Đại hội thể thao hôm nay có nội dung chạy cự ly dài, sở trường của Quý Vân Phi là chạy cự ly dài, nội dung 1500 mét và 3000 mét đều lấy được hạng nhất. Sau khi lấy được huy chương cậu đi về phía khán đài tìm Tưởng Tiểu Mễ.
“Phần thưởng cậu thi toán được 96 điểm.” Cậu đeo thẳng huy chương lên cổ cô.
Tưởng Tiểu Mễ nhìn huy chương, cất vào trong áo đồng phục.
“Giơ tay ra.” Quý Vân Phi nói với cô.
Tưởng Tiểu Mễ: “Làm gì vậy?” Xòe lòng bàn tay ra đưa cho cậu, Quý Vân Phi để một miếng socola vào trong lòng bàn tay cô, “Siêu thị ở trong trường không có nhiều loại, đợi có thời gian tớ ra siêu thị bên ngoài mua loại ngon hơn cho cậu.”
Từ trước đến nay Tưởng Tiểu Mễ không bao giờ ăn socola, nhưng lại khẩu thị tâm phi: “Không cần, tớ thích ăn loại này.” Cô đặt socola vào lòng bàn tay, không nỡ ăn, đút tay vào trong túi áo.
Quý Vân Phi nhìn cô: “Cậu mau ăn đi, một lát nữa sẽ bị chảy mất.”
Tưởng Tiểu Mễ tìm lý do: “Bây giờ tớ không đói.”
Quý Vân Phi: “Cậu ăn hết tớ lại mua cho cậu, nếu như cậu không ăn sau này tớ không mua nữa.”
Tưởng Tiểu Mễ không nói chuyện cũng không nhìn cậu, giả vờ nhìn trận đấu trên sân bóng. Đợi lúc Quý Vân Phi xem điện thoại, cô quay nghiêng người, xé vỏ socola cắn một miếng nhỏ, mím môi nhẹ nhàng nhai.
Hóa ra loại socola này ăn cũng khá ngon.
Cuối thu, sân bóng náo nhiệt, có cậu ở buổi chiều đó.
Vị socola đắng xen lẫn ngọt, thật sự muốn dừng lại khoảnh khắc tuổi trẻ này lại.
Đại hội thể thao kết thúc, mọi người lại bắt đầu lao vào một guồng học tập mới.
Những ngày tháng bận rộn lo lắng mà lại hạnh phúc đó trôi qua rất nhanh.
Sau Tết Dương lịch, trời chợt trở lạnh.
Mấy ngày nay trời âm u như muốn mưa, nhưng cơn mưa mãi vẫn không đến.
Còn mười mấy ngày nữa sẽ nghỉ đông, đã bước vào trạng thái ôn thi cuối kỳ, mấy ngày này có đủ các loại bài kiểm tra các môn.
Hôm nay là thứ sáu, ngày mai ngày kia nghỉ ngơi, cuối cùng có thể thở phào.
Tiết học đầu tiên của buổi chiều, lớp phó học tập môn toán bắt đầu phát bài kiểm tra.
Có bạn hỏi: “Tiết sau làm bài kiểm tra sao?”
Lớp phó học tập môn toán: “Không phải, tự mình làm, tiết sau nộp.”
“Chủ nhiệm lại đi họp rồi à?”
“Ừ.”
Sau đó lớp học trở nên ồn ào.
Bất kể lúc nào, có thể khiến bọn họ phấn khích chính là giáo viên đột nhiên xin nghỉ phép không lên lớp, bọn họ tự học.
Quý Vân Phi ra ngoài chơi, lúc đi vào Tưởng Tiểu Mễ vẫn đang làm đề.
Cô ngáp một cái, tinh thần uể oải.
“Cậu ra hành lang đi dạo đi, như này không có hiệu quả đâu.” Quý Vân Phi cầm lấy bút từ trong tay cô.
“Không đi đâu, thời gian của tớ còn không đủ.” Tưởng Tiểu Mễ đưa bài luyện tập ở lớp học thêm cho cậu xem, “Cậu xem còn nhiều lắm.”
Quý Vân Phi liếc nhìn, nhíu mày.
Chỗ bài tập này không phải tài liệu nội bộ của giáo viên nổi tiếng sao?
Giáo viên này dạy kèm online 1:1, phí học đại khái là đắt nhất trong tất cả các giáo viên.
“Bây giờ cậu học lớp của giáo viên này à?” Quý Vân Phi hỏi.
Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Rất khó, không theo kịp tư duy của giáo viên.”
“Chắc chắn cậu không theo kịp rồi, giáo viên này chỉ dạy những học sinh giỏi, bởi vì những học sinh bình thường nghe không hiểu nội dung bài học của thầy đó.” Quý Vân Phi nói: “Nếu như phù hợp với cậu tớ gợi ý cậu đi từ lâu rồi.”
Tò mò hỏi cô: “Sao giáo viên đồng ý dạy cậu vậy?” Cậu cười, tay cầm vào tóc đuôi ngựa của cô, “Đừng tức giận, không phải tớ cười thành tích cậu không tốt.”
Tưởng Tiểu mễ: “Cậu Ba tớ liên hệ hộ.”
Chả trách.
Quý Vân Phi đề nghị: “Nếu như khó quá cậu đừng học lớp của thầy nữa, trình độ này của cậu ngồi học ở chỗ của thầy sẽ gặp cản trở.”
Nói rồi Quý Vân Phi nằm sấp xuống bàn, dịu dàng nói với cô: “Ngày nào tớ cũng giảng bài cho cậu, cậu có cảm thấy tớ giảng cho cậu triệt để hơn bất cứ giáo viên nào, cậu cũng dễ hiểu hơn không?”
Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, “Cậu giảng tớ đều có thể nghe hiểu.”
Quý Vân Phi: “Đó là bởi vì tớ giảng bài theo tình hình của cậu, giáo viên sẽ cân nhắc theo trình độ của đa số mọi người, sẽ không giảng riêng cho cậu, tớ không giống.”
Cậu cười: “Tớ là giáo viên riêng của cậu, còn là giáo viên của riêng mình cậu, cậu nói có thể giống nhau sao?”
Tưởng Tiểu Mễ có hơi xấu hổ, cầm bút gõ lên đầu cậu.
Quý Vân Phi không cử động, rất hưởng thụ việc cô thỉnh thoảng trút giận làm nũng như này.
Không quên dặn cô: “Bây giờ cậu có hơi nóng vội, quá sốt ruột. Từ từ thôi, còn có hai năm nữa, chắc chắc tớ sẽ cải thiện thành tích môn toán cho cậu.”
Tưởng Tiểu Mễ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không có nhiều thời gian vậy đâu.”
“Hả?” Quý Vân Phi không hiểu chuyện gì: “Cũng không phải bảo cậu năm nay thi đại học mà.”
Tưởng Tiểu Mễ đ ấ u t r a n h một lúc, nói với cậu: “Nếu như bài kiểm tra cuối kỳ của tớ không được 120 điểm, tớ phải chuyển trường về Bắc Kinh.”
Quý Vân Phi bất giờ, “Chuyển về Bắc Kinh?”
Tưởng Tiểu Mễ ‘ừ’ một tiếng, giọng rất nhỏ.
Một lúc sau Quý Vân Phi không nói gì, vẫn luôn nhìn cô.
Giống như s é t đ á n h ngang tai.
Hoàn hồn lại, Quý Vân Phi nắm lấy bàn, “120 điểm?”
Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, “Tớ đã hứa với bố tớ.” Mấy hôm trước bố gọi điện thoại cho cô, nói ngày kia sẽ về thăm cô, đến lúc đó kiểu gì cũng hỏi thành tích của cô.
Quý Vân Phi không hiểu: “Sao cậu không nói sớm với tớ?”
Tưởng Tiểu Mễ: “Tớ muốn nói với cậu rồi, nào biết được cậu phải tham gia cuộc thi toán, tớ sợ sẽ ảnh hưởng đến cậu.”
Quý Vân Phi xoay bút, không nói chuyện.
Khoảng thời gian này cậu dành phần lớn thời gian cho cuộc thi môn toán. Thầy giáo còn để cậu gánh vác chức vụ trưởng nhóm, ai có câu nào không hiểu có thể hỏi cậu trước.
Sau đó trong vô thức đột nhiên phớt lờ Tưởng Tiểu Mễ, buổi tối cũng không có thời gian dạy kèm cho cô, càng không có thời gian về nhà cùng cô.
Mỗi lần cậu rời khỏi trường học đều sắp 8 giờ, về đến nhà cậu hỏi Tưởng Tiểu Mễ có câu hỏi nào muốn hỏi cậu không, cô nói không có, học vẫn ổn.
Vậy mà bây giờ cô lại học hai lớp học thêm, làm sao chịu được chứ?
Quý Vân Phi đột nhiên dừng quay bút lại, nhìn cô: “Sợ ảnh hưởng tớ nên cậu mới đăng ký lớp học 1:1?”
“Ừ.” Thực ra cô không thích học 1:1, áp lực quá lớn, trong lòng có cảm giác bài xích, không thoải mái bằng học ở trên lớp, cũng đồng ý đi.
Quý Vân Phi quyết định, “Sau này tan học ở lớp học thêm cậu chờ tớ ở khu nghỉ ngơi, tớ dạy kèm cho cậu một tiếng rồi về. Nếu như dì hỏi, cậu cứ nói sắp thi cuối kỳ, phải học thêm.”
Tưởng Tiểu Mễ lo lắng: “Sẽ không ảnh hưởng đến cậu chứ?”
Quý Vân Phi nhìn cô, không muốn trả lời cô vấn đề này.
Sau khi quyết định, Tưởng Tiểu Mễ yên tâm hơn, không bốc đồng như thời gian trước.
Chuông vào học vang lên, cô bắt đầu làm bài kiểm tra toán.
Tâm trạng thoải mái, làm bài kiểm tra cũng nhanh.
Lúc tan học, các câu cơ bản Tưởng Tiểu Mễ đã làm xong, mặc dù còn chưa kịp hai câu hỏi cuối như thế nào có điều cô vẫn khá hài lòng.
“Có muốn chép một ít không?” Quý Vân Phi đưa bài kiểm tra làm xong cho cô.
“Không chép đâu, thầy biết trình độ của tớ như nào.” Tưởng Tiểu Mễ cầm cả bài kiểm tra của cậu, đưa cho bạn đi thu đưa cho lớp phó học tập môn toán.
Cô vừa định lấy bài luyện tập ở trong ngăn bàn ra, Quý Vân Phi ấn tay cô lại: “Không được phép làm, ra chơi là để nghỉ ngơi, cậu như này không có hiệu quả một chút nào, ra ngoài đi dạo đi.”
Tưởng Tiểu Mễ nghe lời, thật sự ra ngoài đi dạo.
Sau thời gian điều chỉnh, cô khôi phục khá tốt, mặc dù đi đường vẫn không dám dùng sức, đi khập khiễng nhưng không cần chống nạng nữa.
Quý Vân Phi không buồn ngủ chút nào, có một phút nghỉ ngơi cậu cũng xuống tầng chơi bóng với nhóc mập.
Sân bóng rổ nằm bên phải tòa nhà dạy học, cô nằm ở trên bục lan can có thể nhìn thấy.
“Này, nỡ ra ngoài hóng gió à?”
Tăng Kha nằm xuống cạnh cô, dáng vẻ lười biếng.
Tưởng Tiểu Mễ không nói chuyện, ánh mắt vẫn tập trung nhìn về sân bóng.
“Quý Vân Phi bảo cậu ra ngoài à?”
“Ừ.”
“Cậu đúng là điển hình cho câu trọng sắc khinh bạn, tớ bảo cậu ra ngoài chơi thì cậu lại điếc có chọn lọc, cậu ấy bảo cậu ra ngoài thì cậu ngoan ngoãn ra đây xem cậu ấy chơi bóng.” Giọng Tăng Kha g h é t b ỏ.
Tưởng Tiểu Mễ đứng dậy, lùi về sau một bước, nằm thẳng lên lưng Tăng Kha, mềm mại, thoải mái hơn nhiều so với ở lan can. Cọ mặt của mình vào lưng của Tăng Kha, cười nói: “Sao cậu ấy có thể so được với cậu, cậu mới là tình yêu chân chính.”
“Qua bên kia đi, đừng có mà đ i ê n tình với tớ!”
“Cậu nói lại thử xem!” Tưởng Tiểu Mễ để tay vào dưới nách cô nàng.
Tăng Kha cười, buồn không chịu nổi.
Hai người đang đùa nhau, đột nhiên đằng sau truyền đến một giọng nam, “Tưởng Tiểu Mễ.”
Tưởng Tiểu Mễ quay đầu lại, Tăng Kha cũng quay mặt lại trong vô thức, cảm giác giọng nói rất quen, cảm thấy không có gì quan trọng, lập tức hóa đá.
Người đến là Hoắc Dương, cậu ấy đưa cho Tưởng Tiểu Mễ một chồng tài liệu: “Đưa cái này cho Quý Vân Phi, cảm ơn.”
Những người biết đại khái đều ngầm thừa nhận cô là bạn gái Quý Vân Phi.
Vừa rồi Hoắc Đằng đứng ở cửa sổ nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng Quý Vân Phi đâu. Cậu ấy cũng không quen những người khác, tài liệu quan trọng này đưa cho người khác cũng không yên tâm, nào biết được lại nhìn thấy Tưởng Tiểu Mễ.
Tưởng Tiểu Mễ: “Không cần khách sáo.” Nhận lấy tài liệu.
Hoắc Đằng không ở lại, quay người đi.
Tưởng Tiểu Mễ không quan tâm tài liệu trong tay, áp vào tai Tăng Kha, “Vừa rồi nam thần của cậu qua đây, sao cậu lại quay mặt vào trong rồi?”
Bây giờ nhịp tim của Tăng Kha vẫn còn đập nhanh, sờ lên tai, nóng quá đi.
“Tớ căng thẳng mà.”
“Cậu căng thẳng cái gì chứ? Cậu ấy cũng đâu biết cậu yêu thầm cậu ấy đâu.”
Cũng có thể là có tật giật mình?
Chính bản thân Tăng Kha cũng không hiểu.
Cho dù có như nào thì bây giờ cũng rất vui.
Hai tay cô nàng ôm má, sau đó bật cười.
Tưởng Tiểu Mễ: “... Cậu cười gì đấy?”
Tăng Kha lắc đầu: “Không có gì.” Sau đó không nhịn được lại bật cười.
“...”
Tăng Kha vui c h ế t đi được, mấy ngày rồi cô nàng không nhìn thấy Hoắc Dương. Lớp học của Hoắc Dương ở tầng dưới, cô cũng không thể nào không có chuyện gì mà chạy xuống dưới được.
Không ngờ được hôm nay vậy mà gặp được cậu.
Mãi đến lúc chuông vào lớp vang lên, Tăng Kha vẫn còn đang trong trạng thái mê trai.
“Cậu nhìn gì thế?” Quý Vân Phi thấy Tưởng Tiểu Mễ nhìn về phía trước thất thần, thật ra cô đang nhìn Tăng Kha.
Tưởng Tiểu Mễ hoàn hồn, “Không có gì cả, tớ đang nghĩ câu toán.”
Suy nghĩ mấy giây, Tưởng Tiểu Mễ ngồi gần về phía Quý Vân Phi, nói nhỏ: “Này, Hoắc Đằng vừa mới đưa tài liệu cho cậu đấy, cậu ấy có bạn gái chưa?”
“Tớ không biết, tớ không có hứng với chuyện riêng của người khác.” Quý Vân Phi nghiêng mặt: “Sao thế?”
“Không có gì, vừa nghe thấy mấy bạn nữ trong lớp đang nói về cậu ấy.”
“Đừng bận tâm chuyện của người bên cạnh, làm bài tập đi, chỗ nào không biết làm tớ giảng cho cậu nghe.”
“Được.”
Bởi vì Quý Vân Phi dạy thêm cho cô một tiếng nên lúc từ trung tâm đi ra trời đã tối.
Giữa mùa đông, ngồi xe điện không thoải mái chút nào.
Gió lạnh thổi vào trong cổ, lạnh không chịu được.
Dì nói với cô: “Sau này dì lái xe đưa đón con, trời lạnh rồi, con ngồi xe điện không chịu được.”
“Không cần đổi đâu ạ, ngồi xe điện tiện hơn, bên chỗ học thêm của con không tiện dừng xe.”
Gió to, dì không nghe rõ Tưởng Tiểu Mễ nói gì, sau đó không nói chuyện nữa, chuyên tâm lái xe.
Quý Vân Phi vẫn đi bên cạnh Tưởng Tiểu Mễ, cậu giơ tay đội mũ của chiếc áo khoác cho Tưởng Tiểu Mễ.
Hai người còn không quên ăn socola trong gió lạnh, ngọt ngào đến tận cổng tiểu khu.
Về đến nhà, Tưởng Tiểu Mễ nhìn xe trong sân, giật mình.
“Dì ơi, hôm nay bố con về rồi à?”
Dì cũng ngạc nhiên: “Không phải nói là ngày kia sao? Có thể là lịch trình thay đổi nên về trước, lần này về thư ký không nhắc trước với dì.”
Ngay lập tức Tưởng Tiểu Mễ cảm thấy luồng áp suất thấp kéo đến, ngực cô như thắt lại, mỗi lần bố về cô đều như thế này.
Đến phòng khách, cô rất ngoan ngoãn: “Bố ạ.”
Tưởng Mộ Bình đang xem TV, ông chỉnh TV nhỏ lại, “Ừ, về muộn vậy?”
“Sắp thi cuối kỳ rồi nên giáo viên dạy thêm tiết ạ.” Tưởng Tiểu Mễ bỏ cặp sách xuống, ngồi xuống đối diện.
Tưởng Mộ Bình im lặng, ánh mắt phức tạp, vẫn luôn nhìn cô. Nhìn đến mức Tưởng Tiểu Mễ không thoải mái, cô không biết bố lại có chuyện gì, cũng không dám hỏi nhiều.
Nửa phút trôi qua, cuối cùng Tưởng Mộ Bình cũng nói: “Có bạn trai rồi? Vừa rồi bố nhìn thấy có bạn nam đưa con về nhà.
‘Bùm’ một tiếng, Tưởng Tiểu Mễ cảm giác thế giới s ụ p đ ổ.
Sau khi bố nói ra câu đó một cách nhẹ nhàng cũng không nói chuyện nữa mà lặng lẽ nhấp một ngụm trà. Cô biết lần này chạy trời không khỏi nắng, nhưng vẫn muốn giành lấy một cơ hội cho chính mình.
“Bố, bọn con không yêu nhau ạ.” Cô cố gắng để giọng nói của mình nghe bình tĩnh như không có chuyện gì.
“Vậy à?” Tưởng Mộ Bình nhàn nhạt nói.
Không nói quá nhiều nhưng lại không giận mà uy.
“Thật sự không có, chỉ là tan học cùng nhau về thôi ạ.” Trong lòng Tưởng Tiểu Mễ hơi lo lắng, hai tay lúc thì đặt vào nhau, lúc thì lại cấu, không biết để thế nào.
Những lời biện hộ này quá yếu, rõ ràng không vượt qua được.
Từ đầu đến cuối Tưởng Mộ Bình không nhìn cô, lấy một quyển tạp chí ở bên cạnh ra đọc.
Tưởng Tiểu Mễ biết đây là dấu hiệu việc bố mình tức giận, đang cho cô cơ hội thẳng thắn.
Nối dối trước mặt bố là một lựa chọn không sáng suốt, nhưng một khi im lặng chính là thừa nhận.
Cô thầm thở dài, “Bố, con thực sự không có yêu đương, thật sự không nói dối bố, chỉ là con và cậu ấy ở chung khá tốt, con chưa từng nghĩ đến việc đi quá giới hạn.”
Tưởng Mộ Bình ngẩng lên, “Như vậy có khác biệt gì với yêu nhau?”
Tưởng Tiểu Mễ nhếch miệng, vô lực phản bác.
Sắc mặt Tưởng Mộ Bình sa sầm lại: “Trước đây bố nói với con như nào? Hoàn toàn coi như gió thổi bên tai à?”
Tưởng Tiểu Mễ: “Không có, con đều nhớ ạ.”
Tưởng Mộ Bình hừ lạnh một tiếng: “Nhớ? Nhớ mà con vẫn dám để con trai đưa con về? Tưởng Tiểu Mễ, ai cho con cái gan đấy? Hả!”
Tưởng Tiểu Mễ cúi đầu, bây giờ bất kể có nói gì đều đổ thêm dầu vào lửa.
Tưởng Mộ Bình uống nước để bình tĩnh lại, “Nói với con bao nhiêu lần rồi, thân phận của con với các bạn nữ khác không giống nhau, bay giờ ở độ tuổi này của con phải nghiêm túc học tập, đơn giản trải qua cuộc sống cấp ba của con, những cái khác đừng có nghĩ nhiều, con coi là gió thổi qua tai đấy à!”
Tưởng Tiểu Mễ: “Trừ Tăng Kha ra không ai biết con là ai.”
Nói đến Tăng Kha Tưởng Mộ Bình càng tức giận hơn, “Con nhìn Tăng Kha đi, chuyện học hành không để gia đình bận tâm, những cái khác còn tự giác hơn, không phải ngày nào con cũng đi cùng con bé à? Con phải học tập con bé chứ!”
Tưởng Tiểu Mễ không phục: “Con cũng không làm phí thời gian, vẫn luôn học.”
Tưởng Mộ Bình vẫy tay, “Được rồi, được rồi, nói nữa cũng vô ích. Trước đây con nói sẽ cố gắng hết sức là do đầu óc không thông minh, bố tin. Bây giờ bố biết rồi, con lấy đâu ra đầu óc không thông minh, căn bản là con không thèm suy nghĩ đến chuyện học, mấy lý do đó không có tác dụng với bố đâu!”
Tưởng Tiểu Mễ vẫn kiên trì, “Từ trước đến nay con chưa bao giờ lơ là việc học, cũng không xem chuyện học hành là trò chơi.”
Tưởng Mộ Bình làm động tác ngăn lại, “Trước mắt không nói chuyện học hành của con, bây giờ bố cũng chẳng ôm hy vọng gì với con nữa. Con nói cho bố nghe, bắt đầu có bạn trai từ khi nào?”
Tưởng Tiểu Mễ bướng bỉnh nói: “Con không có.”
‘Bốp’ một tiếng, Tưởng Mộ Bình ném quyển tạp chí lên bàn, tức giận nói, “Con còn bướng bỉnh! Có phải là é p bố đ á n h con một trận con mới nói thật đúng không?”
Tưởng Tiểu Mễ bị dọa sợ không khỏi run rẩy.
Đúng lúc này trong nhà có người đến.
Dì bảo mẫu nghe cửa có tiếng truyền đến, “Aiya, Bách Xuyên đến rồi à, có lạnh không con?”
Trong lòng Tưởng Tiểu Mễ vui mừng, là anh họ, cuối cùng quân tiếp viện cũng đến, nếu không tối nay c h ế t chắc.
Tưởng Bách Xuyên đưa hành lý và áo khoác gió cho dì: “Cảm ơn dì ạ.”
Đợi lúc đi vào thấy Tưởng Mộ Bình đang ngồi ở phòng khách anh giật mình, không ngờ được chú Hai lại về trước, gọi một câu ‘chú Hai’, sau đó nhìn về hành lý của mình.
“Sao? Nhìn thấy chú ở nhà nên muốn đi có đúng không?” Giọng nói của Tưởng Mộ Bình không có chút ấm áp nào.
Tưởng Bách Xuyên: “Chú Hai, vẫn là chú hiểu cháu nhất.”
“Cháu!” Tưởng Mộ Bình chỉ anh: “Quá hỗn láo!”
Ánh mắt của anh và Tưởng Tiểu Mễ giao nhau, cô bĩu môi, đại khái là vừa bị giáo huấn một trận, trong mắt tràn đầy ấm ức.
Anh ngồi xuống bên cạnh Tưởng Tiểu Mễ, xoa đầu cô, tìm cơ hội cho cô, “Em lên tầng đi, anh nói chuyện riêng với chú Hai mấy câu.”
“Dạ.” Tưởng Tiểu Mễ đứng dậy, h ậ n không thể ngay lập tức bay về phòng.
“Ngồi im đấy! Bố đã cho phép con đi chưa?” Tưởng Mộ Bình lạnh giọng nói.
Tưởng Tiểu Mễ không dám bước, lại ngồi xuống sô pha.
Chuyện còn nghiêm trọng hơn Tưởng Bách Xuyên nghĩ, anh nhìn Tưởng Tiểu Mễ: “Sao vậy? Thi không tốt sao?”
Tưởng Mộ Bình nói: “Có bao giờ nó thi tốt chứ?”
“Vậy chuyện gì vậy?” Tưởng Bách Xuyên tìm ra chút gì đó từ trong mắt cô, kết quả từ đầu đến cuối cô đều cúi đầu. Anh nghĩ đến chuyện yêu sớm, nhưng lại nghĩ không thể nào, con bé không có gan đó.
“Sao vậy chú Hai?” Tưởng Bách Xuyên chuyển qua hỏi Tưởng Mộ Bình.
Tưởng Mộ Bình ‘hừ’ một tiếng, “Sao à? Cánh cứng rồi, bắt đầu yêu đương với bạn trai rồi!”
Tưởng Bách Xuyên: “Yêu sớm? Vậy không phải rất tốt sao.”
Tưởng Mộ Bình nhíu mày: “Cháu nói lại lần nữa thử xem?!”
Tưởng Bách Xuyên quả thật dám nói lại: “Như vậy không phải rất tốt sao, chí ít chứng minh xu hướng tính dục bình thường.”
Tưởng Mộ Bình: “.....”
Tức nửa ngày không nói được câu nào.
Tưởng Tiểu Mễ muốn cười, cố gắng kìm lại.
“Phần thưởng cậu thi toán được 96 điểm.” Cậu đeo thẳng huy chương lên cổ cô.
Tưởng Tiểu Mễ nhìn huy chương, cất vào trong áo đồng phục.
“Giơ tay ra.” Quý Vân Phi nói với cô.
Tưởng Tiểu Mễ: “Làm gì vậy?” Xòe lòng bàn tay ra đưa cho cậu, Quý Vân Phi để một miếng socola vào trong lòng bàn tay cô, “Siêu thị ở trong trường không có nhiều loại, đợi có thời gian tớ ra siêu thị bên ngoài mua loại ngon hơn cho cậu.”
Từ trước đến nay Tưởng Tiểu Mễ không bao giờ ăn socola, nhưng lại khẩu thị tâm phi: “Không cần, tớ thích ăn loại này.” Cô đặt socola vào lòng bàn tay, không nỡ ăn, đút tay vào trong túi áo.
Quý Vân Phi nhìn cô: “Cậu mau ăn đi, một lát nữa sẽ bị chảy mất.”
Tưởng Tiểu Mễ tìm lý do: “Bây giờ tớ không đói.”
Quý Vân Phi: “Cậu ăn hết tớ lại mua cho cậu, nếu như cậu không ăn sau này tớ không mua nữa.”
Tưởng Tiểu Mễ không nói chuyện cũng không nhìn cậu, giả vờ nhìn trận đấu trên sân bóng. Đợi lúc Quý Vân Phi xem điện thoại, cô quay nghiêng người, xé vỏ socola cắn một miếng nhỏ, mím môi nhẹ nhàng nhai.
Hóa ra loại socola này ăn cũng khá ngon.
Cuối thu, sân bóng náo nhiệt, có cậu ở buổi chiều đó.
Vị socola đắng xen lẫn ngọt, thật sự muốn dừng lại khoảnh khắc tuổi trẻ này lại.
Đại hội thể thao kết thúc, mọi người lại bắt đầu lao vào một guồng học tập mới.
Những ngày tháng bận rộn lo lắng mà lại hạnh phúc đó trôi qua rất nhanh.
Sau Tết Dương lịch, trời chợt trở lạnh.
Mấy ngày nay trời âm u như muốn mưa, nhưng cơn mưa mãi vẫn không đến.
Còn mười mấy ngày nữa sẽ nghỉ đông, đã bước vào trạng thái ôn thi cuối kỳ, mấy ngày này có đủ các loại bài kiểm tra các môn.
Hôm nay là thứ sáu, ngày mai ngày kia nghỉ ngơi, cuối cùng có thể thở phào.
Tiết học đầu tiên của buổi chiều, lớp phó học tập môn toán bắt đầu phát bài kiểm tra.
Có bạn hỏi: “Tiết sau làm bài kiểm tra sao?”
Lớp phó học tập môn toán: “Không phải, tự mình làm, tiết sau nộp.”
“Chủ nhiệm lại đi họp rồi à?”
“Ừ.”
Sau đó lớp học trở nên ồn ào.
Bất kể lúc nào, có thể khiến bọn họ phấn khích chính là giáo viên đột nhiên xin nghỉ phép không lên lớp, bọn họ tự học.
Quý Vân Phi ra ngoài chơi, lúc đi vào Tưởng Tiểu Mễ vẫn đang làm đề.
Cô ngáp một cái, tinh thần uể oải.
“Cậu ra hành lang đi dạo đi, như này không có hiệu quả đâu.” Quý Vân Phi cầm lấy bút từ trong tay cô.
“Không đi đâu, thời gian của tớ còn không đủ.” Tưởng Tiểu Mễ đưa bài luyện tập ở lớp học thêm cho cậu xem, “Cậu xem còn nhiều lắm.”
Quý Vân Phi liếc nhìn, nhíu mày.
Chỗ bài tập này không phải tài liệu nội bộ của giáo viên nổi tiếng sao?
Giáo viên này dạy kèm online 1:1, phí học đại khái là đắt nhất trong tất cả các giáo viên.
“Bây giờ cậu học lớp của giáo viên này à?” Quý Vân Phi hỏi.
Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Rất khó, không theo kịp tư duy của giáo viên.”
“Chắc chắn cậu không theo kịp rồi, giáo viên này chỉ dạy những học sinh giỏi, bởi vì những học sinh bình thường nghe không hiểu nội dung bài học của thầy đó.” Quý Vân Phi nói: “Nếu như phù hợp với cậu tớ gợi ý cậu đi từ lâu rồi.”
Tò mò hỏi cô: “Sao giáo viên đồng ý dạy cậu vậy?” Cậu cười, tay cầm vào tóc đuôi ngựa của cô, “Đừng tức giận, không phải tớ cười thành tích cậu không tốt.”
Tưởng Tiểu mễ: “Cậu Ba tớ liên hệ hộ.”
Chả trách.
Quý Vân Phi đề nghị: “Nếu như khó quá cậu đừng học lớp của thầy nữa, trình độ này của cậu ngồi học ở chỗ của thầy sẽ gặp cản trở.”
Nói rồi Quý Vân Phi nằm sấp xuống bàn, dịu dàng nói với cô: “Ngày nào tớ cũng giảng bài cho cậu, cậu có cảm thấy tớ giảng cho cậu triệt để hơn bất cứ giáo viên nào, cậu cũng dễ hiểu hơn không?”
Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, “Cậu giảng tớ đều có thể nghe hiểu.”
Quý Vân Phi: “Đó là bởi vì tớ giảng bài theo tình hình của cậu, giáo viên sẽ cân nhắc theo trình độ của đa số mọi người, sẽ không giảng riêng cho cậu, tớ không giống.”
Cậu cười: “Tớ là giáo viên riêng của cậu, còn là giáo viên của riêng mình cậu, cậu nói có thể giống nhau sao?”
Tưởng Tiểu Mễ có hơi xấu hổ, cầm bút gõ lên đầu cậu.
Quý Vân Phi không cử động, rất hưởng thụ việc cô thỉnh thoảng trút giận làm nũng như này.
Không quên dặn cô: “Bây giờ cậu có hơi nóng vội, quá sốt ruột. Từ từ thôi, còn có hai năm nữa, chắc chắc tớ sẽ cải thiện thành tích môn toán cho cậu.”
Tưởng Tiểu Mễ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không có nhiều thời gian vậy đâu.”
“Hả?” Quý Vân Phi không hiểu chuyện gì: “Cũng không phải bảo cậu năm nay thi đại học mà.”
Tưởng Tiểu Mễ đ ấ u t r a n h một lúc, nói với cậu: “Nếu như bài kiểm tra cuối kỳ của tớ không được 120 điểm, tớ phải chuyển trường về Bắc Kinh.”
Quý Vân Phi bất giờ, “Chuyển về Bắc Kinh?”
Tưởng Tiểu Mễ ‘ừ’ một tiếng, giọng rất nhỏ.
Một lúc sau Quý Vân Phi không nói gì, vẫn luôn nhìn cô.
Giống như s é t đ á n h ngang tai.
Hoàn hồn lại, Quý Vân Phi nắm lấy bàn, “120 điểm?”
Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, “Tớ đã hứa với bố tớ.” Mấy hôm trước bố gọi điện thoại cho cô, nói ngày kia sẽ về thăm cô, đến lúc đó kiểu gì cũng hỏi thành tích của cô.
Quý Vân Phi không hiểu: “Sao cậu không nói sớm với tớ?”
Tưởng Tiểu Mễ: “Tớ muốn nói với cậu rồi, nào biết được cậu phải tham gia cuộc thi toán, tớ sợ sẽ ảnh hưởng đến cậu.”
Quý Vân Phi xoay bút, không nói chuyện.
Khoảng thời gian này cậu dành phần lớn thời gian cho cuộc thi môn toán. Thầy giáo còn để cậu gánh vác chức vụ trưởng nhóm, ai có câu nào không hiểu có thể hỏi cậu trước.
Sau đó trong vô thức đột nhiên phớt lờ Tưởng Tiểu Mễ, buổi tối cũng không có thời gian dạy kèm cho cô, càng không có thời gian về nhà cùng cô.
Mỗi lần cậu rời khỏi trường học đều sắp 8 giờ, về đến nhà cậu hỏi Tưởng Tiểu Mễ có câu hỏi nào muốn hỏi cậu không, cô nói không có, học vẫn ổn.
Vậy mà bây giờ cô lại học hai lớp học thêm, làm sao chịu được chứ?
Quý Vân Phi đột nhiên dừng quay bút lại, nhìn cô: “Sợ ảnh hưởng tớ nên cậu mới đăng ký lớp học 1:1?”
“Ừ.” Thực ra cô không thích học 1:1, áp lực quá lớn, trong lòng có cảm giác bài xích, không thoải mái bằng học ở trên lớp, cũng đồng ý đi.
Quý Vân Phi quyết định, “Sau này tan học ở lớp học thêm cậu chờ tớ ở khu nghỉ ngơi, tớ dạy kèm cho cậu một tiếng rồi về. Nếu như dì hỏi, cậu cứ nói sắp thi cuối kỳ, phải học thêm.”
Tưởng Tiểu Mễ lo lắng: “Sẽ không ảnh hưởng đến cậu chứ?”
Quý Vân Phi nhìn cô, không muốn trả lời cô vấn đề này.
Sau khi quyết định, Tưởng Tiểu Mễ yên tâm hơn, không bốc đồng như thời gian trước.
Chuông vào học vang lên, cô bắt đầu làm bài kiểm tra toán.
Tâm trạng thoải mái, làm bài kiểm tra cũng nhanh.
Lúc tan học, các câu cơ bản Tưởng Tiểu Mễ đã làm xong, mặc dù còn chưa kịp hai câu hỏi cuối như thế nào có điều cô vẫn khá hài lòng.
“Có muốn chép một ít không?” Quý Vân Phi đưa bài kiểm tra làm xong cho cô.
“Không chép đâu, thầy biết trình độ của tớ như nào.” Tưởng Tiểu Mễ cầm cả bài kiểm tra của cậu, đưa cho bạn đi thu đưa cho lớp phó học tập môn toán.
Cô vừa định lấy bài luyện tập ở trong ngăn bàn ra, Quý Vân Phi ấn tay cô lại: “Không được phép làm, ra chơi là để nghỉ ngơi, cậu như này không có hiệu quả một chút nào, ra ngoài đi dạo đi.”
Tưởng Tiểu Mễ nghe lời, thật sự ra ngoài đi dạo.
Sau thời gian điều chỉnh, cô khôi phục khá tốt, mặc dù đi đường vẫn không dám dùng sức, đi khập khiễng nhưng không cần chống nạng nữa.
Quý Vân Phi không buồn ngủ chút nào, có một phút nghỉ ngơi cậu cũng xuống tầng chơi bóng với nhóc mập.
Sân bóng rổ nằm bên phải tòa nhà dạy học, cô nằm ở trên bục lan can có thể nhìn thấy.
“Này, nỡ ra ngoài hóng gió à?”
Tăng Kha nằm xuống cạnh cô, dáng vẻ lười biếng.
Tưởng Tiểu Mễ không nói chuyện, ánh mắt vẫn tập trung nhìn về sân bóng.
“Quý Vân Phi bảo cậu ra ngoài à?”
“Ừ.”
“Cậu đúng là điển hình cho câu trọng sắc khinh bạn, tớ bảo cậu ra ngoài chơi thì cậu lại điếc có chọn lọc, cậu ấy bảo cậu ra ngoài thì cậu ngoan ngoãn ra đây xem cậu ấy chơi bóng.” Giọng Tăng Kha g h é t b ỏ.
Tưởng Tiểu Mễ đứng dậy, lùi về sau một bước, nằm thẳng lên lưng Tăng Kha, mềm mại, thoải mái hơn nhiều so với ở lan can. Cọ mặt của mình vào lưng của Tăng Kha, cười nói: “Sao cậu ấy có thể so được với cậu, cậu mới là tình yêu chân chính.”
“Qua bên kia đi, đừng có mà đ i ê n tình với tớ!”
“Cậu nói lại thử xem!” Tưởng Tiểu Mễ để tay vào dưới nách cô nàng.
Tăng Kha cười, buồn không chịu nổi.
Hai người đang đùa nhau, đột nhiên đằng sau truyền đến một giọng nam, “Tưởng Tiểu Mễ.”
Tưởng Tiểu Mễ quay đầu lại, Tăng Kha cũng quay mặt lại trong vô thức, cảm giác giọng nói rất quen, cảm thấy không có gì quan trọng, lập tức hóa đá.
Người đến là Hoắc Dương, cậu ấy đưa cho Tưởng Tiểu Mễ một chồng tài liệu: “Đưa cái này cho Quý Vân Phi, cảm ơn.”
Những người biết đại khái đều ngầm thừa nhận cô là bạn gái Quý Vân Phi.
Vừa rồi Hoắc Đằng đứng ở cửa sổ nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng Quý Vân Phi đâu. Cậu ấy cũng không quen những người khác, tài liệu quan trọng này đưa cho người khác cũng không yên tâm, nào biết được lại nhìn thấy Tưởng Tiểu Mễ.
Tưởng Tiểu Mễ: “Không cần khách sáo.” Nhận lấy tài liệu.
Hoắc Đằng không ở lại, quay người đi.
Tưởng Tiểu Mễ không quan tâm tài liệu trong tay, áp vào tai Tăng Kha, “Vừa rồi nam thần của cậu qua đây, sao cậu lại quay mặt vào trong rồi?”
Bây giờ nhịp tim của Tăng Kha vẫn còn đập nhanh, sờ lên tai, nóng quá đi.
“Tớ căng thẳng mà.”
“Cậu căng thẳng cái gì chứ? Cậu ấy cũng đâu biết cậu yêu thầm cậu ấy đâu.”
Cũng có thể là có tật giật mình?
Chính bản thân Tăng Kha cũng không hiểu.
Cho dù có như nào thì bây giờ cũng rất vui.
Hai tay cô nàng ôm má, sau đó bật cười.
Tưởng Tiểu Mễ: “... Cậu cười gì đấy?”
Tăng Kha lắc đầu: “Không có gì.” Sau đó không nhịn được lại bật cười.
“...”
Tăng Kha vui c h ế t đi được, mấy ngày rồi cô nàng không nhìn thấy Hoắc Dương. Lớp học của Hoắc Dương ở tầng dưới, cô cũng không thể nào không có chuyện gì mà chạy xuống dưới được.
Không ngờ được hôm nay vậy mà gặp được cậu.
Mãi đến lúc chuông vào lớp vang lên, Tăng Kha vẫn còn đang trong trạng thái mê trai.
“Cậu nhìn gì thế?” Quý Vân Phi thấy Tưởng Tiểu Mễ nhìn về phía trước thất thần, thật ra cô đang nhìn Tăng Kha.
Tưởng Tiểu Mễ hoàn hồn, “Không có gì cả, tớ đang nghĩ câu toán.”
Suy nghĩ mấy giây, Tưởng Tiểu Mễ ngồi gần về phía Quý Vân Phi, nói nhỏ: “Này, Hoắc Đằng vừa mới đưa tài liệu cho cậu đấy, cậu ấy có bạn gái chưa?”
“Tớ không biết, tớ không có hứng với chuyện riêng của người khác.” Quý Vân Phi nghiêng mặt: “Sao thế?”
“Không có gì, vừa nghe thấy mấy bạn nữ trong lớp đang nói về cậu ấy.”
“Đừng bận tâm chuyện của người bên cạnh, làm bài tập đi, chỗ nào không biết làm tớ giảng cho cậu nghe.”
“Được.”
Bởi vì Quý Vân Phi dạy thêm cho cô một tiếng nên lúc từ trung tâm đi ra trời đã tối.
Giữa mùa đông, ngồi xe điện không thoải mái chút nào.
Gió lạnh thổi vào trong cổ, lạnh không chịu được.
Dì nói với cô: “Sau này dì lái xe đưa đón con, trời lạnh rồi, con ngồi xe điện không chịu được.”
“Không cần đổi đâu ạ, ngồi xe điện tiện hơn, bên chỗ học thêm của con không tiện dừng xe.”
Gió to, dì không nghe rõ Tưởng Tiểu Mễ nói gì, sau đó không nói chuyện nữa, chuyên tâm lái xe.
Quý Vân Phi vẫn đi bên cạnh Tưởng Tiểu Mễ, cậu giơ tay đội mũ của chiếc áo khoác cho Tưởng Tiểu Mễ.
Hai người còn không quên ăn socola trong gió lạnh, ngọt ngào đến tận cổng tiểu khu.
Về đến nhà, Tưởng Tiểu Mễ nhìn xe trong sân, giật mình.
“Dì ơi, hôm nay bố con về rồi à?”
Dì cũng ngạc nhiên: “Không phải nói là ngày kia sao? Có thể là lịch trình thay đổi nên về trước, lần này về thư ký không nhắc trước với dì.”
Ngay lập tức Tưởng Tiểu Mễ cảm thấy luồng áp suất thấp kéo đến, ngực cô như thắt lại, mỗi lần bố về cô đều như thế này.
Đến phòng khách, cô rất ngoan ngoãn: “Bố ạ.”
Tưởng Mộ Bình đang xem TV, ông chỉnh TV nhỏ lại, “Ừ, về muộn vậy?”
“Sắp thi cuối kỳ rồi nên giáo viên dạy thêm tiết ạ.” Tưởng Tiểu Mễ bỏ cặp sách xuống, ngồi xuống đối diện.
Tưởng Mộ Bình im lặng, ánh mắt phức tạp, vẫn luôn nhìn cô. Nhìn đến mức Tưởng Tiểu Mễ không thoải mái, cô không biết bố lại có chuyện gì, cũng không dám hỏi nhiều.
Nửa phút trôi qua, cuối cùng Tưởng Mộ Bình cũng nói: “Có bạn trai rồi? Vừa rồi bố nhìn thấy có bạn nam đưa con về nhà.
‘Bùm’ một tiếng, Tưởng Tiểu Mễ cảm giác thế giới s ụ p đ ổ.
Sau khi bố nói ra câu đó một cách nhẹ nhàng cũng không nói chuyện nữa mà lặng lẽ nhấp một ngụm trà. Cô biết lần này chạy trời không khỏi nắng, nhưng vẫn muốn giành lấy một cơ hội cho chính mình.
“Bố, bọn con không yêu nhau ạ.” Cô cố gắng để giọng nói của mình nghe bình tĩnh như không có chuyện gì.
“Vậy à?” Tưởng Mộ Bình nhàn nhạt nói.
Không nói quá nhiều nhưng lại không giận mà uy.
“Thật sự không có, chỉ là tan học cùng nhau về thôi ạ.” Trong lòng Tưởng Tiểu Mễ hơi lo lắng, hai tay lúc thì đặt vào nhau, lúc thì lại cấu, không biết để thế nào.
Những lời biện hộ này quá yếu, rõ ràng không vượt qua được.
Từ đầu đến cuối Tưởng Mộ Bình không nhìn cô, lấy một quyển tạp chí ở bên cạnh ra đọc.
Tưởng Tiểu Mễ biết đây là dấu hiệu việc bố mình tức giận, đang cho cô cơ hội thẳng thắn.
Nối dối trước mặt bố là một lựa chọn không sáng suốt, nhưng một khi im lặng chính là thừa nhận.
Cô thầm thở dài, “Bố, con thực sự không có yêu đương, thật sự không nói dối bố, chỉ là con và cậu ấy ở chung khá tốt, con chưa từng nghĩ đến việc đi quá giới hạn.”
Tưởng Mộ Bình ngẩng lên, “Như vậy có khác biệt gì với yêu nhau?”
Tưởng Tiểu Mễ nhếch miệng, vô lực phản bác.
Sắc mặt Tưởng Mộ Bình sa sầm lại: “Trước đây bố nói với con như nào? Hoàn toàn coi như gió thổi bên tai à?”
Tưởng Tiểu Mễ: “Không có, con đều nhớ ạ.”
Tưởng Mộ Bình hừ lạnh một tiếng: “Nhớ? Nhớ mà con vẫn dám để con trai đưa con về? Tưởng Tiểu Mễ, ai cho con cái gan đấy? Hả!”
Tưởng Tiểu Mễ cúi đầu, bây giờ bất kể có nói gì đều đổ thêm dầu vào lửa.
Tưởng Mộ Bình uống nước để bình tĩnh lại, “Nói với con bao nhiêu lần rồi, thân phận của con với các bạn nữ khác không giống nhau, bay giờ ở độ tuổi này của con phải nghiêm túc học tập, đơn giản trải qua cuộc sống cấp ba của con, những cái khác đừng có nghĩ nhiều, con coi là gió thổi qua tai đấy à!”
Tưởng Tiểu Mễ: “Trừ Tăng Kha ra không ai biết con là ai.”
Nói đến Tăng Kha Tưởng Mộ Bình càng tức giận hơn, “Con nhìn Tăng Kha đi, chuyện học hành không để gia đình bận tâm, những cái khác còn tự giác hơn, không phải ngày nào con cũng đi cùng con bé à? Con phải học tập con bé chứ!”
Tưởng Tiểu Mễ không phục: “Con cũng không làm phí thời gian, vẫn luôn học.”
Tưởng Mộ Bình vẫy tay, “Được rồi, được rồi, nói nữa cũng vô ích. Trước đây con nói sẽ cố gắng hết sức là do đầu óc không thông minh, bố tin. Bây giờ bố biết rồi, con lấy đâu ra đầu óc không thông minh, căn bản là con không thèm suy nghĩ đến chuyện học, mấy lý do đó không có tác dụng với bố đâu!”
Tưởng Tiểu Mễ vẫn kiên trì, “Từ trước đến nay con chưa bao giờ lơ là việc học, cũng không xem chuyện học hành là trò chơi.”
Tưởng Mộ Bình làm động tác ngăn lại, “Trước mắt không nói chuyện học hành của con, bây giờ bố cũng chẳng ôm hy vọng gì với con nữa. Con nói cho bố nghe, bắt đầu có bạn trai từ khi nào?”
Tưởng Tiểu Mễ bướng bỉnh nói: “Con không có.”
‘Bốp’ một tiếng, Tưởng Mộ Bình ném quyển tạp chí lên bàn, tức giận nói, “Con còn bướng bỉnh! Có phải là é p bố đ á n h con một trận con mới nói thật đúng không?”
Tưởng Tiểu Mễ bị dọa sợ không khỏi run rẩy.
Đúng lúc này trong nhà có người đến.
Dì bảo mẫu nghe cửa có tiếng truyền đến, “Aiya, Bách Xuyên đến rồi à, có lạnh không con?”
Trong lòng Tưởng Tiểu Mễ vui mừng, là anh họ, cuối cùng quân tiếp viện cũng đến, nếu không tối nay c h ế t chắc.
Tưởng Bách Xuyên đưa hành lý và áo khoác gió cho dì: “Cảm ơn dì ạ.”
Đợi lúc đi vào thấy Tưởng Mộ Bình đang ngồi ở phòng khách anh giật mình, không ngờ được chú Hai lại về trước, gọi một câu ‘chú Hai’, sau đó nhìn về hành lý của mình.
“Sao? Nhìn thấy chú ở nhà nên muốn đi có đúng không?” Giọng nói của Tưởng Mộ Bình không có chút ấm áp nào.
Tưởng Bách Xuyên: “Chú Hai, vẫn là chú hiểu cháu nhất.”
“Cháu!” Tưởng Mộ Bình chỉ anh: “Quá hỗn láo!”
Ánh mắt của anh và Tưởng Tiểu Mễ giao nhau, cô bĩu môi, đại khái là vừa bị giáo huấn một trận, trong mắt tràn đầy ấm ức.
Anh ngồi xuống bên cạnh Tưởng Tiểu Mễ, xoa đầu cô, tìm cơ hội cho cô, “Em lên tầng đi, anh nói chuyện riêng với chú Hai mấy câu.”
“Dạ.” Tưởng Tiểu Mễ đứng dậy, h ậ n không thể ngay lập tức bay về phòng.
“Ngồi im đấy! Bố đã cho phép con đi chưa?” Tưởng Mộ Bình lạnh giọng nói.
Tưởng Tiểu Mễ không dám bước, lại ngồi xuống sô pha.
Chuyện còn nghiêm trọng hơn Tưởng Bách Xuyên nghĩ, anh nhìn Tưởng Tiểu Mễ: “Sao vậy? Thi không tốt sao?”
Tưởng Mộ Bình nói: “Có bao giờ nó thi tốt chứ?”
“Vậy chuyện gì vậy?” Tưởng Bách Xuyên tìm ra chút gì đó từ trong mắt cô, kết quả từ đầu đến cuối cô đều cúi đầu. Anh nghĩ đến chuyện yêu sớm, nhưng lại nghĩ không thể nào, con bé không có gan đó.
“Sao vậy chú Hai?” Tưởng Bách Xuyên chuyển qua hỏi Tưởng Mộ Bình.
Tưởng Mộ Bình ‘hừ’ một tiếng, “Sao à? Cánh cứng rồi, bắt đầu yêu đương với bạn trai rồi!”
Tưởng Bách Xuyên: “Yêu sớm? Vậy không phải rất tốt sao.”
Tưởng Mộ Bình nhíu mày: “Cháu nói lại lần nữa thử xem?!”
Tưởng Bách Xuyên quả thật dám nói lại: “Như vậy không phải rất tốt sao, chí ít chứng minh xu hướng tính dục bình thường.”
Tưởng Mộ Bình: “.....”
Tức nửa ngày không nói được câu nào.
Tưởng Tiểu Mễ muốn cười, cố gắng kìm lại.
Danh sách chương