Kỷ Tiện Bắc nhìn chằm chằm di động hơn mười phút, Hạ Mộc không nhắn lại, vào thời gian này, có lẽ cô đang vội đến trường học, anh không tiếp tục gọi điện thoại cho cô.


Vứt điện thoại qua một bên, anh dựa lưng vào ghế sofa trong văn phòng chợp mắt một lát.


Nếu Hạ Mộc ở Bắc Kinh, dù cô cáu kỉnh anh vẫn có cách dỗ dành cô, giờ cách xa nhau như vậy, ngay cả gọi điện thoại cũng không thể theo ý mình.


Bên ngoài sắc trời tối dần, Kỷ Tiện Bắc không vội trở về, về nhà cũng chỉ có một mình, phòng ở trống vắng còn chẳng bằng ở lại văn phòng.


Di động vang lên, liếc nhìn màn hình, là mẹ anh.


Mẹ Kỷ hỏi anh: “Buổi tối có đi xã giao không?”


Kỷ Tiện Bắc: “Không, con đang tăng ca.”


“Vậy về nhà ăn cơm đi, cơm nước xong làm tiếp sau.”


Kỷ Tiện Bắc không muốn về, “Con còn khá nhiều việc phải làm, hai ngày nữa con về nhà ăn cơm với bố mẹ sau.”


Mẹ Kỷ: “Bố con cũng về rồi.” Không nói thêm gì khác.


Kỷ Tiện Bắc ngẩn ra, buổi sáng lúc đi họp hội nghị thương nghiệp bố anh cũng tham gia, anh nhớ rõ bố anh nói tối nay có hẹn, giờ bố lại về nhà ăn cơm chắc chắn là vì chuyện của anh.


Anh nói vào loa điện thoại: “Con trở về ngay đây.”


Cầm lấy mấy tập văn kiện và di động liền rời đi.


Về tới nhà, mẹ Kỷ đang bận bịu trong phòng bếp, Kỷ Thượng Thanh đang xem thời sự, Kỷ Tiện Bắc nhìn khắp nơi, trong nhà chỉ có bố mẹ, dì giúp việc không có ở đây.


Chào hỏi xong, Kỷ Tiện Bắc đi vào phòng bếp.


Mẹ Kỷ đang xào rau, liếc đuôi mắt nhìn anh: “Về rồi à.”


“Vâng.” Kỷ Tiện Bắc tiện tay lấy một miếng cà chua nhỏ bỏ vào miệng.


Mẹ Kỷ ngạc nhiên: “Chẳng phải con không thích ăn cà chua sao?” Thường ngày đến cà chua luộc chín anh cũng không ăn, thế mà bây giờ sống cũng ăn được.


Kỷ Tiện Bắc: “Học theo Hạ Mộc, cô ấy thích ăn cà chua sống.”


Mẹ Kỷ tiếp lời hỏi: “Hạ Mộc ở bên kia thế nào?”


“Tạm ổn, xem như đã thích ứng được môi trường bên đó.” Anh dựa vào bệ bếp nhìn mẹ anh nấu nướng.


Xào thức ăn xong, mẹ Kỷ tắt bếp, nghiêng đầu nhìn anh, “Còn nhớ những lời mẹ với con nói trong điện thoại lúc Hạ Mộc nằm viện không?”


Kỷ Tiện Bắc gật đầu: “Không quên.”


Mẹ Kỷ: “Không coi gió thoảng bên tai là được.” Có rất nhiều lời tới bên miệng bà lại muốn nói lại thôi.


Kỷ Tiện Bắc nhìn ra mẹ anh lo lắng, anh nói: “Con suy nghĩ cẩn thận rồi.”


Vừa rồi trên đường về nhà, lý trí của anh quay về, khi ấy người trong cuộc mơ hồ, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện không phải là tính bất hợp lý của tin tức này, mà là vấn đề tình cảm.


Nghĩ thông suốt, những cảm xúc đó nhanh chóng biến mất.


“Nghĩ cẩn thận rồi là tốt.” Mẹ Kỷ gắp món xào ra: “Bưng ra phòng ăn đi.”


“Vâng.” Kỷ Tiện Bắc lại nhón một miếng cà chua nhỏ bỏ vào miệng, bưng đồ ăn ra ngoài.


Mẹ Kỷ tiếp tục xào món khác, bà không biết nấu nướng, mùi vị rất bình thường.


Trước khi kết hôn bà chưa làm bữa cơm nào bao giờ, sau khi kết hôn cũng bận nhiều việc, trong nhà lại có dì giúp việc nên không cần đến bà nấu cơm.


Lúc Kỷ Tiện Bắc lên lớp 3, có lần đi học ở trường về nói, giáo viên ra đề viết văn là mùi vị thức ăn mẹ làm, còn nói bạn bè trong lớp đều nói mẹ của họ làm đồ ăn rất ngon.


Mẹ Kỷ đi học nấu nướng, qua nhiều năm tay nghề cũng tiến bộ hơn, tuy nhiên vẫn không dính dáng tới từ mỹ vị.


Mẹ Kỷ làm hai mặn hai chay và một canh trứng súp cà chua, đều là món cơm gia đình đơn giản nhất.


Lúc ăn cơm bọn họ không hay nói chuyện phiếm, mỗi người tập trung ăn uống, thi thoảng nói vài câu liên quan tới món ăn.


Hôm nay lúc ăn cơm, Kỷ Thượng Thanh nói nhiều hơn ngày thường, ông cũng không lòng vòng, hỏi thẳng Kỷ Tiện Bắc: “Bài báo kia của Hạ Mộc rốt cuộc là chuyện gì?”


Mẹ Kỷ cũng nhìn về phía anh.


Kỷ Tiện Bắc nuốt xuống thức ăn trong miệng, “Không phải cô ấy đăng, bị giở trò sau lưng.”


Kỷ Thượng Thanh gật đầu: “Bố đã nói con bé Hạ Mộc này nhìn qua không giống cô gái không có đầu óc mà.” Hỏi anh: “Có tính toán gì không?”


Kỷ Tiện Bắc: “Tạm thời không có, bọn họ dám làm thì sẽ không để lại dấu vết rõ ràng, việc này không tìm ra chứng cứ ngay được, tạm thời để yên, miễn cho rút dây động rừng.”


Kỷ Thượng Thanh cũng tán thành: “Ừ, không gấp được, xem ra nội bộ Tiêu Hoa sắp loạn rồi, cuối năm hội đồng quản trị của bọn họ sang nhiệm kỳ mới, có vài người bắt đầu không yên phận.”


Kỷ Tiện Bắc nghĩ ngợi vài giây, nhìn thẳng vào bố mình: “Con dự định thu mua cổ phần của Tiêu Hoa, muốn nói trước với bố một tiếng.”


Kỷ Thượng Thanh khựng lại, chiếc đũa trên tay mẹ Kỷ cũng cứng lại, xác nhận lần nữa: “Con không xử lý theo cảm tính nhất thời đấy chứ?”


Kỷ Tiện Bắc cũng không giấu diếm: “Dĩ nhiên là có một phần nguyên nhân vì Hạ Mộc, nhưng con vốn cũng cảm thấy hứng thú với một vài ngành nghề tập đoàn Tiêu Hoa đầu tư, không thương nhân nào không gian xảo, con cũng không ngoại lệ.”


Kỷ Thượng Thanh: “Trên thương trường vốn luôn lấy lợi ích làm đại cục, con làm thế không có gì đáng chê trách, nhưng bố vẫn câu nói kia, bất kể con làm gì, con cũng đừng quên trước kia chủ tịch Tiêu đã giúp đỡ con ra sao.”


Kỷ Tiện Bắc: “Sẽ không làm tổn hại đến lợi ích của ông ấy và Tiêu Tiêu.”


Lúc ăn cơm nói chuyện phiếm, thời gian trôi đi rất nhanh, ăn xong bữa cơm, bọn họ vẫn đang nói về chuyện của Tiêu Hoa.


Kỷ Thượng Thanh uống nước canh, rút mấy tờ giấy khăn ướt đưa một tờ cho Kỷ Tiện Bắc, không khỏi nhiều lời: “Sau này lúc ăn cơm chúng ta nên trò chuyện tâm sự nhiều chút, rất không tồi.” Như thế vừa ăn vừa nói chuyện, lực chú ý cũng bị hấp dẫn, không cần phải xoắn xuýt đồ ăn có ngon hay không.


Kỷ Tiện Bắc cho bố anh một ánh mắt, ý bảo ông đừng nói nữa, có đôi khi im lặng là vàng.


Vừa dứt lời, Kỷ Thượng Thanh liền nhận được ánh mắt lạnh như băng của mẹ Kỷ.


Kỷ Thượng Thanh cực kỳ có tự giác, nói với hai người họ: “Mọi người xem TV đi, hôm nay tôi rửa bát.”


Kỷ Tiện Bắc: “……”


Kỷ Thượng Thanh bắt đầu thu dọn bàn ăn, Kỷ Tiện Bắc giúp một tay bưng mâm vào phòng bếp, anh lấy tạp dề chuẩn bị rửa bát, Kỷ Thượng Thanh vỗ vỗ anh: “Con ra với mẹ con đi, để bố làm cho.”


Kỷ Tiện Bắc: “Không sao ạ, ở nhà con cũng hay rửa bát đũa, biết rửa.”


Kỷ Thượng Thanh hỏi anh: “Hạ Mộc nấu ăn ngon à?”


Kỷ Tiện Bắc: “Tạm được, nhưng cô ấy chỉ biết làm mấy món ở quê cô ấy, mùi vị nặng, con không ăn quen, thế nên cô ấy cũng rất ít khi làm.”


Kỷ Thượng Thanh gật đầu, giữa hai bố con ngoài công việc thì cũng không có đề tài gì để nói, Kỷ Tiện Bắc bắt đầu rửa bát đũa, ông đi ra phòng khách.


Mẹ Kỷ đưa áo khoác cho ông: “Mau đi đi, đừng làm lỡ việc.”


Kỷ Thượng Thanh “Ừ” tiếng, mặc áo vào, lẽ ra tối nay ông có hẹn đi ăn bàn lại công việc với người ta, sau vì chuyện của Kỷ Tiện Bắc ông không đi ăn nữa, đến thẳng hội nghị thương nghiệp nói chuyện.


Trước khi đi dặn dò mẹ Kỷ: “Thằng bé lớn rồi, làm chuyện gì dù đúng hay sai thì bà cũng đừng nhiều lời.”


Mẹ Kỷ: “Tôi biết, đi trên đường chậm chút.” Cài cúc áo khoác ngoài cho ông, lại chỉnh sửa một chút.


Kỷ Thượng Thanh gọi điện thoại cho tài xế, vội vàng ra cửa.


Kỷ Tiện Bắc rửa bát đũa xong đi ra phòng khách, TV đang bật, mẹ anh không có trong phòng khách, anh đi thẳng lên tầng, mẹ anh đang trải ra giường trong phòng cho anh, thấy anh tiến vào, “Tối nay ngủ lại ở nhà đi.”


Kỷ Tiện Bắc: “Con không yếu ớt như thế, cảm xúc qua đi không sao nữa rồi, chiều nay con đã hoãn lại kha khá công việc, về nhà phải làm thêm giờ nữa.”


Mẹ Kỷ: “Ở nhà cũng tăng ca được, không ai thêm phiền cho con đâu.” Tiếp tục trải ra giường cho anh.


Ở trong mắt bà, dù anh lớn thì vẫn là đứa trẻ.


Kỷ Tiện Bắc không kiên trì đi về nữa, cầm lấy văn kiện vào thư phòng xử lý công việc.


Bận rộn đến rạng sáng mới xử lý xong văn kiện, lướt di động, Hạ Mộc vẫn chưa gửi tin nhắn cho anh.


Cô ở bên kia đang là buổi trưa, giờ này chắc hẳn cô đã tan học, không biết có đi làm thêm ở quán cafe hay không, anh do dự vài giây lại đặt điện thoại xuống, định bụng chờ buổi tối cô về đến chung cư rồi gọi cho cô sau.


New York.


Hạ Mộc vừa tan học, mua chút đồ ăn ở quán ven đường, chạy đến quán cafe, hôm nay cô phải làm hai tiếng.


Cô vừa đi vừa xem di động, tổng biên tập chưa nhắn lại cho cô, xem ra việc này khá phiền phức, nếu nội bộ có vấn đề, tổng biên tập với chủ tịch sẽ không vì một mình cô mà khiến cho tập đoàn truyền thông xáo trộn.


Nói không chừng cuối cùng lại thành việc nhỏ hóa không.


Có thể sử dụng tài khoản đăng ký của cô chắc hẳn có liên quan tới bộ phận thông tin của tập đoàn các cô, nói không chừng đối phương còn mời hacker đẳng cấp ở nước ngoài để đăng nhập vào tài khoản của cô.


Muốn tra ra là chuyện vô cùng khó khăn.


Di động có điện thoại gọi tới, là Cát Phỉ.


“Cát tỷ.”


“Sao thế?”


“Đang trên đường tới quán cafe.” Cô mỉm cười nói: “Sắp lấy được tiền bao~”


Cát Phỉ: “… Đến lúc này rồi em vẫn còn tâm trạng đi làm thêm, xem ra tâm tình tốt hơn chị nghĩ.”


Hạ Mộc cười: “Em đã bị tổn hại nhiều như thế, giờ phải đi chỗ khác kiếm lại về.”


Cát Phỉ: “Lúc đọc tin tức chị còn sợ em sẽ suy sụp cơ.” Rốt cuộc muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do.


Hạ Mộc: “Cảm ơn chị tin tưởng em.” Cô hỏi: “Cát tỷ, sao chị đoán được bài báo đó không phải em đăng?”


Cát Phỉ: “Nếu là chị, chị sẽ không hành động lỗ mãng như vậy, em giống chị, dù làm gì cũng để lại đường lui cho bản thân, chuyện này kết quả rõ ràng không nằm trong tầm kiểm soát của em, em không thể không biết tự lượng sức mình như thế.”


Cô ấy nói: “Em mới đi làm, sau này em sẽ dần dần biết cái gì gọi là lòng người khó dò.”


Hạ Mộc nói tiếng cảm ơn.


Cát Phỉ vẫn không khỏi lo lắng: “Mấy hôm trước em còn trong trạng thái sầu lo, sao giờ đã nghĩ thông suốt rồi? Chị thực sự sợ chuyện này làm em ngã gục, tư vị có miệng nói không rõ chị đã trải qua rất nhiều lần, rất tồi tệ, em đừng kìm nén bản thân, có gì cứ nói với chị, chị không giải quyết được thì vẫn còn Ổn đổng mà.”


Hạ Mộc cười: “Không sao thật, em với chị không có khách sáo đâu.”


Dừng lại, cô nói: “Em cũng phải điều chỉnh cả sáng nay, uống rất nhiều súp gà cho tâm hồn (*) của Ôn thị ông cụ Ôn cho em, giờ thì tâm trạng xem như đã ổn lại rồi.”


(*) Chicken Soup for the Soul.


Cát Phỉ: “Súp gà cho tâm hồn của Ôn thị?”


Hạ Mộc: “Ừm, rất hữu dụng đó.”


“Nói nghe thử coi.”


“Lúc may mắn tới, hãy bình thản hưởng thụ, đừng ngại ngùng, vốn dĩ nó là của bạn.


Lúc buồn đau bất công bủa vây bạn, không sao, bạn hãy dẫm đạp chúng dưới chân, luôn có cách thoát ra ngoài.”


Cát Phỉ cười: “Về sau chị cũng uống nó mới được.”


Trước khi cúp máy nhắc nhở cô: “Khi đi làm phải biết ai là tri kỷ, để có thể bách chiến bách thắng, em không thể làm đối phương biết được suy tính của em.”


Hạ Mộc: “Vâng, em hiểu rồi.”


Có vài lời, nhất là liên lụy đến lợi ích của một vài doanh nghiệp, dưới tình huống không xác định Cát Phỉ không thể nói bừa, cô ấy nghĩ Hạ Mộc thông minh như vậy, chắn hẳn hiểu rõ ý của cô ấy.


Hạ Mộc cất di động, bước nhanh về hướng quán cafe.


Buổi sáng đi học, cô tập trung lực chú ý mà vẫn không thể nghe vào, trong đầu luôn nghĩ đến hậu quả tin tức kia mang lại, cô cố gắng bình tĩnh, chỉnh lại mạch suy nghĩ trước sau thật nhiều lần, dường như cũng tìm ra chút manh mối.


Tin tức này không chỉ đơn giản có Tiêu Ảnh muốn giải quyết cái đinh trong mắt là cô, mà sau lưng còn có ý của những người khác trong tập đoàn Tiêu Hoa, cô biết tháng 8 tập đoàn Tiêu Hoa triệu tập mở cuộc họp cổ đông, lựa chọn thành viên mới cho hội đồng ban quản trị.


Tiêu gia có vài người muốn nhân cơ hội mượn con dao là cô loại bỏ một số người chướng mắt, hơn nữa còn muốn khơi mào gây mâu thuẫn giữa Tiêu Tiêu và Kỷ Tiện Bắc, đồng thời châm ngòi mối quan hệ giữa Kỷ Tiện Bắc và Nhậm Ngạn Đông.


Việc này ngoài Tiêu Ảnh tham dự, còn có những thành viên cao cấp khác của tập đoàn Tiêu Hoa.


Lúc sắp tới quán cafe, Nhậm Ngạn Đông gọi điện thoại tới.


Hạ Mộc do dự vài giây, nghe máy: “Nhậm tổng.”


Nhậm Ngạn Đông ‘ừ’ một tiếng, trong nháy mắt nghe thấy giọng nói của cô, trái tim cũng hạ xuống.


Anh đang ở Bắc Kinh, ngay khi nhìn thấy tin tức kia đã gọi điện thoại cho cô, chắc có lẽ lúc ấy cô chưa tỉnh dậy, không nghe máy, sau cũng không thấy gọi lại.


Anh nôn nóng đến tận bây giờ.


Hỏi cô: “Đang ăn cơm?”


Hạ Mộc: “Không, đang ở trên đường, bên tôi tiện nói chuyện.”


Nhậm Ngạn Đông chậm lại vài giây, thu lại mọi cảm xúc tình cảm cá nhân, hỏi thẳng: “Em không đi tìm Tiêu Ảnh à?”


Hạ Mộc ngẩn ra, nghĩ nghĩ, anh có thể phân tích rõ ràng cũng là chuyện bình thường, không có chút bản lĩnh ấy sao anh trở thành thần tượng của cô được.


Ngay sau đó nói nửa thật nửa đùa: “Còn tưởng anh sẽ nói tôi đăng bài báo này là vì bồi thường Viễn Đông các anh.”


Nhậm Ngạn Đông cũng không giấu diếm: “Lúc vừa nhìn thấy tin tức, phản ứng đầu tiên là có lẽ em muốn đòi tôi một điểm tích lũy.”


Hạ Mộc vừa đi vừa nói chuyện: “Phản ứng thứ hai thì sao?”


Nhậm Ngạn Đông: “Em bị cuốn vào thương chiến (cuộc chiến thương nghiệp).” Dừng vài giây, anh hạ giọng nói: “Xin lỗi, nguyên nhân xảy ra chuyện này là từ tôi.” Nếu không phải tại anh, Tiêu Ảnh sẽ không có địch ý sâu với cô như vậy, cũng sẽ không nghĩ ra việc hướng mũi dùi vào người cô.


Hạ Mộc: “Không sao, ai bảo tôi vừa xinh đẹp lại ưu tú như thế, làm Tiêu Ảnh ghen ghét không cam lòng.”


Nhậm Ngạn Đông: “……”


Hạ Mộc trở lại chuyện chính: “Gọi cho tôi có chuyện gì?” Chắc chắn không phải để an ủi cô, anh là người kiêu ngạo, ngày đó cô nói ra hết, anh cũng không tìm cớ gọi điện thoại cho cô nữa.


Nhậm Ngạn Đông: “Tôi với tập đoàn Tiêu Hoa từ trước đến nay luôn bất hòa, giống như lần trước em nói trong bài viết kia, mục tiêu cuối cùng của tôi là tập đoàn Tiêu Hoa, tin tức lần này nhìn qua có vẻ có lợi cho tôi, nhưng thật ra trong này có bẫy, Tiêu gia có vài người đào sẵn cái bẫy cho tôi, bọn họ không chỉ nghĩ tới làm thế nào dồn ép Tiêu Tiêu, mà còn châm ngòi ly gián tôi với Kỷ Tiện Bắc.”


Một khi Kỷ Tiện Bắc trở mặt với anh, tập đoàn Tiêu Hoa chỉ có trăm lợi không hại.


Hạ Mộc đã đi gần tới cửa quán cafe, cô không vội tiến vào, nghiêm túc nghe.


Nhậm Ngạn Đông: “Từ xưa tới nay đàn ông tranh giành nhau ngoài danh lợi thì chính là phụ nữ, ba chúng ta giải quyết chuyện tình yêu vốn phức tạp nhạy cảm này không dễ dàng gì, tôi không muốn vì người ngoài mà chuyện này bị phóng đại tùy ý, làm ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác của tôi và Kỷ Tiện Bắc.”


Hạ Mộc suy nghĩ một lát: “Anh muốn tôi làm gì?”


Nhậm Ngạn Đông: “Chuyện tình cảm của hai người tôi không có lập trường xen vào, tự em xử lý tốt chuyện của em với Kỷ Tiện Bắc, đừng để người có ý xấu lợi dụng, cuối tuần tôi bay về New York, có một số việc tôi sẽ gặp mặt nói chuyện với em sau.”


Hạ Mộc nhìn đồng hồ, còn 25 phút nữa là vào ca làm: “Ừ, đến lúc đó lại nói, tôi đang bận.”


Vào trong tiệm, tầm này khách tới không nhiều lắm.


Hạ Mộc chưa ăn cơm trưa, không có đủ thời gian, cô đặt miếng bánh kem mới mua lên một chiếc đĩa, cầm một cái ly cafe trống không đặt lên chiếc bàn cạnh cửa sổ, bảo bạn học kiêm bạn làm thêm cùng ở đây chụp hộ một bức ảnh, nói dối là gửi một tấm ảnh đẹp cho bạn trai xem.


Bạn học cũng đến từ Trung Quốc, biết cô bạn có thói quen sưởi nắng, nhìn cái ly trống không của cô: “Không cần cafe à?”


Hạ Mộc: “Không kịp, cậu chụp xa một chút, chụp có cái ly là được.”


Bạn học ra dấu OK.


Hạ Mộc nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng cong cong, thưởng thức miếng bánh kem, ánh mặt trời ấm áp sau giờ trưa chiếu lên người, cả người cô toát lên vẻ lười biếng.


Ảnh chụp rất đẹp, Hạ Mộc chọn mấy tấm hài lòng đăng lên Weibo, kèm câu: Chào buổi trưa ~


Cất di động, Hạ Mộc bắt đầu ăn bánh kem.


Cát Phỉ nói rất đúng, cô không thể làm Tiêu Ảnh biết hiện giờ cô đang nghĩ gì, làm gì, dưới tình huống này cách làm tốt nhất chính là làm lơ đối phương.


Vài giây sau, di động vang lên thông báo nhắc nhở, là tin nhắn Wechat Kỷ Tiện Bắc gửi tới: [ Buổi trưa ăn mỗi bánh kem à? ]


Anh nhìn thấy nội dung Weibo của cô nhanh như vậy, cô mới nhớ ra hình như cô trong đối tượng quan tâm đặc biệt của anh.


Nhìn màn hình di động ghi chú nickname ‘Ông xã Tiên Bối’, chút tủi hờn chút buồn bực trong lòng bỗng dâng trào, không muốn phản ứng lại anh.


Kỷ Tiện Bắc nhìn chằm chằm di động, năm phút trôi qua, cô vẫn không nhắn lại.


Anh căng da đầu gửi một tin nhắn buồn nôn: [ Bảo bảo, nhớ anh không? ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện