Mấy ngày nay, ký ức của Biên Tẫn có chút vấn đề, lại đột nhiên lần nữa đánh mất đoạn ký ức bị phong cấm ba năm kia dài đến mấy canh giờ, dù đã thuyên giảm, vẫn cứ lặp đi lặp lại, thật phiền phức.

Vùng cấm ký ức sớm đã được giải trừ, không nên xuất hiện tình trạng như vậy mới đúng. Thẩm Nghịch mặt mày đen lại, khó chịu nói: "Chỉ sợ là kỹ thuật của người kia không tinh, còn nhất định phải ra tay, xót lại một chút chương trình lưu manh ở lại trong mô-đun của ngươi, ảnh hưởng tới ký ức."

"Kỹ thuật của người kia không tinh" đương nhiên là chỉ mẫu thân trên danh nghĩa sinh học của nàng, Thẩm Phù Tô.

Thẩm Phù Tô thời gian này không ít lần gửi bái thiếp đến Song Cực Lâu, muốn gặp Thẩm Nghịch một mặt, đều bị Thẩm Nghịch làm ngơ.

Biên Tẫn nói nhân sinh của nàng ấy từ khi gặp Thẩm Nghịch mới bắt đầu, Thẩm Nghịch thì cảm thấy nhân sinh của mình hoàn toàn chỉ thuộc về Biên Tẫn.

Biên Tẫn là lão sư của nàng, thê tử, cũng là người duy nhất chỉ dẫn nàng vào thế giới tinh thần, là gia đình.

Một mẫu thân hoàn toàn xa lạ, dư thừa lại nực cười.

Thẩm Nghịch không muốn gặp Thẩm Phù Tô đương nhiên không chỉ có điểm ấy.

Thẩm Phù Tô trong lòng nàng chính là một kẻ buôn người từ đầu đến cuối, còn là một kẻ ngấp nghé bảo bối của nàng. Ngày thường lười nhắc đến người này, gần đây ký ức Biên Tẫn dao động, lại làm cho nàng nhớ tới chuyện dụ bắt Hắc khối Rubik phiền lòng kia, một khi có cơ hội liền không nhịn được mà nói vài câu.

Vào đêm.

Lại một lần nữa tinh tế xem xét mô-đun của Biên Tẫn, có chút manh mối, nhưng không muốn làm xáo trộn hệ thống hoàn mỹ độc nhất vô nhị do Thẩm Nghịch chế tạo cho Biên Tẫn. Càng nghĩ, Thẩm Nghịch dự định thông qua mô-đun liền cành tiến vào thế giới cảnh trong mơ của Biên Tẫn xem một chút. Nếu như có thể thông qua tiềm thức khai thông để chữa trị, vậy thì không gì tốt hơn.

Lần nữa tiến vào thế giới cảnh trong mơ của Biên Tẫn, Thẩm Nghịch cuối cùng không còn là hình tượng tiểu hài tử nữa.

Thân hình không khác gì so với thế giới thực, khuôn mặt phản chiếu trong nước thậm chí còn lộ vẻ thành thục và quyến rũ hơn.

Thẩm Nghịch nhìn xuống bóng mình dưới nước, càng ngắm càng thấy đẹp.

Xem ra những ngày cố gắng trên giường tre không hề lãng phí.

Biên Tẫn cuối cùng cũng coi nàng là một người trưởng thành đàng hoàng.

Bước qua tận thế, cảnh trong mơ của Biên Tẫn cũng có sự thay đổi rõ rệt.

Khu rừng mê hoặc từng khiến Thẩm Nghịch lạc lối, nơi chuyên dùng để mê hoặc lòng người, phòng tuyến tâm lý đã biến mất không thấy đâu, thay vào đó là một khu rừng cây tràn đầy sức sống.

Đang là đầu xuân, trong rừng cây vừa trút xuống một trận mưa, vạn vật trong trẻo và tươi đẹp.

Những cây nấm nhỏ ẩn mình dưới lớp lá rụng, nghe thấy tiếng bước chân, nhao nhao lộ ra ánh mắt hiếu kỳ, nhìn trộm vị khách quen thuộc đến thăm. Khi chạm ánh mắt với Thẩm Nghịch, những cây nấm lập tức "hưu hưu hưu" trốn trở lại, chỉ còn lại âm thanh xào xạc của lá khô.

Xuyên qua khu rừng, trước mắt là mặt hồ băng tuyết đã tan một nửa, giữa hồ có một người đang ngồi trong đình.

Thẩm Nghịch liếc mắt liền nhận ra đó là bóng lưng của Biên Tẫn, nhưng lại không giống với phong cách áo trắng thanh lãnh mà nàng thường thích.

Trong đình, Biên Tẫn mặc áo đỏ như lửa, váy dài quét đất, là một chấm phá chói mắt giữa khung cảnh thiên địa lạnh lẽo và se lạnh của đầu xuân.

Thẩm Nghịch chần chừ gọi: "Phu nhân?"

Biên Tẫn chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt híp lại thành hai đường chỉ, đầu ngón tay miễn cưỡng vân vê bầu rượu giữa không trung, đôi môi đỏ mọng che giấu men rượu, bên môi nở nụ cười.

Rõ ràng là Biên Tẫn, nhưng trên người nàng lại có thêm một phần lười biếng và phóng túng hiếm thấy, không nói một lời nào, đã có đủ loại kiều diễm vây quanh thân thể.

Hô hấp của Thẩm Nghịch hơi ngừng lại.

Là "Biên sư tỷ" đã lâu không gặp.

Đáng lẽ nên nghĩ tới, dù chương trình còn sót lại có xui xẻo đến đâu, việc mất trí nhớ ngắn ngủi chắc chắn sẽ tạo thành sự phân liệt tuyến ký ức.

Chỉ sợ thế giới cảnh trong mơ đã chân thật mà một lần nữa phân hóa ra hai người.

"Đã lâu không gặp. Ừ, không đúng......" Biên sư tỷ đính chính, "Phải nói, rất lâu rồi chúng ta chưa đơn độc gặp nhau."

Biên sư tỷ dựa vào chiếc ghế chạm khắc hình mỹ nhân, đôi mắt chợt lóe lên một cái, Thẩm Nghịch liền bị nàng thu hút đến gần hơn một chút.

Biên sư tỷ ngửa đầu uống rượu, đường cong cổ trắng như tuyết khẽ nhúc nhích, giống như có thể nhìn thấy rượu cay dọc theo cổ họng lăn vào trong cơ thể nàng, khiến cổ họng Thẩm Nghịch không nhịn được mà khô khốc.

Biên sư tỷ hỏi: "Ngươi đi làm gì?"

Thẩm Nghịch nhìn không chớp mắt, ngay cả khi Biên sư tỷ mở miệng nói chuyện, nàng cũng phản ứng chậm nửa nhịp.

Sau khi lấy lại tinh thần và sắp xếp lại suy nghĩ, nàng hỏi gì đáp nấy:

"Ký ức không phải có chút vấn đề sao, ta đến xem mấu chốt ở đâu."

Biên sư tỷ biết rõ còn cố hỏi: "Tìm ra vấn đề chưa?"

Thẩm Nghịch cùng "Vấn đề" nhìn nhau, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào mới phải.

"Uống rượu?"

Hai chữ, vừa như là một câu hỏi, vừa như là một mệnh lệnh.

Thẩm Nghịch ngoan ngoãn nhận lấy bầu rượu mà Biên sư tỷ đưa cho, cũng chẳng để ý rượu mạnh hay nhẹ, Biên sư tỷ để cho nàng uống thì nàng liền uống.

Loại rượu mang hương hoa quế ngọt ngào này so với tưởng tượng của nàng lại dễ uống hơn, độ cồn vừa phải, dễ dàng uống hết một ngụm lớn.

Nhưng dù sao cũng là rượu mạnh, men say nhanh chóng dâng lên, khi tim bắt đầu nóng rực, đôi tai đã bị hơi rượu phả qua mà ửng đỏ.

Nóng đến khó chịu, Thẩm Nghịch muốn dùng tay lạnh như băng áp lên tai để hạ nhiệt.

Còn chưa kịp đưa tay lên, Biên sư tỷ đã nhanh hơn một bước, ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng nắm lấy vành tai nàng.

Sự chênh lệch giữa đầu ngón tay băng giá và làn da nóng bừng chạm nhau trong nháy mắt, khiến Thẩm Nghịch không khỏi run lên.

Biên sư tỷ nghiêng đầu, sợi tóc buông xuống lướt qua tai nàng, giọng nói trầm thấp xen chút trách móc: "Sao lại uống từng ngụm lớn như vậy?"

Thẩm Nghịch thẳng lưng, nhưng cảm giác tê dại từ xương đuôi lan ra, làm nàng khó mà ngồi yên.

"Dễ uống đi......"

Biên sư tỷ hơi nheo mắt: "Uống say rồi không thể trách ta?"

Kiểu nói này khiến đầu óc vốn đã choáng váng của Thẩm Nghịch càng thêm quay cuồng. Nhưng dư vị rượu ngọt ngào lại khiến nàng say mê, không nhịn được lại nâng bầu rượu uống thêm hai ngụm.

Thấy vậy, Biên sư tỷ liền giật bầu rượu về: "Uống nữa là say đấy."

Thẩm Nghịch nhìn người trước mắt, rất khó không nghĩ đến câu kia trước đây "Trị số hoàn thành tăng thêm một điểm, ta sẽ thưởng cho ngươi một lần."

Rồi cả đêm hoang đường ấy ngọt ngào, phóng túng đến mức quên cả trời đất, vẫn khiến nàng nhớ mãi.

Từ đôi tai đỏ ửng, sắc hồng lan dần xuống gò má, rồi đến cổ, tất cả đều nhuốm một màu đào ửng đỏ. Men rượu xông lên não, khiến Thẩm Nghịch ngồi cũng không vững, vô thức dựa vào lòng Biên sư tỷ.

Biên sư tỷ đang định vòng tay đỡ nàng, thì bỗng nhiên một đạo trường tiên từ xa quét tới, đầu roi vun vút lao về phía vai Thẩm Nghịch.

Biên sư tỷ phản ứng nhanh như chớp, trở tay chộp lấy trường tiên, thuận thế kéo mạnh.

Một lực kéo khổng lồ từ hai đầu trường tiên đối chọi nhau, khiến thân roi căng thẳng đến mức phát ra tiếng "khanh khách", tựa như chỉ cần thêm chút lực nữa là sẽ đứt đôi.

Đó là Cốt Tiên.

Thẩm Nghịch nhìn roi xương ghê rợn lơ lửng trước mặt, hơi rượu trong người phút chốc tan biến hơn nửa.

Phía bên kia trường tiên, ẩn sâu trong màn hàn khí mịt mờ, thấp thoáng bóng dáng một người.

Thẩm Nghịch nheo mắt. Bóng người kia rất quen thuộc.

Không thể nào.

Tim nàng thắt lại, con mắt mở lớn vì kinh ngạc.

Chẳng lẽ là......

Đột nhiên, lực kéo từ đầu roi bên kia biến mất, Cốt Tiên như một con rắn độc, nhanh chóng quấn lấy cổ tay Biên sư tỷ, rồi uốn lượn hướng về phía nàng.

Thẩm Nghịch thấy Biên sư tỷ lâm nguy, bản năng hét lên: "Cẩn thận"

Chữ "Cẩn" còn chưa kịp thốt ra, sau cổ nàng đã bị một bàn tay lạnh băng nắm chặt, không chút nể tình kéo nàng ra khỏi vòng tay của Biên sư tỷ.

"Ngươi bảo nàng cẩn thận?"

Thẩm Nghịch bị người phía sau ôm lấy, trong cơn kinh ngạc quay đầu lại, thật sự là một Biên Tẫn khác.

Một người vận váy dài trắng toát, lạnh lùng uy nghiêm, ánh mắt giấu lửa, sắc bén vô song.

Là Tẫn sư tỷ.

Thẩm Nghịch lập tức nhìn về phía đình nghỉ mát, Biên sư tỷ trong đình vẫn chưa biến mất.

Thân thể Biên sư tỷ bị Cốt Tiên trói buộc, nhưng chẳng có vẻ gì là hoảng loạn. Nàng vẫn thản nhiên ngồi đó, chỉ có ánh mắt là mang thêm vài phần sắc bén, xâm lược đầy áp bức.

Trước đây, hai ý thức khác biệt trong cùng một cơ thể thay nhau kiểm soát, giờ đây, tại thế giới cảnh trong mơ, lại hóa thành hai con người thực sự.

Bị hai Biên Tẫn cùng lúc nhìn chằm chằm, Thẩm Nghịch nhất thời á khẩu, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Biên sư tỷ lên tiếng trước: "Ngươi khó xử nàng làm gì?"

Ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người Thẩm Nghịch, gương mặt đỏ ửng của nàng không qua được mắt Tẫn sư tỷ. Tẫn sư tỷ dùng mu bàn tay lạnh lẽo lau đi mồ hôi trên trán Thẩm Nghịch, ánh mắt đầy bất mãn lướt qua bầu rượu rơi dưới đất.

"A Diêu tửu lượng không tốt, ngươi còn để nàng uống rượu mạnh như vậy?"

Thẩm Nghịch định giải thích rằng "Là ta tự muốn uống", nhưng khi thấy vẻ giận dữ trong mắt Tẫn sư tỷ, nửa lời cũng chẳng dám thốt ra.

Biên sư tỷ thì lại thêm mắm dặm muối: "Trong thế giới cảnh trong mơ mà cũng có thể say thật sao?"

Nói rồi, Cốt Tiên đang quấn lấy nàng khẽ rung động, từng vòng từng vòng dần buông lỏng.

Dù sao cũng là cùng một người, hiểu rõ cách trói buộc thì đương nhiên cũng biết cách cởi trói.

Cốt Tiên từ tay Tẫn sư tỷ rơi vào tay Biên sư tỷ, lập tức biến thành vũ khí của nàng.

"Từ thế giới của ta, cút ra ngoài."

"Lời này hẳn là ta mới nên nói."

Thẩm Nghịch: "Sao lại thành ra chính mình cãi nhau với chính mình thế này?"

Thẩm Nghịch vừa dứt lời, hai sư tỷ quả nhiên im lặng.

Rồi lập tức động thủ.

Chỉ trong nháy mắt, hai bóng áo đỏ và trắng va vào nhau giữa không trung. Cốt Tiên vung lên, từng tia sáng lạnh lẽo rạch ngang không khí, sát khí tràn ngập.

Cuồng phong quét qua, thổi bay sương mù dày đặc, đến mức Thẩm Nghịch cũng phải nheo mắt lại.

Nàng chạy từ bên trái qua bên phải, tìm cách chen vào can ngăn nhưng không có kẽ hở.

Lại chạy từ bên phải qua bên trái, hai người đã đánh đến mức đất trời rung chuyển.

Thẩm Nghịch gấp đến độ mồ hôi ướt đẫm trán, liên tục hô lên: "Đừng đánh nữa! Dừng lại đi!"

Nhưng chẳng có chút tác dụng nào, thậm chí còn bị sư tỷ nào đó vô tình vung tay áo quét qua, cả người té ngã ngửa trên đất.

Thấy Thẩm Nghịch ngã xuống, Biên sư tỷ và Tẫn sư tỷ lập tức tách nhau ra, đồng loạt lao đến trước mặt nàng. Một người vươn tay ôm ngang eo, người kia siết chặt bờ vai, cùng lúc cất tiếng:

"A Diêu, không sao chứ?"

Thẩm Nghịch bị hai người kéo tới kéo lui, suýt nữa thì gãy đôi, xương cốt kêu lên răng rắc, mặt tái mét.

"Bây giờ tạm thời chưa có chuyện gì...... Hai vị sư tỷ mà dùng thêm chút sức nữa chắc ta không nói nổi thêm câu nào đâu......"

Tẫn sư tỷ nhìn Biên sư tỷ phía đối diện, nói: "Ngươi buông tay."

Biên sư tỷ cười lạnh: "Sao ngươi không thả trước?"

"Nàng là phu nhân ta."

"Nàng cũng là phu nhân ta."

Kẻ mạnh thực sự không bao giờ phí lời.

Có thể ra tay thì tuyệt đối không đấu võ mồm.

Thẩm Nghịch vừa hé miệng định nói thêm câu gì đó, chợt cảm thấy trời đất xoay vần, mây mù cuộn lên. Trong chớp mắt, nàng đã bị Biên sư tỷ và Tẫn sư tỷ liên thủ quẳng thẳng lên chạc cây bên đình nghỉ mát.

Ngã chổng vó nằm vắt vẻo trên cành cây, Thẩm Nghịch: "......"

Hai vị sư tỷ, một lời không hợp liền huỷ thiên diệt địa.

Biên sư tỷ quét chân dài: "Ai thắng, bảy ngày tiếp theo sẽ kiểm soát thân thể."

Tẫn sư tỷ hất trường tiên, cười lạnh: "Ta cũng đang định nói vậy."

Đánh cược đã đặt ra, hai người càng đánh càng quyết liệt.

Trên mặt hồ chưa kịp đóng băng đã bị hai người đạp nát, mặt nước rung chuyển, từng mảng băng vỡ tung bay đầy trời.

Thẩm Nghịch:......

Không phải chứ, làm sao lại đánh đến mức còn cá cược?

Chuyện trí nhớ còn chưa giải quyết, chỉ sợ thế giới cảnh trong mơ đã sớm bị hai vị sư tỷ liên thủ đánh tan tành rồi. Không thể để thế này tiếp diễn được.

Ánh mắt Thẩm Nghịch căn bản không theo kịp động tác của hai người, dứt khoát không thèm nhìn nữa. Bất chấp nguy hiểm, nàng đạp lên cành cây, lao thẳng vào giữa trận chiến, nhào tới chỗ một trong hai người, mặc kệ là ai.

Một cú nhào chính xác, nàng ôm chặt lấy eo của Biên sư tỷ, miệng không ngừng lặp đi lặp lại: "Đừng đánh nữa! Đều là người một nhà, sao lại phải ra tay tương tàn?"

Biên sư tỷ quay đầu, chất vấn: "Ngươi giúp nàng?"

Tẫn sư tỷ mắt sắc bén nhìn chằm chằm cánh tay đang ôm eo đối phương: "Ngươi ôm nàng?"

Thẩm Nghịch:......

Đây mới là trọng điểm sao?

Nàng cố chen vào giữa hai người, gấp gáp nói: "Hai vị phu nhân, nếu tiếp tục đánh, thế giới cảnh trong mơ này sụp đổ, hậu quả ra sao còn chưa biết được!"

Biên sư tỷ: "Hai vị phu nhân?"

Tẫn sư tỷ: "Ai mới là phu nhân của ngươi?"

Biên sư tỷ: "Nói rõ ràng."

Thẩm Nghịch:......

Không hổ là một người, cùng một câu nói lại có thể chia thành hai cách hỏi, hơn nữa không hẹn mà cùng một lúc lên tiếng.

Thẩm Nghịch không sợ chết, nói: "Biên sư tỷ và Tẫn sư tỷ đều là phu nhân của ta!"

Hai vị sư tỷ:......

Trong khoảnh khắc im lặng ngột ngạt, ba người mất thăng bằng giữa không trung, cùng nhau rơi xuống một khoảng cỏ xanh thẳm, sâu hun hút.

Từ độ cao vài trượng rơi xuống, Thẩm Nghịch choáng váng, nhưng lại không thấy đau. Có lẽ nhờ thế giới cảnh trong mơ bảo hộ, hoặc có lẽ do hai vị sư tỷ cùng lúc bảo vệ nàng, đến mức nàng không hề sứt mẻ.

Mở mắt ra, điều đầu tiên nàng thấy chính là ánh mắt oán giận của Tẫn sư tỷ.

Tẫn sư tỷ nắm chặt cổ tay nàng: "Ngươi để nàng chiếm giữ thân thể của ta?"

Thẩm Nghịch: "Ta! Ta chỉ là......"

"Là cái gì?"

Phía sau lưng, âm thanh Biên sư tỷ yếu ớt truyền vào tai nàng.

Thẩm Nghịch cứng đờ, vòng eo đã bị vòng tay từ phía sau ôm lấy.

Biên sư tỷ ở bên tai nàng hỏi: "Nói thử ta nghe xem."

Thẩm Nghịch trong nháy mắt ngậm miệng.

Trước mặt là Tẫn sư tỷ thanh tao rực rỡ, sau lưng là Biên sư tỷ lạnh lùng tà mị, Thẩm Nghịch bị kẹp chặt giữa hai người, hai luồng hương thơm dịu dàng quấn lấy, khiến lòng nàng rối như tơ vò, tâm trí nhộn nhạo, đến nửa lời cũng không thốt ra nổi.

"Hai người" đồng thời mở miệng nói: "Ai sẽ chủ đạo cơ thể, ngươi quyết định."

Thẩm Nghịch: "Ta, ta quyết định?"

"Hai người" lại cùng nhau nói: "Đúng."

Nếu để cho nàng quyết định, vậy điều mà nàng ấp ủ trong lòng từ lâu cuối cùng cũng có thể nói ra sao?

"Vậy, ta có thể nói."

"Nói."

"Cũng là người trưởng thành rồi......"

Thẩm Nghịch xem Biên sư tỷ, lại xem Tẫn sư tỷ.

"Vậy không thể cả hai sao?"

Biên sư tỷ và Tẫn sư tỷ: ?

Sáu mắt nhìn nhau, thiên địa yên tĩnh.

Thẩm Nghịch hai tay che lấy gương mặt đang nóng lên, ánh mắt ở giữa hai người xuyên qua.

Thật là to gan.

Thật là tham lam.

Nhưng nửa tháng sau, khi Thẩm Nghịch hạnh phúc tỉnh lại từ thế giới cảnh trong mơ, vừa nhào nặn vừa xoa lấy cái eo bủn rủn, nàng vẫn thấy may mắn vì hôm đó mình đã dám nói ra suy nghĩ của bản thân.

Có lẽ nàng nên viết phong thư phản ánh lên Dân chính tư, phản ứng một chút về nhu cầu thực tế của dân chúng.

Thế giới cảnh trong mơ này chẳng lẽ không thể kéo dài thêm chút thời gian sao?

[Hoàn]  

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện