Tưởng Tiểu Mễ về nhà, việc đầu tiên làm chính là gọi điện thoại cho chú Năm, chú Năm vừa mới đi công tác về mệt sắp c h ế t, lúc này đang ngủ.
“Chú Năm, con nhớ chú rồi.”
“Được, chú biết rồi, cúp đây.” Chú Năm buồn ngủ không mở được mắt.
Tưởng Tiểu Mễ: “... Chú Năm, còn hai ngày nữa là con thi xong rồi.”
“Được, đến lúc đó chú đến thăm con.”
Tưởng Tiểu Mễ vui mừng khôn xiết: “Chú Năm, chú thật sự có thời gian đến thăm con sao?”
Giọng chú Năm không có sức: “Ừ.”
Lúc này Tưởng Tiểu Mễ mới nghe ra giọng chú Năm không đúng: “Chú Năm, chú đang ngủ sao?”
“Ừ, mấy ngày không ngủ rồi.”
“Ồ.” Tưởng Tiểu Mễ có lúc vẫn rất hiểu chuyện: “Vậy chú Năm mau ngủ đi, đợi lúc chú đến thăm con lại nói sau, chú ngủ ngon.”
Vừa định cúp điện thoại giọng chú Năm truyền đến: “Chuyện gì? Bây giờ nói mau.”
“Ảnh hưởng đến giấc ngủ của chú.”
“Buồn ngủ không c h ế t được.” Chú Năm mở mắt, nhấc chăn ngồi dậy, “Sao thế?”
“Đợi con thi đại học xong, ngày hôm sau chú đưa con đi chơi có được không?”
Chú Năm: “Con đợi chú mấy phút đã.” Cúp điện thoại để sang một bên, anh đi vào nhà tắm xối nước lạnh rửa mặt, lúc này mới tỉnh ngủ hơn, về phòng ngủ tiếp tục gọi điện thoại cho Tiểu Mễ.
Hỏi cô: “Đi chơi? Muốn đi đâu chơi?”
Tưởng Tiểu Mễ cắn răng nói: “Muốn đi Thượng Hải chơi, mấy năm con không đến Thượng Hải rồi, suýt nữa quên mất tháp Minh Châu Đông Phương như nào rồi.”
Chú Năm cười, “Vậy con lên mạng tìm đi, có đủ các kiểu hình ảnh, hiệu quả như nào cũng có, hiệu quả y như con nhìn thấy luôn.”
“... Chú Năm!”
“Gọi chú Sáu cũng vô dụng.”
Tưởng Tiểu Mễ không có cách nào, “Vậy con nói thật với chú, chú dẫn con đi có được không?”
“Vẫn chưa cắt đứt với tên nhóc kia?” Chú Năm đã đoán được cô muốn đi làm gì.
Giọng Tưởng Tiểu Mễ rất nhỏ: “Vâng, vẫn luôn liên lạc.”
“Hừ, con đây là muốn tự mình đưa anh Hai đến khoa tim mạch à. Nếu như bị anh Hai biết được, con không sợ anh ấy lên cơn đau tim sao?”
“Không phải con tìm chú để đánh yểm trợ rồi sao, chú Năm, thà ph á h ủ y mười tòa tháp còn hơn ph á h ủ y một mối nhân duyên, chú biết cái này chứ? Bây giờ chú tốt với con, sau này con cũng sẽ tốt với chú.”
Nói rồi Tưởng Tiểu Mễ lại vội vàng chơi lá bài tình cảm: “Chỉ là bây giờ chú không tốt với còn, không giúp còn, sau này con cũng sẽ tốt với chú, ai bảo chú là chú Năm của con chứ.”
Chú Năm nhíu mày: “Tưởng Tiểu Mễ, sớm muộn cũng có ngày con làm chú tức ch ế t.” Dừng một lát, “Ngày kia là thi có đúng không? Anh Hai chị dâu có ở nhà không?”
“Đều bận ạ.”
“Mấy hôm đó chú đưa đón con đi thi.”
“Thật ạ?” Tưởng Tiểu Mễ còn tưởng rằng vừa rồi chú Năm chỉ qua thăm cô, không ngờ được mấy hôm đó chú còn đều đưa đón cô.
Chú Năm không trả lời câu hỏi ấu trĩ kia của cô, hỏi: “Hôm nào thi xong? Ngày 8 hay ngày 9?”
“Ngày 8 thi xong ạ, sáng ngày 9 chúng ta đến Thượng Hải có được không ạ?”
“Biết rồi, tối nay ngủ sớm đi, cố gắng lần này thi tốt giành lại tiếng nói cho mình.” Chú Năm cúp điện thoại xong liền gọi điện cho Tưởng Mộ Bình.
Anh vào thẳng vấn đề: “Anh Hai, mấy hôm tới em đưa đón Tiểu Mễ đi thi, đợi thi xong em dẫn con bé đi chơi, trùng hợp em cũng cần nghỉ ngơi.”
Tưởng Mộ Bình: “Đi đâu chơi?”
Chú Năm lật cả cái Thượng Hải lên nói: “Đi biển?”
“Đi du thuyền ra biển?”
Sông Hoàng Phổ hình như cũng có du thuyền? Chú Năm: “Ừ.”
Suy nghĩ mấy giây Tưởng Mộ Bình thở dài, “Được, nhớ cẩn thận.”
Kết thúc điện thoại, chú Năm gửi tin nhắn cho Tưởng Tiểu Mễ:【Nói với anh Hai rồi, đã xong, tối nay ngủ ngon đi.】
Tưởng Tiểu Mễ vui xoay mấy vòng ở trong phòng,【Chú Năm, con yêu chú.】Lại nhớ ra:【Đúng rồi, thi xong Tô Dương cũng muốn đi New York, cũng muốn tìm chú yểm trợ, chú nghĩ xem làm thế nào để ‘xin nghỉ’ với bố mẹ chị ấy nhé.】
Chú Năm:【...Mấy đứa đúng là xem chú ngày nào cũng ăn no rửng mỡ không có việc gì làm à? Bảo Tưởng Bách Xuyên đến xin chú!】
Tưởng Tiểu Mễ:“......”
Sáng hôm thi đầu tiên, chuông báo thức còn chưa kêu, Tưởng Tiểu Mễ đã thức dậy, nói không căng thẳng là giả vờ.
Ăn sáng xong, lúc đợi chú Năm đến đón, cô vào nhà vệ sinh hai lần.
Vẫn còn sớm, cô lên lầu lấy điện thoại, Quý Vân Phi gửi tin nhắn cho cô:【Vào nhà vệ sinh mấy lần rồi?:)】
Tưởng Tiểu Mễ:【Tớ còn chưa dậy, bị tin nhắn của cậu làm tỉnh.】
Quý Vân Phi:【Búi tóc nhỏ nói dối:)】
Tưởng Tiểu Mễ gửi một nhãn dán mèo đ á chân con chó bay lên trời cho cậu,【Cậu thì sao? Ăn sáng chưa?】
Quý Vân Phi:【Ăn rồi, chuẩn bị đến phòng thi.】Dặn cô:【Đừng cẳng thẳng, cậu nên vui mới đúng, còn có hai ba ngày nữa là làm bạn gái tớ rồi, cậu nên mong chờ thời gian trôi qua mau chứ.】
Tưởng Tiểu Mễ cười, tâm trạng cũng tốt hơn,【Ừ, cố lên, mọi chuyện thuận lợi.】
Quý Vân Phi:【Chúc may mắn, búi tóc nhỏ, cố lên:)】
Dưới lầu, có giọng truyền đến: “Tưởng Tiểu Mễ, đến trường thôi.”
Là giọng của chú Năm, Tưởng Tiểu Mễ nói với Quý Vân Phi:【Mấy ngày nữa gặp, tớ đến phòng thi đây.】Cất điện thoại, lao xuống nhà như một mũi tên.
“Chú Năm.”
Cô chạy xuống, lao thẳng vào lòng chú Năm, “Nhớ chú c h ế t mất.”
Chú Năm kéo cô ra khỏi lòng mình, “Đừng giả vờ giả vịt nữa, con với Tưởng Bách Xuyên giống nhau, đều qua cầu rút ván cả, thẻ dự thi với đồ cần dùng mang theo chưa?”
“Đều ở trong này ạ.” Tưởng Tiểu Mễ lắc túi clear bag.
Chú Năm lại mở ra kiểm tra lại một lần cho cô, đều ở trong này, “Đi thôi, đi sớm nhỡ đâu tắc đường.”
Đến cổng tường chú Năm đỗ xe xong, Tưởng Tiểu Mễ xuống xe chú Năm cũng xuống cùng, đưa tay cho cô cầm: “Cho con chút may mắn.”
Tưởng Tiểu Mễ cười, nắm lấy bàn tay đầy vết chai của chú, đặc biệt là chỗ giữa ngón trỏ và ngón cái, còn có vết sẹo.
Trước kia chú Năm là bộ đội đặc chủng, dù sao đôi khi chú cũng phải thực hiện với những nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm. Khi đó cô thường xuyên lo sợ sẽ không gặp được chú Năm nữa, cũng may bây giờ chú Năm đã giải ngũ làm kinh doanh.
Chú Năm xoa đầu cô: “Đừng có lo lắng quá làm gì, cố gắng hết sức là được.”
Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, nhẹ ôm lấy chú Năm: “Cảm ơn chú Năm.”
Giây phút ngồi ở trong phòng thi, Tưởng Tiểu Mễ vẫn không kiểm soát được nhịp tim đập nhanh của mình, đầu là một mảng trống rỗng. Lúc phát đề nhìn câu hỏi đầu tiên cảm giác như bóng chồng lên nhau…
Cô hít thở sâu, nhìn vào góc túi clear bag, trong đó có rất nhiều đồ Quý Vân Phi trang bị cho cô.
Phải mấy giây sau cô mới ổn hơn, lúc này mới đọc đề làm bài.
Loại căng thẳng này kéo dài mười mấy phút sau đó dần dần biến mất, sau hai mươi phút đã hoàn toàn tiến vào trạng thái.
Ngữ văn là điểm mạnh của cô, làm xong hết bài cô vẫn còn khá nhiều thời gian lại kiểm tra lại mấy câu hỏi phía trước một lần nữa.
Những ngày thi tiếp sau đó cũng khá là thuận lợi, ngoại trừ câu cuối cùng của môn toán không kịp xem ra thì những môn khác đều phát huy được như bình thường.
Tiếng chuông môn thi cuối cùng vang lên, hoàn toàn được giải thoát.
Tưởng Tiểu Mễ xuôi theo dòng người đi về phía cổng trường, chú Năm đã đứng đợi cô ở đó từ lâu.
Cô không đi tìm bạn để so đáp án, bây giờ chỉ muốn về nhà thu dọn hành lý đi Thượng Hải.
“Tưởng Tiểu Mễ.” Có người gọi cô.
Tưởng Tiểu Mễ nhìn một vòng, xung quanh đều là người, không nhìn thấy bạn nào quen thuộc.
“Tưởng Tiểu Mễ.” Lớp trưởng từ đằng sau chen lên.
“Xem ra là thi khá tốt.” Tưởng Tiểu Mễ mỉm cười nói, cô thấy sắc mặt lớp trưởng rất tốt, mang theo nụ cười.
Lớp trưởng: “Cũng tốt, hy vọng đều đúng hết.” Hỏi cô: “Thi xong cậu làm gì? Mấy ngày tớ có dự định gì chưa?”
Tưởng Tiểu Mễ: “Cùng người nhà tớ đi du lịch.”
“À, vậy sao.” Lớp trưởng có hơi thất vọng, có điều lập tức nói: “Thi xong thì thư giãn đi, đợi lúc điền nguyện vọng chúng ta cùng nhau tụ họp.”
“Được.”
Nói chuyện đã đi đến cổng trường, Tưởng Tiểu Mễ nhìn thấy chú Năm, chỉ về bên kia nói với lớp trưởng: “Chú Năm tớ đến đón tớ rồi, bye bye.”
“Bye bye.” Lớp trưởng nhìn về phía cô chỉ.
Bên khu phụ huynh có một người đàn ông rất trẻ, cao hơn so với người khác một cái đầu, dáng người cao thẳng, khuôn mặt có vài phần giống với Tưởng Tiểu Mễ.
Chú Năm đưa kem cho cô: “Chúc mừng con được giải thoát.”
Tưởng Tiểu Mễ vui vẻ cười, “Chú Năm, tối nay chúng ta ra biển ăn một bữa đi, con mời chú.”
“Sợ là không có thời gian.”
“Hả? Chú còn có xã giao sao?”
“Không phải, về nhà thu dọn hành lý chút, tối nay chúng ta đi Thượng Hải.”
“Tối nay đi sao?” Tưởng Tiểu Mễ kích động nắm lấy áo sơ mi của chú Năm, sững sờ hai giây sau đó vui vẻ nhảy tại chỗ: “Aaaaaaaaaa. chú Năm, con yêu chú quá đi.”
Chú Năm: “.....”
Người xung quanh đều nhìn sang, anh vội vàng mở cửa nhét cô vào trong.
Tưởng Tiểu Mễ vừa ăn kem vừa cười ngốc, thật ra đối với cô mà nói thì tối nay hay sáng mai đi đều giống nhau.
Tối nay đi thì sáng mai cô cũng không ở trường Quý Vân Phi đợi cậu, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc thi của cậu, chiều mai cô sẽ ở bên ngoài phòng thi đợi cậu ra.
Vậy nên bây giờ hay sáng mai đi đều giống nhau.
Nhưng cứ nghĩ đến việc đến Thượng Hải sẽ cách cậu gần hơn trong lòng cô lại vui mừng.
Bởi vì Quý Vân Phi mà tình cảm của cô dành cho thành phố đó nhiều hơn Bắc Kinh.
Mãi đến lúc lên máy bay tâm trạng của Tưởng Tiểu Mễ mới bình phục lại như cũ, nhìn có vẻ là giống người bình thường.
Chú Năm liếc nhìn cô, “Nhà cậu nhóc đó làm gì thế?”
Vừa rồi Tưởng Tiểu Mễ thất thần, không nghe rõ chú Năm nói gì, “Nhà ai cơ ạ?”
“Bạn trai con.”
“Tạm thời vẫn chưa phải mà.”
“... Mấy đứa trẻ bọn con… đúng là biết chơi đấy, ba năm rồi vẫn không phải người yêu.”
“Bọn con nhất quyết không yêu sớm.”
Chú Năm không rảnh nói nhảm với cô: “Bớt lắm điều lại, hỏi con đó, nhà cậu nhóc đó làm gì?”
Tưởng Tiểu Mễ nghiêm túc trả lời: “Gia đình bình thường ở Thượng Hải, bố mẹ đều là cấp trung ở công ty, nhìn lên thì chẳng bằng ai nhưng nhìn xuống thì không ai bằng.”
Im lặng mấy giây, chú Năm nói thật: “Gia đình như này đối với những gia đình bình thường mà nói thì vẫn tính là khá giả, nhưng với nhà chúng ta mà nói thì thật ra là đối với bố con mà nói, căn bản không trong phạm vi suy nghĩ của anh ấy.”
Tưởng Tiểu Mễ: “Con biết.”
Ngay từ khi bắt đầu cô đã biết vấn đề khó khăn nhất giữa cô và Quý Vân Phi không phải là yêu sớm cũng chẳng phải là yêu xa mà là sau khi ở bên nhau rồi sẽ phải đối mặt với sự ngăn cản rất lớn từ gia đình.
Cửa đó của bố, cô không qua được.
“Chú Năm, con nhớ chú rồi.”
“Được, chú biết rồi, cúp đây.” Chú Năm buồn ngủ không mở được mắt.
Tưởng Tiểu Mễ: “... Chú Năm, còn hai ngày nữa là con thi xong rồi.”
“Được, đến lúc đó chú đến thăm con.”
Tưởng Tiểu Mễ vui mừng khôn xiết: “Chú Năm, chú thật sự có thời gian đến thăm con sao?”
Giọng chú Năm không có sức: “Ừ.”
Lúc này Tưởng Tiểu Mễ mới nghe ra giọng chú Năm không đúng: “Chú Năm, chú đang ngủ sao?”
“Ừ, mấy ngày không ngủ rồi.”
“Ồ.” Tưởng Tiểu Mễ có lúc vẫn rất hiểu chuyện: “Vậy chú Năm mau ngủ đi, đợi lúc chú đến thăm con lại nói sau, chú ngủ ngon.”
Vừa định cúp điện thoại giọng chú Năm truyền đến: “Chuyện gì? Bây giờ nói mau.”
“Ảnh hưởng đến giấc ngủ của chú.”
“Buồn ngủ không c h ế t được.” Chú Năm mở mắt, nhấc chăn ngồi dậy, “Sao thế?”
“Đợi con thi đại học xong, ngày hôm sau chú đưa con đi chơi có được không?”
Chú Năm: “Con đợi chú mấy phút đã.” Cúp điện thoại để sang một bên, anh đi vào nhà tắm xối nước lạnh rửa mặt, lúc này mới tỉnh ngủ hơn, về phòng ngủ tiếp tục gọi điện thoại cho Tiểu Mễ.
Hỏi cô: “Đi chơi? Muốn đi đâu chơi?”
Tưởng Tiểu Mễ cắn răng nói: “Muốn đi Thượng Hải chơi, mấy năm con không đến Thượng Hải rồi, suýt nữa quên mất tháp Minh Châu Đông Phương như nào rồi.”
Chú Năm cười, “Vậy con lên mạng tìm đi, có đủ các kiểu hình ảnh, hiệu quả như nào cũng có, hiệu quả y như con nhìn thấy luôn.”
“... Chú Năm!”
“Gọi chú Sáu cũng vô dụng.”
Tưởng Tiểu Mễ không có cách nào, “Vậy con nói thật với chú, chú dẫn con đi có được không?”
“Vẫn chưa cắt đứt với tên nhóc kia?” Chú Năm đã đoán được cô muốn đi làm gì.
Giọng Tưởng Tiểu Mễ rất nhỏ: “Vâng, vẫn luôn liên lạc.”
“Hừ, con đây là muốn tự mình đưa anh Hai đến khoa tim mạch à. Nếu như bị anh Hai biết được, con không sợ anh ấy lên cơn đau tim sao?”
“Không phải con tìm chú để đánh yểm trợ rồi sao, chú Năm, thà ph á h ủ y mười tòa tháp còn hơn ph á h ủ y một mối nhân duyên, chú biết cái này chứ? Bây giờ chú tốt với con, sau này con cũng sẽ tốt với chú.”
Nói rồi Tưởng Tiểu Mễ lại vội vàng chơi lá bài tình cảm: “Chỉ là bây giờ chú không tốt với còn, không giúp còn, sau này con cũng sẽ tốt với chú, ai bảo chú là chú Năm của con chứ.”
Chú Năm nhíu mày: “Tưởng Tiểu Mễ, sớm muộn cũng có ngày con làm chú tức ch ế t.” Dừng một lát, “Ngày kia là thi có đúng không? Anh Hai chị dâu có ở nhà không?”
“Đều bận ạ.”
“Mấy hôm đó chú đưa đón con đi thi.”
“Thật ạ?” Tưởng Tiểu Mễ còn tưởng rằng vừa rồi chú Năm chỉ qua thăm cô, không ngờ được mấy hôm đó chú còn đều đưa đón cô.
Chú Năm không trả lời câu hỏi ấu trĩ kia của cô, hỏi: “Hôm nào thi xong? Ngày 8 hay ngày 9?”
“Ngày 8 thi xong ạ, sáng ngày 9 chúng ta đến Thượng Hải có được không ạ?”
“Biết rồi, tối nay ngủ sớm đi, cố gắng lần này thi tốt giành lại tiếng nói cho mình.” Chú Năm cúp điện thoại xong liền gọi điện cho Tưởng Mộ Bình.
Anh vào thẳng vấn đề: “Anh Hai, mấy hôm tới em đưa đón Tiểu Mễ đi thi, đợi thi xong em dẫn con bé đi chơi, trùng hợp em cũng cần nghỉ ngơi.”
Tưởng Mộ Bình: “Đi đâu chơi?”
Chú Năm lật cả cái Thượng Hải lên nói: “Đi biển?”
“Đi du thuyền ra biển?”
Sông Hoàng Phổ hình như cũng có du thuyền? Chú Năm: “Ừ.”
Suy nghĩ mấy giây Tưởng Mộ Bình thở dài, “Được, nhớ cẩn thận.”
Kết thúc điện thoại, chú Năm gửi tin nhắn cho Tưởng Tiểu Mễ:【Nói với anh Hai rồi, đã xong, tối nay ngủ ngon đi.】
Tưởng Tiểu Mễ vui xoay mấy vòng ở trong phòng,【Chú Năm, con yêu chú.】Lại nhớ ra:【Đúng rồi, thi xong Tô Dương cũng muốn đi New York, cũng muốn tìm chú yểm trợ, chú nghĩ xem làm thế nào để ‘xin nghỉ’ với bố mẹ chị ấy nhé.】
Chú Năm:【...Mấy đứa đúng là xem chú ngày nào cũng ăn no rửng mỡ không có việc gì làm à? Bảo Tưởng Bách Xuyên đến xin chú!】
Tưởng Tiểu Mễ:“......”
Sáng hôm thi đầu tiên, chuông báo thức còn chưa kêu, Tưởng Tiểu Mễ đã thức dậy, nói không căng thẳng là giả vờ.
Ăn sáng xong, lúc đợi chú Năm đến đón, cô vào nhà vệ sinh hai lần.
Vẫn còn sớm, cô lên lầu lấy điện thoại, Quý Vân Phi gửi tin nhắn cho cô:【Vào nhà vệ sinh mấy lần rồi?:)】
Tưởng Tiểu Mễ:【Tớ còn chưa dậy, bị tin nhắn của cậu làm tỉnh.】
Quý Vân Phi:【Búi tóc nhỏ nói dối:)】
Tưởng Tiểu Mễ gửi một nhãn dán mèo đ á chân con chó bay lên trời cho cậu,【Cậu thì sao? Ăn sáng chưa?】
Quý Vân Phi:【Ăn rồi, chuẩn bị đến phòng thi.】Dặn cô:【Đừng cẳng thẳng, cậu nên vui mới đúng, còn có hai ba ngày nữa là làm bạn gái tớ rồi, cậu nên mong chờ thời gian trôi qua mau chứ.】
Tưởng Tiểu Mễ cười, tâm trạng cũng tốt hơn,【Ừ, cố lên, mọi chuyện thuận lợi.】
Quý Vân Phi:【Chúc may mắn, búi tóc nhỏ, cố lên:)】
Dưới lầu, có giọng truyền đến: “Tưởng Tiểu Mễ, đến trường thôi.”
Là giọng của chú Năm, Tưởng Tiểu Mễ nói với Quý Vân Phi:【Mấy ngày nữa gặp, tớ đến phòng thi đây.】Cất điện thoại, lao xuống nhà như một mũi tên.
“Chú Năm.”
Cô chạy xuống, lao thẳng vào lòng chú Năm, “Nhớ chú c h ế t mất.”
Chú Năm kéo cô ra khỏi lòng mình, “Đừng giả vờ giả vịt nữa, con với Tưởng Bách Xuyên giống nhau, đều qua cầu rút ván cả, thẻ dự thi với đồ cần dùng mang theo chưa?”
“Đều ở trong này ạ.” Tưởng Tiểu Mễ lắc túi clear bag.
Chú Năm lại mở ra kiểm tra lại một lần cho cô, đều ở trong này, “Đi thôi, đi sớm nhỡ đâu tắc đường.”
Đến cổng tường chú Năm đỗ xe xong, Tưởng Tiểu Mễ xuống xe chú Năm cũng xuống cùng, đưa tay cho cô cầm: “Cho con chút may mắn.”
Tưởng Tiểu Mễ cười, nắm lấy bàn tay đầy vết chai của chú, đặc biệt là chỗ giữa ngón trỏ và ngón cái, còn có vết sẹo.
Trước kia chú Năm là bộ đội đặc chủng, dù sao đôi khi chú cũng phải thực hiện với những nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm. Khi đó cô thường xuyên lo sợ sẽ không gặp được chú Năm nữa, cũng may bây giờ chú Năm đã giải ngũ làm kinh doanh.
Chú Năm xoa đầu cô: “Đừng có lo lắng quá làm gì, cố gắng hết sức là được.”
Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, nhẹ ôm lấy chú Năm: “Cảm ơn chú Năm.”
Giây phút ngồi ở trong phòng thi, Tưởng Tiểu Mễ vẫn không kiểm soát được nhịp tim đập nhanh của mình, đầu là một mảng trống rỗng. Lúc phát đề nhìn câu hỏi đầu tiên cảm giác như bóng chồng lên nhau…
Cô hít thở sâu, nhìn vào góc túi clear bag, trong đó có rất nhiều đồ Quý Vân Phi trang bị cho cô.
Phải mấy giây sau cô mới ổn hơn, lúc này mới đọc đề làm bài.
Loại căng thẳng này kéo dài mười mấy phút sau đó dần dần biến mất, sau hai mươi phút đã hoàn toàn tiến vào trạng thái.
Ngữ văn là điểm mạnh của cô, làm xong hết bài cô vẫn còn khá nhiều thời gian lại kiểm tra lại mấy câu hỏi phía trước một lần nữa.
Những ngày thi tiếp sau đó cũng khá là thuận lợi, ngoại trừ câu cuối cùng của môn toán không kịp xem ra thì những môn khác đều phát huy được như bình thường.
Tiếng chuông môn thi cuối cùng vang lên, hoàn toàn được giải thoát.
Tưởng Tiểu Mễ xuôi theo dòng người đi về phía cổng trường, chú Năm đã đứng đợi cô ở đó từ lâu.
Cô không đi tìm bạn để so đáp án, bây giờ chỉ muốn về nhà thu dọn hành lý đi Thượng Hải.
“Tưởng Tiểu Mễ.” Có người gọi cô.
Tưởng Tiểu Mễ nhìn một vòng, xung quanh đều là người, không nhìn thấy bạn nào quen thuộc.
“Tưởng Tiểu Mễ.” Lớp trưởng từ đằng sau chen lên.
“Xem ra là thi khá tốt.” Tưởng Tiểu Mễ mỉm cười nói, cô thấy sắc mặt lớp trưởng rất tốt, mang theo nụ cười.
Lớp trưởng: “Cũng tốt, hy vọng đều đúng hết.” Hỏi cô: “Thi xong cậu làm gì? Mấy ngày tớ có dự định gì chưa?”
Tưởng Tiểu Mễ: “Cùng người nhà tớ đi du lịch.”
“À, vậy sao.” Lớp trưởng có hơi thất vọng, có điều lập tức nói: “Thi xong thì thư giãn đi, đợi lúc điền nguyện vọng chúng ta cùng nhau tụ họp.”
“Được.”
Nói chuyện đã đi đến cổng trường, Tưởng Tiểu Mễ nhìn thấy chú Năm, chỉ về bên kia nói với lớp trưởng: “Chú Năm tớ đến đón tớ rồi, bye bye.”
“Bye bye.” Lớp trưởng nhìn về phía cô chỉ.
Bên khu phụ huynh có một người đàn ông rất trẻ, cao hơn so với người khác một cái đầu, dáng người cao thẳng, khuôn mặt có vài phần giống với Tưởng Tiểu Mễ.
Chú Năm đưa kem cho cô: “Chúc mừng con được giải thoát.”
Tưởng Tiểu Mễ vui vẻ cười, “Chú Năm, tối nay chúng ta ra biển ăn một bữa đi, con mời chú.”
“Sợ là không có thời gian.”
“Hả? Chú còn có xã giao sao?”
“Không phải, về nhà thu dọn hành lý chút, tối nay chúng ta đi Thượng Hải.”
“Tối nay đi sao?” Tưởng Tiểu Mễ kích động nắm lấy áo sơ mi của chú Năm, sững sờ hai giây sau đó vui vẻ nhảy tại chỗ: “Aaaaaaaaaa. chú Năm, con yêu chú quá đi.”
Chú Năm: “.....”
Người xung quanh đều nhìn sang, anh vội vàng mở cửa nhét cô vào trong.
Tưởng Tiểu Mễ vừa ăn kem vừa cười ngốc, thật ra đối với cô mà nói thì tối nay hay sáng mai đi đều giống nhau.
Tối nay đi thì sáng mai cô cũng không ở trường Quý Vân Phi đợi cậu, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc thi của cậu, chiều mai cô sẽ ở bên ngoài phòng thi đợi cậu ra.
Vậy nên bây giờ hay sáng mai đi đều giống nhau.
Nhưng cứ nghĩ đến việc đến Thượng Hải sẽ cách cậu gần hơn trong lòng cô lại vui mừng.
Bởi vì Quý Vân Phi mà tình cảm của cô dành cho thành phố đó nhiều hơn Bắc Kinh.
Mãi đến lúc lên máy bay tâm trạng của Tưởng Tiểu Mễ mới bình phục lại như cũ, nhìn có vẻ là giống người bình thường.
Chú Năm liếc nhìn cô, “Nhà cậu nhóc đó làm gì thế?”
Vừa rồi Tưởng Tiểu Mễ thất thần, không nghe rõ chú Năm nói gì, “Nhà ai cơ ạ?”
“Bạn trai con.”
“Tạm thời vẫn chưa phải mà.”
“... Mấy đứa trẻ bọn con… đúng là biết chơi đấy, ba năm rồi vẫn không phải người yêu.”
“Bọn con nhất quyết không yêu sớm.”
Chú Năm không rảnh nói nhảm với cô: “Bớt lắm điều lại, hỏi con đó, nhà cậu nhóc đó làm gì?”
Tưởng Tiểu Mễ nghiêm túc trả lời: “Gia đình bình thường ở Thượng Hải, bố mẹ đều là cấp trung ở công ty, nhìn lên thì chẳng bằng ai nhưng nhìn xuống thì không ai bằng.”
Im lặng mấy giây, chú Năm nói thật: “Gia đình như này đối với những gia đình bình thường mà nói thì vẫn tính là khá giả, nhưng với nhà chúng ta mà nói thì thật ra là đối với bố con mà nói, căn bản không trong phạm vi suy nghĩ của anh ấy.”
Tưởng Tiểu Mễ: “Con biết.”
Ngay từ khi bắt đầu cô đã biết vấn đề khó khăn nhất giữa cô và Quý Vân Phi không phải là yêu sớm cũng chẳng phải là yêu xa mà là sau khi ở bên nhau rồi sẽ phải đối mặt với sự ngăn cản rất lớn từ gia đình.
Cửa đó của bố, cô không qua được.
Danh sách chương