Di động vang lên, Nhậm Ngạn Đông nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, quét nhìn màn hình, là cháu trai Nhậm Sơ.
“Chú Ba, chú đang ở đâu thế?” Giọng Nhậm Sơ dồn dập.
“Ở Bắc Kinh.” Nhậm Ngạn Đông nửa nói giỡn, anh lơ đãng nhìn về phía ngoài cửa sổ, Hạ Mộc tươi cười xinh đẹp, với Kỷ Tiện Bắc.
Anh quay mặt đi.
“… … Chú Ba, cháu không nói đùa với chú, bố mẹ cháu biết cháu muốn đi làm bên chú, đã tức giận cúp điện thoại của cháu, nếu bố mẹ cháu tìm chú, chú cứ nói là không phải cháu xin chú cho đi làm, là cháu bị ép không còn cách nào khác, chú Ba, chú là đàn ông nhất! Cháu tin chú sẽ không làm cháu thất vọng!”
Nhậm Ngạn Đông cười: “Chẳng may phải làm cháu thất vọng thì sao?”
Nhậm Sơ: “… Chú Ba, nhà cô ấy nghèo, ở Bắc Kinh không có bối cảnh cũng không có người chống lưng, muốn tiếp tục làm trong giới Tài chính và Kinh tế thật không dễ dàng, cô ấy lại xinh đẹp…” Chắc chắn sẽ có đàn ông có ý đồ xấu với cô.
Có vài câu Nhậm Sơ không biết nên diễn đạt như nào cho hợp lý.
Cậu ta thở dài: “Cháu chỉ muốn giúp đỡ cô ấy, không để cô ấy bị bắt nạt, chú Ba, cháu thật sự không thể đi du học, nếu cháu học tiếp 3 năm 5 năm, cô ấy bị bắt nạt cháu không thể giúp được, dù sao thì, chú sẽ thuyết phục được bố mẹ cháu, giờ không nói nữa, chờ tin tốt từ chú đó.”
Nhậm Sơ không cho Nhậm Ngạn Đông cơ hội phản bác trực tiếp cúp điện thoại.
Nhậm Ngạn Đông: “… …”
Thật đúng là kẻ si tình mà.
Đến khi anh lại ngẩng đầu, ô tô đã sớm rời khỏi con đường trường học kia.
Rụp một tiếng, Hạ Mộc nuốt xuống nước trong miệng, ánh mắt đánh giá Kỷ Tiện Bắc từ đầu đến chân, cô cố nhịn cười: “Anh bị cái gì kích thích à?”
Đến gần, Kỷ Tiện Bắc bất mãn liếc cô một cái.
Hạ Mộc hỏi: “Sao lại muốn mặc đồ thể thao?” Cô rất ít khi thấy anh mặc trang phục thể thao, bình thường toàn quần tây áo sơmi.
Kỷ Tiện Bắc: “Áo sơmi chưa khô.”
Hạ Mộc: “… …”
Nói như thể chỉ có mỗi một chiếc áo sơmi vậy.
Cô cũng không có tâm tư quản anh mặc gì, tò mò, “Sao anh lại xuống xe? Em đi qua là được rồi.”
Kỷ Tiện Bắc dắt tay cô: “Chúng ta đi bộ về.”
Hạ Mộc không nhúc nhích, nhìn anh chăm chú: “Tối nay anh uống say?”
Kỷ Tiện Bắc không lên tiếng, ghé sát môi đến gần chóp mũi cô.
Hạ Mộc không ngửi thấy mùi cồn, anh kéo cô đi về phía trước.
Trên đường, sinh viên nối đuôi nhau không dứt, người nhận ra Hạ Mộc sẽ bất giác nhìn chằm chằm Kỷ Tiện Bắc, còn lưu luyến mỗi bước đi.
“Tối qua anh tới đón em còn sợ bị đồn đại không tốt, cố tình gọi taxi đến đây, hôm nay nghĩ thế nào lại muốn cùng em đi bộ về? Anh không sợ bị nhận ra sao?” Hạ Mộc nghiêng mắt.
Kỷ Tiện Bắc: “Hết ngày hôm nay em không cần trở lại trường học, người khác nghị luận thế nào cũng không sao.”
Sau đó đối mặt với cô: “Không phải em hâm mộ những cô gái cùng tuổi em sao? Sau này không cần hâm mộ ai cả.”
Hạ Mộc nhất thời không theo kịp mạch não của anh, đầu óc mơ hồ nhìn anh, Kỷ Tiện Bắc nhìn phía trước, hiển nhiên không có ý định giải thích.
Sau một hồi lâu, Hạ Mộc rốt cuộc nhớ ra, tối qua cô uống rượu hơi say, hình như có nói với anh cô hâm mộ những cô gái cùng tuổi.
Các cô ấy không có lo âu, ở độ tuổi mười mấy không cần vì sinh sống mà bận rộn vất vả, có thể thoải mái hưởng thụ tình yêu vườn trường, muốn dắt tay thì dắt tay, muốn hôn môi thì hôn môi.
Cô cho rằng Kỷ Tiện Bắc sẽ không hiểu cô nói gì, không nghĩ tới trong lòng anh đã hiểu.
Xem ra tối nay anh bàn chuyện làm ăn rất thuận lợi, tâm tình không tồi, bằng không anh sẽ không rảnh rỗi như vậy, cố ý mặc trang phục thể thao trẻ trung, mang đến cho cô cảm giác yêu đương.
“Nghĩ ra rồi?” Kỷ Tiện Bắc hỏi cô.
Hạ Mộc hoàn hồn, cười cười: “Tối hôm qua men cồn dâng lên, nói linh tinh, bây giờ em ngẫm lại còn nổi da gà toàn thân, anh không cần coi là thật.”
Kỷ Tiện Bắc liếc cô một cái: “Em đây gọi là được tiện nghi còn khoe mẽ.” Anh duỗi tay: “Cho anh uống chút nước.”
Hạ Mộc đưa nửa chai nước trong tay cho anh, tay trái Kỷ Tiện Bắc cầm thân chai, tay phải Hạ Mộc vặn nắp chai, sau khi Kỷ Tiện Bắc uống xong, Hạ Mộc lại đóng nắp chai lại.
Hai người ăn ý không cần ngôn ngữ, mười ngón tay của bọn họ vẫn luôn nắm chặt chưa từng di dời.
Sau đó hai người chưa từng nói chuyện, thong thả đi bộ trên lối đi bộ.
Cách trường học đã rất xa, rẽ vào một con đường khác.
Không có sinh viên, ven đường yên tĩnh hẳn.
“Cuối tuần anh sẽ sắp xếp công việc, đầu tháng sau chúng ta đi du lịch.” Kỷ Tiện Bắc nhìn về phía cô: “Mấy ngày tới em suy nghĩ xem muốn đi chơi chỗ nào đi.”
Hạ Mộc: “Em muốn đi trấn nhỏ Bonn (*).”
(*) Thành phố Bonn nằm phía nam của bang Nordrhein – Westfalen, và nằm cạnh bờ sông Rhein. Bonn là một trong những thành phố cổ của Đức và có trường Đại học Bonn nổi tiếng.
“Bonn vào tháng 4 tháng 5 là đẹp nhất.” Hơi dừng lại, Kỷ Tiện Bắc nghĩ nghĩ, vẫn quyết định: “Vậy thì đi Bonn đi, mùa xuân sang năm lại đưa em đi tiếp.”
Hạ Mộc khoác cánh tay anh: “Lần này anh mời em đi, chờ mùa xuân năm sau em có tiền sẽ mời anh đi Bonn du lịch, được không?”
Kỷ Tiện Bắc nhìn cô hồi lâu, giọng khàn khàn: “Được.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, thỉnh thoảng chạm mặt đôi tình lữ vui đùa ầm ĩ, đòi ôm một cái, lại đòi hôn một cái.
Hạ Mộc hỏi một câu hỏi mà ngay cả bản thân cũng thấy nhàm chán: “Kỷ Tiện Bắc, nhiều năm như vậy anh đã vì tình yêu mà làm ra chuyện điên cuồng nhất là gì thế?”
Hỏi xong cô lại cảm thấy không ổn lắm, “Nếu liên quan đến chuyện riêng tư anh không muốn nói, câu hỏi này bỏ qua đi.”
Kỷ Tiện Bắc gần như không suy nghĩ, buột miệng thốt ra, “Vậy thì bỏ qua đi.”
Hạ Mộc cười cười: “Xem ra là thích một cô gái nhưng bị tổn thương không hề nhẹ, biết anh từng bị tổn thương vì tình yêu, lòng em rất thoải mái, cũng rất vui vẻ.”
Kỷ Tiện Bắc cạn lời: “… Em đang nghĩ gì trong lòng thế!”
Hạ Mộc: “Tiểu nhân trong lòng.”
Kỷ Tiện Bắc cũng nhất thời nhàm chán, anh nói: “Không nói đến tổn thương, nhưng cô gái kia thật đúng là thường xuyên giận anh, vũ khí am hiểu nhất chính là dùng Salad trộn với tiêu xanh và ớt đỏ.”
Hạ Mộc bị tức cười, càng tò mò hơn là: “Anh vì em đã làm chuyện điên cuồng gì?”
Một chút ấn tượng cũng không có.
Trí nhớ của cô không kém, nhớ lại mấy năm gần đây, ở cùng Kỷ Tiện Bắc luôn bình bình đạm đạm, ngay cả điều bất ngờ cũng không nhiều lắm, đừng nói đến chuyện điên cuồng gì.
Kỷ Tiện Bắc cười: “Người 30 tuổi, thích một cô gái 19 tuổi, không đủ điên cuồng?”
Hạ Mộc cũng cười: “Nghe anh nói vậy, em đây cũng đủ điên cuồng, mới mười mấy tuổi, thế mà lại ở bên một ông chú già.”
Kỷ Tiện Bắc: “… …”
Cánh tay anh rụt lại, kéo cô đến gần: “Ai là ông chú già?”
Hạ Mộc ôm eo anh, sát lại gần môi anh, cũng không chủ động hôn, đôi con ngươi đen sẫm nhìn anh.
Kỷ Tiện Bắc biết dáng vẻ này của cô là đang đòi hôn, rũ mắt đối diện với cô vài giây, thấp giọng nói: “Về nhà, em muốn hôn bao lâu cũng được.”
Cô luôn luôn biết làm thế nào gây khó dễ điểm giới hạn của anh, cười cười: “Kỷ Tiện Bắc, vừa rồi không phải anh đã nói, sau này em không cần hâm mộ những cô gái bằng tuổi em sao? Khi các cô ấy điên cuồng cũng sẽ như vậy.”
Cuối cùng, Kỷ Tiện Bắc vẫn lựa chọn dung túng cô.
Anh giữ eo cô, cúi đầu phủ lên môi cô.
Đây là lần đầu tiên ở trên đường anh cùng một cô gái ôm hôn.
Về đến nhà, chỉ có đèn trên tường bật sáng, người giúp việc đã về nhà.
Hạ Mộc cau mày, mũi ngửi ngửi, lần theo mùi thuốc Đông y đắng ngắt tìm đến phòng bếp, trên bếp hầm một ấm thuốc, có lẽ vừa sắc không lâu, ấm thuốc tỏa mùi khắp bốn phía.
Kỷ Tiện Bắc cũng đi theo tiến vào, Hạ Mộc quay đầu lại: “Không phải nói bắt đầu từ ngày mai mới uống sao?”
“Muộn một ngày không bằng sớm một ngày.” Kỷ Tiện Bắc lấy ra cái bát từ trong tủ tiệt trùng, đổ thuốc ra.
Bát nhanh chóng đầy ụ, “Phải uống nhiều như vậy?” Hạ Mộc nhìn bát thuốc màu nâu sậm bắt đầu buồn phiền, đắng vậy, uống thế nào?
Cô nhìn anh không chớp mắt, không nói lời nào.
Dù cho thuốc này trị bệnh của cô, nhưng thật sự không muốn uống.
Từ nhỏ đến lớn, việc duy nhất có thể gọi là làm ra vẻ đó chính là cô không muốn uống thuốc đắng.
“Sau này sớm muộn gì cũng phải mỗi ngày một bát.” Kỷ Tiện Bắc cầm bát cho cô.
Biết cô sẽ không vui vẻ uống hết, đưa ra lời dụ dỗ: “Trong vòng một phút đồng hồ uống hết bát thuốc này sẽ được thưởng một ngàn đồng, hai phút uống hết, thưởng hai trăm đồng. Nếu không uống, mỗi bát trả anh một ngàn đồng.”
Hạ Mộc: “… …”
Nghi hoặc nhìn anh.
Kỷ Tiện Bắc nhìn đồng hồ: “Bắt đầu tính giờ, vẫn không uống, phải trả tiền cho anh đó.”
Hạ Mộc cho tới bây giờ chưa từng phân vân tiền nong, bưng bát, híp mắt, một tay bóp mũi, ùm ụp ùm ụp, nửa phút trôi qua liền uống sạch.
Sau khi uống xong thì buồn nôn, suýt nữa nhổ ra.
Kỷ Tiện Bắc đưa ly nước tới bên miệng cô, cô nhanh chóng uống mấy hớp nước.
Hạ Mộc vỗ vỗ ngực, vẫn buồn nôn muốn chết, nếu không phải vì chữa bệnh, cho cô hai ngàn cô cũng không uống.
Từ từ, cô hỏi Kỷ Tiện Bắc: “Thuốc này cần uống trong vòng bao lâu?”
“Hai đợt trị liệu.” Kỷ Tiện Bắc cũng thấy khát, uống nốt ly nước cô chưa uống hết.
Hạ Mộc cười: “Có phải hai đợt trị liệu này cách khen thưởng giống nhau không?”
Kỷ Tiện Bắc chiều theo ý cô: “Ừ.”
Hạ Mộc nhón chân, hôn lên gương mặt anh, lại nghĩ tới: “Cuối tuần em phải về nhà, còn phải mang theo thuốc? Thật phiền phức mà.” Nếu bỗng dưng đứt đoạn, hiệu quả dược liệu sẽ không còn, thật uổng phí.
Kỷ Tiện Bắc sửng sốt, anh đúng là quên mất việc này, chỉ cảm thấy người giúp việc sắc thuốc cẩn thận hơn bệnh viện.
Anh nghĩ nghĩ: “Anh lại bảo mẹ anh sắc thêm một lần nữa, vẫn có thể mang theo thuốc, về nhà em đun một lát là được.”
Hạ Mộc không muốn lại làm phiền mẹ anh: “Tự em đi lấy một thang thuốc khác trong bệnh viện về sắc là được rồi.”
“Quá phiền phức, tìm mẹ anh cho bớt việc.” Kỷ Tiện Bắc vừa nói vừa cúi đầu gõ chữ trên di động.
Hạ Mộc không thấy anh đang nói chuyện với ai, nhắc nhở anh: “Thuốc đã sắc không thể mang qua cửa kiểm soát.”
Kỷ Tiện Bắc vẫn đang cúi đầu nhìn di động, ngữ khí có vẻ không chút để ý: “Sẽ chuyển phát nhanh qua đó cho em trước, lúc em về đến nhà chắc hẳn thuốc cũng tới rồi.”
Di động của Hạ Mộc bỗng nhiên vang lên âm thanh, có tin nhắn gửi đến.
Kỷ Tiện Bắc chuyển cho cô một ngàn đồng, mặt mày ủ ê lúc nãy uống thuốc đã sớm không thấy đâu, cô nhanh nhẹn click mở nhận.
Kỷ Tiện Bắc không biết nói gì, cười: “Hăng hái lấy tiền thật cao.”
“Chẳng vậy à, nếu cứ lằng nhằng với tiền nong, cuộc sống còn có động lực gì nữa?” Hạ Mộc lấy ra mấy tờ tiền lẻ trong ví tiền.
Kỷ Tiện Bắc buông di động, kéo cô vào trong lồng ngực, cúi đầu hôn mép môi cô, hỏi cô: “Trong miệng còn vị đắng không?”
“Đắng.”
“Há miệng.” Giọng anh khàn khàn mê hoặc cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt trên cánh môi cô.
Hạ Mộc run lên, bị anh mê hoặc.
Cô đặt điện thoại lên mặt bàn thủy tinh, thuận tay vòng lấy cổ anh, miệng hơi mấp máy, lưỡi anh thăm dò tiến vào.
Kỷ Tiện Bắc dùng đầu lưỡi quấn lấy lưỡi cô, liếm nhẹ bên má, như là muốn hôn hết toàn bộ dư vị đắng chát của thuốc Đông y còn sót lại.
Hạ Mộc bị hôn toàn thân run rẩy, bất giác dựa sát lại gần anh.
“Chú Ba, chú đang ở đâu thế?” Giọng Nhậm Sơ dồn dập.
“Ở Bắc Kinh.” Nhậm Ngạn Đông nửa nói giỡn, anh lơ đãng nhìn về phía ngoài cửa sổ, Hạ Mộc tươi cười xinh đẹp, với Kỷ Tiện Bắc.
Anh quay mặt đi.
“… … Chú Ba, cháu không nói đùa với chú, bố mẹ cháu biết cháu muốn đi làm bên chú, đã tức giận cúp điện thoại của cháu, nếu bố mẹ cháu tìm chú, chú cứ nói là không phải cháu xin chú cho đi làm, là cháu bị ép không còn cách nào khác, chú Ba, chú là đàn ông nhất! Cháu tin chú sẽ không làm cháu thất vọng!”
Nhậm Ngạn Đông cười: “Chẳng may phải làm cháu thất vọng thì sao?”
Nhậm Sơ: “… Chú Ba, nhà cô ấy nghèo, ở Bắc Kinh không có bối cảnh cũng không có người chống lưng, muốn tiếp tục làm trong giới Tài chính và Kinh tế thật không dễ dàng, cô ấy lại xinh đẹp…” Chắc chắn sẽ có đàn ông có ý đồ xấu với cô.
Có vài câu Nhậm Sơ không biết nên diễn đạt như nào cho hợp lý.
Cậu ta thở dài: “Cháu chỉ muốn giúp đỡ cô ấy, không để cô ấy bị bắt nạt, chú Ba, cháu thật sự không thể đi du học, nếu cháu học tiếp 3 năm 5 năm, cô ấy bị bắt nạt cháu không thể giúp được, dù sao thì, chú sẽ thuyết phục được bố mẹ cháu, giờ không nói nữa, chờ tin tốt từ chú đó.”
Nhậm Sơ không cho Nhậm Ngạn Đông cơ hội phản bác trực tiếp cúp điện thoại.
Nhậm Ngạn Đông: “… …”
Thật đúng là kẻ si tình mà.
Đến khi anh lại ngẩng đầu, ô tô đã sớm rời khỏi con đường trường học kia.
Rụp một tiếng, Hạ Mộc nuốt xuống nước trong miệng, ánh mắt đánh giá Kỷ Tiện Bắc từ đầu đến chân, cô cố nhịn cười: “Anh bị cái gì kích thích à?”
Đến gần, Kỷ Tiện Bắc bất mãn liếc cô một cái.
Hạ Mộc hỏi: “Sao lại muốn mặc đồ thể thao?” Cô rất ít khi thấy anh mặc trang phục thể thao, bình thường toàn quần tây áo sơmi.
Kỷ Tiện Bắc: “Áo sơmi chưa khô.”
Hạ Mộc: “… …”
Nói như thể chỉ có mỗi một chiếc áo sơmi vậy.
Cô cũng không có tâm tư quản anh mặc gì, tò mò, “Sao anh lại xuống xe? Em đi qua là được rồi.”
Kỷ Tiện Bắc dắt tay cô: “Chúng ta đi bộ về.”
Hạ Mộc không nhúc nhích, nhìn anh chăm chú: “Tối nay anh uống say?”
Kỷ Tiện Bắc không lên tiếng, ghé sát môi đến gần chóp mũi cô.
Hạ Mộc không ngửi thấy mùi cồn, anh kéo cô đi về phía trước.
Trên đường, sinh viên nối đuôi nhau không dứt, người nhận ra Hạ Mộc sẽ bất giác nhìn chằm chằm Kỷ Tiện Bắc, còn lưu luyến mỗi bước đi.
“Tối qua anh tới đón em còn sợ bị đồn đại không tốt, cố tình gọi taxi đến đây, hôm nay nghĩ thế nào lại muốn cùng em đi bộ về? Anh không sợ bị nhận ra sao?” Hạ Mộc nghiêng mắt.
Kỷ Tiện Bắc: “Hết ngày hôm nay em không cần trở lại trường học, người khác nghị luận thế nào cũng không sao.”
Sau đó đối mặt với cô: “Không phải em hâm mộ những cô gái cùng tuổi em sao? Sau này không cần hâm mộ ai cả.”
Hạ Mộc nhất thời không theo kịp mạch não của anh, đầu óc mơ hồ nhìn anh, Kỷ Tiện Bắc nhìn phía trước, hiển nhiên không có ý định giải thích.
Sau một hồi lâu, Hạ Mộc rốt cuộc nhớ ra, tối qua cô uống rượu hơi say, hình như có nói với anh cô hâm mộ những cô gái cùng tuổi.
Các cô ấy không có lo âu, ở độ tuổi mười mấy không cần vì sinh sống mà bận rộn vất vả, có thể thoải mái hưởng thụ tình yêu vườn trường, muốn dắt tay thì dắt tay, muốn hôn môi thì hôn môi.
Cô cho rằng Kỷ Tiện Bắc sẽ không hiểu cô nói gì, không nghĩ tới trong lòng anh đã hiểu.
Xem ra tối nay anh bàn chuyện làm ăn rất thuận lợi, tâm tình không tồi, bằng không anh sẽ không rảnh rỗi như vậy, cố ý mặc trang phục thể thao trẻ trung, mang đến cho cô cảm giác yêu đương.
“Nghĩ ra rồi?” Kỷ Tiện Bắc hỏi cô.
Hạ Mộc hoàn hồn, cười cười: “Tối hôm qua men cồn dâng lên, nói linh tinh, bây giờ em ngẫm lại còn nổi da gà toàn thân, anh không cần coi là thật.”
Kỷ Tiện Bắc liếc cô một cái: “Em đây gọi là được tiện nghi còn khoe mẽ.” Anh duỗi tay: “Cho anh uống chút nước.”
Hạ Mộc đưa nửa chai nước trong tay cho anh, tay trái Kỷ Tiện Bắc cầm thân chai, tay phải Hạ Mộc vặn nắp chai, sau khi Kỷ Tiện Bắc uống xong, Hạ Mộc lại đóng nắp chai lại.
Hai người ăn ý không cần ngôn ngữ, mười ngón tay của bọn họ vẫn luôn nắm chặt chưa từng di dời.
Sau đó hai người chưa từng nói chuyện, thong thả đi bộ trên lối đi bộ.
Cách trường học đã rất xa, rẽ vào một con đường khác.
Không có sinh viên, ven đường yên tĩnh hẳn.
“Cuối tuần anh sẽ sắp xếp công việc, đầu tháng sau chúng ta đi du lịch.” Kỷ Tiện Bắc nhìn về phía cô: “Mấy ngày tới em suy nghĩ xem muốn đi chơi chỗ nào đi.”
Hạ Mộc: “Em muốn đi trấn nhỏ Bonn (*).”
(*) Thành phố Bonn nằm phía nam của bang Nordrhein – Westfalen, và nằm cạnh bờ sông Rhein. Bonn là một trong những thành phố cổ của Đức và có trường Đại học Bonn nổi tiếng.
“Bonn vào tháng 4 tháng 5 là đẹp nhất.” Hơi dừng lại, Kỷ Tiện Bắc nghĩ nghĩ, vẫn quyết định: “Vậy thì đi Bonn đi, mùa xuân sang năm lại đưa em đi tiếp.”
Hạ Mộc khoác cánh tay anh: “Lần này anh mời em đi, chờ mùa xuân năm sau em có tiền sẽ mời anh đi Bonn du lịch, được không?”
Kỷ Tiện Bắc nhìn cô hồi lâu, giọng khàn khàn: “Được.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, thỉnh thoảng chạm mặt đôi tình lữ vui đùa ầm ĩ, đòi ôm một cái, lại đòi hôn một cái.
Hạ Mộc hỏi một câu hỏi mà ngay cả bản thân cũng thấy nhàm chán: “Kỷ Tiện Bắc, nhiều năm như vậy anh đã vì tình yêu mà làm ra chuyện điên cuồng nhất là gì thế?”
Hỏi xong cô lại cảm thấy không ổn lắm, “Nếu liên quan đến chuyện riêng tư anh không muốn nói, câu hỏi này bỏ qua đi.”
Kỷ Tiện Bắc gần như không suy nghĩ, buột miệng thốt ra, “Vậy thì bỏ qua đi.”
Hạ Mộc cười cười: “Xem ra là thích một cô gái nhưng bị tổn thương không hề nhẹ, biết anh từng bị tổn thương vì tình yêu, lòng em rất thoải mái, cũng rất vui vẻ.”
Kỷ Tiện Bắc cạn lời: “… Em đang nghĩ gì trong lòng thế!”
Hạ Mộc: “Tiểu nhân trong lòng.”
Kỷ Tiện Bắc cũng nhất thời nhàm chán, anh nói: “Không nói đến tổn thương, nhưng cô gái kia thật đúng là thường xuyên giận anh, vũ khí am hiểu nhất chính là dùng Salad trộn với tiêu xanh và ớt đỏ.”
Hạ Mộc bị tức cười, càng tò mò hơn là: “Anh vì em đã làm chuyện điên cuồng gì?”
Một chút ấn tượng cũng không có.
Trí nhớ của cô không kém, nhớ lại mấy năm gần đây, ở cùng Kỷ Tiện Bắc luôn bình bình đạm đạm, ngay cả điều bất ngờ cũng không nhiều lắm, đừng nói đến chuyện điên cuồng gì.
Kỷ Tiện Bắc cười: “Người 30 tuổi, thích một cô gái 19 tuổi, không đủ điên cuồng?”
Hạ Mộc cũng cười: “Nghe anh nói vậy, em đây cũng đủ điên cuồng, mới mười mấy tuổi, thế mà lại ở bên một ông chú già.”
Kỷ Tiện Bắc: “… …”
Cánh tay anh rụt lại, kéo cô đến gần: “Ai là ông chú già?”
Hạ Mộc ôm eo anh, sát lại gần môi anh, cũng không chủ động hôn, đôi con ngươi đen sẫm nhìn anh.
Kỷ Tiện Bắc biết dáng vẻ này của cô là đang đòi hôn, rũ mắt đối diện với cô vài giây, thấp giọng nói: “Về nhà, em muốn hôn bao lâu cũng được.”
Cô luôn luôn biết làm thế nào gây khó dễ điểm giới hạn của anh, cười cười: “Kỷ Tiện Bắc, vừa rồi không phải anh đã nói, sau này em không cần hâm mộ những cô gái bằng tuổi em sao? Khi các cô ấy điên cuồng cũng sẽ như vậy.”
Cuối cùng, Kỷ Tiện Bắc vẫn lựa chọn dung túng cô.
Anh giữ eo cô, cúi đầu phủ lên môi cô.
Đây là lần đầu tiên ở trên đường anh cùng một cô gái ôm hôn.
Về đến nhà, chỉ có đèn trên tường bật sáng, người giúp việc đã về nhà.
Hạ Mộc cau mày, mũi ngửi ngửi, lần theo mùi thuốc Đông y đắng ngắt tìm đến phòng bếp, trên bếp hầm một ấm thuốc, có lẽ vừa sắc không lâu, ấm thuốc tỏa mùi khắp bốn phía.
Kỷ Tiện Bắc cũng đi theo tiến vào, Hạ Mộc quay đầu lại: “Không phải nói bắt đầu từ ngày mai mới uống sao?”
“Muộn một ngày không bằng sớm một ngày.” Kỷ Tiện Bắc lấy ra cái bát từ trong tủ tiệt trùng, đổ thuốc ra.
Bát nhanh chóng đầy ụ, “Phải uống nhiều như vậy?” Hạ Mộc nhìn bát thuốc màu nâu sậm bắt đầu buồn phiền, đắng vậy, uống thế nào?
Cô nhìn anh không chớp mắt, không nói lời nào.
Dù cho thuốc này trị bệnh của cô, nhưng thật sự không muốn uống.
Từ nhỏ đến lớn, việc duy nhất có thể gọi là làm ra vẻ đó chính là cô không muốn uống thuốc đắng.
“Sau này sớm muộn gì cũng phải mỗi ngày một bát.” Kỷ Tiện Bắc cầm bát cho cô.
Biết cô sẽ không vui vẻ uống hết, đưa ra lời dụ dỗ: “Trong vòng một phút đồng hồ uống hết bát thuốc này sẽ được thưởng một ngàn đồng, hai phút uống hết, thưởng hai trăm đồng. Nếu không uống, mỗi bát trả anh một ngàn đồng.”
Hạ Mộc: “… …”
Nghi hoặc nhìn anh.
Kỷ Tiện Bắc nhìn đồng hồ: “Bắt đầu tính giờ, vẫn không uống, phải trả tiền cho anh đó.”
Hạ Mộc cho tới bây giờ chưa từng phân vân tiền nong, bưng bát, híp mắt, một tay bóp mũi, ùm ụp ùm ụp, nửa phút trôi qua liền uống sạch.
Sau khi uống xong thì buồn nôn, suýt nữa nhổ ra.
Kỷ Tiện Bắc đưa ly nước tới bên miệng cô, cô nhanh chóng uống mấy hớp nước.
Hạ Mộc vỗ vỗ ngực, vẫn buồn nôn muốn chết, nếu không phải vì chữa bệnh, cho cô hai ngàn cô cũng không uống.
Từ từ, cô hỏi Kỷ Tiện Bắc: “Thuốc này cần uống trong vòng bao lâu?”
“Hai đợt trị liệu.” Kỷ Tiện Bắc cũng thấy khát, uống nốt ly nước cô chưa uống hết.
Hạ Mộc cười: “Có phải hai đợt trị liệu này cách khen thưởng giống nhau không?”
Kỷ Tiện Bắc chiều theo ý cô: “Ừ.”
Hạ Mộc nhón chân, hôn lên gương mặt anh, lại nghĩ tới: “Cuối tuần em phải về nhà, còn phải mang theo thuốc? Thật phiền phức mà.” Nếu bỗng dưng đứt đoạn, hiệu quả dược liệu sẽ không còn, thật uổng phí.
Kỷ Tiện Bắc sửng sốt, anh đúng là quên mất việc này, chỉ cảm thấy người giúp việc sắc thuốc cẩn thận hơn bệnh viện.
Anh nghĩ nghĩ: “Anh lại bảo mẹ anh sắc thêm một lần nữa, vẫn có thể mang theo thuốc, về nhà em đun một lát là được.”
Hạ Mộc không muốn lại làm phiền mẹ anh: “Tự em đi lấy một thang thuốc khác trong bệnh viện về sắc là được rồi.”
“Quá phiền phức, tìm mẹ anh cho bớt việc.” Kỷ Tiện Bắc vừa nói vừa cúi đầu gõ chữ trên di động.
Hạ Mộc không thấy anh đang nói chuyện với ai, nhắc nhở anh: “Thuốc đã sắc không thể mang qua cửa kiểm soát.”
Kỷ Tiện Bắc vẫn đang cúi đầu nhìn di động, ngữ khí có vẻ không chút để ý: “Sẽ chuyển phát nhanh qua đó cho em trước, lúc em về đến nhà chắc hẳn thuốc cũng tới rồi.”
Di động của Hạ Mộc bỗng nhiên vang lên âm thanh, có tin nhắn gửi đến.
Kỷ Tiện Bắc chuyển cho cô một ngàn đồng, mặt mày ủ ê lúc nãy uống thuốc đã sớm không thấy đâu, cô nhanh nhẹn click mở nhận.
Kỷ Tiện Bắc không biết nói gì, cười: “Hăng hái lấy tiền thật cao.”
“Chẳng vậy à, nếu cứ lằng nhằng với tiền nong, cuộc sống còn có động lực gì nữa?” Hạ Mộc lấy ra mấy tờ tiền lẻ trong ví tiền.
Kỷ Tiện Bắc buông di động, kéo cô vào trong lồng ngực, cúi đầu hôn mép môi cô, hỏi cô: “Trong miệng còn vị đắng không?”
“Đắng.”
“Há miệng.” Giọng anh khàn khàn mê hoặc cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt trên cánh môi cô.
Hạ Mộc run lên, bị anh mê hoặc.
Cô đặt điện thoại lên mặt bàn thủy tinh, thuận tay vòng lấy cổ anh, miệng hơi mấp máy, lưỡi anh thăm dò tiến vào.
Kỷ Tiện Bắc dùng đầu lưỡi quấn lấy lưỡi cô, liếm nhẹ bên má, như là muốn hôn hết toàn bộ dư vị đắng chát của thuốc Đông y còn sót lại.
Hạ Mộc bị hôn toàn thân run rẩy, bất giác dựa sát lại gần anh.
Danh sách chương