Tần Thư choáng váng hai giây, bật đèn, xốc chăn bò xuống giường.

Đi tới cửa lại dừng lại, cô soi gương, thấy hai mắt còn sưng, liền tắt hết đèn chỉ để lại một cái đèn tường chỗ cửa.

Ánh sáng mờ nhạt, nếu không nhìn kỹ hẳn là không nhìn ra cô đã khóc.

Lúc này mới đi mở cửa.

Lối đi nhỏ sáng ánh đèn, trong phòng lại tối tăm, đôi mắt Hàn Phái còn chưa thích ứng được đã bị Tần Thư túm vào phòng, phanh một tiếng, đóng cửa lại.

Không hề phòng bị, Hàn Phái đã bị Tần Thư đẩy lên cửa.

“Kỳ Kỳ, em làm gì thế!” Hàn Phái bất đắc dĩ cười, trong tay còn xách theo đồ ăn và quà cho cô, không còn tay nào ôm cô nữa.

Tần Thư ôm lấy cổ anh, một bên kéo anh xuống phía mình, một bên nhón chân hôn anh, cắn môi anh, mơ hồ nói không rõ: “Bắt nạt anh.”

Cô chỉ có thể dùng cách này để biểu đạt cảm giác nhung nhớ như khắc vào trong xương tuỷ hiện giờ.

Bỗng nhiên, Hàn Phái kêu lên, “Cắn nhẹ chút.”

Cô không biết hôn lưỡi, xuýt nữa thì cắn rách đầu lưỡi anh.

“Anh không nhớ em à?” Cô hỏi, hô hấp dồn dập, tiếp tục hôn anh.

“Em nói xem?”

Tần Thư không rảnh nói chuyện.

Phòng rộng đen kịt, chỉ có tiếng hít thở dây dưa lẫn nhau.

Hàn Phái để đồ vật trong tay ở ngăn tủ chỗ cửa vào, cô chỉ để một ngọn đèn là không muốn anh nhìn thấy cô đã khóc, anh lại tắt cả ngọn đèn đó đi.

Trong phòng nháy mắt tối không nhìn thấy năm ngón tay, Hàn Phái đẩy cô về phía sau, khom lưng bế cô lên, xoay người một cái, hai người thay đổi vị trí.

Kịch liệt hôn trong chốc lát, đôi mắt hai người đã thích ứng với bóng tối, có thể nhìn thấy hình dáng đối phương.

Tần Thư vuốt gương mặt anh, “Anh có mệt không?” Lúc trước anh đã nói lịch làm việc với cô, đêm nay hẳn là còn ở Hongkong, vậy mà giờ đã tới nơi này.

Hàn Phái vẫn là câu kia: “Còn được.”

Tần Thư nghĩ đến mấy tiếng trước còn gọi điện thoại với anh, “Lúc nói chuyện điện thoại anh đang ở đâu?”

“Sân bay, lúc đó đang check in.” Anh trả lời có lệ.

Tần Thư dùng chóp mũi của mình cọ cọ anh: “Hàn Phái.”

“Ừ?”

“Về sau chúng ta đừng cãi nhau được không? Giận dỗi cũng không được.”

“Được.”

Cách vài giây, Tần Thư cũng cảm thấy vợ chồng không cãi nhau có lẽ là không có khả năng, cô nói: “Chỉ có em được dỗi anh, không cho phép anh nói gì, chỉ cần ôm em là được.”

“…” Hàn Phái cười cười: “Được.”

Tần Thư ở trên người anh không muốn xuống, “Lại ôm em một chút nữa được không?”

Hàn Phái: “Lãnh đạo không cho thả, anh nào dám không ôm?”

“Vậy còn được.” Tần Thư chôn mặt ở cổ anh, ngửi hương vị quen thuộc trên người anh, “Anh tắm rồi à?” Cô ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt.

Hàn Phái: “Ừ, ngồi máy bay mệt mỏi, anh tắm rồi mới qua đây.”

Tần Thư tin tưởng không nghi ngờ, cọ cọ ở cổ anh.

“Muộn như vậy còn chưa ngủ, tâm trạng không tốt sao?” Hàn Phái làm bộ không biết, hỏi cô: “Cuộc họp quảng bá gặp vấn đề à?”

Tần Thư lắc đầu: “Quảng bá khá tốt. Lần này em có thể lấy được không ít tiền thưởng, đến lúc đó mời anh đi chơi, Tết Âm Lịch chúng ta tìm một chỗ đi du lịch được không?”

Hàn Phái gật đầu: “Em chọn địa điểm, anh đi theo em.”

Tần Thư cười: “Làm cái đuôi nhỏ của em à?”

Hàn Phái ‘ ừ ’, hôn tai cô, “Hiện tại tâm trạng đỡ hơn chút nào chưa?”

“Tốt hơn rồi, ở bên cạnh anh em liền tốt.”

Cách một cái chớp mắt, ngữ khí cô ra vẻ nhẹ nhàng, “À, đúng rồi. Lúc chúng em ăn cơm, có một vị khách của công ty muốn giới thiệu bạn trai cho em, em nói em có rồi, sau đó đồng nghiệp đều tò mò là ai, em liền nói.”

Ngừng một chút, “Hạ Cánh Nam cũng biết.”

Nói xong, cô ngừng thở.

Ở trước mặt Hàn Phái, nói dối thật sự không phải một lựa chọn sáng suốt. Nhưng cô không muốn làm cho bọn họ xấu hổ khi gặp lại. Cô không muốn làm tâm trạng Hàn Phái không tốt, ảnh hưởng đến hợp tác.

Chỉ còn cách nói dối này.

Cho dù cô ghé vào trong lòng anh, không nhìn thấy vẻ mặt của anh, Hàn Phái vẫn phối hợp biểu diễn với cô, có chút giật mình nói: “Hạ Cánh Nam đã biết à?”

Tần Thư: “Vâng, em nói rồi.” Cô nói: “Về sau em với anh ấy là mối quan hệ cấp trên cấp dưới, chờ hai hạng mục trên tay em kết thúc, em sẽ quay về công ty giúp ba em, làm công cho ba em.”

Hàn Phái dùng sức ôm cô một cái: “Em quyết định rồi?”

Tần Thư: “Vốn dĩ em đến Hải Nạp chỉ là thực tập, cũng không tính toán ở nơi đó làm lâu dài. Kỳ thật ba em còn không muốn em đi thực tập, nói quá lãng phí thời gian.”

Hàn Phái hỏi cô: “Có muốn sang chỗ anh không?”

Tần Thư hơi giật mình, ngay sau đó cười: “Mỗi ngày đều thấy em, anh cũng không sợ phiền sao?”

Hàn Phái: “Không phải làm thư ký của anh, anh coi trọng một công ty, ngành sản xuất bên đó có lợi đối với phát triển sau này của em. Chờ thu mua xong, em giúp anh quản lý. Không có việc gì còn có thể qua trung tâm nghiên cứu phát minh đi dạo.”

Tần Thư tò mò: “Công ty nào ạ?”

Hàn Phái: “Tạm thời chưa nói, là quà tặng tốt nghiệp cho em.”

Hàn Phái bị cô làm cho cả người phát hỏa, đúng lúc kết thúc nụ hôn này, hỏi cô: “Có đói bụng không? Anh mang đồ ăn cho em.”

Tần Thư nhất thời cảm động mà không biết nói gì, chỉ có thể dùng sức hôn anh.

Tần Thư: “Cái gì đây anh?”

Hàn Phái: “Đồ ngọt, cũng không tệ lắm, Hàn Sầm giới thiệu cho anh.”

Muốn ăn thì phải bật đèn, Tần Thư nghĩ: “Không ăn, em mới đánh răng, để sáng mai ăn.”

Cô tựa vào trán anh, “Đêm nay anh ở cùng em được không?”

Hàn Phái: “Dỗ em ngủ xong anh đi.” Rồi lại nói với cô anh thuê phòng ở khách sạn nào. Tần Thư nhéo cằm anh, “Bên kia còn có người chờ anh dỗ dành à?”

Hàn Phái cười: “Lại ăn dấm linh tinh!” Ôm cô dựa vào ven tường đi vào phòng ngủ, giải thích với cô: “Em mới đi có mấy ngày, anh đã đuổi theo đến đây, nếu bị đồng nghiệp của em nhìn thấy thì thế nào? Đừng để mình thành đề tài trà dư tửu hậu của người khác.”

Thật ra anh không muốn chạm mặt với Hạ Cánh Nam, anh thì không sao, nhưng Hạ Cánh Nam sẽ xấu hổ.

Tần Thư ôm cổ anh: “Vậy khi nào anh về?”

Hàn Phái: “Dỗ em ngủ xong anh về.”

Tần Thư cố ý: “Có khả năng đến sáng em cũng chưa ngủ.”

Hàn Phái liếc cô một cái, “Anh có biện pháp làm em rất nhanh có thể ngủ được, còn ngủ rất ngon nữa.”

Tần Thư không nghĩ xa, bởi vì không có kinh nghiệm, nên không nghĩ đến tầng ý nghĩa kia, cô nói: “Ngoại trừ thuốc ngủ, có lẽ không có biện pháp nào tốt cả.”

Hàn Phái không nói tiếp.

Tới phòng ngủ, Hàn Phái đặt cô lên giường, Tần Thư hai chân quắp lấy eo anh không thả, “Dỗ thế nào? Ở đây không có dương cầm cho anh đàn đâu.”

Hàn Phái: “Dùng miệng dỗ.”

Tần Thư cho rằng anh muốn nói lời âu yếm.

“Buông ra, để anh cởi áo ngoài.” Hàn Phái ý bảo cô bỏ chân xuống.

Tần Thư nghe lời làm theo.

Hàn Phái bắt đầu cởi quần áo, Tần Thư nhích vào phía trong giường, dành chỗ cho anh.

Không mang áo ngủ tới, Hàn Phái trực tiếp mặc áo sơmi lên giường, Tần Thư gối lên cánh tay anh, đem cúc áo sơ mi của anh cởi xuống mấy nút, còn dùng tay sờ trước ngực anh.

“Em thật hăng hái đấy nhỉ?” Hàn Phái nhẹ nhàng cắn môi cô để cô dừng tay, Tần Thư không nghe.

Một bên vuốt, một bên hỏi: “Anh mang quà cho em à?”

Hàn Phái: “Ừ, một món quà nhỏ.”

Tần Thư muốn biết là cái gì, “Em đi mở quà.” Vừa muốn đứng dậy, bị Hàn Phái túm trở về, “Không cần, anh nói cho em.”

“Là cái gì?”

“Một cái vòng cổ.”

Tần Thư cười: “Em vốn cho rằng một người cổ hủ như anh, sẽ không chịu được em đeo vòng cổ.”

Hàn Phái hôn cô, dành chút thời gian trả lời cô: “Quả thật không nhìn được, cảm giác ở trên cổ thật khó chịu.”

Tần Thư hỏi lại: “Vậy mà anh còn mua à?”

Anh hôn cổ cô, tê dại, cô không khỏi nắm chặt áo sơmi của anh, còn kêu ‘ ưm ’.

Hàn Phái xoay người đến trên người cô, “Không phải em thích sao?” Cúi đầu lấp kín miệng cô.

Tần Thư trước đó vẫn luôn ngây thơ cho rằng, anh dùng miệng dỗ cô, là nói lời âu yếm, nếu không chính là hát cho cô nghe, nào biết là anh đem cô từ trên xuống dưới ăn một lần.

Cỏn một bước cuối cùng, mặt khác cái nên có đều có, còn làm không ít, hai người với làm thật cũng không khác lắm.

Tần Thư không nghĩ tới thì ra cảm giác bị ném lên mây là một loại trải nghiệm cực hạn thế này, như ngấm vào trong xương tuỷ.

Xem ra thật sự phải yêu cầu rèn luyện chạy bộ, rõ ràng cô không cần làm gì, chỉ cần để chân trên vai anh, qua hơn mười phút, cũng đã mệt mỏi không chịu được.

“Hàn Phái?”

Qua vài giây, anh ngẩng đầu: “Ừ?” Rồi sau đó tiếp tục hôn.

Tần Thư thật sự chịu không nổi, bỗng nhiên nói một câu: “Chăn nệm đều là em mang đến, không phải của khách sạn.”

“Thì sao?” Hàn Phái thanh âm khàn khàn.

“Nếu làm bẩn…” Nói cô cũng nói không nổi nữa, ngày mai trở về, ga trải giường cho dù không bẩn cũng phải giặt.

Hàn Phái ngẩng đầu, “Yên tâm, ga trải giường của em không sao.”

Anh lại cố ý nói: “Anh ăn xong rồi.”

Tần Thư: “…”

Nháy mắt mặt đỏ tai hồng, bên tai nóng rát.

Sau đó, Tần Thư gắt gao bám trên người anh, nhịn không được run run, Hàn Phái không ngừng trấn an cô.

Tần Thư thoải mái, nhưng Hàn Phái lại phải chịu dày vò.

Vài phút sau, Tần Thư rốt cuộc bình tĩnh trở lại, Hàn Phái vỗ nhẹ nhàng phía sau lưng: “Nằm ngoan, anh đi tắm rửa.” Hơi thở của anh dồn dập.

Tần Thư: “Em giúp anh nhé?” Cô cảm nhận được thân thể nóng bỏng của anh.

“Không cần.” Anh nói: “Để lần sau.”

Tần Thư: “…”

Hàn Phái đứng dậy vào phòng tắm. Chẳng bao lâu sau, cầm một cái khăn lông ấm ra, giúp Tần Thư lau sạch, hôn đôi mắt cô: “Ngủ đi, anh lập tức ổn thôi.”

Trong phòng tắm tiếng nước chảy ào ào.

Tần Thư nằm trên giường, ngơ ngẩn phát ngốc, gương mặt vẫn còn nóng.

Nghĩ đến màn vừa rồi, Hàn Phái như vậy, đại khái chính là người đàn ông có phẩm chất giường chiếu rất tốt mà các chị em thường nói, từ đầu đến cuối đều quan tâm đến cảm giác của cô.

Hết sức kiên nhẫn và dịu dàng, hoàn toàn không giống với tính cách của anh.

Đang hoa si, Hàn Phái từ phòng tắm bước ra.

Tần Thư vội vàng nhắm mắt, cũng mệt mỏi thật sự, toàn thân thả lỏng.

Khó trách vừa rồi Hàn Phái nói anh có biện pháp làm cô ngủ ngon, thì ra là như thế này.

Hàn Phái xốc chăn nằm xuống, ôm cô vào trong lồng ngực.

“Anh tắm xong rồi à?” Tần Thư mở mắt ra, mơ mơ màng màng nói, bộ dạng buồn ngủ muốn chết.

Hàn Phái nhìn cô: “Còn giả bộ!”

Tần Thư nhịn không được, bật cười, “Ai giả bộ!” Cô ôm lấy cổ anh, “Em thật sự mệt nhọc, mệt chết.”

Hàn Phái: “Chờ em về Bắc Kinh, mỗi đêm phải đi chạy bộ, ít nhất ba vòng, một vòng cũng đừng nghĩ thiếu.”

Tần Thư: “……”

Bắt đầu ở trong chăn đá anh, cào cấu anh.

Hàn Phái bất đắc dĩ cười, tùy ý cô náo loạn một hồi, sau đó cô thật sự mệt mỏi, không nháo nổi, lúc này mới thành thật.

“Hàn Phái.”

“Lại làm sao vậy?”

“Ngày mai buổi sáng thức dậy em muốn nhìn thấy anh.”

“Buổi tối chúng ta gặp mặt.”

Tần Thư: “Không được, sáng mai em muốn nhìn thấy anh.” Cô nói: “Em đổi chuyến bay, không đi cùng đồng nghiệp, em đi cùng anh, buổi tối chúng ta về, anh đừng đi, ở lại đây ngủ, chờ bọn họ đi rồi chúng ta dậy, được chứ?”

Cô dán cả người vào ngực anh.

Hàn Phái nghĩ nghĩ, “Ừ.”

Sờ qua di động, gửi tin nhắn cho Hàn Sầm: 【 Ngày mai em về một mình nhé. 】

Đây là anh trai, bất cứ lúc nào cũng có thể cho ngươi leo cây.

Cất di động, Tần Thư còn chưa ngủ, ở trong ngực anh nhích tới nhích lui.

“Làm sao vậy?” Anh hỏi.

Tần Thư: “Anh dỗ em đi.”

Hàn Phái hôn trán của cô, sau đó là đôi mắt, chóp mũi, lại từ miệng đến cằm.

“Ngủ đi.”

Tần Thư: “Anh đừng dừng nha.”

Hàn Phái lại giống như vừa rồi, từ trán hôn đến cằm, mỗi một chút đều nhẹ nhàng.

Hôn thật lâu, Tần Thư mới đi sâu vào giấc mộng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện