6
Sau khi Thẩm Vi Lan gả vào, phụ thân hoàn toàn bị trói chặt vào cùng một con thuyền với Tể tướng.
Tể tướng dẫn dắt phụ thân vào trung tâm quyền lực của quan trường. Phụ thân bắt đầu tranh quyền đoạt lợi, ông hầu như không ở nhà, nhưng ngày nào cũng gửi thư cho mẫu thân.
Đang là thời điểm thăng quan tiến chức, ông cần rất nhiều thành tích chính trị để tự nâng cao vị thế của mình.
Vì hạ mình đoạt chồng, danh tiếng của Thẩm Vi Lan bị ảnh hưởng rất nhiều. Những người bạn cũ của nàng, giờ đây đều cảm thấy nhục nhã khi giao du với nàng.
Trong những tháng ngày buồn chán nơi khuê phòng, khi mang thai suy nghĩ nhiều. Cuối cùng, người ở bên cạnh Thẩm Vi Lan nhiều nhất lại chính là mẫu thân.
Thẩm Vi Lan đề phòng mẫu thân có mưu đồ gì đó, không tin tưởng người. Sau đó, mẫu thân mỗi ngày đều đến chăm sóc nàng ta, nấu canh cho nàng ta, trò chuyện với nàng ta. Đối đãi với nàng ta như bảo bối quý giá.
Nhưng Thẩm Vi Lan không cảm kích, nhiều lần dùng lời lẽ cay nghiệt để sỉ nhục mẫu thân. Ta hỏi mẫu thân:
“Vì sao mẫu thân lại làm như vậy? Mẫu thân không ghét Thẩm Vi Lan sao?”
Mẫu thân lắc đầu thở dài:
“Nếu không phải nàng ta mù quáng nhìn trúng phụ thân con thì mẹ con chúng ta làm sao có thể sống trong căn nhà lớn như thế này, có được cuộc sống như hiện nay.
Nàng ta tính khí kiêu ngạo, không chịu được khó khăn. Phụ thân con thường xuyên không có nhà, nàng ta tâm trạng không yên, tính tình nóng nảy, nếu ảnh hưởng đến đứa bé thì sao?
Nếu đứa trẻ này là con trai, chức quan của phụ thân con sẽ càng vững chắc. Con giờ cũng đã lớn, nên học cách tự lo cho cuộc sống của mình.”
Ngày Thẩm Vi Lan sinh con, phụ thân được phái đi cứu trợ thiên tai, không kịp trở về.
Nàng ta vì thai lớn khó sinh, suýt nữa mất mạng. Mẫu thân đã chạy đôn đáo khắp nơi, còn tự mình ở lại bên cạnh chăm sóc nàng ta. May mắn thay, cả mẹ và con đều bình an.
Tể tướng biết tin rất vui mừng, gửi rất nhiều quà tặng. Phụ thân cũng vui mừng không kém.
Thẩm Vi Lan mải mê với phụ thân, việc chăm sóc đứa bé liền giao hết cho mẫu thân.
Khi phụ thân đến, mẫu thân đang bế đứa bé đọc “Tống từ” để ru ngủ. Phụ thân bật cười:
“Nó làm sao mà hiểu được?”
Trước đây, khi phụ thân và mẫu thân còn ân ái, phụ thân thường dạy mẫu thân đọc chữ, đọc từ để tăng thêm tình cảm.
Mẫu thân cười nói:
“Đọc chơi thôi mà.”
Sau một thời gian dưỡng bệnh, mẫu thân không còn làm việc thêu thùa kiếm sống nữa. Cuộc sống nhẹ nhàng hơn,mẫu thân có thêm thời gian chăm sóc bản thân, trông trẻ ra nhiều.
Trong phủ của phụ thân không có thông phòng, chỉ có mẫu thân và Thẩm Vi Lan.
Thẩm Vi Lan vừa mới sinh con, không thể đồng phòng. Trừ hai ngày đầu phụ thân ở bên cạnh Thẩm Vi Lan. Sau đó ông đều nghỉ tại viện của mẫu thân.
Mẫu thân có thai, Thẩm Vi Lan tức giận đến mức muốn động thủ với mẫu thân, nhưng bị mụ mụ bên cạnh ngăn lại.
Vài tháng sau, mẫu thân sinh hạ một bé trai, Thẩm Vi Lan gần như phát điên.
Mẫu thân đã uống thuốc, khiến chảy máu không ngừng, từ đó không thể đồng phòng nữa. Lúc đó Thẩm Vi Lan mới chịu dừng lại.
Khi ấy, phụ thân đã là quan tứ phẩm, nhưng ông vẫn không ngừng nỗ lực để thăng tiến.
Lúc đó ta còn nhỏ, không biết mẫu thân đã làm gì để ta có cuộc sống đầy đủ, thậm chí được vào nữ học để học hành. Ta chỉ biết rằng, ta chưa bao giờ thiếu thốn về ăn mặc hay nơi ở.
Đến khi ta nhận ra, ta đã trở thành một nữ nhân tài danh được nhiều người ca ngợi.
Khi phụ thân vào trung khu, Tể tướng đã đến tuổi về hưu. Phụ thân của Chu phu nhân sắp kế nhiệm vị trí của ông. Tể tướng sắp mất quyền lực.
Cũng từ đó, những buổi tiệc của phụ thân lại nhiều lên, trên người phụ thân liên tục có mùi son phấn của phụ nữ. Thẩm Vi Lan bắt đầu thường xuyên cãi vã với ông.
Nhưng phụ thân giờ đã không còn là tiểu quan mới vào kinh thành như trước nữa. Giờ đây, phụ thân đã là Tham tri chính sự, làm sao ông có thể cúi đầu trước Thẩm Vi Lan được.
Họ cãi nhau hết lần này đến lần khác. Ban đầu, Thẩm Vi Lan còn bỏ về nhà mẹ đẻ, phụ thân còn đi đón nàng. Nhưng nhiều lần như vậy, phụ thân không đi nữa. Ngược lại Tể tướng phải khuyên Thẩm Vi Lan trở về.
Chỉ mất tám năm, từ đôi phu thê ân ái họ đã trở thành một cặp đôi oan gia.
Và trong suốt tám năm đó, Thẩm Vi Lan không chăm sóc con cái, mà đều là do mẫu thân ta chăm sóc.
7
Năm Cảnh Hòa thứ sáu, Tể tướng về hưu, không còn có thể hỗ trợ cho con đường quan lộ của phụ thân. Cha của Chu phu nhân thay thế vị trí Tể tướng.
Ngay sau đó, một vụ cáo mật bất ngờ đã khiến phụ thân của Thẩm Vi Lan bị tống giam. Người đứng sau dàn xếp chính là phụ thân ta.
Phụ thân nóng lòng muốn cắt đứt quan hệ với gia đình Thẩm, tìm một phe mới, phụ thân của Thẩm Vi Lan chính là vật tế đầu tiên cho sự chuyển phe của phụ thân.
Bị tống vào ngục, rồi bị xử trảm. Một đời kiêu hùng. Cuối cùng chỉ vì một mảnh giấy lệnh xử tử mà bị chém đầu tại chợ Cải Thị Khẩu.
Mọi người đều biết rõ đây là do phụ thân ta gây ra, nhưng không ai dám nói thêm lời nào.
Phụ thân thăng quan tiến chức. Ai sau lưng cũng bảo ông tàn nhẫn, nhưng trước mặt lại khom lưng cúi đầu mà tâng bốc.
Lần này, trong yến tiệc, phụ thân lần đầu tiên nhận ca cơ do người khác tặng và còn mang về nhà. Thẩm Vi Lan như phát điên, chất vấn phụ thân ngay trước cửa nhưng bị phụ thân đá một cú vào ngực, khiến nàng nôn ra máu.
“Ta đã nhịn ngươi quá lâu rồi!”
Thẩm Vi Lan lớn tiếng nguyền rủa phụ thân là kẻ lòng lang dạ sói, là loài cầm thú. Phụ thân giận dữ viết ngay một tờ hưu thư, nhưng cuối cùng cũng không hưu được. Mẫu thân ngăn cản phụ thân.
“Phụ thân nàng ấy là ân sư của chàng, cũng là nhạc phụ của chàng, đã giúp đỡ chàng trong nhiều năm. Ông ấy đã chết, nếu lúc này chàng hưu ái nữ của ông ấy, sẽ bị người đời coi thường.”
Mẫu thân vốn luôn dịu dàng nhẫn nhịn, luôn chiều theo ý phụ thân. Bao năm qua, đây là lần đầu tiên mẫu thân trái ý ông. Mẫu thân ôm lấy Thẩm Vi Lan vào lòng, như gà mẹ bảo vệ con.
“Nàng ấy cũng là thê tử của chàng, chàng từng yêu thương nàng ấy.”
Phụ thân không biết nghĩ đến điều gì, phất tay áo bỏ đi.
Thẩm Vi Lan lao tới, nắm chặt lấy gấu quần của phụ thân.
“Bạch Nhược Sinh, chàng có bao giờ yêu ta không?”
Phụ thân lạnh lùng đá tay Thẩm Vi Lan ra:
“Không có.”
Thẩm Vi Lan khóc đến tan nát cõi lòng trong vòng tay của mẫu thân. Mẫu thân chỉ nói.
“Đứng dậy đi, phụ thân ngươi đã chết, nhưng con trai ngươi vẫn còn sống.”
Thẩm Vi Lan không kìm được nước mắt mà rơi xuống.
“Tại sao phải cứu ta, chẳng phải ngươi nên hận ta sao?”
Mẫu thân thở dài bất lực, đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng.
“Ta chưa bao giờ hận ngươi, thật đấy, ta còn phải cảm ơn ngươi. Nếu không có ngươi, cả đời này ta cũng không thể tỉnh ngộ.”
Mẫu thân chỉ vào mắt mình.
“Chúng sẽ bị mù vì thêu thùa quá nhiều. Chính sự xuất hiện của ngươi đã giúp ta tỉnh ngộ.
Hơn nữa, không có ngươi, Bạch Nhược Sinh không thể có được vị trí như ngày hôm nay. Và ta cũng không thể sống tốt như thế này. Tất cả đều nhờ ngươi. Ta không thể hận ngươi.
Trước đây, để nuôi sống cả gia đình, ta phải dậy sớm làm việc quần quật, những ngày đó rất khó khăn.
Nếu bây giờ bảo ta quay lại sống như thế, ta không thể sống nổi. Cuộc sống hiện tại đối với ta là điều ta không dám mơ tới trước đây, có người hầu kẻ hạ, cơm dâng tận miệng, áo mặc tận tay. Ta không có gì để không hài lòng.
Những gì ta có ngày hôm nay đều là nhờ vào sự hy sinh của ngươi. Ta không thể làm được nhiều điều cho ngươi nhưng chỉ cần ta còn sống, ta sẽ để ngươi an hưởng tuổi già trong phủ.
Ta sẽ chăm sóc con ngươi chu đáo. Ta sẽ nhận nó làm dưỡng tử của ta. Ta sẽ đối xử tốt với nó.”
Mẫu thân nói rất thản nhiên, Thẩm Vi Lan che mặt, nước mắt rơi xuống từng giọt to từ kẽ tay.
“Ta có lỗi với phụ thân, là lỗi của ta! Tất cả đều là lỗi của ta! Là ta hại ông ấy!”
Nàng ta sụp đổ mà khóc lớn.
“Phụ thân, ta không nên gả, ta không nên gả!”
Nhưng phụ thân nàng đã bị chém đầu, xác cũng bị chó hoang ở bãi tha ma gặm nhấm, làm sao có thể nghe thấy lời hối hận của nàng.
Sau ngày đó, Thẩm Vi Lan dọn vào sống ở viện nhỏ để dưỡng thương. Mẫu thân đã cử người chăm sóc nàng ta cẩn thận.
Mẫu thân quản lý nội trạch, sắp xếp ổn thỏa cho ca cơ, và nhận nàng ta làm thiếp cho phụ thân.
Mẫu thân thường xuyên qua lại với Chu phu nhân, họ là những tri kỷ nhiều năm.
Mẫu thân ban đầu không có gì để dựa vào, tình cảnh đáng thương là con bài duy nhất giúp người lật ngược tình thế.
Mẫu thân đã lợi dụng sự nhân hậu của Chu phu nhân. Đó là thứ duy nhất người có thể bám víu trong lúc nguy nan.
Mẫu thân thường nói rằng mẫu thân không phải là người tốt, mẫu thân cũng có mặt tối và độc ác của mình. Nhưng ta biết, người làm tất cả chỉ vì ta.
Chu phu nhân nói với mẫu thân rằng.
Sau khi phụ thân của Thẩm Vi Lan qua đời, phụ thân ta không còn ai kiềm chế, đã mua một căn nhà bên ngoài và nuôi mấy ả thiếp do người khác tặng.
“Khi phụ thân của Thẩm Vi Lan còn sống, ông ấy đã kiềm chế phu quân ngươi rất nhiều. Giờ ông ấy qua đời, phu quân ngươi không còn ai khiến hắn sợ hãi nữa, đã có phần điên loạn rồi.”
Mẫu thân gật đầu, cảm ơn rồi quay người đi chợ, mua rất nhiều sách y học mang về nhà.
Dù phụ thân có nuôi những ả thiếp bên ngoài, nhưng phần lớn thời gian ông vẫn ở nhà, sủng ái tiểu thiếp mới được nâng lên.
Ông trở nên thích nói chuyện với mẫu thân, nhưng mẫu thân chỉ thờ ơ. Ta hỏi mẫu thân tại sao không để ý đến phụ thân, mẫu thân cười nhẹ, nói.
“Nghe nói thiếp của một đồng liêu của phụ thân con đã chạy trốn trong đêm, mang theo hết tiền bạc khi biết tin phu quân bị tịch thu gia sản.
Trên đường đi đày, chỉ có thê tử tào khang cùng chung hoạn nạn từ thôn làng đi ra.
Phụ thân con đang cảm thấy thương xót bản thân, đừng để ý đến ông ấy.”
Sau khi Thẩm Vi Lan gả vào, phụ thân hoàn toàn bị trói chặt vào cùng một con thuyền với Tể tướng.
Tể tướng dẫn dắt phụ thân vào trung tâm quyền lực của quan trường. Phụ thân bắt đầu tranh quyền đoạt lợi, ông hầu như không ở nhà, nhưng ngày nào cũng gửi thư cho mẫu thân.
Đang là thời điểm thăng quan tiến chức, ông cần rất nhiều thành tích chính trị để tự nâng cao vị thế của mình.
Vì hạ mình đoạt chồng, danh tiếng của Thẩm Vi Lan bị ảnh hưởng rất nhiều. Những người bạn cũ của nàng, giờ đây đều cảm thấy nhục nhã khi giao du với nàng.
Trong những tháng ngày buồn chán nơi khuê phòng, khi mang thai suy nghĩ nhiều. Cuối cùng, người ở bên cạnh Thẩm Vi Lan nhiều nhất lại chính là mẫu thân.
Thẩm Vi Lan đề phòng mẫu thân có mưu đồ gì đó, không tin tưởng người. Sau đó, mẫu thân mỗi ngày đều đến chăm sóc nàng ta, nấu canh cho nàng ta, trò chuyện với nàng ta. Đối đãi với nàng ta như bảo bối quý giá.
Nhưng Thẩm Vi Lan không cảm kích, nhiều lần dùng lời lẽ cay nghiệt để sỉ nhục mẫu thân. Ta hỏi mẫu thân:
“Vì sao mẫu thân lại làm như vậy? Mẫu thân không ghét Thẩm Vi Lan sao?”
Mẫu thân lắc đầu thở dài:
“Nếu không phải nàng ta mù quáng nhìn trúng phụ thân con thì mẹ con chúng ta làm sao có thể sống trong căn nhà lớn như thế này, có được cuộc sống như hiện nay.
Nàng ta tính khí kiêu ngạo, không chịu được khó khăn. Phụ thân con thường xuyên không có nhà, nàng ta tâm trạng không yên, tính tình nóng nảy, nếu ảnh hưởng đến đứa bé thì sao?
Nếu đứa trẻ này là con trai, chức quan của phụ thân con sẽ càng vững chắc. Con giờ cũng đã lớn, nên học cách tự lo cho cuộc sống của mình.”
Ngày Thẩm Vi Lan sinh con, phụ thân được phái đi cứu trợ thiên tai, không kịp trở về.
Nàng ta vì thai lớn khó sinh, suýt nữa mất mạng. Mẫu thân đã chạy đôn đáo khắp nơi, còn tự mình ở lại bên cạnh chăm sóc nàng ta. May mắn thay, cả mẹ và con đều bình an.
Tể tướng biết tin rất vui mừng, gửi rất nhiều quà tặng. Phụ thân cũng vui mừng không kém.
Thẩm Vi Lan mải mê với phụ thân, việc chăm sóc đứa bé liền giao hết cho mẫu thân.
Khi phụ thân đến, mẫu thân đang bế đứa bé đọc “Tống từ” để ru ngủ. Phụ thân bật cười:
“Nó làm sao mà hiểu được?”
Trước đây, khi phụ thân và mẫu thân còn ân ái, phụ thân thường dạy mẫu thân đọc chữ, đọc từ để tăng thêm tình cảm.
Mẫu thân cười nói:
“Đọc chơi thôi mà.”
Sau một thời gian dưỡng bệnh, mẫu thân không còn làm việc thêu thùa kiếm sống nữa. Cuộc sống nhẹ nhàng hơn,mẫu thân có thêm thời gian chăm sóc bản thân, trông trẻ ra nhiều.
Trong phủ của phụ thân không có thông phòng, chỉ có mẫu thân và Thẩm Vi Lan.
Thẩm Vi Lan vừa mới sinh con, không thể đồng phòng. Trừ hai ngày đầu phụ thân ở bên cạnh Thẩm Vi Lan. Sau đó ông đều nghỉ tại viện của mẫu thân.
Mẫu thân có thai, Thẩm Vi Lan tức giận đến mức muốn động thủ với mẫu thân, nhưng bị mụ mụ bên cạnh ngăn lại.
Vài tháng sau, mẫu thân sinh hạ một bé trai, Thẩm Vi Lan gần như phát điên.
Mẫu thân đã uống thuốc, khiến chảy máu không ngừng, từ đó không thể đồng phòng nữa. Lúc đó Thẩm Vi Lan mới chịu dừng lại.
Khi ấy, phụ thân đã là quan tứ phẩm, nhưng ông vẫn không ngừng nỗ lực để thăng tiến.
Lúc đó ta còn nhỏ, không biết mẫu thân đã làm gì để ta có cuộc sống đầy đủ, thậm chí được vào nữ học để học hành. Ta chỉ biết rằng, ta chưa bao giờ thiếu thốn về ăn mặc hay nơi ở.
Đến khi ta nhận ra, ta đã trở thành một nữ nhân tài danh được nhiều người ca ngợi.
Khi phụ thân vào trung khu, Tể tướng đã đến tuổi về hưu. Phụ thân của Chu phu nhân sắp kế nhiệm vị trí của ông. Tể tướng sắp mất quyền lực.
Cũng từ đó, những buổi tiệc của phụ thân lại nhiều lên, trên người phụ thân liên tục có mùi son phấn của phụ nữ. Thẩm Vi Lan bắt đầu thường xuyên cãi vã với ông.
Nhưng phụ thân giờ đã không còn là tiểu quan mới vào kinh thành như trước nữa. Giờ đây, phụ thân đã là Tham tri chính sự, làm sao ông có thể cúi đầu trước Thẩm Vi Lan được.
Họ cãi nhau hết lần này đến lần khác. Ban đầu, Thẩm Vi Lan còn bỏ về nhà mẹ đẻ, phụ thân còn đi đón nàng. Nhưng nhiều lần như vậy, phụ thân không đi nữa. Ngược lại Tể tướng phải khuyên Thẩm Vi Lan trở về.
Chỉ mất tám năm, từ đôi phu thê ân ái họ đã trở thành một cặp đôi oan gia.
Và trong suốt tám năm đó, Thẩm Vi Lan không chăm sóc con cái, mà đều là do mẫu thân ta chăm sóc.
7
Năm Cảnh Hòa thứ sáu, Tể tướng về hưu, không còn có thể hỗ trợ cho con đường quan lộ của phụ thân. Cha của Chu phu nhân thay thế vị trí Tể tướng.
Ngay sau đó, một vụ cáo mật bất ngờ đã khiến phụ thân của Thẩm Vi Lan bị tống giam. Người đứng sau dàn xếp chính là phụ thân ta.
Phụ thân nóng lòng muốn cắt đứt quan hệ với gia đình Thẩm, tìm một phe mới, phụ thân của Thẩm Vi Lan chính là vật tế đầu tiên cho sự chuyển phe của phụ thân.
Bị tống vào ngục, rồi bị xử trảm. Một đời kiêu hùng. Cuối cùng chỉ vì một mảnh giấy lệnh xử tử mà bị chém đầu tại chợ Cải Thị Khẩu.
Mọi người đều biết rõ đây là do phụ thân ta gây ra, nhưng không ai dám nói thêm lời nào.
Phụ thân thăng quan tiến chức. Ai sau lưng cũng bảo ông tàn nhẫn, nhưng trước mặt lại khom lưng cúi đầu mà tâng bốc.
Lần này, trong yến tiệc, phụ thân lần đầu tiên nhận ca cơ do người khác tặng và còn mang về nhà. Thẩm Vi Lan như phát điên, chất vấn phụ thân ngay trước cửa nhưng bị phụ thân đá một cú vào ngực, khiến nàng nôn ra máu.
“Ta đã nhịn ngươi quá lâu rồi!”
Thẩm Vi Lan lớn tiếng nguyền rủa phụ thân là kẻ lòng lang dạ sói, là loài cầm thú. Phụ thân giận dữ viết ngay một tờ hưu thư, nhưng cuối cùng cũng không hưu được. Mẫu thân ngăn cản phụ thân.
“Phụ thân nàng ấy là ân sư của chàng, cũng là nhạc phụ của chàng, đã giúp đỡ chàng trong nhiều năm. Ông ấy đã chết, nếu lúc này chàng hưu ái nữ của ông ấy, sẽ bị người đời coi thường.”
Mẫu thân vốn luôn dịu dàng nhẫn nhịn, luôn chiều theo ý phụ thân. Bao năm qua, đây là lần đầu tiên mẫu thân trái ý ông. Mẫu thân ôm lấy Thẩm Vi Lan vào lòng, như gà mẹ bảo vệ con.
“Nàng ấy cũng là thê tử của chàng, chàng từng yêu thương nàng ấy.”
Phụ thân không biết nghĩ đến điều gì, phất tay áo bỏ đi.
Thẩm Vi Lan lao tới, nắm chặt lấy gấu quần của phụ thân.
“Bạch Nhược Sinh, chàng có bao giờ yêu ta không?”
Phụ thân lạnh lùng đá tay Thẩm Vi Lan ra:
“Không có.”
Thẩm Vi Lan khóc đến tan nát cõi lòng trong vòng tay của mẫu thân. Mẫu thân chỉ nói.
“Đứng dậy đi, phụ thân ngươi đã chết, nhưng con trai ngươi vẫn còn sống.”
Thẩm Vi Lan không kìm được nước mắt mà rơi xuống.
“Tại sao phải cứu ta, chẳng phải ngươi nên hận ta sao?”
Mẫu thân thở dài bất lực, đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng.
“Ta chưa bao giờ hận ngươi, thật đấy, ta còn phải cảm ơn ngươi. Nếu không có ngươi, cả đời này ta cũng không thể tỉnh ngộ.”
Mẫu thân chỉ vào mắt mình.
“Chúng sẽ bị mù vì thêu thùa quá nhiều. Chính sự xuất hiện của ngươi đã giúp ta tỉnh ngộ.
Hơn nữa, không có ngươi, Bạch Nhược Sinh không thể có được vị trí như ngày hôm nay. Và ta cũng không thể sống tốt như thế này. Tất cả đều nhờ ngươi. Ta không thể hận ngươi.
Trước đây, để nuôi sống cả gia đình, ta phải dậy sớm làm việc quần quật, những ngày đó rất khó khăn.
Nếu bây giờ bảo ta quay lại sống như thế, ta không thể sống nổi. Cuộc sống hiện tại đối với ta là điều ta không dám mơ tới trước đây, có người hầu kẻ hạ, cơm dâng tận miệng, áo mặc tận tay. Ta không có gì để không hài lòng.
Những gì ta có ngày hôm nay đều là nhờ vào sự hy sinh của ngươi. Ta không thể làm được nhiều điều cho ngươi nhưng chỉ cần ta còn sống, ta sẽ để ngươi an hưởng tuổi già trong phủ.
Ta sẽ chăm sóc con ngươi chu đáo. Ta sẽ nhận nó làm dưỡng tử của ta. Ta sẽ đối xử tốt với nó.”
Mẫu thân nói rất thản nhiên, Thẩm Vi Lan che mặt, nước mắt rơi xuống từng giọt to từ kẽ tay.
“Ta có lỗi với phụ thân, là lỗi của ta! Tất cả đều là lỗi của ta! Là ta hại ông ấy!”
Nàng ta sụp đổ mà khóc lớn.
“Phụ thân, ta không nên gả, ta không nên gả!”
Nhưng phụ thân nàng đã bị chém đầu, xác cũng bị chó hoang ở bãi tha ma gặm nhấm, làm sao có thể nghe thấy lời hối hận của nàng.
Sau ngày đó, Thẩm Vi Lan dọn vào sống ở viện nhỏ để dưỡng thương. Mẫu thân đã cử người chăm sóc nàng ta cẩn thận.
Mẫu thân quản lý nội trạch, sắp xếp ổn thỏa cho ca cơ, và nhận nàng ta làm thiếp cho phụ thân.
Mẫu thân thường xuyên qua lại với Chu phu nhân, họ là những tri kỷ nhiều năm.
Mẫu thân ban đầu không có gì để dựa vào, tình cảnh đáng thương là con bài duy nhất giúp người lật ngược tình thế.
Mẫu thân đã lợi dụng sự nhân hậu của Chu phu nhân. Đó là thứ duy nhất người có thể bám víu trong lúc nguy nan.
Mẫu thân thường nói rằng mẫu thân không phải là người tốt, mẫu thân cũng có mặt tối và độc ác của mình. Nhưng ta biết, người làm tất cả chỉ vì ta.
Chu phu nhân nói với mẫu thân rằng.
Sau khi phụ thân của Thẩm Vi Lan qua đời, phụ thân ta không còn ai kiềm chế, đã mua một căn nhà bên ngoài và nuôi mấy ả thiếp do người khác tặng.
“Khi phụ thân của Thẩm Vi Lan còn sống, ông ấy đã kiềm chế phu quân ngươi rất nhiều. Giờ ông ấy qua đời, phu quân ngươi không còn ai khiến hắn sợ hãi nữa, đã có phần điên loạn rồi.”
Mẫu thân gật đầu, cảm ơn rồi quay người đi chợ, mua rất nhiều sách y học mang về nhà.
Dù phụ thân có nuôi những ả thiếp bên ngoài, nhưng phần lớn thời gian ông vẫn ở nhà, sủng ái tiểu thiếp mới được nâng lên.
Ông trở nên thích nói chuyện với mẫu thân, nhưng mẫu thân chỉ thờ ơ. Ta hỏi mẫu thân tại sao không để ý đến phụ thân, mẫu thân cười nhẹ, nói.
“Nghe nói thiếp của một đồng liêu của phụ thân con đã chạy trốn trong đêm, mang theo hết tiền bạc khi biết tin phu quân bị tịch thu gia sản.
Trên đường đi đày, chỉ có thê tử tào khang cùng chung hoạn nạn từ thôn làng đi ra.
Phụ thân con đang cảm thấy thương xót bản thân, đừng để ý đến ông ấy.”
Danh sách chương