Căng tin, Quý Vân Phi bê đĩa đi tìm bọn nhóc mập, mấy người bọn họ đều quen ngồi ở bên cửa sổ, vị trí về cơ bản là cố định.

Giang Nguyệt đã nhìn thấy cậu từ lâu, cậu vừa bước vào căng tin ánh mắt liền dõi theo.

Trùng hợp Quý Vân Phi đi qua bàn của cô ấy, cô ấy đã chuẩn bị để chào hỏi, nào biết được cậu không hề nhìn, bước thẳng qua chỗ cửa sổ.

Không hề nhìn thấy cô ấy.

“Này, cậu với nam thần Quý Vân Phi thế nào rồi?” Bạn tốt hỏi.

Giang Nguyệt: “Bình thường.”

“Hả?” Bạn tốt không hiểu, “Hơn rồi à?”

“Chưa, chỉ là quan hệ bạn học bình thường thôi.”

“Mau chóng tìm cơ hội tỏ tình đi, cậu xem có bao nhiêu cô gái vây quanh cậu ấy kìa.”

Giang Nguyệt không phủ nhận, ánh mắt không đặt trên người Quý Vân Phi nữa, cúi đầu chậm rãi ăn rau cải.

Bảo cô ấy chủ động tỏ tình với con trai?

Không mở miệng được, phải làm sao?

Được chấp nhận còn đỡ, lỡ như bị từ chối sẽ trở thành đối tượng chê cười của mấy bạn nữ cùng khối.

Nhưng con trai kiêu ngạo như kiểu Quý Vân Phi sẽ không chủ động theo đuổi con gái.

Đúng là bực bội c h ế t đi được.

Còn tệ hơn không làm được câu hỏi cuối cùng trong môn toán.

Ăn cơm xong, theo thói quen Quý Vân Phi và mấy người nhóc mập đi một vòng quanh siêu thị. Chiều nay đánh bóng, trước tiên bọn họ mua đủ nước.

Trùng hợp cũng gặp Đằng Tề đến mua nước.

“Hôm nay tôi mời, cứ mua tùy ý.” Đằng Tề dựa vào quầy thu ngân, cúi đầu nghịch điện thoại.

Bọn họ thường xuyên mời nhau, không ai khách sáo.

Nhóc mập lấy ba chai nước, còn lấy thêm ít đồ ăn vặt.

“Mịa, nhóc mập này, cậu mấy tuổi rồi? Vẫn còn mua cái này sao.” Đằng Tề ngẩng đầu nhìn thấy trong tay nhóc mập cầm màn thầu tí hon, một gói nhỏ, một gói chỉ có khoảng hai mươi cái màn thầu tí hon.

Nhóc mập cười toe toét: “Trong giờ học ăn vụng không bị phát hiện.”

“...”

Quý Vân Phi lấy hai chai nước khoáng một chai sữa chua, mở một chai uống trước.

“Mấy cậu bị sao à? Nhóc mập thì ăn màn thầu tí hon, cậu thì uống sữa chua?” Đằng Tề hoài nghi nhìn Quý Vân Phi.

Quý Vân Phi hỏi ngược lại: “Không được à?”

Đằng Tề cười: “Cậu đây không phải là định lấy lòng cô gái nào đó chứ?”

Quý Vân Phi lười trả lời cậu ta.

Đằng Tề trả tiền.

Ra khỏi siêu thị, Đằng Tề đưa chai soda cầm trong tay cho Quý Vân Phi, “Mang về cho vợ tôi.”

Quý Vân Phi nhìn cậu ta, không nhận.

Ánh mắt rõ ràng nói: Cậu không biết xấu hổ!

Gần đây Đằng Tề quen bạn gái, Quý Vân Phi biết, là cô gái ở lớp bên cạnh bọn họ, Phan Nhân Nhân, khá xinh đẹp.

Nhóc mập bỏ vào mỗi túi mấy bình nước, xé túi màn thầu tí hon ra, càu nhàu nói: “Để Quý đại ca chạy việc vặt cho cậu, sao cậu không lên trời đi?”

Đằng Tề đ á vào chân nhóc mập: “Đúng là tôi muốn lên đấy, dẫm lên cậu à?”

Quay mặt qua: “Cầm lấy đi.” Ném chai soda cho Quý Vân Phi.

Quý Vân Phi lùi về sau hai bước, vẫn nhận lấy, “Cậu mắc bệnh gì à?”

Đằng Tề: “Vợ tôi bây giờ là Tưởng Tiểu Mễ, cậu đưa cho cậu ấy, không mệt c h ế t cậu đâu.” Lại nói: “Cô ấy thích uống soda hãng khác, trong siêu thị không mua được, bảo cô uống tạm trước, hôm khác tôi tôi đưa cho cô ấy.”

Quý Vân Phi nhìn cậu ta, không lên tiếng.

Nhóc mập thấy Đằng Tề không giống như đang đùa, hóng hớt: “Cậu với Phan Nhân Nhân tan vỡ rồi à?”

Đằng Tề giơ cánh tay ra, tóm lấy cổ nhóc mập, “Ăn màn thầu của cậu đi, trẻ con bớt hỏi lại.” Cậu ta với Phan Nhân Nhân mấy ngày trước c h ia t ay rồi.

Bỏ qua chủ đề này, mấy người lại nói chuyện đánh bóng chiều nay.

Sắp đến tòa nhà dạy học, nhóc mập ra hiệu với Đằng Tề: “Bạn gái cũ cậu kìa.”

Đằng Tề nhíu mày, cô ấy không hiểu hai chữ ‘chia tay’ à?

“Làm gì vậy?”

Phan Nhân Nhân hỏi ngược lại: “Cậu nói xem?”

Đằng Tề không có kiên nhẫn: “Thích nói thì nói, tôi không rảnh đoán.”

Phan Nhân Nhân xuống nước: “Không phải cậu cũng không tìm bạn gái à, hay là cứ tạm bợ trước đi?”

Cô ấy không ngờ nhanh như vậy Đằng Tề đã đá cô ấy, cho dù có chia tay cũng là do cô ấy đề nghị, cô ấy chưa từng bị ai đá bao giờ.

Đằng Tề cười, cười xấu xa: “Tạm bợ? Tôi suy nghĩ không thông suốt như nào mới tiếp tục tạm bợ với cậu?”

“Cậu!” Phan Nhân Nhân tức giận không nói nên lời.

Nhìn dáng vẻ không để ý chút nào của cậu ta, cô ấy gào lên: “Kh ố n n ạ n!”

Đằng Tề không muốn so đo với một cô gái, xoay người muốn đi, bị Phan Nhân Nhân giữ lại: “Cậu có mục tiêu khác rồi đúng không? Có phải là Tưởng Tiểu Mễ?”

Đằng Tề hỏi ngược lại: “Sao tôi phải báo cáo với cậu?”

Phan Nhân Nhân cắn môi, mắt đỏ hoe vì tức, giận dữ bỏ đi.

Quý Vân Phi về lớp học, các bạn học khác gần như đã ăn cơm xong quay lại lớp. Một nửa đang ngủ trưa, có một số người đang đọc sách, chỉ có mấy bạn nam ở hàng cuối cùng đang nhỏ giọng nói chuyện.

Tưởng Tiểu Mễ cũng ngủ, quay mặt về bên phải, quay gáy về phía cậu.

Quý Vân Phi để chai soda và sữa chua lên bàn, mấy sợi tóc của Tưởng Tiểu Mễ rơi xung quanh, cậu cầm lấy bút quấn mấy vòng tóc lên bút nghịch một lúc.

Động tác rất nhẹ, Tưởng Tiểu Mễ không hề phát hiện.

Làm mấy câu vật lý, sắp 1 giờ, Quý Vân Phi chùm đồng phục lên đầu, đi ngủ.

Cậu nghỉ trưa nhiều nhất là nửa tiếng, bình thường chưa đến 1 rưỡi đã tự tỉnh.

Mới 1 giờ 25 phút, Quý Vân Phi tỉnh dậy,

Cậu bỏ áo đồng phục xuống, duỗi người, giật mình.

Không biết Tưởng Tiểu Mễ đã quay mặt sang bên này từ lúc nào, đối diện về phía cậu.

Cô ngủ rất sâu, môi khép hờ.

Ngây người khoảng chừng hai giây, Quý Vân Phi nhìn trái phải. Bạn học xung quanh không ngủ thì đang đọc sách, không ai chú ý đến cậu, cậu lại để đồng phục trùm lên lầu, nằm xuống bàn tiếp tục ‘ngủ’.

Quý Vân Phi để tay ra đằng sau lưng, kéo áo đồng phục xuống, trước mắt có ánh sáng tiến vào, xuyên qua kẽ hở, vừa vặn có thể nhìn thấy khuôn mặt Tưởng Tiểu Mễ.

Khóe miệng cậu cong lên, cứ im lặng như vậy nhìn cô, cho đến khi cô tỉnh dậy.

Tưởng Tiểu Mễ đến nhà vệ sinh, sau đó đứng ở hành lang hóng gió, đầu óc tỉnh táo hơn.

Còn 15 phút nữa là vào lớp, cô lấy điện thoại ra học từ mới tiếng Anh.

Đột nhiên bên mặt lạnh, có giọt nước.

Tăng Kha cười, để ngón tay dính nước lên trên mặt cô, nằm xuống lan can bên cạnh cô, đến gần nhìn điện thoại cô, “Cậu lại học từ mới tiếng Anh à?’

Con gái đều thích hóng hớt, học sinh giỏi cũng không phải ngoại lệ.

Sau đó nhỏ giọng hỏi Tưởng Tiểu Mễ: “Vừa rồi cậu ở trong nhà vệ sinh có nhìn thấy Phan Nhân Nhân của lớp bên cạnh không?”

Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, lúc cô vào nhà vệ sinh, Phan Nhân Nhân đang rửa mặt, hình như là có khóc, lúc cô ra ngoài Phan Nhân Nhân vẫn đang rửa mặt, cô hỏi Tăng Kha: “Phan Nhân Nhân sao thế?”

Tăng Kha: “Nghe nói bị Đằng Tề đá rồi, cụ thể không biết thế nào.”

Tưởng Tiểu Mễ không có chút ấn tượng tốt nào với Đằng Tề: “Đằng Tề tồi như thế, bị đá nên hạnh phúc chứ.”

“Tớ cũng nghĩ vậy, chuyện tốt mà, khóc cái gì chứ.” Đột nhiên chuyển chủ đề: “Này, cậu giúp tớ một chuyện.” Tăng Kha ôm lấy cánh tay cô, xoa xoa đầu.

Chủ đề nói chuyện của Tăng Kha có thể chuyển từ nam qua bắc, cũng may Tưởng Tiểu Mễ đã quên, liếc nhìn cô nàng: “Đừng có dùng ánh mắt bỉ ổi như vậy, nhìn là biết không có chuyện gì tốt rồi.”

Tăng Kha cười, “Rốt cuộc có giúp tớ không đây?”

Tưởng Tiểu Mễ: “Nói.”

Tăng Kha: “Đại hội thể thao mùa thu thứ năm tuần sau.”

“Tớ đã t à n p h ế như này rồi mà cậu còn bắt tớ chạy?” Tưởng Tiểu Mễ đẩy đầu cô nàng sang một bên, “Cậu hâm à? G ã y xương phải điều trị trăm ngày, cho dù tớ có thuốc tiên thì trước thứ năm tuần sau cũng không khỏi được.”

Tăng Kha: “Không bảo cậu chạy mà.” Thể dục là thế mạnh của Tưởng Tiểu Mễ, trước đây hồi học cấp hai mỗi lần có đại hội thể thao về cơ bản cô đều giành quán quân trong hạng mục chạy cự ly ngắn dành cho nữ.

Chỉ đáng tiếc lần này không cách nào tham gia.

Tưởng Tiểu Mễ hoài nghi: “Vậy cậu bảo tớ giúp gì?”

Tăng Kha: “Tớ để Quý Vân Phi tham gia chạy cự ly dài 3000 mét và 1500 mét dành cho nam, cậu ấy không đồng ý.”

“1500 mét với 3000 mét?”

“Ừ hứ.”

“Nói thật nhé, có n g u mới đồng ý chạy, chạy xong không phải còn nửa cái m ạ ng à?”

Tăng Kha thở dài: “Con trai lớp chúng ta không có một ai đồng ý chạy, nói không chạy cự ly dài được, tớ huy động mấy ngày rồi, cậu giúp tớ đi mà.”

“Giúp thế nào?”

“Đi làm công tác tư tưởng cho Quý Vân Phi, để cậu ấy đem vinh quang về cho lớp.”

Tưởng Tiểu Mễ, “Cậu ấy cũng đâu nghe lời tới.”

Cô đưa ra ý tưởng cho Tăng Kha: “Như này đi, cậu lấy thân phận là lớp trưởng ra lệnh cho cậu ấy, dù sao cậu ấy cũng là thành viên trong đội thể dục, phải làm gương. Vốn dĩ đại hội thể thao là trách nhiệm của cậu ấy, kết quả cậu lại để bản thân mình bận đến chân không chạm đất. Giao chuyện đăng ký cho cậu ấy, để cậu ấy tự nghĩ cách, cậu ấy không tìm được người chắc chắn sẽ tự mình chạy.”

Cấp hai Quý Vân Phi tham gia thi chạy cự ly dài, cô còn nhớ.

Vẻ mặt Tăng Kha chán nản, thành tích của Quý Vân Phi tốt, nếu không sẽ cùng kiểu người như Đằng Tề, đồ t ồi.

Cô nàng thở dài: “Quý Vân Phi nói với tớ, thật ra cậu ấy không muốn làm thành viên đội thể dục, hỏi tớ có thể nào xóa tên cậu ấy đi không, cậu ấy cầu còn không được.”

Tưởng Tiểu Mễ: “...”

Tăng Kha nói: “Cậu ấy đã phủi tay rồi, tớ mà không quản nữa cuối cùng chủ nhiệm lại tìm tớ, dù sao cũng là việc của tớ, lo c h ế t mất thôi.”

Cô nàng nắm cánh tay Tưởng Tiểu Mễ, dáng vẻ đáng thương: “Bạn yêu à.” Chớp chớp đôi mắt ngây thơ.

Tưởng Tiểu Mễ không chịu được cô nàng như này, từ cấp hai đã cùng lớp với Tăng Kha, Tăng Kha giỏi giở trò làm nũng với cô nhất.

“Cậu nói còn vô ích, tớ nói thì được à?”

Tăng Kha: “Thử đi mà, bây giờ cậu với Quý Vân Phi ngồi chung, có nhiều thời gian nói chuyện với cậu ấy. Hai ngày nay tớ đuổi theo cậu ấy hỏi, giờ ra chơi cậu ấy không đi vệ sinh thì xuống dưới tầng tìm mấy người cùng khóa chơi, tớ không thể nào như hình với bóng đuổi theo cậu ấy được.”

Tưởng Tiểu Mễ đồng ý: “Vậy tớ thử xem, có điều cậu đừng có hy vọng quá. Quý Vân Phi tính tình ngang bướng, cậu không phải không biết? Đến cả chủ nhiệm lớp còn dung túng cho cậu ấy.”

Tăng Kha: “Nếu như thực sự không được, vậy bỏ hai hạng mục này vậy.”

Cấp hai lớp trưởng còn dễ làm, đến lớp 10 hoàn toàn khác ai cũng chăm chăm học hành, làm gì còn thời gian đi tham gia nữa.

Chuông vào lớp kêu, sắp vào giờ học, hai người đi vào lớp học.

Tưởng Tiểu Mễ phát hiện trên bàn có lon soda, hỏi bạn cùng bàn, cậu ấy vẫn luôn đọc sách, không biết.

“Nước của cậu à?” Tưởng Tiểu Mễ ngồi xuống hỏi Quý Vân Phi.

Quý Vân Phi đang vặn nắp chai sữa chua, ngước mắt lên: “Đằng Tề đưa cậu.”

“Đằng Tề?” Dây t h ầ n k i nh nào của cậu ta bị chập à?

Tưởng Tiểu Mễ đưa lon soda cho Quý Vân Phi: “Trả lại cậu ta.”

“Muốn trả tự cậu đi trả.” Quý Vân Phi lại để lon nước lên bàn cô, giả vờ thản nhiên: “Nếu như không thích người ta sớm nói rõ mọi chuyện trước mặt đi, đừng nhử người ta. Còn nữa, cậu còn nhỏ như này, không thích hợp yêu đương, học hành quan trọng hơn.”

Tưởng Tiểu Mễ: “...”

Không phản bác lại được.

Những lời nghiêm túc như này có thể thốt ra từ miệng cậu, quá không bình thường.

Nắp chai sữa chua mở ra, Quý Vân Phi hỏi cô: “Cái này có uống không?”

Còn chưa đợi Tưởng Tiểu Mễ nói chuyện, cậu đưa thẳng chai sữa chua lên miệng cô, chạm môi cô.

Tưởng Tiểu Mễ giật mình, “Cậu làm gì vậy!”

Bất giác, vành tai đỏ lên.

“Cái này tớ không uống được, cho cậu đấy, đừng lãng phí.” Quý Vân Phi hơi nhếch khóe miệng, đóng nắp chai để lên bàn cô.

Quý Vân Phi với lấy bút, xem như không có chuyện gì bắt đầu làm đề.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện