Nụ hôn này là nhảy thẳng lên.

Ngộ Hạ vốn dĩ không thấp, chỉ hơi dùng sức một chút đã chạm được lên mặt A Thận.

Chụt một tiếng, vang vô cùng! Người hôn thì không sao cả, nhưng còn người bị hôn lại đang ngẩn người ra. Bỗng chốc, trái tim màu hồng phấn nhảy ra tràn đầy màn hình máy tính, đôi mắt đen láy của A Thận sáng rõ như vì sao nhỏ.

Tuy1hiệu ứng kèm theo có hơi phô trương, nhưng tuyệt đối là bức tranh tả thật về nội tâm lúc này của chàng tiểu nam thần!

Vô số khán giả trước tivi bỗng bị một vạn mũi tên cắm tim, đặc biệt là – đám cẩu độc thân!

Đúng lúc này, A Thận bỗng nhiên đưa tay lên sờ vào chỗ bị hôn, sau đó nhìn về phía cô bé kia với ánh mắt vô cùng8dịu dàng, lông mi khẽ chớp, rồi một nụ cười hiện lên. Đường cong khe khẽ nơi khóe môi là kết quả sau khi đã trải qua sự kiểm soát nghiêm ngặt, mang theo sự xấu hổ kín đáo, nhưng sự thỏa mãn lại khó lòng che giấu được. Có điều khi Ngộ Hạ ngẩng đầu lên, bỗng nhiên cậu nhóc lại thu lại vẻ mặt ấy, cố làm ra vẻ bình tĩnh.

Tự cho2là bí mật, nhưng không biết rằng đã bị ống kính thu lại hết toàn bộ quá trình.

Một vài năm sau, trong bữa tiệc kết thân của hai nhà Lục Chu, đoạn video này đã được lưu lại, phát sóng trước mặt tất cả khách khứa tham dự.

Ngộ Hạ: “Thì ra anh đã có ý đồ với em từ lâu.” A Thận: “Thực ra là từ trước đó nữa, anh đã bị em bắt4làm tù binh rồi. Đáng tiếc, tất cả mọi người đều biết, chỉ có mình em là không hiểu.”

Ngộ Hạ: “Bây giờ em hiểu rồi.”

A Thận: “Ừ, bây giờ vẫn chưa muộn.”

Trước tivi, Đoàn Miên Miên vỗ ngực, tim đập như tiếng sấm.

Bịch! Bịch! Bịch! u áu nu tiểu nam thần của cô... vô cùng đáng yêu cool ngầu biết không...

Đặc biệt là khi nhạc nền vừa vang lên, cả thế giới đường bị chọc trúng điểm yếu!

Cô vội vàng lấy điện thoại ra, nhấn mở weibo. Quả nhiên, top hot search đã bùng nổ, toàn bộ cư dân mạng cũng nổ tung theo. Đoàn Miên Miên là fan cứng cựa của tiểu nam thần, lập tức đi đến hội hậu cung trên weibo báo danh. Trong tivi truyền đến tiếng ca ngợi của người dẫn chương trình Ake: “... Hoàn toàn chính xác! Chúng ta cùng vỗ tay cho A Thận có được không nào?”

Mộc Đầu và khốc Phong lần lượt vỗ tay. Ake: “Mọi người có nhìn thấy ngọn núi bên cạnh không?” “Nhìn thấy rồi ạ...”

“Tên nó là núi Kiệt Thạch. Nghe nói, thời Tam Quốc sau khi đánh thắng một trận, Tào Tháo đã cưỡi ngựa giơ roi, leo lên ngọn núi Kiệt Thạch này, nhìn về phía đại dương bao la, bỗng tức cảnh sinh tình, viết một áng thơ tráng lệ, đây, cũng chính là bài thơ khi nãy A Thận đã đọc, Ngắm biển cả.”

Mộc Đầu: “Chú Ake, Tào Tháo là ai?”

Khắc phong: “Ông ấy lợi hại lắm đúng không ạ?” Tiểu Thổ Đậu: “Cháu cũng muốn cưỡi ngựa.”

Noãn Noãn: “Tào Tháo là nam hay là nữ ạ?”

Ake nhẫn nại giải đáp, nhưng A Thận ở bên cạnh lại lén nắm tay Ngộ Hạ, mười đầu ngón tay đan chặt với nhau.

“Anh A Thận, tay anh ấm áp quá!” “Vậy thì anh sẽ cho em nắm nhiều hơn.”

“Vâng ạ!”.

“Em đến đây một mình à?”

Ngộ Hạ gật đầu: “Mommy đưa em đến sân bay, sau đó em đi cùng hai chú quay phim đến đây.”

“Em có mệt không?” “Mệt.” Cô bé con hít mũi. Bỗng nhiên, cô bé mỉm cười, để lộ ra đôi má lúm đồng tiền hai bên, “Nhưng vừa gặp anh là em không thấy mệt nữa rồi.”

Xem đến đây, Đoàn Miên Miên cảm thấy mình đã sống 17 năm trên đời mà vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai, đúng là cũng không phải không có lý do.

Nếu cô vừa biết làm nũng lại giỏi thả thính như tiểu mỹ nữ Ngộ Hạ thì sao có thể ế đến giờ này được chứ?

Ông Đoàn: “Cô nhóc khéo ăn nói thật đấy!”

Giải thích rõ ràng Tào Tháo là người như thế nào, thực sự đã khiến Ake mệt nhoài. Đến tiết mục chọn phòng, các bạn nhỏ đã xắn tay áo lên chờ sẵn.

Ake lấy ảnh ra cho mọi người cùng xem. Số một là phòng gạch ngói. số hai là biệt thự bên bờ biển. Sổ ba là nhà nhỏ kiểu mới có vườn hoa. Nhà nào cũng đều rất tốt, chọn đại một cái cũng là ở mức cao nhất so với mong đợi.

Có lẽ là vì số cuối cho nên ê kíp làm chương trình cũng không muốn nhìn thấy các cô nhóc cậu nhóc phải ở trong những ngôi nhà rách nát xập xệ nữa. Tiểu Thổ Đậu mắt sáng bừng lên: “Biệt thự kia đẹp quá! Còn nhìn ra được biển nữa kìa!”

Noãn Noãn lại đang nhìn chằm chằm vào căn nhà kiểu mới, nói một cách chính xác là nhìn vào những đóa hoa sặc sỡ sắc màu trong vườn hoa của căn nhà đó.

A Thận khể siết lấy bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay mình, nghiêng đầu hỏi Ngộ Hạ: “Em thích nhà nào?” “Sổ ba.”

A Thận dường như đã có dự tính trước, nói chắc chắn: “Chúng ta sẽ vào ở trong đó.”

“Không hỏi em tại sao lại chọn số ba?” Ngộ Hạ chớp mắt, giống như đang muốn kiểm tra cậu nhóc.

“Bởi vì rèm cửa sổ có màu hồng phấn.” Không nhanh không chậm nói ra đáp án chính xác. “Anh A Thận, anh đúng là thông minh quá đi!” Cậu nhóc lén nhếch miệng lên cười.

Ake: “Cuộc so tài về trí tuệ lần này chúng ta sẽ mời các mẹ và các bé cùng nhau hoàn thành, tên là Hoa Dung Đạo.”

Giải thích bên lề: Trò chơi này lấy tên từ một câu chuyện trong Tam Quốc, trong đại chiến Xích Bích Tào Tháo bị Lưu Bị và Tôn Quyền dùng “khổ nhục kế”, “xích sắt liên thuyền” đánh bại, bị ép phải trốn đến Hoa Dung Đạo, rồi gặp phải lính của Gia Cát Lượng mai phục. Quan Vũ vì muốn báo đáp ân tình của Tào Tháo đối với ông ta, cho nên cố tình nhượng bộ, cuối cùng giúp đỡ Tào Tháo trốn ra khỏi Hoa Dung Đạo.

Trò chơi được mô phỏng theo các tình tiết của câu chuyện “Binh Tào thất bại chạy khỏi Hoa Dung Đạo, đang gặp gỡ Quan Công. Chỉ vì ân nghĩa sâu nặng trước đây, Quan Công cải xích vàng thả giao long”.

Ông Đoàn nhìn thấy chỗ này không khỏi nhíu mày, chỉ vì ông ta cũng là một người chơi giàu kinh nghiệm trong trò Hoa Dung Đạo, cách giải 100 bước ở trong nước, cách giải 82 bước ở Nhật, và cách giải 81 bước ở Mỹ, ông ta đều thông thạo từ nhiều năm trước rồi, đương nhiên ông ta hiểu rõ độ khó của trò chơi này thể nào.

“Bắt mấy đứa trẻ mới có sáu bảy tuổi chơi trò Hoa Dung Đạo sao? Đúng là hoang đường!”

Đoàn Miên Miên và bà Đoàn bị lời hô lên của ông làm cho giật mình. Hai người nhìn về phía ông với ánh mắt trách móc.

Ông Đoàn bỗng chốc ỉu xìu xuống: “Tôi chỉ muốn... phát biểu cảm tưởng một chút...”

Miên Miên: “Thì ở đây vẫn còn người lớn cơ mà?” Bà Đoàn phụ họa: “Đúng vậy!” “Người lớn thì đã làm sao? Không phải chuyên môn thì có ai chơi nổi chứ?” Miên Miên: “Suyt! Bắt đầu rồi! Nói không chừng tiểu nam thần của con có thể làm được thì sao?” “Xùy!” Ông Đoàn không cho là vậy.

Sau tiếng hô “bắt đầu”, ba đội cùng vén bức màn che lên gần như cùng lúc.

Ê kíp làm chương trình cũng vẫn còn chút tính người, do suy nghĩ tổng hợp trên nhiều phương diện, cho nên đã đơn giản hóa cách chơi chính thức, vốn dĩ có hai mươi ô vuông, bây giờ chỉ còn lại chín ô, trong đó còn có một ô trống.

Các nhân vật lần lượt là Tào Tháo, Trương Phi, Mã Siêu, Hoàng Trung, Quan Vũ, Triệu Vân, và bốn quân lính của Lưu Bị.

A Thận không vội vàng ra tay, quay lại hỏi Ngộ Hạ: “Em làm hay là anh làm?”

“Mình cùng làm đi!”

Sau đó, hai cái đầu nhỏ chụm lại với nhau. Ngộ Hạ: “Trương Phi sang bên trái, rồi dịch lên trên...” A Thận: “Xong rồi.”

Ngộ Hạ chớp mắt, “Sau đó phải làm thế nào nhỉ?” A Thận: “Em xem thế này, rồi thế này nữa có được không?”

“A ha! Sao em lại không nghĩ ra nhỉ?” Cô bé le lưỡi.

Cậu bé con mỉm cười cưng chiều. Bên này có bàn bạc trao đổi, bình tĩnh không hoảng hốt, nhưng bên kia lại bắt đầu gãi tai, hoặc là động hết bên này tới bên kia, hoặc là ngáp dài mấy cái liền.

Hàn Sóc chỉ việc gác chéo chân ngồi một bên xem, còn Lâm Thi Thi và Tưởng Phán Phán lại không thể không vón tay áo lên, dùng hết mọi nơ ron thần kinh.

A Thận và Ngộ Hạ chỉ dùng một phút rưỡi, còn ung dung thong thả, chậm rãi từ tốn, không hề vội vàng chút nào.

Cũng may, sau khi được đơn giản hóa trò chơi thì không được coi là khó, Tưởng Phán Phán hoàn thành thứ hai, dùng hết ba phút bốn mươi hai giây.

Lâm Thi Thi nhìn về phía ống kính làm động tác nhún vai bất đắc dĩ, tuyên bố từ bỏ cuộc chơi.

Cuối cùng, Ngộ Hạ được vào ở trong căn nhà kiểu mới có vườn hoa đúng như ước muốn.

Noãn Noãn có chút không vui, tức giận đùng đùng nhéo tai Khốc Phong, mắng cậu bé ngốc nghếch. Tiểu Thổ Đậu vẫn tốt, nghe nói là trong căn nhà bằng gạch xanh có nuôi một con cừu nhỏ!

“Yes!” Đoàn Miên Miên nắm chặt nắm đấm, sau đó mua máy chân tay, vui vẻ như chính cô giành được hạng nhất.

Ông Đoàn tấm tắc lấy làm lạ: “Giải ra được thật à? Một phút rưỡi... có phải là cố dàn dựng ra như vậy không?” “Còn lâu!” Đoàn Miên Miên lập tức phản bác, “Phải biết rằng, tiểu nam thần của con là nhi đồng thần tài đến từ Học viện Herman, chỉ một trò Hoa Dung Đạo cỏn con sao có thể làm khó được cậu bé chứ?”

“Học viện Herman?!” Ông Đoàn kinh ngạc kêu lên, là học viện Herman mà ông ta biết ư? “Manhattan nước Mỹ, còn có học viện Herman nào nữa à?” “Ồ... vậy thì giỏi quá rồi!” “Hừ hừ! Bây giờ ba đã biết tiểu nam thần của con lợi hại thế nào rồi chứ gì?” Khi nghỉ trưa, A Thận và Ngộ Hạ cùng nằm với nhau.

Chiếc chăn màu hồng đắp trên người hai cô cậu, gối dưới đầu cùng một chiếc gối.

A Thận: “Hạ Hạ, anh vui lắm.”

Ngộ Hạ, “Em biết mà, bởi vì em đang ở cùng anh.”

Nói xong, quay đầu sang nhìn cậu nhóc cười. A Thận cũng cười, “Anh kể cho em nghe một câu chuyện nhé?” “Ba nói, bây giờ em đã lớn rồi, phải trưởng thành, cho nên không được nghe kể chuyện trước khi ngủ nữa.” “Ừ, không kể chuyện trước khi ngủ.”

“Vậy thì kể chuyện gì cơ?” A Thận nghĩ một lúc, “Em muốn nghe chuyện gì?”

“Chuyện kinh dị.”

... Anh không biết.” Tiểu nam thần hiếm khi để lộ sự quẫn bách như lúc này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện