Đàm phán hạng mục không thuận lợi, đối phương không mấy hứng thú. Bọn họ do dự không muốn đầu tư, căn bản không phải do hạng mục không đủ tốt mà là rủi ro quá lớn.
Từ công ty đối phương đi ra, Quý Vân Phi gọi điện thoại cho Hoắc Dương nói tóm tắt về tình hình đàm phán.
Quý Vân Phi và Hoắc Dương, còn có mấy bạn học cùng trường đã cùng nhau lập nghiệp, trong một năm công ty cũng kiếm được chút tiền, có điều không đủ để chi tiêu.
Sau này Đằng Tề nhất quyết nói đầu tư, cậu ta nói chuyên ngành không được, có điều có thể bỏ tiền bỏ sức, sau đó bọn họ đã có một văn phòng đàng hoàng.
Đằng Tề lại lấy được một chiếc xe chất lượng còn tốt ở chỗ bố, bọn họ ra ngoài bàn chuyện cũng phải nghiêm túc chút, cho có chút tác phong giống ông chủ.
Ban đầu Quý Vân Phi không để Đằng Tề tham gia, trong bọn họ không ai dám bảo đảm rằng cuối cùng công ty này có thể đi được bao xa, toàn bộ đều dựa vào tinh thần hăng hái không chịu thua.
Nhưng Đằng Tề như con lừa cứng đầu, nhất quyết muốn đầu tư.
Còn chuyện vì sao Đằng Tề lại cố chấp như này Quý Vân Phi cũng không rõ.
Có lẽ là cậu ta vẫn chưa qua giai đoạn dậy thì?
Khiến người ta rất khó hiểu chính là sau khi tốt nghiệp, cậu ta lại quay về công ty bố mình làm, cũng chẳng biết cậu ta hành x á c bọn họ làm gì nữa.
Quý Vân Phi đang gọi điện với Hoắc Dương, nghĩ đi nghĩ lại thì, “Có lẽ là phương hướng của chúng ta sai rồi.”
Hoắc Dương: “Phương hướng gì?”
Quý Vân Phi: “Công ty chúng ta vừa tìm ông chủ cũng năm sáu mươi tuổi rồi, nếu như ông ấy đầu tư vào hạng mục chính là tìm kiếm sự ổn định trong rủi ro. Độ rủi ro lớn một chút ông ấy sẽ không cân nhắc, đối với những hạng mục mới nổi cũng không dễ chấp nhận.”
Hoắc Dương cũng hiểu lý do này, có điều khó khăn là: “Nhưng những công ty có kinh tế và thực lực, cho dù là công ty đầu tư hay là người đầu tư chúng ta cũng không tiếp xúc được.”
Cho dù có tiếp xúc được, với sự hiểu biết của những người đó thì người ta cũng coi thường hạng mục nhỏ của bọn họ.
Cho đến hiện tại, ông chủ lớn nhất mà bọn họ tiếp xúc được chính là bố của Đằng Tề, nhưng bố Đằng Tề chỉ có thể coi là những người trung lưu trong giới kinh doanh.
Bây giờ Trung Quốc không thiếu những sinh viên đại học lập nghiệp, càng không thiếu nhân tài, chỉ là thiếu tiền. Nhà đầu tư chỉ có bấy nhiêu nhưng những dự án muốn được đầu tư lại nhiều như số xe ở Bắc Kinh.
Không thể đếm nổi.
Điện thoại im lặng một lúc, Quý Vân Phi nói: “Thứ năm là Hội nghị doanh nhân cho sinh viên đại học, đến lúc đó thử vận may.” Quả thật không được anh sẽ nghĩ cách khác.
Về công ty ngây người một lúc, Quý Vân Phi đi ra ngoài hành lang hút thuốc.
Anh không n g h i ệ n hút thuốc, sau khi làm hạng mục đã học. Mới bắt đầu anh không hút, nhưng sau này lúc đi bàn chuyện không hút thuốc ngồi không quả thật cũng ngại nên dần dần cũng học được.
Hút được một nửa Quý Vân Phi dụi đi, bên ngoài bầu trời u ám, giống như sắp có tuyết rơi.
Công ty thành lập đến bây giờ gần được một năm kết quả cuối năm tài khoản không có một đồng nào.
Thở dài, Quý Vân Phi vào nhà vệ sinh rửa mặt, đổi tâm trạng khác gọi điện cho Tưởng Tiểu Mễ, dịu dàng hỏi cô: “Tan làm chưa?”
Tưởng Tiểu Mễ: “Hôm nay tăng ca, anh thì sao?”
“Anh cũng vậy, chuẩn bị bài thuyết trình cho Hội nghị doanh nhân.”
“Ừ, vậy không làm chậm trễ thời gian của anh nữa, đợi hội nghị kết thúc em nấu cơm cho anh ăn, phần thưởng cho anh.”
“Được.” Dừng mấy giây, giọng Quý Vân Phi khàn nói: “Đừng để mệt quá, yêu em.”
Thứ năm đó, Tưởng Tiểu Mễ cũng đến hiện trường.
Hội nghị doanh nhân sinh viên đại học cũng không thu hút được những tập đoàn có thực lực đến, chỗ ngồi uống cà phê không đủ, đương nhiên là các phóng viên thâm niên của các bên truyền thông cũng chả ai nhiệt tình với hội nghị này.
Nhưng khi đài yêu cầu có phóng viên đến Tưởng Tiểu Mễ đã đề cử chính mình.
Cô có mục đích riêng, muốn đến xem phong thái thuyết trình trên sân khấu của Quý Vân Phi, cô muốn ghi lại khoảnh khắc này.
Tưởng Tiểu Mễ tìm một vòng ở hội trường khách sạn, cuối cùng nhìn thấy Quý Vân Phi ở trong một phòng nghỉ, anh đang xem PPT để lát nữa thuyết trình.
Sợ anh phân tâm, đã mấy ngày rồi cô không hẹn hò với anh.
“Sếp Quý~~”
Quý Vân Phi ngẩng đầu nhìn người đến, biểu cảm vốn dĩ nghiêm túc đã hơi mang ý cười, đứng dậy giơ hai tay ra, Tưởng Tiểu Mễ nhào vào lòng anh: “Có căng thẳng không?”
“Vẫn ổn, cũng không phải lần đầu tiên thuyết trình trước nhiều người như vậy.” Quý Vân Phi hỏi cô: “Hôm nay em xin nghỉ sao?”
“Không phải, đến phỏng vấn.”
Còn chưa kịp nói được mấy câu đã có người đến tìm Quý Vân Phi, nào biết được lúc đi vào thấy hai người đang ôm nhau nên vội đi ra, gõ cửa đang mở nửa, “Quý lão đại, sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải qua đó.”
“Được, tôi qua ngay đây.”
“OK.”
Quý Vân Phi vẫn ôm Tưởng Tiểu Mễ trong lòng, vẻ mắt anh vẫn bình tĩnh.
Tưởng Tiểu Mễ vội vàng buông ra, quay đầu nhìn người vừa rời đi, “Công ty bọn anh mới tuyển hả?”
“Ừ.” Quý Vân Phi thu dọn máy tính và tài liệu khác.
Tưởng Tiểu Mễ cũng giúp anh, tò mò: “Sao công ty anh toàn con trai thế?”
Quý Vân Phi cười: “Như vậy nhà nào cũng yên tâm.”
Trong công ty cho dù là anh hay là các bạn cùng trường khác đều có bạn gái rồi.
Tưởng Tiểu Mễ trêu anh: “Anh định phá kỷ lục cả đoàn đội đều dùng con trai đấy hả?”
Quý Vân Phi: “Đợi sau này công ty có quy mô đi đúng hướng rồi chắc chắn sẽ tuyển con gái, có một số vị trí con gái càng thích hợp hơn, nhưng bây giờ không được.”
Tưởng Tiểu Mễ: “Vì sao chứ?”
Quý Vân Phi kiên nhẫn nói:
Bây giờ bọn họ chỉ thuê một văn phòng lớn ở một vị trí tốt, mọi người khi làm dự án có lúc phải tăng ca cả tuần liền, lúc mệt liền chợp mắt ở văn phòng hai tiếng.
Đều là con trai, mọi người không sao hết, nhưng nếu có con gái cái gì cũng không tiện.
Bây giờ không tuyển con gái vào còn có nguyên nhân quan trọng, đó chính là lúc đầu mới lập nghiệp chính là giai đoạn khó khăn nhất. Con trai và con gái cùng nhau lập nghiệp sẽ cùng chung chủ đề nói chuyện, chung tín ngưỡng.
Sẽ rất dễ xảy ra sự đồng cảm về tâm lý, cũng dễ ỷ lại và tin tưởng lẫn nhau.
Loại ỷ lại và tin tưởng này thậm chí có thể vượt qua cả bạn gái của chính mình, thời gian lâu dài tình cảm sẽ trở nên mong manh hơn.
Cái này là một sư huynh nói với bọn họ lúc giao lưu, sư huynh đã lấy ví dụ của chính mình. Khi đó trong nhóm làm dự án có hai bạn nữ, khả năng chuyên môn mạnh, có thể cùng chịu khổ như mấy người con trai.
Trong đó có một bạn nữ phụ trách dự án cùng với anh ấy, đương nhiên sẽ tiếp xúc nhiều hơn.
Giai đoạn sau của dự án hai người gần như như hình với bóng, chính là lúc nghỉ ngơi cũng sẽ vì vấn đề của dự án mà có thể gọi điện nói chuyện với nhau hàng tiếng đồng hồ.
Bạn gái của anh ấy lúc đầu hiểu được, sau này dần dần o á n t r á ch, bởi vì cảm thấy cô gái đó chiếm lấy thời gian của bạn trai mình, ‘mưu đồ bất chính’.
Lúc bạn gái cãi nhau với anh ấy, anh ấy sẽ cảm thấy là bạn gái mình cố tình kiếm chuyện.
Vì thiên vị mà sau này ngày càng xa cách với bạn gái mình.
Tưởng Tiểu Mễ nghe xong, trong lòng buồn bực: “Sau đó thì sao?”
Quý Vân Phi để máy tính vào trong túi, sóng vai cùng cô ra ngoài: “Sau đó chia tay rồi.”
Tưởng Tiểu Mễ thấy tiếc: “Vậy không tái hợp sao?”
Quý Vân Phi xoa đầu cô: “Đọc nhiều tiểu thuyết rồi chứ gì, có bao nhiêu người chia tay rồi tái hợp được? Chia tay sẽ có những rạn nứt, ai có thể hàn gắn lại được giống như lúc ban đầu chứ?”
Rõ ràng hai người không liên quan gì đến cô, nhưng cô lại cảm thấy đau lòng.
Quý Vân Phi nói: “Đương nhiên chuyện này xác suất xảy ra trên người anh gần như là không có, anh sẽ không vì bất cứ người nào mà cãi nhau với em. Nhưng lỡ như ngày nào đó em hẹp hòi, không phải là ngày nào trong lòng cũng khó chịu sao?”
Sau đó anh cười nói: “Hơn nữa, anh đẹp trai hơn sư huynh đó nhiều, ở chung lâu rồi em nói có cô gái nào không thích anh chứ?”
“Không biết xấu hổ!”
“Có không biết xấu hổ cũng là em nhìn trúng.”
“...”
Quý Vân Phi nói tiếp: “Bây giờ đội bọn anh không có quan hệ cấp trên cấp dưới, mọi người đều là đối tác, cùng nhau chịu khổ, tình cảm sâu đậm. Ngoại trừ em ra anh không muốn có tình cảm sâu đậm với bất cứ cô gái nào khác, cho dù có là kiểu tình bạn cũng bỏ đi, không cần thiết.”
Anh vẫn hiểu Tưởng Tiểu Mễ, nhỏ nhen, hay ghen.
Tưởng Tiểu Mễ nói trước: “Vậy sau này anh thuê đồng nghiệp nữ rồi không sợ em sẽ ghen sao?”
Quý Vân Phi biết cô đang nói đùa nhưng vẫn bình tĩnh giải thích: “Sau khi công ty đi vào vận hành bình thường, mọi người sẽ có các chức vụ riêng, anh cũng sẽ không tiếp xúc quá nhiều với bọn họ. Cho dù sau này anh có tiền đồ thành công, trở thành sếp Quý, anh cũng sẽ không dùng thư ký nữ, chỉ dùng trợ lý nam.”
Tưởng Tiểu Mễ vô cùng đắc ý, được tiện nghi còn khoe mẽ: “Em có hẹp hòi như anh nói đâu chứ.”
Quý Vân Phi: “Em thật lòng, không có mắt.”
“Đáng ghét.” Tưởng Tiểu Mễ nhéo eo anh một cái.
Quý Vân Phi nhịn đau, sau đi đến hội trường, anh nhìn trái phải, đúng lúc bên này không có ai đi qua, anh hôn một cái xuống môi cô: “Tối nay anh đón em tan làm.”
“Đến chỗ em đi, em nấu cơm cho anh, em mới học được món mới.” Bây giờ Tưởng Tiểu Mễ sống ở một căn hộ cách đài truyền hình rất gần.
Quý Vân Phi nói: “Đến ngôi nhà nhỏ của chúng ta đi, sửa xong rồi, tối nay chúng ta sẽ chúc mừng tân gia.”
Tưởng Tiểu Mễ cười: “Được.”
Chỉnh lại áo sơ mi cho anh, hôn lên má anh: “Chúc anh may mắn.”
Quý Vân Phi đi vào hội trường xong Tưởng Tiểu Mễ cũng bắt đầu bận việc của mình, nào biết được sẽ gặp người quen, “Hi, sếp Tưởng, lâu rồi không gặp.”
Chú Tư hôm nay đến tham gia Hội nghị doanh nhân, người phụ trách chương trình đã đích thân đến công ty của bọn họ mấy lần, lại còn là người quen cũ, nên anh bán thể diện* hôm nay dành thời gian đến một chuyến.
(Bán thể diện: Có nghĩa là nhượng bộ hoặc nói ra những lời tốt đẹp để bảo vệ thể diện của mình hoặc người khác, không quan tâm đến hoàn cảnh thực tế và suy nghĩ chân thật. Thường được dùng vì phép lịch sự hoặc để duy trì mối quan hệ giữa các cá nhân, nhưng có đôi khi lại là giả dối hoặc chiều lòng theo mong muốn của người khác.)
“Đến phỏng vấn sao?”
Tưởng Tiểu Mễ: “Ừ hứ, biết sếp Tưởng đại giá quang lâm nên con đến đây từ sớm, cảm động không?”
Chú Tư vỗ đầu cô: “Chỉ còn cái miệng này là ngọt thôi.”
Tưởng Tiểu Mễ và chú Tư cùng nhau tiến vào hội trường, vốn dĩ cô ngồi ở bên khu vực của phóng viên nhưng sau đó chú Tư bảo cô ngồi cùng chú.
Thời gian này chú Tư bận, gần hai tháng rồi không gặp cô, hỏi: “Con với Quý Vân Phi thế nào rồi?”
Tưởng Tiểu Mễ nhếch khóe miệng, còn chỉ vào núm đồng tiền nhỏ của mình: “Chú nhìn cái này là biết, dạo này con rất hạnh phúc, không đúng vẫn luôn rất hạnh phúc.”
“Bây giờ Quý Vân Phi đang bận cái gì?”
“Bận lập nghiệp, lát nữa chú có thể nhìn thấy phong thái của anh ấy.”
Chú Tư gật đầu: “Hôm nay cũng lên thuyết trình sao?”
“Vâng, dự án đó không tệ.”
“Tốt hay không không phải con nói là được, phải xem xem có đáng đầu tư không.” Chú Tư lại hỏi: “Quyết định không học thạc sĩ, đi làm luôn?”
Tưởng Tiểu Mễ gật đầu: “Không muốn ra nước ngoài nữa, Quý Vân Phi vì con mà từ bỏ học thạc sĩ, lập nghiệp luôn. Nếu như con ra nước ngoài sẽ bỏ anh ấy một mình trong nước, con không thể như vậy.”
Từ công ty đối phương đi ra, Quý Vân Phi gọi điện thoại cho Hoắc Dương nói tóm tắt về tình hình đàm phán.
Quý Vân Phi và Hoắc Dương, còn có mấy bạn học cùng trường đã cùng nhau lập nghiệp, trong một năm công ty cũng kiếm được chút tiền, có điều không đủ để chi tiêu.
Sau này Đằng Tề nhất quyết nói đầu tư, cậu ta nói chuyên ngành không được, có điều có thể bỏ tiền bỏ sức, sau đó bọn họ đã có một văn phòng đàng hoàng.
Đằng Tề lại lấy được một chiếc xe chất lượng còn tốt ở chỗ bố, bọn họ ra ngoài bàn chuyện cũng phải nghiêm túc chút, cho có chút tác phong giống ông chủ.
Ban đầu Quý Vân Phi không để Đằng Tề tham gia, trong bọn họ không ai dám bảo đảm rằng cuối cùng công ty này có thể đi được bao xa, toàn bộ đều dựa vào tinh thần hăng hái không chịu thua.
Nhưng Đằng Tề như con lừa cứng đầu, nhất quyết muốn đầu tư.
Còn chuyện vì sao Đằng Tề lại cố chấp như này Quý Vân Phi cũng không rõ.
Có lẽ là cậu ta vẫn chưa qua giai đoạn dậy thì?
Khiến người ta rất khó hiểu chính là sau khi tốt nghiệp, cậu ta lại quay về công ty bố mình làm, cũng chẳng biết cậu ta hành x á c bọn họ làm gì nữa.
Quý Vân Phi đang gọi điện với Hoắc Dương, nghĩ đi nghĩ lại thì, “Có lẽ là phương hướng của chúng ta sai rồi.”
Hoắc Dương: “Phương hướng gì?”
Quý Vân Phi: “Công ty chúng ta vừa tìm ông chủ cũng năm sáu mươi tuổi rồi, nếu như ông ấy đầu tư vào hạng mục chính là tìm kiếm sự ổn định trong rủi ro. Độ rủi ro lớn một chút ông ấy sẽ không cân nhắc, đối với những hạng mục mới nổi cũng không dễ chấp nhận.”
Hoắc Dương cũng hiểu lý do này, có điều khó khăn là: “Nhưng những công ty có kinh tế và thực lực, cho dù là công ty đầu tư hay là người đầu tư chúng ta cũng không tiếp xúc được.”
Cho dù có tiếp xúc được, với sự hiểu biết của những người đó thì người ta cũng coi thường hạng mục nhỏ của bọn họ.
Cho đến hiện tại, ông chủ lớn nhất mà bọn họ tiếp xúc được chính là bố của Đằng Tề, nhưng bố Đằng Tề chỉ có thể coi là những người trung lưu trong giới kinh doanh.
Bây giờ Trung Quốc không thiếu những sinh viên đại học lập nghiệp, càng không thiếu nhân tài, chỉ là thiếu tiền. Nhà đầu tư chỉ có bấy nhiêu nhưng những dự án muốn được đầu tư lại nhiều như số xe ở Bắc Kinh.
Không thể đếm nổi.
Điện thoại im lặng một lúc, Quý Vân Phi nói: “Thứ năm là Hội nghị doanh nhân cho sinh viên đại học, đến lúc đó thử vận may.” Quả thật không được anh sẽ nghĩ cách khác.
Về công ty ngây người một lúc, Quý Vân Phi đi ra ngoài hành lang hút thuốc.
Anh không n g h i ệ n hút thuốc, sau khi làm hạng mục đã học. Mới bắt đầu anh không hút, nhưng sau này lúc đi bàn chuyện không hút thuốc ngồi không quả thật cũng ngại nên dần dần cũng học được.
Hút được một nửa Quý Vân Phi dụi đi, bên ngoài bầu trời u ám, giống như sắp có tuyết rơi.
Công ty thành lập đến bây giờ gần được một năm kết quả cuối năm tài khoản không có một đồng nào.
Thở dài, Quý Vân Phi vào nhà vệ sinh rửa mặt, đổi tâm trạng khác gọi điện cho Tưởng Tiểu Mễ, dịu dàng hỏi cô: “Tan làm chưa?”
Tưởng Tiểu Mễ: “Hôm nay tăng ca, anh thì sao?”
“Anh cũng vậy, chuẩn bị bài thuyết trình cho Hội nghị doanh nhân.”
“Ừ, vậy không làm chậm trễ thời gian của anh nữa, đợi hội nghị kết thúc em nấu cơm cho anh ăn, phần thưởng cho anh.”
“Được.” Dừng mấy giây, giọng Quý Vân Phi khàn nói: “Đừng để mệt quá, yêu em.”
Thứ năm đó, Tưởng Tiểu Mễ cũng đến hiện trường.
Hội nghị doanh nhân sinh viên đại học cũng không thu hút được những tập đoàn có thực lực đến, chỗ ngồi uống cà phê không đủ, đương nhiên là các phóng viên thâm niên của các bên truyền thông cũng chả ai nhiệt tình với hội nghị này.
Nhưng khi đài yêu cầu có phóng viên đến Tưởng Tiểu Mễ đã đề cử chính mình.
Cô có mục đích riêng, muốn đến xem phong thái thuyết trình trên sân khấu của Quý Vân Phi, cô muốn ghi lại khoảnh khắc này.
Tưởng Tiểu Mễ tìm một vòng ở hội trường khách sạn, cuối cùng nhìn thấy Quý Vân Phi ở trong một phòng nghỉ, anh đang xem PPT để lát nữa thuyết trình.
Sợ anh phân tâm, đã mấy ngày rồi cô không hẹn hò với anh.
“Sếp Quý~~”
Quý Vân Phi ngẩng đầu nhìn người đến, biểu cảm vốn dĩ nghiêm túc đã hơi mang ý cười, đứng dậy giơ hai tay ra, Tưởng Tiểu Mễ nhào vào lòng anh: “Có căng thẳng không?”
“Vẫn ổn, cũng không phải lần đầu tiên thuyết trình trước nhiều người như vậy.” Quý Vân Phi hỏi cô: “Hôm nay em xin nghỉ sao?”
“Không phải, đến phỏng vấn.”
Còn chưa kịp nói được mấy câu đã có người đến tìm Quý Vân Phi, nào biết được lúc đi vào thấy hai người đang ôm nhau nên vội đi ra, gõ cửa đang mở nửa, “Quý lão đại, sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải qua đó.”
“Được, tôi qua ngay đây.”
“OK.”
Quý Vân Phi vẫn ôm Tưởng Tiểu Mễ trong lòng, vẻ mắt anh vẫn bình tĩnh.
Tưởng Tiểu Mễ vội vàng buông ra, quay đầu nhìn người vừa rời đi, “Công ty bọn anh mới tuyển hả?”
“Ừ.” Quý Vân Phi thu dọn máy tính và tài liệu khác.
Tưởng Tiểu Mễ cũng giúp anh, tò mò: “Sao công ty anh toàn con trai thế?”
Quý Vân Phi cười: “Như vậy nhà nào cũng yên tâm.”
Trong công ty cho dù là anh hay là các bạn cùng trường khác đều có bạn gái rồi.
Tưởng Tiểu Mễ trêu anh: “Anh định phá kỷ lục cả đoàn đội đều dùng con trai đấy hả?”
Quý Vân Phi: “Đợi sau này công ty có quy mô đi đúng hướng rồi chắc chắn sẽ tuyển con gái, có một số vị trí con gái càng thích hợp hơn, nhưng bây giờ không được.”
Tưởng Tiểu Mễ: “Vì sao chứ?”
Quý Vân Phi kiên nhẫn nói:
Bây giờ bọn họ chỉ thuê một văn phòng lớn ở một vị trí tốt, mọi người khi làm dự án có lúc phải tăng ca cả tuần liền, lúc mệt liền chợp mắt ở văn phòng hai tiếng.
Đều là con trai, mọi người không sao hết, nhưng nếu có con gái cái gì cũng không tiện.
Bây giờ không tuyển con gái vào còn có nguyên nhân quan trọng, đó chính là lúc đầu mới lập nghiệp chính là giai đoạn khó khăn nhất. Con trai và con gái cùng nhau lập nghiệp sẽ cùng chung chủ đề nói chuyện, chung tín ngưỡng.
Sẽ rất dễ xảy ra sự đồng cảm về tâm lý, cũng dễ ỷ lại và tin tưởng lẫn nhau.
Loại ỷ lại và tin tưởng này thậm chí có thể vượt qua cả bạn gái của chính mình, thời gian lâu dài tình cảm sẽ trở nên mong manh hơn.
Cái này là một sư huynh nói với bọn họ lúc giao lưu, sư huynh đã lấy ví dụ của chính mình. Khi đó trong nhóm làm dự án có hai bạn nữ, khả năng chuyên môn mạnh, có thể cùng chịu khổ như mấy người con trai.
Trong đó có một bạn nữ phụ trách dự án cùng với anh ấy, đương nhiên sẽ tiếp xúc nhiều hơn.
Giai đoạn sau của dự án hai người gần như như hình với bóng, chính là lúc nghỉ ngơi cũng sẽ vì vấn đề của dự án mà có thể gọi điện nói chuyện với nhau hàng tiếng đồng hồ.
Bạn gái của anh ấy lúc đầu hiểu được, sau này dần dần o á n t r á ch, bởi vì cảm thấy cô gái đó chiếm lấy thời gian của bạn trai mình, ‘mưu đồ bất chính’.
Lúc bạn gái cãi nhau với anh ấy, anh ấy sẽ cảm thấy là bạn gái mình cố tình kiếm chuyện.
Vì thiên vị mà sau này ngày càng xa cách với bạn gái mình.
Tưởng Tiểu Mễ nghe xong, trong lòng buồn bực: “Sau đó thì sao?”
Quý Vân Phi để máy tính vào trong túi, sóng vai cùng cô ra ngoài: “Sau đó chia tay rồi.”
Tưởng Tiểu Mễ thấy tiếc: “Vậy không tái hợp sao?”
Quý Vân Phi xoa đầu cô: “Đọc nhiều tiểu thuyết rồi chứ gì, có bao nhiêu người chia tay rồi tái hợp được? Chia tay sẽ có những rạn nứt, ai có thể hàn gắn lại được giống như lúc ban đầu chứ?”
Rõ ràng hai người không liên quan gì đến cô, nhưng cô lại cảm thấy đau lòng.
Quý Vân Phi nói: “Đương nhiên chuyện này xác suất xảy ra trên người anh gần như là không có, anh sẽ không vì bất cứ người nào mà cãi nhau với em. Nhưng lỡ như ngày nào đó em hẹp hòi, không phải là ngày nào trong lòng cũng khó chịu sao?”
Sau đó anh cười nói: “Hơn nữa, anh đẹp trai hơn sư huynh đó nhiều, ở chung lâu rồi em nói có cô gái nào không thích anh chứ?”
“Không biết xấu hổ!”
“Có không biết xấu hổ cũng là em nhìn trúng.”
“...”
Quý Vân Phi nói tiếp: “Bây giờ đội bọn anh không có quan hệ cấp trên cấp dưới, mọi người đều là đối tác, cùng nhau chịu khổ, tình cảm sâu đậm. Ngoại trừ em ra anh không muốn có tình cảm sâu đậm với bất cứ cô gái nào khác, cho dù có là kiểu tình bạn cũng bỏ đi, không cần thiết.”
Anh vẫn hiểu Tưởng Tiểu Mễ, nhỏ nhen, hay ghen.
Tưởng Tiểu Mễ nói trước: “Vậy sau này anh thuê đồng nghiệp nữ rồi không sợ em sẽ ghen sao?”
Quý Vân Phi biết cô đang nói đùa nhưng vẫn bình tĩnh giải thích: “Sau khi công ty đi vào vận hành bình thường, mọi người sẽ có các chức vụ riêng, anh cũng sẽ không tiếp xúc quá nhiều với bọn họ. Cho dù sau này anh có tiền đồ thành công, trở thành sếp Quý, anh cũng sẽ không dùng thư ký nữ, chỉ dùng trợ lý nam.”
Tưởng Tiểu Mễ vô cùng đắc ý, được tiện nghi còn khoe mẽ: “Em có hẹp hòi như anh nói đâu chứ.”
Quý Vân Phi: “Em thật lòng, không có mắt.”
“Đáng ghét.” Tưởng Tiểu Mễ nhéo eo anh một cái.
Quý Vân Phi nhịn đau, sau đi đến hội trường, anh nhìn trái phải, đúng lúc bên này không có ai đi qua, anh hôn một cái xuống môi cô: “Tối nay anh đón em tan làm.”
“Đến chỗ em đi, em nấu cơm cho anh, em mới học được món mới.” Bây giờ Tưởng Tiểu Mễ sống ở một căn hộ cách đài truyền hình rất gần.
Quý Vân Phi nói: “Đến ngôi nhà nhỏ của chúng ta đi, sửa xong rồi, tối nay chúng ta sẽ chúc mừng tân gia.”
Tưởng Tiểu Mễ cười: “Được.”
Chỉnh lại áo sơ mi cho anh, hôn lên má anh: “Chúc anh may mắn.”
Quý Vân Phi đi vào hội trường xong Tưởng Tiểu Mễ cũng bắt đầu bận việc của mình, nào biết được sẽ gặp người quen, “Hi, sếp Tưởng, lâu rồi không gặp.”
Chú Tư hôm nay đến tham gia Hội nghị doanh nhân, người phụ trách chương trình đã đích thân đến công ty của bọn họ mấy lần, lại còn là người quen cũ, nên anh bán thể diện* hôm nay dành thời gian đến một chuyến.
(Bán thể diện: Có nghĩa là nhượng bộ hoặc nói ra những lời tốt đẹp để bảo vệ thể diện của mình hoặc người khác, không quan tâm đến hoàn cảnh thực tế và suy nghĩ chân thật. Thường được dùng vì phép lịch sự hoặc để duy trì mối quan hệ giữa các cá nhân, nhưng có đôi khi lại là giả dối hoặc chiều lòng theo mong muốn của người khác.)
“Đến phỏng vấn sao?”
Tưởng Tiểu Mễ: “Ừ hứ, biết sếp Tưởng đại giá quang lâm nên con đến đây từ sớm, cảm động không?”
Chú Tư vỗ đầu cô: “Chỉ còn cái miệng này là ngọt thôi.”
Tưởng Tiểu Mễ và chú Tư cùng nhau tiến vào hội trường, vốn dĩ cô ngồi ở bên khu vực của phóng viên nhưng sau đó chú Tư bảo cô ngồi cùng chú.
Thời gian này chú Tư bận, gần hai tháng rồi không gặp cô, hỏi: “Con với Quý Vân Phi thế nào rồi?”
Tưởng Tiểu Mễ nhếch khóe miệng, còn chỉ vào núm đồng tiền nhỏ của mình: “Chú nhìn cái này là biết, dạo này con rất hạnh phúc, không đúng vẫn luôn rất hạnh phúc.”
“Bây giờ Quý Vân Phi đang bận cái gì?”
“Bận lập nghiệp, lát nữa chú có thể nhìn thấy phong thái của anh ấy.”
Chú Tư gật đầu: “Hôm nay cũng lên thuyết trình sao?”
“Vâng, dự án đó không tệ.”
“Tốt hay không không phải con nói là được, phải xem xem có đáng đầu tư không.” Chú Tư lại hỏi: “Quyết định không học thạc sĩ, đi làm luôn?”
Tưởng Tiểu Mễ gật đầu: “Không muốn ra nước ngoài nữa, Quý Vân Phi vì con mà từ bỏ học thạc sĩ, lập nghiệp luôn. Nếu như con ra nước ngoài sẽ bỏ anh ấy một mình trong nước, con không thể như vậy.”
Danh sách chương