Edit: Mina
Kỷ Tiện Bắc ôm Hạ Mộc vào thẳng phòng tắm trong phòng ngủ, “Tắm trước đã.”
Hạ Mộc nhìn anh, thương lượng: “Em còn phải đọc sách, đến lúc sắp ngủ thì mới đi tắm.”
Kỷ Tiện Bắc liếc nhìn cô: “Chúng ta lên giường tính toán nợ nần cho rõ rồi em hẵng đi đọc sách.”
Hạ Mộc: “… Anh tính bây giờ luôn đi, em nghe.”
Kỷ Tiện Bắc buồn bã nói: “Nếu tính sổ, thẳng thắn với nhau mới tốt, tính rõ ràng thì sau này mới không phạm lỗi nữa.” Nói, cởi áo khoác của cô, đổi dép lê cho cô, sau đó đi chỉnh nước ấm.
Hạ Mộc đá anh hai cái, Kỷ Tiện Bắc không thích phản ứng lại cô, chuẩn bị đồ tắm rửa cho cô, cô biết nợ tối nay không thể trốn thoát, không biết anh định lăn lộn cô ra sao nữa.
Bắt đầu chịu thua: “Em bảo đảm sau này không bao giờ ăn burger cá tuyết nữa.”
Kỷ Tiện Bắc liếc cô, không lên tiếng.
Hạ Mộc thấy không thú vị, bắt đầu cởi quần áo, “Anh đi ra ngoài đi, em tự tắm.”
“Ừ.” Kỷ Tiện Bắc đóng cửa lại, đi đến thư phòng.
Trong lúc Hạ Mộc tắm, anh xem hai bức thư điện tử, lại gọi cho Tiêu Tiêu, báo cô ấy đã hẹn luật sư, ngày mai gặp mặt luật sư rồi mới quyết định làm thế nào.
Tiêu Tiêu bên kia đang là sáng sớm, cô ấy vừa đến công ty, mấy ngày nay ngày nào cũng ngủ chưa đầy ba tiếng, mẹ cô ấy lại sắp làm phẫu thuật, công ty không ngừng xảy ra chuyện sai xót, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
Cô không đi thang máy mà đi cầu thang bộ, nói với Kỷ Tiện Bắc: “Làm phiền anh, dạo này có nhiều chuyện phiền lòng quá.”
Kỷ Tiện Bắc: “Khách sáo rồi, cô làm việc của mình đi.” Định cúp điện thoại.
Tiêu Tiêu: “Chờ một chút, hỏi anh chuyện này.”
“Chuyện gì?”
“Anh thân với Tưởng Bách Xuyên hơn, hay Nhậm Ngạn Đông thân với Tưởng Bách Xuyên hơn?”
Kỷ Tiện Bắc không đáp hỏi ngược: “Cô định làm gì?”
Tiêu Tiêu ăn ngay nói thật: “Công ty của Tưởng Bách Xuyên nắm giữ 5.69% cổ phần của công ty khoa học kỹ thuật, tôi muốn đi thăm hỏi một chút, liên hệ giúp tôi, tôi không thân với Tưởng Bách Xuyên.”
Kỷ Tiện Bắc: “Không phải không muốn giúp cô lần này, dù đánh tiếng trước, Tưởng Bách Xuyên cũng sẽ không đứng về phía cô.”
Tiêu Tiêu khựng lại, ngay sau đó cười nói: “Sáng sớm anh không thể cổ vũ tôi chút nào sao?”
Kỷ Tiện Bắc: “Nói thế này, nếu tôi và Nhậm Ngạn Đông tranh giành cổ phần của công ty khoa học kỹ thuật, Tưởng Bách Xuyên sẽ không giúp ai cả, nhưng giờ là cô với Nhậm Ngạn Đông, chắc chắn anh ấy sẽ vô điều kiện đứng về phía Nhậm Ngạn Đông.”
Tiêu Tiêu: “Không nói trước được, anh cứ gọi cho Tưởng Bách Xuyên đi, tôi có thể giao ra điều kiện mê người hơn Nhậm Ngạn Đông.”
Kỷ Tiện Bắc: “Việc này không liên quan đến tiền nong, coi như tập đoàn Tiêu Hoa các cô đưa công ty cổ phần cho Tưởng Bách Xuyên, mà Nhậm Ngạn Đông không cho Tưởng Bách Xuyên bất cứ thứ gì thì Tưởng Bách Xuyên vẫn sẽ đứng về phía Nhậm Ngạn Đông, giống như tôi với Nhậm Ngạn Đông dù bất hòa, nhưng lần họp hội nghị tài chính kia, bất kể tôi nói cái gì, cậu ta cũng không chọc phá tôi, thế nên bên phía Tưởng Bách Xuyên cô đừng nghĩ tới.”
Tiêu Tiêu vẫn không có ý định từ bỏ, “Cho dù kết quả có ra sao thì tôi cũng muốn thử một chút, nếu không tôi không thể từ bỏ hy vọng, anh đánh tiếng giúp tôi, chỉ liên hệ thôi, không làm anh khó xử những chuyện khác đâu.”
Kỷ Tiện Bắc: “Được.”
Tiêu Tiêu: “Tôi thu xếp ổn thỏa mọi chuyện bên này, ngày kia sẽ bay sang.” Cô đang phải chạy đua với thời gian, cô không thể bại bởi Nhậm Ngạn Đông.
Cô nói tiếng cảm ơn lần nữa rồi cúp điện thoại.
Kỷ Tiện Bắc nhìn đồng hồ, nửa tiếng trôi qua, lẽ ra Hạ Mộc nên tắm xong rồi.
Anh đứng dậy đi vào phòng ngủ, nhìn trên giường: “……”
Bị tức cười, anh đi qua: “Em định làm gì thế?”
Hạ Mộc: “Phá kén thành bướm, đừng làm phiền em.”
Kỷ Tiện Bắc túm túm chăn trên người cô, bọc rất chắc, chỉ lộ phần đầu, cơ thể quây trong chăn, bọc mình lại giống hệt con nhộng.
Anh chống hai tay bên người cô, cúi đầu hôn cô, “Hai tuần, không nhớ anh à?”
Dưới đáy lòng Hạ Mộc mềm nhũn, cọ môi anh: “Nhớ.”
“Thế sao bọc mình thành như vậy?”
“Ai bảo nãy anh hung dữ như thế.”
Kỷ Tiện Bắc cắn nhẹ khóe môi cô, “Từ hôm nay trở đi, anh phải làm người đàn ông lạnh lùng trước mặt em.”
“Ha ha ha.” Hạ Mộc không nhịn được, bật cười.
“……”
Sau lại, cô cười cười rồi khóc……
Lúc kết thúc đã 11 giờ rưỡi, Hạ Mộc mệt rã rời.
Tắm xong chỉ muốn nằm trên giường ngủ luôn, cô cố gắng mở mắt, quấn lấy áo choàng tắm.
“Em không ngủ được à?” Kỷ Tiện Bắc tắm xong đi ra phòng tắm, hỏi cô.
Hạ Mộc: “Không buồn ngủ, em xem tin tức một lát mới đi ngủ, tin tức trong hòm thư của anh hôm nay em chưa kịp xem.”
Kỷ Tiện Bắc không cho: “Ngủ đi, không thể ngày nào cũng thức đêm được, sáng mai hẵng xem.”
“Không được, tin tức kia sẽ quá hạn mất.”
Kỷ Tiện Bắc biết tính cô, nếu không cho cô xem, đêm nay cô không thể chợp mắt.
“Xem xong nhớ về ngủ.”
“Vâng.”
Hạ Mộc đi vào thư phòng.
Kỷ Tiện Bắc cũng không ngủ, dựa vào đầu giường đọc tập san tài chính, chờ Hạ Mộc về ngủ cùng.
Máy tính xách tay của Kỷ Tiện Bắc trong thư phòng không đóng, cô trực tiếp dùng máy tính của anh đăng nhập hòm thư của anh.
Từ khi tới New York, cô liền xài chung hòm thư của anh, anh thường xuyên đi công tác, thư ký Phàn theo thói quen sáng sớm tập hợp tất cả các tin tức kinh tế tài chính nóng ở trong nước lẫn các nước châu Âu cũng như các công ty con, rà quét gửi đến hòm thư của anh.
Mỗi ngày cô đều đọc, hiểu biết thêm động thái của thị trường chứng khoán hiện nay.
Mở hòm thư, cô nhìn thấy một thư điện tử Tiêu Tiêu gửi tới, cô chỉ liếc nhìn tiêu đề, không ấn mở, thư từ liên quan đến công việc của anh cô chưa bao giờ mở ra xem, chỉ xem những nội dung trong phạm vi cô có thể xem.
Xem xong tất cả tin tức đã là rạng sáng hai giờ.
Trở lại phòng ngủ, Kỷ Tiện Bắc dựa vào đầu giường ngủ thiếp đi, tập san tài chính rơi xuống thảm trải sàn.
Hạ Mộc bước nhanh tới, chỉnh ánh đèn tối xuống, nhặt tạp chí lên, nhỏ giọng nói với anh: “Nằm xuống ngủ đi.” Rút chiếc gối sau lưng anh, vén chăn lên để tiện cho anh nằm xuống.
Kỷ Tiện Bắc mở mắt ra, “Anh ngủ rồi à?”
“Ừm, chắc mệt quá ạ?”
“Vẫn ổn.”
Kỷ Tiện Bắc dịch vào bên trong một chút, vỗ vỗ cánh tay: “Nằm vào đây đi.”
Hạ Mộc tắt đèn bàn, nằm vào trong lòng anh, Kỷ Tiện Bắc ôm cô trong ngực, chỉnh ngay ngắn chăn sau lưng cô, hôn cô: “Ngủ ngon, công chúa nhỏ.”
“Ngủ ngon.”
Cả hai đều mỏi mệt, chưa đến vài phút đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Nằm trong ngực anh, đêm nay Hạ Mộc không còn mất ngủ.
Hôm sau.
7 giờ sáng Hạ Mộc đã tỉnh, không thấy Kỷ Tiện Bắc ở phòng ngủ, trên tủ đầu giường có tờ giấy anh để lại, anh đi công ty, hôm nay bận, không có thời gian ăn cơm cùng cô.
Hạ Mộc gửi tin nhắn cho anh: [ Ông xã, yêu anh. ]
Kỷ Tiện Bắc: [ Dậy sớm vậy? Ngủ thêm một lát đi. ]
Hạ Mộc: [ Em quen rồi, không ngủ được nữa, em đến thư viện đọc sách đây. ]
Kỷ Tiện Bắc: [ Ừ, mấy ngày tới anh bận, xong việc sẽ dành cả một ngày rảnh ở cùng em. ]
Hạ Mộc rửa mặt đi xuống lầu, trên bàn ăn có bữa sáng Kỷ Tiện Bắc chuẩn bị cho cô, rất đơn giản, một hộp sữa bò, một miếng bánh kem.
Sáng sớm ánh mặt trời chiếu sáng gần hết cả căn phòng, cô lấy di động chụp lại bữa sáng, đăng trong vòng bạn bè: [ Chào buổi sáng ~ ]
Cũng không ngồi xuống ăn, cầm lấy bánh kem và sữa bò vội vàng đi xuống lầu.
Di động rung không ngừng, cô vừa ăn vừa xem, là WeChat nhóm đại học, có vài người @ cô, hỏi cô đi New York du học thật sao?
Hạ Mộc: “……”
Lại mở vòng bạn bè, rất nhiều bình luận để lại, trong đó có một cái là của Nhậm Sơ: [ Nghe nói gần NYU có tiệm bánh kem ăn rất ngon, khi nào rảnh qua đó nếm thử xem sao. ]
Thì ra Nhậm Ngạn Đông đã nói với cậu ấy chuyện cô tới đây học nghiên cứu.
Trong nhóm chat, bạn bè vẫn đang hỏi cô.
Bắc Kinh đang là buổi tối, bọn họ cũng nhàn rỗi.
Hạ Mộc: [ Ừ, kiến thức học khoa chính quy không đủ dùng, tới đây học thêm. ]
Có người hỏi: [ Sang đó từ khi nào thế? Chẳng nói một tiếng để mấy đứa chúng tôi ở Bắc Kinh tiễn cậu đi. ]
Hạ Mộc: [ Tháng 1, lúc đó sắp sửa ăn tết, mọi người đều bận cả nên không muốn làm phiền các cậu. ]
Hứa Mạn cũng thấy tin nhắn trong nhóm, cô hơi ngạc nhiên, Hạ Mộc cũng đi New York?
Thế nên lúc Hạ Mộc sinh nhật, cô gửi hoa tươi với chocolate tới đơn vị của Hạ Mộc, Hạ Mộc không nhận được chúng?
Hạ Mộc hàn huyên vài câu với bạn bè, thoát cửa sổ trò chuyện.
Hôm nay cô còn phải đi làm thêm ở quán cafe, vẫn một ca bốn tiếng, từ thứ hai đến thứ sáu bận học, cô chỉ đi làm hai tiếng.
Đặt báo thức 10 giờ rưỡi, vừa đổ chuông cô liền thu dọn đồ đạc, đến thẳng quán cafe.
Hôm nay cuối tuần, khách đến rất đông, cô không có chút thời gian rảnh tay.
Ngồi bên cửa sổ có một cô gái tóc ngắn xinh đẹp, cô nhìn vài lần, khí chất cô ấy rất khác biệt.
Khâu Tây Văn đến trước cuộc hẹn mười phút, Kỷ Tiện Bắc chưa tới, cô hiếm khi được thả lỏng, nhàn nhã nhìn ra ngoài cửa sổ.
Có khách rời đi, là một quý bà trung niên, Hạ Mộc đi tới lau dọn sạch sẽ mặt bàn.
Cửa tiệm, Kỷ Tiện Bắc vừa đẩy vào, trong tiệm hầu hết đều là sinh viên, số ít người ngoài trường, nhiều người như vậy nhưng anh không nhìn ai khác, chỉ nhìn bóng dáng anh thân thuộc kia.
Lúc này anh mới để ý, cô mặc đồng phục, khóe môi nở nụ cười.
Trong tay cầm vài tờ tiền lẻ, có lẽ là tiền boa khách cho.
Anh ngẩn ra.
Mấy giây sau mới phản ứng lại, Hạ Mộc giấu anh lén đi làm thêm.
Không đợi cô xoay người, anh theo bản năng lui ra ngoài.
Khâu Tây Văn buồn bực gửi tin nhắn cho anh: [ Sao tới cửa rồi lại không vào nữa? ]
Kỷ Tiện Bắc bước nhanh rời đi, coi như chưa từng tới nơi này.
Trong đầu vẫn lặp lại hình ảnh nét mặt vui vẻ khi nãy cô nhận được tiền boa, chỉ có mấy đồng đôla.
Trong lòng anh nói không lên lời cảm xúc gì, càng đau lòng cho cô nhiều hơn.
Di động rung, Kỷ Tiện Bắc nhìn xem, là Khâu Tây Văn, anh đáp: [ Cửa gì? Tôi vẫn đang ở công ty. ]
Khâu Tây Văn buồn rầu: “……”
Cô… Hoa mắt sao?
Đặt di động xuống, cũng đặt tách cafe một bên, xoa xoa huyệt Thái dương.
Chắc có lẽ dạo gần đây bận bịu đến váng đầu.
Mười mấy phút qua đi, Kỷ Tiện Bắc gửi tin nhắn cho cô ấy: [ Bận không tới được, phải làm phiền cô cất công tới văn phòng của tôi một chuyến. ]
Khâu Tây Văn: [ Được, tôi uống xong tách cafe sẽ tới ngay. ]
Ngồi lên xe, tài xế khởi động xe rời đi, tới quảng trường nhộn nhịp, ô tô nhích từng bước, chậm hơn cả đoàn người đi trên lối đi bộ.
Kỷ Tiện Bắc nhìn cảnh phố phường, biển quảng cáo màu sắc sặc sỡ lướt qua trước mắt, tấm bảng hiệu của một tiệm kem đập thẳng vào tầm mắt.
Hạ Mộc rất thích ăn thứ này, nhất là ăn vào mùa đông, nói ăn rất đã.
Từ lúc ở bên anh, anh không cho phép cô ăn đồ lạnh mỗi khi trời trở lạnh.
Kỷ Tiện Bắc lấy ra di động, gửi tin nhắn cho Hạ Mộc: [ Tiểu cẩu, tối nay anh tới đón em trước cửa thư viện của bọn em, dẫn em đi ăn kem. ]
Kỷ Tiện Bắc ôm Hạ Mộc vào thẳng phòng tắm trong phòng ngủ, “Tắm trước đã.”
Hạ Mộc nhìn anh, thương lượng: “Em còn phải đọc sách, đến lúc sắp ngủ thì mới đi tắm.”
Kỷ Tiện Bắc liếc nhìn cô: “Chúng ta lên giường tính toán nợ nần cho rõ rồi em hẵng đi đọc sách.”
Hạ Mộc: “… Anh tính bây giờ luôn đi, em nghe.”
Kỷ Tiện Bắc buồn bã nói: “Nếu tính sổ, thẳng thắn với nhau mới tốt, tính rõ ràng thì sau này mới không phạm lỗi nữa.” Nói, cởi áo khoác của cô, đổi dép lê cho cô, sau đó đi chỉnh nước ấm.
Hạ Mộc đá anh hai cái, Kỷ Tiện Bắc không thích phản ứng lại cô, chuẩn bị đồ tắm rửa cho cô, cô biết nợ tối nay không thể trốn thoát, không biết anh định lăn lộn cô ra sao nữa.
Bắt đầu chịu thua: “Em bảo đảm sau này không bao giờ ăn burger cá tuyết nữa.”
Kỷ Tiện Bắc liếc cô, không lên tiếng.
Hạ Mộc thấy không thú vị, bắt đầu cởi quần áo, “Anh đi ra ngoài đi, em tự tắm.”
“Ừ.” Kỷ Tiện Bắc đóng cửa lại, đi đến thư phòng.
Trong lúc Hạ Mộc tắm, anh xem hai bức thư điện tử, lại gọi cho Tiêu Tiêu, báo cô ấy đã hẹn luật sư, ngày mai gặp mặt luật sư rồi mới quyết định làm thế nào.
Tiêu Tiêu bên kia đang là sáng sớm, cô ấy vừa đến công ty, mấy ngày nay ngày nào cũng ngủ chưa đầy ba tiếng, mẹ cô ấy lại sắp làm phẫu thuật, công ty không ngừng xảy ra chuyện sai xót, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
Cô không đi thang máy mà đi cầu thang bộ, nói với Kỷ Tiện Bắc: “Làm phiền anh, dạo này có nhiều chuyện phiền lòng quá.”
Kỷ Tiện Bắc: “Khách sáo rồi, cô làm việc của mình đi.” Định cúp điện thoại.
Tiêu Tiêu: “Chờ một chút, hỏi anh chuyện này.”
“Chuyện gì?”
“Anh thân với Tưởng Bách Xuyên hơn, hay Nhậm Ngạn Đông thân với Tưởng Bách Xuyên hơn?”
Kỷ Tiện Bắc không đáp hỏi ngược: “Cô định làm gì?”
Tiêu Tiêu ăn ngay nói thật: “Công ty của Tưởng Bách Xuyên nắm giữ 5.69% cổ phần của công ty khoa học kỹ thuật, tôi muốn đi thăm hỏi một chút, liên hệ giúp tôi, tôi không thân với Tưởng Bách Xuyên.”
Kỷ Tiện Bắc: “Không phải không muốn giúp cô lần này, dù đánh tiếng trước, Tưởng Bách Xuyên cũng sẽ không đứng về phía cô.”
Tiêu Tiêu khựng lại, ngay sau đó cười nói: “Sáng sớm anh không thể cổ vũ tôi chút nào sao?”
Kỷ Tiện Bắc: “Nói thế này, nếu tôi và Nhậm Ngạn Đông tranh giành cổ phần của công ty khoa học kỹ thuật, Tưởng Bách Xuyên sẽ không giúp ai cả, nhưng giờ là cô với Nhậm Ngạn Đông, chắc chắn anh ấy sẽ vô điều kiện đứng về phía Nhậm Ngạn Đông.”
Tiêu Tiêu: “Không nói trước được, anh cứ gọi cho Tưởng Bách Xuyên đi, tôi có thể giao ra điều kiện mê người hơn Nhậm Ngạn Đông.”
Kỷ Tiện Bắc: “Việc này không liên quan đến tiền nong, coi như tập đoàn Tiêu Hoa các cô đưa công ty cổ phần cho Tưởng Bách Xuyên, mà Nhậm Ngạn Đông không cho Tưởng Bách Xuyên bất cứ thứ gì thì Tưởng Bách Xuyên vẫn sẽ đứng về phía Nhậm Ngạn Đông, giống như tôi với Nhậm Ngạn Đông dù bất hòa, nhưng lần họp hội nghị tài chính kia, bất kể tôi nói cái gì, cậu ta cũng không chọc phá tôi, thế nên bên phía Tưởng Bách Xuyên cô đừng nghĩ tới.”
Tiêu Tiêu vẫn không có ý định từ bỏ, “Cho dù kết quả có ra sao thì tôi cũng muốn thử một chút, nếu không tôi không thể từ bỏ hy vọng, anh đánh tiếng giúp tôi, chỉ liên hệ thôi, không làm anh khó xử những chuyện khác đâu.”
Kỷ Tiện Bắc: “Được.”
Tiêu Tiêu: “Tôi thu xếp ổn thỏa mọi chuyện bên này, ngày kia sẽ bay sang.” Cô đang phải chạy đua với thời gian, cô không thể bại bởi Nhậm Ngạn Đông.
Cô nói tiếng cảm ơn lần nữa rồi cúp điện thoại.
Kỷ Tiện Bắc nhìn đồng hồ, nửa tiếng trôi qua, lẽ ra Hạ Mộc nên tắm xong rồi.
Anh đứng dậy đi vào phòng ngủ, nhìn trên giường: “……”
Bị tức cười, anh đi qua: “Em định làm gì thế?”
Hạ Mộc: “Phá kén thành bướm, đừng làm phiền em.”
Kỷ Tiện Bắc túm túm chăn trên người cô, bọc rất chắc, chỉ lộ phần đầu, cơ thể quây trong chăn, bọc mình lại giống hệt con nhộng.
Anh chống hai tay bên người cô, cúi đầu hôn cô, “Hai tuần, không nhớ anh à?”
Dưới đáy lòng Hạ Mộc mềm nhũn, cọ môi anh: “Nhớ.”
“Thế sao bọc mình thành như vậy?”
“Ai bảo nãy anh hung dữ như thế.”
Kỷ Tiện Bắc cắn nhẹ khóe môi cô, “Từ hôm nay trở đi, anh phải làm người đàn ông lạnh lùng trước mặt em.”
“Ha ha ha.” Hạ Mộc không nhịn được, bật cười.
“……”
Sau lại, cô cười cười rồi khóc……
Lúc kết thúc đã 11 giờ rưỡi, Hạ Mộc mệt rã rời.
Tắm xong chỉ muốn nằm trên giường ngủ luôn, cô cố gắng mở mắt, quấn lấy áo choàng tắm.
“Em không ngủ được à?” Kỷ Tiện Bắc tắm xong đi ra phòng tắm, hỏi cô.
Hạ Mộc: “Không buồn ngủ, em xem tin tức một lát mới đi ngủ, tin tức trong hòm thư của anh hôm nay em chưa kịp xem.”
Kỷ Tiện Bắc không cho: “Ngủ đi, không thể ngày nào cũng thức đêm được, sáng mai hẵng xem.”
“Không được, tin tức kia sẽ quá hạn mất.”
Kỷ Tiện Bắc biết tính cô, nếu không cho cô xem, đêm nay cô không thể chợp mắt.
“Xem xong nhớ về ngủ.”
“Vâng.”
Hạ Mộc đi vào thư phòng.
Kỷ Tiện Bắc cũng không ngủ, dựa vào đầu giường đọc tập san tài chính, chờ Hạ Mộc về ngủ cùng.
Máy tính xách tay của Kỷ Tiện Bắc trong thư phòng không đóng, cô trực tiếp dùng máy tính của anh đăng nhập hòm thư của anh.
Từ khi tới New York, cô liền xài chung hòm thư của anh, anh thường xuyên đi công tác, thư ký Phàn theo thói quen sáng sớm tập hợp tất cả các tin tức kinh tế tài chính nóng ở trong nước lẫn các nước châu Âu cũng như các công ty con, rà quét gửi đến hòm thư của anh.
Mỗi ngày cô đều đọc, hiểu biết thêm động thái của thị trường chứng khoán hiện nay.
Mở hòm thư, cô nhìn thấy một thư điện tử Tiêu Tiêu gửi tới, cô chỉ liếc nhìn tiêu đề, không ấn mở, thư từ liên quan đến công việc của anh cô chưa bao giờ mở ra xem, chỉ xem những nội dung trong phạm vi cô có thể xem.
Xem xong tất cả tin tức đã là rạng sáng hai giờ.
Trở lại phòng ngủ, Kỷ Tiện Bắc dựa vào đầu giường ngủ thiếp đi, tập san tài chính rơi xuống thảm trải sàn.
Hạ Mộc bước nhanh tới, chỉnh ánh đèn tối xuống, nhặt tạp chí lên, nhỏ giọng nói với anh: “Nằm xuống ngủ đi.” Rút chiếc gối sau lưng anh, vén chăn lên để tiện cho anh nằm xuống.
Kỷ Tiện Bắc mở mắt ra, “Anh ngủ rồi à?”
“Ừm, chắc mệt quá ạ?”
“Vẫn ổn.”
Kỷ Tiện Bắc dịch vào bên trong một chút, vỗ vỗ cánh tay: “Nằm vào đây đi.”
Hạ Mộc tắt đèn bàn, nằm vào trong lòng anh, Kỷ Tiện Bắc ôm cô trong ngực, chỉnh ngay ngắn chăn sau lưng cô, hôn cô: “Ngủ ngon, công chúa nhỏ.”
“Ngủ ngon.”
Cả hai đều mỏi mệt, chưa đến vài phút đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Nằm trong ngực anh, đêm nay Hạ Mộc không còn mất ngủ.
Hôm sau.
7 giờ sáng Hạ Mộc đã tỉnh, không thấy Kỷ Tiện Bắc ở phòng ngủ, trên tủ đầu giường có tờ giấy anh để lại, anh đi công ty, hôm nay bận, không có thời gian ăn cơm cùng cô.
Hạ Mộc gửi tin nhắn cho anh: [ Ông xã, yêu anh. ]
Kỷ Tiện Bắc: [ Dậy sớm vậy? Ngủ thêm một lát đi. ]
Hạ Mộc: [ Em quen rồi, không ngủ được nữa, em đến thư viện đọc sách đây. ]
Kỷ Tiện Bắc: [ Ừ, mấy ngày tới anh bận, xong việc sẽ dành cả một ngày rảnh ở cùng em. ]
Hạ Mộc rửa mặt đi xuống lầu, trên bàn ăn có bữa sáng Kỷ Tiện Bắc chuẩn bị cho cô, rất đơn giản, một hộp sữa bò, một miếng bánh kem.
Sáng sớm ánh mặt trời chiếu sáng gần hết cả căn phòng, cô lấy di động chụp lại bữa sáng, đăng trong vòng bạn bè: [ Chào buổi sáng ~ ]
Cũng không ngồi xuống ăn, cầm lấy bánh kem và sữa bò vội vàng đi xuống lầu.
Di động rung không ngừng, cô vừa ăn vừa xem, là WeChat nhóm đại học, có vài người @ cô, hỏi cô đi New York du học thật sao?
Hạ Mộc: “……”
Lại mở vòng bạn bè, rất nhiều bình luận để lại, trong đó có một cái là của Nhậm Sơ: [ Nghe nói gần NYU có tiệm bánh kem ăn rất ngon, khi nào rảnh qua đó nếm thử xem sao. ]
Thì ra Nhậm Ngạn Đông đã nói với cậu ấy chuyện cô tới đây học nghiên cứu.
Trong nhóm chat, bạn bè vẫn đang hỏi cô.
Bắc Kinh đang là buổi tối, bọn họ cũng nhàn rỗi.
Hạ Mộc: [ Ừ, kiến thức học khoa chính quy không đủ dùng, tới đây học thêm. ]
Có người hỏi: [ Sang đó từ khi nào thế? Chẳng nói một tiếng để mấy đứa chúng tôi ở Bắc Kinh tiễn cậu đi. ]
Hạ Mộc: [ Tháng 1, lúc đó sắp sửa ăn tết, mọi người đều bận cả nên không muốn làm phiền các cậu. ]
Hứa Mạn cũng thấy tin nhắn trong nhóm, cô hơi ngạc nhiên, Hạ Mộc cũng đi New York?
Thế nên lúc Hạ Mộc sinh nhật, cô gửi hoa tươi với chocolate tới đơn vị của Hạ Mộc, Hạ Mộc không nhận được chúng?
Hạ Mộc hàn huyên vài câu với bạn bè, thoát cửa sổ trò chuyện.
Hôm nay cô còn phải đi làm thêm ở quán cafe, vẫn một ca bốn tiếng, từ thứ hai đến thứ sáu bận học, cô chỉ đi làm hai tiếng.
Đặt báo thức 10 giờ rưỡi, vừa đổ chuông cô liền thu dọn đồ đạc, đến thẳng quán cafe.
Hôm nay cuối tuần, khách đến rất đông, cô không có chút thời gian rảnh tay.
Ngồi bên cửa sổ có một cô gái tóc ngắn xinh đẹp, cô nhìn vài lần, khí chất cô ấy rất khác biệt.
Khâu Tây Văn đến trước cuộc hẹn mười phút, Kỷ Tiện Bắc chưa tới, cô hiếm khi được thả lỏng, nhàn nhã nhìn ra ngoài cửa sổ.
Có khách rời đi, là một quý bà trung niên, Hạ Mộc đi tới lau dọn sạch sẽ mặt bàn.
Cửa tiệm, Kỷ Tiện Bắc vừa đẩy vào, trong tiệm hầu hết đều là sinh viên, số ít người ngoài trường, nhiều người như vậy nhưng anh không nhìn ai khác, chỉ nhìn bóng dáng anh thân thuộc kia.
Lúc này anh mới để ý, cô mặc đồng phục, khóe môi nở nụ cười.
Trong tay cầm vài tờ tiền lẻ, có lẽ là tiền boa khách cho.
Anh ngẩn ra.
Mấy giây sau mới phản ứng lại, Hạ Mộc giấu anh lén đi làm thêm.
Không đợi cô xoay người, anh theo bản năng lui ra ngoài.
Khâu Tây Văn buồn bực gửi tin nhắn cho anh: [ Sao tới cửa rồi lại không vào nữa? ]
Kỷ Tiện Bắc bước nhanh rời đi, coi như chưa từng tới nơi này.
Trong đầu vẫn lặp lại hình ảnh nét mặt vui vẻ khi nãy cô nhận được tiền boa, chỉ có mấy đồng đôla.
Trong lòng anh nói không lên lời cảm xúc gì, càng đau lòng cho cô nhiều hơn.
Di động rung, Kỷ Tiện Bắc nhìn xem, là Khâu Tây Văn, anh đáp: [ Cửa gì? Tôi vẫn đang ở công ty. ]
Khâu Tây Văn buồn rầu: “……”
Cô… Hoa mắt sao?
Đặt di động xuống, cũng đặt tách cafe một bên, xoa xoa huyệt Thái dương.
Chắc có lẽ dạo gần đây bận bịu đến váng đầu.
Mười mấy phút qua đi, Kỷ Tiện Bắc gửi tin nhắn cho cô ấy: [ Bận không tới được, phải làm phiền cô cất công tới văn phòng của tôi một chuyến. ]
Khâu Tây Văn: [ Được, tôi uống xong tách cafe sẽ tới ngay. ]
Ngồi lên xe, tài xế khởi động xe rời đi, tới quảng trường nhộn nhịp, ô tô nhích từng bước, chậm hơn cả đoàn người đi trên lối đi bộ.
Kỷ Tiện Bắc nhìn cảnh phố phường, biển quảng cáo màu sắc sặc sỡ lướt qua trước mắt, tấm bảng hiệu của một tiệm kem đập thẳng vào tầm mắt.
Hạ Mộc rất thích ăn thứ này, nhất là ăn vào mùa đông, nói ăn rất đã.
Từ lúc ở bên anh, anh không cho phép cô ăn đồ lạnh mỗi khi trời trở lạnh.
Kỷ Tiện Bắc lấy ra di động, gửi tin nhắn cho Hạ Mộc: [ Tiểu cẩu, tối nay anh tới đón em trước cửa thư viện của bọn em, dẫn em đi ăn kem. ]
Danh sách chương