Nhà hàng cách chung cư của Tần Thư không xa, ngày thường đi mất nửa giờ, hiện tại Tết Âm lịch, Bắc Kinh như một tòa thành trống, lái xe ở con đường bình thường tắc đến không nhúc nhích nổi, hôm nay không cẩn thận liền thành siêu tốc độ.

Hàn Phái đến chỗ Tần Thư mới có 11 giờ 35.

Tần Thư biết Hàn Phái tụ tập xong muốn sang tìm cô, cả đêm cũng không rảnh rỗi, tắm rửa, phối quần áo, trang điểm. Vừa trang điểm xong thì Hàn Phái đến.

Cửa mở trong nháy mắt, Hàn Phái hơi giật mình, lần đầu tiên thấy cô mặc váy dài trắng trễ ngực, vừa thanh thuần lại vừa gợi cảm.

Tần Thư kéo anh vào trong, đóng cửa lại, hướng về phía anh giương mi lên: “Đêm nay em muốn bắt nạt anh.”

Nhìn đoá hoa hồng tạo hình rất kỳ quái trong tay anh hỏi: “Đây là?”

Hàn Phái: “Bình dưỡng khí hoa hồng.”

Tần Thư: “…”

Cô đã gặp qua gấu hoa hồng, nhưng loại “bình dưỡng khí” hoa hồng này lần đầu mới thấy.

Nghe anh nói như vậy, cô càng nhìn càng giống, bình này là dùng mấy trăm đóa hoa tạo thành, hương thơm nức mũi.

“Sao còn có hai sợi dây?” Tần Thư nói, Hàn Phái xoay người cô đưa lưng về phía anh, “Tiện cho em đeo trên lưng.”

Sau đó đeo bình dưỡng khí hoa hồng lên lưng cô, giúp cô sửa lại tóc.

Tần Thư dở khóc dở cười, “Hàn Phái, anh đủ rồi đấy!”

Hàn Phái cười: “Rất sáng tạo phải không?”

Mấy hôm trước anh đến cửa hàng hoa đặt hoa, đi vài cửa hàng cũng không thấy ý tưởng mới lạ, đành nhờ nhân viên làm cái “bình dưỡng khí” này.

Tần Thư đeo bình dưỡng khí đến trước gương soi, “Sao em cảm giác như đang cõng bình chữa cháy vậy.” Chính cô cũng không nhịn được cười.

Hàn Phái cũng đi tới, “Ừ, nơi nào có lửa dập nơi đó.”

Tần Thư xoay người, ôm cổ anh, ánh mắt khiêu khích: “Vậy anh có chỗ nào cháy muốn em đi dập không?” Sau đó nhún nhún hoa hồng trên vai, “Nơi này có rất nhiều, đủ giúp anh dập tắt lửa.”

Tay Hàn Phái vuốt ve gương mặt cô, “Đừng chọc đến không thể chịu được.” Cúi đầu hôn nhẹ ở xương quai xanh của cô: “Quay lại anh xử lý em.”

Anh nhìn đồng hồ, còn 10 phút nữa đến 0 giờ, “Anh đánh đàn cho em nghe.” Nắm tay cô đi ra phòng khách.

Hỏi cô: “Muốn nghe khúc nào?”

Tần Thư: “Đàn khúc anh thích.”

Hàn Phái vừa ngồi trước đàn, Tần Thư từ sau lưng ôm lấy cổ anh, cả người dán lên lưng anh.

“Đứng tử tế.” Hàn Phái đối với thân thể mềm mại của cô không có sức chống cự.

“Không cần.” Tần Thư dính chặt hơn, còn cọ mặt ở cổ anh ngửi ngửi: “Anh uống rượu à?”

“Ừ.”

“Gặp được bạn học nữ nên vui?”

“Nghĩ đến trong nhà có đứa trẻ gào khóc đòi ăn nên buồn.”

“…” Tần Thư từ cổ áo anh với vào: “Vậy anh bón sữa trước đi.” Còn dùng lực nhéo anh: “Nếu không, anh bón em 2 hụm trước nhé?”

Hàn Phái cười, bị cô đùa giỡn đến không chịu được, “Kỳ Kỳ!”

Tần Thư cười to, lúc này mới dừng lại.

Hàn Phái điều chỉnh hô hấp, bắt đầu đàn.

Tần Thư ngâm nga theo tiết tấu, thỉnh thoảng hôn mặt anh, còn lấy mặt mình dán vào mặt anh, anh đàn đến đoạn cô thích, cô còn dùng ngón tay lung tung gảy đàn làm tiết tấu rối loạn.

Hàn Phái mặc kệ cô, cho cô náo loạn, anh chỉ tập trung đàn của mình.

Một khúc xong là 5 phút đồng hồ qua đi, Hàn Phái vỗ vỗ đầu cô, “Đừng lộn xộn!” Tay cô lại duỗi vào trong áo anh, sờ loạn ngực anh.

Anh không cho cô động, cô còn cưỡng từ đoạt lý: “Đây là địa bàn của em, tất cả đều là của em, anh cũng là của em, em muốn hôn thì hôn, muốn sờ thì sờ.”

Hàn Phái tốt bụng nói: “Kỳ Kỳ, đừng nghịch, người thiệt là em.”

Đợi lát nữa, nợ cũ nợ mới anh đều tính.

Anh đứng dậy, ấn cô xuống ghế: “Đến lượt em đàn.”

Tần Thư: “Không muốn đàn.” Hiện tại cô muốn dính lấy anh, hôn hôn hít hít cũng không đủ, ai muốn đi đánh đàn.

Người đàn ông này, không hiểu phong tình gì cả.

Tần Thư vừa muốn đứng lên, đã bị anh ấn xuống ghế.

Anh hôn nhẹ khóe môi cô: “Ngoan, đàn một khúc cho anh nghe.”

“Không muốn đàn.”

Hàn Phái hôn miệng hôn mắt cô.

Cuối cùng, “Được rồi.” Tần Thư sợ làm cánh hoa trên “bình dưỡng khí” rơi hết mất, khi đánh đàn, thật cẩn thận mà để nó sang một bên.

Tuy rằng thật không tình nguyện, nhưng tiếng đàn vang lên, Tần Thư đã vào trạng thái, hai phút sau hoàn toàn say mê trong giai điệu duyên dáng, còn hát lên.

Hàn Phái đứng ở phía sau cô, tìm góc độ đẹp nhất, ghi lại mười giây video, caption: “my only love” đúng 0 giờ phát lên chia sẻ với bạn bè.

Cất di động, Hàn Phái đứng một bên nghiêm túc nghe cô đàn.

Một khúc kết thúc, Tần Thư đứng lên, còn rất chính thức hướng anh hơi khom người, “Cảm ơn.”

Giây tiếp theo liền nhảy vào lồng ngực anh, “Lễ tình nhân tới rồi chứ? Từ giờ trở đi, anh hoàn toàn thuộc về em, em nói anh làm gì anh phải làm cái đó.”

Hàn Phái cười: “Nghe lãnh đạo phân phó.” Ý bảo cô: “Mặc áo khoác vào, sang bên nhà anh.”

“Chờ em chút, em lên lầu rồi xuống ngay.” Tần Thư chân trần, chạy chậm lên lầu.

Tần Thư vừa đi, Hàn Phái có điện thoại, là mẹ gọi tới, mẹ không có chuyện gì rất ít khi gọi điện cho anh, “Alo, mẹ, mẹ còn chưa ngủ sao?”

Mẹ Hàn: “Mẹ cùng ba con với mấy người bạn đi ăn cơm vừa về, đang chuẩn bị đi ngủ thì thấy clip con chia sẻ.” Hỏi anh: “Hiện tại con cùng Tần Thư ở bên nhau à?”

Hàn Phái: “Vâng, cô ấy vừa lên lầu, có chuyện gì không mẹ?”

Mẹ Hàn hỏi: “Con đây là xác định rồi?”

Hàn Phái: “Vâng.”

Do dự một chút, Mẹ Hàn hỏi: “Là vì làm cho ông con vui vẻ, hay là con cảm thấy không tồi? Nếu đơn thuần vì tìm người kết hôn cho ông con vui lòng, mẹ không tán thành, hôn nhân đại sự là chuyện lớn, về sau tự con trải qua, vợ phải là bản thân mình vừa lòng, ý kiến của người khác con chỉ cần tham khảo chút thôi là được, bao gồm cả ý kiến của ba mẹ.”

Hàn Phái dựa vào đàn dương cầm, “Không phải vì ông, nếu thật sự chỉ là vì tìm người kết hôn, mẹ nghĩ con sẽ đợi đến bây giờ sao?”

Mẹ Hàn: “Vậy thì tốt rồi.”

Mẹ Hàn muốn cúp điện thoại, lại nghĩ tới một chuyện, đầu tiên hỏi: “Tần Thư xuống lầu chưa?”

Hàn Phái không khỏi hướng về phía cầu thang bên kia, “Chưa, còn đang chuẩn bị đồ, sao vậy mẹ?”

Mẹ Hàn: “Đêm nay con tham gia họp lớp à?”

Hàn Phái không đáp hỏi lại: “Sao mẹ biết?”

Mẹ Hàn: “Trùng hợp thôi, đêm nay vừa lúc cùng chú Thu ăn cơm, Thu Lam cũng vào phòng chơi một lát, nói đêm nay bọn con tụ hội.”

Cha mẹ anh cùng cha mẹ Thu Lam quen nhau từ lúc họp phụ huynh, sau đó vẫn luôn duy trì quan hệ.

Hàn Phái hỏi mẹ: “Thu Lam nói gì ạ?”

Mẹ Hàn: “Cũng không nói gì, chỉ nói đêm nay các con tụ tập.”

Nhắc nhở anh: “Về sau bạn học tụ tập gì đó, có thể không tham gia thì đừng tham gia.”

Hàn Phái cười: “Mẹ, hôm nay mẹ làm sao vậy?”

Mẹ Hàn: “Không sao, tự nhiên muốn lải nhải hai câu, con có cho lải nhải không?”

Hàn Phái: “…Con không cho, có phải mẹ sẽ cúp điện thoại không?”

Mẹ Hàn: “Vấn đề này còn chưa nghĩ đến, mẹ nghĩ rằng con sẽ cho mẹ lải nhải.”

Hàn Phái: “…”

Cười: “Mẹ nói đi”

Mẹ Hàn: “Chỉ nói với con chuyện họp lớp, các con tới tuổi này rồi, cơ bản đều có bạn trai bạn gái, người kết hôn sớm thì con cũng đã có, cũng không biết các con còn muốn tụ tập làm cái gì?”

“Lại không phải giống như thời chúng ta trước kia, điện thoại không có, thời gian lâu lâu, mọi người gặp nhau tâm sự, hiện tại vòng này nhóm nọ, có chuyện gì lớn không thể dùng điện thoại mà phải gặp nhau?”

Mẹ Hàn nói tiếp: “Bạn tốt chân chính, cũng không cần phải họp lớp mới gặp, mà những bạn học quan hệ bình thường, họp xong cũng chả liên lạc bao giờ, vậy tụ tập có ý nghĩa gì đâu?”

Hàn Phái nghĩ nghĩ: “Đúng thật không có ý nghĩa gì, chỉ muốn náo nhiệt một chút thôi ạ.”

Mẹ Hàn: “Lại không phải sinh hoạt ở rừng rậm nguyên thủy, các con còn thiếu náo nhiệt hay sao? Mỗi ngày trên đường chật đến không thở nổi, tàu điện ngầm phải chen chúc, thang máy phải xếp hàng, ngay cả đi WC cũng phải chờ, như thế còn chưa đủ náo nhiệt?

Hàn Phái: “…”

Không còn gì để nói.

Mẹ mà muốn nói chuyện, có thế lay động toàn bộ dải Ngân hà.

Mẹ Hàn: “Mẹ là người từng trải, còn không biết các con muốn cái gì? Bạn học tụ tập còn không phải là mượn danh nghĩa họp lớp để trông thấy người trước kia từng thích, sau đó bất mãn oán trách hiện tại, hồi ức trước kia tốt đẹp, có một số người không biết tự kiềm chế, đơn giản là nhìn vừa mắt thì cái gì cũng không quan tâm, còn mỹ miều nói rằng, muốn cùng chân ái ở bên nhau.”

Hàn Phái: “Mẹ, nói trọng điểm đi.”

Mẹ Hàn: “Nếu đã xác định với Tần Thư, thì liên quan gì đến bạn gái cũ nữa.”

Hàn Phái có điểm ngốc: “Mẹ, cái gì mà liên quan với bạn gái cũ? Con lấy đâu ra bạn gái cũ?”

Mẹ Hàn hỏi: “Hôm nay, cái bạn học tên Úy Lam đó có đi không?”

Hàn Phái đúng sự thật nói: “Có ạ.”

Mẹ Hàn: “Vậy đúng rồi, nếu đã xác định với Tần Thư thì thu hồi những tâm tư khác đi. Cái vòng này cũng chỉ lớn có vậy, nếu một vài lời nói không hay truyền ra, cha mẹ Tần Thư còn ở đó, mặt mũi mọi người đều khó coi. Con cùng Tần Thư cũng xem như là ông nội con làm mối, con nếu không đồng ý cùng Tần Thư ở bên nhau ông con cũng không trách con, nhưng nếu con làm chuyện bại hoại đạo đức, ông sẽ không tha cho con.”

Hàn Phái: “…Mẹ, ai nói với mẹ Úy Lam là bạn gái cũ của con?”

Mẹ Hàn nhớ rõ: “Mẹ anh còn chưa già đến hồ đồ đâu, trước kia là ai một hai phải giúp người ta xuất ngoại? Sau đó vì cái gì hai đứa nháo đến chia tay mẹ cũng không biết.”

“Chuyện năm đó, một hai câu con cũng không nói rõ được, về sau con sẽ nói rõ với mẹ.” Hàn Phái nói: “Mẹ, con có chút giống cha, người con để ý, dù là cãi nhau, mặc kệ ai sai, người xin lỗi khẳng định là con.”

Mẹ Hàn: “Ừ, có một số chuyện, con hiểu rõ là được, năm nay không kịp rồi, năm sau chọn thời gian mời ông bà cha mẹ Tần Thư đến nhà làm khách.”

Hàn Phái gật đầu: “Vâng, mẹ sắp xếp đi.”

Cuộc goni vừa kết thúc, Tần Thư đúng lúc từ trên lầu xuống, đeo ba lô, “Không cần mang nhiều đồ đâu, đồ em cần anh đều chuẩn bị rồi.” Hàn Phái cất di động đi về phía cô.

Tần Thư: “Em đã chuẩn bị rồi, mang theo đi.”

Cô ôm cánh tay Hàn Phái ra cửa, lúc chờ thang máy, nhìn về phía anh: “Hiện tại cho anh cơ hội biểu hiện anh có muốn không?”

Hàn Phái nhìn cô liếc mắt một cái: “Không cần.”

Tần Thư: “…” Lườm anh, “Anh chờ đó, xem lát em xử lý anh thế nào.”

Hàn Phái biết tâm tư nhỏ của cô, lười đến ra cửa cũng không muốn mang chân, anh đi về trước nửa bước, đưa lưng về phía cô, “Đi lên đi.” Nửa ngồi xổm xuống.

Tần Thư khóe miệng giương lên, cả người bò lên.

“Em có mang di động không?” Hàn Phái hỏi.

Cô vẫn luôn bình tĩnh, là chưa nhìn thấy clip kia sao?

Tần Thư: “Ở trong túi xách.”

Hàn Phái: “Ừ”, dù sao sớm muộn gì cũng xem được, anh không nói nữa, chờ cô tự mình phát hiện.

Đêm khuya, thành phố yên tĩnh như một đứa trẻ say ngủ.

Ô tô ở trên đường vắng lao nhanh, thỉnh thoảng mới gặp cái taxi.

Hai bên đèn đường giống như một mảnh ngân hà, vẫn luôn chạy dài đến cuối, phảng phất có thể đi thông thiên địa.

Tần Thư ghé vào lưng ghế điều khiển, nhẹ nhàng hát cho Hàn Phái nghe.

Chờ khi đèn đỏ, cô sẽ nửa đứng dậy, nhẹ nhàng hôn lỗ tai anh, “Em hát có hay không?”

“Hay.” Hàn Phái hỏi cô: “Bình thường nói nhiều như vậy, đêm nay thế nào không hỏi anh chuyện bạn bè tụ tập?” Anh chủ động đề cập.

Tần Thư: “Em mới không cho mình thêm ngột ngạt, vạn nhất anh gặp được người trước kia từng thích thì sao?”

Không có tình nhân cũ, không có mối tình đầu, không có nghĩa là không có người từng thích.

Hàn Phái từ gương chiếu hậu nhìn cô, hai tay cô để trên lưng ghế điều khiển, mặt gối lên tay, nhìn chằm chằm bên ngoài, không biết đang suy nghĩ gì.

Nghĩ nghĩ, vẫn là nói với cô: “Vào xem trang cá nhân của anh đi.”

Tần Thư nghe xong lập tức ngồi dậy, “Ảnh bạn học tụ tập?”

Cô mở túi xách lấy di động.

Xem xét hoạt động mới nhất của anh, cũng chỉ có một hoạt động duy nhất liên quan đến cá nhân, những cái khác đều là liên quan đến kinh tế tài chính.

Click mở video, cô vừa đàn vừa hát.

Xúc động nhất là câu “my ony love” kia, cái từ only này hoàn toàn chữa lành trái tim cô.

Tần Thư chọc bả vai anh: “Hàn Phái, anh khoe ân ái đến nghiện rồi à.” Nói rồi thở dài: “Người yêu của em, làm thế nào để anh khôi phục bình thường bây giờ?”

Hàn Phái cười.

Đèn xanh sáng, tiếp tục đi về phía trước.

Tới chung cư của Hàn Phái, Tần Thư quấn lấy Hàn Phái: “Đêm nay đặc biệt vui vẻ, chúng ta uống chút vang đỏ đi.” Uống chút rượu có thể trợ hứng, còn thêm can đảm, trợ hứng cô không cần, cô cần cái sau.

Uống đến chuếnh choáng, cô mới có thể thoải mái đùa giỡn Hàn Phái, bắt nạt Hàn Phái.

Hàn Phái không hề nghĩ ngợi cự tuyệt: “Không được, em uống rượu sẽ say, say rồi sẽ làm loạn.”

Tần Thư ôm eo anh, làm nũng: “Em muốn uống, uống một chút thôi, hai hụm là được, được không? Lễ tình nhân, nên cao hứng cao hứng. Hàn Phái ~~” Cô kéo dài giọng, ở trong ngực anh quấn lấy anh: “Nói, có cho em uống không? Có cho không? Hả? Rốt cuộc có cho hay không?”

Nhẹ ngậm môi anh, lại dùng lưỡi câu lấy môi anh.

Hôn môi trên xong đến môi dưới.

Hàn Phái lần đầu tiên gặp được cô gái làm nũng như vậy, Hàn Sầm đã đủ làm anh đau đầu, không nghĩ tới cô so với Hàn Sầm còn sẽ làm nũng hơn, anh có chút buông lỏng, nhưng vẫn kiên trì: “Không được.”

Tần Thư chớp mắt, có ý tưởng khác: “Chúng ta dùng kéo búa đao quyết định. Ba ván định thắng thua. Anh thắng em nghe anh.”

Hàn Phái nhìn cô: “Em chắc chứ?”

Tần Thư gật đầu, trước khi bắt đầu, cô nói: “Ba lần em đều ra kéo, anh xem tự mình quyết định đi.”

Hàn Phái: “…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện