Chú Năm châm thuốc, hỏi Tưởng Mộ Bình chuyện gì.

Tưởng Mộ Bình nói suy nghĩ muốn để Tiểu Mễ đi du học cho anh, còn nói hôm nào bảo Tưởng Bách Xuyên về cùng nhau bàn bạc.

Chú Năm biết anh Hai lo lắng chuyện gì, sợ sau khi lên đại học Tiểu Mễ sẽ không còn ràng buộc, lỡ như đến lúc đó liên lạc với Quý Vân Phi.

“Anh Hai, kết quả của Tiểu Mễ còn chưa có? Anh gấp cái gì chứ?”

Tưởng Mộ Bình: “Không liên quan đến chuyện kết quả, kết quả tốt thì xin học ở trường tốt chút, nếu như bình thường thì xin ở trường bình thường.”

Chú Năm gạt tàn thuốc, “Anh hạ quyết tâm để Tiểu Mễ đi à? Xa như vậy, với thân phận đặc biệt của anh và chị dâu, nếu như không có công vụ cũng không thể nào tùy ý ra nước ngoài, đến lúc đó anh đi thăm con bé cũng không tiện. Vậy không phải con bé ra nước ngoài tự do hoàn toàn rồi sao, anh muốn quản cũng quản không được.”

Cái này Tưởng Mộ Bình cũng nghĩ đến, ông nói: “Bây giờ Tiểu Mễ chính là ếch ngồi đáy giếng, tất cả bạn học xuất sắc mà con bé quen cũng chỉ là xuất sắc hơn người bình thường một chút. Để con bé đến đại học Ivy League xem thử, không có việc gì thì đến ngân hàng của Bách Xuyên xem, để con bé biết ngoài kia còn có nhiều người hơn. Đợi con bé tiếp xúc được nhiều người tinh anh hơn, suy nghĩ của nó sẽ không cực đoan như bây giờ.”

Chú Năm không vòng vo nữa: “Anh Hai, anh vẫn còn phòng bị Quý Vân Phi ở Thượng Hải à?”

Tưởng Mộ Bình không phủ nhận, về mặt này đương nhiên là lo lắng. Tiểu Mễ nhát gan, từ nhỏ đến lớn không dám làm bất cứ việc gì quá giới hạn, kể từ khi quen biết Quý Vân Phi kia con bé như biến thành đứa trẻ khác, không biết sợ là gì.

Trước đây học cấp ba ông còn dễ quản, nhưng sau khi lên đại học ông cũng không thể ngày nào cũng quản như thế được.

Chú Năm vô cùng không đồng tình: “Anh Hai, anh như này là có thành kiến, không phải Quý Vân Phi không đủ xuất sắc mà là quan niệm về gia thế và địa vị của anh quá lớn, không coi trọng nhà thằng bé.”

Tưởng Mộ Bình hừ lạnh một tiếng, “Bây giờ em không ở vị trí của anh đương nhiên là nói như không có gì rồi. Em thử đi hỏi xem có bố mẹ nào, có mấy người đồng ý gả con gái nhà mình vào một gia đình có điều kiện quá khác biệt không? Anh nói cho em biết, không có!”

Chú Năm vội ra dấu dừng lại: “Anh Hai, chúng ta không nói chủ đề này nữa, anh cũng đừng kích động. Em biết là anh muốn tốt cho Tiểu Mễ, hy vọng sau này con bé sẽ gả cho một nhà tốt, có điều Tiểu Mễ vẫn còn nhỏ, bây giờ nói cái này còn quá sớm.”

Suy nghĩ một lát chú Năm nói: “Như này đi, đợi sau khi Tiểu Mễ có kết quả chúng ta lại bàn bạc xem rốt cuộc có ra nước ngoài không. Nếu như kết quả rất hài lòng vẫn nên học ở trong nước, nếu như quả thực kết quả không ổn thì đến lúc đó chúng ta lại nói, bàn bạc xem xin vào trường nào.”

Tưởng Mộ Bình ‘ừ’, giọng điệu vẫn còn tức giận.

Chú Năm chuyển chủ đề, nói chuyện khác trong nhà.

Trên lầu.

Về phòng, Tưởng Tiểu Mễ nóng lòng lấy chiếc điện thoại bí mật ở trong cặp ra chụp ảnh gửi cho Quý Vân Phi:【Tớ đeo lên cổ rồi, có đẹp không?】

Quý Vân Phi:【Cậu ở nhà à?】

Tưởng Tiểu Mễ:【Ừ hứ, tớ đeo ở trước mặt bố luôn.】

Quý Vân Phi gửi một biểu tượng bất ngờ:【Cậu nói dối thế nào?】

Tiểu Mễ khóa trái phòng lại đi vào phòng tắm lại đóng cửa phòng tắm lại mở vòi nước lên có tiếng nước chảy cô mới nhỏ giọng gửi tin nhắn thoại cho cậu.

Kể lại toàn bộ bản lĩnh nói dối của chú Năm cho cậu, có một chuyện nhỏ mà hai người có thể nói mãi không hết.

Tưởng Tiểu Mễ có đi xuống dưới nhà một lần, đến tủ lạnh lấy socola ăn. Bố và chú Năm đều không ở phòng khách, dì nói hai người vào phòng làm việc rồi. Vốn dĩ cô định cho chú Năm socola nhưng lại sợ làm phiền hai người bàn chuyện nên thôi.

Những ngày không cần đọc sách học hành quá nhàm chán, những bạn khác còn có thể hẹn nhau đi chơi, không giống cô, chỉ có thể ở nhà.

Tưởng Tiểu Mễ nằm bò lên bàn lật đọc nhật ký trước đây Quý Vân Phi viết cho cô, hai năm rưỡi, cậu viết được mấy quyển.

Bây giờ đọc lại mới thấy ngốc, khi đó cứ tự tin là bản thân mình trưởng thành lắm.

Chả mấy chốc đã đọc xong một quyển, quả thật chán không chịu nổi.

Điện thoại mở hơn một tiếng rồi, căn bản không có bất cứ động tĩnh gì.

Hai năm rưỡi không dùng, có lẽ bọn họ đều không còn nhớ cô nữa.

Tưởng Tiểu Mễ gửi tin nhắn cho Tô Dương:【Hi, Tô xinh đẹp~】

Tô Dương trả lời rất nhanh: “Điện thoại của em được lấy ra khỏi phòng tối rồi à?”

Tưởng Tiểu Mễ cười: “Ừ, mất một khoản lớn đó.”

“Em ở nhà làm gì đấy?”

“Chán lắm.” Giọng Tưởng Tiểu Mễ không có sức, tiếp tục nằm trên bàn.

Tô Dương nói: “Bây giờ chị đang đi làm thêm, làm được hai ngày rồi.”

“Làm thêm? Làm thêm ở đâu vậy?”

“Làm việc lặt vặt ở studio chụp ảnh của họ hàng nhà chị, tiền lương không cao, một háng 1500.” Tô Dương tìm một góc yên tĩnh, đè thấp giọng nói: “Chị muốn kiếm tiền mua quà cho anh em.”

“Quà?”

“Đúng vậy, bình thường đều là anh ấy tặng chị, chị cũng không mua quà gì đó tặng cho anh ấy. Chị muốn dùng tiền mình tự kiếm được mua quà cho anh ấy, cho anh ấy bất ngờ.”

Tưởng Tiểu Mễ lấy lại được tinh thần, lập tức ngồi dậy: “Studio chụp ảnh nhà họ hàng chị còn thiếu người không vậy?”

Tô Dương: “Có, có điều vất vả lắm, cái gì cũng phải làm.”

Có nói chi tiết cho Tiểu Mễ nghe.

Studio chụp ảnh của nhà họ hàng tương đối lớn, được coi là studio chụp ảnh lâu đời, không chỉ có chụp ảnh cưới mà còn có cả khu chụp ảnh cho trẻ em.

Toàn bộ khu tầng 3 rộng khoảng một ngàn mét vuông, sau khi một đứa trẻ chụp xong phải lập tức khử trùng dọn dẹp để cho đứa trẻ sau chụp.

Bây giờ đúng lúc lớp mẫu giáo lớn tốt nghiệp, có rất nhiều phụ huynh đi chụp ảnh cho con mình làm kỷ niệm.

Dù sao thì ngày nào lịch chụp cũng kín, studio ở tầng dưới cũng kín, người làm phụ không đủ, vừa hay đang tuyển việc cho mùa hè.

Tưởng Tiểu Mễ động lòng: “Vậy nói giúp họ hàng của chị giúp em một tiếng, xem bao giờ thích hợp em đi phỏng vấn.”

Tô Dương ngạc nhiên: “Em?”

“Đúng vậy, em muốn đi làm thêm.”

“Em nói đùa gì thế?”

“Em muốn mua… quà cho Quý Vân Phi.” Cô muốn mua nhẫn cho Quý Vân Phi, dùng tiền mình kiếm được mới có ý nghĩa.

Tô Dương nhắc nhở: “Mệt lắm đấy.”

“Mệt bằng năm lớp 12 sao?”

“Tinh thần thì không, có điều thể lực mệt hơn nhiều so với lúc em đọc sách và làm bài tập.”

“Không sao, em có tinh thần chống đỡ.” Nói rồi Tưởng Tiểu Mễ cười ngọt ngào.

“Yooo~~~ lại show ân ái à.” Tô Dương lo lắng: “Bác Tưởng có đồng ý cho em đi làm thêm không?”

“Bây giờ bố em ở nhà, chị đợi em chút để em đi hỏi.”

Không đợi Tô Dương nói xong Tưởng Tiểu Mễ đã cúp điện thoại trước, chạy thẳng vào phòng làm việc ở dưới nhà.

“Bố ơi, con có thể vào không ạ?” Tưởng Tiểu Mễ gõ cửa mấy cái.

Tưởng Mộ Bình: “Sao vậy?” Lại nói: “Vào đi.”

Chú Năm vẫn chưa đi, có lẽ hai người đang bàn việc chung.

Tiểu Mễ nói: “Bố ơi, Tô Dương đang làm thêm ạ.”

Tưởng Mộ Bình biết chuyện này, trùng hợp hôm qua lão Tô nghe điện thoại, ông cũng ở bên.

Sau đó ông mới hỏi thêm, lão Tô nói Tô Dương đang làm thêm ở studio chụp ảnh, mặc dù đi làm chưa được hai ngày nhưng mà trưởng thành lên nhiều, cũng biết được khổ cực của người lớn rồi.

Ông gật đầu, “Bố biết chuyện này.”

Giọng Tưởng Tiểu Mễ không lớn: “Con cũng muốn đi ạ.”

Tưởng Mộ Bình ngạc nhiên: “Con?”

“Vâng ạ, nếu không ở nhà chán lắm, ăn rồi lại ngủ.” Trước mặt Tưởng Mộ Bình, ánh mắt của cô đều rất ngoan ngoãn.

Chú Năm nói: “Hay là đến công ty chú, chú tìm việc cho con làm?”

Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu: “Vậy thì không có nghĩa nữa, bọn họ đều biết con là ai, chắc chắn sẽ không yêu cầu con làm thật, cuối cùng tiền kiếm được không phải là của chú sao, con muốn dựa vào sự cố gắng của mình kiếm tiền.”

Hiếm khi Tưởng Mộ Bình không phản đối: “Đi đi, có điều hình như bên đó rất cực khổ, buổi tối Tô Dương về nhà mệt đến mức cơm cũng không muốn ăn, làm việc không ngừng chạy lên chạy xuống, còn phải bưng trà rót nước cho khách.”

Tưởng Tiểu Mễ: “Cái này Tô Dương nói với con rồi ạ, con cảm thấy mình có thể gánh vác, có chút cực khổ này mà không thể nào ăn cơm, sau này đi làm con có thể làm gì chứ?”

Tưởng Mộ Bình rất hài lòng: “Được, mai bảo tài xế đưa con đi.”

Tưởng Tiểu Mễ vui vẻ nắm tay lại.

Thật ra công việc ở studio chụp ảnh không mệt như tưởng tượng, chỉ là đối với những cô gái được nuông chiều từ nhỏ như bọn họ thì có vẻ hơi quá sức.

Trong vòng một tuần Tưởng Tiểu Mễ gầy đi hai cân*.

(1 cân của bên trung bằng 0.5kg bên mình)

Buổi trưa ăn cơm ở nhà ăn của studio, nhà ăn ở tầng một, có một đầu bếp và hai dì phụ giúp. Cơm cũng đơn giản, hai món mặn một món rau và một món canh.

Lúc ăn cơm hai người tám chuyện.

“Sao em gầy mà chị không gầy chứ?” Tô Dương véo má mình.

Tưởng Tiểu Mễ: “Bây giờ em không có thời gian ăn vặt.” Yêu cầu của studio cũng khắt khe nên cô cũng ngại mang đồ ăn vặt đến.

Còn hai ngày nữa có thể tra kết quả, Tô Dương hỏi Tiểu Mễ có từng nghĩ xem học chuyên ngành nào không.

“Báo chí.”

“Là ý của bác Tưởng hở, hay là suy nghĩ của em?”

“Là em thích.”

Tô Dương gật đầu, hỏi cô có ý định ra nước ngoài không.

Tưởng Tiểu Mễ rất kiên quyết học đại học, chắc chắn sẽ không đi.

Thành tích của Quý Vân Phi chắc chắn sẽ thi đỗ Thanh Hoa nếu như từ bỏ thì tiếc biết bao, cô cảm giác như vậy rất tiếc, dù sao thì ra nước ngoài học sớm hay muộn một chút cũng đều như nhau.

Tô Dương đồng ý: “Ừ, học đại học thì học đại học tốt nhất trong nước, sau đó học thạc sĩ thì xin vào đại học Ivy League, trải nghiệm không khí của trường đại học tốt nhất trong và ngoài nước, như vậy thì thời sinh viên không còn gì nuối tiếc nữa.”

Sau đó tự chế nhạo mình, “Cuộc đời của chị đều là nuối tiếc, đời này cũng không có cơ hội thành hiện thực nữa.”

Tưởng Tiểu Mễ cười: “Anh em đều thực hiện thay chị rồi.” Sau đó không quên khoe Quý Vân Phi một chút: “Quý Vân Phi nhà em cũng thực hiện nguyện vọng thay em rồi.”

Hai người bắt đầu khoe khoang bạn trai của mình.

Nói đùa một lúc, Tưởng Tiểu Mễ hỏi: “Chị có từng nghĩ đến việc sau này kết hôn với anh em không?”

Tô Dương cười nói: “Ngày nào cũng nghĩ.” Hỏi cô: “Em thì sao?”

Gương mặt Tưởng Tiểu Mễ hạnh phúc: “Em tốt nghiệp đại học xong muốn gả cho Quý Vân Phi.”

Tô Dương dùng cốc nước của mình cạch với cốc của cô: “Ừ, chúc mọi điều ước của em thành hiện thực, cửa của bác Tưởng em phải cố lên đấy.”

“Cảm ơn chị, chị cũng vậy, sớm gả cho anh em.”

Uống một ngụm nước, Tô Dương rất nghiêm túc: “Chị cũng không biết em và Quý Vân Phi sau này sẽ thế nào, có điều em phải đấu tranh cho bản thân, em xem Quý Vân Phi tốt như vậy.”

Tưởng Tiểu Mễ: “Ừ, chắc chắn phải đấu tranh rồi, cũng bắt buộc phải đấu tranh. Nếu như em làm theo sự sắp xếp của bố em, hôn nhân sau này có thể cũng không đến nỗi tệ, cũng có thể gặp được một người ưu tú đối xử tốt với em tốt, có điều…”

Dừng một lát, trầm giọng nói: “Sẽ không có ai có thể giống như Quý Vân Phi, đối xử với em tốt như vậy nữa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện