Một cái hôn rất nông, hai môi nhẹ nhàng va chạm nhau trong một chốc, môi hơi tách ra.
Bàn gỗ quán rượu nhỏ rộng hơn bàn ăn bình thường, cô khom lưng, hai bàn tay chống đỡ toàn bộ sức nặng cơ thể lên trên bả vai của Tưởng Thịnh Hòa.
Ánh sáng nửa sáng nửa tối đang sợ hãi vì bị hơi thở quấn quanh.
Lúc Tưởng Thịnh Hòa cho rằng cô muốn ngồi xuống, Lạc Kỳ một lần nữa hôn lên, đầu lưỡi định đẩy mở môi của anh. Từ khi kết hôn đến nay, cô chưa bao giờ lớn gan chủ động như vậy.
Kỹ năng hôn bình thường, hơn nữa chính giữa cách một cái bàn, hôn sâu thất bại.
Lạc Kỳ để trán ở gò má anh, bản thân cười, còn cho anh cười.
Tưởng Thịnh Hòa nhẹ vịn đầu của cô, dán gương mặt của cô ở trên gương mặt anh, anh cụp mắt, "Không hôn nữa à?"
Lạc Kỳ lắc đầu một cái, "Về nhà."
"Lỗi của anh."
Cô thất bại là bởi vì anh phối hợp chưa tới mức, cô hôn bất ngờ nên anh không phản ứng kịp, Tưởng Thịnh Hòa thấp giọng dỗ dành cô: "Về nhà thử lại một lần nữa."
Anh nói rằng: "Anh dạy em."
Cơ thể của Lạc Kỳ treo ở phía trên bàn gỗ, nằm bò trên đó lâu thì eo không thoải mái, cô từ trên người anh mà đi xuống. Miệng khô lưỡi khô mà uống sạch nửa ly nước trái cây, nghĩ đến vừa rồi hôn anh như vậy, trái tim trong lòng đập bịch bịch.
Ly đã thấy đáy, Tưởng Thịnh Hòa rót đầy cho cô, cô không uống nước trái cây của bản thân, đưa nửa ly đến trước mặt anh, nhấp hai cái rồi trả lại cho anh.
Tưởng Thịnh Hòa cười, để ly thủy tinh của bản thân bên tay cô, "Cho em cả."
Bị hôn rồi bị cắt ngang, không nhớ vừa rồi hàn huyên tới chỗ nào nữa.
Tưởng Thịnh Hòa sửa sang suy nghĩ, "Không trò chuyện nữa, nói về hai chúng mình."
Lạc Kỳ đưa ly trà trái cây cho anh, gật đầu, bảo anh nói trước, "Em không biết nói từ đâu."
Tưởng Thịnh Hòa luôn muốn hỏi cô: "Một năm qua yêu nhau với anh, anh có chỗ nào không làm tốt không, chọc em tức giận không? Hoặc là khiến cho em có cảm giác thể nghiệm không tốt."
"Chỗ nào cũng tốt."
"Không nên bởi vì hôm nay là sinh nhật anh, em chiếu cố tâm trạng anh mà không nói thật."
"Không." Lạc Kỳ đặt ly xuống, đi vòng đầu bàn rồi ngồi vào bên cạnh anh, "Nếu cứng rắn soi mói thì cũng có, hôm nay anh không để cho em ngồi cạnh anh."
Cô nhìn nghiêng anh, vòng lấy vòng eo rắn chắc mà gầy của anh, ôm mấy giây rồi lập tức cười thả ra."Lần sau hai người chúng ta ra ngoài ăn cơm riêng, em muốn ngồi bên cạnh anh."
"Được, anh nhớ rồi." Tưởng Thịnh Hòa nắm tay cô, một lần nữa để ở bên hông anh, "Hôm nay là anh sơ sẩy. Tối nay có thể luôn ôm và tựa vào người anh."
Lạc Kỳ xoay mặt nhìn ra phía sau, góc này của bọn họ không người chú ý, ánh sáng lại mờ tối, cô ôm chặt anh.
"Tổng giám đốc Tưởng, sinh nhật vui vẻ. Đến từ trợ lý cũ."
"Chồng, sinh nhật vui vẻ."
Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô, cười hỏi: "Câu phía sau kia đến từ ai?"
"Đến từ Lạc Kỳ của anh."
- -
Tưởng Thịnh Hòa là một người thầy hết lòng và làm hết phận sự, nói về nhà muốn dạy cô hôn sâu, thăng cấp kỹ năng hôn của cô, một khắc cũng không chậm trễ. Lạc Kỳ tắm xong, bị anh ôm đến chiếc giường, hai người chìm trong chăn.
Tưởng Thịnh Hòa cọ vào khóe môi của cô, "Em tự suy nghĩ một lần trước hay anh dạy trước?"
Lạc Kỳ: "Tắt đèn trước."
"..." Anh cười, tắt đèn đặt dưới đất.
Tưởng Thịnh Hòa cúi đầu, Lạc Kỳ nhìn rõ dáng vẻ của anh.
Không giống ở trong quán rượu nhỏ, lúc có hai người cách chiếc bàn, còn lo lắng có thể bị khách hàng khác nhìn thấy hay không. Không có chướng ngại tâm lý, không cần anh dạy, cô bấu víu cổ của anh, chặn môi của anh.
Đẩy mở hàm răng, cùng anh quấn quít miệng lưỡi.
Trước kia đều là Tưởng Thịnh Hòa hôn sâu cô, cô đáp lại anh. Tối nay cô thành một phe chủ động, trái tim của hai người đập dồn dập mà dằn vặt.
Trời đất tối sầm.
Ngón tay cô xuyên vào tóc của anh.
Lúc sắp thiếu dưỡng khí, bọn họ không nỡ mà tách ra.
Lạc Kỳ điều chỉnh hơi thở, nỉ non: "Em yêu anh."
Tưởng Thịnh Hòa gập chân của cô, vùi đầu hôn một cái.
Môi của anh dịu dàng đến mức làm Lạc Kỳ vứt bỏ mũ sắt áo giáp.
Hôm sau tỉnh dậy, cơ thể không phải của bản thân, chân bị anh kẹp chặt tê đau đến mức không dám động. May mắn là hôm nay thứ bảy, không cần đến công ty.
Tưởng Thịnh Hòa nói chuyện buổi tối đi đến Thành phố Tô với cô, không nói về căn nhà, "Đi để bàn bạc một việc, tối mai quay về."
Công việc đi công tác, trước giờ Lạc Kỳ không tiễn anh, sau khi thức dậy thì thu gom hành lý đơn giản thay anh.
Tưởng Thịnh Hòa không ở nhà, Đâu Đâu và Mê Mê cũng ở trong Thành phố Tô, trong nhà đột nhiên lạnh tanh. Sáng ngày thứ hai, Lạc Kỳ đến công ty tăng ca.
Xe hơi quẹo vào bãi đậu xe cao ốc Viễn Duy, Lạc Kỳ không khỏi nghĩ ban đầu Tưởng Thịnh Hòa quay về gặp cô, không biết là dừng xe ở chỗ nào, cũng không biết chờ cô bao lâu.
Mười giờ sáng, Tưởng Thịnh Hòa gặp chủ nhà – ông Hồ.
Ông Hồ đã hơn năm mươi, vóc người hơi mập, trông có vẻ rất hiền hoà, nhiệt tình chào mời Tưởng Thịnh Hòa và Lục Bách Thanh đi đến phòng làm việc của ông để ngồi.
Theo Lục Bách Thanh tìm hiểu, ông Hồ kinh doanh hai nhà máy quy mô cỡ trung, hiệu ích đều không tồi, trong tay quả thật không thiếu tiền. Trước mắt sinh sống trong khu vực biệt thự cao hơn khu vực ngôi nhà biệt thự của Lạc Kỳ một cấp bậc, néu nói là nhìn trúng ngôi nhà của Lạc Kỳ mà không muốn buông tay, thì còn không đến mức đó.
"Uống trà." Ông Hồ rót hai ly trà rồi bưng cho bọn họ.
Tưởng Thịnh Hòa không thích vòng vo, "Lỗ mãng hỏi một chút, ngài có nguyên nhân bất đắc dĩ gì sao? Nếu là vấn đề tiền bạc, cũng không thành vấn đề."
Ông Hồ xoắn xuýt mười phần, ông không ngờ đối phương đặc biệt chạy từ Bắc Kinh tới để gặp mặt nói chuyện với ông vì một ngôi nhà, lễ phép và thành ý cũng đến rồi.
Còn là vì để mua lại căn nhà cho nhà ba vợ mẹ vợ.
Ông bất đắc dĩ cười một tiếng, "Nói thật với cậu, không phải tôi không muốn bán, cũng không phải là vấn đề tiền bạc. Xin lỗi nhé, chuyện khác thì không tiện nói nhiều."
Tưởng Thịnh Hòa nói thẳng không kiêng kỵ: "Có phải có những người khác nhìn trúng ngôi nhà này không, bởi vì một vài nguyên nhân mà ngài luôn giữ thay anh ta?"
Ông Hồ chỉ cười cười, không nói một từ nào.
Tâm thần Tưởng Thịnh Hòa lĩnh hội, uống xong ly trà kia thì cáo từ, "Quấy rầy ngài rồi."
"Không sao, là tôi ngại quá, khiến cho cậu lãng phí đi một chuyến xa như vậy."
Ông Hồ vẫn tiễn hai người bọn họ đến dưới lầu làm việc.
Vào trong xe, Lục Bách Thanh hỏi anh: "Em muốn đi tìm Bùi Thời Tiêu?"
"Anh cũng nghĩ đến là anh ta?"
"Trừ anh ta thì có thể là ai."
Tưởng Thịnh Hòa trả lời vấn đề trước kia của Lục Bách Thanh, "Em không tìm anh ta." Nếu mấy lần trước không phải Bùi Thời Tiêu tìm tới anh trước, anh sẽ không nói thêm nửa câu với Bùi Thời Tiêu.
Bất kể như thế nào thì đó là quá khứ của Lạc Kỳ, anh không thích đi nữa, thì vẫn miễn cưỡng có thể làm được sự tôn trọng cơ bản.
Có một người thích hợp nói chuyện này với Bùi Thời Tiêu, Chủ tịch Triệu chủ khách sạn Thành phố Tô, Chủ tịch Triệu và ba mẹ Bùi Thời Tiêu quen biết nhiều năm, nhìn Bùi Thời Tiêu lớn lên.
Anh và Chủ tịch Triệu hợp tác chế tạo sảnh tiệc cưới 5D, gần đây thường xuyên có liên lạc.
Tưởng Thịnh Hòa gọi cho Chủ tịch Triệu, nói rõ đầu đuôi của sự tình.
Chủ tịch Triệu nghe xong thì than thở, "Không gạt cậu, sảnh lớn bữa tiệc ngày mười bảy tháng mười hai đó, cậu ấy vẫn còn lưu lại, không biết cậu ấy cố chấp cái gì."
Ngay cả bản thân Bùi Thời Tiêu cũng không nói rõ bản thân đang kiên trì cái gì.
Phải chăng còn có ý nghĩa hay không.
Bùi Thời Tiêu từ bạn bè nhìn thấy bài văn Lạc Kỳ công khai tình yêu với Tưởng Thịnh Hòa ở trong vòng bạn bè, cô vẫn luôn ở đây, bất luận là cả đời này hay một kiếp kế tiếp.
Anh ta giống như nổi điên mà suy nghĩ rằng một khắc đó cô có nhớ đến anh ta không?
Cho dù là một chút.
Ngày đó tim như bị dao cắt, những người khác nói cái gì lúc họp, anh ta một chữ cũng không nghe lọt.
Anh ta cho rằng sẽ không có ai sẽ yêu cô giống như anh ta nữa. Anh ta hối hận tự hỏi vô số lần, nếu chia tay rồi, anh ta buông bỏ tất cả tự ái để níu kéo cầu xin tha thứ, liệu bọn họ còn có khả năng không?
Lúc Bùi Thời Tiêu nhận được cuộc gọi của Chủ tịch Triệu, thì đang ăn cơm với đối tượng xem mắt ở trong nhà hàng, đây là mấy tháng gần đây, mẹ sắp xếp đối tượng xem mắt thứ ba cho anh ta.
Đã chết lặng, cũng không muốn tranh chấp với mẹ nữa, mẹ sắp xếp thì anh ta đến, ăn bữa cơm với đối phương, nói ba câu nói, không nhớ được tên đối phương, cũng không nhìn kỹ dáng dấp của đối phương ra sao, lần sau gặp phải ở trên đường phố cũng không nhận ra được.
"Bác Triệu, có chỉ thị gì ạ?"
"Ngôi biệt thự trước kia của nhà Lạc Kỳ, ở trên danh nghĩa của một vị họ Hồ, con biết không?"
Bùi Thời Tiêu im lặng nửa khắc, "Tưởng Thịnh Hòa bảo ngài đến khuyên bảo con?"
Chủ tịch Triệu không đáp, hỏi ngược lại: "Con còn dự định giữ lại nhà kia để làm gì?"
Lại là một hồi trầm mặc.
"Nói không chừng ngày nào đó bọn họ chia tay thì sao."
"Và có liên quan đến con ư? Lạc Kỳ ly hôn rồi thì sẽ hợp lại với con?"
"Sẽ không."
Anh ta chẳng qua giữ lại sự nhớ nhung mà thôi, lỡ như thì sao?
Ngôi nhà kia là một tia liên lạc giữa anh ta và Lạc Kỳ, giống như sảnh tiệc ngày mười bảy tháng mười hai, cảnh còn người mất, đã sớm không còn ý nghĩa, là sự tồn tại cho chấp niệm của anh ta.
"Đừng lừa mình dối người nữa." Chủ tịch Triệu không đành lòng nhìn thấy anh ta như vậy,” Mẹ con cũng không dễ dàng, con nói con như vậy thì con không phụ lòng ai đây. Sảnh tiệc cất giữ cho con hai năm, sau này không giữ nữa. Còn nhà của Lạc Kỳ nữa, con thông báo ông Hồ bán đi. Bác nghe nói khách sạn tiệc cưới ban đầu là một mình Lạc Kỳ đi đặt. Trong nhà con đều coi thường cô ấy, xem thường nhà cô ấy, cô ấy cũng vì con mà cái gì cũng chịu đựng. Mấy năm trước bác và Lạc Kỳ từng ăn một bữa cơm, trên bàn rượu hàn huyên tới các con yêu xa, cô ấy nói cô ấy đi Thượng Hải. Đây là vì nhân nhượng con mà đi. Trước kia con không quý trọng, vậy thì làm được việc dễ hợp dễ tan đi."
Chủ tịch Triệu trực tiếp cúp điện thoại.
Bùi Thời Tiêu xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trước mắt dần dần mơ hồ.
Bình tĩnh một lát, anh ta tìm một dãy số rất lâu đã không liên lạc qua, gửi tin nhắn đi: [ Ông muốn bán nhà cho người nào thì bán cho người đó, không cần giữ nữa. ]
Ông Hồ thấp thỏm bất an: [ Có phải tôi nói lời không nên nói rồi không? ]
Ông Hồ và nhà họ Bùi có kinh doanh qua lại, ông không muốn đắc tội Bùi Thời Tiêu, cũng không đắc tội nổi.
Bùi Thời Tiêu: [ Không ảnh hưởng đến hợp tác. ]
Cho dù anh ta vì vậy mà cắt đứt hợp tác với Tổng giám đốc Hồ, ngày thứ hai Tưởng Thịnh Hòa đã có thể đưa đơn đặt hàng cho Tổng giám đốc Hồ. Không cần thiết, cũng vô nghĩa.
Mười hai năm, cảnh tượng anh ta nhìn thấy Lạc Kỳ ở trong hẻm nhỏ dường như mới là ngày hôm qua.
- -
Xế chiều hôm đó, Tưởng Thịnh Hòa và Ông Hồ ký hợp đồng mua bán, thứ hai mới có thể làm thủ tục, anh ủy thác cho luật sư đi làm, viết căn nhà ở trên danh nghĩa của ba vợ mẹ vợ.
Anh ở trong điện thoại nói chuyện này với ba vợ, luật sư sẽ liên lạc bọn họ.
"Ba, nhà này là con mua cho Lạc Kỳ, ba và mẹ không cần có gánh nặng trong lòng. Nếu ba và mẹ thích ở trong ngõ hẻm, thì sống ở đó vào ngày xuân ngày thu, bên kia phong cảnh tốt. Ngày đông và ngày mưa dầm đi sang biệt thự ở. Sau này con và Lạc Kỳ có con rồi, sẽ ở biệt thự cho rộng rãi."
Cho dù là nguyên nhân như vầy, Lạc Trí Khưu vẫn thật lâu không cách nào bình phục, ban đầu bán nhà xong, ông nằm mơ mấy lần thì đều nằm mơ về lại quay lại căn nhà kia.
Âm thầm thở một hơi, "Thịnh Hòa, ba chắc hẳn từng gặp con rồi. Lần thứ hai ba giải phẫu xong, sức khỏe còn chưa khôi phục tốt, ở trong phòng làm việc luật sư, lúc ấy con là vì chuyện của ba, có phải không?"
Tưởng Thịnh Hòa hơi ngừng lại, "Ba, cũng đã qua rồi. Chuyện trước kia con không đề cập tới nữa."
Khóe mắt Lạc Trí Khưu ướt ướt, "Được, không đề cập tới nữa."
Làm xong chuyện nhà, Tưởng Thịnh Hòa vội đến trạm tàu cao tốc.
Anh gửi tin nhắn cho Lạc Kỳ để báo cáo: [ Tàu sắp khởi hành rồi. ]
Lạc Kỳ còn ở công ty tăng ca, [ Em đi đón anh. ]
Tách ra một ngày mà thôi, loại nhớ nhung đó giống như ngày đầu tiên lúc cô đi đến Nhuệ Phổ để đi làm.
Đến trước một tiếng, cô đậu xe ở cửa ra rồi chờ anh.
Tưởng anh và Tiểu Khương cùng đi công tác, Lạc Kỳ nhìn thấy anh ở trong nhóm người cũng không chạy qua đó, đứng vững vàng ngay tại chỗ chờ anh đến, cô nghiêng đầu nhìn ra sau lưng anh, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Tưởng Thịnh Hòa khoan thai đi tới trước người cô, một tay đẩy vali, một tay ôm cô đến trước người, "Chỉ một mình anh."
"Sao anh không nói sớm." Lạc Kỳ nhìn trái nhìn phải, không ai chú ý, trộm hôn một cái ở trên gương anh mặt.
Bàn gỗ quán rượu nhỏ rộng hơn bàn ăn bình thường, cô khom lưng, hai bàn tay chống đỡ toàn bộ sức nặng cơ thể lên trên bả vai của Tưởng Thịnh Hòa.
Ánh sáng nửa sáng nửa tối đang sợ hãi vì bị hơi thở quấn quanh.
Lúc Tưởng Thịnh Hòa cho rằng cô muốn ngồi xuống, Lạc Kỳ một lần nữa hôn lên, đầu lưỡi định đẩy mở môi của anh. Từ khi kết hôn đến nay, cô chưa bao giờ lớn gan chủ động như vậy.
Kỹ năng hôn bình thường, hơn nữa chính giữa cách một cái bàn, hôn sâu thất bại.
Lạc Kỳ để trán ở gò má anh, bản thân cười, còn cho anh cười.
Tưởng Thịnh Hòa nhẹ vịn đầu của cô, dán gương mặt của cô ở trên gương mặt anh, anh cụp mắt, "Không hôn nữa à?"
Lạc Kỳ lắc đầu một cái, "Về nhà."
"Lỗi của anh."
Cô thất bại là bởi vì anh phối hợp chưa tới mức, cô hôn bất ngờ nên anh không phản ứng kịp, Tưởng Thịnh Hòa thấp giọng dỗ dành cô: "Về nhà thử lại một lần nữa."
Anh nói rằng: "Anh dạy em."
Cơ thể của Lạc Kỳ treo ở phía trên bàn gỗ, nằm bò trên đó lâu thì eo không thoải mái, cô từ trên người anh mà đi xuống. Miệng khô lưỡi khô mà uống sạch nửa ly nước trái cây, nghĩ đến vừa rồi hôn anh như vậy, trái tim trong lòng đập bịch bịch.
Ly đã thấy đáy, Tưởng Thịnh Hòa rót đầy cho cô, cô không uống nước trái cây của bản thân, đưa nửa ly đến trước mặt anh, nhấp hai cái rồi trả lại cho anh.
Tưởng Thịnh Hòa cười, để ly thủy tinh của bản thân bên tay cô, "Cho em cả."
Bị hôn rồi bị cắt ngang, không nhớ vừa rồi hàn huyên tới chỗ nào nữa.
Tưởng Thịnh Hòa sửa sang suy nghĩ, "Không trò chuyện nữa, nói về hai chúng mình."
Lạc Kỳ đưa ly trà trái cây cho anh, gật đầu, bảo anh nói trước, "Em không biết nói từ đâu."
Tưởng Thịnh Hòa luôn muốn hỏi cô: "Một năm qua yêu nhau với anh, anh có chỗ nào không làm tốt không, chọc em tức giận không? Hoặc là khiến cho em có cảm giác thể nghiệm không tốt."
"Chỗ nào cũng tốt."
"Không nên bởi vì hôm nay là sinh nhật anh, em chiếu cố tâm trạng anh mà không nói thật."
"Không." Lạc Kỳ đặt ly xuống, đi vòng đầu bàn rồi ngồi vào bên cạnh anh, "Nếu cứng rắn soi mói thì cũng có, hôm nay anh không để cho em ngồi cạnh anh."
Cô nhìn nghiêng anh, vòng lấy vòng eo rắn chắc mà gầy của anh, ôm mấy giây rồi lập tức cười thả ra."Lần sau hai người chúng ta ra ngoài ăn cơm riêng, em muốn ngồi bên cạnh anh."
"Được, anh nhớ rồi." Tưởng Thịnh Hòa nắm tay cô, một lần nữa để ở bên hông anh, "Hôm nay là anh sơ sẩy. Tối nay có thể luôn ôm và tựa vào người anh."
Lạc Kỳ xoay mặt nhìn ra phía sau, góc này của bọn họ không người chú ý, ánh sáng lại mờ tối, cô ôm chặt anh.
"Tổng giám đốc Tưởng, sinh nhật vui vẻ. Đến từ trợ lý cũ."
"Chồng, sinh nhật vui vẻ."
Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô, cười hỏi: "Câu phía sau kia đến từ ai?"
"Đến từ Lạc Kỳ của anh."
- -
Tưởng Thịnh Hòa là một người thầy hết lòng và làm hết phận sự, nói về nhà muốn dạy cô hôn sâu, thăng cấp kỹ năng hôn của cô, một khắc cũng không chậm trễ. Lạc Kỳ tắm xong, bị anh ôm đến chiếc giường, hai người chìm trong chăn.
Tưởng Thịnh Hòa cọ vào khóe môi của cô, "Em tự suy nghĩ một lần trước hay anh dạy trước?"
Lạc Kỳ: "Tắt đèn trước."
"..." Anh cười, tắt đèn đặt dưới đất.
Tưởng Thịnh Hòa cúi đầu, Lạc Kỳ nhìn rõ dáng vẻ của anh.
Không giống ở trong quán rượu nhỏ, lúc có hai người cách chiếc bàn, còn lo lắng có thể bị khách hàng khác nhìn thấy hay không. Không có chướng ngại tâm lý, không cần anh dạy, cô bấu víu cổ của anh, chặn môi của anh.
Đẩy mở hàm răng, cùng anh quấn quít miệng lưỡi.
Trước kia đều là Tưởng Thịnh Hòa hôn sâu cô, cô đáp lại anh. Tối nay cô thành một phe chủ động, trái tim của hai người đập dồn dập mà dằn vặt.
Trời đất tối sầm.
Ngón tay cô xuyên vào tóc của anh.
Lúc sắp thiếu dưỡng khí, bọn họ không nỡ mà tách ra.
Lạc Kỳ điều chỉnh hơi thở, nỉ non: "Em yêu anh."
Tưởng Thịnh Hòa gập chân của cô, vùi đầu hôn một cái.
Môi của anh dịu dàng đến mức làm Lạc Kỳ vứt bỏ mũ sắt áo giáp.
Hôm sau tỉnh dậy, cơ thể không phải của bản thân, chân bị anh kẹp chặt tê đau đến mức không dám động. May mắn là hôm nay thứ bảy, không cần đến công ty.
Tưởng Thịnh Hòa nói chuyện buổi tối đi đến Thành phố Tô với cô, không nói về căn nhà, "Đi để bàn bạc một việc, tối mai quay về."
Công việc đi công tác, trước giờ Lạc Kỳ không tiễn anh, sau khi thức dậy thì thu gom hành lý đơn giản thay anh.
Tưởng Thịnh Hòa không ở nhà, Đâu Đâu và Mê Mê cũng ở trong Thành phố Tô, trong nhà đột nhiên lạnh tanh. Sáng ngày thứ hai, Lạc Kỳ đến công ty tăng ca.
Xe hơi quẹo vào bãi đậu xe cao ốc Viễn Duy, Lạc Kỳ không khỏi nghĩ ban đầu Tưởng Thịnh Hòa quay về gặp cô, không biết là dừng xe ở chỗ nào, cũng không biết chờ cô bao lâu.
Mười giờ sáng, Tưởng Thịnh Hòa gặp chủ nhà – ông Hồ.
Ông Hồ đã hơn năm mươi, vóc người hơi mập, trông có vẻ rất hiền hoà, nhiệt tình chào mời Tưởng Thịnh Hòa và Lục Bách Thanh đi đến phòng làm việc của ông để ngồi.
Theo Lục Bách Thanh tìm hiểu, ông Hồ kinh doanh hai nhà máy quy mô cỡ trung, hiệu ích đều không tồi, trong tay quả thật không thiếu tiền. Trước mắt sinh sống trong khu vực biệt thự cao hơn khu vực ngôi nhà biệt thự của Lạc Kỳ một cấp bậc, néu nói là nhìn trúng ngôi nhà của Lạc Kỳ mà không muốn buông tay, thì còn không đến mức đó.
"Uống trà." Ông Hồ rót hai ly trà rồi bưng cho bọn họ.
Tưởng Thịnh Hòa không thích vòng vo, "Lỗ mãng hỏi một chút, ngài có nguyên nhân bất đắc dĩ gì sao? Nếu là vấn đề tiền bạc, cũng không thành vấn đề."
Ông Hồ xoắn xuýt mười phần, ông không ngờ đối phương đặc biệt chạy từ Bắc Kinh tới để gặp mặt nói chuyện với ông vì một ngôi nhà, lễ phép và thành ý cũng đến rồi.
Còn là vì để mua lại căn nhà cho nhà ba vợ mẹ vợ.
Ông bất đắc dĩ cười một tiếng, "Nói thật với cậu, không phải tôi không muốn bán, cũng không phải là vấn đề tiền bạc. Xin lỗi nhé, chuyện khác thì không tiện nói nhiều."
Tưởng Thịnh Hòa nói thẳng không kiêng kỵ: "Có phải có những người khác nhìn trúng ngôi nhà này không, bởi vì một vài nguyên nhân mà ngài luôn giữ thay anh ta?"
Ông Hồ chỉ cười cười, không nói một từ nào.
Tâm thần Tưởng Thịnh Hòa lĩnh hội, uống xong ly trà kia thì cáo từ, "Quấy rầy ngài rồi."
"Không sao, là tôi ngại quá, khiến cho cậu lãng phí đi một chuyến xa như vậy."
Ông Hồ vẫn tiễn hai người bọn họ đến dưới lầu làm việc.
Vào trong xe, Lục Bách Thanh hỏi anh: "Em muốn đi tìm Bùi Thời Tiêu?"
"Anh cũng nghĩ đến là anh ta?"
"Trừ anh ta thì có thể là ai."
Tưởng Thịnh Hòa trả lời vấn đề trước kia của Lục Bách Thanh, "Em không tìm anh ta." Nếu mấy lần trước không phải Bùi Thời Tiêu tìm tới anh trước, anh sẽ không nói thêm nửa câu với Bùi Thời Tiêu.
Bất kể như thế nào thì đó là quá khứ của Lạc Kỳ, anh không thích đi nữa, thì vẫn miễn cưỡng có thể làm được sự tôn trọng cơ bản.
Có một người thích hợp nói chuyện này với Bùi Thời Tiêu, Chủ tịch Triệu chủ khách sạn Thành phố Tô, Chủ tịch Triệu và ba mẹ Bùi Thời Tiêu quen biết nhiều năm, nhìn Bùi Thời Tiêu lớn lên.
Anh và Chủ tịch Triệu hợp tác chế tạo sảnh tiệc cưới 5D, gần đây thường xuyên có liên lạc.
Tưởng Thịnh Hòa gọi cho Chủ tịch Triệu, nói rõ đầu đuôi của sự tình.
Chủ tịch Triệu nghe xong thì than thở, "Không gạt cậu, sảnh lớn bữa tiệc ngày mười bảy tháng mười hai đó, cậu ấy vẫn còn lưu lại, không biết cậu ấy cố chấp cái gì."
Ngay cả bản thân Bùi Thời Tiêu cũng không nói rõ bản thân đang kiên trì cái gì.
Phải chăng còn có ý nghĩa hay không.
Bùi Thời Tiêu từ bạn bè nhìn thấy bài văn Lạc Kỳ công khai tình yêu với Tưởng Thịnh Hòa ở trong vòng bạn bè, cô vẫn luôn ở đây, bất luận là cả đời này hay một kiếp kế tiếp.
Anh ta giống như nổi điên mà suy nghĩ rằng một khắc đó cô có nhớ đến anh ta không?
Cho dù là một chút.
Ngày đó tim như bị dao cắt, những người khác nói cái gì lúc họp, anh ta một chữ cũng không nghe lọt.
Anh ta cho rằng sẽ không có ai sẽ yêu cô giống như anh ta nữa. Anh ta hối hận tự hỏi vô số lần, nếu chia tay rồi, anh ta buông bỏ tất cả tự ái để níu kéo cầu xin tha thứ, liệu bọn họ còn có khả năng không?
Lúc Bùi Thời Tiêu nhận được cuộc gọi của Chủ tịch Triệu, thì đang ăn cơm với đối tượng xem mắt ở trong nhà hàng, đây là mấy tháng gần đây, mẹ sắp xếp đối tượng xem mắt thứ ba cho anh ta.
Đã chết lặng, cũng không muốn tranh chấp với mẹ nữa, mẹ sắp xếp thì anh ta đến, ăn bữa cơm với đối phương, nói ba câu nói, không nhớ được tên đối phương, cũng không nhìn kỹ dáng dấp của đối phương ra sao, lần sau gặp phải ở trên đường phố cũng không nhận ra được.
"Bác Triệu, có chỉ thị gì ạ?"
"Ngôi biệt thự trước kia của nhà Lạc Kỳ, ở trên danh nghĩa của một vị họ Hồ, con biết không?"
Bùi Thời Tiêu im lặng nửa khắc, "Tưởng Thịnh Hòa bảo ngài đến khuyên bảo con?"
Chủ tịch Triệu không đáp, hỏi ngược lại: "Con còn dự định giữ lại nhà kia để làm gì?"
Lại là một hồi trầm mặc.
"Nói không chừng ngày nào đó bọn họ chia tay thì sao."
"Và có liên quan đến con ư? Lạc Kỳ ly hôn rồi thì sẽ hợp lại với con?"
"Sẽ không."
Anh ta chẳng qua giữ lại sự nhớ nhung mà thôi, lỡ như thì sao?
Ngôi nhà kia là một tia liên lạc giữa anh ta và Lạc Kỳ, giống như sảnh tiệc ngày mười bảy tháng mười hai, cảnh còn người mất, đã sớm không còn ý nghĩa, là sự tồn tại cho chấp niệm của anh ta.
"Đừng lừa mình dối người nữa." Chủ tịch Triệu không đành lòng nhìn thấy anh ta như vậy,” Mẹ con cũng không dễ dàng, con nói con như vậy thì con không phụ lòng ai đây. Sảnh tiệc cất giữ cho con hai năm, sau này không giữ nữa. Còn nhà của Lạc Kỳ nữa, con thông báo ông Hồ bán đi. Bác nghe nói khách sạn tiệc cưới ban đầu là một mình Lạc Kỳ đi đặt. Trong nhà con đều coi thường cô ấy, xem thường nhà cô ấy, cô ấy cũng vì con mà cái gì cũng chịu đựng. Mấy năm trước bác và Lạc Kỳ từng ăn một bữa cơm, trên bàn rượu hàn huyên tới các con yêu xa, cô ấy nói cô ấy đi Thượng Hải. Đây là vì nhân nhượng con mà đi. Trước kia con không quý trọng, vậy thì làm được việc dễ hợp dễ tan đi."
Chủ tịch Triệu trực tiếp cúp điện thoại.
Bùi Thời Tiêu xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trước mắt dần dần mơ hồ.
Bình tĩnh một lát, anh ta tìm một dãy số rất lâu đã không liên lạc qua, gửi tin nhắn đi: [ Ông muốn bán nhà cho người nào thì bán cho người đó, không cần giữ nữa. ]
Ông Hồ thấp thỏm bất an: [ Có phải tôi nói lời không nên nói rồi không? ]
Ông Hồ và nhà họ Bùi có kinh doanh qua lại, ông không muốn đắc tội Bùi Thời Tiêu, cũng không đắc tội nổi.
Bùi Thời Tiêu: [ Không ảnh hưởng đến hợp tác. ]
Cho dù anh ta vì vậy mà cắt đứt hợp tác với Tổng giám đốc Hồ, ngày thứ hai Tưởng Thịnh Hòa đã có thể đưa đơn đặt hàng cho Tổng giám đốc Hồ. Không cần thiết, cũng vô nghĩa.
Mười hai năm, cảnh tượng anh ta nhìn thấy Lạc Kỳ ở trong hẻm nhỏ dường như mới là ngày hôm qua.
- -
Xế chiều hôm đó, Tưởng Thịnh Hòa và Ông Hồ ký hợp đồng mua bán, thứ hai mới có thể làm thủ tục, anh ủy thác cho luật sư đi làm, viết căn nhà ở trên danh nghĩa của ba vợ mẹ vợ.
Anh ở trong điện thoại nói chuyện này với ba vợ, luật sư sẽ liên lạc bọn họ.
"Ba, nhà này là con mua cho Lạc Kỳ, ba và mẹ không cần có gánh nặng trong lòng. Nếu ba và mẹ thích ở trong ngõ hẻm, thì sống ở đó vào ngày xuân ngày thu, bên kia phong cảnh tốt. Ngày đông và ngày mưa dầm đi sang biệt thự ở. Sau này con và Lạc Kỳ có con rồi, sẽ ở biệt thự cho rộng rãi."
Cho dù là nguyên nhân như vầy, Lạc Trí Khưu vẫn thật lâu không cách nào bình phục, ban đầu bán nhà xong, ông nằm mơ mấy lần thì đều nằm mơ về lại quay lại căn nhà kia.
Âm thầm thở một hơi, "Thịnh Hòa, ba chắc hẳn từng gặp con rồi. Lần thứ hai ba giải phẫu xong, sức khỏe còn chưa khôi phục tốt, ở trong phòng làm việc luật sư, lúc ấy con là vì chuyện của ba, có phải không?"
Tưởng Thịnh Hòa hơi ngừng lại, "Ba, cũng đã qua rồi. Chuyện trước kia con không đề cập tới nữa."
Khóe mắt Lạc Trí Khưu ướt ướt, "Được, không đề cập tới nữa."
Làm xong chuyện nhà, Tưởng Thịnh Hòa vội đến trạm tàu cao tốc.
Anh gửi tin nhắn cho Lạc Kỳ để báo cáo: [ Tàu sắp khởi hành rồi. ]
Lạc Kỳ còn ở công ty tăng ca, [ Em đi đón anh. ]
Tách ra một ngày mà thôi, loại nhớ nhung đó giống như ngày đầu tiên lúc cô đi đến Nhuệ Phổ để đi làm.
Đến trước một tiếng, cô đậu xe ở cửa ra rồi chờ anh.
Tưởng anh và Tiểu Khương cùng đi công tác, Lạc Kỳ nhìn thấy anh ở trong nhóm người cũng không chạy qua đó, đứng vững vàng ngay tại chỗ chờ anh đến, cô nghiêng đầu nhìn ra sau lưng anh, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Tưởng Thịnh Hòa khoan thai đi tới trước người cô, một tay đẩy vali, một tay ôm cô đến trước người, "Chỉ một mình anh."
"Sao anh không nói sớm." Lạc Kỳ nhìn trái nhìn phải, không ai chú ý, trộm hôn một cái ở trên gương anh mặt.
Danh sách chương