Mọi người ngỡ ngàng, ánh mắt lập tức mang theo vài phần dò xét.
Mẹ kế ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi.
"Tôi đúng là vừa mới từ trong tù ra, cố ý gây thương tích, ban đầu là 20 năm, sau giảm còn 15 năm."
"Tôi cũng đúng là vì người phụ nữ này mà vào tù."
Nói xong, bà ấy chỉ vào người phụ nữ kia và cả Giang Thiên Hoa.
"Hôm đó, tôi với bạn thân tôi ở trong phòng ngủ nhà tôi, bắt tại trận hai người họ..."
"Người phụ nữ này tức giận quá hóa liều, muốn đẩy tôi từ ban công xuống, bạn thân tôi muốn bảo vệ tôi, kết quả lại bị cô ta đẩy xuống dưới, chết ngay tại chỗ."
"Nhưng tôi không có chứng cứ, không thể để pháp luật trừng trị cô ta, nhưng tôi cũng không thể để yên cho cô ta như vậy, tôi phải bắt cô ta trả giá..."
Nói tới đây, mẹ kế cười tự giễu.
"Sau đó thì như mọi người thấy rồi, cô ta không chết, tôi vào tù."
Lúc này, mẹ kế quay đầu lại, nhìn tôi đầy nước mắt.
"Chồng của bạn thân tôi đã mất từ lâu, không còn cách nào, tôi đành phải giao đứa con gái ba tuổi của cô ấy cho thằng đàn ông cặn bã này nuôi dưỡng... Nhưng cũng may, con bé không bị dạy hư, bây giờ là một đứa trẻ ngoan!"
Nói xong, mẹ kế xách người phụ nữ kia từ trên xe lăn đứng dậy, đồng thời đá văng chiếc xe lăn.
Cả khán phòng đều đứng bật dậy, có mấy nhân viên muốn lên sân khấu ngăn cản, nhưng bị khí thế của mẹ kế dọa lui.
Bà ấy nắm chặt cổ áo người phụ nữ kia.
"Vì muốn Giang Thiên Hoa coi con gái bạn thân tôi như con ruột, tôi đã bồi thường cho người phụ nữ này một triệu tệ! Một triệu tệ thời đó đấy -- đủ để cô ta và con gái cô ta tiêu xài mấy đời rồi chứ? Vậy mà họ còn dám vác mặt lên đây kể khổ!"
"Thế mà học phí nửa học kỳ của con gái cô ta cũng bằng mấy năm tiền lương của nhà người ta..."
"Bốp!"
Cái tát tuy muộn nhưng vẫn vang dội!
"Cái tát này, là vì bạn thân tôi! Cô ấy vốn dĩ phải được chết già yên ổn, vậy mà bị cô hại chết, để lại đứa con gái không nơi nương tựa! Tất cả là do cô hại!"
"Bốp!"
Lại một cái tát nữa, còn vang dội hơn lúc nãy!
"Cái tát này, là vì con gái bạn thân tôi! Vì cô mà nó mất mẹ, phải sống mười lăm năm không cha không mẹ với thằng đàn ông cặn bã Giang Thiên Hoa! Tất cả là do cô hại!"
"Bốp!"
Lại một cái tát nữa, gần như rung chuyển cả khán phòng!
"Cái tát này, là vì tôi! Cô phá hoại gia đình tôi, xúi giục chồng tôi ly hôn với tôi, còn tính toán cướp công ty của tôi! Mười lăm năm trước là thế, mười lăm năm sau vẫn thế! Tôi tát cô vì không biết hối cải!"
Nói xong, mẹ kế đẩy mạnh, người phụ nữ kia ngã nặng nề xuống đất.
Cả khán phòng lại một trận kinh hô --
Dù bà ấy có lý, nhưng hành động giẫm đạp lên lòng tự trọng của người tàn tật như vậy thì có lý cũng thành vô lý rồi.
Tuy tôi cũng rất giận, nhưng xét đến đại cục, vẫn phải đứng dậy kéo bà ấy lại.
Không ngờ tôi vừa đứng lên, dưới khán phòng liền vang lên một trận xôn xao.
"Thì ra là giả vờ tàn tật!"
"Hóa ra bà ta không phải người tàn tật!"
"Người phụ nữ này thật đáng ghê tởm! Lừa dối tình cảm của chúng ta!"
...
Tôi cũng choáng váng --
Người phụ nữ kia từ từ bò dậy, ánh mắt vẫn khiêu khích nhìn chằm chằm mẹ kế.
Gương mặt kia, như bị cái tát thiêu cháy, đỏ rực kinh người.
"Nhưng cô có thể làm gì tôi?"
"Con của tôi chính là con ruột của Giang Thiên Hoa, con ngoài giá thú cũng có quyền thừa kế đấy! Còn cô thì sao? Con cô đã sớm bị người ta vứt như rác y tế rồi..."
Nói rồi bà ta lại quay sang nhìn tôi: "Chỉ cần Giang Thiên Hoa không cho, con gái bạn thân cô, đứa con hoang ấy đừng hòng lấy được một xu!"
"Tiền của Giang Thiên Hoa, thậm chí cả tập đoàn Giang thị, sau này đều là của mẹ con chúng tôi!"
Tôi thầm mắng một câu! Mặt dày vô sỉ đến mức này! Đúng là mẹ nào con nấy!
Bà ta đã vô sỉ đến mức này rồi, vậy tôi cũng không cần nể nang nữa!
Tôi lao lên, mạnh tay tát cho bà ta hai cái bạt tai, rồi lại đẩy bà ta ngã xuống đất --
Vì mẹ ruột của tôi!
Vì mẹ Khương!
Vì chính tôi!
Dưới khán đài vang lên tiếng reo hò.
"Hay lắm! Làm tốt lắm!"
"Giỏi quá!"
"Cô gái này thật tuyệt!"
Mẹ Khương đi tới, mỉm cười giúp tôi chỉnh lại mái tóc rối.
"Quyền thừa kế phải không? Cô muốn để con gái cô thừa kế cái gì chứ? Giang Thiên Hoa bây giờ chỉ là kẻ trắng tay, một xu cũng không còn đâu..."
Người phụ nữ kia kinh hãi nhìn về phía Giang Thiên Hoa: "Sao có thể! Ông ấy là Chủ tịch của Giang thị cơ mà!"
Mẹ kế mỉm cười nhàn nhạt: "Ông ta đã chuyển hết cổ phần đứng tên mình cho tôi rồi, cộng thêm cổ phần vốn có của tôi, hiện tại Chủ tịch của Tập đoàn Giang thị -- là tôi!"
Người phụ nữ kia đứng đờ ra một lúc, bỗng dưng bật cười.
Sau đó bà ta càng cười càng lớn, tiếng cười chói tai như ma khóc quỷ gào, khiến người nghe sởn gai ốc.
Thấy bà ta như vậy, mẹ Khương thở dài, đi đến trước mặt Trì Hề.
"Cháu còn nhỏ không hiểu chuyện, dì không trách. Nhưng sau này nếu còn dám đến gây rắc rối cho mẹ con dì nữa, thì đừng trách dì không khách sáo!"
Khán giả dưới khán phòng đồng loạt vỗ tay khen ngợi, lúc này MC cuối cùng cũng nhớ ra phải kiểm soát trường quay.
"Được rồi, thưa quý vị khán giả..."
Nhưng ngay lúc đó, người phụ nữ kia gào lên lao về phía mẹ Khương, mạnh tay đẩy bà ấy về phía bàn trà --
"Đi chết đi!"
Bàn trà làm bằng kính, nếu đập đầu vào thì hậu quả khó lường!
Tình hình nguy cấp, tôi vội kéo cánh tay mẹ Khương, chui xuống dưới người bà làm đệm thịt...
"Choang --"
Bàn trà vỡ tan, thân thể tôi truyền đến cơn đau thấu xương.
Trong tầm nhìn mờ mịt, tôi thấy khuôn mặt thân thuộc ấy đầy lo lắng.
"Mẹ..."
Tôi phải nhập viện.
Nhưng may mắn thay, chỉ là vài vết thương ngoài da mà thôi.
Mẹ Khương đưa tôi vào bệnh viện xong thì biến mất tăm.
Ba ngày sau, bà ấy xuất hiện với vẻ thần bí, nói kế hoạch "một mũi tên trúng bốn đích" đã hoàn thành viên mãn.
Bà ấy cho tôi xem một đoạn video, là cảnh quay từ camera giám sát trong phòng làm việc nhà chúng tôi.
Thời gian là nửa đêm hôm trước, lão Giang lén la lén lút vào phòng làm việc, như đang tìm thứ gì nhưng tìm mãi không thấy.
Ngay sau đó, mẹ kế dẫn theo một nhóm người xuất hiện, coi ông ta là trộm mà đánh cho một trận tơi bời.
Bà ấy bật đèn lên nhìn kỹ, hóa ra là lão Giang, hỏi ông ta nửa đêm vào phòng sách làm gì, ông ta ấp úng nói mất ngủ nên tìm sách đọc.
Mẹ Giang mỉm cười dịu dàng, lấy từ tập tài liệu ra mấy tờ giấy.
"Anh tìm cái này phải không?"
Tôi nhìn sang mẹ Khương, bà ấy mỉm cười giải thích: "Ông ta muốn tìm thỏa thuận ly hôn của chúng ta để hủy đi, nhưng thứ mẹ đưa cho ông ta chính là giấy ly hôn."
Bảo sao sắc mặt lão Giang tái mét.
"Mẹ đã sớm biết rồi đúng không?"
Mẹ kế thở dài khe khẽ.
"Muốn ly hôn thì nói thẳng ra, cớ gì phải lôi con riêng ra làm trò, giờ thì cả thành phố đều biết rồi đấy! Mất mặt chưa..."
Hả?
Vậy ra cơn sóng gió nhận người thân này, kẻ đầu sỏ lại chính là lão Giang!
*
Bạn thân tôi vừa lau nước mũi vừa lau nước mắt đến thăm tôi, kể rằng hiện tại Ân Hạ như biến thành người khác, gặp ai cũng như cách tám trăm mét, mấy cô gái kia ai nấy đều buồn thiu.
Tôi vừa nghe vừa cười, ôi trời, xem ra đã để lại cho tên mọt sách kia một bóng ma tâm lý rồi...
Còn về Trì Hề, hôm đó sau khi mẹ cô ta bị cảnh sát dẫn đi, cô ta liền "bốc hơi" khỏi nhân gian.
Tôi thấy video trên mạng, những người dân chính nghĩa vây kín nhà cô ta không còn kẽ hở, ném trứng thối rau héo đầy kín cổng lớn nhà cô ta.
Nghĩ lại cũng thật nực cười, vốn muốn trở thành đại tiểu thư nhà họ Giang khiến người người hâm mộ, cuối cùng lại trở thành chuột chạy qua phố, ai ai cũng muốn đánh.
Tôi cũng không mang họ Giang nữa, mẹ Khương nói, theo họ gã đàn ông cặn bã ấy chỉ rước xui xẻo.
Bây giờ tôi tên là Khương Khương.
Một chữ Khương đại diện cho mẹ Khương, một chữ Khương đại diện cho mẹ ruột.
Vì cả hai người họ đều mang họ Khương.
Về sau tôi mới biết, hóa ra mẹ Khương đã sớm biết lão Giang sẽ tìm mọi cách ép bà ấy ly hôn, giao lại cổ phần.
Nhưng ông ta chắc chắn không ngờ được, người phụ nữ mềm yếu cam chịu ngày trước, giờ đã trở thành nữ chính mạnh mẽ, nói không hợp ý là vung tay tát người rồi!
Tôi hỏi: "Vậy nên mẹ mới bảo trường con học phong thủy không tốt, có phải từ lâu đã biết Trì Hề và con học cùng trường, nên mới nói vậy phải không?"
Mẹ Khương lườm tôi một cái: "Xúi quẩy! Sau này đừng nhắc tên cô ta nữa!"
Tôi cười xấu xa, ghé sát tai mẹ, lắc lắc đầu trêu: "Trì Hề Trì Hề Trì Hề..."
Mẹ Giang trợn mắt: "Khương Khương, nếu con còn dám không nghe lời mẹ, mẹ đánh gãy chân chó của con bây giờ!"
Tôi duỗi chân ra, cố ý khiêu khích: "Đánh đi đánh đi đánh đi!"
Mẹ Khương làm bộ định đánh tôi, tôi né sang bên.
"Ê, không đánh trúng!"
Mẹ Khương vừa mắng vừa cười đuổi theo tôi, trong nhà vang vọng tiếng cười đùa vui vẻ của hai mẹ con...
Cuộc sống dẫu có trắc trở, có đắng cay, nhưng vì có nhau đồng hành nên những tháng ngày của chúng tôi rực rỡ lấp lánh.
Tôi quay người lại, ôm chầm lấy mẹ Khương một cái thật chặt.
"Mẹ ơi, có mẹ thật tốt."
— HẾT —