Edit: Mina
Kỷ Tiện Bắc từ sân bay đi thẳng đến nhà ông nội, vốn phải đến nhà ông ngoại kết quả ông nội cũng muốn tra hỏi anh, lúc sau hai người già ăn ý, cùng nhau tra hỏi…
Tin nhắn trong nhóm gia đình kêu vang không ngừng.
Trong nhóm Kỷ gia, chú và cô bảo anh trở về nhận sai, nói những câu dễ nghe với ông cụ, đừng bày ra thái độ gì, người già lớn tuổi nên dỗ dành.
Các em trai em gái trong nhóm nhỏ đều khuyên anh đừng đi, dù sao đã đến nước này rồi, cứ bất chấp tất cả đi…
Ý của các em trai: [ Anh, bây giờ anh là bánh bao nhân thịt, đừng nghe theo lời bố bọn em nói, anh tuyệt đối đừng có về. ]
Ý của các em gái: [ Anh, nếu sau này ông nội (ông ngoại) không cho anh với chị dâu vào nhà, bọn em cũng sẽ rời nhà trốn đi cùng anh chị, bao vui ~ ]
Trong nhóm Uông gia, dù là cậu hay dì thì cũng đều dặn dò anh, bảo anh ở trước mặt ông ngoại cứ giữ im lặng, có lẽ đây là lời khuyên đúc kết từ kinh nghiệm đấu tranh với ông ngoại bao năm nay có được.
Kỷ Tiện Bắc không trả lời, chỉnh điện thoại về âm tĩnh, xoa xoa mi tâm.
Màn hình di động lúc sáng lúc tối.
Trong nhóm vẫn tiếp tục bàn tán.
Anh không có tâm tình xem.
Lát sau ánh sáng di động liên tục lóe sáng, Kỷ Tiện Bắc liếc nhìn, là Thẩm Lăng gọi tới, anh nghe máy.
Thẩm Lăng: “Tiện nói chuyện không?”
Kỷ Tiện Bắc: “Đang trên đường về nhà.”
Thẩm Lăng quan tâm hỏi: “Nhà cậu bên kia ứng phó được chưa?”
Kỷ Tiện Bắc gác khuỷu tay lên cửa sổ xe, ấn huyệt Thái Dương, “Chưa, đang trên đường đến nhà ông nội tôi.”
Đàn ông với nhau, cũng không có nhiều lời an ủi để nói, Thẩm Lăng chỉ nói: “Đến lúc đó nhớ nói nhiều câu dễ nghe vào, người già dễ dỗ lắm.”
“Ừm.” Kỷ Tiện Bắc hỏi anh ta: “Có chuyện gì thế?”
Thẩm Lăng: “Thì là chuyện đoạn ghi âm bị tung ra với lần trước Hạ Mộc dùng danh tính thật tố cáo chuyện Tiêu Hoa kiểm soát cổ phần công ty, cậu định giải quyết sao? Nếu cậu không rảnh thì để tôi làm cho.”
Kỷ Tiện Bắc: “Không cần, tôi vốn không tính động tay vào.”
Thẩm Lăng dừng lại, nghi ngờ: “Hả?”
Kỷ Tiện Bắc: “Để cho Hạ Mộc tự xử lý, nếu không cơn tức trong lòng cô ấy không thể tiêu được.”
Thẩm Lăng: “Cậu thật là rộng rãi, lỡ cô ấy xử lý không tốt thì sao? Thế chẳng phải phản tác dụng?”
Kỷ Tiện Bắc: “Nếu xử lý không tốt thì tôi lại giải quyết hộ, nói không chừng cô ấy xử lý còn tốt hơn tôi, khả năng nào cũng có thể xảy ra.”
Thẩm Lăng đang ở nhà, muốn hút thuốc, thế là dùng khẩu hình miệng nói với vợ mình đi xuống lầu gọi điện, tránh cho con bị ồn.
Vợ anh ta chỉ chỉ thư phòng, ý bảo vào thư phòng gọi.
Thẩm Lăng nhỏ giọng nói: “Di động có phóng xạ, xuống dưới gọi vẫn tốt hơn.”
Vợ Thẩm Lăng nghi ngờ nhìn chồng, bàn tay cắm vào túi quần, trống không, không có gì, hơi hất cằm, ý bảo anh có thể đi ra ngoài.
Thẩm Lăng ra cửa, trong điện thoại Kỷ Tiện Bắc cũng biết anh ta muốn làm gì, chẳng qua hôm nay không có tâm tình trêu chọc hỏi: “Còn chuyện gì khác không? Không làm phiền anh hút thuốc nữa.”
Thẩm Lăng: “Dù không có chuyện gì thì tôi cũng không thể cúp máy.”
Kỷ Tiện Bắc: “……”
Thẩm Lăng đi về phía cổng khu chung cư, tiếp tục nói đề tài lúc nãy: “Cậu để kệ thật à? Nói không chừng Hạ Mộc lại bị Tiêu Ảnh chơi xỏ, bố Tiêu Ảnh hiện không có thời gian rảnh đấu với Hạ Mộc, nhưng Tiêu Ảnh không phải người thiện lương gì.”
Kỷ Tiện Bắc: “Hạ Mộc cũng không phải người tốt.”
Thẩm Lăng bị sặc, “……”
Vài giây sau, cứ cảm thấy là lạ, nhịn không được, Thẩm Lăng quyết hỏi: “Kỷ Tiện Bắc, nói thật cho tôi đi, vì chuyện đoạn ghi âm lần này mà trong lòng cậu có khúc mắc với Hạ Mộc… Thế nên không muốn đếm xỉa tới đúng không?”
Kỷ Tiện Bắc không đáp hỏi ngược: “Biết tại sao những gia đình chiều chuộng con cái cuối cùng quan hệ bố mẹ với con cái lại không hòa hợp không?”
Thẩm Lăng: “……”
Bị tức cười: “Kỷ Tiện Bắc, cậu bị chịu kích thích gì đúng không?”
Kỷ Tiện Bắc không thích phản ứng lại anh ta, dốc ra một cây thuốc đặt trong tay vân vê.
Thẩm Lăng: “Nói nghe xem, tôi cũng chưa tìm hiểu bao giờ.”
Kỷ Tiện Bắc: “Nhất là những ông bố bà mẹ thích quản hết mọi chuyện, chiều chuộng con cái đến độ chúng không biết làm thứ gì, kết quả có ngày nhà nhà người người khoe khoang con của mình, còn con họ thì lại không làm được gì cho họ tự hào, bọn họ lại bắt đầu oán trách chê bai con mình ra mặt, nói con cái bất tài, nhưng ai nghĩ tới, đứa con bất tài này là tự bọn họ nuôi dạy ra chứ.”
Thẩm Lăng phát hiện chỉ cần có liên quan tới Hạ Mộc, dù là Kỷ Tiện Bắc hay Nhậm Ngạn Đông vừa mở miệng liền nói liến thoắng, trở nên lắm lời cũng không tự biết.
Đúng lúc biệt thự nhà anh cách cổng còn đoạn không xa, anh đi đường cũng nhàm chán, thế nên nghe nổi Kỷ Tiện Bắc ‘lải nhải’.
Anh vẫn được xem như người nghe đủ tư cách, tiếp lời Kỷ Tiện Bắc: “Mấy thứ này liên quan gì tới Hạ Mộc?”
Kỷ Tiện Bắc: “Hạ Mộc còn nhỏ, tôi không thể giải quyết hết mọi chuyện cho cô ấy được, trong cuộc sống hôn nhân phụ nữ dễ rơi vào hội chứng ếch luộc (1) từ từ mất đi mị lực và năng lực của bản thân, sau đó lại bị người thân cận nhất với mình ghét bỏ.”
(1) Hội chứng ếch luộc hay hội chứng luộc ếch là cụm từ chỉ về việc một con ếch sẽ từ từ chết khi bị luộc trong nồi khi ta tăng nhiệt độ một cách từ từ mà không đột ngột để nó không phản ứng nhảy ra khỏi nồi nước sôi mặc dù không hề có nắp đậy hoặc trở ngại.
Thẩm Lăng: “……”
Thổ huyết phun tào.
Thẩm Lăng buồn bực: “Kỷ Tiện Bắc, cậu… Từ khi nào…” Dong dài hơn cả Nhậm Ngạn Đông vậy?
Ngày đó Nhậm Ngạn Đông phân tích đoạn video Hạ Mộc đáp trả phóng viên trước cửa Cục Dân Chính, quả thực nói nhiều hơn ngày thường đáng ngạc nhiên, ngờ đâu Kỷ Tiện Bắc còn hơn cả thế.
Anh ta chế nhạo Kỷ Tiện Bắc: “Từ khi nào cậu phát giác mình có tiềm chất làm bạn với chị em phụ nữ thế?”
Kỷ Tiện Bắc: “……”
Không cãi lại Thẩm Lăng: “Đều là những lời mẹ tôi nói với tôi trước khi tôi cầu hôn Hạ Mộc, rất phù hợp cho trải nghiệm cuộc sống hôn nhân, tôi nói lại y nguyên với anh để cùng nhau nỗ lực.”
Thẩm Lăng: “……”
Sau một lúc lâu, anh ta đáp: “Ra là thế.”
Lúc nói chuyện đã đi tới cửa phòng bảo vệ, đội trưởng đội bảo vệ nhìn thấy Thẩm Lăng, chạy vội tới nghênh đón, đưa cho anh ta một điếu thuốc, định châm điếu thuốc giúp, Thẩm Lăng lại không nhận, tự mình cầm lấy bật lửa.
Thẩm Lăng châm thuốc, trả bật lửa cho đội trưởng, gật gật đầu tỏ vẻ biết ơn.
Hút thuốc đi khoan thai trở về.
Kỷ Tiện Bắc nghe thấy tiếng bật lửa: “Anh để thuốc lá ở phòng bảo vệ?”
Thẩm Lăng: “Cũng không hẳn, tháng nào tôi cũng mua kha khá cho bọn họ, mỗi tối qua đây hút điếu thuốc, còn dư lại cho bọn họ.”
Kỷ Tiện Bắc: “……”
Thẩm Lăng khẽ nhả khói, lại nhớ ra: “Cuối tuần tôi phải đi New York công tác, không phải lần trước cậu nói muốn đi cùng tôi để tôi giới thiệu khách hàng cho cậu sao, cuối tuần này cậu đi được không?”
Kỷ Tiện Bắc: “Không đi.”
Thẩm Lăng: “Ừm, vậy cậu giải quyết việc trong nhà trước đi, dù sao đầu tháng năm tôi cũng phải qua đó một chuyến, đến lúc đó giới thiệu hai người làm quen cũng được.”
Kỷ Tiện Bắc: “Việc này để sau hẵng nói, mấy tháng tới tôi không có thời gian qua đó.”
Thẩm Lăng khựng lại: “Mấy tháng cũng không sang à? Cậu không định đi thăm Hạ Mộc sao?”
Lặng im vài giây, Kỷ Tiện Bắc thấp giọng nói: “Không đi.”
Thẩm Lăng vốn muốn hỏi anh rốt cuộc làm sao, kết quả trong điện thoại giọng của Kỷ Tiện Bắc lại truyền đến: “Không nói nữa, tôi đến nhà ông nội rồi.”
“Ừ, cậu đi đi.”
Kỷ Tiện Bắc xuống xe, ngoài biệt thự nhà ông nội tràn ngập xe, trong viện cũng đậu la liệt xe.
Anh mở cốp, ôm một thùng giấy lớn tiến vào biệt thự.
Phòng khách ngồi chật kín người, trường hợp chấn động, cô chú cậu dì anh nhiều, đều tới đông đủ, không thiếu một ai.
Đoán chừng không ai muốn tới nhưng bị ông nội và ông ngoại hạ lệnh ép bọn họ tới, chính là muốn ra oai phủ đầu anh.
Phòng khách vốn đang náo nhiệt, anh vừa bước vào, nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Bố mẹ ngồi bên cạnh ông nội, hai người nhìn anh không tiếng động.
Kỷ Tiện Bắc chào hỏi xong, đặt thùng giấy giữa phòng khách.
Anh không ngồi, mở thùng giấy ra.
“Lát hẵng mân mê mấy thứ kia của cháu, ngồi xuống trước đã.” Ông nội lên tiếng.
Ông ngoại cũng khụ hai tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh: “Chúng ta không nói tới chuyện dòng dõi gia thế vội, chỉ nói riêng chuyện cháu đi đăng ký kết hôn, trong mắt cháu có còn trưởng bối chúng ta không hả? Đủ bản lãnh rồi đúng không?!!”
Kỷ Tiện Bắc ngồi xuống ghế cạnh đó, “Việc này là lỗi của cháu, hôn nhân đại sự, cháu không nên không nói tiếng nào đã tự ý đi đăng ký, hành động này không những không tôn trọng mọi người mà còn làm mọi người thất vọng, mọi ngươi muốn mắng thế nào cũng được.” Thái độ nhận sai vô cùng hoàn hảo.
Dì út đứng sau ông ngoại, nhướng mày nhìn anh, dựng ngón tay cái về phía anh.
Ông nội: “……”
Ông ngoại: “……”
Muốn mắng lại bị nghẹn xuống.
Bà nội và bà ngoại không nói lời trách cứ nào, nhìn Kỷ Tiện Bắc bị nhiều người nhìn chằm chằm như thế, trái lại có chút đau lòng muốn bênh vực người mình, hỏi Kỷ Tiện Bắc đã ăn cơm chiều chưa, muốn ăn món gì không.
Ông nội quét nhìn bà nội: “Nó còn không biết xấu hổ ăn uống à!”
Cảm xúc của ông ngoại kích động hơn ông nội nhiều, bởi vì ông sĩ diện nhất, đến bây giờ vẫn giận sôi người, chẳng buồn tốn miệng lưỡi răn dạy anh, hỏi Kỷ Tiện Bắc: “Cháu tính làm sao bây giờ?”
Kỷ Tiện Bắc ngữ khí bình tĩnh, hỏi: “Tính toán gì ạ?”
Ông ngoại: “Cháu biết còn cố hỏi.”
Kỷ Tiện Bắc: “À, đương nhiên phải tìm người cố ý tung tin để tính sổ rồi.”
Mọi người: “……”
Bọn họ nén cười.
Lần này đã chọc tức ông ngoại điên lên: “Kỷ Tiện Bắc cháu nghiêm túc chút cho ta! Cháu đừng có âm phụng dương vi (2)! Ta không phải phóng viên, cháu không cần cố ý bẻ cong ý của ta!”
(2) 阴奉阳违 [Âm phụng dương vi]: Ngoài mặt nịnh hót nghe theo, sau lưng nói xấu làm trái ý.
Kỷ Tiện Bắc không nói tiếp, về chuyện tình yêu không thể thuyết phục những người già như ông ngoại và ông nội, nói ra bọn họ cũng khinh thường.
Anh nói: “Cháu và Hạ Mộc ở bên nhau ba năm rưỡi, là thầy Âu Dương giới thiệu cô ấy tới chỗ cháu làm việc, nhà cô ấy rất nghèo, nghèo đến nỗi không có tiền cho cô ấy đi học, học phí học đại học của cô ấy đều dựa vào bản thân kiếm được, cô ấy hư vinh yêu tiền, từ khi chưa quen cô ấy cháu đã biết, cũng là cháu theo đuổi cô ấy trước.”
Rất nhiều người trố mắt, nhìn anh không thể tin nổi.
Kỷ Tiện Bắc nhìn ông ngoại: “Ông ngoại, cháu biết chuyện của cháu và Hạ Mộc làm ông mất hết mặt mũi trước chiến hữu và cấp dưới của ông, là cháu bất hiếu, nhưng có thể cho cháu chút thời gian được không, để cháu xử lý ổn thỏa chuyện của cháu với Hạ Mộc?”
Ông ngoại nhìn thẳng vào anh, trong mắt vẫn tràn ngập giận dữ: “Cháu tính xử lý như thế nào?”
Kỷ Tiện Bắc: “Cháu biết mọi người không ai coi trọng cuộc hôn nhân của cháu với cô ấy, đều muốn tìm cho cháu người môn đăng hộ đối, nếu thực sự không qua được cửa của mọi người, mà mọi người còn định làm khó Hạ Mộc, vậy thì cháu với cô ấy coi như xong.”
Không chỉ có những người khác, ngay cả ông nội lẫn ông ngoại đều ngẩn ra.
Ông ngoại không tin được hỏi: “Cháu nói gì?”
Kỷ Tiện Bắc: “Cháu nói cháu với Hạ Mộc… sẽ ly hôn.”
Anh suýt nữa không thể nói hết câu.
Dù xuất phát từ nguyên nhân gì thì khi nói ra hai từ ly hôn này, trong lòng vẫn cực kỳ đau đớn khó chịu.
Anh bình ổn tâm tình: “Mọi người đừng đi tìm cô ấy, cô ấy mẫn cảm lòng tự trọng lại cao, nếu mọi người đi tìm cô ấy, cô ấy sẽ không thể chịu nổi, mọi người coi như nể mặt cháu, để cháu và cô ấy tự giải quyết với nhau, mọi người cho cháu chút thời gian, cháu cũng cho cô ấy chút thời gian để thích ứng, là cháu khăng khăng muốn kết hôn, cô ấy vô tâm, biết không có kết quả với cháu thế nên chưa bao giờ động tình, là cháu cứng rắn dùng mọi cách trong ba năm nay làm cô ấy từ độc lập trở nên ỷ lại vào cháu, trở nên có máu có thịt có nhân tình, cũng là cháu hứa hẹn với cô ấy dù gặp phải bất kể chuyện gì, chẳng sợ trời sập cũng không ly hôn với cô ấy thì cô ấy mới bằng lòng đi đăng ký, để cô ấy không còn lá chắn khôi giáp là cháu, đưa ra lời hứa với cô ấy là cháu, người muốn buông tay trước cũng là cháu, vậy nên cháu phải cho cô ấy vài tháng để cô ấy từ từ thích ứng, vừa kết hôn đã ly hôn, ông bảo cô ấy làm sao chịu nổi đây?”
Cả phòng lặng im.
Kỷ Tiện Bắc thở dài: “Hạ Mộc biết không thể đi tiếp cùng cháu, vừa ra khỏi Cục Dân Chính cháu đã cảm nhận được, nếu không lúc cô ấy đáp trả lời của phóng viên cũng sẽ không khóc.”
Lại lặng im.
Mấy giây sau, Kỷ Tiện Bắc mới nói tiếp: “Cháu biết cô ấy không muốn ly hôn, nhưng cô ấy sợ cháu khó xử kẹp giữa mọi người, lúc cô ấy đi đã để lại một bản thỏa thuận ly hôn, vốn tờ đăng ký mỗi người cầm một bản, cháu giữ của cô ấy, cô ấy giữ của cháu, vậy mà lúc cô ấy đi lại để lại cả tờ đăng ký.”
Anh đứng dậy, từ trong thùng giấy ngăn nắp lấy ra một túi hồ sơ, đưa cho ông ngoại: “Đây là giấy thỏa thuận ly hôn cháu và Hạ Mộc đã ký tên, giấy đăng ký kết hôn và sổ hộ khẩu cũng có ở đây, bên trong còn có thẻ căn cước gốc của cháu, cho cô ấy chút thời gian thích ứng, giờ cô ấy không khác gì đứa trẻ, đột nhiên cháu không cần cô ấy, đương nhiên phải cho cô ấy thời gian chuẩn bị tâm lý.”
Dừng lại: “Đợi đến khi ông thấy thời gian hợp lý thì sai luật sư thông báo cô ấy trở về làm thủ tục ly hôn, cháu không đi được, ông tìm người thì châm chước một chút, cháu không muốn gặp lại cô ấy, cháu sợ thấy rồi……”
Anh lại thở hắt: “Cháu sợ đến lúc đó thấy cô ấy… Cháu lại hối hận không muốn ly hôn.”
Tất cả mọi người sững sờ, đầu óc choáng váng.
Ông nội và cả ông ngoại cũng bị anh làm cho trở tay không kịp, hơi há mồm, lại không biết nên nói gì.
Mới đầu chẳng thể ngờ Kỷ Tiện Bắc lại hành xử không theo lẽ thường.
Kỷ Tiện Bắc chỉ chỉ cái thùng giấy kia: “Ở trong này có kẹo mừng trước đó cháu chuẩn bị cho mọi người, không nghĩ tới chưa kịp mang tặng đã xảy ra chuyện, nói thế nào đi nữa, đây cũng là hỉ sự duy nhất trong đời cháu.”
Hai giây sau, anh nói: “Cháu không còn gì để nói, xin phép đi trước.”
Anh xoay người liền rời đi.
Để lại mọi người lặng yên, áp lực.
Ông ngoại mở túi hồ sơ ra, còn nhìn xem một lượt tờ thỏa thuận ly hôn.
Bọn họ đều nhìn ông ngoại, dường như ông là bọn giết người, rõ như ban ngày chia cắt một đôi tình nhân.
Ông ngoại thở dài, bây giờ Kỷ Tiện Bắc giao quyền quyết định cho ông, trong lúc nhất thời trong lòng ông cũng ngũ vị tạp trần.
Nghĩ đến vừa rồi Kỷ Tiện Bắc nói Hạ Mộc đáng thương như thế, quả thực toàn những câu đau lòng.
Ông nhét giấy thỏa thuận ly hôn vào túi hồ sơ, hiện giờ cái túi hồ sơ này không khác gì củ khoai tây nóng bỏng tay, ông đưa nó cho ông nội: “Dù sao đây cũng là đại sự nhà họ Kỷ các ông, ông quyết định đi.”
Ông nội: “……”
Không đợi ông nội phản ứng lại, Kỷ Thượng Thanh bỗng lấy đi: “Con cầm cho.”
Mẹ Kỷ cũng đứng dậy, vỗ vỗ Kỷ Thượng Thanh: “Mau đi thôi, đi xem Tiện Bắc thế nào, đứa nhỏ này lần đầu tiên xem tình yêu như là mạng sống, vì Hạ Mộc ngay cả thể diện đàn ông cũng không cần, nhất quyết muốn kết hôn với Hạ Mộc, nếu lần này ly hôn, thằng bé sẽ kiệt quệ cho coi.”
Những người khác bảo bọn họ đi nhanh lên, nói nhìn trạng thái của Tiện Bắc không ổn lắm, có vẻ nản lòng thoái chí lắm.
Kỷ Thượng Thanh và mẹ Kỷ nói vài câu xin lỗi với trưởng bối và anh chị em, vội vàng đuổi theo.
Ngồi trên xe, mẹ Kỷ thở phào nhẹ nhõm, gọi điện thoại cho Kỷ Tiện Bắc: “Đang ở đâu rồi?”
Kỷ Tiện Bắc: “Mới đi ra biệt thự, con về nhà chờ bố mẹ.” Hỏi: “Túi hồ sơ lấy về chưa ạ?”
Mẹ Kỷ: “Kỷ Tiện Bắc, con làm bậy làm bạ, để cho mẹ với bố con từng này tuổi rồi còn làm trò diễn khổ tình cùng con.”
Kỷ Tiện Bắc cười: “Ai bảo mẹ sinh ra thằng con trai không có tiền đồ này, không phải Hạ Mộc không được chứ.”
Kỷ Tiện Bắc từ sân bay đi thẳng đến nhà ông nội, vốn phải đến nhà ông ngoại kết quả ông nội cũng muốn tra hỏi anh, lúc sau hai người già ăn ý, cùng nhau tra hỏi…
Tin nhắn trong nhóm gia đình kêu vang không ngừng.
Trong nhóm Kỷ gia, chú và cô bảo anh trở về nhận sai, nói những câu dễ nghe với ông cụ, đừng bày ra thái độ gì, người già lớn tuổi nên dỗ dành.
Các em trai em gái trong nhóm nhỏ đều khuyên anh đừng đi, dù sao đã đến nước này rồi, cứ bất chấp tất cả đi…
Ý của các em trai: [ Anh, bây giờ anh là bánh bao nhân thịt, đừng nghe theo lời bố bọn em nói, anh tuyệt đối đừng có về. ]
Ý của các em gái: [ Anh, nếu sau này ông nội (ông ngoại) không cho anh với chị dâu vào nhà, bọn em cũng sẽ rời nhà trốn đi cùng anh chị, bao vui ~ ]
Trong nhóm Uông gia, dù là cậu hay dì thì cũng đều dặn dò anh, bảo anh ở trước mặt ông ngoại cứ giữ im lặng, có lẽ đây là lời khuyên đúc kết từ kinh nghiệm đấu tranh với ông ngoại bao năm nay có được.
Kỷ Tiện Bắc không trả lời, chỉnh điện thoại về âm tĩnh, xoa xoa mi tâm.
Màn hình di động lúc sáng lúc tối.
Trong nhóm vẫn tiếp tục bàn tán.
Anh không có tâm tình xem.
Lát sau ánh sáng di động liên tục lóe sáng, Kỷ Tiện Bắc liếc nhìn, là Thẩm Lăng gọi tới, anh nghe máy.
Thẩm Lăng: “Tiện nói chuyện không?”
Kỷ Tiện Bắc: “Đang trên đường về nhà.”
Thẩm Lăng quan tâm hỏi: “Nhà cậu bên kia ứng phó được chưa?”
Kỷ Tiện Bắc gác khuỷu tay lên cửa sổ xe, ấn huyệt Thái Dương, “Chưa, đang trên đường đến nhà ông nội tôi.”
Đàn ông với nhau, cũng không có nhiều lời an ủi để nói, Thẩm Lăng chỉ nói: “Đến lúc đó nhớ nói nhiều câu dễ nghe vào, người già dễ dỗ lắm.”
“Ừm.” Kỷ Tiện Bắc hỏi anh ta: “Có chuyện gì thế?”
Thẩm Lăng: “Thì là chuyện đoạn ghi âm bị tung ra với lần trước Hạ Mộc dùng danh tính thật tố cáo chuyện Tiêu Hoa kiểm soát cổ phần công ty, cậu định giải quyết sao? Nếu cậu không rảnh thì để tôi làm cho.”
Kỷ Tiện Bắc: “Không cần, tôi vốn không tính động tay vào.”
Thẩm Lăng dừng lại, nghi ngờ: “Hả?”
Kỷ Tiện Bắc: “Để cho Hạ Mộc tự xử lý, nếu không cơn tức trong lòng cô ấy không thể tiêu được.”
Thẩm Lăng: “Cậu thật là rộng rãi, lỡ cô ấy xử lý không tốt thì sao? Thế chẳng phải phản tác dụng?”
Kỷ Tiện Bắc: “Nếu xử lý không tốt thì tôi lại giải quyết hộ, nói không chừng cô ấy xử lý còn tốt hơn tôi, khả năng nào cũng có thể xảy ra.”
Thẩm Lăng đang ở nhà, muốn hút thuốc, thế là dùng khẩu hình miệng nói với vợ mình đi xuống lầu gọi điện, tránh cho con bị ồn.
Vợ anh ta chỉ chỉ thư phòng, ý bảo vào thư phòng gọi.
Thẩm Lăng nhỏ giọng nói: “Di động có phóng xạ, xuống dưới gọi vẫn tốt hơn.”
Vợ Thẩm Lăng nghi ngờ nhìn chồng, bàn tay cắm vào túi quần, trống không, không có gì, hơi hất cằm, ý bảo anh có thể đi ra ngoài.
Thẩm Lăng ra cửa, trong điện thoại Kỷ Tiện Bắc cũng biết anh ta muốn làm gì, chẳng qua hôm nay không có tâm tình trêu chọc hỏi: “Còn chuyện gì khác không? Không làm phiền anh hút thuốc nữa.”
Thẩm Lăng: “Dù không có chuyện gì thì tôi cũng không thể cúp máy.”
Kỷ Tiện Bắc: “……”
Thẩm Lăng đi về phía cổng khu chung cư, tiếp tục nói đề tài lúc nãy: “Cậu để kệ thật à? Nói không chừng Hạ Mộc lại bị Tiêu Ảnh chơi xỏ, bố Tiêu Ảnh hiện không có thời gian rảnh đấu với Hạ Mộc, nhưng Tiêu Ảnh không phải người thiện lương gì.”
Kỷ Tiện Bắc: “Hạ Mộc cũng không phải người tốt.”
Thẩm Lăng bị sặc, “……”
Vài giây sau, cứ cảm thấy là lạ, nhịn không được, Thẩm Lăng quyết hỏi: “Kỷ Tiện Bắc, nói thật cho tôi đi, vì chuyện đoạn ghi âm lần này mà trong lòng cậu có khúc mắc với Hạ Mộc… Thế nên không muốn đếm xỉa tới đúng không?”
Kỷ Tiện Bắc không đáp hỏi ngược: “Biết tại sao những gia đình chiều chuộng con cái cuối cùng quan hệ bố mẹ với con cái lại không hòa hợp không?”
Thẩm Lăng: “……”
Bị tức cười: “Kỷ Tiện Bắc, cậu bị chịu kích thích gì đúng không?”
Kỷ Tiện Bắc không thích phản ứng lại anh ta, dốc ra một cây thuốc đặt trong tay vân vê.
Thẩm Lăng: “Nói nghe xem, tôi cũng chưa tìm hiểu bao giờ.”
Kỷ Tiện Bắc: “Nhất là những ông bố bà mẹ thích quản hết mọi chuyện, chiều chuộng con cái đến độ chúng không biết làm thứ gì, kết quả có ngày nhà nhà người người khoe khoang con của mình, còn con họ thì lại không làm được gì cho họ tự hào, bọn họ lại bắt đầu oán trách chê bai con mình ra mặt, nói con cái bất tài, nhưng ai nghĩ tới, đứa con bất tài này là tự bọn họ nuôi dạy ra chứ.”
Thẩm Lăng phát hiện chỉ cần có liên quan tới Hạ Mộc, dù là Kỷ Tiện Bắc hay Nhậm Ngạn Đông vừa mở miệng liền nói liến thoắng, trở nên lắm lời cũng không tự biết.
Đúng lúc biệt thự nhà anh cách cổng còn đoạn không xa, anh đi đường cũng nhàm chán, thế nên nghe nổi Kỷ Tiện Bắc ‘lải nhải’.
Anh vẫn được xem như người nghe đủ tư cách, tiếp lời Kỷ Tiện Bắc: “Mấy thứ này liên quan gì tới Hạ Mộc?”
Kỷ Tiện Bắc: “Hạ Mộc còn nhỏ, tôi không thể giải quyết hết mọi chuyện cho cô ấy được, trong cuộc sống hôn nhân phụ nữ dễ rơi vào hội chứng ếch luộc (1) từ từ mất đi mị lực và năng lực của bản thân, sau đó lại bị người thân cận nhất với mình ghét bỏ.”
(1) Hội chứng ếch luộc hay hội chứng luộc ếch là cụm từ chỉ về việc một con ếch sẽ từ từ chết khi bị luộc trong nồi khi ta tăng nhiệt độ một cách từ từ mà không đột ngột để nó không phản ứng nhảy ra khỏi nồi nước sôi mặc dù không hề có nắp đậy hoặc trở ngại.
Thẩm Lăng: “……”
Thổ huyết phun tào.
Thẩm Lăng buồn bực: “Kỷ Tiện Bắc, cậu… Từ khi nào…” Dong dài hơn cả Nhậm Ngạn Đông vậy?
Ngày đó Nhậm Ngạn Đông phân tích đoạn video Hạ Mộc đáp trả phóng viên trước cửa Cục Dân Chính, quả thực nói nhiều hơn ngày thường đáng ngạc nhiên, ngờ đâu Kỷ Tiện Bắc còn hơn cả thế.
Anh ta chế nhạo Kỷ Tiện Bắc: “Từ khi nào cậu phát giác mình có tiềm chất làm bạn với chị em phụ nữ thế?”
Kỷ Tiện Bắc: “……”
Không cãi lại Thẩm Lăng: “Đều là những lời mẹ tôi nói với tôi trước khi tôi cầu hôn Hạ Mộc, rất phù hợp cho trải nghiệm cuộc sống hôn nhân, tôi nói lại y nguyên với anh để cùng nhau nỗ lực.”
Thẩm Lăng: “……”
Sau một lúc lâu, anh ta đáp: “Ra là thế.”
Lúc nói chuyện đã đi tới cửa phòng bảo vệ, đội trưởng đội bảo vệ nhìn thấy Thẩm Lăng, chạy vội tới nghênh đón, đưa cho anh ta một điếu thuốc, định châm điếu thuốc giúp, Thẩm Lăng lại không nhận, tự mình cầm lấy bật lửa.
Thẩm Lăng châm thuốc, trả bật lửa cho đội trưởng, gật gật đầu tỏ vẻ biết ơn.
Hút thuốc đi khoan thai trở về.
Kỷ Tiện Bắc nghe thấy tiếng bật lửa: “Anh để thuốc lá ở phòng bảo vệ?”
Thẩm Lăng: “Cũng không hẳn, tháng nào tôi cũng mua kha khá cho bọn họ, mỗi tối qua đây hút điếu thuốc, còn dư lại cho bọn họ.”
Kỷ Tiện Bắc: “……”
Thẩm Lăng khẽ nhả khói, lại nhớ ra: “Cuối tuần tôi phải đi New York công tác, không phải lần trước cậu nói muốn đi cùng tôi để tôi giới thiệu khách hàng cho cậu sao, cuối tuần này cậu đi được không?”
Kỷ Tiện Bắc: “Không đi.”
Thẩm Lăng: “Ừm, vậy cậu giải quyết việc trong nhà trước đi, dù sao đầu tháng năm tôi cũng phải qua đó một chuyến, đến lúc đó giới thiệu hai người làm quen cũng được.”
Kỷ Tiện Bắc: “Việc này để sau hẵng nói, mấy tháng tới tôi không có thời gian qua đó.”
Thẩm Lăng khựng lại: “Mấy tháng cũng không sang à? Cậu không định đi thăm Hạ Mộc sao?”
Lặng im vài giây, Kỷ Tiện Bắc thấp giọng nói: “Không đi.”
Thẩm Lăng vốn muốn hỏi anh rốt cuộc làm sao, kết quả trong điện thoại giọng của Kỷ Tiện Bắc lại truyền đến: “Không nói nữa, tôi đến nhà ông nội rồi.”
“Ừ, cậu đi đi.”
Kỷ Tiện Bắc xuống xe, ngoài biệt thự nhà ông nội tràn ngập xe, trong viện cũng đậu la liệt xe.
Anh mở cốp, ôm một thùng giấy lớn tiến vào biệt thự.
Phòng khách ngồi chật kín người, trường hợp chấn động, cô chú cậu dì anh nhiều, đều tới đông đủ, không thiếu một ai.
Đoán chừng không ai muốn tới nhưng bị ông nội và ông ngoại hạ lệnh ép bọn họ tới, chính là muốn ra oai phủ đầu anh.
Phòng khách vốn đang náo nhiệt, anh vừa bước vào, nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Bố mẹ ngồi bên cạnh ông nội, hai người nhìn anh không tiếng động.
Kỷ Tiện Bắc chào hỏi xong, đặt thùng giấy giữa phòng khách.
Anh không ngồi, mở thùng giấy ra.
“Lát hẵng mân mê mấy thứ kia của cháu, ngồi xuống trước đã.” Ông nội lên tiếng.
Ông ngoại cũng khụ hai tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh: “Chúng ta không nói tới chuyện dòng dõi gia thế vội, chỉ nói riêng chuyện cháu đi đăng ký kết hôn, trong mắt cháu có còn trưởng bối chúng ta không hả? Đủ bản lãnh rồi đúng không?!!”
Kỷ Tiện Bắc ngồi xuống ghế cạnh đó, “Việc này là lỗi của cháu, hôn nhân đại sự, cháu không nên không nói tiếng nào đã tự ý đi đăng ký, hành động này không những không tôn trọng mọi người mà còn làm mọi người thất vọng, mọi ngươi muốn mắng thế nào cũng được.” Thái độ nhận sai vô cùng hoàn hảo.
Dì út đứng sau ông ngoại, nhướng mày nhìn anh, dựng ngón tay cái về phía anh.
Ông nội: “……”
Ông ngoại: “……”
Muốn mắng lại bị nghẹn xuống.
Bà nội và bà ngoại không nói lời trách cứ nào, nhìn Kỷ Tiện Bắc bị nhiều người nhìn chằm chằm như thế, trái lại có chút đau lòng muốn bênh vực người mình, hỏi Kỷ Tiện Bắc đã ăn cơm chiều chưa, muốn ăn món gì không.
Ông nội quét nhìn bà nội: “Nó còn không biết xấu hổ ăn uống à!”
Cảm xúc của ông ngoại kích động hơn ông nội nhiều, bởi vì ông sĩ diện nhất, đến bây giờ vẫn giận sôi người, chẳng buồn tốn miệng lưỡi răn dạy anh, hỏi Kỷ Tiện Bắc: “Cháu tính làm sao bây giờ?”
Kỷ Tiện Bắc ngữ khí bình tĩnh, hỏi: “Tính toán gì ạ?”
Ông ngoại: “Cháu biết còn cố hỏi.”
Kỷ Tiện Bắc: “À, đương nhiên phải tìm người cố ý tung tin để tính sổ rồi.”
Mọi người: “……”
Bọn họ nén cười.
Lần này đã chọc tức ông ngoại điên lên: “Kỷ Tiện Bắc cháu nghiêm túc chút cho ta! Cháu đừng có âm phụng dương vi (2)! Ta không phải phóng viên, cháu không cần cố ý bẻ cong ý của ta!”
(2) 阴奉阳违 [Âm phụng dương vi]: Ngoài mặt nịnh hót nghe theo, sau lưng nói xấu làm trái ý.
Kỷ Tiện Bắc không nói tiếp, về chuyện tình yêu không thể thuyết phục những người già như ông ngoại và ông nội, nói ra bọn họ cũng khinh thường.
Anh nói: “Cháu và Hạ Mộc ở bên nhau ba năm rưỡi, là thầy Âu Dương giới thiệu cô ấy tới chỗ cháu làm việc, nhà cô ấy rất nghèo, nghèo đến nỗi không có tiền cho cô ấy đi học, học phí học đại học của cô ấy đều dựa vào bản thân kiếm được, cô ấy hư vinh yêu tiền, từ khi chưa quen cô ấy cháu đã biết, cũng là cháu theo đuổi cô ấy trước.”
Rất nhiều người trố mắt, nhìn anh không thể tin nổi.
Kỷ Tiện Bắc nhìn ông ngoại: “Ông ngoại, cháu biết chuyện của cháu và Hạ Mộc làm ông mất hết mặt mũi trước chiến hữu và cấp dưới của ông, là cháu bất hiếu, nhưng có thể cho cháu chút thời gian được không, để cháu xử lý ổn thỏa chuyện của cháu với Hạ Mộc?”
Ông ngoại nhìn thẳng vào anh, trong mắt vẫn tràn ngập giận dữ: “Cháu tính xử lý như thế nào?”
Kỷ Tiện Bắc: “Cháu biết mọi người không ai coi trọng cuộc hôn nhân của cháu với cô ấy, đều muốn tìm cho cháu người môn đăng hộ đối, nếu thực sự không qua được cửa của mọi người, mà mọi người còn định làm khó Hạ Mộc, vậy thì cháu với cô ấy coi như xong.”
Không chỉ có những người khác, ngay cả ông nội lẫn ông ngoại đều ngẩn ra.
Ông ngoại không tin được hỏi: “Cháu nói gì?”
Kỷ Tiện Bắc: “Cháu nói cháu với Hạ Mộc… sẽ ly hôn.”
Anh suýt nữa không thể nói hết câu.
Dù xuất phát từ nguyên nhân gì thì khi nói ra hai từ ly hôn này, trong lòng vẫn cực kỳ đau đớn khó chịu.
Anh bình ổn tâm tình: “Mọi người đừng đi tìm cô ấy, cô ấy mẫn cảm lòng tự trọng lại cao, nếu mọi người đi tìm cô ấy, cô ấy sẽ không thể chịu nổi, mọi người coi như nể mặt cháu, để cháu và cô ấy tự giải quyết với nhau, mọi người cho cháu chút thời gian, cháu cũng cho cô ấy chút thời gian để thích ứng, là cháu khăng khăng muốn kết hôn, cô ấy vô tâm, biết không có kết quả với cháu thế nên chưa bao giờ động tình, là cháu cứng rắn dùng mọi cách trong ba năm nay làm cô ấy từ độc lập trở nên ỷ lại vào cháu, trở nên có máu có thịt có nhân tình, cũng là cháu hứa hẹn với cô ấy dù gặp phải bất kể chuyện gì, chẳng sợ trời sập cũng không ly hôn với cô ấy thì cô ấy mới bằng lòng đi đăng ký, để cô ấy không còn lá chắn khôi giáp là cháu, đưa ra lời hứa với cô ấy là cháu, người muốn buông tay trước cũng là cháu, vậy nên cháu phải cho cô ấy vài tháng để cô ấy từ từ thích ứng, vừa kết hôn đã ly hôn, ông bảo cô ấy làm sao chịu nổi đây?”
Cả phòng lặng im.
Kỷ Tiện Bắc thở dài: “Hạ Mộc biết không thể đi tiếp cùng cháu, vừa ra khỏi Cục Dân Chính cháu đã cảm nhận được, nếu không lúc cô ấy đáp trả lời của phóng viên cũng sẽ không khóc.”
Lại lặng im.
Mấy giây sau, Kỷ Tiện Bắc mới nói tiếp: “Cháu biết cô ấy không muốn ly hôn, nhưng cô ấy sợ cháu khó xử kẹp giữa mọi người, lúc cô ấy đi đã để lại một bản thỏa thuận ly hôn, vốn tờ đăng ký mỗi người cầm một bản, cháu giữ của cô ấy, cô ấy giữ của cháu, vậy mà lúc cô ấy đi lại để lại cả tờ đăng ký.”
Anh đứng dậy, từ trong thùng giấy ngăn nắp lấy ra một túi hồ sơ, đưa cho ông ngoại: “Đây là giấy thỏa thuận ly hôn cháu và Hạ Mộc đã ký tên, giấy đăng ký kết hôn và sổ hộ khẩu cũng có ở đây, bên trong còn có thẻ căn cước gốc của cháu, cho cô ấy chút thời gian thích ứng, giờ cô ấy không khác gì đứa trẻ, đột nhiên cháu không cần cô ấy, đương nhiên phải cho cô ấy thời gian chuẩn bị tâm lý.”
Dừng lại: “Đợi đến khi ông thấy thời gian hợp lý thì sai luật sư thông báo cô ấy trở về làm thủ tục ly hôn, cháu không đi được, ông tìm người thì châm chước một chút, cháu không muốn gặp lại cô ấy, cháu sợ thấy rồi……”
Anh lại thở hắt: “Cháu sợ đến lúc đó thấy cô ấy… Cháu lại hối hận không muốn ly hôn.”
Tất cả mọi người sững sờ, đầu óc choáng váng.
Ông nội và cả ông ngoại cũng bị anh làm cho trở tay không kịp, hơi há mồm, lại không biết nên nói gì.
Mới đầu chẳng thể ngờ Kỷ Tiện Bắc lại hành xử không theo lẽ thường.
Kỷ Tiện Bắc chỉ chỉ cái thùng giấy kia: “Ở trong này có kẹo mừng trước đó cháu chuẩn bị cho mọi người, không nghĩ tới chưa kịp mang tặng đã xảy ra chuyện, nói thế nào đi nữa, đây cũng là hỉ sự duy nhất trong đời cháu.”
Hai giây sau, anh nói: “Cháu không còn gì để nói, xin phép đi trước.”
Anh xoay người liền rời đi.
Để lại mọi người lặng yên, áp lực.
Ông ngoại mở túi hồ sơ ra, còn nhìn xem một lượt tờ thỏa thuận ly hôn.
Bọn họ đều nhìn ông ngoại, dường như ông là bọn giết người, rõ như ban ngày chia cắt một đôi tình nhân.
Ông ngoại thở dài, bây giờ Kỷ Tiện Bắc giao quyền quyết định cho ông, trong lúc nhất thời trong lòng ông cũng ngũ vị tạp trần.
Nghĩ đến vừa rồi Kỷ Tiện Bắc nói Hạ Mộc đáng thương như thế, quả thực toàn những câu đau lòng.
Ông nhét giấy thỏa thuận ly hôn vào túi hồ sơ, hiện giờ cái túi hồ sơ này không khác gì củ khoai tây nóng bỏng tay, ông đưa nó cho ông nội: “Dù sao đây cũng là đại sự nhà họ Kỷ các ông, ông quyết định đi.”
Ông nội: “……”
Không đợi ông nội phản ứng lại, Kỷ Thượng Thanh bỗng lấy đi: “Con cầm cho.”
Mẹ Kỷ cũng đứng dậy, vỗ vỗ Kỷ Thượng Thanh: “Mau đi thôi, đi xem Tiện Bắc thế nào, đứa nhỏ này lần đầu tiên xem tình yêu như là mạng sống, vì Hạ Mộc ngay cả thể diện đàn ông cũng không cần, nhất quyết muốn kết hôn với Hạ Mộc, nếu lần này ly hôn, thằng bé sẽ kiệt quệ cho coi.”
Những người khác bảo bọn họ đi nhanh lên, nói nhìn trạng thái của Tiện Bắc không ổn lắm, có vẻ nản lòng thoái chí lắm.
Kỷ Thượng Thanh và mẹ Kỷ nói vài câu xin lỗi với trưởng bối và anh chị em, vội vàng đuổi theo.
Ngồi trên xe, mẹ Kỷ thở phào nhẹ nhõm, gọi điện thoại cho Kỷ Tiện Bắc: “Đang ở đâu rồi?”
Kỷ Tiện Bắc: “Mới đi ra biệt thự, con về nhà chờ bố mẹ.” Hỏi: “Túi hồ sơ lấy về chưa ạ?”
Mẹ Kỷ: “Kỷ Tiện Bắc, con làm bậy làm bạ, để cho mẹ với bố con từng này tuổi rồi còn làm trò diễn khổ tình cùng con.”
Kỷ Tiện Bắc cười: “Ai bảo mẹ sinh ra thằng con trai không có tiền đồ này, không phải Hạ Mộc không được chứ.”
Danh sách chương