“Đến nơi rồi, là ở đây.”
Tống Tử Văn dừng xe bên đường. Sở Kiêu đẩy cửa xe bước xuống, sau khi đứng vững, hơi khom người lại: “Làm phiền chú quá, tạm biệt chú.”
“... Đừng khách sáo.”
“Đến cửa nhà rồi, hay là chú vào nhà cháu ngồi chơi một lát đi? Ba cháu mà được gặp chú, chắc chắn là sẽ rất vui.”
“Muộn quá rồi, không tiện làm phiền”
Nói xong, dứt khoát quay đầu lại,1lái xe rời đi.
Sở Kiêu nhìn theo chiếc xe đi xa, lắc đầu, cũng không hề có sự ngại ngùng vì bị từ chối. Mà cứ cảm thấy con người Tống Tử Văn... Nói thế nào nhỉ?
Ngoại hình nho nhã lễ độ, bên trong lại là kẻ cáo già giảo hoạt. Giống như một bí mật, không nhìn rõ được, cũng không sờ thấu được.
Thời gian đầu sau khi về nước, khi nghe ba và8chị Cả nhắc đến vị chính khách mới của giới chính trị này, Sở Kiêu không mấy để tâm, đặc biệt là những lời khen ngợi Tống Tử Văn lợi hại thế nào, anh ta chỉ coi như gió thổi bên tai.
Nghe xong rồi thôi.
Anh ta không tin một chính khách trẻ tuổi lại có được phong cách ung dung điềm đạm, tâm tư thâm trầm như vậy. ở trong cái giới buộc phải dựa2vào kinh nghiệm, từng trải tích tụ lại thành uy tín và danh vọng này, tuổi tác chính là hạn chế lớn nhất, cũng chính là vết thương lớn nhất.
Bao nhiêu người cũng như thế, dựa vào đâu mà Tống Tử Văn lại là ngoại lệ đó?? Hơn nữa, tin đồn không thể quá tin tưởng, Sở Kiều càng không cho rằng đó là sự thật. Nhưng sau khi đích thân trải nghiệm, anh ta4mới biết rốt cuộc mình đã sai đến mức nào! Tấm cơ thủ đoạn, thuật thăng bằng của Tổng Tử Văn, nếu đặt ở thời cổ đại thì thừa sức làm một vị hoàng đế. Trước đây Sở Kiều từng nghe chị Cả làu bàu mãi: có một số người, được ông trời ban cơm cho ăn, lòng dạ cũng sâu hơn người thường rất nhiều. Trước kia anh ta từng không hiểu, nhưng sau khi gặp Tống Tử Văn, cùng làm việc với anh xong, Sở Kiêu liền hiểu ra “sâu hơn” là có nghĩa gì. Người đàn ông trẻ đứng yên tại chỗ, ngây ngốc nhìn về hướng chiếc Volkwagen rời đi, trong mắt bỗng nhiên hiện lên thứ ánh sáng kinh người.
Mấy năm nữa thôi, anh ta cũng sẽ không kém hơn Tống Tử Văn! Thứ anh ta đang thiếu chỉ là thời gian... Ngày hôm sau không phải đi làm, Nhiễm Dao ngủ một giấc đến khi tự tỉnh lại.
Vươn vai một cái, đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Cô khoác áo ngoài lên đi ra mở cửa, một bó hồng đập vào mắt cô, “Surprise!”
Gương mặt mỉm cười của người đàn ông dẫn dịch ra sau bó hoa. Nhiễm Dao đưa tay đón lấy, trên mặt là nụ cười không hề che giấu, “Hoa đẹp quá!”
“Em có thích không?”
“Đương nhiên rồi.” Cô nghiêng người cho anh vào nhà.
Sở Kiêu quen thuộc lấy đôi dép đi trong nhà giành cho mình từ trong tủ giày ra đi vào, đóng cửa lại, đi theo sau Nhiễm Dao: “Anh còn mua đồ ăn sáng nữa đấy.”
“Em xem xem có gì nào...” Nhiễm Dao giống như chú chuột túi mở túi ra xem thử, “Bánh quẩy, sữa đậu nành, cả tiểu long bao nước nữa!”
“Em ấy à, đúng là mũi thính như cún con!”
Cô cắm hoa vào trong lọ, rồi mang bữa sáng đến nhà bếp, nhanh chóng bày đồ ăn sáng ra đĩa mang ra ngoài.
“Cùng ăn nào.”
Sở Kiều vui vẻ chạy đi lấy bát. Ăn sáng xong, Nhiễm Dao đi vào phòng ngủ thay quần áo, Sở Kiều cầm bình nước ra ban công tưới cây. Sau đó nhoài người ra bên cạnh cửa phòng ngủ, hé qua khe cửa: “Dao Dao, em đã xong chưa?” Người ở bên trong sợ hãi kêu lên, rõ ràng là đã bị giật mình, “Anh... đợi một lát nữa.” “Anh muốn vào trong đó, phải làm sao đây?”
“Không được!”
Sở Kiêu ôm tim “Hic... anh bị thương rồi.”
“Đã là nô bộc của nhân dân rồi, sao anh vẫn còn cà lơ phất phơ thế hả?”
“Nô bộc của nhân dân thì đã làm sao? Ngoài thời gian làm việc ra, đương nhiên là phải thoải mái tận hưởng cuộc sống rồi!”
“Cái gọi là hưởng thụ cuộc sống của anh chính là nhìn xuyên qua cửa phòng người khác nhìn trộm người khác thay quần áo hả?”
“Cái đó thì khác chứ! Anh chỉ muốn nhìn em thôi...”
Cạch!
Cánh cửa phòng ngủ được kéo từ bên trong ra.
Nhiễm Dao như cười như không đứng trước mặt anh ta: “Nhìn em cái gì?”
À...
Nhìn em thay quần áo!
Được thôi, câu này đương nhiên Sở Kiêu không dám nói thành lời. Mười rưỡi, hai người đúng giờ ra khỏi nhà. Nhiễm Dao nhíu mày, nhìn chiếc Maserati màu xanh ngọc trước mặt, “Thế này là thế nào?” “Chiếc Buick cần mẫn làm việc của anh hết xăng rồi.”
“Thế thì sao?”
“Anh mượn tạm xe của anh rể dùng thôi.”
Anh rể Sở Kiều theo nghiệp làm ăn, gia đình giàu có, xưa nay vẫn luôn rất hào phóng với người em vợ là anh ta. Sở Kiều vừa mở lời đã ném chìa khóa cho anh ta rồi.
Nhiễm Dao đỡ trán: “Bây giờ anh đã là nhân viên công vụ, chính thức rồi đấy! Có biên chế rồi đấy! Anh đã hiểu chưa?” “Ừ há! Anh hiểu mà!” “Không được khoe khoang như thế nữa, anh đã hiểu chưa?” “Chiếc xe này có phải là của anh đâu...” Sở Kiêu lẩm bẩm, “Hơn nữa, anh rể anh kiếm được nhờ hai bàn tay, chứ có phải là đồ lại lịch bất minh đâu.” “Đã nói là chính khách đều yêu thể diện, bây giờ tuy anh chưa ở địa vị cao đến mức cần phải cẩn thận tỉ mỉ, nhưng cũng phải tập nuôi dưỡng thói quen dần dần, bất cứ lúc nào cũng không được lợi là...”
“Được rồi được rồi! Sao em lại nói y hệt như ba anh thế?” Sở Kiều đỡ hai vai cô, khẽ ấn xuống hai cái, “Ai không biết còn tưởng em là cấp trên của anh đấy?”
Nhiễm Dao khựng lại. “Dao Dao, có nhiều khi anh cứ cảm thấy hình như em còn hiểu mấy chiêu trò của giới này hơn cả anh...” Nhìn thế nào cũng không hề thấy giống với một nhà thiết kế trang phục bình thường.
Sở Kiều không khỏi buồn bực trong lòng.
Còn hiểu hơn... sao?
Nhiễm Dao thầm kinh ngạc trong lòng, nhưng nghĩ lại thì thấy, từ nhỏ cô đã lớn lên trong một gia đình như vậy, nhìn thấy ông nội và ba đi dần dần từng bước, trên đường đi cũng không phải chưa gặp nguy hiểm bao giờ. Những khi gian nan, toàn bộ Nhiễm gia cũng đều lung lay tưởng như sắp đổ.
Cho nên, cô mới hiểu rằng chính khách coi trọng thể diện bên ngoài như thế nào. Chỉ một điểm đen nhỏ xíu trên tờ giấy trắng, vào những thời điểm then chốt cũng đủ để tạo nên sát thương chí mạng. Trong tiềm thức, cô đã quên mất một người. Người đó là một người xuất sắc nổi bật, cô đã ở bên anh bốn năm, cũng đã chứng kiến chặng đường suốt bốn năm của anh.
Tống Tử Văn chưa bao giờ chạm vào chiếc xe nào xa hoa như thế, cho dù Tống gia dư sức cung cấp cho anh
những thứ còn tốt hơn.
Tống Tử Văn dừng xe bên đường. Sở Kiêu đẩy cửa xe bước xuống, sau khi đứng vững, hơi khom người lại: “Làm phiền chú quá, tạm biệt chú.”
“... Đừng khách sáo.”
“Đến cửa nhà rồi, hay là chú vào nhà cháu ngồi chơi một lát đi? Ba cháu mà được gặp chú, chắc chắn là sẽ rất vui.”
“Muộn quá rồi, không tiện làm phiền”
Nói xong, dứt khoát quay đầu lại,1lái xe rời đi.
Sở Kiêu nhìn theo chiếc xe đi xa, lắc đầu, cũng không hề có sự ngại ngùng vì bị từ chối. Mà cứ cảm thấy con người Tống Tử Văn... Nói thế nào nhỉ?
Ngoại hình nho nhã lễ độ, bên trong lại là kẻ cáo già giảo hoạt. Giống như một bí mật, không nhìn rõ được, cũng không sờ thấu được.
Thời gian đầu sau khi về nước, khi nghe ba và8chị Cả nhắc đến vị chính khách mới của giới chính trị này, Sở Kiêu không mấy để tâm, đặc biệt là những lời khen ngợi Tống Tử Văn lợi hại thế nào, anh ta chỉ coi như gió thổi bên tai.
Nghe xong rồi thôi.
Anh ta không tin một chính khách trẻ tuổi lại có được phong cách ung dung điềm đạm, tâm tư thâm trầm như vậy. ở trong cái giới buộc phải dựa2vào kinh nghiệm, từng trải tích tụ lại thành uy tín và danh vọng này, tuổi tác chính là hạn chế lớn nhất, cũng chính là vết thương lớn nhất.
Bao nhiêu người cũng như thế, dựa vào đâu mà Tống Tử Văn lại là ngoại lệ đó?? Hơn nữa, tin đồn không thể quá tin tưởng, Sở Kiều càng không cho rằng đó là sự thật. Nhưng sau khi đích thân trải nghiệm, anh ta4mới biết rốt cuộc mình đã sai đến mức nào! Tấm cơ thủ đoạn, thuật thăng bằng của Tổng Tử Văn, nếu đặt ở thời cổ đại thì thừa sức làm một vị hoàng đế. Trước đây Sở Kiều từng nghe chị Cả làu bàu mãi: có một số người, được ông trời ban cơm cho ăn, lòng dạ cũng sâu hơn người thường rất nhiều. Trước kia anh ta từng không hiểu, nhưng sau khi gặp Tống Tử Văn, cùng làm việc với anh xong, Sở Kiêu liền hiểu ra “sâu hơn” là có nghĩa gì. Người đàn ông trẻ đứng yên tại chỗ, ngây ngốc nhìn về hướng chiếc Volkwagen rời đi, trong mắt bỗng nhiên hiện lên thứ ánh sáng kinh người.
Mấy năm nữa thôi, anh ta cũng sẽ không kém hơn Tống Tử Văn! Thứ anh ta đang thiếu chỉ là thời gian... Ngày hôm sau không phải đi làm, Nhiễm Dao ngủ một giấc đến khi tự tỉnh lại.
Vươn vai một cái, đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Cô khoác áo ngoài lên đi ra mở cửa, một bó hồng đập vào mắt cô, “Surprise!”
Gương mặt mỉm cười của người đàn ông dẫn dịch ra sau bó hoa. Nhiễm Dao đưa tay đón lấy, trên mặt là nụ cười không hề che giấu, “Hoa đẹp quá!”
“Em có thích không?”
“Đương nhiên rồi.” Cô nghiêng người cho anh vào nhà.
Sở Kiêu quen thuộc lấy đôi dép đi trong nhà giành cho mình từ trong tủ giày ra đi vào, đóng cửa lại, đi theo sau Nhiễm Dao: “Anh còn mua đồ ăn sáng nữa đấy.”
“Em xem xem có gì nào...” Nhiễm Dao giống như chú chuột túi mở túi ra xem thử, “Bánh quẩy, sữa đậu nành, cả tiểu long bao nước nữa!”
“Em ấy à, đúng là mũi thính như cún con!”
Cô cắm hoa vào trong lọ, rồi mang bữa sáng đến nhà bếp, nhanh chóng bày đồ ăn sáng ra đĩa mang ra ngoài.
“Cùng ăn nào.”
Sở Kiều vui vẻ chạy đi lấy bát. Ăn sáng xong, Nhiễm Dao đi vào phòng ngủ thay quần áo, Sở Kiều cầm bình nước ra ban công tưới cây. Sau đó nhoài người ra bên cạnh cửa phòng ngủ, hé qua khe cửa: “Dao Dao, em đã xong chưa?” Người ở bên trong sợ hãi kêu lên, rõ ràng là đã bị giật mình, “Anh... đợi một lát nữa.” “Anh muốn vào trong đó, phải làm sao đây?”
“Không được!”
Sở Kiêu ôm tim “Hic... anh bị thương rồi.”
“Đã là nô bộc của nhân dân rồi, sao anh vẫn còn cà lơ phất phơ thế hả?”
“Nô bộc của nhân dân thì đã làm sao? Ngoài thời gian làm việc ra, đương nhiên là phải thoải mái tận hưởng cuộc sống rồi!”
“Cái gọi là hưởng thụ cuộc sống của anh chính là nhìn xuyên qua cửa phòng người khác nhìn trộm người khác thay quần áo hả?”
“Cái đó thì khác chứ! Anh chỉ muốn nhìn em thôi...”
Cạch!
Cánh cửa phòng ngủ được kéo từ bên trong ra.
Nhiễm Dao như cười như không đứng trước mặt anh ta: “Nhìn em cái gì?”
À...
Nhìn em thay quần áo!
Được thôi, câu này đương nhiên Sở Kiêu không dám nói thành lời. Mười rưỡi, hai người đúng giờ ra khỏi nhà. Nhiễm Dao nhíu mày, nhìn chiếc Maserati màu xanh ngọc trước mặt, “Thế này là thế nào?” “Chiếc Buick cần mẫn làm việc của anh hết xăng rồi.”
“Thế thì sao?”
“Anh mượn tạm xe của anh rể dùng thôi.”
Anh rể Sở Kiều theo nghiệp làm ăn, gia đình giàu có, xưa nay vẫn luôn rất hào phóng với người em vợ là anh ta. Sở Kiều vừa mở lời đã ném chìa khóa cho anh ta rồi.
Nhiễm Dao đỡ trán: “Bây giờ anh đã là nhân viên công vụ, chính thức rồi đấy! Có biên chế rồi đấy! Anh đã hiểu chưa?” “Ừ há! Anh hiểu mà!” “Không được khoe khoang như thế nữa, anh đã hiểu chưa?” “Chiếc xe này có phải là của anh đâu...” Sở Kiêu lẩm bẩm, “Hơn nữa, anh rể anh kiếm được nhờ hai bàn tay, chứ có phải là đồ lại lịch bất minh đâu.” “Đã nói là chính khách đều yêu thể diện, bây giờ tuy anh chưa ở địa vị cao đến mức cần phải cẩn thận tỉ mỉ, nhưng cũng phải tập nuôi dưỡng thói quen dần dần, bất cứ lúc nào cũng không được lợi là...”
“Được rồi được rồi! Sao em lại nói y hệt như ba anh thế?” Sở Kiều đỡ hai vai cô, khẽ ấn xuống hai cái, “Ai không biết còn tưởng em là cấp trên của anh đấy?”
Nhiễm Dao khựng lại. “Dao Dao, có nhiều khi anh cứ cảm thấy hình như em còn hiểu mấy chiêu trò của giới này hơn cả anh...” Nhìn thế nào cũng không hề thấy giống với một nhà thiết kế trang phục bình thường.
Sở Kiều không khỏi buồn bực trong lòng.
Còn hiểu hơn... sao?
Nhiễm Dao thầm kinh ngạc trong lòng, nhưng nghĩ lại thì thấy, từ nhỏ cô đã lớn lên trong một gia đình như vậy, nhìn thấy ông nội và ba đi dần dần từng bước, trên đường đi cũng không phải chưa gặp nguy hiểm bao giờ. Những khi gian nan, toàn bộ Nhiễm gia cũng đều lung lay tưởng như sắp đổ.
Cho nên, cô mới hiểu rằng chính khách coi trọng thể diện bên ngoài như thế nào. Chỉ một điểm đen nhỏ xíu trên tờ giấy trắng, vào những thời điểm then chốt cũng đủ để tạo nên sát thương chí mạng. Trong tiềm thức, cô đã quên mất một người. Người đó là một người xuất sắc nổi bật, cô đã ở bên anh bốn năm, cũng đã chứng kiến chặng đường suốt bốn năm của anh.
Tống Tử Văn chưa bao giờ chạm vào chiếc xe nào xa hoa như thế, cho dù Tống gia dư sức cung cấp cho anh
những thứ còn tốt hơn.
Danh sách chương