1.

Hồ Tiểu Bát sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc. Cha y là một kẻ nát rượu, ham ăn, lười làm. Mỗi lần say, ông ta lại đánh người. Mẹ kế của y cũng vậy, hễ không vừa ý là đánh, là mắng.

Suốt mười mấy năm, y lớn lên trong đòn roi và những lời chửi rủa. Sự ngược đãi kéo dài khiến y trở nên tự ti, nhút nhát. Y từng nghĩ cả đời này mình sẽ mãi mãi bị giam cầm trong cái thôn quê tăm tối đó.

2.

Ngày hôm ấy, Hồ Tiểu Bát lấy hết can đảm để nói với anh họ của mình. Y nói rằng y muốn ra ngoài, muốn rời khỏi thôn.

Trước khi rời quê hương, y vừa thấp thỏm lại vừa lo lắng.

Tương lai mịt mù, y không biết liệu mình có thể có một cuộc đời cho riêng mình hay không. Chẳng biết làm sao, y đành nhắm mắt bước tới, được đến đâu hay đến đó.

Hồ Tiểu Bát rời quê năm mười chín tuổi, vẫn còn là một thiếu niên.

3.

Anh họ của y, Hồ Thần Tùng, sắp xếp cho y một công việc phục vụ. Công việc khá đơn giản, chỉ là hơi mệt một chút.

Nhưng làm gì có công việc nào không mệt, Hồ Tiểu Bát rất vui vì có được công việc này.

4.

Đối với y, anh họ, anh Cố Ngôn và cả Tiểu Thừa, giống như người thân trong gia đình. Không, phải nói là còn quan trọng hơn cả người nhà.

Ở bên cạnh họ, y cảm nhận được hơi ấm mà trước đây chưa từng có.

5.

Vào ngày thứ sáu đi làm, Hồ Tiểu Bát vẫn chưa quen với quy trình công việc, nên có chút lúng túng khi phục vụ khách.

Có người hỏi y nhà vệ sinh ở đâu, y lắp bắp mãi mà không nói rõ được.

May mắn thay, vị khách đó rất thấu hiểu, không hề tỏ ra khó chịu khi chưa nhận được câu trả lời rõ ràng. Hắn chỉ nhẹ nhàng bảo y nói lại một lần nữa.

Điều này đã giúp trái tim đang hồi hộp của y được trấn an phần nào.

6.

Hồ Tiểu Bát vốn là một người nhạy cảm, chuyện tốt hay chuyện không tốt, dù người khác có thể quên ngay, y vẫn có thể nhớ rất lâu.

Ví dụ như chuyện với vị khách kia, y cứ hối hận mãi, tự hỏi tại sao lúc đó mình lại căng thẳng đến vậy, tại sao không thể nói chuyện một cách bình thường, tại sao không thể nhìn thẳng vào người khác khi nói.

Y như vậy, không biết đã bất lịch sự đến mức nào.

7.

Điều mà y không ngờ tới là, sau đó một thời gian, vị khách đó thường xuyên đến quán.

Có đôi khi đến cùng một nhóm người, có khi lại chỉ đi một mình.

Còn luôn thích gọi y đến phục vụ, qua lại nhiều rồi cũng thành quen mặt.

Hồ Tiểu Bát nghe được từ những người trong nhóm kia gọi hắn là "ông chủ".

Thật ra cũng không khó đoán, vị khách nam đó, vừa nhìn đã biết là người làm ăn lớn.

Dáng người cao ráo, rất đẹp trai, lại thêm bộ vest lịch lãm, cách nói chuyện phóng khoáng, lịch thiệp, đúng là một người đàn ông phong độ, nho nhã.

8.

Một ngày nọ, người đàn ông đó chủ động giới thiệu về mình với Hồ Tiểu Bát.

"Anh là Hạ Lăng Châu."

Hồ Tiểu Bát rụt rè đáp lại, "Chào anh, em là Hồ Tiểu Bát ạ."

9.

Hạ Lăng Châu đến càng ngày càng thường xuyên. Thử hỏi có vị tổng tài nào không ở văn phòng làm việc mà lại ôm máy tính xách tay đến quán lẩu làm việc không?

Chuyện này vốn chẳng có gì, làm việc thì cứ làm việc đi, nhưng ánh mắt cứ luôn nhìn chằm chằm vào cậu nhân viên phục vụ nhỏ bé kia là thế nào?

10.

Người đầu tiên phát hiện ra vấn đề này là Hồ Thần Tùng.

Hạ Lăng Châu có ngoại hình xuất chúng, đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý, nên Hồ Thần Tùng có để ý hơn một chút.

Sau khi phát hiện người đàn ông đó thường xuyên nhìn chằm chằm Hồ Tiểu Bát, hắn lập tức nảy sinh nghi ngờ.

Hay là bọn buôn người nào đó không có ý tốt, đang theo dõi Hồ Tiểu Bát?

Mãi đến sau này, khi chứng kiến Lâm Thừa và Cố Ngôn tương tác với nhau, hắn mới chợt nảy ra một suy nghĩ khác:

Người đàn ông đó, tám phần là đã phải lòng Hồ Tiểu Bát rồi!

11.

Sau khi Hạ Lăng Châu biết Hồ Tiểu Bát đang ở trong phòng chứa đồ của quán lẩu, hắn liền chủ động tìm cho y một căn hộ cực kỳ tốt.

Nằm ở trung tâm thành phố, khu dân cư cao cấp, chỉ cần xách vali là có thể vào ở ngay, vậy mà giá thuê lại đặc biệt rẻ, chẳng khác nào cho không.

Rõ ràng là nhà của mình, thế mà cứ phải nói là đi tìm.

Giống hệt như những gì được viết trong cuốn tiểu thuyết này.

Khổ nỗi, Hồ Tiểu Bát chưa từng có kinh nghiệm thuê nhà, cũng không hiểu rõ về giá cả thị trường, thật sự cho rằng Hạ Lăng Châu tài giỏi đến mức tìm được cho mình một căn hộ tốt như vậy, lập tức cảm kích rối rít cảm ơn.

Hồ Thần Tùng biết chuyện Hồ Tiểu Bát tìm được nhà, cũng biết là do Hạ Lăng Châu giúp đỡ.

Hồ Thần Tùng: Vừa nhìn đã biết là không có ý tốt!

Nhưng cũng không thể ngăn cản được, căn hộ thông tầng ở tầng 32, còn sang trọng hơn cả căn nhà hắn đang ở.

12.

Lần đầu tiên hai người họ có tiếp xúc cơ thể là khi cùng nhau đi công viên giải trí.

Ở trong nhà ma, vì quá sợ hãi, Hồ Tiểu Bát theo bản năng quay sang phía Hạ Lăng Châu, ôm lấy cánh tay hắn. Hạ Lăng Châu cố gắng kiềm chế không ôm y vào lòng, chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng y để trấn an.

Một lần tiếp xúc, liền kéo theo những lần gần gũi sau đó.

Hạ Lăng Châu thường dẫn Hồ Tiểu Bát đi ăn, đi xem phim vào những lúc y rảnh rỗi, làm những việc mà các cặp tình nhân thường làm, mà bạn bè thân thiết cũng có thể làm khi gặp nhau.

Hạ Lăng Châu còn có chút tâm tư riêng. Khi Hồ Tiểu Bát ăn, nếu khóe miệng dính thức ăn, hắn sẽ ân cần dùng giấy lau cho y. Hắn làm một cách rất tự nhiên, không hề khiến người khác cảm thấy khó chịu.

Mỗi lần thắt dây an toàn, hắn cũng không để Hồ Tiểu Bát phải tự làm, mà chủ động nghiêng người qua giúp y thắt. Khi cơ thể đến gần, hắn len lén dừng lại thêm hai giây, đôi khi còn hít hà hương thơm trên người y.

Không hề sỗ sàng mà trực tiếp đụng chạm, nhưng có thể rút ngắn khoảng cách.

Ban đầu chỉ là muốn đến gần người mình thích một chút, nhưng sau mỗi lần gần gũi, hắn lại muốn hôn y, rồi lại hôn y, cho đến khi muốn nhiều hơn nữa.

13.

Muốn nhiều hơn nữa.

Thế là Hạ Lăng Châu tỏ tình.

Chỉ khi có một danh phận chính đáng, hắn mới có thể không cần dè dặt, đường hoàng mà trao cho Hồ Tiểu Bát tất cả những gì tốt đẹp nhất.

14.

"Anh vừa gặp em đã yêu, càng nhìn càng say đắm. Anh sẽ trao cho em tất cả những gì anh có thể, chỉ đơn giản là muốn đối xử tốt với em."

Hạ Lăng Châu đã nói như vậy.

Không có những lời lẽ hoa mỹ, cầu kỳ, chỉ có một câu nói đơn giản nhất: Anh muốn đối xử tốt với em.

Muốn hỏi Hồ Tiểu Bát có cảm động không? Đương nhiên là có. Y là người thiếu thốn tình cảm, chỉ cần ai đó đối xử tốt với y một chút, y có thể nhớ ơn cả đời.

Tiểu Thừa và anh Cố Ngôn ngọt ngào, hạnh phúc bao nhiêu, y đều thấy rõ, không sót một chút nào. Y ngưỡng mộ, nhưng chưa từng dám mơ tưởng.

Y chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ có được một mối tình.

Vậy mà Hạ Lăng Châu lại nói thích y, vừa nhìn đã thích.

Thì ra đối xử tốt với y như vậy, là thích sao?

Hồ Tiểu Bát bối rối đến mức không dám ngẩng đầu lên nhìn Hạ Lăng Châu. Không phải sợ hãi, mà là kinh ngạc và ngượng ngùng đến muộn màng.

Hạ Lăng Châu đã đợi rất lâu.

Bởi vì Hồ Tiểu Bát quá mức kinh ngạc, ngây ngốc đến ngơ ngẩn.

Đến khi hoàn hồn, y mới khẽ nói: "Dạ."

Đầu cúi gằm xuống ngực.

Dưới ánh đèn đêm, Hạ Lăng Châu ôm chặt người đang ngượng ngùng đến đỏ bừng như con tôm luộc vào lòng.

15.

Chuyện này không định giấu giếm ai, nhưng vẫn bị phát hiện rất nhanh.

Chỉ trách Hồ Tiểu Bát biểu hiện quá rõ ràng. Lúc làm việc thì thường xuyên ngẩn ngơ, lúc nghỉ ngơi thì một mình suy nghĩ rồi bất giác đỏ mặt, hỏi thì cứ chối là không có gì.

Hồ Thần Tùng không thể chịu nổi nữa, bèn kéo y vào một góc để tra hỏi. Thực ra cũng không hẳn là tra hỏi:

"Đang yêu à?"

"Sao... sao anh biết?"

Không cẩn thận, vừa hỏi đã lộ tẩy.

Hồ Thần Tùng cười lạnh một tiếng, nói rằng hắn không đồng ý.

16.

Hai người họ mới ở bên nhau được mấy ngày, đã bị ép "chia tay".

Hồ Thần Tùng thực hiện kế hoạch giám sát toàn thời gian, không cho Hồ Tiểu Bát gặp mặt Hạ Lăng Châu.

Không thể gặp mặt, nhưng vẫn có thể liên lạc qua điện thoại.

17.

Ngày đầu tiên, Hồ Tiểu Bát gọi điện cho Hạ Lăng Châu, ngượng ngùng gọi một tiếng, "Anh Lăng Châu."

Hạ Lăng Châu nghe thấy giọng nói có vẻ mất mát, liền cho rằng y đang nhớ mình mà không được gặp, nên mới tủi thân.

Thật ra, Hồ Tiểu Bát chỉ là quá mức áy náy, hơn nữa việc chủ động gọi điện cho người khác, thật sự là ngượng ngùng.

18.

Hạ Lăng Châu nói sẽ tìm một thời điểm thích hợp để nói chuyện đàng hoàng với Hồ Thần Tùng.

Đến ngày "nói chuyện đàng hoàng" đó, Hạ Lăng Châu một mình một ngựa, đối mặt với ba người Hồ Thần Tùng, Cố Ngôn và Lâm Thừa, tiếp nhận hàng loạt câu hỏi chất vấn (Lâm Thừa có vai trò góp mặt cho đủ số, đảm bảo áp đảo tuyệt đối về số lượng người).

Cứ làm như là hiện trường thẩm vấn tội phạm vậy.

Dù có đàm phán những thương vụ bạc tỷ, Hạ Lăng Châu cũng chưa từng nghiêm túc, thận trọng đến như vậy.

Mỗi một câu hỏi đều liên quan đến việc hắn có thể thành công rước được người yêu về nhà hay không.

Hạ Lăng Châu giữ thái độ nghiêm chỉnh, thành khẩn, trả lời một cách chân thành, tha thiết. Dù cho Hồ Thần Tùng cố tình làm khó, cũng không thể bắt bẻ được một lỗi nhỏ nào.

Mặc dù vậy, cũng không dễ dàng để hắn đạt được mục đích.

Thế nên, còn phải tiếp tục "khảo sát" thêm.

19.

Là một trong những người bạn thân thiết, Lâm Thừa được xem như là "trợ thủ đắc lực" số một.

Hạ Lăng Châu biết Hồ Tiểu Bát chơi rất thân với cậu, nên mỗi lần đến đều tiện thể mang theo chút đồ ăn vặt để "mua chuộc".

Tiểu tham ăn, có đồ ăn là thích vô cùng, lập tức quay sang gia nhập phe "địch".

Bởi vậy, lá phiếu ủng hộ đầu tiên của Hạ Lăng Châu là đến từ Lâm Thừa.

20.

Hạ Lăng Châu chính thức vượt qua "kỳ kiểm tra" là một tháng sau đó.

Trước sự chứng kiến của bạn bè, hắn lại một lần nữa tỏ tình với Hồ Tiểu Bát.

Hứa hẹn cả một đời.

21.

Khi chính thức dọn đến ở cùng Hạ Lăng Châu, Hồ Thần Tùng ngàn vạn lần dặn dò, bảo Hồ Tiểu Bát phải cẩn thận Hạ Lăng Châu, tuyệt đối không được ngủ chung giường.

Một khi đã ngủ chung, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, bị người ta "thế này thế kia" là coi như xong đời.

Khiến cho Hồ Tiểu Bát đỏ bừng cả mặt, còn bắt y phải hứa chắc chắn.

Hồ Tiểu Bát đỏ mặt, lí nhí nói đã biết.

22.

Nhưng mà, khi chuyển đến lại không được như đã nói. Hạ Lăng Châu qua giúp dọn đồ đạc, đến nhà, hắn bỏ qua hết các phòng dành cho khách, trực tiếp mang hành lý vào phòng ngủ chính.

Hồ Tiểu Bát lại không phải là người biết từ chối, không thể thốt ra được những lời như "Anh trai em không cho em ngủ cùng anh".

Kể từ đó, mỗi đêm khi Hồ Tiểu Bát chìm vào giấc ngủ, bên cạnh đều có thêm một người.

Ban đầu không quen, lại thêm ngượng ngùng, Hồ Tiểu Bát mỗi lần đều nép sát vào mép giường, hai tay đặt ngay ngắn trên bụng, nằm ngay đơ.

Dáng vẻ đó vừa buồn cười, lại vừa đáng yêu hết sức.

Hạ Lăng Châu kéo y vào lòng, ôm ngủ.

Mỗi sáng thức dậy, là người yêu ở ngay trong gang tấc.

Hồ Tiểu Bát dần dần quen với sự gần gũi như vậy.

23.

Về chuyện thân mật:

Hạ Lăng Châu biết rõ Hồ Tiểu Bát rất thẹn thùng, chỉ là không ngờ lại thẹn thùng đến vậy.

Hơn nữa, còn rất ngây ngô.

Hôn thì không biết, lúc chuẩn bị hôn thì mắt cũng không nhắm, mặt thì đỏ ửng, ngượng ngùng đến mức cả người nóng bừng lên.

Hồ Tiểu Bát học rất lâu mà vẫn không học được cách hôn.

Y không biết điều hòa hơi thở, hôn xong liền ngã vào vai hắn thở hổn hển, giống như bị người ta bắt nạt vậy.

24.

Cho dù là đã ở bên Hạ Lăng Châu rất nhiều năm sau, y vẫn ngượng ngùng như thuở ban đầu.

Ôm sẽ đỏ mặt, hôn sẽ đỏ mặt, nghe được những lời yêu thương cũng sẽ thẹn thùng như một thiếu niên mới biết yêu.

Vệt đỏ ửng đó vẫn luôn đi cùng y. Cả đời này, Hạ Lăng Châu đã nói với y rất nhiều lời yêu thương, và vệt hồng đó chính là lời hồi đáp cho mỗi một lần chân tình được tỏ bày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện