìn thẳng vào Sở Kiêu, rồi khẽ cười thành tiếng, “Cậu đang châm chọc tôi không có bạn gái à?” Ánh mắt Sở Kiều khẽ động, nhưng chỉ cười mà không nói gì, dường như mặc định thừa nhận cách nói đó của mình.

“Cũng đúng thôi.” Khẽ thở dài, Nghiêm Phóng như thể cảm khái, “Không phải ai cũng có thể tìm được người bạn gái như ý là A Dao.”

Sự ái mộ và dã tâm không hề che đậy.

Đáy mắt Sở Kiều đã bắt đầu trào dâng sự giận dữ, “Chỉ sợ anh Nghiêm đã quên rồi, tôi mới là bạn trai của Dao Dao.”

“Cậu cũng nói rồi đấy, bạn trai, chứ không phải là chồng, đổi người được chứ sao không.” “Nghiêm Phóng!” Nhiễm Dao tức đến run rẩy toàn thân, “Anh nói linh tinh cái gì đấy?!” “A Dao, em giận rồi à?” Hắn hơi nóng nảy, nhưng nụ cười vẫn cứ tươi tắn mà tà ác như cũ, không hề sốt sắng giống như trong giọng điệu.

.”

Sự nguy hiểm đã hiện lên trong đôi mắt Sở Kiều, “Ở nơi công cộng, xin anh Nghiêm... tự trọng một chút!”

“Tình cảm ấy mà, lúc nào cũng phải tranh giành.” Nói như thể đang ám chỉ điều gì.

“Tục ngữ nói hay lắm, số mà đã có ắt nên, số mà không có cầu xin làm gì. Một câu cảm khái, tặng cho anh Nghiêm.”

Nghiêm Phóng không hề thấy ảo não, khẽ cười nói: “Tôi cũng tặng lại cậu Sở câu đó, mong cậu Sở cùng nỗ lực.”

Nhiễm Dao mím môi, hai người đàn ông, anh một câu tôi một câu, đấu qua đấu lại, người nói không ảo não cũng không giận dữ, nhưng người nghe là cô lại đầy một bụng lửa giận rồi.

“Các anh đã nói đủ chưa hả? Chưa đủ thì cứ từ từ mà nói, tôi đi trước đây.” Nói xong, cô đứng lên, nhìn Nghiêm Phóng, “Làm ơn tránh ra.” Người đàn ông không nói hai lời, để cho cô đi. Nhiễm Dao đi ra một đoạn, dừng bước, quay người lại, vẫy tay với Sở Kiều vẫn còn đang ngày người ngồi đó, “Ăn xong cơm rồi, anh vẫn còn chưa nỡ đi cơ à?”

“Hả? Ờ!” Vẻ vui mừng không hề che giấu hiện lên trong mắt, lúc đi còn không quên hung dữ trợn mắt lườm Nghiêm Phóng, rồi mới đuổi theo Nhiễm Dao, sau đó rời đi.

Nghiêm Phóng nhìn theo bóng lưng hai người đi xa, ánh mắt như cười như không dần bị sự khinh bỉ thay thê.

Cậu Ba nhà họ Sở, chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi. Còn không bằng được cả Tống Tử Văn khi trước, thì dựa vào đâu lại có được sự ưu ái của cô ấy chứ? “A Dao, anh đã từng nói rồi, em sẽ hối hận thôi, tại sao hết lần này đến lần khác em vẫn không chịu tin?” Một tiếng thầm thì, tựa như thở dài.

Khi Sở Kiều đuổi theo được cô, Nhiễm Dao đã đưa thẻ cho nhân viên thu ngân.

“Đợi đã, dùng thẻ của anh...” “Xong rồi.” Cô lắc lư tờ hóa đơn trong tay, cầm lấy bút ký tên, “của anh hay của em cũng đều như nhau cả.” Sở Kiêu cất tấm thẻ đi, cười rạng rỡ. Nhiễm Dao khoác tay anh ta đi ra ngoài, vừa đi vừa giải thích: “Cái tên Nghiêm Phóng đó bị động kinh, anh không cần để ý đến hắn làm gì.”.

“... Ờ” Sở Kiêu đầy một bụng thắc mắc, những lời nói đã đến miệng rồi, nghe thấy cô nói vậy lại đành nuốt vào trong. Buổi chiều, hai người đến rạp chiếu phim, rồi tiếp tục đi dạo phố. Ăn tối xong, mặt trăng đã lên cao. Sở Kiều: “Không còn sớm nữa, anh đưa em về nhà nhé?”

“Vâng.”

Quãng đường đi bình an, đi đến dưới chung cư, Nhiễm Dao đã chìm và giấc mộng đẹp. Đèn đường mờ ảo, khẽ tỏa ánh sáng dịu dàng trong màn đêm xuyên qua cửa kính chắn gió, chiếu lên gương mặt nghiêng của cô gái, điềm tĩnh tuyệt đẹp.

Sở Kiêu không nhịn được đặt một nụ hôn lên má cô.

Nhiễm Dao tỉnh dậy, hơi khựng lại, bỗng nhiên gương mặt hiện lên ý cười, “Hôn trộm em à?”

“Là hoàng tử đánh thức người đẹp đang ngủ bằng một nụ hôn.” “Nô bộc của nhân dân mà cũng thích đọc truyện cổ tích sao?” Sở Kiêu đính chính: “Phải nói là thích ngắm em mới đúng.”

Nhiễm Dao ngồi dựa ra sau ghế, mỉm cười với Sở Kiêu. Khi xuống xe, Sở Kiều cũng đi theo cô.

“Anh tiễn em lên.” “Không cần đâu.” Nhiễm Dao xua tay, “Muộn lắm rồi. Ngày mai anh còn phải đi làm nữa, anh về nhà sớm nghỉ ngơi đi.”

“Vậy thì anh nhìn theo em đi lên.”

“Lần này, đổi lại là em nhìn theo anh đi, có được không?”

Sở Kiêu bỗng thấy ấm áp trong lòng, chỉ muốn dâng cả thế giới này bằng hai tay cho cô, “Ừ.”

Nhiễm Dao nhìn theo chiếc Maserati màu xanh ngọc dần biến mất sau màn đêm mênh mang, nụ cười trên cánh môi cũng dần thu lại, cho đến khi không còn bất cứ biểu cảm nào trên mặt nữa.

Điều chỉnh bước chân, đi về phía chiếc SUV màu đen dừng bên cạnh.

Cộc cộc... Cô gõ hai tiếng không nặng không nhẹ, sau đó, cánh cửa xe dần hạ xuống, để lộ ra gương mặt anh tuấn của người đàn ông.

“Anh biết ngay là em sẽ nhận ra anh được mà.” Nghiêm Phóng khẽ cười.

“Rốt cuộc là anh muốn làm gì?” “Em giận rồi à? Sao lại bày ra cái bản mặt này với anh?”

“Nghiêm Phóng!” Nhiễm Dao khẽ gầm lên, “Tôi có từng nói là không bao giờ muốn gặp lại anh nữa không?”

Người đàn ông khựng lại, đôi mắt lướt qua sự đau thương: “Đối với ai em cũng nhân từ, nhưng tại sao chỉ riêng đối với anh em lại tàn nhẫn như vậy chứ? Dựa vào đâu? Nhiễm Dao, dựa vào đâu mà em lại làm thế với

anh chứ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện