Vốn dĩ Hàn Phái hẹn nói chuyện vào buổi sáng, nào biết chuyến bay của chủ tịch BD đến trễ, phải kéo dài tới buổi chiều, để tỏ ý xin lỗi, chủ tịch mời Hàn Phái ăn cơm, sau đó cứ như vậy mà trùng hợp gặp gỡ.

Hai bên đều bất ngờ.

Tần Thư trố mắt, đối diện với ánh mắt thâm thúy của Hàn Phái, cô không biết là nên vui vẻ hay thấp thỏm.

Người đàn ông của cô với ‘mẹ’ cô chính diện gặp gỡ, cảm giác sắp ‘ xé xác ’ nhau.

Không khí xung quanh như đọng lại, khiến người hít thở không thông.

Đây là lần đầu tiên cô gặp gỡ Hàn Phái trên thương trường.

Anh lãnh đạm xa cách, thâm tàng bất lộ, cùng với anh ngày thường cô quen như hai người khác hẳn.

Loại cảm giác này thật vi diệu, có khoảng cách, lại hình như thích nhiều hơn trước kia một chút.

Nếu nói oan gia ngõ hẹp kẻ mạnh thắng, thì Phương Mộ Hòa với Hàn Phái không phân cao thấp.

Cho nên nhất định phải lưỡng bại câu thương?

Thu hồi suy nghĩ, Tần Thư mỉm cười với Hàn Phái.

Hàn Phái cũng cười cười, rất nhẹ, nhưng Tần Thư cảm giác được, đó là nụ cười khác với nụ cười xã giao anh dành cho người khác.

Vừa nhìn đã biết vì sao mà đến, Phương Mộ Hòa với Hàn Phái bắt tay hàn huyên vài câu.

Tần Thư yên lặng nhìn, có lẽ là lòng dạ hai người đều rất sâu, trên mặt nhẹ nhàng như gió xuân, giống như không tồn tại cạnh tranh, vẻ mặt và lời nói đều rất hoà hợp.

Chủ tịch BD cũng quen thuộc với Phương Mộ Hòa, chỉ là anh hẹn Hàn Phái trước, cũng không tiện để cả hai bên cùng ngồi một bàn.

Mặc kệ kết quả của lần hợp tác này thế nào, về sau sẽ có lúc gặp lại, quan hệ vẫn phải giữ gìn, đành phải xin lỗi: “Lần tới đi Bắc Kinh, tôi sẽ đặc biệt đến hàn huyên với Phương tổng.”

Phương Mộ Hòa: “Lúc nào cũng hoan nghênh ngài.”

“Nếu không thì đi cùng nhau đi?” Hàn Phái hỏi Phương Mộ Hòa.

Chủ tịch BD với tổng giám đốc điều hành sửng sốt, không nghĩ tới Hàn Phái sẽ đề nghị như vậy, dù sao cũng không có ai muốn ngồi với đối thủ cạnh tranh của mình trên bàn rượu. Ứng phó có lệ là chuyện khiến người ta mệt mỏi nhất, nếu đã không hợp nhau, nửa câu cũng không muốn nói nhiều, mọi người cho rằng Phương Mộ Hòa sẽ tìm lý do chối từ.

Kết quả Phương Mộ Hòa cười nhạt: “Là vinh hạnh của chúng tôi.”

Xe của BD đi trước, Phương Mộ Hòa thấy tâm của Tần Thư đặt hết lên người Hàn Phái rồi, thỉnh thoảng còn nhìn về hướng ô tô của Hàn Phái, là mẹ thì có thể như thế nào? Con gái lớn không giữ được ở nhà.

Vỗ vỗ đầu cô: “Lăn sang bên kia đi.”

Tần Thư cười: “Trong lòng em có anh, thật đấy, tràn đầy hình bóng của anh.”

Nói xong nhanh như chớp chạy đến ô tô của Hàn Phái, Hàn Phái mở cửa xe: “Anh nghĩ em sẽ không bỏ được anh ta.”

“Làm sao có thể bỏ anh một mình được?” Tần Thư cười, ngồi lên xe.

“Lát nữa ăn cơm, anh với Phương Mộ Hòa hòa khí một chút được không?” Tần Thư ôm cánh tay anh.

Hàn Phái nhìn cô: “Em sang đây là muốn nói với anh cái này à?”

“Không phải.” Tần Thư ghé sát vào tai anh, sợ tài xế nghe được, cô nói rất nhỏ: “Nhớ anh.”

“Nhỏ quá, anh không nghe thấy.”

Tần Thư: “…”

Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, Tần Thư nhéo cằm anh, trực tiếp hôn lên, còn hút hút môi anh, “Nghe thấy chưa?”

Hàn Phái cười, ý bảo cô ngồi xuống.

Tần Thư nhìn chằm chằm vào anh.

“Có chuyện gì nói đi.”

Tần Thư dè dặt: “Giữa anh với Phương Mộ Hòa, ngoài trừ cạnh tranh thì không còn con đường nào khác sao?”

Hàn Phái không đáp mà hỏi lại: “Nếu có, còn chờ đến hiện tại sao?”

“Các anh hai người đều là chủ động tìm đến cửa, cuối cùng tất cả lợi ích đều thuộc về BD, cớ gì phải mang lợi ích dâng lên cho người ngoài như thế?” Cô suýt chút nữa thì nói, anh với Phương Mộ Hòa không thể hợp tác sao?

Hợp tác cùng nhau lấy hạng mục kia, như vậy ai cũng không tổn thất, cuối cùng là BD trở thành bên bị động.

Hiện tại bọn họ làm thế này, bên BD lập tức có cảm giác trở thành cửa trên.

Hàn Phái: “Miếng thịt này không dễ chia, anh với Phương Mộ Hòa đều muốn, không cần thiết phải hợp tác bắt lấy rồi đánh nhau vỡ đầu chảy máu chia chác. Làm điều thừa.”

Tần Thư muốn hỏi anh, dự án này lại không phải núi vàng, anh hà tất cố chấp như vậy, lời nói còn chưa kịp nói ra, điện thoại của Hàn Phái đã vang lên, là Nghiêm Trầm gọi đến.

“Ừ, tiện, cậu cứ nói đi.” Hàn Phái nghe điện thoại chỉ nói mấy tiếng này.

Tần Thư chủ động cách anh xa một chút, ngồi đến cửa sổ xe bên kia, nhìn đường phố Thiên Tân.

Trên đường cái, đứa trẻ nhìn khắp nơi đều cảm thấy mới mẻ, người già bước đi tập tễnh, người trẻ tuổi vội vàng, ô tô nôn nóng chờ đợi đèn đỏ, còn có công nhân vệ sinh đã sớm nhìn quen phong cảnh thành phố này, đang cầm cái kẹp chuyên tâm nhặt những mảnh rác nhỏ trên đất.

Đường phố náo nhiệt, trong lòng Tần Thư lại có tâm sự cô cũng không biết chính mình nhìn thấy những gì.

Bên kia Hàn Phái vẫn đang nói chuyện điện thoại.

Nghiêm Trầm: “Tôi nói chuyện với bạn tôi rồi, anh ta vừa nghe điều kiện và thành ý của cậu, cũng đặc biệt đồng ý, nói không cần trì hoãn thời gian của cậu, giữa tháng tư anh ta sẽ bàn giao công việc ở công ty cũ, đến Vạn Hòa làm việc.”

Hàn Phái: “Thay tôi nói lời cảm ơn nhé.” Ngừng một lát lại hỏi Nghiêm Trầm: “Anh ta không có bạn gái chứ?”

Nghiêm Trầm buồn bực: “… Không có, làm sao vậy? Cậu đối với chuyện này còn có yêu cầu sao.”

Hàn Phái: “Nếu không có, chờ Hàn Sầm tốt nghiệp, tôi đưa cô ấy đến chỗ anh ta học tập.”

Nghiêm Trầm bừng tỉnh: “… Tôi đã nói mà, sao cậu lại hào phóng như vậy, đưa ra điều kiện tốt như vậy, hóa ra là muốn tìm em rể.”

Hàn Phái: “Cũng không phải, lúc trước nói chuyện qua với bạn cậu, cảm thấy người không tồi, cứ để thuận theo tự nhiên, có thể thành thì tốt, cậu cũng đừng nhiều lời.”

“Tôi biết rồi.”

Cúp điện thoại, Tần Thư tò mò: “Anh muốn giới thiệu bạn trai cho Sầm Sầm à?”

“Không phải, anh cảm thấy phù hợp với Sầm Sầm nên tạo một chút cơ hội, còn chuyện tình cảm thì tác hợp không được, phải dựa vào cảm giác.” Hàn Phái lại dặn dò Tần Thư: “Em đừng nói gì với Sầm Sầm vội.”

Tần Thư gật đầu, “Anh yên tâm.”

Rất nhanh đã đến bãi đỗ xe của khách sạn.

Tần Thư xuống xe rất tự giác mà đi tìm Phương Mộ Hòa, cùng anh vào phòng.

“Còn biết trở về à?” Phương Mộ Hòa chế nhạo cô.

Tần Thư cười hì hì: “Mẹ cũng quan trọng mà.”

Phương Mộ Hòa: “Thương lượng với Hàn Phái xem làm thế nào để bán anh đi à?”

Tần Thư cười, dỗ dành anh: “Cho dù em có bán Hàn Phái cũng không bao giờ bán anh.”

Đang nói, Hàn Phái với mấy người trợ lý đi qua người cô.

Tần Thư: “…”

Cảm giác gió bên người thổi qua lạnh buốt.

Đều là đàn ông cơ trí, trong bữa tiệc không khí không tẻ nhạt mà còn nói chuyện tương đối vui vẻ, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà tránh đi chủ đề về dự án BD.

Tần Thư ngồi bên cạnh Phương Mộ Hòa, theo thói quen nhiều năm, lúc ăn cơm, Phương Mộ Hòa đều sẽ gắp đồ ăn cho Tần Thư, ngay cả khi nói chuyện phiếm cũng không quên.

Ngay từ đầu, chủ tịch BD tưởng là biểu hiện thân sĩ của Phương Mộ Hòa nên mới dốc lòng săn sóc, nhưng một bữa cơm ăn sắp xong, Phương Mộ Hòa vẫn trước sau chăm sóc Tần Thư, không phải gắp đồ ăn chính là cản rượu, còn rót nước cho Tần Thư.

Vừa thấy đã hiểu không phải quan hệ hợp tác đơn thuần.

Rượu quá ba tuần, lời nói cũng tùy ý hơn.

Cười nói: “Phương tổng cũng không giới thiệu một chút Tần tiểu thư cho chúng tôi sao.”

Lời này thật có nhiều ý tứ.

Phương Mộ Hòa rót nước trái cây cho Tần Thư, cười nói: “Em gái nhà dì, đi theo tôi từ nhỏ.” Còn bà dì này có quan hệ huyết thống hay không, Phương Mộ Hòa cũng không giải thích nhiều, nói nhiều ngược lại làm người ta hiểu lầm.

Mọi người trên bàn, ngoại trừ Hàn Phái, đều kinh ngạc không thôi.

“Khó trách.”

Nghe xong mọi người muốn kính rượu, “Tần Thư đêm nay không uống rượu, nếu không thì uống chút rượu vang đỏ nhé?” Chủ tịch đề nghị.

“Cô ấy không thể uống, để tôi uống thay.” Hàn Phái bảo người phục vụ rót đầy ly rượu.

Tầm mắt mọi người lại hướng về phía Hàn Phái.

Ngay cả Tần Thư cũng sửng sốt, anh đây là muốn làm cái gì?

“Hàn tổng cũng quen biết với Tần Thư à?” Tổng giám đốc điều hành hỏi.

“Ừ, bạn gái tôi.”

“…”

Chủ tịch BD với tổng giám đốc không khỏi nhìn nhau, không đoán được kịch bản của Hàn Phái.

Hàn Phái kính chủ tịch, nói một ly này uống thay Tần Thư.

Chủ tịch một ngụm uống hết ly rượu, trong lòng vẫn không hiểu chuyện gì.

Hàn Phái nói: “Tôi với Phương tổng tuy rằng không tránh được có cạnh tranh, nhưng vẫn là người một nhà, quan hệ của chúng tôi cũng không tệ lắm.”

Chủ tịch cười cười, phụ họa: “Nên như vậy.”

Giờ khắc này, ông ta cũng không xác định được Hàn Phái với Phương Mộ Hòa là kẻ địch hay là liên thủ?

Vốn đang muốn cho bọn họ hai bên có hiềm khích, cạnh tranh giá cả, bọn họ BD ngồi chờ ngư ông đắc lợi, nào biết bọn họ hai bên thế nhưng không ra bài theo lẽ thường.

Lỡ như, Hàn Phái với Phương Mộ Hòa đột nhiên hợp tác cùng nhau từ bỏ, ai cũng không cần BD, vậy bọn họ không phải ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo sao?

Phương Mộ Hòa với Hàn Phái ngồi đối diện, anh cầm lấy chén rượu ở mặt bàn nhẹ nhàng chạm vào hai cái, cách không khí kính Hàn Phái một ly, Hàn Phái hiểu, lại rót đầy một ly, uống một hơi cạn sạch.

Tần Thư đến lúc này mới hiểu, lần trước BD bố trí, để cô với Thu Lam gặp gỡ, Hàn Phái vẫn luôn nhớ kỹ việc này, đêm nay anh gậy ông đập lưng ông, khiến BD cũng phải khẩn trương một hồi.

Người đàn ông này vừa phúc hắc lại vừa xấu xa.

Mà Phương Mộ Hòa cũng nguyện ý phối hợp.

Đề tài của đàn ông thay đổi cũng rất nhanh, vừa rồi còn đang nói chuyện làm ăn, bây giờ lại nói đến các vấn đề thời sự.

Lại qua nửa giờ, bữa Hồng Môn Yến này mới kết thúc, mọi người tạm biệt nhau dưới tầng một.

Hàn Phái nhìn về phía Tần Thư: “Lên xe chờ anh nhé.” Đưa áo khoác với di động của mình cho Tần Thư, Tần Thư nhận lấy, lại nhìn về phía Phương Mộ Hòa.

Phương Mộ Hòa ý bảo cô lên xe, “Anh với Hàn tổng nói vài câu đã.”

Hai người dời bước đến bên thùng rác, Phương Mộ Hòa đưa một điếu thuốc cho Hàn Phái, Hàn Phái nhận lấy, châm lên: “Tôi cai rồi, đêm nay là điếu cuối cùng.”

Phương Mộ Hòa có chút thụ sủng nhược kinh, ngay sau đó lại hiểu rõ: “Cậu nhất định phải lấy được BD à?”

Hàn Phái chậm rãi phun sương nhả khói: “Anh nói đi?”

Phương Mộ Hòa cười cười: “Cậu biết đấy, trong chuyện làm ăn tôi chưa nể mặt mũi ai bao giờ.”

Hàn Phái chỉ hút một hơi, còn thừa vứt vào trong thùng rác, “Anh nói đều là làm buôn bán, muốn kiếm tiền, thế nếu vụ mua bán này lỗ, anh còn muốn làm sao??”

Phương Mộ Hòa gõ tàn thuốc: “Cậu có ý gì?”

Hàn Phái: “Cho dù phải thêm tiền tôi cũng muốn lấy dự án này, anh lấy gì cạnh tranh với tôi?”

Cách đó không xa trong xe, Tần Thư nhìn chằm chằm bên kia.

Hai người đàn ông đang không tiếng động đánh giá nhau, cô cách xa vẫn cảm giác được bầu không khí bên đó với không khí trong khách sạn lúc nãy không giống nhau, hiện tại là giương cung bạt kiếm.

Chạm vào là nổ ngay.

Ngay tại lúc cô căng thẳng đến mức tim muốn nhảy lên cổ họng thì Hàn Phái đi tới.

Hàn Phái ngồi lên xe, trong xe lập tức tràn ngập mùi cồn.

“Anh không thể uống ít một chút sao.” Tần Thư đưa nước cho anh.

“Anh không sao.” Hàn Phái uống một lon nước soda, cởi vài cúc áo, cửa sổ xe cũng hạ xuống, cảm thấy mát mẻ hơn không ít.

Tài xế chậm rãi lái xe đi, càng ngày càng xa, đèn neon của khách sạn cũng chỉ còn dư lại mơ hồ như ảo ảnh.

Hiện tại ai cũng không muốn nói đến dự án kia.

Hàn Phái ôm Tần Thư vào ngực: “Ngủ một lát đi, vài tiếng nữa mới về đến nhà.”

Tần Thư nhìn anh, lời nói đến bên miệng rồi lại nuốt xuống, gật đầu.

An tĩnh ghé vào ngực anh.

Ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi vào.

Không biết là mặt lạnh hay tâm lạnh.

Trở lại nội thành, Hàn Phái để Tần Thư gọi điện thoại về nhà, nói ở Thiên Tân chưa về.

Anh uống rượu, Tần Thư muốn chăm sóc anh, về nhà nấu canh giải rượu cho anh, nên nói dối với ông nội, nói còn ở Thiên Tân, cố ý nói đi cùng Phương Mộ Hòa, để ông không cần lo lắng.

Gia gia: “Cháu đưa điện thoại cho Mộ Hòa, để ông dặn dò cậu ta hai câu.”

Tần Thư: “…”

Còn không tin cô?

Cô vội giải thích: “Cháu đang ở phòng mình, ông chờ một chút, cháu sang tìm Phương Mộ Hòa.”

Ông nội: “Không cần,để ông tự gọi cho nó.”

Cúp điện thoại lập tức gọi cho Phương Mộ Hòa, ông nội không phải không tin Tần Thư, cô nói gì ông đều tin, chỉ là không yên tâm cô ở bên ngoài một mình.

Điện thoại chuyển đến, “Mộ Hòa à.”

“Vâng, ông nội, ông có chuyện gì dặn dò cháu ạ?”

“Cháu chăm sóc Kỳ Kỳ một chút, đừng cho nó uống rượu.”

Phương Mộ Hòa sửng sốt, lập tức đã hiểu, Tần Thư nói dối, “Vâng, không sao đâu ông, cháu cản hết rượu rồi, ngày mai chúng cháu về, ông không cần lo lắng.”

“Được, các cháu tiếp tục công việc đi.”

Phương Mộ Hòa trực tiếp gửi tin nhắn cho Tần Thư: 【 Giỏi lắm, bắt đầu nói dối rồi. 】

Tần Thư gửi một cái biểu cảm trợn trắng mắt.

Nếu Phương Mộ Hòa nói như vậy, cô an tâm rồi.

Về đến nhà, Tần Thư thay giày xong đi vào bếp nấu canh giải rượu cho Hàn Phái, lại bị Hàn Phái giữ chặt: “Không cần, lên lầu.”

“Làm gì?” Cô hỏi.

Hàn Phái: “Lên giường nhận lỗi với em.”

Tần Thư: “…”

Cô biết lời này có ý gì, dự án này anh sẽ không nhường cho ai.

Đêm đó, mặc kệ là hôn môi hay là vỗ về cô, Hàn Phái đều hết sức kiên nhẫn, từng chút từng chút dỗ dành cô.

Tần Thư cũng cảm nhận lực đạo dịu dàng xưa nay chưa từng có, khiến cô mê muội.

Tháng tư, Bắc Kinh vẫn còn rơi một trận tuyết, rét nàng bân làm ai cũng bất ngờ.

Sau khi tuyết ngừng rơi, trời cũng nóng dần lên.

Dự án BD cũng ở cảnh xuân tươi đẹp của tháng 4 mà có kết quả cuối cùng.

Hôm đó là thứ sáu, Tần Thư đang bận rộn với dự án AC.

Hàn Sầm đang ngẩn người, “Sầm Sầm?” Cô kêu cô ấy một tiếng.

Hàn Sầm hoàn hồn, “Chúng ta đang nói đến chỗ nào rồi ạ?”

Tần Thư thở dài, chỉ tài liệu: “Cái này đưa cho lãnh đạo của em, xem còn có chỗ nào không thích hợp muốn sửa nữa không.”

Hàn Sầm gật đầu: “Vâng.” Lúc đứng lên, lại do dự vài giây, nhìn chằm chằm vào Tần Thư.

Tần Thư hỏi: “Làm sao vậy?”

Hàn Sầm: “Em buồn hơn một tháng nay, vừa lúc anh trai em đi công tác, đêm nay chị cùng em đi quán bar uống rượu được không?”

Tần Thư thương lượng: “Nếu không em đến chỗ chị, chị mua rượu về cho em uống nhé.”

Hàn Sầm lắc đầu: “Vốn dĩ chỉ là em muốn tìm nơi náo nhiệt điên một chút thôi.”

Tần Thư nghĩ nghĩ, gật đầu: “Được.”

Hàn Sầm vừa đi, di động của cô vang lên, là Triệu Mạn Địch gọi tới, chỉ nói một câu, dự án BD bị tập đoàn Vạn Hòa lấy được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện