Tuần thứ ba của tháng 9, điện thoại của Lạc Kỳ lại có thêm một cái báo thức khác, ngoài việc giục mẹ cô đi ngủ lúc 10:30 tối ra, cái còn lại là nhắc nhở Tưởng Nguyệt Như sẽ tan sở lúc 3:30 chiều. 

Điện thoại trên bàn rung lên, chuông báo đúng 3 giờ 30 phút.

Lạc Kỳ tắt báo thức, đứng dậy đi đến văn phòng của Tưởng Nguyệt Như.

Sáng nay, Tưởng Nguyệt Như không ở nhà, không màng người nhà khuyên can, bà vẫn khăng khăng đến công ty làm việc, tự đặt ra giới hạn cho mình, làm việc không vượt quá 6 tiếng một ngày rồi yêu cầu Lạc Kỳ giám sát. 

Lạc Kỳ gõ cửa, “Chủ tịch Tưởng, đến giờ rồi.”

Tưởng Nguyệt Như cười nói: “Vội vã cái gì, cháu không thấy phiền hay sao?”

“Dù sao cháu cũng không phiền, nếu như cô không muốn về, cứ cách năm phút cháu sẽ tới nhắc nhở cô một lần.” Lạc Kỳ giúp thu dọn tài liệu trên bàn.

Tưởng Nguyệt Như tắt máy tính, muốn để cháu trai có chút thời gian nghỉ ngơi, nếu không đã không lao đầu làm việc như vậy.

“Tiểu Lạc, Y tế Viễn Duy có ý định mua lại một công ty trong ngành, cháu có biết không?”

Lạc Kỳ không biết về chuyện này bởi kể từ khi Tưởng Nguyệt Như phẫu thuật, các công việc kinh doanh liên quan của Y tế Viễn Duy đều do phó giám đốc Lệ Nhụy phụ trách. Sau khi các nghiệp vụ được phân chia, cô không có quyền hỏi thăm nhiều hơn được nữa. 

“Hiện tại công việc đều do Lệ tổng phân công quản lý ạ.”

“Ai phụ trách không quan trọng.” Tưởng Nguyệt Như nói: “Mấy tháng nay cô nhàn rỗi ở nhà không có việc gì để làm nên đã cân nhắc, cho cháu đến làm ở chi nhánh công ty không bằng để cháu đến y tế Viễn Duy. Các văn phòng chi nhánh đều là hoạt động kinh doanh truyền thống của Viễn Duy, không có thành tích nổi trội. Không giống như tập đoàn Viễn Duy, nơi đó tập trung vào in 3D, đây là xu hướng chính trong chăm sóc y tế, tương lai xán lạn.”

Bà nói thêm: “Y tế Viễn Duy có các trung tâm nghiên cứu và phát triển ở Thượng Hải và thành phố Tô Châu của cháu. Nếu cháu đến đó, thuận lợi đi lại giữa hai nơi, vừa tiện cho cháu, cháu lại vừa có thể chăm sóc cho bố mẹ cháu, thật quá tốt.”

“Cám ơn chủ tịch Tưởng.” Lạc Kỳ khá quen thuộc với đội ngũ quản lý và đội ngũ kinh doanh của Viễn Duy, đều là những người ưu tú, “Đưa cháu đi cửa sau như vậy, mọi người không phục, ban giám đốc nhất định cũng sẽ không đồng ý. Cô đừng lo, đến văn phòng chi nhánh cũng khá tốt, trước tiên để cháu luyện tập đi, khi năng lực có rồi, cháu nhất định sẽ chủ động tranh giành.”

Tưởng Nguyệt Như mặc áo gió vào, “Vậy đến lúc đó lại nói tiếp đi, chuyện này cháu cũng không cần sốt ruột. Đi đón thằng nghịch tử nhà cô thôi, chắc giờ nó xuống máy bay rồi.”

Tưởng Nguyệt Như luôn gọi Tưởng Tư Tầm là nghịch tử trước mặt cô, ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng thực tế Tưởng Nguyệt Như là một người mẹ rất cởi mở, không bao giờ can thiệp vào cuộc sống của con trai mình và tôn trọng bất kỳ suy nghĩ và quyết định nào của anh ấy.

Không chỉ đối với Tưởng Tư Tầm mà với Tưởng Thịnh Hòa cũng như thế.

Vì vậy, việc ông chủ của cô thân thiết với người cô ruột này còn hơn cả với bố mẹ của mình cũng dễ hiểu.

Lạc Kỳ mỉm cười nói: “Anh Tưởng về thăm cô à?”

“Có chỗ nào là thăm cô. Thằng nhóc đó lại muốn ăn cơm xào rau của nhà hàng nào đó, lấy cô làm cái cớ để chuồn về. Đồ bất hiếu.” Tưởng Nguyệt Như vừa mắng lại vừa tự cười.

Sau khi tắt đèn trong văn phòng, hai người đi ra ngoài.

Tưởng Nguyệt Như quan tâm hỏi: “Hôn lễ của cháu sắp chuẩn bị xong rồi, khi nào thì lĩnh chứng?”

“Tháng sau Bùi Thời Tiêu đi nước ngoài công tác, đến cuối tháng mới trở về ạ.”

“Vậy cô cho cháu thêm vài ngày nghỉ ngơi, lãnh chứng rồi nhân tiện đi ra ngoài chơi một chuyến.”

Tưởng Nguyệt Như suy nghĩ một chút, “Năm nay cháu vẫn chưa đi du lịch đúng không?”

“Không ạ.” Cô và Bùi Thời Tiêu đều bận rộn, gặp nhau đã là xa xỉ, huống chi là ra ngoài chơi.

“Có thời gian rảnh thì ra ngoài đi.”

Khi đến thang máy, Tưởng Nguyệt Như đi vào, Lạc Kỳ muốn đưa bà xuống dưới, Tưởng Nguyệt Như vẫy tay, “Cháu bận, khỏi đi. Tài xế ở dưới lầu rồi, cô cũng không phải là không thể đi được.”

Cho đến khi cửa thang máy đóng lại, Lạc Kỳ mới quay trở lại văn phòng.

Việc lĩnh chứng chỉ cần ngày đó cô tự đi lấy là được, không cần quá nhiều người, Bùi Thời Tiêu còn bận hơn cô, trước lễ cưới còn không có thời gian ra ngoài du lịch.

Sinh nhật năm nay, anh ta không thể cùng cô ăn mừng, tuần sau là sinh nhật cô, lúc đó anh ta vẫn đang ở California.

Từ năm mười tám tuổi đến năm hai mươi tám tuổi, đây là lần đầu tiên anh ta vắng mặt trong sinh nhật của cô.

Lạc Vũ nói đến lúc đó nó sẽ đi cùng cô chúc mừng sinh nhật lần thứ hai mươi tám. Lạc Vũ đã đến Bắc Kinh, công ty giúp họ thuê một căn nhà, cách căn hộ của cô không xa, đi bộ mất chưa đầy mười phút.

Mỗi tối Lạc Vũ đều đến chỗ cô, mang theo sữa chua và nhiều món tráng miệng do con bé tự làm. Trước kia Lạc Vũ rất lười biếng, vô cùng không kiên nhẫn, kêu con bé đi làm chính là muốn giết nó, nhưng bây giờ Lạc Vũ lại rất yêu thích việc nướng bánh, thường xuyên nấu nướng, cả người như lột xác.

Hôm nay, Lạc Kỳ vẫn tan làm như bình thường, sau khi chủ tịch Tưởng phẫu thuật xong, cô cũng có một thời gian ngắn sống cuộc sống nhàn nhã mà không phải tăng ca.

Về nhà không có việc gì để làm, cô bèn lau chùi nhà cửa sạch sẽ từ trên xuống dưới.

Mới hơn bảy giờ, chuông cửa vang lên đúng giờ.

“Chị!” giọng Lạc Vũ từ ngoài cửa truyền đến.

Lạc Kỳ cởi tạp dề ra mở cửa.

“Xem em mang gì đến cho chị này?”

“Lại làm món tráng miệng à?”

“Gần đây em bị dị ứng, không có ngày nào tay không ngứa.”

Lạc Vũ chống khuỷu tay vào cửa, Lạc Kỳ cầm lấy chiếc túi xách, trong đó có bánh mì chà bông thịt và một hộp bánh quy nam việt quất nhỏ.

“Bánh mì chà bông chị để vào tủ lạnh đi, ngày mai đem ra ăn sáng.” Lạc Vũ cởi áo khoác, ném lên sô pha, ngồi trên tấm thảm trước sô pha, nhìn quanh phòng khách, “Sạch sẽ ghê, chị lại dọn vệ sinh nữa hả?”

“Ừ, nhàn rỗi không có việc gì làm.”

Lạc Kỳ cho bánh mì vào tủ lạnh, rửa sạch hai quả táo, gần đây cô đang giảm cân, đến lúc mặc áo cưới mới đẹp được.

Đưa cho Lạc Vũ một quả, hai người cùng ngồi xuống dưới đất, dựa lưng vào ghế sô pha, vừa ăn vừa trò chuyện.

Lạc Kỳ bóp cánh tay của em họ, “Tay em nhào bột mỗi ngày nên giờ chắc hơn rồi.”

Lạc Vũ sợ nhột, cười đẩy cô ra, “Đừng sờ loạn.”

“Chị, sinh nhật chị định ăn ở đâu? Em đãi chị.”

Mấy năm qua Lạc Kỳ đã học nấu ăn, “Ở nhà đi, mua đồ về tự làm.”

“Được, chị muốn ở đâu thì ở đó. Em sẽ nấu ăn, bánh kem cũng để em tự làm đi.”

Mọi việc Lạc Vũ đều nghe lời người chị họ này, cũng chỉ có thể làm những chuyện này vì chị họ. Khi Lạc Vũ còn nhỏ, điều kiện gia đình cô chỉ ở mức trung bình, cha mẹ cô phải nuôi nấng cùng một lúc hai đứa con là cô và Lạc Tân, điều này quả thật rất khó khăn.

Khi đó nhà chị họ Lạc Kỳ khá giả, bác hai mỗi năm đều sẽ mua cho cô ấy và Lạc Tân quần áo mới và đủ loại đồ chơi đắt tiền, sinh nhật mua, Tết Nguyên đán cũng mua.

Lạc Kỳ cũng bí mật tiết kiệm một nửa số tiền tiêu vặt cho cô và Lạc Tân.

Từng chút từng chút, cô đều nhớ kỹ.

“Cái đồ vô lương tâm kia nếu không vì gần đây bận rộn thì cũng sẽ ăn mừng cùng hai chúng ta rồi.”

Lạc Kỳ chọc chọc vào đầu cô, “Về sau phải gọi là anh trai, đừng gọi là đồ vô lương tâm nữa, Lạc Tân giờ lớn như vậy cũng cần mặt mũi chứ?”

Lạc Vũ không phục: “Chỉ ra trước em có vài phút mà thôi, nói không chừng em vốn là chị, lúc ở trong bụng mẹ anh ấy ỷ sức lực lớn hơn em nên đá em sang một bên, chạy ra ngoài trước.”

Lạc Kỳ: “…”

Quả thực là dở khóc dở cười.

Không biết có phải mỗi cặp song sinh đều đấu đá với nhau như vậy từ nhỏ đến lớn hay không.

Đến tám giờ, Lạc Vũ nhận được một tin nhắn từ Lạc Tân: [Visa của anh vẫn chưa được cấp.] 

Ở chỗ chị họ gọi điện thoại không tiện nên cô ấy đi ra ngoài.

Khi xuống căn hộ dưới lầu, Lạc Vũ gọi cho Lạc Tân.

“Chuyện này là sao?”

Lạc Tân: “Còn có thể là chuyện gì nữa, visa bị từ chối rồi.”

“Chỉ muốn biết đôi cẩu nam nữ đó ra nước ngoài làm gì, sao lại khó như vậy chứ! Chị chúng ta ở với anh ta nhiều năm như vậy, sắp kết hôn rồi, sao anh ta có thể làm được loại chuyện này kia chứ!” Lạc Vũ đứng dưới ánh đèn đường, ngay cả sức đi đường cũng dần cạn.

“Lạc Vũ, giờ anh nói gì em cũng đừng tức giận, để anh đi xem lại thử xem thế nào?”

“Chụp ảnh hai người đó lại rồi ném bằng chứng vào mặt bọn họ! Em cũng có lý do để chiến với Thôi Bồng một trận, xem xem em có giết được cô ta hay không! Trong vòng bạn bè, cô ta đã ghen ghét em lâu như vậy, cố ý khiêu khích để em nói cho chị họ nghe, tự cảm thấy cô ta thắng được chị chúng ta hay sao, em thật sự nuốt không trôi chuyện này!”

Lạc Tân: “Đợi bọn họ về nước, anh sẽ lấy bằng chứng. Anh không tin là anh không chụp được.”

Cậu lại hoang mang: “Nhưng mà Lạc Vũ, em đã từng nghĩ tới chưa? Chị chúng ta đã mong chờ hôn lễ của mình lâu như vậy, ai cũng biết chị ấy sắp kết hôn rồi, chụp ảnh xong chúng ta có nên nói cho chị ấy biết hay không?”

“Em không biết.” Lời nói của cô mâu thuẫn, “Em hy vọng Lạc Kỳ hạnh phúc, nhưng em không muốn chị ấy và Bùi Thời Tiêu tiếp tục ở bên nhau.”

Sau đó cả hai rơi vào trầm mặc.



Hai ngày trước sinh nhật, Lạc Kỳ nhận được một cuộc gọi từ Tưởng Tư Tầm, hỏi cô tối nay có rảnh không, cùng nhau ăn tối, Phó giám đốc Lệ Nhụy cũng ở đó.

Lạc Kỳ nghĩ họ sẽ nói chuyện công việc, vì vậy cô đồng ý. Khi đến nhà hàng, Tưởng Tư Tầm cùng Lệ Nhụy đã đợi sẵn.

Cách ăn mặc của Tưởng Tư Tầm vẫn giống như trước đây, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu hoa hồng đỏ rực rỡ.

Bản thân anh chính là một cái móc áo biết đi, nhan sắc có thể cân bất cứ thứ gì. Cho dù quần áo trên người có khoa trương đến đâu, đều có thể thấy được bảy phần phong lưu, ba phần sang trọng.

Màu áo sơ mi bình thường duy nhất trong tủ của anh ấy là đen và xanh đậm, chỉ mặc trong những dịp công việc trang trọng. Nhưng nếu mặc áo sơmi đen thì phụ nữ bâu lấy anh quá nhiều, cho nên nếu có thể không mặc thì sẽ không mặc.

Lạc Kỳ đến gần, trêu ghẹo: “Trang phục như đi lễ hội nha.”

“Anh còn có nhiều lễ phục, nhưng không dám mặc, sợ chọc giận chú ba.”

Lạc Kỳ may mắn gặp được người chú thứ ba mà Tưởng Tư Tầm đang nói đến, tức là bố của Tưởng Thịnh Hòa, cảm nhận được sự điềm tĩnh và uy nghiêm của người đứng đầu tập đoàn trong thời gian dài. Ông ấy không quản được Tưởng Tổng, vì vậy liền xuống tay với Tưởng Tư Tầm.

Tưởng Tư Tầm tùy ý chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh Lệ Nhụy, ra hiệu cho Lạc Kỳ: “Ngồi đi.”

Lạc Kỳ và Lệ Nhụy không thân thiết lắm, chỉ cùng nhau tổ chức các cuộc họp và thảo luận về các dự án, không có liên hệ cá nhân.

Không giống như ở nơi làm việc, Lệ Nhụy rất dễ tính.

“Tiểu Lạc của chúng ta càng ngày càng xinh đẹp, đúng là bộ mặt của Viễn Duy.”

“Chị Lệ quá khen rồi, em thấy anh Tưởng đây và Tưởng tổng mới là bộ mặt của Viễn Duy.” Lạc Kỳ đặt túi xuống, ngồi cạnh Lệ Nhụy.

Tưởng Tư Tầm vừa nhớ ra hai ngày nữa là sinh nhật của Lạc Kỳ, “Tối nay anh tổ chức sinh nhật sớm cho em.” Anh gọi người phục vụ tới đặt một cái bánh kem.

Lạc Kỳ ngăn lại, “Không cần đâu, họ có món tráng miệng, nên gọi ít đồ ngọt là được rồi. Một cái bánh kem ba người chúng ta ăn không hết đâu.”

Lệ Nhụy hùa theo: “Sinh nhật sao lại không có bánh kem? Đặt đi, chị cũng muốn ăn, ăn không hết thì gói lại đem về cho thằng con trai ở nhà.”

Tưởng Tư Tầm đưa thực đơn cho Lệ Nhụy, “Chị Lệ, chị chọn đi.”

“Người có sinh nhật chọn trước.” Lệ Nhụy đưa thực đơn cho Lạc Kỳ.

Lạc Kỳ không đẩy tới đẩy lui mà gọi hai món ăn.

Không lâu sau, bánh kem đã đến. Tưởng Tư Tầm cắm một ngọn nến và thắp sáng nó.

Lệ Nhụy đặt chiếc vương miện đi kèm với bánh lên đầu Lạc Kỳ “Mặc kệ linh hay không linh, em cứ ước đi.”

Lạc Kỳ nói trắng ra: “Nguyện vọng của em chỉ có một, mau mau phát tài.”

Mọi người cười nói rồi thổi tắt nến.

Giữa bữa ăn, Lạc Kỳ mới nhận ra ý định mời cô đi ăn tối của Tưởng Tư Tầm, muốn để cho cô và Lệ Nhụy làm quen với nhau theo cách riêng tư.

Tưởng Nguyệt Như đã nói trước đó rằng bà ấy dự định để cô đến Công nghệ Y tế Viễn Duy, mà Lệ Nhụy lại chính là người phụ trách.

Khi đang ăn, Tưởng Tư Tầm nhận được một cuộc gọi.

“Nhìn thấy chiếc xe của anh rồi.” Đầu bên kia điện thoại, Tưởng Thịnh Hòa nhìn chiếc xe thể thao nói.

Tối nay Tưởng Tư Tầm vẫn lái chiếc xe thể thao của Tần Mặc Lĩnh, chiếc xe và biển số rực rỡ đến mức khó mà không chú ý đến. Thêm nữa, vài nhà hàng họ thường lui tới đều của bạn bè trong giới kinh doanh nên gặp nhau cũng không có gì ngạc nhiên.

Tưởng Tư Tầm: “Cậu cũng hẹn ai đó ăn tối ở đây ư?”

“Hẹn với Tần Mặc Lĩnh, tạm thời có việc.” Tưởng Thịnh Hòa biết tất cả bạn bè của Tưởng Tư Tầm ở trong nước, dự định cùng nhau dùng bữa, vì vậy anh hỏi: “Phòng riêng nào? Tôi sẽ qua.”

Tưởng Tư Tầm bất động liếc nhìn Lạc Kỳ một cái, trả lời: “Ở đại sảnh, bên cạnh cửa sổ phía nam, cậu bước vào là thấy.”

Cố ý dừng hai giây, “Chị Lý và Lạc Kỳ đều ở đây.”

Quả nhiên, sau khi anh nói xong, điện thoại đột nhiên im bặt.

Một lúc sau, Tưởng Thịnh Hòa nói: “Đã biết.”

Tưởng Tư Tầm đặt điện thoại xuống, “Tưởng tổng cũng tới dùng bữa cùng.”

Sếp đến nửa đường còn tới dùng cơm cùng, Lệ Nhụy oán trách: “Không cho người ta ăn ngon à.”

Tưởng Tư Tầm phụ họa: “Cậu ta chính là cố ý không muốn chúng ta ăn ngon.”

Lạc Kỳ thầm nghĩ, thì ra không chỉ có cô, Lệ nhụy cũng bị áp lực khi ở chung với sếp, cô cũng không muốn ăn tối với sếp trong thời gian riêng tư như thế này.

Cảm giác được có người tới gần, theo bản năng Lạc Kỳ ngẩng đầu lên, vừa lúc đụng phải ánh mắt của đối phương. Tưởng Thịnh Hòa không hề trốn tránh, bắt gặp ánh mắt của cô.

Cô không chịu nổi ánh mắt lạnh lùng của sếp, hơi ngoảnh mặt đi, vội vàng đứng dậy: “Tưởng tổng.”

Lệ Nhụy đang ăn sườn cừu, mặc dù không cần đứng dậy chào hỏi sếp, nhưng khi anh đi đến, cô lại không thể tiếp tục ăn được nữa.

Cô ấy lớn hơn Tưởng Thịnh Hòa mười mấy tuổi, với Tưởng Tư Tầm cô còn có thể nói giỡn cười đùa, nhưng đổi thành Tưởng Thịnh Hòa cô không thể thoải mái pha trò, đại não của cô luôn nhắc nhở bản thân phải có chừng mực.

Vừa chửi thầm trong lòng, cô ấy vừa đặt miếng sườn cừu đang ăn dở xuống và lịch sự chào hỏi.

Tưởng Tư Tầm nhìn Lệ Nhụy: “Không phải ở công ty, chị đứng lên làm gì?”

Tưởng Thịnh Hòa ra hiệu cho Lạc Kỳ ngồi xuống, sau đó anh ngồi đối diện cô.

Trên bàn có hoa tươi và một chiếc bánh kem đã ăn chưa đến một phần ba.

Sinh nhật của Lạc Kỳ còn chưa tới, hôm nay mới là ngày 19, sinh nhật của cô là ngày 22, nhưng ở góc bàn có hai cây nến số 2 và 8 đã được đốt cháy, năm nay Lạc Kỳ vừa tròn 28 tuổi, hẳn là mọi người đang chúc mừng sinh nhật cô ấy trước.

Biết là sinh nhật Lạc Kỳ nhưng anh vẫn giả vờ như không biết, “Sinh nhật ai vậy?”

“Lạc Kỳ.”

“Tiểu Lạc của chúng ta.”

“Tôi.”

Cả ba đồng thanh lên tiếng.

Tưởng Tư Tầm thản nhiên hỏi: “Ăn một miếng nhé?”

Tưởng Thịnh Hòa không nói gì, nhưng đưa đĩa qua. Đây là lần đầu tiên anh ăn bánh sinh nhật của Lạc Kỳ.

Tưởng Tư Tầm cắt một miếng bánh kem lớn, cho đầy cả đĩa, “Thức ăn đều bị chúng tôi ăn gần hết rồi, cậu ăn thêm bánh cho no bụng đi.”

Tưởng Thịnh Hòa: “…”

Lạc Kỳ không thể để ông chủ của mình ăn những món ăn thừa được, vì vậy cô đã yêu cầu người phục vụ làm thêm hai món ăn.

Tưởng Tư Tầm rót rượu cho anh “Tần Mặc Lĩnh có thể làm gì trong thời gian này? Lại đi xem mắt à?”

“Không, công ty có việc, thời gian này cậu ta không cần đi xem mắt nữa.”

“Là có ý gì?”

“Một thời gian trước, cậu ta bị đối tượng xem mắt cho leo cây. Gia đình cũng thông cảm cho nên tạm thời không thúc giục cậu ta nữa.”

“…” Tưởng Tư Tầm hả hê, “Trước đây đều là cậu ta lỡ hẹn với người khác, cuối cùng cũng đã bị báo ứng, đáng đời.” Tưởng Tư Tầm đặc biệt cảm thấy hứng thú: “Cậu có biết ai bỏ boom cậu ta hay không?”

“Không quen biết.”

Tưởng Thịnh Hòa nhẹ giọng nói: “Con gái của chủ nhiệm hồi tiểu học của bọn em.”

Họ đang bàn chuyện về Tần Mặc Lĩnh, Lạc Kỳ và Lệ Nhụy đều không chen vào. Lạc Kỳ biết Tần Mặc Lĩnh, là bạn thân của sếp, nghe nói họ còn là bạn thân từ thời tiểu học.

Sau khi ăn gần hết, Lạc Kỳ đặt đũa xuống, cầm ly rượu lên để che giấu sự mất tự nhiên do áp lực từ sếp.

Cô cụp mắt nhấp một ngụm rượu, ánh mắt dừng ở mặt bàn.

Từ khóe mắt, cô vẫn có thể nhìn thấy ống tay áo và chiếc khuy măng sét màu đen của Tưởng Thịnh Hòa phát ra ánh sáng lạnh lùng.

Tưởng Thịnh Hòa ăn vài miếng bánh, giơ một chiếc cốc thấp hơn ly của Lạc Kỳ, chạm nhẹ vào ly rượu của cô, nhìn cô nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

“Cám ơn Tưởng tổng.”

Trong ly của Lạc Kỳ không còn nhiều rượu lắm nên cô uống một hơi cạn sạch.

Tưởng Thịnh Hòa cũng một ngụm uống cạn ly rượu.

Tưởng Tư Tầm duỗi tay muốn rót cho anh thêm một ly rượu nữa, nhưng Tưởng Thịnh Hòa đưa tay chặn lại, “Không uống.” Tối nay là sinh nhật của Lạc Kỳ, anh không có ý định uống rượu với bất kỳ ai khác.

Sau khi ăn xong, người phục vụ mang trái cây tráng miệng đến, họ vừa ăn vừa tán gẫu, chủ yếu là Tưởng Tư Tầm Hòa nói chuyện.

Tưởng Thịnh Hòa thỉnh thoảng phụ họa hai ba câu, sau đó lại cầm điếu thuốc ra ngoài.

Trước khi rời đi, Tưởng Tư Tầm đã đi thanh toán hóa đơn.

Quầy lễ tân thông báo không cần vì Tưởng Thịnh Hòa đã thanh toán hóa đơn bàn của họ. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện